Chương 820: Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long!”
Lục Giới
02/11/2021
“Đã vậy thì không cần phải giữ lại hắn nữa, hại ta căng thẳng cả nửa ngày trời”, Nam Minh Ngọc Thu nói rồi định giơ tay đánh bay Âm Minh Tử Tướng kia nhưng bị Diệp Thành ngăn lại.
“Đừng mà, cô không cần thì để cho ta”.
“Ngươi lấy Âm Minh Tử Tướng làm gì, lẽ nào ngươi cũng muốn tu luyện bí thuật tà ác đó?”
“Không phải”, Diệp Thành đem Âm Minh Tử Tướng đã chết cho vào túi đựng đồ: “Tương lai không xa ta nhất định phải chiến đấu với Chính Dương Tông, ta mang nó về nghiên cứu, tiện tìm ra manh mối”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại xoa tay nhìn Nam Minh Ngọc Thu, cười nói: “Cô mạnh như vậy, tới lúc đó tới giúp ta được không?”
“Ta rất mạnh sao?”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, năm nghìn năm trước cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bị phong ấn tới thời đại này thì chắc chắn là sự tồn tại vô địch rồi”.
“Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy, ngươi cũng đã xem nhẹ những vị ngoạ hổ tàng long của Đại Sở rồi”.
Lời này của Nam Minh Ngọc Thu khiến Diệp Thành thẫn thờ, hắn hỏi dò: “Vậy có nghĩa là dựa vào thực lực hiện tại của cô, vẫn có người mà cô không đánh lại được sao?”
“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ mỉm cười, giọng nói ý tứ: “Đại Sở rộng lớn thế này, người giỏi đâu có thiếu. Mặc dù năm nghìn năm trước ta ở cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng thời đại này ta cũng chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thứ mà ta dùng cũng chỉ là linh lực, càng không có nguyên thần, theo như ta biết thì ít nhất có năm người ta đánh không lại”.
“Năm…năm người?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhìn Nam Minh Ngọc Thu với vẻ mặt hiếu kì: “Năm người nào?”
“Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thị Huyết Diêm La, Dương Huyền Công của Tây Vực, Chu Thiên Dật của Đông Lăng.
“Bốn người đầu tiên ta từng nghe nói tới, nhưng người cuối cùng là Chu Thiên Dật có lai lịch thế nào?”
“Lai lịch không vừa đâu”, Nam Minh Ngọc Thu xuýt xoa: “Ông ta cũng không phải là người của thời đại này, ở thời đại trước cả Chiến Vương, theo như suy đoán của ta thì ông ta cũng giống ta, bị phong ấn tới thời này, mãi tới thời này mới thức tỉnh, còn lai lịch của ông ta thì ngươi có lẽ từng nghe nói tới một người, đó chính là Đông Hoàng từng thống nhất Đại Sở trước Chiến Vương, còn Chu Thiên Dật chính là con nối dõi của Đông Hoàng.
“Ôi trời”, nghe xong, Diệp Thành không khỏi xoa đầu hơi choáng: “Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long!”
“Đây chỉ là những gì ta biết mà thôi”, nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu nở nụ cười: “Nhưng vẫn còn chuyện ta không biết, vậy nên ngươi đừng coi thường vùng đất rộng lớn này”.
“Sao ta cứ thấy tu vi của tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm của mình so với các cô chỉ như trò trẻ con thế nhỉ?”
“Đừng nản lòng, đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành còn đang thở dài đi về nơi sâu hơn.
Haiz!
“Đừng mà, cô không cần thì để cho ta”.
“Ngươi lấy Âm Minh Tử Tướng làm gì, lẽ nào ngươi cũng muốn tu luyện bí thuật tà ác đó?”
“Không phải”, Diệp Thành đem Âm Minh Tử Tướng đã chết cho vào túi đựng đồ: “Tương lai không xa ta nhất định phải chiến đấu với Chính Dương Tông, ta mang nó về nghiên cứu, tiện tìm ra manh mối”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại xoa tay nhìn Nam Minh Ngọc Thu, cười nói: “Cô mạnh như vậy, tới lúc đó tới giúp ta được không?”
“Ta rất mạnh sao?”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười.
“Đương nhiên rồi, năm nghìn năm trước cô ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bị phong ấn tới thời đại này thì chắc chắn là sự tồn tại vô địch rồi”.
“Ngươi đánh giá ta cao quá rồi đấy, ngươi cũng đã xem nhẹ những vị ngoạ hổ tàng long của Đại Sở rồi”.
Lời này của Nam Minh Ngọc Thu khiến Diệp Thành thẫn thờ, hắn hỏi dò: “Vậy có nghĩa là dựa vào thực lực hiện tại của cô, vẫn có người mà cô không đánh lại được sao?”
“Nếu không thì ngươi nghĩ sao?”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ mỉm cười, giọng nói ý tứ: “Đại Sở rộng lớn thế này, người giỏi đâu có thiếu. Mặc dù năm nghìn năm trước ta ở cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng thời đại này ta cũng chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thứ mà ta dùng cũng chỉ là linh lực, càng không có nguyên thần, theo như ta biết thì ít nhất có năm người ta đánh không lại”.
“Năm…năm người?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhìn Nam Minh Ngọc Thu với vẻ mặt hiếu kì: “Năm người nào?”
“Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thị Huyết Diêm La, Dương Huyền Công của Tây Vực, Chu Thiên Dật của Đông Lăng.
“Bốn người đầu tiên ta từng nghe nói tới, nhưng người cuối cùng là Chu Thiên Dật có lai lịch thế nào?”
“Lai lịch không vừa đâu”, Nam Minh Ngọc Thu xuýt xoa: “Ông ta cũng không phải là người của thời đại này, ở thời đại trước cả Chiến Vương, theo như suy đoán của ta thì ông ta cũng giống ta, bị phong ấn tới thời này, mãi tới thời này mới thức tỉnh, còn lai lịch của ông ta thì ngươi có lẽ từng nghe nói tới một người, đó chính là Đông Hoàng từng thống nhất Đại Sở trước Chiến Vương, còn Chu Thiên Dật chính là con nối dõi của Đông Hoàng.
“Ôi trời”, nghe xong, Diệp Thành không khỏi xoa đầu hơi choáng: “Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long!”
“Đây chỉ là những gì ta biết mà thôi”, nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Thành, Nam Minh Ngọc Thu nở nụ cười: “Nhưng vẫn còn chuyện ta không biết, vậy nên ngươi đừng coi thường vùng đất rộng lớn này”.
“Sao ta cứ thấy tu vi của tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm của mình so với các cô chỉ như trò trẻ con thế nhỉ?”
“Đừng nản lòng, đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu kéo Diệp Thành còn đang thở dài đi về nơi sâu hơn.
Haiz!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.