Chương 3: Diệp Thành dũng mãnh
Lục Giới
28/08/2021
Đi ra khỏi cửa phòng, Diệp Thành đảo mắt nhìn xung quanh. Đây chính là một khu vườn nhỏ, phần giữa vườn còn trồng cây linh quả.
Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.
Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn. Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn. Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy. Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.
“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm mộn tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.
“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình. Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.
Trương Phong Niên nói rất có lý. Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.
Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.
Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.
Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình. Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.
“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.
“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.
Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân. Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.
“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.
“Trương Đào, anh làm gì thế hả?”, Hổ Oa lập tức đứng dậy, nhìn gã thanh niên mặc đồ trắng với ánh nhìn phẫn nộ, ở bên, khuôn mặt Trương Phong Niên lúc này tối sầm cả lại, đến con chim khổng lồ bên cạnh cũng kêu lên không ngớt, nó giang đôi cánh bảo vệ Hổ Oa đằng sau mình.
Diệp Thành liếc nhìn Trương Đào, nhận ra hắn chính là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vì trên bộ đồ hắn mặc có hai chữ Hằng Nhạc, vả lại hắn chỉ cần nhìn cũng đã nhận ra tu vi của tên này đã đạt tới tầng ngưng khí thứ hai.
Hừ! Trương Đào lạnh giọng, hắn nhìn sang Trương Phong Niên với vẻ mặt hung tợn: “Lão già, mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi đây vô tình”.
“Ta không có thứ mà cần”, Trương Phong Niên hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt già nua trong chốc lát trở nên tái nhợt.
“Cho thể diện mà không cần”, Trương Đào đột nhiên đạp tung cái bàn, đằng đằng sát khí.
Quác, quác.
Ở một bên, con chim khổng lồ đã vung đôi cánh lao đến. Mặc dù linh thú ở tầng thấp nhưng lại hết sức thông minh, nó có thể nhìn ra được biểu cảm của con người.
“Muốn chết”, Trương Đào lạnh mặt, giữa các đầu ngón tay xuất hiện linh khí xoay vần, trong chốc lát ngưng tụ lại thành lưỡi đao sắc bén chém qua và để lại vết máu trên mình con chim.
Máu tươi bắn ra tung toé, con chim ngã dụi ra đất.
“Tiểu Ưng”, Hổ Oa chạy ngay tới.
Quác, quác…
Con chim cố gắng kêu lên thoi thóp. Mặc dù bị thương nhưng nó vẫn dùng đôi cánh che lấy Hổ Oa, bảo vệ cậu ta núp dưới cơ thể mình.
“Loại nghiệt đồ”, Trương Phong Niên chỉ vào Trương Đào, lửa giận bừng bừng, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
“Giao ra đây, nếu không đừng trách ta tàn…”, Trương Đào tiến lên một bước uy hiếp, chỉ là chữ “độc” hắn còn chưa kịp thốt ra thì Diệp Thành ở bên đã xông tới với tốc độ nhanh chóng từ lúc nào.
Bốp!
Cái tát chói tai vang lên. Trương Đào bị đánh đến mức hoa cả mắt, hắn còn chưa kịp tỉnh lại thì đã phát hiện ra phần cánh tay của mình bị Diệp Thành kéo xuống, cơ thể trong chốc lát mất đi thăng bằng, ngay sau đó hắn không còn chạm với mặt đất nữa, cả cơ thể bị quăng bay đi.
Bịch!
Sau tiếng động lớn, Trương Đào trước đó còn hống hách ngang ngược đã bị Diệp Thành quăng xuống đất.
Phụt!
Trương Đào phun ra cả miệng máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.
“Hắn ta muốn lấy Thiên Linh Chú của ông”, Hổ Oa ở bên thở hổn hển, nắm tay thật chặt: “Mấy năm nay, những đồ mà ông góp nhặt được đều bị hắn ta cướp sạch, ngày nào cũng tới ức hiếp hai ông cháu ”.
Thiên Linh Chú?
Diệp Thành không hề lạ với cái tên này. Hằng Nhạc Tông có một loại linh phù, tên là Thiên Linh Chú, một khi dán lên người thì trong thời gian ngắn có thể chặn lại linh khí của người đó. Loại phù chú này đã nổi tiếng trong ba tông môn từ lâu.
Loại phù chú này mặc dù dị thường nhưng lại hết sức trân quý, chưa bao giờ bị truyền ra ngoài. Diệp Thành không ngờ Trương Phong Niên lại có phù chú này.
