Chương 550: Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Lục Giới
16/10/2021
Diệp Thành đột nhiên hít vào một hơi khí lạnh, cảm thấy toàn thân nổi da gà.
“Vậy nên khi nào rảnh ngươi hãy tìm hiểu sự huyền diệu của nó đi, đừng để lần nào cũng bị xử thê thảm”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn: “Ngươi không thuộc huyết mạch Thiên tộc nên có thể bí thuật này sẽ có chút thiếu sót, nhưng chỉ cần một điểm này thôi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến lúc bị đánh tàn phế thật thì muốn khóc cũng không có chỗ cho ngươi khóc đâu”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Nhưng sao tự nhiên ta lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này vậy?”
Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Hôm qua ta cũng suy nghĩ cả đêm, lý do hợp lý nhất chính là do sức mạnh long hồn mà ta truyền cho ngươi, cộng với việc ngươi đang thử sử dụng Thái Hư Long và nhiều nguyên nhân không nói rõ được khác nên ngươi mới thụ động thức tỉnh được Tiên Luân Thiên Đạo”.
“Chẳng trách”, Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì: “Chẳng trách ta cảm giác sức mạnh long hồn của ngươi hôm qua bị một sức mạnh bí ẩn nào đó hút mất, bây giờ xem ra có lẽ là Tiên Luân Nhãn đã hút nó”.
Nghĩ rồi hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn cười vui vẻ nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, hay là ngươi truyền thêm chút sức mạnh long hồn cho ta đi, biết đâu ta còn có thể thức tỉnh một số thiên phú thần thông khác”.
“Ngươi thôi đi!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi có biết để ngưng tụ sức mạnh long hồn mà ta đã phải trả giá bằng thứ gì không? Ngươi phải biết ta đây vẫn đang bị phong ấn chứ, hơn nữa đó chỉ là trùng hợp thôi, sao có thể lần nào ngươi cũng may mắn như vậy! Muốn có sức mạnh long hồn thì mau chóng cứu ta ra đi”.
“Hì hì, ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười khan.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đất, tĩnh tâm suy ngẫm về sự huyền diệu của Tiên Luân Thiên Đạo.
Chín canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí.
Đột nhiên hắn hé mở mắt trái, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh đồng tử.
“Đó là vì tu vi của ngươi quá yếu, chu vi vòng xoáy thiên đạo quá nhỏ”, Thái Hư Cổ Long lại bắt đầu lên tiếng: “Nếu tu vi của ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng đủ thì hố đen không gian trong trung tâm vòng xoáy thiên đạo có thể sẽ có kích thước từ ba đến năm trượng. Nếu sử dụng một cách khéo léo thì nó không chỉ hút được một cái bàn, mà còn có thể hút được cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngay tại chỗ”.
“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành cảm thán.
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Ta còn nhớ năm xưa có Tiên Vương của Thiên tộc, Tiên Luân Thiên Đạo của ông ta hút được cả triệu quân Thần tộc, suýt nữa làm cho Chuẩn đế của Thần tộc khóc thét”.
“Triệu… Triệu quân”, Diệp Thành nuốt nước bọt: “Giết người không thấy máu là đây chứ đâu!”
“Vậy nên khi nào rảnh ngươi hãy tìm hiểu sự huyền diệu của nó đi, đừng để lần nào cũng bị xử thê thảm”, Thái Hư Cổ Long lại mắng hắn: “Ngươi không thuộc huyết mạch Thiên tộc nên có thể bí thuật này sẽ có chút thiếu sót, nhưng chỉ cần một điểm này thôi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến lúc bị đánh tàn phế thật thì muốn khóc cũng không có chỗ cho ngươi khóc đâu”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Nhưng sao tự nhiên ta lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này vậy?”
Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Hôm qua ta cũng suy nghĩ cả đêm, lý do hợp lý nhất chính là do sức mạnh long hồn mà ta truyền cho ngươi, cộng với việc ngươi đang thử sử dụng Thái Hư Long và nhiều nguyên nhân không nói rõ được khác nên ngươi mới thụ động thức tỉnh được Tiên Luân Thiên Đạo”.
“Chẳng trách”, Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành như nghĩ đến điều gì: “Chẳng trách ta cảm giác sức mạnh long hồn của ngươi hôm qua bị một sức mạnh bí ẩn nào đó hút mất, bây giờ xem ra có lẽ là Tiên Luân Nhãn đã hút nó”.
Nghĩ rồi hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn cười vui vẻ nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, hay là ngươi truyền thêm chút sức mạnh long hồn cho ta đi, biết đâu ta còn có thể thức tỉnh một số thiên phú thần thông khác”.
“Ngươi thôi đi!”, Thái Hư Cổ Long tức giận lườm Diệp Thành: “Ngươi có biết để ngưng tụ sức mạnh long hồn mà ta đã phải trả giá bằng thứ gì không? Ngươi phải biết ta đây vẫn đang bị phong ấn chứ, hơn nữa đó chỉ là trùng hợp thôi, sao có thể lần nào ngươi cũng may mắn như vậy! Muốn có sức mạnh long hồn thì mau chóng cứu ta ra đi”.
“Hì hì, ta hiểu rồi”, Diệp Thành bất giác cười khan.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành ngồi xếp bằng trên đất, tĩnh tâm suy ngẫm về sự huyền diệu của Tiên Luân Thiên Đạo.
Chín canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi mang theo tàn khí.
Đột nhiên hắn hé mở mắt trái, bắt đầu ngưng tụ sức mạnh đồng tử.
“Đó là vì tu vi của ngươi quá yếu, chu vi vòng xoáy thiên đạo quá nhỏ”, Thái Hư Cổ Long lại bắt đầu lên tiếng: “Nếu tu vi của ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu sức mạnh đồng tử của Tiên Luân Nhãn cũng đủ thì hố đen không gian trong trung tâm vòng xoáy thiên đạo có thể sẽ có kích thước từ ba đến năm trượng. Nếu sử dụng một cách khéo léo thì nó không chỉ hút được một cái bàn, mà còn có thể hút được cả một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngay tại chỗ”.
“Lợi hại vậy!”, Diệp Thành cảm thán.
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Ta còn nhớ năm xưa có Tiên Vương của Thiên tộc, Tiên Luân Thiên Đạo của ông ta hút được cả triệu quân Thần tộc, suýt nữa làm cho Chuẩn đế của Thần tộc khóc thét”.
“Triệu… Triệu quân”, Diệp Thành nuốt nước bọt: “Giết người không thấy máu là đây chứ đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.