Chương 186: ăn và không ăn
Chính Nguyệt Sơ Tứ
17/11/2016
Người tới đã khá đông nhưng nhờ có đồ trang sức Bố Tự Du chuẩn bị nên cũng không có ai chú ý tới Kim Phi Dao ngồi trong góc này. Đồ trang sức kia cài hai bên tóc trông như hai cái sừng khiến người không để ý thì không biết được nàng có mọc sừng thật hay không.
Vị trí bên cạnh Hoài đại nhân vẫn không có ai đến, tuy nhiên những chỗ khác đã kín rồi, lúc này có những thiếu nữ Ma tộc nâng những chiếc bình lưu ly chứa chất lỏng màu đỏ tươi đi lại, rót đầy vào các chén lưu ly trên bàn.
Kim Phi Dao tới gần cái cốc ngửi ngửi, có mùi máu tươi nhàn nhạt. Mập Mạp đã không chịu nổi, nhảy lên đùi nàng, cằm ghé vào mép bàn, bộ dáng đói đến đáng thương.
“Đừng có làm ta mất mặt, ngươi không muốn bị biến thành đồ ăn bày trên bàn đấy chứ.” Kim Phi Dao nhỏ giọng nhắc nhở.
Những người tới tham gia yến hội này, ngồi ngoài cửa là có tu vi thấp kém nhất, cũng đã Kết Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ. Cách Kim Phi Dao không xa, ngay gần Bố Tự Du là một lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ. Tùy tiện một người trong này đều có thể thuận tay chụp chết nàng, còn không lưu lại toàn thây.
Thanh âm nàng đã ép đến mức nhỏ nhất vẫn bị lão nhân kia nghe được. Nơi này tự dưng có ngôn ngữ Nhân tộc vẫn là việc kỳ lạ, hắn liền liếc mắt lại, Kim Phi Dao lập tức trốn sau lưng Bố Tự Du, để Bố Tự Du chặn lại ánh mắt tìm tòi của hắn.
Không hổ là A Bố đại nhân, đón ánh mắt của lão ma đầu này vẫn rất tự nhiên bắt đầu nói chuyện.
Thật sự là quá dọa người, Kim Phi Dao vẫn còn sợ hãi trong lòng, thở dài một hơi, lại thấy Hoài đại nhân cầm chén lưu ly đứng lên. Hôm nay nàng trang điểm thật sự là xinh đẹp, đáng tiếc là vẫn đỏ rực từ trên xuống dưới, pháp bảo toàn thân kích thích Kim Phi Dao gần đó.
Hoài đại nhân giơ cái chén trong tay lên, nói một tràng ma ngữ với hai hàng quý tộc phía dưới, mọi người cũng cầm chén đứng lên. Kim Phi Dao giơ chén, bắt chước mọi người đứng lên theo, dù sao cũng nghe không hiểu, chỉ có thể tỏ vẻ mặt tươi cười nhìn theo từng cử động của miệng Hoài đại nhân.
Đứng nửa ngày, rốt cục Hoài đại nhân cũng nói xong, giơ chén lưu lý lên uống cạn, chúng quý tộc cũng uống hết chất lỏng màu đỏ trong chén của mình. Kim Phi Dao không dám không uống, giơ chén lên, hít một hơi rồi nín thở uống hết một lần, chỉ hy vọng thứ này không phải là máu người.
“Hửm?” nàng nhẹ nhàng chép miệng, mùi vị có chút ngọt, có mùi rượu còn có vị mằn mặn, thật đúng là khó tả, không khó uống như trong tưởng tượng nhưng cũng không tính là mỹ vị.
Uống hết, mọi người lần lượt ngồi xuống, nhóm ma nữ xinh đẹp ào ào tiến lên nhấc lồng bàn kim loại ra.
Kim Phi Dao cầm chiếc đũa ngọc, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn vào cái mâm trên bàn. Lồng bàn được lấy đi, những mỹ thực đó cũng lộ ra chân diện mục.
Con bọ cánh cứng đen sì to bằng nửa bàn tay, bát canh xanh mượt quỷ dị thoạt nhìn không biết làm từ gì. Đặt chính giữa mâm, món mà Kim Phi Dao cứ luôn luôn đoán mò không biết là thức ăn tinh phẩm gì lại là một cái đầu lợn đang mở trừng hai mắt. Lúc này còn có thiếu nữ Ma tộc bưng lên một đĩa rết khổng lồ, lớp vỏ ngoài được nấu thành trong suốt, lộ ra lớp thịt hồng bên trong, nhưng lại khiến Kim Phi Dao không có chút thèm ăn nào.
