Chương 165: a Bảo
Chính Nguyệt Sơ Tứ
16/11/2016
Kim Phi Dao đã sớm thấy cảnh đám tu sĩ xôn xao bên dưới, nhưng nàng hiện
tại không có thời gian quản cái này, phải mau chóng đào đồ vật ra mới là chính sự.
Thông Thiên Như Ý đụng vỡ mái ngói bên dưới đánh xoảng một tiếng, Kim Phi Dao vội vàng dùng linh lực hút, một cái hòm bằng ngọc cao tới nửa người liền bay ra.
Không đợi Kim Phi Dao thu vào tay, trong đống đất đá đột nhiên lao ra một người, một hấp lực lớn hơn tuôn tới, trực tiếp đoạt đi cái hòm từ tay nàng.
“Là ai?” mắt thấy miếng ăn kề bên miệng còn bị đoạt mất, Kim Phi Dao như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng, hai cây xẻng Thông Thiên Như Ý liền đập tới hướng người nọ.
Thông Thiên Như Ý vung lên kéo theo một đống đất, mà bóng người kia lại thừa dịp bốn phía tối đen để bay vù sang một bên, định đào tẩu.
“Đứng lại cho ta, trả lại ta thứ đó.” Kim Phi Dao vèo một cái nhảy lên, Thông Thiên Như Ý hóa thành trường kiếm chém thẳng vào người nọ. Nhưng nơi này quá tối, tầm mắt rất hạn chế, người nọ liền tan vào bóng tối, Thông Thiên Như Ý chém vào không khí, sau một lúc chém lung tung thì quay lại bên người nàng.
Chỗ này thật sự quá tối, không thích hợp đánh nhau. Đồ bị cướp đi, Kim Phi Dao đau lòng muốn chết. Người vừa ra tay cướp đoạt chắc chắn chính là ba người Kim Phi Dương, xem ra vật này chính là mục tiêu của chúng. Thứ có thể khiến cho bọn hắn phải luôn ẩn thân, bình tĩnh chờ xuất hiện thì phải là một thứ cực kỳ trân quý.
Nếu có thể chiếu sáng chỗ này thì sẽ có khả năng đoạt lại đồ của mình, tên Kim Phi Dương đáng chết, lúc nào cũng đối đầu với ta.
Đúng lúc này, Bố Tự Du đột nhiên truyền âm cho nàng, “Ngươi đúng là xui xẻo. Ta giúp ngươi một tay, nhưng những thứ ngươi kiếm được sau này phải chia cho ta một nửa.”
Kim Phi Dao lúc này đã không chú ý tới cái gì một nửa, trước tiên phải đoạt lại thứ đó mới là chính sự, vì thế liền lên tiếng đáp ứng.
Nhận được câu trả lời của Kim Phi Dao, Bố Tự Du bảo nàng hãy đợi một chút, lập tức có thể giúp nàng bắt được ba gã ma tu này.
Không biết Bố Tự Du định dùng cách gì để tìm được ba người Kim Phi Dương, nàng chỉ có thể cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, thần thức không ngừng quét xuống mặt đất, muốn tìm ra chỗ nào có người. Nhóm tu sĩ vừa muốn xông lên gây phiền toái cho Kim Phi Dao thấy có người đoạt đồ của nàng thì cũng toàn bộ dừng lại.
Thần thức bọn họ cũng tỏa ra bốn phía, không tìm được ma tu nhưng lại thấy không ít linh thạch và tài liệu. Hóa ra chỗ bọn họ đang đứng chính là nhà kho, trong lòng đất phân tán không ít bảo bối, đúng là tiện nghi cho bọn họ.
Nhưng bây giờ còn có ba gã ma tu ở trong này cho nên bọn họ đều không xông ra lấy bảo mà tiếp tục cảnh giác bốn phía.
“Sao chậm thế chứ, rốt cục hắn muốn làm gì?” thời gian cứ trôi qua, Bố Tự Du vẫn không có động tĩnh, Kim Phi Dao hơi mất kiên nhẫn.
Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên có một thứ gì đó như pháo sáng bắn vào không trung, tiếng va chạm vang lên, một vật chói mắt đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng như ánh mặt trời khiến đám tu sĩ hoa mắt, trước mắt ngoại trừ màu trắng ra thì không có bất kỳ gì khác nữa.
Chúng tu sĩ ào ào lấy tay hoặc tay áo ngăn trở ánh sáng, mấy giây sau mắt mới quen dần với ánh sáng chói mắt này. Mở mắt ra nhìn thì thấy thế giới tối đen dưới lòng đất đã trở nên sáng như ban ngày, nhìn rõ mồn một cảnh vật bên trong.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra đây là một cái động thiên nhiên rất rộng, biệt viện của Lang ma đầu rơi xuống đã làm sập một nửa động. Một nửa này đã bị đất đá phía trên rơi xuống che lấp, còn bên động chỗ Mặc Sơn Thiết giáp thú đào ra thì vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị đất đá vùi đi.
Kim Phi Dao đứng trên đống đất đá, trên không trung cách nàng không xa có một viên châu to khoảng một nắm tay đang phát ra ánh sáng lóa mắt, chính là nó đã chiếu sáng toàn động.
“Thái dương thạch, đây là đồ của ai?” Kim Phi Dao tuy không biết hạt châu này nhưng không có nghĩa là các tu sĩ khác cũng không biết.
“Là của ta, cho mọi người mượn chiếu sáng một lúc, nhưng không được có ý đồ với nó. Ta phải dựa vào nó để lấy phần của mình ở dưới đây, trả tiền cũng không bán.” Bố Tự Du xuất hiện ở bên động không có đất đá, bộ dáng ta vừa mới đến.
Bị thần kinh mới có thể lấy Thái Dương thạch ra làm đồ chiếu sáng, tuy rằng dùng nó chiếu sáng quả thật rất tốt, chỗ nào cũng sáng trưng nhưng mọi người đều hâm mộ ghen ghét nhìn hắn thêm vài lần, đến lúc phát hiện ra ba cái hộp tên sau lưng hắn thì ngoài đám Bạch Giản Trúc ra, ngay cả Tín Thiên sư đệ cũng gật đầu, hóa ra là người này, bảo sao có đồ tốt như vậy để lãng phí.
Kim Phi Dao đứng ở trên cao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới đất lỗ chỗ các loại hố to hố nhỏ, toàn bộ là do có người khoét ra để lấy thứ bên dưới. Nàng liền đoán những cái hố đó tám phần là do Bố Tự Du đào ra. Người này lặng lẽ lấy đi nhiều thứ như vậy, giờ còn ngụy trang thành bộ dáng vừa mới tới. Nhìn ánh mắt những người kia thì chắc chắn hắn là một nhân vật nổi danh, chỉ cần hắn nhìn một cái là không ai lên tiếng nghi ngờ.
Tuy nhiên, hiện tại đã sáng sủa như vậy, ba người Kim Phi Dương có thể trốn ở đâu được nhỉ? Kim Phi Dao không nhìn thấy bọn họ, liền khuếch tán thần thức ra bốn phía tìm một lần nữa, vẫn không phát hiện ra ba người.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, ngẩng đầu nhìn lên trên, liền thấy ba người mặc đồ đen đang dán người trên trần động giống như ba con dơi khổng lồ.
“Đi” Kim Phi Dao chỉ tay lên trên, Thông Thiên Như Ý hóa thành một quả cầu to hai trượng bay thẳng tới chỗ ba người.
Thân hình ba người như tia chớp, lúc Thông Thiên Như Ý bay gần tới liền rời khỏi trần động, xuất hiện ở trên đống đất đá của biệt viện, cách Kim Phi Dao chưa tới ba trượng.
“Đồ đã tới tay, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta hãy lập tức rời đi, ta sẽ bọc hậu cho ngươi.” Khuôn mặt cặn bã dưới hắc bào quay sang hai người Kim Phi Dương nói.
