Chương 955
Lục Giới
12/11/2021
Đứng lại!
Những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều lao lên, hoặc là binh khí hoặc là thần thông, hoặc là sát trận đều ầm ầm kéo đến, sát khí tràn ngập hoá thành đại dương, muốn nhấn chìm Diệp Thành ngay tức khắc.
Cút!
Diệp Thành giận dữ gầm lên một tiếng như tiếng sấm, Đại La Thần Đỉnh đột nhiên xuất hiện, lao vụt lên bầu trời, lớn hơn mười mấy trượng.
Ùng! Ùng!
Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, khí huyền diệu lan ra, mỗi làn khí đều nặng như núi, ngưng tụ thành thác nước, chảy từ trên trời xuống, vô cùng đáng sợ.
Ngoài ra, những chữ vàng của Độn Giáp Thiên Thư được Diệp Thành lạc ấn bên trên cũng phát ra ánh sáng, hơn nữa chúng như có linh tính, tự sắp xếp thành hàng, còn có thiên âm của đại địa đan xen vang vọng.
Uỳnh! Bang! Ầm!
Đại La Thần Đỉnh phóng ra thần uy, những binh khí trấn áp tới đều rơi xuống, đa số đều bị nghiền thành tro bụi, mà thần thông đánh tới thì đã có Đại La Thần Đỉnh mang uy năng công phá ngưng tụ thành lớp bảo vệ che chở cho Diệp Thành.
Cút!
Diệp Thành lại hét lên một tiếng, bàn tay to lớn màu vàng kim huyễn hoá quét ngang bầu trời, đám người xông lên đều bị quét đi từng tốp từng tốp.
Quả thực sau khi hấp thu căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, tu vi của hắn đã tiến cấp lên tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, sức chiến đấu của Diệp Thành đã tăng lên mức cực kỳ đáng sợ, bây giờ hắn đã có tư cách chiến đấu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Sau khi phá được một khe hở, Diệp Thành tựa như con rồng thực thụ, nhảy vọt ra ngoài, chạy vào nơi xa đầu không ngoảnh lại.
Đằng sau, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng như hai đạo thần mang tiếp tục đuổi theo hắn.
Phía sau nữa là những kẻ có thù oán với Diệp Thành, bọn họ cũng đồng loạt xông tới, người thì điều khiển phi kiếm, người thì điều khiển linh thú, người đi trên hư không, ai nấy đều khí thế ngút trời, sát khí đằng đằng.
Ầm! Bùm!
Chẳng mấy chốc, từng dãy núi sụp đổ, sau lưng là cả đoàn người nhưng không ai có thể đuổi kịp bước chân Diệp Thành.
Cuối cùng Diệp Thành không còn kiên nhẫn nữa, hắn chợt dừng lại, gằn một tiếng ầm trời: “Nếu các ngươi đã tự tìm đường chết thì đừng trách ta”.
Ngay lập tức, tay áo Diệp Thành rung lên, thần quang bay lên bầu trời, nhìn kỹ lại thì là trận đồ đã bị tàn phá, nó xếp thành hàng trong hư không, sau khi được Diệp Thành đẩy chân nguyên vào, trận đồ ấy xếp thành tru sát đại trận khổng lồ trong hư không.
Ong! Ong!
Tuy trận đồ đã bị tàn phá nhưng lại cực kỳ khổng lồ, xếp thành hàng trong hư không, tràn ra từng luồng sát khí khiến người khác run sợ, mỗi luồng sát khí đều nặng như một ngọn núi khổng lồ, trong đó còn có thanh long và loan phượng nhảy múa, thiên lôi và tiên hoả tàn sát bừa bãi, đao mang, kiếm trận, tinh hải đều được dung hợp trong đó, trận đồ hấp thu thiên địa tinh khí, phóng ra sức mạnh vô song.
Những kẻ có thù oán với Diệp Thành đều lao lên, hoặc là binh khí hoặc là thần thông, hoặc là sát trận đều ầm ầm kéo đến, sát khí tràn ngập hoá thành đại dương, muốn nhấn chìm Diệp Thành ngay tức khắc.
Cút!
Diệp Thành giận dữ gầm lên một tiếng như tiếng sấm, Đại La Thần Đỉnh đột nhiên xuất hiện, lao vụt lên bầu trời, lớn hơn mười mấy trượng.
Ùng! Ùng!
Đại La Thần Đỉnh vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, khí huyền diệu lan ra, mỗi làn khí đều nặng như núi, ngưng tụ thành thác nước, chảy từ trên trời xuống, vô cùng đáng sợ.
Ngoài ra, những chữ vàng của Độn Giáp Thiên Thư được Diệp Thành lạc ấn bên trên cũng phát ra ánh sáng, hơn nữa chúng như có linh tính, tự sắp xếp thành hàng, còn có thiên âm của đại địa đan xen vang vọng.
Uỳnh! Bang! Ầm!
Đại La Thần Đỉnh phóng ra thần uy, những binh khí trấn áp tới đều rơi xuống, đa số đều bị nghiền thành tro bụi, mà thần thông đánh tới thì đã có Đại La Thần Đỉnh mang uy năng công phá ngưng tụ thành lớp bảo vệ che chở cho Diệp Thành.
Cút!
Diệp Thành lại hét lên một tiếng, bàn tay to lớn màu vàng kim huyễn hoá quét ngang bầu trời, đám người xông lên đều bị quét đi từng tốp từng tốp.
Quả thực sau khi hấp thu căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, tu vi của hắn đã tiến cấp lên tới cảnh giới Linh Hư đỉnh phong, sức chiến đấu của Diệp Thành đã tăng lên mức cực kỳ đáng sợ, bây giờ hắn đã có tư cách chiến đấu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Sau khi phá được một khe hở, Diệp Thành tựa như con rồng thực thụ, nhảy vọt ra ngoài, chạy vào nơi xa đầu không ngoảnh lại.
Đằng sau, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng như hai đạo thần mang tiếp tục đuổi theo hắn.
Phía sau nữa là những kẻ có thù oán với Diệp Thành, bọn họ cũng đồng loạt xông tới, người thì điều khiển phi kiếm, người thì điều khiển linh thú, người đi trên hư không, ai nấy đều khí thế ngút trời, sát khí đằng đằng.
Ầm! Bùm!
Chẳng mấy chốc, từng dãy núi sụp đổ, sau lưng là cả đoàn người nhưng không ai có thể đuổi kịp bước chân Diệp Thành.
Cuối cùng Diệp Thành không còn kiên nhẫn nữa, hắn chợt dừng lại, gằn một tiếng ầm trời: “Nếu các ngươi đã tự tìm đường chết thì đừng trách ta”.
Ngay lập tức, tay áo Diệp Thành rung lên, thần quang bay lên bầu trời, nhìn kỹ lại thì là trận đồ đã bị tàn phá, nó xếp thành hàng trong hư không, sau khi được Diệp Thành đẩy chân nguyên vào, trận đồ ấy xếp thành tru sát đại trận khổng lồ trong hư không.
Ong! Ong!
Tuy trận đồ đã bị tàn phá nhưng lại cực kỳ khổng lồ, xếp thành hàng trong hư không, tràn ra từng luồng sát khí khiến người khác run sợ, mỗi luồng sát khí đều nặng như một ngọn núi khổng lồ, trong đó còn có thanh long và loan phượng nhảy múa, thiên lôi và tiên hoả tàn sát bừa bãi, đao mang, kiếm trận, tinh hải đều được dung hợp trong đó, trận đồ hấp thu thiên địa tinh khí, phóng ra sức mạnh vô song.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.