Chương 989: Thánh chủ Viêm Hoàng?
Lục Giới
13/11/2021
“Tại sao hắn lại ở đây?”, lão già mặc huyết bào nheo mắt lại, trong mắt loé lên ánh nhìn u ám bất định.
Không ai biết rằng khi đạo thân của Diệp Thành chửi rủa và đại chiến, thì kết giới của linh sơn Nhân Hoàng đã bị bóp méo, hai đạo thân lén chạy vào.
Khi đến Địa Cung, người của Nhân Hoàng ai nấy đều thảng thốt: “Ngươi… các ngươi vào đây kiểu gì vậy?”
Khi nhìn thấy Diệp Thành đeo mặt nạ, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân của hắn vẫn đang chửi bới hung hăng bên ngoài, vẻ mặt họ lập tức trở nên rất thú vị.
Chung Giang bỏ qua ánh mắt khác thường của những người này, lách mình đi tới bên Hồng Trần Tuyết: “May mà vẫn chưa muộn, thương thế của sư muội…”
Hồng Trần Tuyết ngắt lời Chung Giang, bà nheo mắt nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ đứng phía trước: “Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thì ra bên ngoài kia là đạo thân của ”.
“Nhãn lực của tiền bối thật tốt”, Diệp Thành bất giác sờ chóp mũi.
Động tác này tuy nhỏ, nhưng lại khiến Hồng Trần Tuyết bước lên một bước, đi về phía hắn, bà ta cầm lấy tay trái của Diệp Thành, chăm chú quan sát chiếc nhẫn ngọc phát ra thần quang trên ngón tay hắn.
“Sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Thành.
“Huyền Thương Ngọc Giới?”, nghe Hồng Trần Tuyết nói bốn từ này, các trưởng lão đang có mặt đều vội vàng chạy tới, từng cặp mắt đều dán vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái của Diệp Thành.
“Thánh vật của Viêm Hoàng sao lại ở trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Thành, lại truy hỏi lần nữa.
“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”, Diệp Thành đang định nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Chung Giang ngắt lời.
“Để ta nói cho!”, Chung Giang hắng giọng, giải thích: “Huyền Thương Ngọc Giới là do sư huynh Chung Viêm truyền lại cho hắn, hơn nữa chiếc nhẫn cũng đã công nhận, vì thế tiểu hữu Tần Vũ hiện tại đã là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.
“Hắn? Thánh chủ Viêm Hoàng?”, nghe Chung Giang nói xong, các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Diệp Thành.
“Là ta”, Diệp Thành cười tủm tỉm.
Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Huyền Thương Ngọc Giới rồi lại nhìn Diệp Thành, nhưng không nói gì.
“Được rồi, chuyện này về sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người”, Chung Giang xua tay rồi nhìn Hồng Trần Tuyết bảo: “Sư muội, kết giới không chống đỡ được quá ba phút nữa đâu, chúng ta hợp lực kiểm soát kết giới đi!”
Hồng Trần Tuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dứt lời, hai người cùng bước lên tế đàn, đẩy linh lực vào đó.
Tế đàn này là trung tâm kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, người kiểm soát kết giới càng mạnh thì kết giới sẽ càng kiên cố, cũng chính vì lúc trước Hồng Trần Tuyết kiểm soát nó nên kết giới bị cao thủ của Thị Huyết Điện bắn phá lâu như vậy vẫn chưa vỡ.
Không ai biết rằng khi đạo thân của Diệp Thành chửi rủa và đại chiến, thì kết giới của linh sơn Nhân Hoàng đã bị bóp méo, hai đạo thân lén chạy vào.
Khi đến Địa Cung, người của Nhân Hoàng ai nấy đều thảng thốt: “Ngươi… các ngươi vào đây kiểu gì vậy?”
Khi nhìn thấy Diệp Thành đeo mặt nạ, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân của hắn vẫn đang chửi bới hung hăng bên ngoài, vẻ mặt họ lập tức trở nên rất thú vị.
Chung Giang bỏ qua ánh mắt khác thường của những người này, lách mình đi tới bên Hồng Trần Tuyết: “May mà vẫn chưa muộn, thương thế của sư muội…”
Hồng Trần Tuyết ngắt lời Chung Giang, bà nheo mắt nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ đứng phía trước: “Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thì ra bên ngoài kia là đạo thân của ”.
“Nhãn lực của tiền bối thật tốt”, Diệp Thành bất giác sờ chóp mũi.
Động tác này tuy nhỏ, nhưng lại khiến Hồng Trần Tuyết bước lên một bước, đi về phía hắn, bà ta cầm lấy tay trái của Diệp Thành, chăm chú quan sát chiếc nhẫn ngọc phát ra thần quang trên ngón tay hắn.
“Sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Thành.
“Huyền Thương Ngọc Giới?”, nghe Hồng Trần Tuyết nói bốn từ này, các trưởng lão đang có mặt đều vội vàng chạy tới, từng cặp mắt đều dán vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái của Diệp Thành.
“Thánh vật của Viêm Hoàng sao lại ở trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Thành, lại truy hỏi lần nữa.
“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”, Diệp Thành đang định nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Chung Giang ngắt lời.
“Để ta nói cho!”, Chung Giang hắng giọng, giải thích: “Huyền Thương Ngọc Giới là do sư huynh Chung Viêm truyền lại cho hắn, hơn nữa chiếc nhẫn cũng đã công nhận, vì thế tiểu hữu Tần Vũ hiện tại đã là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.
“Hắn? Thánh chủ Viêm Hoàng?”, nghe Chung Giang nói xong, các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Diệp Thành.
“Là ta”, Diệp Thành cười tủm tỉm.
Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Huyền Thương Ngọc Giới rồi lại nhìn Diệp Thành, nhưng không nói gì.
“Được rồi, chuyện này về sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người”, Chung Giang xua tay rồi nhìn Hồng Trần Tuyết bảo: “Sư muội, kết giới không chống đỡ được quá ba phút nữa đâu, chúng ta hợp lực kiểm soát kết giới đi!”
Hồng Trần Tuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dứt lời, hai người cùng bước lên tế đàn, đẩy linh lực vào đó.
Tế đàn này là trung tâm kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, người kiểm soát kết giới càng mạnh thì kết giới sẽ càng kiên cố, cũng chính vì lúc trước Hồng Trần Tuyết kiểm soát nó nên kết giới bị cao thủ của Thị Huyết Điện bắn phá lâu như vậy vẫn chưa vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.