Chương 1148: “Tiểu tử này không đơn giản!”
Lục Giới
24/11/2021
Cơ thể Chung Quy run lên, ông ta nở nụ cười tự giễu, mệt mỏi.
Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu được tâm ý của hầu hết mọi người ở Thiên Hoàng, họ muốn về Viêm Hoàng, sở dĩ họ vẫn theo ông ta chống lại Viêm Hoàng là vì lòng trung thành của họ, chứ không phải vì họ căm hận Viêm Hoàng.
Cuối cùng, Chung Quy cúi đầu hạ lệnh: “Mở sơn môn”.
Mở sơn môn!
Một câu nói tuy không lớn nhưng lại vang vọng giữa đất trời vô tận.
Thánh chủ vạn tuế!
Thánh chủ vạn tuế!
Lập tức tiếng hô hùng hồn vang dội khắp đất trời, có người của Viêm Hoàng, cũng có người của Thiên Hoàng.
Đây là một khoảnh khắc đáng nhớ, rất nhiều trưởng lão đã rơi nước mắt, Viêm Hoàng bị chia cắt mấy trăm năm, cuối cùng lại được thống nhất một lần nữa.
“Hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi”, Chung Giang và Chung Ly thở ra một hơi thật dài, đôi mắt già nua mờ đục trở nên trong sáng hơn, dáng vẻ già nua của họ dường như cũng trở nên trẻ ra rất nhiều trong tiếng hô vang này.
“Ta chưa bao giờ ngờ tới Viêm Hoàng sẽ thống nhất theo cách này”, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và lão tổ của nhà họ Tô ở bên cạnh cũng tấm tắc cảm thán.
“Tiểu tử này không đơn giản!”, Sở Linh Ngọc bật cười.
“Gươm chưa dính máu đã thẳng, trời sinh hắn đã là thống soái”, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, cười rất vui vẻ.
Ùng!
Ùng!
Sơn môn của Thiên Hoàng mở ra, các đệ tử của Thiên Hoàng lao ra ngoài, đứng ngay ngắn thành hai hàng, nghênh đón đại quân của Viêm Hoàng.
“Đi thôi, đi thôi, người còn đứng đó sao?”, trên đỉnh núi, gã thanh niên áo trắng cảnh giới Chuẩn Thiên kéo ông lão áo đen đi xuống: “Thánh chủ đã đầu hàng rồi, người còn ngang ngạnh làm gì!”
“Lôi lôi kéo kéo cái gì, lão tử tự đi được!”
“Mọi người đi đi, ta tìm chỗ ngủ đã”, người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào sầm mặt, dường như vẫn chưa thể hạ cái tôi xuống, chưa thể chấp nhận sự thật Thiên Hoàng quy thuận Viêm Hoàng.
“Ngoan ngoãn đi theo, ta sẽ lấy ngươi!”, Hồng Loan mỉm cười.
Khụ khụ!
Người đàn ông trung niên áo mãng bào ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc quay người lại: “Ừm, cũng lâu lắm rồi chưa uống rượu cùng Chung Ly”.
Nói xong ông ta rất tự giác theo sau Hồng Loan.
Năm tu sĩ ở cảnh giới Đại Chuẩn Thiên ngoài Chung Quy của Thiên Hoàng ra thì mọi người đều đã buông bỏ, những đệ tử và trưởng lão vẫn đang chuẩn bị chiến đấu còn nói được gì nữa? Người bị kéo đi, người bị lôi theo, gia nhập vào đại quân của Viêm Hoàng.
Có lẽ cho đến giờ ông ta mới thật sự hiểu được tâm ý của hầu hết mọi người ở Thiên Hoàng, họ muốn về Viêm Hoàng, sở dĩ họ vẫn theo ông ta chống lại Viêm Hoàng là vì lòng trung thành của họ, chứ không phải vì họ căm hận Viêm Hoàng.
Cuối cùng, Chung Quy cúi đầu hạ lệnh: “Mở sơn môn”.
Mở sơn môn!
Một câu nói tuy không lớn nhưng lại vang vọng giữa đất trời vô tận.
Thánh chủ vạn tuế!
Thánh chủ vạn tuế!
Lập tức tiếng hô hùng hồn vang dội khắp đất trời, có người của Viêm Hoàng, cũng có người của Thiên Hoàng.
Đây là một khoảnh khắc đáng nhớ, rất nhiều trưởng lão đã rơi nước mắt, Viêm Hoàng bị chia cắt mấy trăm năm, cuối cùng lại được thống nhất một lần nữa.
“Hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi”, Chung Giang và Chung Ly thở ra một hơi thật dài, đôi mắt già nua mờ đục trở nên trong sáng hơn, dáng vẻ già nua của họ dường như cũng trở nên trẻ ra rất nhiều trong tiếng hô vang này.
“Ta chưa bao giờ ngờ tới Viêm Hoàng sẽ thống nhất theo cách này”, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân và lão tổ của nhà họ Tô ở bên cạnh cũng tấm tắc cảm thán.
“Tiểu tử này không đơn giản!”, Sở Linh Ngọc bật cười.
“Gươm chưa dính máu đã thẳng, trời sinh hắn đã là thống soái”, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu, cười rất vui vẻ.
Ùng!
Ùng!
Sơn môn của Thiên Hoàng mở ra, các đệ tử của Thiên Hoàng lao ra ngoài, đứng ngay ngắn thành hai hàng, nghênh đón đại quân của Viêm Hoàng.
“Đi thôi, đi thôi, người còn đứng đó sao?”, trên đỉnh núi, gã thanh niên áo trắng cảnh giới Chuẩn Thiên kéo ông lão áo đen đi xuống: “Thánh chủ đã đầu hàng rồi, người còn ngang ngạnh làm gì!”
“Lôi lôi kéo kéo cái gì, lão tử tự đi được!”
“Mọi người đi đi, ta tìm chỗ ngủ đã”, người đàn ông trung niên mặc áo mãng bào sầm mặt, dường như vẫn chưa thể hạ cái tôi xuống, chưa thể chấp nhận sự thật Thiên Hoàng quy thuận Viêm Hoàng.
“Ngoan ngoãn đi theo, ta sẽ lấy ngươi!”, Hồng Loan mỉm cười.
Khụ khụ!
Người đàn ông trung niên áo mãng bào ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc quay người lại: “Ừm, cũng lâu lắm rồi chưa uống rượu cùng Chung Ly”.
Nói xong ông ta rất tự giác theo sau Hồng Loan.
Năm tu sĩ ở cảnh giới Đại Chuẩn Thiên ngoài Chung Quy của Thiên Hoàng ra thì mọi người đều đã buông bỏ, những đệ tử và trưởng lão vẫn đang chuẩn bị chiến đấu còn nói được gì nữa? Người bị kéo đi, người bị lôi theo, gia nhập vào đại quân của Viêm Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.