Canh… canh không phải là nấu từ mắt con gì chứ? Kim Phi Dao buông đũa, cầm lấy thìa thò vào bát canh, nhẹ nhàng thở ra. Bên trong không có mắt mà là cái gì đó dài dài mềm mềm, ở phía cuối còn có hai cái trứng? Sao trông lại quen quen thế nhỉ, trông giông giống cái gì đó, chỉ là thể tích hình như lớn gấp mấy lần.
Đột nhiên nàng phản ứng lại, ngây ngẩn cả người.
Tiên canh này không phải là nhân tiên rồi, nhân tiên hẳn không thể to như vậy, chẳng lẽ là ma nhân? Không phải chứ, lớn như vậy sao? Nhưng tiên canh không phải là nên cắt thành những miếng nhỏ sao? Làm gì có ở đâu lại nấu cả cái thế này, ai có thể ăn chứ… Thực muốn nhìn xem tên đầu bếp thiếu tâm nhãn kia trông như thế nào.
Kim Phi Dao giơ thìa, có chút kinh ngạc mắng tên đầu bếp.
“Thất thần làm gì? Đây đều là thứ tốt đấy, mau ăn đi.” Đúng lúc này, Bố Tự Du đang cầm con bọ cánh cứng màu đen lấy khuỷu tay chạm chạm vào nàng, có chút nghi hoặc hỏi.
Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, thăm dò nhìn về phía bàn Bố Tự Du và những người khác, cũng giống các thứ trên bàn mình, không phải là cố ý đùa giỡn mình, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Hoài đại nhân. Hoài đại nhân đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, Hoài đại nhân liền gật gật đầu với nàng, hình như có ý bảo nàng nếm thử xem.
Ăn, hay là không ăn, đó là một vấn đề lớn. Hơn nữa, nhìn ánh mắt của Hoài đại nhân thì tựa hồ đang nhìn vào bát canh này, không phải là ý bảo ta uống canh chứ? Kim Phi Dao cầm thìa, có chút khó quyết định rốt cục có nên ăn hay không.
Hoài đại nhân thấy nàng chậm chạp không chịu động thủ thì nhíu mày.
Mắt thấy Hoài đại nhân Nguyên Anh hậu kỳ sắp tức giận, Kim Phi Dao nghĩ nhanh, tay nhoáng lên một cái đã nâng lên một cái hòm không nhỏ, đúng là hòm đựng đệm của Lang ma đầu. Nàng quỳ gối trước mặt Hoài đại nhân, cung kính nói: “Đây là thọ lễ tiểu nhân chuẩn bị cho Hoài đại nhân, chúc đại nhân thọ ngang trời đất, hóa thần nhập thiên.”
“Đứa trẻ này, đã là bằng hữu của Bố, đến chơi là được rồi, còn cần thọ lễ làm gì.” Lời may mắn của nàng rất hợp lấy lòng, Hoài đại nhân giãn đôi mày, cười nói.
Lập tức có ma nữ tiến lên tiếp nhận cái hòm trên tay nàng, cầm đi.
Kim Phi Dao còn tưởng Hoài đại nhân sẽ mở hòm trước mặt mọi người, thứ mà đến cả Lang ma đầu cũng thích thì chắc chắn bọn họ cũng vừa lòng, đến lúc đó nhân cơ hội kéo gần quan hệ, nhưng mà người ta còn không thèm mở, trực tiếp thu đi.
“Thật là có tâm, ngồi đi.” Hoài đại nhân tâm tình rất tốt liền quên ngay chút không vui lúc nãy.
Kim Phi Dao tạ xong, quay về chỗ ngồi. Không đợi nàng cao hứng vì không phải ăn thứ tiên canh kia, bỗng phát hiện khắp nơi một mảnh yên tĩnh. Lông tơ nàng lập tức dựng thẳng lên, lặng lẽ đưa mắt nhìn, má ơi, toàn bộ Ma tộc trong này không rên một tiếng nhìn chằm chằm vào nàng.
“Hoài đại nhân, đây là…” một lão phu nhân Ma tộc mập mạp trông có chút hiền lành ngồi đối diện chần chừ nhìn Kim Phi Dao, hỏi Hoài đại nhân.
