Chương 495: Sao lại có thể lên trời như vậy chứ?
Lục Giới
12/10/2021
“Cảm ơn sư phụ”, Diệp Thành hít sâu một hơi, vừa định bước đi nhưng cánh tay lại bị Hùng Nhị vừa tỉnh lại nắm lấy.
“Mẹ kiếp, ngươi đi tìm cái chết à?”, Hùng Nhị vừa ho ra máu vừa chửi.
“Yên tâm chữa trị vết thương đi, chờ ta về rồi cùng uống rượu”, Diệp Thành gỡ tay Hùng Nhị ra rồi đột ngột bước ra ngoài.
“Đáng chết”, mấy người phía Từ Phúc lạnh lùng quát.
Bên ngoài, Diệp Thành đã giẫm lên đám mây Tiên Hoả bay lên cao, một bước lên trời, đến khi đứng ở nơi cao nhất hắn mới vặn cổ, nhìn về một ngọn núi ở Hằng Nhạc Tông.
“Doãn Chí Bình, cho ngươi chọn địa điểm, hôm nay hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết”.
“Doãn Chí Bình, địa điểm ngươi chọn, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết”, Diệp Thành nói một câu hết sức thản nhiên, giọng nói không quá lớn nhưng lại vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều phải chú ý.
“Làm gì vậy chứ? Khiêu chiến với Thánh Tử sao?”, đột nhiên, cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ, “ai lại to gan như vậy chứ?”
“Chưa nhìn thấy sao? Là Diệp Thành”, có người lên tiếng tỏ ý bảo đám đông nhìn vào hư không, nơi bóng hình Diệp Thành đang xuất hiện trên đám mây tiên hoả.
“Ấy? Hắn không phải bị phế rồi sao? Sao lại có thể lên trời như vậy chứ?”, có người kinh ngạc thốt lên.
“Có lẽ nguyên do vì chân hoả kia”, có người trầm trồ: “Có điều muốn khiêu chiến với Thánh Tử thì lại có vẻ như không biết tự lượng sức rồi”.
“Buộc chúng ngừng lại thôi”, ở nơi thâm sâu của Hằng Nhạc Tông, một vị thái thượng trưởng lão trầm giọng lên tiếng.
“Không cần”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng: “Ta có niềm tin tuyệt đối với kí chủ có độ hoà hợp chín phần, trận chiến này sẽ khiến cho tất cả mọi người biết rằng sự lựa chọn của ta là chính xác”.
“Ta còn tưởng rằng tên ăn hại nhà ngươi định làm con rùa rụt đầu cả đời kia”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói âm u bên ngoài vang lên, Doãn Chí Bình xuất hiện, khoé miệng nhếch lên cười tàn độc, dưới chân hắn có một luồng sức mạnh dị thường, mỗi một bước đi đều khiến hư không rung chuyển.
“Trông thấy ngươi ta cảm thấy rất vui”, Diệp Thành cười nói nhưng nụ cười lại khiến người ta rợn người, sau câu nói của hắn, từng luồng linh lực trong vùng đan hải bắt đầu len lỏi ra ngoài bao quanh cơ thể hắn.
“Mẹ kiếp, ngươi đi tìm cái chết à?”, Hùng Nhị vừa ho ra máu vừa chửi.
“Yên tâm chữa trị vết thương đi, chờ ta về rồi cùng uống rượu”, Diệp Thành gỡ tay Hùng Nhị ra rồi đột ngột bước ra ngoài.
“Đáng chết”, mấy người phía Từ Phúc lạnh lùng quát.
Bên ngoài, Diệp Thành đã giẫm lên đám mây Tiên Hoả bay lên cao, một bước lên trời, đến khi đứng ở nơi cao nhất hắn mới vặn cổ, nhìn về một ngọn núi ở Hằng Nhạc Tông.
“Doãn Chí Bình, cho ngươi chọn địa điểm, hôm nay hoặc là ngươi chết, hoặc là ta chết”.
“Doãn Chí Bình, địa điểm ngươi chọn, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết”, Diệp Thành nói một câu hết sức thản nhiên, giọng nói không quá lớn nhưng lại vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều phải chú ý.
“Làm gì vậy chứ? Khiêu chiến với Thánh Tử sao?”, đột nhiên, cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ, “ai lại to gan như vậy chứ?”
“Chưa nhìn thấy sao? Là Diệp Thành”, có người lên tiếng tỏ ý bảo đám đông nhìn vào hư không, nơi bóng hình Diệp Thành đang xuất hiện trên đám mây tiên hoả.
“Ấy? Hắn không phải bị phế rồi sao? Sao lại có thể lên trời như vậy chứ?”, có người kinh ngạc thốt lên.
“Có lẽ nguyên do vì chân hoả kia”, có người trầm trồ: “Có điều muốn khiêu chiến với Thánh Tử thì lại có vẻ như không biết tự lượng sức rồi”.
“Buộc chúng ngừng lại thôi”, ở nơi thâm sâu của Hằng Nhạc Tông, một vị thái thượng trưởng lão trầm giọng lên tiếng.
“Không cần”, Thông Huyền Chân Nhân hắng giọng lạnh lùng: “Ta có niềm tin tuyệt đối với kí chủ có độ hoà hợp chín phần, trận chiến này sẽ khiến cho tất cả mọi người biết rằng sự lựa chọn của ta là chính xác”.
“Ta còn tưởng rằng tên ăn hại nhà ngươi định làm con rùa rụt đầu cả đời kia”, khi mọi người đang bàn tán thì một giọng nói âm u bên ngoài vang lên, Doãn Chí Bình xuất hiện, khoé miệng nhếch lên cười tàn độc, dưới chân hắn có một luồng sức mạnh dị thường, mỗi một bước đi đều khiến hư không rung chuyển.
“Trông thấy ngươi ta cảm thấy rất vui”, Diệp Thành cười nói nhưng nụ cười lại khiến người ta rợn người, sau câu nói của hắn, từng luồng linh lực trong vùng đan hải bắt đầu len lỏi ra ngoài bao quanh cơ thể hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.