Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 287: chính nhân quân tử

Chính Nguyệt Sơ Tứ

17/11/2016

Edit: Ladybjrd

Nhâm Hiên Chi khôi phục nhân thân, ngồi sững trên mặt cát, nói với Kim Phi Dao: “Đã đánh ngang tay, hai chúng ta có thể nói chuyện rồi, những chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm.”

“Nói chuyện gì?” Kim Phi Dao thở một hơi, hỏi.

“Có thể phiền ngươi khôi phục nhân thân trước không? Ngươi vừa mở miệng là phun ra nhiệt khí, nơi này đã rất nóng rồi.” Nhâm Hiên Chi đứng lên đi đến bên cạnh Kim Phi Dao, nhìn cái đầu to của nàng.

Đứng gần như vậy, lại còn là đứng ngay trước mắt, Kim Phi Dao không muốn nhìn hắn cởi truồng cũng không được, vì thế nàng nói: “Ngươi vẫn nên mặc quần áo trước đã, chỉ có chút hàng đó mà còn lấy ra khoe, ta đã từng thấy cái to hơn của ngươi nhiều.”

Nhâm Hiên Chi ngẩn người, lập tức cười nói: “Ngươi còn non như vậy thì sao đã thấy gì được. Có muốn ta dạy ngươi không? Coi như nể mặt đồng loại.”

“Đi chết đi!” Kim Phi Dao giơ chân ra tát.

Nhâm Hiên Chi vụt một cái đã xuất hiện phía trên mặt hồ nước bị bọn họ đánh ra kia, quay lưng về phía Kim Phi Dao, “Tì khí lớn như vậy, sau này sẽ không gả đi được đâu.”

Sau đó, hắn vươn tay, nói vào không trung: “Mang túi càn khôn của ta tới đây.”

Soạt một tiếng, dưới cồn cát chui ra một nữ hài cao bằng bàn tay, trên lưng có hai cánh, trên người nàng cũng không có quần áo mà chỉ có ánh sáng bảy màu vờn quanh, cầm túi càn khôn bay đến bên cạnh Nhâm Hiên Chi.

Sau đó, nàng dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Đại nhân, lần sau ngài không nên làm những chuyện như thế này, thế là không tốt.”

“Tiểu Điệp, ta phải trở thành một tu sĩ có tu vi thật cao mới có thể tạo phúc cho nhiều người. Nữ tu kia là vì tâm nguyện đó mới tự nguyện hiến thân, nàng tự theo ta tới đây, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy đấy. Ta căn bản không muốn dùng phương pháp đó để tăng tu vi nhưng nàng có tâm ý như thế, ta sao có thể từ chối nàng, nếu vậy thì ta sẽ là một tội nhân.” Nhâm Hiên Chi gục đầu xuống, bóng lưng nhìn thật cô đơn.

“Đại nhân, ta sai rồi, ta không nên nói ngài như vậy. Nữ nhân đó quá đáng giận, đã làm ngài khó xử.” người tí hon kia chớp động đôi cánh, kề sát vào Nhâm Hiên Chi, khẽ nói.

Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn con linh thú kia, đây là giống loài gì, bộ dáng thật đặc biệt. Hơn nữa, những lời vừa rồi của Nhâm Hiên Chi toàn là dối trá, mà lại vì quá giả cho nên ngược lại, lại khiến người ta phải hoài nghi liệu đó có phải là sự thật hay không.

Thấy Nhâm Hiên Chi đưa lưng về phía mình mặc đồ, tiểu nhân thú kia giúp hắn chải đầu đội mũ, Kim Phi Dao cũng nhanh chóng khôi phục hình người.

Nàng trước thu nhỏ người lại rồi hóa thành Minh hỏa, tuy không biết tại sao nhưng nàng cảm thấy mặc đồ trước mặt tên dâm tặc là không tốt. Sau đó, nàng lấy quần áo dự phòng trong túi càn khôn ra mặc vào. Kim Phi Dao còn chưa búi lại tóc đã thấy Nhâm Hiên Chi mặc đồ xong, đang đứng trên hồ.



Thu lại Minh hỏa, Kim Phi Dao tùy tiện búi tóc lên, kinh ngạc nhìn Nhâm Hiên Chi nói: “Không ngờ ngươi lại có hình người, hoàn toàn ngoài dự kiến nha.”