Kim Phi Dao vội vàng cười cười với nàng ta, nghe nói người già đều thích những nữ tử đáng yêu vô hại.
Sau đó lại nghe lão phu nhân kia nói: “Đây là đồ ăn đặc biệt của yến hội sao? Thịt và nguyên thần thiếu nữ Nhân tộc?”
Phi, lão thái bà chết dẫm, quá gian trá âm hiểm. Kim Phi Dao thu hồi lại ý nghĩ lúc trước, đúng là càng già càng tác quái mà.
Hoài đại nhân nở nụ cười: “Không phải, đây là bằng hữu từ Nhân tộc của Bố, đã sớm dặn dò là không được ăn nàng. Hơn nữa, nàng mới Trúc Cơ trung kỳ, ăn vào cũng không có tác dụng gì.”
“Nhân tộc?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Kim Phi Dao trợn to mắt nhìn Lang ma đầu xuất hiện ở cửa, vẫn gương mặt lạnh lùng cảnh đẹp ý vui như vậy, tóc đen dài tùy ý buông thả, có điều lúc này hắn không trần truồng mà mặc áo bào trắng hoa văn đen hình rồng, con rồng kia lại đang chậm rãi du động trên mặt vải trắng.
Đây… đây là pháp bảo cực phẩm nha.
Kim Phi Dao thật không ngờ trong đời mình lại có thể nhìn thấy pháp bảo cực phẩm, có điều lần này không biết là nên vui hay nên buồn.
Tất cả Ma tộc có mặt đều cúi đầu hành lễ với Lang ma đầu, Nguyên Anh kỳ cũng không ngoại lệ. Hoài đại nhân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vui mừng nghênh đón: “Đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến chứ.”
“Không đến thì ta còn không biết ở chỗ ngươi lại có Nhân tộc.” Lang lạnh mặt, thoạt nhìn có vẻ rất không vui.
Ma tộc ở đây đều biết Lang đại nhân đã ăn không ít mệt từ Nhân tộc, nếu không phải lần này may mắn thì có thể bây giờ vẫn còn đang bị nhốt. Muốn biết ở đây ai hận Nhân tộc nhất thì đó chính là Lang đại nhân.
Kể cả là bằng hữu của con Hoài đại nhân đưa tới, chỉ cần Lang đại nhân mở miệng thì kẻ Nhân tộc này làm sao có thể không ngoan ngoãn tự tìm chết chứ.
Mà lúc này Kim Phi Dao đang nổi giận đùng đùng truyền âm cho Bố Tự Du, “Mẫu thân ngươi gọi hắn là đại ca đó. Hắn là bác của ngươi, vậy mà ngươi lại không nói với ta.”
“Ta căn bản chưa từng gặp hắn, từ trước tới giờ cũng không nghe mẫu thân nhắc đến bao giờ. Hơn nữa, hắn mới được ngươi thả ra không lâu, ta lại vài chục năm rồi chưa về nhà, căn bản không biết hắn là bác của ta.” Bố Tự Du cũng một đầu mờ mịt, sao mới chỉ chớp mắt một cái Lang ma đầu đã thành bác của mình rồi?
“Nếu sớm biết hắn là bác của ngươi thì ta đã lén gặp mặt hắn, ở đây có nhiều Ma tộc như vậy, kể cả hắn thiếu nhân tình của ta cũng sẽ cảm thấy mất mặt.” Kim Phi Dao vẫn còn chưa nói xong chuyện với Bố Tự Du thì Lang ma đầu đã đi tới.
“Đã biết, ngươi tốt nhất ít nói thôi, tùy cơ ứng biến.” Bố Tự Du âm thầm phân phó.
Lúc này Lang ma đầu đã lạnh mặt đi tới, lúc nhìn thấy Kim Phi Dao đang cố sức lui ra sau giống như con gà, trong mắt hắn chợt co rụt lại, nhưng lại không nán lại, trực tiếp đi tới chỗ trống phía bên trái Hoài đại nhân.
Sự việc cứ thế mà qua khiến mọi người cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng không dám đi trêu chọc hắn, vì thế việc của con kiến Kim Phi Dao liền không có ai nhắc lại.
Bố Tự Du có chút kinh ngạc, lặng lẽ truyền âm nói với Kim Phi Dao: “Ngươi thật tốt số, hắn không muốn giết ngươi.”
