Chương 277: Vậy bổn toạ lực bất tòng tâm thôi
Lục Giới
08/09/2021
“Chiến thắng mới là Vương đạo”, thấy Diệp Thành bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp, mấy người phía Thành Côn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ âm hiểm, dù sao bên thắng cuộc vẫn là Chính Dương Tông bọn họ. “Dù có lợi hại hơn nữa chẳng phải vẫn chết sao?”, đệ tử Chính Dương Tông lại bắt đầu hống hách, nói năng không hề kiêng kỵ.
“Mẹ kiếp”, lão già Gia Cát Vũ đứng bật dậy, chửi tục một tiếng trước mặt mọi người. Tuy tiếp xúc với Diệp Thành không lâu nhưng lão ta rất thích tiểu tử này, nếu hắn bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp rồi giết tại chỗ, lão sẽ rất đau lòng.
“Diệp Thành”, bên phía nhà Thượng Quan, hai má Thượng Quan Ngọc Nhi đã tái xanh cả đi, nếu người cô ta ngưỡng mộ trong lòng bị giết chết thì thật đau lòng. ! “Hằng Nhạc Tông ta nhận thua, thả Diệp Thành đi”, Dương Đỉnh Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn Thành Côn trên ghế cao.
“Ồ?”, Thành Côn uể oải ngồi trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái. Nghe thấy lời Dương Đỉnh Thiên, ông ta chỉ bật cười trào phúng: “Dương Đỉnh Thiên, ông nên hiểu rõ quy tắc của cuộc thi tam tông hơn ai hết chứ! Diệp Thành muốn nhận thua thì phải chính miệng hắn nói, ông nhận thua thay hắn là làm trái với quy tắc”.
“Quy tắc nhảm nhí gì vậy!”, Bàng Đại Xuyên giận không chỗ trút, vừa lên tiếng đã chửi: “Diệp Thành bị trấn áp còn có thể nói được à?”
“Vậy bổn toạ lực bất tòng tâm thôi”, Thành Côn nhướng mày, khoát tay bất lực.
“Thành Côn đạo hữu, xin hãy cho Hằng Nhạc chúng ta một ân huệ, thả đồ nhi ta đi!”, Sở Huyên chắp tay thi lễ, tư thái rất nhún nhường, giọng điệu cũng mang theo vẻ cầu khẩn.
“Sư muội”.
“Nếu có thể cứu Diệp Thành, quỳ một lần cũng không sao”, Sở Huyên cười khẽ, sắc mặt hơi tái, nhưng cô vẫn vén áo bào lên, cơ thể mềm mại hơi run, chuẩn bị quỳ xuống.
“Thật thú vị”, thấy Sở Huyên làm vậy, Thành Côn ở trên ghế cao mỉm cười trào phúng, ông ta đã truyền âm cho Hoa Vân rồi, cho dù Sở Huyên quỳ xuống, Hoa Vân cũng sẽ giết Diệp Thành ngay tại chỗ.
“Ông là chưởng giáo của một tông, hy vọng ông sẽ không nuốt lời”, Sở Huyên lại lên tiếng một lần nữa, đôi chân ngọc ngà đã bắt đầu khuỵu xuống.
Nhưng lúc này, Bảo tháp Linh Lung to lớn sừng sững trên chiến đài đột nhiên rung lên ầm ầm.
“Sở Huyên, nếu người dám quỳ thì con sẽ lập tức thành ma”, tiếng gầm thét của Diệp Thành vọng ra từ trong Bảo tháp Linh Lung.
“Mẹ kiếp”, lão già Gia Cát Vũ đứng bật dậy, chửi tục một tiếng trước mặt mọi người. Tuy tiếp xúc với Diệp Thành không lâu nhưng lão ta rất thích tiểu tử này, nếu hắn bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp rồi giết tại chỗ, lão sẽ rất đau lòng.
“Diệp Thành”, bên phía nhà Thượng Quan, hai má Thượng Quan Ngọc Nhi đã tái xanh cả đi, nếu người cô ta ngưỡng mộ trong lòng bị giết chết thì thật đau lòng. ! “Hằng Nhạc Tông ta nhận thua, thả Diệp Thành đi”, Dương Đỉnh Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn Thành Côn trên ghế cao.
“Ồ?”, Thành Côn uể oải ngồi trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái. Nghe thấy lời Dương Đỉnh Thiên, ông ta chỉ bật cười trào phúng: “Dương Đỉnh Thiên, ông nên hiểu rõ quy tắc của cuộc thi tam tông hơn ai hết chứ! Diệp Thành muốn nhận thua thì phải chính miệng hắn nói, ông nhận thua thay hắn là làm trái với quy tắc”.
“Quy tắc nhảm nhí gì vậy!”, Bàng Đại Xuyên giận không chỗ trút, vừa lên tiếng đã chửi: “Diệp Thành bị trấn áp còn có thể nói được à?”
“Vậy bổn toạ lực bất tòng tâm thôi”, Thành Côn nhướng mày, khoát tay bất lực.
“Thành Côn đạo hữu, xin hãy cho Hằng Nhạc chúng ta một ân huệ, thả đồ nhi ta đi!”, Sở Huyên chắp tay thi lễ, tư thái rất nhún nhường, giọng điệu cũng mang theo vẻ cầu khẩn.
“Sư muội”.
“Nếu có thể cứu Diệp Thành, quỳ một lần cũng không sao”, Sở Huyên cười khẽ, sắc mặt hơi tái, nhưng cô vẫn vén áo bào lên, cơ thể mềm mại hơi run, chuẩn bị quỳ xuống.
“Thật thú vị”, thấy Sở Huyên làm vậy, Thành Côn ở trên ghế cao mỉm cười trào phúng, ông ta đã truyền âm cho Hoa Vân rồi, cho dù Sở Huyên quỳ xuống, Hoa Vân cũng sẽ giết Diệp Thành ngay tại chỗ.
“Ông là chưởng giáo của một tông, hy vọng ông sẽ không nuốt lời”, Sở Huyên lại lên tiếng một lần nữa, đôi chân ngọc ngà đã bắt đầu khuỵu xuống.
Nhưng lúc này, Bảo tháp Linh Lung to lớn sừng sững trên chiến đài đột nhiên rung lên ầm ầm.
“Sở Huyên, nếu người dám quỳ thì con sẽ lập tức thành ma”, tiếng gầm thét của Diệp Thành vọng ra từ trong Bảo tháp Linh Lung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.