Chương 289: Huynh khiến muội rất bất ngờ đấy
Lục Giới
10/09/2021
“Một nghìn bảy trăm năm mươi cân, chậc chậc”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng tặc lưỡi.
Rắc! Rắc! Khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng, âm thanh nứt vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn vang lên trên chiến đài.
Khặc! Khặc!
Đột nhiên các mảnh vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn rơi xuống chiến đài, mỗi mảnh đều cực kỳ nặng, cắm xuống bệ đá cứng khiến bệ đá nứt ra.
Gầm! ! Một tiếng gầm vang dội vọng lại từ chiến đài, tiếng gầm đó phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành.
Hắn tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn xuống, khí thế đột nhiên tăng lên gấp bội, tốc độ và sức mạnh đều đồng thời thăng hoa về chất. Mái tóc dài màu đen bị khí tức cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể thổi bay dựng ngược, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người nặng lên không chỉ gấp đôi, bên ngoài thân thể cũng quấn quanh lôi điện màu đen.
“Sức mạnh đã lâu không dùng”, Diệp Thành nắm chặt hai tay, từ trong nắm đấm hắn cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng như sao trời, sau khi trút bỏ sức nặng, toàn thân hắn trở nên nhẹ hơn bao giờ hết, sức mạnh bị áp chế cũng cuộn trào, khí tức bừng bừng trong cơ thể tuôn ra bùng lên như một ngọn lửa.
Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện nhìn sự thay đổi của Diệp Thành, đôi mắt đẹp luôn lãnh đạm cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong một thoáng, sau đó cô ta liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Tới đi!”, Diệp Thành đã có sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong hét lên một tiếng, một bước giẫm nát phiến đá cứng, “vù” một tiếng lao về phía Cơ Tuyết Băng với tốc độ nhanh như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng hình.
Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, tốc độ cũng không thua kém Diệp Thành.
Bịch! Rầm!
Tốc độ của cả hai quá nhanh khiến nhiều đệ tử dụi mắt mà vẫn không thể bắt kịp bóng hình bọn họ, cũng chỉ có khi cả hai va chạm vào nhau tạo ra từng đốm lửa nhỏ thì người ta mới lờ mờ trông thấy bóng hình.
Thế nhưng khả năng nhìn của những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh lại khác. Đôi mắt bọn họ di chuyển qua lại theo bóng hình Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Rầm! Rầm!
Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội. Cả hai người đã chiến được hai mươi hiệp còn Diệp Thành với khả năng chiến đấu mạnh mẽ càng lúc càng lên cao. Mặc dù trông hắn hết sức thảm hại nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể hiện yếu thế.
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau.
Vút! Vút!
Diệp Thành đã vung tay, mười mấy đạo kiếm mang lần lượt bay đuổi theo Cơ Tuyết Băng.
“Được đấy, Lục Mạch Thần Thông mà cũng biết”, tứ phương lại trầm trồ.
Bang! Bang!
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng không ngừng lùi về sau, không ngừng vung linh kiếm trong tay chặn lại kiếm mang của Lục Mạch Thần Thông.
Rắc! Rắc! Khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng, âm thanh nứt vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn vang lên trên chiến đài.
Khặc! Khặc!
Đột nhiên các mảnh vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn rơi xuống chiến đài, mỗi mảnh đều cực kỳ nặng, cắm xuống bệ đá cứng khiến bệ đá nứt ra.
Gầm! ! Một tiếng gầm vang dội vọng lại từ chiến đài, tiếng gầm đó phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành.
Hắn tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn xuống, khí thế đột nhiên tăng lên gấp bội, tốc độ và sức mạnh đều đồng thời thăng hoa về chất. Mái tóc dài màu đen bị khí tức cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể thổi bay dựng ngược, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người nặng lên không chỉ gấp đôi, bên ngoài thân thể cũng quấn quanh lôi điện màu đen.
“Sức mạnh đã lâu không dùng”, Diệp Thành nắm chặt hai tay, từ trong nắm đấm hắn cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng như sao trời, sau khi trút bỏ sức nặng, toàn thân hắn trở nên nhẹ hơn bao giờ hết, sức mạnh bị áp chế cũng cuộn trào, khí tức bừng bừng trong cơ thể tuôn ra bùng lên như một ngọn lửa.
Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện nhìn sự thay đổi của Diệp Thành, đôi mắt đẹp luôn lãnh đạm cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong một thoáng, sau đó cô ta liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Tới đi!”, Diệp Thành đã có sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong hét lên một tiếng, một bước giẫm nát phiến đá cứng, “vù” một tiếng lao về phía Cơ Tuyết Băng với tốc độ nhanh như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng hình.
Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, tốc độ cũng không thua kém Diệp Thành.
Bịch! Rầm!
Tốc độ của cả hai quá nhanh khiến nhiều đệ tử dụi mắt mà vẫn không thể bắt kịp bóng hình bọn họ, cũng chỉ có khi cả hai va chạm vào nhau tạo ra từng đốm lửa nhỏ thì người ta mới lờ mờ trông thấy bóng hình.
Thế nhưng khả năng nhìn của những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh lại khác. Đôi mắt bọn họ di chuyển qua lại theo bóng hình Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Rầm! Rầm!
Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội. Cả hai người đã chiến được hai mươi hiệp còn Diệp Thành với khả năng chiến đấu mạnh mẽ càng lúc càng lên cao. Mặc dù trông hắn hết sức thảm hại nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể hiện yếu thế.
Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau.
Vút! Vút!
Diệp Thành đã vung tay, mười mấy đạo kiếm mang lần lượt bay đuổi theo Cơ Tuyết Băng.
“Được đấy, Lục Mạch Thần Thông mà cũng biết”, tứ phương lại trầm trồ.
Bang! Bang!
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng không ngừng lùi về sau, không ngừng vung linh kiếm trong tay chặn lại kiếm mang của Lục Mạch Thần Thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.