“Gì chứ, hắn là đã nhận ra ta cho nên mới cố ý không để ý đến ta, chờ lát nữa không còn người ngoài chắc chắn sẽ cho ta giới tử cảnh vực.” Lúc này lá gan của Kim Phi Dao đã to ra, ngồi thẳng người chớp mắt với Bố Tự Du.
Mà Mập Mạp vốn đang ngồi trên đùi Kim Phi Dao đã ngã ngửa bụng, ở trạng thái chết giả.
“Bố, mau tới đây gặp bác con.” Lúc này, Hoài đại nhân rất cao hứng vẫy tay với Bố Tự Du.
Bố Tự Du đi lên phía trước, hành lễ với người bác lần đầu gặp mặt này, Lang chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó tay lật lên, một hạt châu to bằng viên long nhãn đã rơi vào tay Bố Tự Du, hắn nhàn nhạt nói: “Vật nhỏ này coi như lễ gặp mặt đi.”
“Đại ca, ngươi thật hào phóng, vừa ra tay đã là Thiên Tế châu. Bố nhi, còn không mau cám ơn, đây là thứ tốt đấy, năm đó ta đòi thật lâu mà bác con cũng không cho ta. Bên trong có một không gian, tuy rằng không có chỗ đặc biệt nhưng nó lại có thể đặt trong thức hải, lúc con tiến vào đó thì Thiên Tế châu cũng không lưu lại ở bên ngoài. Đây là thứ tuyệt hảo để ẩn tàng thân hình, rất thích hợp với con.” Nhìn hạt châu trong tay Bố Tự Du, vẻ mặt Hoài đại nhân đầy ý cười.
Kim Phi Dao đỏ mắt nhìn hạt châu trong tay Bố Tự Du, nếu để thứ này trong thức hải, không cần biết gặp phải nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần co đầu rút cổ bên trong là được. Hơn nữa, bên trong lại có không gian riêng, đợi vài năm cũng không phải là vấn đề, chính là bùa hộ mệnh siêu cấp. Nàng liếm liếm môi, không biết mình sẽ kiếm được giới tử cảnh vực kiểu gì từ tay Lang ma đầu.
Đột nhiên, Lang ma đầu lại chuyển đề tài, lạnh lùng hỏi: “Bố, vì sao ngươi lại dẫn Nhân tộc đến Vạn Thiện sơn?”
“Hả?” Kim Phi Dao cả kinh, ngồi thẳng tắp lưng.
Vị trí bên cạnh Hoài đại nhân vẫn không có ai đến, tuy nhiên những chỗ khác đã kín rồi, lúc này có những thiếu nữ Ma tộc nâng những chiếc bình lưu ly chứa chất lỏng màu đỏ tươi đi lại, rót đầy vào các chén lưu ly trên bàn.
Kim Phi Dao tới gần cái cốc ngửi ngửi, có mùi máu tươi nhàn nhạt. Mập Mạp đã không chịu nổi, nhảy lên đùi nàng, cằm ghé vào mép bàn, bộ dáng đói đến đáng thương.
“Đừng có làm ta mất mặt, ngươi không muốn bị biến thành đồ ăn bày trên bàn đấy chứ.” Kim Phi Dao nhỏ giọng nhắc nhở.
Những người tới tham gia yến hội này, ngồi ngoài cửa là có tu vi thấp kém nhất, cũng đã Kết Đan trung kỳ hoặc hậu kỳ. Cách Kim Phi Dao không xa, ngay gần Bố Tự Du là một lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ. Tùy tiện một người trong này đều có thể thuận tay chụp chết nàng, còn không lưu lại toàn thây.
Thanh âm nàng đã ép đến mức nhỏ nhất vẫn bị lão nhân kia nghe được. Nơi này tự dưng có ngôn ngữ Nhân tộc vẫn là việc kỳ lạ, hắn liền liếc mắt lại, Kim Phi Dao lập tức trốn sau lưng Bố Tự Du, để Bố Tự Du chặn lại ánh mắt tìm tòi của hắn.
Không hổ là A Bố đại nhân, đón ánh mắt của lão ma đầu này vẫn rất tự nhiên bắt đầu nói chuyện.
Thật sự là quá dọa người, Kim Phi Dao vẫn còn sợ hãi trong lòng, thở dài một hơi, lại thấy Hoài đại nhân cầm chén lưu ly đứng lên. Hôm nay nàng trang điểm thật sự là xinh đẹp, đáng tiếc là vẫn đỏ rực từ trên xuống dưới, pháp bảo toàn thân kích thích Kim Phi Dao gần đó.
