Chương 918: Hai người cứ tận hưởng đi”.
Lục Giới
08/11/2021
“Chắc chắn là cướp được rồi”.
“Điều khiến ta tò mò nhất đó là vì sao những chữ kia lại đáng giá như vậy?”
“Sớm biết nó đáng tiền như thế thì lão tử đã cướp lấy vài chữ, cũng vài triệu linh thạch chứ chẳng đùa”.
“Đều hết cả rồi sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cất đi chữ vàng.
Có điều, hắn vẫn không từ bỏ hi vọng và nhìn về những người chưa bước tới phía mình, với sự thông minh của hắn thì đương nhiên biết rằng trong số này nhất định còn có người có chữ vàng, chỉ là bọn họ chưa lấy ra để bán mà thôi.
“Thu mua không giới hạn”, cuối cùng Diệp Thành dứt khoát lên tiếng: “Ai có chữ vàng cứ lấy ra tìm ta, Tần ca đây có tiền, vẫn là câu nói đó, đừng để ta tìm tới tận nơi, nếu không thì ta sẽ ra tay cướp đấy”.
Nói rồi, Diệp Thành không quên liếc vài người trong đám người. Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của những người này không rõ ràng, thực lực của bọn họ không hề yếu, nhất định là người của gia tộc quy ẩn, thân phận như vậy đương nhiên không thiếu gì tiền, cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này nên chúng mới không lấy ra bán, đợi sau khi ra khỏi hố thần thì mới nghiên cứu.
“Mấy người các ngươi, lão tử đây nhớ mặt rồi đấy”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, “Đã không bán thì tí nữa đừng có mà kêu oan”.
Đương nhiên, Diệp Thành sẽ không cướp vào lúc này, hắn có thừa thời gian khiến bọn chúng phải đau đầu, vả lại vì chữ vàng nên hắn quyết định làm thêm một vài trò không cần thể diện nữa.
Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành mới nhìn sang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trong trận pháp.
“Hai vị sư huynh sư muội, không biết chỗ hai người có chữ vàng không? Bán cho ta đi?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.
“Tần Vũ”, Hoắc Tôn phẫn nộ, hắn cố gắng phá cấm cố của trận pháp.
Mẹ kiếp, đánh người của lão tử tàn tật mà còn muốn chọc tức lão tử, đợi ta ra ngoài, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể thì ta cũng phải giết chết ngươi.
Sát khí của Hoắc Tôn với Diệp Thành cứ thế thể hiện ra ngoài.
Có điều nói lại thì Hoắc Tôn quả thực lại không hề có chữ vàng nào vì khi chữ vàng xuất hiện trước mặt thì hắn đã bị giam trong trận pháp này rồi, cho dù là có thì hắn cũng sẽ chẳng bán cho Diệp Thành.
Ở một bên, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, mặc dù khuôn mặt lạnh tanh nhưng cô ta không thể hiện sự phẫn nộ như Hoắc Tôn, cho tới lúc này, cô ta vẫn còn đang âm thầm quan sát Diệp Thành vì cảm giác mà Diệp Thành mang lại cho cô càng lúc càng thân thuộc.
Cơ Tuyết Băng không có chữ vàng vì cô ta đang tranh đoạt một món bảo bối với Hoắc Tôn nên mới bị giam trong trận pháp, vả lại với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này, cô ta lại càng không thiếu gì tiền,
“Điều khiến ta tò mò nhất đó là vì sao những chữ kia lại đáng giá như vậy?”
“Sớm biết nó đáng tiền như thế thì lão tử đã cướp lấy vài chữ, cũng vài triệu linh thạch chứ chẳng đùa”.
“Đều hết cả rồi sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cất đi chữ vàng.
Có điều, hắn vẫn không từ bỏ hi vọng và nhìn về những người chưa bước tới phía mình, với sự thông minh của hắn thì đương nhiên biết rằng trong số này nhất định còn có người có chữ vàng, chỉ là bọn họ chưa lấy ra để bán mà thôi.
“Thu mua không giới hạn”, cuối cùng Diệp Thành dứt khoát lên tiếng: “Ai có chữ vàng cứ lấy ra tìm ta, Tần ca đây có tiền, vẫn là câu nói đó, đừng để ta tìm tới tận nơi, nếu không thì ta sẽ ra tay cướp đấy”.
Nói rồi, Diệp Thành không quên liếc vài người trong đám người. Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của những người này không rõ ràng, thực lực của bọn họ không hề yếu, nhất định là người của gia tộc quy ẩn, thân phận như vậy đương nhiên không thiếu gì tiền, cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này nên chúng mới không lấy ra bán, đợi sau khi ra khỏi hố thần thì mới nghiên cứu.
“Mấy người các ngươi, lão tử đây nhớ mặt rồi đấy”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, “Đã không bán thì tí nữa đừng có mà kêu oan”.
Đương nhiên, Diệp Thành sẽ không cướp vào lúc này, hắn có thừa thời gian khiến bọn chúng phải đau đầu, vả lại vì chữ vàng nên hắn quyết định làm thêm một vài trò không cần thể diện nữa.
Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành mới nhìn sang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trong trận pháp.
“Hai vị sư huynh sư muội, không biết chỗ hai người có chữ vàng không? Bán cho ta đi?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.
“Tần Vũ”, Hoắc Tôn phẫn nộ, hắn cố gắng phá cấm cố của trận pháp.
Mẹ kiếp, đánh người của lão tử tàn tật mà còn muốn chọc tức lão tử, đợi ta ra ngoài, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể thì ta cũng phải giết chết ngươi.
Sát khí của Hoắc Tôn với Diệp Thành cứ thế thể hiện ra ngoài.
Có điều nói lại thì Hoắc Tôn quả thực lại không hề có chữ vàng nào vì khi chữ vàng xuất hiện trước mặt thì hắn đã bị giam trong trận pháp này rồi, cho dù là có thì hắn cũng sẽ chẳng bán cho Diệp Thành.
Ở một bên, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, mặc dù khuôn mặt lạnh tanh nhưng cô ta không thể hiện sự phẫn nộ như Hoắc Tôn, cho tới lúc này, cô ta vẫn còn đang âm thầm quan sát Diệp Thành vì cảm giác mà Diệp Thành mang lại cho cô càng lúc càng thân thuộc.
Cơ Tuyết Băng không có chữ vàng vì cô ta đang tranh đoạt một món bảo bối với Hoắc Tôn nên mới bị giam trong trận pháp, vả lại với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này, cô ta lại càng không thiếu gì tiền,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.