Kim Phi Dương kéo hắc bào trên người lại, không nói hai lời định bỏ chạy.
Kim Phi Dao thấy hắn sắp bỏ chạy thì lập tức la lớn: “A Bảo, ngươi đợi chút.”
“Ngươi là ai?” Kim Phi Dương đang định bỏ chạy nghe thấy vậy thì thân hình khựng lại, giật mình nhìn Kim Phi Dao.
Hắn rời khỏi thành Lạc Tiên đã vài thập niên, suốt ngày hoạt động tinh phong huyết vũ bên cạnh Bắc Thần Linh giới, lần này nếu không có ưu việt cực lớn thì hắn đã không mạo hiểm cùng các sư huynh đệ chạy tới một nơi nhiều tu sĩ như vậy. Chính hắn cũng không nhớ rõ nhũ danh này của mình, đã rất lâu rồi không có ai gọi hắn là A Bảo. Nhìn người trước mắt, hắn có chút hoảng hốt, người kia là ai?
Thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, Kim Phi Dao liền bỏ đổi dung thuật, hầu kết cũng tiêu biến, lộ ra diện mạo vốn có.
Kim Phi Dương nhìn mặt nàng, thần sắc kinh ngạc, đầu tiên là hồng, sau lại trắng, cuối cùng trở nên xanh mét, giống như muốn ăn thịt người vậy.
“Kim Phi Dao!” Bạch Giản Trúc cũng ngây ngẩn cả người, hắn còn tưởng rằng Kim Phi Dao vẫn còn ở Nam Sơn giới còn hắn đã tới Bắc Thần Linh giới, chỉ sợ sẽ rất khó gặp được nàng. Hắn còn dự định đợi đến khi Kết Đan sẽ tìm cơ hội quay lại địa cấp giới tìm hiểu tin tức của nàng, lại không ngờ rằng người này đã sớm chạy tới nơi này.
“Bạch sư đệ, đây không phải là tiểu tu sĩ đã từng có một đoạn ký ức với ngươi sao? Bản sự không nhỏ nha, lại xuất hiện ở nơi này. Nhớ ngày đó ta còn bán lỗ cho nàng một bộ Thập nhị yêu linh trận, không biết nàng dùng thế nào.” Phong Vân Trúc cũng nhận ra Kim Phi Dao, vỗ vỗ vai Bạch Giản Trúc, cười nói.
Tín Thiên sư đệ có chút khó hiểu hỏi: “Hai vị sư huynh quen tu sĩ này? Ta thấy nàng và ma tu kia là quen biết, chúng ta không nên dây vào là hơn.”
“Ma tu…” Bạch Giản Trúc tin tưởng không nghi ngờ, người này chắc chắn là ma tu, Minh hỏa màu lam kia chính là vật không bình thường. Chỉ tiếc kiến thức của tu sĩ địa cấp giới quá ít cho nên mới không phát hiện ra thân phận nàng, hiện tại đã xuất hiện ở đây thì không thể để nàng chạy thoát.
Phong Vân Trúc vuốt cằm nghĩ, tuy rằng các sư huynh đệ đều không có hứng thú với những việc bên ngoài nhưng cũng biết về việc điều tra người đã thả Lang ma đầu chạy thoát, người được nhắc tới rất giống với nữ tu sĩ này.
Tuy rằng hắn không biết Kim Phi Dao có dùng Minh hỏa hay không nhưng con ếch vừa to vừa ngu si bên người nàng thì hồi ở chợ đêm hắn đã gặp một lần, ấn tượng rất sâu.
Lúc này càng có ý tứ, Phong Vân Trúc quay đầu nhìn Bạch Giản Trúc đang ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, lấy khuỷu tay huých hắn, lặng lẽ truyền âm: “Sư đệ, người này có quen biết với ma tu, ngươi vẫn nên khống chế cảm xúc, trước nhìn tình huống rồi tính. Chỉ cần nàng không phải là ma tu thì ngươi đưa nàng về, sư tôn cũng sẽ không thể phản đối ngươi cưới nàng, hiện tại nhất định phải nhịn xuống, cũng đừng để Tín Thiên đứng bên xem náo nhiệt.”