Hoài đại nhân giơ cái chén trong tay lên, nói một tràng ma ngữ với hai hàng quý tộc phía dưới, mọi người cũng cầm chén đứng lên. Kim Phi Dao giơ chén, bắt chước mọi người đứng lên theo, dù sao cũng nghe không hiểu, chỉ có thể tỏ vẻ mặt tươi cười nhìn theo từng cử động của miệng Hoài đại nhân.
Đứng nửa ngày, rốt cục Hoài đại nhân cũng nói xong, giơ chén lưu lý lên uống cạn, chúng quý tộc cũng uống hết chất lỏng màu đỏ trong chén của mình. Kim Phi Dao không dám không uống, giơ chén lên, hít một hơi rồi nín thở uống hết một lần, chỉ hy vọng thứ này không phải là máu người.
“Hửm?” nàng nhẹ nhàng chép miệng, mùi vị có chút ngọt, có mùi rượu còn có vị mằn mặn, thật đúng là khó tả, không khó uống như trong tưởng tượng nhưng cũng không tính là mỹ vị.
Uống hết, mọi người lần lượt ngồi xuống, nhóm ma nữ xinh đẹp ào ào tiến lên nhấc lồng bàn kim loại ra.
Kim Phi Dao cầm chiếc đũa ngọc, lòng tràn đầy chờ đợi nhìn vào cái mâm trên bàn. Lồng bàn được lấy đi, những mỹ thực đó cũng lộ ra chân diện mục.
Con bọ cánh cứng đen sì to bằng nửa bàn tay, bát canh xanh mượt quỷ dị thoạt nhìn không biết làm từ gì. Đặt chính giữa mâm, món mà Kim Phi Dao cứ luôn luôn đoán mò không biết là thức ăn tinh phẩm gì lại là một cái đầu lợn đang mở trừng hai mắt. Lúc này còn có thiếu nữ Ma tộc bưng lên một đĩa rết khổng lồ, lớp vỏ ngoài được nấu thành trong suốt, lộ ra lớp thịt hồng bên trong, nhưng lại khiến Kim Phi Dao không có chút thèm ăn nào.
Canh… canh không phải là nấu từ mắt con gì chứ? Kim Phi Dao buông đũa, cầm lấy thìa thò vào bát canh, nhẹ nhàng thở ra. Bên trong không có mắt mà là cái gì đó dài dài mềm mềm, ở phía cuối còn có hai cái trứng? Sao trông lại quen quen thế nhỉ, trông giông giống cái gì đó, chỉ là thể tích hình như lớn gấp mấy lần.
Đột nhiên nàng phản ứng lại, ngây ngẩn cả người.
Tiên canh này không phải là nhân tiên rồi, nhân tiên hẳn không thể to như vậy, chẳng lẽ là ma nhân? Không phải chứ, lớn như vậy sao? Nhưng tiên canh không phải là nên cắt thành những miếng nhỏ sao? Làm gì có ở đâu lại nấu cả cái thế này, ai có thể ăn chứ… Thực muốn nhìn xem tên đầu bếp thiếu tâm nhãn kia trông như thế nào.
Kim Phi Dao giơ thìa, có chút kinh ngạc mắng tên đầu bếp.
“Thất thần làm gì? Đây đều là thứ tốt đấy, mau ăn đi.” Đúng lúc này, Bố Tự Du đang cầm con bọ cánh cứng màu đen lấy khuỷu tay chạm chạm vào nàng, có chút nghi hoặc hỏi.
Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, thăm dò nhìn về phía bàn Bố Tự Du và những người khác, cũng giống các thứ trên bàn mình, không phải là cố ý đùa giỡn mình, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Hoài đại nhân. Hoài đại nhân đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt hai người gặp nhau, Hoài đại nhân liền gật gật đầu với nàng, hình như có ý bảo nàng nếm thử xem.
Ăn, hay là không ăn, đó là một vấn đề lớn. Hơn nữa, nhìn ánh mắt của Hoài đại nhân thì tựa hồ đang nhìn vào bát canh này, không phải là ý bảo ta uống canh chứ? Kim Phi Dao cầm thìa, có chút khó quyết định rốt cục có nên ăn hay không.
Hoài đại nhân thấy nàng chậm chạp không chịu động thủ thì nhíu mày.
