Chương 154: Sử dụng binh khí bản
Lục Giới
28/08/2021
“Ngươi học được Địa long quyết ở đâu ra hả?”, Tả Khâu Minh gầm lên, không ngờ một tên mới ở cảnh giới Ngưng Khí như Diệp Thành mà đã học được mật pháp huyền diệu như vậy rồi, nên biết rằng người biết mật pháp này không quá năm người ở Hằng Nhạc Tông, còn trong số năm người này thì không hề có Diệp Thành.
“Muốn biết sao? Ta không nói đấy”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Vậy ta đánh tới khi ngươi nói”, Tả Khâu Minh lại gầm lên, lật tay rút ra Ngân Giao Giản, chân bước ra bộ pháp huyền diệu bổ nhào về phía Diệp Thành, đằng sau còn có từng chuỗi tàn ảnh. Vút!
Diệp Thành cũng rút ra kiếm Xích Tiêu, không lùi mà tiến, đấu chọi với Tả Khâu Minh.
Keng!
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, cả hai tên thân mang mật pháp, chiêu thức dị thường.
Diệp Thành không chỉ đơn thuần là giao đấu với Tả Khâu Minh mà hắn cũng đang học mật pháp của Tả Khâu Minh. Địa Long Quyết trước đó cũng vậy, hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến và phục chế chứ nào đã học được mật pháp này trước đó đâu, tất cả đều học được từ Tả Khâu Minh cả.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Diệp Thành để lại Tả Khâu Minh để quyết đấu, vì hắn muốn học được mật pháp từ tên này.
Rầm!
Đùng! Đoàng!
Cả hai tên chiến rất máu lửa, không ai nhường ai, cảnh tượng đại chiến hết sức dị thường khiến cho cây cối đổ rạp, từng tảng đá lớn vỡ vụn.
Địa long ấn!
Hám sơn chưởng!
Thương long chưởng!
Hàng long! Càng dùng mật thuật, cuộc đại chiến của cả hai tên càng lên cao trào.
Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, linh lực trong vùng đan điền dồi dào, chiến lâu không hụt, mật thuật mật pháp nhiều vô kể, mỗi lần ra tay đều để lại vết thương trên người Diệp Thành.
Diệp Thành mặc dù tu vi Ngưng Khí nhưng thân có đan hải, chân khí dù không mạnh bằng linh lực nhưng số lượng chân khí lại nhiều hơn Tả Khâu Minh, lại thêm hắn có cơ thể rắn rỏi, thuật chiến đấu gần bá đạo cùng nhiều mật pháp, do vậy mà mỗi lần ra tay đều khiến Tả Khâu Minh phải chịu thiệt.
Mới đó mà cả hai tên đã chiến đấu được gần trăm chiêu rồi, thế nhưng đại chiến vẫn diễn ra vô cùng sục sôi.
“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì chứ?”, cho tới bây giờ Tả Khâu Minh mới bắt đầu quan sát Diệp Thành, hắn không khỏi kinh ngạc, một tên tu vi Ngưng Khí mà có thể đấu chọi với hắn lâu như vậy, đây quả là kỳ tích.
“Chẳng trách mà hắn có thể lật tung cả ngoại môn lên”.
“Thực lực như vậy cho nên đệ tử ngoại môn rất khó có thể đánh thắng hắn”.
“Xem ra lời đồn quả không sai, tên Diệp Thành này quả nhiên có thực lực”.
Tả Khâu Minh thầm nhủ, khi nghe thấy những chiến tích của Diệp Thành ở ngoại môn, hắn vẫn không tin, nhưng khi giao đấu thực tế với Diệp Thành hắn mới phát hiện ra tên đệ tử thực tập này quả là một tên yêu nghiệt.
“Tả sư huynh, muốn đại chiến với đệ thì huynh còn kém lắm, huynh sẽ thua rất thảm đấy”, chỉ một giây phút phân tâm của Tả Khâu Minh đã khiến Diệp Thành tóm được cơ hội sát phạt tới trước mặt hắn.
Keng!
Keng!
Kiếm và kiếm va vào nhau tạo thành đốm lửa, phát ra âm thanh chói tai, cả hai kiếm trận đều hết sức lợi hại, duy chỉ có điểm khác biệt là kiếm trận của Tả Khâu Minh là tấn công còn của Diệp Thành là phòng ngự.
“Đến lượt ta rồi”, sau tiếng hét của Diệp Thành, kiếm Xích Tiêu chỉ vào Tả Khâu Minh, Thiên Canh Kiếm Trận phòng ngự đột nhiên chuyển thành thế trận tấn công.
Tả Khâu Minh đã có sự chuẩn bị từ trước, kiếm trận của hắn cũng thay đổi từ tấn công sang phòng ngự.