“Uh.” Bạch Giản Trúc gật đầu lên tiếng xong mới phản ứng lại, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Hắn giữ chặt hai vai Phong Vân Trúc, tức giận đến xanh mặt, thật muốn bạt cho người này mấy bạt tai.
Lần nào cũng là hắn nghe gió thành mưa, còn thêm một ít nội dung tự mình suy diễn, nói thành chuyện như thật, làm hại hắn mấy năm đó phải nhận không ít an ủi từ các sư huynh.
“Sư đệ phải bình tĩnh nha, ngươi đã tu hành nhiều năm như vậy, không thể để tư tình nam nữ cắn nuốt lý trí vào thời điểm này được.” Phong Vân Trúc còn tưởng rằng tiểu sư đệ của mình là do không thể lên nhận Kim Phi Dao nên mới tức giận thành như vậy, sợ hắn rối rắm mới vội vàng truyền âm khuyên nhủ.
Bạch Giản Trúc hít sâu mấy hơi, buông Phong Vân Trúc ra, sau đó vỗ vỗ vai hắn nói: “Sư huynh, nghe nói Ngọc Châu sư tỷ của Đông Đài điện rất thích ngươi, lúc trước ta còn thấy hai ngươi không xứng đôi nhưng hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy Ngọc Châu sư tỷ ôn nhuận như ngọc, dịu dàng săn sóc, rất thích hợp với sư huynh. Lúc quay về ta sẽ nói sư phụ đi làm mối cho sư huynh.”
“Sư đệ, sao đang yên đang lành lại nói đến chuyện này? Cô nàng mập mạp đó thích ai gả ai đâu liên quan gì ta. Sao đột nhiên ngươi lại nhắc tới việc này? Tự dưng đổi tính à?” Phong Vân Trúc hoảng sợ nhìn hắn, lại tựa hồ thấy rất khó hiểu.
Đây đều là bị các ngươi bức, sư huynh đừng có trách ta. Bạch Giản Trúc không đáp lời, chỉ hung hăng nghĩ trong lòng.
Thông Thiên Như Ý đụng vỡ mái ngói bên dưới đánh xoảng một tiếng, Kim Phi Dao vội vàng dùng linh lực hút, một cái hòm bằng ngọc cao tới nửa người liền bay ra.
Không đợi Kim Phi Dao thu vào tay, trong đống đất đá đột nhiên lao ra một người, một hấp lực lớn hơn tuôn tới, trực tiếp đoạt đi cái hòm từ tay nàng.
“Là ai?” mắt thấy miếng ăn kề bên miệng còn bị đoạt mất, Kim Phi Dao như bị ngũ lôi oanh đỉnh, nổi giận gầm lên một tiếng, hai cây xẻng Thông Thiên Như Ý liền đập tới hướng người nọ.
Thông Thiên Như Ý vung lên kéo theo một đống đất, mà bóng người kia lại thừa dịp bốn phía tối đen để bay vù sang một bên, định đào tẩu.
“Đứng lại cho ta, trả lại ta thứ đó.” Kim Phi Dao vèo một cái nhảy lên, Thông Thiên Như Ý hóa thành trường kiếm chém thẳng vào người nọ. Nhưng nơi này quá tối, tầm mắt rất hạn chế, người nọ liền tan vào bóng tối, Thông Thiên Như Ý chém vào không khí, sau một lúc chém lung tung thì quay lại bên người nàng.
Chỗ này thật sự quá tối, không thích hợp đánh nhau. Đồ bị cướp đi, Kim Phi Dao đau lòng muốn chết. Người vừa ra tay cướp đoạt chắc chắn chính là ba người Kim Phi Dương, xem ra vật này chính là mục tiêu của chúng. Thứ có thể khiến cho bọn hắn phải luôn ẩn thân, bình tĩnh chờ xuất hiện thì phải là một thứ cực kỳ trân quý.