“Cậu bạn, thư giới thiệu ta đã viết xong rồi, ngày mai cậu lên núi tu hành đi. Khả năng thiên bẩm của cậu không tồi, không được để nó mai một”, đương lúc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì Trương Phong Niên đã nhét một bức thư và một bộ quyển tông vào tay Diệp Thành: “Còn quyển tông này chính là phần giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, nếu rảnh thì cậu xem xem”.
“Đa tạ tiền bối”.
Giữa vườn, ngoài thiếu niên tên Hổ Oa ra thì còn một lão già nữa.
Cả ba người ngồi trước một cái bàn không quá lớn, bên cạnh còn có một con chim với thân hình to lớn đứng kề bên, lúc này nó đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào những món ăn được bày biện trên bàn. Trong giới tu sĩ, loài chim thế này được gọi với cái tên linh thú, được các tu sĩ dùng để cưỡi đi.
Sau cuộc trò chuyện, Diệp Thành mới biết đêm qua lão già cứu hắn tên là Trương Phong Niên, vì từng phạm phải sai lầm nên bị phế đi tu vi, đuổi khỏi tông môn. Còn nơi ông ta sống nằm ở dưới chân núi gần núi linh Hằng Nhạc Tông.
“Nào, tiểu Ưng, miếng này cho mày”, Hổ Oa gắp miếng thịt khô không nỡ ăn cho con chim khổng lồ kia, vừa nói vừa không quên xoa xoa cái đầu của nó, trông bộ cậu ta coi con chim này như người thân của mình vậy. Phía này, Trương Phong Niên cười ôn hoà, nhìn Diệp Thành: “Cậu thanh niên, cậu cũng là tu sĩ phải không?”
Diệp Thành đang nhét đầy thức ăn vào miệng, ăn như hổ đói, vừa nghe thấy Trương Phong Niên hỏi vậy thì hoang mang đặt đũa xuống, gật đầu cười nói: “Vậy tiền bối là người của môn phái nào?”
“Lão già ta không môn không phái, chỉ là một người tu luyện tự do”.
“Thật đáng tiếc”, Trương Phong Niên thở dài: “Trông cậu phong nhã hào hoa, nên tìm mộn tông môn tu luyện mới phải, dù sao thì trong tông môn cũng có bí kíp tu luyện mà cậu cần, cũng không đến mức còn trẻ thế này mà tu vi mới đạt tầng ngưng khí thứ nhất”.
“Tiền bối nói phải ạ”, Diệp Thành lại nở nụ cười, vẫn cố gắng che giấu quá khứ của mình. Đương nhiên, có thể tu luyện lại lần nữa, hắn cũng sẽ tìm cho mình một môn phái để tu luyện.
Trương Phong Niên nói rất có lý. Làm một tu sĩ tự do không an toàn là một chuyện, thứ nhất, bí kíp tu luyện quả thực là vấn đề, còn khi đã là đệ tử của tông phái lại khác, chí ít thì có tông môn để dựa dẫm, bí kíp tu luyện cũng có sự đảm bảo nhất định.
Thấy Diệp Thành mải suy tư, Trương Phong Niên mới cười hiền từ: “Cậu thanh niên, cậu có hứng thú làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông không?”
“Đương nhiên có hứng thú rồi ạ”, Diệp Thành vội cười đáp lời.
Trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Thực lực của Hằng Nhạc Tông không hề kém cạnh Chính Dương Tông, vả lại lúc này hắn quả thật không có nơi nào để đi, lại đang ở đất của Hằng Nhạc Tông, nơi này nhất định là lựa chọn tốt nhất.
Có thể nói, lúc này Diệp Thành có động lực đầy mình. Trước kia Diệp Thành ở Chính Dương Tông cũng là một người rất nổi bật, hắn tin rằng có ngọn đuốc kia tương trợ thì tương lai không xa ở Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ rất rực rỡ.
“Tiền bối, yêu cầu của Hằng Nhạc Tông cũng cao phải không ạ?”, Diệp Thành nhìn Trương Phong Niên hỏi.
“Không vấn đề gì, ta viết một bức thư giới thiệu, ta tin có thể để cho cậu làm một đệ tử thực tập được”.
Thư giới thiệu?
Nghe ba từ này, Diệp Thành nhìn lại lão già đang ngồi trước mặt mình từ đầu tới chân. Mặc dù ông ta không thể tu luyện phế nhân nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa của khu vườn nhỏ bị người ta tung một đạp đạp tung, ngay sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng đi vào.
“Ồ? Ăn cơm sao?”, thanh niên kia bật cười, nói với giọng chế nhạo.