Sau một hồi giao đấu mà chưa thu được gì về, Tả Khâu Minh cũng dần mất đi nhẫn nại, hắn sử dụng binh khí bản mệnh của mình.
“Muốn biết sao? Ta không nói đấy”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Vậy ta đánh tới khi ngươi nói”, Tả Khâu Minh lại gầm lên, lật tay rút ra Ngân Giao Giản, chân bước ra bộ pháp huyền diệu bổ nhào về phía Diệp Thành, đằng sau còn có từng chuỗi tàn ảnh. Vút!
Diệp Thành cũng rút ra kiếm Xích Tiêu, không lùi mà tiến, đấu chọi với Tả Khâu Minh.
Keng!
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, cả hai tên thân mang mật pháp, chiêu thức dị thường.
Diệp Thành không chỉ đơn thuần là giao đấu với Tả Khâu Minh mà hắn cũng đang học mật pháp của Tả Khâu Minh. Địa Long Quyết trước đó cũng vậy, hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến và phục chế chứ nào đã học được mật pháp này trước đó đâu, tất cả đều học được từ Tả Khâu Minh cả.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà Diệp Thành để lại Tả Khâu Minh để quyết đấu, vì hắn muốn học được mật pháp từ tên này.
Rầm!
Đùng! Đoàng!
Cả hai tên chiến rất máu lửa, không ai nhường ai, cảnh tượng đại chiến hết sức dị thường khiến cho cây cối đổ rạp, từng tảng đá lớn vỡ vụn.
Địa long ấn!
Hám sơn chưởng!
Thương long chưởng!
Hàng long! Càng dùng mật thuật, cuộc đại chiến của cả hai tên càng lên cao trào.
Tả Khâu Minh ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, linh lực trong vùng đan điền dồi dào, chiến lâu không hụt, mật thuật mật pháp nhiều vô kể, mỗi lần ra tay đều để lại vết thương trên người Diệp Thành.
Diệp Thành mặc dù tu vi Ngưng Khí nhưng thân có đan hải, chân khí dù không mạnh bằng linh lực nhưng số lượng chân khí lại nhiều hơn Tả Khâu Minh, lại thêm hắn có cơ thể rắn rỏi, thuật chiến đấu gần bá đạo cùng nhiều mật pháp, do vậy mà mỗi lần ra tay đều khiến Tả Khâu Minh phải chịu thiệt.
Mới đó mà cả hai tên đã chiến đấu được gần trăm chiêu rồi, thế nhưng đại chiến vẫn diễn ra vô cùng sục sôi.
“Tên tiểu tử này rốt cục là quái thai gì chứ?”, cho tới bây giờ Tả Khâu Minh mới bắt đầu quan sát Diệp Thành, hắn không khỏi kinh ngạc, một tên tu vi Ngưng Khí mà có thể đấu chọi với hắn lâu như vậy, đây quả là kỳ tích.
“Chẳng trách mà hắn có thể lật tung cả ngoại môn lên”.
“Thực lực như vậy cho nên đệ tử ngoại môn rất khó có thể đánh thắng hắn”.
“Xem ra lời đồn quả không sai, tên Diệp Thành này quả nhiên có thực lực”.
Tả Khâu Minh thầm nhủ, khi nghe thấy những chiến tích của Diệp Thành ở ngoại môn, hắn vẫn không tin, nhưng khi giao đấu thực tế với Diệp Thành hắn mới phát hiện ra tên đệ tử thực tập này quả là một tên yêu nghiệt.
“Tả sư huynh, muốn đại chiến với đệ thì huynh còn kém lắm, huynh sẽ thua rất thảm đấy”, chỉ một giây phút phân tâm của Tả Khâu Minh đã khiến Diệp Thành tóm được cơ hội sát phạt tới trước mặt hắn.
Keng!
Keng!
Kiếm và kiếm va vào nhau tạo thành đốm lửa, phát ra âm thanh chói tai, cả hai kiếm trận đều hết sức lợi hại, duy chỉ có điểm khác biệt là kiếm trận của Tả Khâu Minh là tấn công còn của Diệp Thành là phòng ngự.
“Đến lượt ta rồi”, sau tiếng hét của Diệp Thành, kiếm Xích Tiêu chỉ vào Tả Khâu Minh, Thiên Canh Kiếm Trận phòng ngự đột nhiên chuyển thành thế trận tấn công.
Tả Khâu Minh đã có sự chuẩn bị từ trước, kiếm trận của hắn cũng thay đổi từ tấn công sang phòng ngự.
Sau một hồi giao đấu mà chưa thu được gì về, Tả Khâu Minh cũng dần mất đi nhẫn nại, hắn sử dụng binh khí bản mệnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.