Nếu có thể chiếu sáng chỗ này thì sẽ có khả năng đoạt lại đồ của mình, tên Kim Phi Dương đáng chết, lúc nào cũng đối đầu với ta.
Đúng lúc này, Bố Tự Du đột nhiên truyền âm cho nàng, “Ngươi đúng là xui xẻo. Ta giúp ngươi một tay, nhưng những thứ ngươi kiếm được sau này phải chia cho ta một nửa.”
Kim Phi Dao lúc này đã không chú ý tới cái gì một nửa, trước tiên phải đoạt lại thứ đó mới là chính sự, vì thế liền lên tiếng đáp ứng.
Nhận được câu trả lời của Kim Phi Dao, Bố Tự Du bảo nàng hãy đợi một chút, lập tức có thể giúp nàng bắt được ba gã ma tu này.
Không biết Bố Tự Du định dùng cách gì để tìm được ba người Kim Phi Dương, nàng chỉ có thể cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía, thần thức không ngừng quét xuống mặt đất, muốn tìm ra chỗ nào có người. Nhóm tu sĩ vừa muốn xông lên gây phiền toái cho Kim Phi Dao thấy có người đoạt đồ của nàng thì cũng toàn bộ dừng lại.
Thần thức bọn họ cũng tỏa ra bốn phía, không tìm được ma tu nhưng lại thấy không ít linh thạch và tài liệu. Hóa ra chỗ bọn họ đang đứng chính là nhà kho, trong lòng đất phân tán không ít bảo bối, đúng là tiện nghi cho bọn họ.
Nhưng bây giờ còn có ba gã ma tu ở trong này cho nên bọn họ đều không xông ra lấy bảo mà tiếp tục cảnh giác bốn phía.
“Sao chậm thế chứ, rốt cục hắn muốn làm gì?” thời gian cứ trôi qua, Bố Tự Du vẫn không có động tĩnh, Kim Phi Dao hơi mất kiên nhẫn.
Nàng vừa dứt lời thì đột nhiên có một thứ gì đó như pháo sáng bắn vào không trung, tiếng va chạm vang lên, một vật chói mắt đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng như ánh mặt trời khiến đám tu sĩ hoa mắt, trước mắt ngoại trừ màu trắng ra thì không có bất kỳ gì khác nữa.
Chúng tu sĩ ào ào lấy tay hoặc tay áo ngăn trở ánh sáng, mấy giây sau mắt mới quen dần với ánh sáng chói mắt này. Mở mắt ra nhìn thì thấy thế giới tối đen dưới lòng đất đã trở nên sáng như ban ngày, nhìn rõ mồn một cảnh vật bên trong.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra đây là một cái động thiên nhiên rất rộng, biệt viện của Lang ma đầu rơi xuống đã làm sập một nửa động. Một nửa này đã bị đất đá phía trên rơi xuống che lấp, còn bên động chỗ Mặc Sơn Thiết giáp thú đào ra thì vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị đất đá vùi đi.
Kim Phi Dao đứng trên đống đất đá, trên không trung cách nàng không xa có một viên châu to khoảng một nắm tay đang phát ra ánh sáng lóa mắt, chính là nó đã chiếu sáng toàn động.
“Thái dương thạch, đây là đồ của ai?” Kim Phi Dao tuy không biết hạt châu này nhưng không có nghĩa là các tu sĩ khác cũng không biết.
“Là của ta, cho mọi người mượn chiếu sáng một lúc, nhưng không được có ý đồ với nó. Ta phải dựa vào nó để lấy phần của mình ở dưới đây, trả tiền cũng không bán.” Bố Tự Du xuất hiện ở bên động không có đất đá, bộ dáng ta vừa mới đến.
Bị thần kinh mới có thể lấy Thái Dương thạch ra làm đồ chiếu sáng, tuy rằng dùng nó chiếu sáng quả thật rất tốt, chỗ nào cũng sáng trưng nhưng mọi người đều hâm mộ ghen ghét nhìn hắn thêm vài lần, đến lúc phát hiện ra ba cái hộp tên sau lưng hắn thì ngoài đám Bạch Giản Trúc ra, ngay cả Tín Thiên sư đệ cũng gật đầu, hóa ra là người này, bảo sao có đồ tốt như vậy để lãng phí.
