Chương 1106: Cứ gọi con là Tần Vũ là được
Lục Giới
21/11/2021
Nghe vậy, mọi mệt mỏi của Diệp Thành bay biến đi trong phút chốc, từ sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn rời đi, Thiên Tông thế gia vẫn không hề truyền tin tới, lại không hề phái người tới bàn bạc chuyện liên minh.
Diệp Thành cho rằng chuyện liên minh không còn khả năng nữa, không ngờ hôm nay Thiên Tông thế gia lại phái người tới.
Diệp Thành thay nhanh y phục vội vàng ra ngoài, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn xem trọng Thiên Tông thế gia.
Vẫn là câu nói đó, giá trị của Thiên Tông thế gia chắc chắn hơn cả nhà họ Tô ở thành Xuân Thu. Thiên Tông Lão Tổ Sở Giang Thành tuyệt đối là sự tồn tại mạnh nhất trong những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như lôi kéo được ông ta, lại thêm thực lực hiện giờ của Viêm Hoàng thì có tư cách khai chiến với Thiên Hoàng rồi.
Ra khỏi không gian kia, Diệp Thành không hề ngừng nghỉ, cứ thế tới thẳng địa cung của Viêm Hoàng.
Ập vào mắt hắn chính là hai bóng hình quen thuộc, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người trung tuổi mặc mãng bào.
Nếu nhì kĩ thì hai người này chẳng phải là Lăng Hạo và Mặc Sơn sao?
Có lẽ bọn họ đi quá nhanh nên Diệp Thành không nhận ra phía trước hai người bọn họ còn có một lão già tóc bạc đang quay lưng lại nhìn một bức tranh dồi dào đại khí trên vách địa cung.
Lão già này thân hình cao gầy, ăn mặc giản dị, tiên phong đạo cốt, khí chất điềm tĩnh, toàn thân không hề để lộ ra bất cứ khí tức nào của người tu sĩ thế nhưng ông ta lại cho người khác cảm giác áp lực, đó là khí dương của một kẻ mạnh cái thế.
“Thiên…Thiên Tông Lão Tổ?”, cũng không biết vì quá mệt mỏi hay vì đi quá vội mà Diệp Thành lảo đảo suýt ngã ra đất, hắn sao có thể ngờ nổi Thiên Tông Lão Tổ lại đích thân tới bàn chuyện.
Không chỉ mình hắn mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Chung Ly đều tỏ vẻ hết sức dị thường. Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Sở tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước cung kính hành lễ.
Nghe Diệp Thành nói, Thiên Tông Lão Tổ mới thu lại ánh mắt, từ từ quay người lại, mỉm cười ôn hoà: “Viêm Hoàng Thánh Chủ không ngại khi ta tới chứ?”
“Tiền bối khách sáo rồi ạ, cứ gọi con là Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười đáp.
“Luận về vai vế thì ta cao hơn ngươi nhưng luận về thân phận thì ngươi và ta bằng nhau”, Thiên Tông Lão Tổ cười nói.
“Tiền bối nói gì thế chứ, mời tiền bối ngồi”.
Sau vài câu xã giao, mọi người đều vào vị trí. Trước một cái bàn rộng lớn, Diệp Thành và mấy người phía Chung Giang ngồi một bên, Thiên Tông Lão Tổ ngồi một bên.
Bầu không khí vừa rồi thật sự rất hoà nhã nhưng sau khi ngồi vào bàn, bầu không khí lại trở nên nghiêm túc khác thường vì cuộc bàn bạc tiếp đây sẽ không ai nể tình ai, việc tranh chấp đương nhiên khó tránh.
Vả lại trong lần thương lượng này, bên phía Viêm Hoàng không chỉ có một mình Diệp Thành, đến cả Chung Giang và mấy người phía Hồng Trần Tuyết cũng tham dự, những người cốt cán của Viêm Hoàng đều có mặt ở đây, có thể thấy sự coi trọng của bọn họ với Thiên Tông Lão Tổ.