Mắt thấy Hoài đại nhân Nguyên Anh hậu kỳ sắp tức giận, Kim Phi Dao nghĩ nhanh, tay nhoáng lên một cái đã nâng lên một cái hòm không nhỏ, đúng là hòm đựng đệm của Lang ma đầu. Nàng quỳ gối trước mặt Hoài đại nhân, cung kính nói: “Đây là thọ lễ tiểu nhân chuẩn bị cho Hoài đại nhân, chúc đại nhân thọ ngang trời đất, hóa thần nhập thiên.”
“Đứa trẻ này, đã là bằng hữu của Bố, đến chơi là được rồi, còn cần thọ lễ làm gì.” Lời may mắn của nàng rất hợp lấy lòng, Hoài đại nhân giãn đôi mày, cười nói.
Lập tức có ma nữ tiến lên tiếp nhận cái hòm trên tay nàng, cầm đi.
Kim Phi Dao còn tưởng Hoài đại nhân sẽ mở hòm trước mặt mọi người, thứ mà đến cả Lang ma đầu cũng thích thì chắc chắn bọn họ cũng vừa lòng, đến lúc đó nhân cơ hội kéo gần quan hệ, nhưng mà người ta còn không thèm mở, trực tiếp thu đi.
“Thật là có tâm, ngồi đi.” Hoài đại nhân tâm tình rất tốt liền quên ngay chút không vui lúc nãy.
Kim Phi Dao tạ xong, quay về chỗ ngồi. Không đợi nàng cao hứng vì không phải ăn thứ tiên canh kia, bỗng phát hiện khắp nơi một mảnh yên tĩnh. Lông tơ nàng lập tức dựng thẳng lên, lặng lẽ đưa mắt nhìn, má ơi, toàn bộ Ma tộc trong này không rên một tiếng nhìn chằm chằm vào nàng.
“Hoài đại nhân, đây là…” một lão phu nhân Ma tộc mập mạp trông có chút hiền lành ngồi đối diện chần chừ nhìn Kim Phi Dao, hỏi Hoài đại nhân.
Kim Phi Dao vội vàng cười cười với nàng ta, nghe nói người già đều thích những nữ tử đáng yêu vô hại.
Sau đó lại nghe lão phu nhân kia nói: “Đây là đồ ăn đặc biệt của yến hội sao? Thịt và nguyên thần thiếu nữ Nhân tộc?”
Phi, lão thái bà chết dẫm, quá gian trá âm hiểm. Kim Phi Dao thu hồi lại ý nghĩ lúc trước, đúng là càng già càng tác quái mà.
Hoài đại nhân nở nụ cười: “Không phải, đây là bằng hữu từ Nhân tộc của Bố, đã sớm dặn dò là không được ăn nàng. Hơn nữa, nàng mới Trúc Cơ trung kỳ, ăn vào cũng không có tác dụng gì.”
“Nhân tộc?”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Kim Phi Dao trợn to mắt nhìn Lang ma đầu xuất hiện ở cửa, vẫn gương mặt lạnh lùng cảnh đẹp ý vui như vậy, tóc đen dài tùy ý buông thả, có điều lúc này hắn không trần truồng mà mặc áo bào trắng hoa văn đen hình rồng, con rồng kia lại đang chậm rãi du động trên mặt vải trắng.
Đây… đây là pháp bảo cực phẩm nha.
Kim Phi Dao thật không ngờ trong đời mình lại có thể nhìn thấy pháp bảo cực phẩm, có điều lần này không biết là nên vui hay nên buồn.
Tất cả Ma tộc có mặt đều cúi đầu hành lễ với Lang ma đầu, Nguyên Anh kỳ cũng không ngoại lệ. Hoài đại nhân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vui mừng nghênh đón: “Đại ca, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến chứ.”
“Không đến thì ta còn không biết ở chỗ ngươi lại có Nhân tộc.” Lang lạnh mặt, thoạt nhìn có vẻ rất không vui.
Ma tộc ở đây đều biết Lang đại nhân đã ăn không ít mệt từ Nhân tộc, nếu không phải lần này may mắn thì có thể bây giờ vẫn còn đang bị nhốt. Muốn biết ở đây ai hận Nhân tộc nhất thì đó chính là Lang đại nhân.
Kể cả là bằng hữu của con Hoài đại nhân đưa tới, chỉ cần Lang đại nhân mở miệng thì kẻ Nhân tộc này làm sao có thể không ngoan ngoãn tự tìm chết chứ.