Kim Phi Dao đứng ở trên cao, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới đất lỗ chỗ các loại hố to hố nhỏ, toàn bộ là do có người khoét ra để lấy thứ bên dưới. Nàng liền đoán những cái hố đó tám phần là do Bố Tự Du đào ra. Người này lặng lẽ lấy đi nhiều thứ như vậy, giờ còn ngụy trang thành bộ dáng vừa mới tới. Nhìn ánh mắt những người kia thì chắc chắn hắn là một nhân vật nổi danh, chỉ cần hắn nhìn một cái là không ai lên tiếng nghi ngờ.
Tuy nhiên, hiện tại đã sáng sủa như vậy, ba người Kim Phi Dương có thể trốn ở đâu được nhỉ? Kim Phi Dao không nhìn thấy bọn họ, liền khuếch tán thần thức ra bốn phía tìm một lần nữa, vẫn không phát hiện ra ba người.
Nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, ngẩng đầu nhìn lên trên, liền thấy ba người mặc đồ đen đang dán người trên trần động giống như ba con dơi khổng lồ.
“Đi” Kim Phi Dao chỉ tay lên trên, Thông Thiên Như Ý hóa thành một quả cầu to hai trượng bay thẳng tới chỗ ba người.
Thân hình ba người như tia chớp, lúc Thông Thiên Như Ý bay gần tới liền rời khỏi trần động, xuất hiện ở trên đống đất đá của biệt viện, cách Kim Phi Dao chưa tới ba trượng.
“Đồ đã tới tay, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta hãy lập tức rời đi, ta sẽ bọc hậu cho ngươi.” Khuôn mặt cặn bã dưới hắc bào quay sang hai người Kim Phi Dương nói.
Kim Phi Dương kéo hắc bào trên người lại, không nói hai lời định bỏ chạy.
Kim Phi Dao thấy hắn sắp bỏ chạy thì lập tức la lớn: “A Bảo, ngươi đợi chút.”
“Ngươi là ai?” Kim Phi Dương đang định bỏ chạy nghe thấy vậy thì thân hình khựng lại, giật mình nhìn Kim Phi Dao.
Hắn rời khỏi thành Lạc Tiên đã vài thập niên, suốt ngày hoạt động tinh phong huyết vũ bên cạnh Bắc Thần Linh giới, lần này nếu không có ưu việt cực lớn thì hắn đã không mạo hiểm cùng các sư huynh đệ chạy tới một nơi nhiều tu sĩ như vậy. Chính hắn cũng không nhớ rõ nhũ danh này của mình, đã rất lâu rồi không có ai gọi hắn là A Bảo. Nhìn người trước mắt, hắn có chút hoảng hốt, người kia là ai?
Thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, Kim Phi Dao liền bỏ đổi dung thuật, hầu kết cũng tiêu biến, lộ ra diện mạo vốn có.
Kim Phi Dương nhìn mặt nàng, thần sắc kinh ngạc, đầu tiên là hồng, sau lại trắng, cuối cùng trở nên xanh mét, giống như muốn ăn thịt người vậy.
“Kim Phi Dao!” Bạch Giản Trúc cũng ngây ngẩn cả người, hắn còn tưởng rằng Kim Phi Dao vẫn còn ở Nam Sơn giới còn hắn đã tới Bắc Thần Linh giới, chỉ sợ sẽ rất khó gặp được nàng. Hắn còn dự định đợi đến khi Kết Đan sẽ tìm cơ hội quay lại địa cấp giới tìm hiểu tin tức của nàng, lại không ngờ rằng người này đã sớm chạy tới nơi này.
“Bạch sư đệ, đây không phải là tiểu tu sĩ đã từng có một đoạn ký ức với ngươi sao? Bản sự không nhỏ nha, lại xuất hiện ở nơi này. Nhớ ngày đó ta còn bán lỗ cho nàng một bộ Thập nhị yêu linh trận, không biết nàng dùng thế nào.” Phong Vân Trúc cũng nhận ra Kim Phi Dao, vỗ vỗ vai Bạch Giản Trúc, cười nói.