“Trương Đào, anh làm gì thế hả?”, Hổ Oa lập tức đứng dậy, nhìn gã thanh niên mặc đồ trắng với ánh nhìn phẫn nộ, ở bên, khuôn mặt Trương Phong Niên lúc này tối sầm cả lại, đến con chim khổng lồ bên cạnh cũng kêu lên không ngớt, nó giang đôi cánh bảo vệ Hổ Oa đằng sau mình.
Diệp Thành liếc nhìn Trương Đào, nhận ra hắn chính là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vì trên bộ đồ hắn mặc có hai chữ Hằng Nhạc, vả lại hắn chỉ cần nhìn cũng đã nhận ra tu vi của tên này đã đạt tới tầng ngưng khí thứ hai.
Hừ! Trương Đào lạnh giọng, hắn nhìn sang Trương Phong Niên với vẻ mặt hung tợn: “Lão già, mau giao ra đây, nếu không thì đừng trách tôi đây vô tình”.
“Ta không có thứ mà cần”, Trương Phong Niên hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt già nua trong chốc lát trở nên tái nhợt.
“Cho thể diện mà không cần”, Trương Đào đột nhiên đạp tung cái bàn, đằng đằng sát khí.
Quác, quác.
Ở một bên, con chim khổng lồ đã vung đôi cánh lao đến. Mặc dù linh thú ở tầng thấp nhưng lại hết sức thông minh, nó có thể nhìn ra được biểu cảm của con người.
“Muốn chết”, Trương Đào lạnh mặt, giữa các đầu ngón tay xuất hiện linh khí xoay vần, trong chốc lát ngưng tụ lại thành lưỡi đao sắc bén chém qua và để lại vết máu trên mình con chim.
Máu tươi bắn ra tung toé, con chim ngã dụi ra đất.
“Tiểu Ưng”, Hổ Oa chạy ngay tới.
Quác, quác…
Con chim cố gắng kêu lên thoi thóp. Mặc dù bị thương nhưng nó vẫn dùng đôi cánh che lấy Hổ Oa, bảo vệ cậu ta núp dưới cơ thể mình.
“Loại nghiệt đồ”, Trương Phong Niên chỉ vào Trương Đào, lửa giận bừng bừng, suýt chút nữa thì ngã ra đất.
“Giao ra đây, nếu không đừng trách ta tàn…”, Trương Đào tiến lên một bước uy hiếp, chỉ là chữ “độc” hắn còn chưa kịp thốt ra thì Diệp Thành ở bên đã xông tới với tốc độ nhanh chóng từ lúc nào.
Bốp!
Cái tát chói tai vang lên. Trương Đào bị đánh đến mức hoa cả mắt, hắn còn chưa kịp tỉnh lại thì đã phát hiện ra phần cánh tay của mình bị Diệp Thành kéo xuống, cơ thể trong chốc lát mất đi thăng bằng, ngay sau đó hắn không còn chạm với mặt đất nữa, cả cơ thể bị quăng bay đi.
Bịch!
Sau tiếng động lớn, Trương Đào trước đó còn hống hách ngang ngược đã bị Diệp Thành quăng xuống đất.
Phụt!
Trương Đào phun ra cả miệng máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.
“Hắn ta muốn lấy Thiên Linh Chú của ông”, Hổ Oa ở bên thở hổn hển, nắm tay thật chặt: “Mấy năm nay, những đồ mà ông góp nhặt được đều bị hắn ta cướp sạch, ngày nào cũng tới ức hiếp hai ông cháu ”.
Thiên Linh Chú?
Diệp Thành không hề lạ với cái tên này. Hằng Nhạc Tông có một loại linh phù, tên là Thiên Linh Chú, một khi dán lên người thì trong thời gian ngắn có thể chặn lại linh khí của người đó. Loại phù chú này đã nổi tiếng trong ba tông môn từ lâu.
Loại phù chú này mặc dù dị thường nhưng lại hết sức trân quý, chưa bao giờ bị truyền ra ngoài. Diệp Thành không ngờ Trương Phong Niên lại có phù chú này.
“Cậu bạn, thư giới thiệu ta đã viết xong rồi, ngày mai cậu lên núi tu hành đi. Khả năng thiên bẩm của cậu không tồi, không được để nó mai một”, đương lúc Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì Trương Phong Niên đã nhét một bức thư và một bộ quyển tông vào tay Diệp Thành: “Còn quyển tông này chính là phần giới thiệu về Hằng Nhạc Tông, nếu rảnh thì cậu xem xem”.
“Đa tạ tiền bối”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.