Mà lúc này Kim Phi Dao đang nổi giận đùng đùng truyền âm cho Bố Tự Du, “Mẫu thân ngươi gọi hắn là đại ca đó. Hắn là bác của ngươi, vậy mà ngươi lại không nói với ta.”
“Ta căn bản chưa từng gặp hắn, từ trước tới giờ cũng không nghe mẫu thân nhắc đến bao giờ. Hơn nữa, hắn mới được ngươi thả ra không lâu, ta lại vài chục năm rồi chưa về nhà, căn bản không biết hắn là bác của ta.” Bố Tự Du cũng một đầu mờ mịt, sao mới chỉ chớp mắt một cái Lang ma đầu đã thành bác của mình rồi?
“Nếu sớm biết hắn là bác của ngươi thì ta đã lén gặp mặt hắn, ở đây có nhiều Ma tộc như vậy, kể cả hắn thiếu nhân tình của ta cũng sẽ cảm thấy mất mặt.” Kim Phi Dao vẫn còn chưa nói xong chuyện với Bố Tự Du thì Lang ma đầu đã đi tới.
“Đã biết, ngươi tốt nhất ít nói thôi, tùy cơ ứng biến.” Bố Tự Du âm thầm phân phó.
Lúc này Lang ma đầu đã lạnh mặt đi tới, lúc nhìn thấy Kim Phi Dao đang cố sức lui ra sau giống như con gà, trong mắt hắn chợt co rụt lại, nhưng lại không nán lại, trực tiếp đi tới chỗ trống phía bên trái Hoài đại nhân.
Sự việc cứ thế mà qua khiến mọi người cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, nhưng cũng không dám đi trêu chọc hắn, vì thế việc của con kiến Kim Phi Dao liền không có ai nhắc lại.
Bố Tự Du có chút kinh ngạc, lặng lẽ truyền âm nói với Kim Phi Dao: “Ngươi thật tốt số, hắn không muốn giết ngươi.”
“Gì chứ, hắn là đã nhận ra ta cho nên mới cố ý không để ý đến ta, chờ lát nữa không còn người ngoài chắc chắn sẽ cho ta giới tử cảnh vực.” Lúc này lá gan của Kim Phi Dao đã to ra, ngồi thẳng người chớp mắt với Bố Tự Du.
Mà Mập Mạp vốn đang ngồi trên đùi Kim Phi Dao đã ngã ngửa bụng, ở trạng thái chết giả.
“Bố, mau tới đây gặp bác con.” Lúc này, Hoài đại nhân rất cao hứng vẫy tay với Bố Tự Du.
Bố Tự Du đi lên phía trước, hành lễ với người bác lần đầu gặp mặt này, Lang chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó tay lật lên, một hạt châu to bằng viên long nhãn đã rơi vào tay Bố Tự Du, hắn nhàn nhạt nói: “Vật nhỏ này coi như lễ gặp mặt đi.”
“Đại ca, ngươi thật hào phóng, vừa ra tay đã là Thiên Tế châu. Bố nhi, còn không mau cám ơn, đây là thứ tốt đấy, năm đó ta đòi thật lâu mà bác con cũng không cho ta. Bên trong có một không gian, tuy rằng không có chỗ đặc biệt nhưng nó lại có thể đặt trong thức hải, lúc con tiến vào đó thì Thiên Tế châu cũng không lưu lại ở bên ngoài. Đây là thứ tuyệt hảo để ẩn tàng thân hình, rất thích hợp với con.” Nhìn hạt châu trong tay Bố Tự Du, vẻ mặt Hoài đại nhân đầy ý cười.
Kim Phi Dao đỏ mắt nhìn hạt châu trong tay Bố Tự Du, nếu để thứ này trong thức hải, không cần biết gặp phải nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần co đầu rút cổ bên trong là được. Hơn nữa, bên trong lại có không gian riêng, đợi vài năm cũng không phải là vấn đề, chính là bùa hộ mệnh siêu cấp. Nàng liếm liếm môi, không biết mình sẽ kiếm được giới tử cảnh vực kiểu gì từ tay Lang ma đầu.
Đột nhiên, Lang ma đầu lại chuyển đề tài, lạnh lùng hỏi: “Bố, vì sao ngươi lại dẫn Nhân tộc đến Vạn Thiện sơn?”
“Hả?” Kim Phi Dao cả kinh, ngồi thẳng tắp lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.