Tín Thiên sư đệ có chút khó hiểu hỏi: “Hai vị sư huynh quen tu sĩ này? Ta thấy nàng và ma tu kia là quen biết, chúng ta không nên dây vào là hơn.”
“Ma tu…” Bạch Giản Trúc tin tưởng không nghi ngờ, người này chắc chắn là ma tu, Minh hỏa màu lam kia chính là vật không bình thường. Chỉ tiếc kiến thức của tu sĩ địa cấp giới quá ít cho nên mới không phát hiện ra thân phận nàng, hiện tại đã xuất hiện ở đây thì không thể để nàng chạy thoát.
Phong Vân Trúc vuốt cằm nghĩ, tuy rằng các sư huynh đệ đều không có hứng thú với những việc bên ngoài nhưng cũng biết về việc điều tra người đã thả Lang ma đầu chạy thoát, người được nhắc tới rất giống với nữ tu sĩ này.
Tuy rằng hắn không biết Kim Phi Dao có dùng Minh hỏa hay không nhưng con ếch vừa to vừa ngu si bên người nàng thì hồi ở chợ đêm hắn đã gặp một lần, ấn tượng rất sâu.
Lúc này càng có ý tứ, Phong Vân Trúc quay đầu nhìn Bạch Giản Trúc đang ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, lấy khuỷu tay huých hắn, lặng lẽ truyền âm: “Sư đệ, người này có quen biết với ma tu, ngươi vẫn nên khống chế cảm xúc, trước nhìn tình huống rồi tính. Chỉ cần nàng không phải là ma tu thì ngươi đưa nàng về, sư tôn cũng sẽ không thể phản đối ngươi cưới nàng, hiện tại nhất định phải nhịn xuống, cũng đừng để Tín Thiên đứng bên xem náo nhiệt.”
“Uh.” Bạch Giản Trúc gật đầu lên tiếng xong mới phản ứng lại, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Hắn giữ chặt hai vai Phong Vân Trúc, tức giận đến xanh mặt, thật muốn bạt cho người này mấy bạt tai.
Lần nào cũng là hắn nghe gió thành mưa, còn thêm một ít nội dung tự mình suy diễn, nói thành chuyện như thật, làm hại hắn mấy năm đó phải nhận không ít an ủi từ các sư huynh.
“Sư đệ phải bình tĩnh nha, ngươi đã tu hành nhiều năm như vậy, không thể để tư tình nam nữ cắn nuốt lý trí vào thời điểm này được.” Phong Vân Trúc còn tưởng rằng tiểu sư đệ của mình là do không thể lên nhận Kim Phi Dao nên mới tức giận thành như vậy, sợ hắn rối rắm mới vội vàng truyền âm khuyên nhủ.
Bạch Giản Trúc hít sâu mấy hơi, buông Phong Vân Trúc ra, sau đó vỗ vỗ vai hắn nói: “Sư huynh, nghe nói Ngọc Châu sư tỷ của Đông Đài điện rất thích ngươi, lúc trước ta còn thấy hai ngươi không xứng đôi nhưng hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy Ngọc Châu sư tỷ ôn nhuận như ngọc, dịu dàng săn sóc, rất thích hợp với sư huynh. Lúc quay về ta sẽ nói sư phụ đi làm mối cho sư huynh.”
“Sư đệ, sao đang yên đang lành lại nói đến chuyện này? Cô nàng mập mạp đó thích ai gả ai đâu liên quan gì ta. Sao đột nhiên ngươi lại nhắc tới việc này? Tự dưng đổi tính à?” Phong Vân Trúc hoảng sợ nhìn hắn, lại tựa hồ thấy rất khó hiểu.
Đây đều là bị các ngươi bức, sư huynh đừng có trách ta. Bạch Giản Trúc không đáp lời, chỉ hung hăng nghĩ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.