Khụ…!
Diệp Thành cho rằng chuyện liên minh không còn khả năng nữa, không ngờ hôm nay Thiên Tông thế gia lại phái người tới.
Diệp Thành thay nhanh y phục vội vàng ra ngoài, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn xem trọng Thiên Tông thế gia.
Vẫn là câu nói đó, giá trị của Thiên Tông thế gia chắc chắn hơn cả nhà họ Tô ở thành Xuân Thu. Thiên Tông Lão Tổ Sở Giang Thành tuyệt đối là sự tồn tại mạnh nhất trong những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như lôi kéo được ông ta, lại thêm thực lực hiện giờ của Viêm Hoàng thì có tư cách khai chiến với Thiên Hoàng rồi.
Ra khỏi không gian kia, Diệp Thành không hề ngừng nghỉ, cứ thế tới thẳng địa cung của Viêm Hoàng.
Ập vào mắt hắn chính là hai bóng hình quen thuộc, một người thanh niên mặc y phục trắng và một người trung tuổi mặc mãng bào.
Nếu nhì kĩ thì hai người này chẳng phải là Lăng Hạo và Mặc Sơn sao?
Có lẽ bọn họ đi quá nhanh nên Diệp Thành không nhận ra phía trước hai người bọn họ còn có một lão già tóc bạc đang quay lưng lại nhìn một bức tranh dồi dào đại khí trên vách địa cung.
Lão già này thân hình cao gầy, ăn mặc giản dị, tiên phong đạo cốt, khí chất điềm tĩnh, toàn thân không hề để lộ ra bất cứ khí tức nào của người tu sĩ thế nhưng ông ta lại cho người khác cảm giác áp lực, đó là khí dương của một kẻ mạnh cái thế.
“Thiên…Thiên Tông Lão Tổ?”, cũng không biết vì quá mệt mỏi hay vì đi quá vội mà Diệp Thành lảo đảo suýt ngã ra đất, hắn sao có thể ngờ nổi Thiên Tông Lão Tổ lại đích thân tới bàn chuyện.
Không chỉ mình hắn mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Chung Ly đều tỏ vẻ hết sức dị thường. Thiên Tông Lão Tổ đích thân tới cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Sở tiền bối”, Diệp Thành vội tiến lên trước cung kính hành lễ.
Nghe Diệp Thành nói, Thiên Tông Lão Tổ mới thu lại ánh mắt, từ từ quay người lại, mỉm cười ôn hoà: “Viêm Hoàng Thánh Chủ không ngại khi ta tới chứ?”
“Tiền bối khách sáo rồi ạ, cứ gọi con là Tần Vũ là được”, Diệp Thành cười đáp.
“Luận về vai vế thì ta cao hơn ngươi nhưng luận về thân phận thì ngươi và ta bằng nhau”, Thiên Tông Lão Tổ cười nói.
“Tiền bối nói gì thế chứ, mời tiền bối ngồi”.
Sau vài câu xã giao, mọi người đều vào vị trí. Trước một cái bàn rộng lớn, Diệp Thành và mấy người phía Chung Giang ngồi một bên, Thiên Tông Lão Tổ ngồi một bên.
Bầu không khí vừa rồi thật sự rất hoà nhã nhưng sau khi ngồi vào bàn, bầu không khí lại trở nên nghiêm túc khác thường vì cuộc bàn bạc tiếp đây sẽ không ai nể tình ai, việc tranh chấp đương nhiên khó tránh.
Vả lại trong lần thương lượng này, bên phía Viêm Hoàng không chỉ có một mình Diệp Thành, đến cả Chung Giang và mấy người phía Hồng Trần Tuyết cũng tham dự, những người cốt cán của Viêm Hoàng đều có mặt ở đây, có thể thấy sự coi trọng của bọn họ với Thiên Tông Lão Tổ.
Khụ…!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.