Nhâm Hiên Chi mặc đạo bào lục sắc, trên đầu có phát quan xanh thẫm. Mặt trắng như tuyết, môi hồng như son, đôi mắt hơi xếch lên mang theo một tia ôn nhu. Trên lưng hắn đeo một thanh phi kiếm, cả người lộ ra một khí phái của tu sĩ danh môn đại phái, chính phái đến không thể chính phái hơn.

Đạo phục? Sao người này lại mặc đạo phục?

“Vì sao Kim đạo hữu lại có biểu cảm đó? Chẳng lẽ đồ ta mặc có gì không ổn?” Nhâm Hiên Chi giống như thay đổi thành một người khác, tao nhã hỏi.

Kim Phi Dao nhìn hắn, cơ hồ không nói ra lời, hình tượng hiện tại của Nhâm Hiên Chi và lúc trước hoàn toàn chính là hai người, gia hỏa thải âm bổ dương kia chẳng lẽ đã ẩn nấp đi rồi? Nàng chỉ vào Nhâm Hiên Chi, khó tin nói: “Vì sao ngươi lại mặc đạo bào? Trang phục quá giống chính phái rồi.”

Tay trái Nhâm Hiên Chi chạm vào bội kiếm, tay phải tao nhã giơ lên, nói: “Ta là Thiện Ngữ chân nhân của Minh Nguyệt các ở Thượng Diệp Linh giới, chúng ta tu tiên đạo, không mặc đạo phục thì mặc cái gì?”

“Ngươi hẳn là trốn khỏi sư môn, thế mà lại ăn mặc như vậy, không sợ bị người khác phát hiện hành tung sao?” Nghe qua thì dường như đó là một danh môn đại phái ở Linh giới khác, Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao khí chất kia thoạt nhìn rất giống với đám gia hỏa tu vi cao ở Đông Ngọc Hoàng phái, lộ ra một dòng chính khí.

Chính khí? Ta lại cảm thấy chính khí trên người này, ông trời đúng là biết đùa…

“Vì sao phải chạy trốn?” Nhâm Hiên Chi khó hiểu nói, “Ta đây là ra ngoài du lịch, vừa vặn nghe nói Bắc Thần Linh giới xuất hiện Thao Thiết, lại là nữ nhân, cho nên ta liền tới nhìn xem.”

“Du lịch?”

“Uh, trong cơ thể ta có phân thần Cùng Kỳ, làm sao có thể Kết Đan và Nguyên Anh trong môn phái được, tự nhiên phải ra ngoài. Tính ra thì ta cũng đã gần năm trăm năm chưa trở về rồi, ở Nam Phong Linh giới này thật thoải mái, rời đi đúng là đáng tiếc.” Nhâm Hiên Chi cười nói.

“Ngươi gạt người!” Kim Phi Dao chỉ vào hắn, quát: “Vừa rồi rõ ràng nói là nghe nói nơi này có Thao Thiết mới đến, hiện tại lại bảo ở Nam Phong Linh giới có chút thoải mái, vừa nghe là biết đã ở đây rất lâu rồi.”

“A? Tiểu Điệp, ta có nói như vậy sao?” Nhâm Hiên Chi nghiêng đầu nhìn về phía người tí hon đang bay bên cạnh, nó gật đầu khẳng định lời Kim Phi Dao.

Nhâm Hiên Chi tỏ vẻ vô tội trả lời: “Ta cũng không nói sai mà. Ta ở Nam Phong Linh giới, nghe nói Bắc Thần Linh giới có Thao Thiết cho nên rất muốn đi xem. Ngươi xem, đây không phải là ta đang trên đường đi tìm ngươi, trùng hợp gặp nữ tu sĩ kia mới…”

“Nam Phong Linh giới và Bắc Thần Linh giới rõ ràng là một nơi, chỉ là hoàn cảnh nơi này kém hơn một chút thôi. Nữ tu sĩ kia là bị ngươi lừa tới từ Bắc Thần Linh giới, một nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ chạy đến địa bàn Nam Phong Linh giới để chịu chết sao?” Kim Phi Dao rống lên với hắn, người này quá giỏi nói hươu nói vượn, phối hợp với khuôn mặt kia khiến Kim Phi Dao thật muốn mắng hắn.

Nhưng Nhâm Hiên Chi lại không để ý lời nàng mà chuyển đề tài: “Kim đạo hữu, nhìn ngươi vội vội vàng vàng chạy đi, lại tốn thời gian ở bên cạnh xem ta diễn như vậy chỉ để hỏi đường, ngươi hẳn là trốn tới đây đi.”

“Phí lời, chuyện đó còn chưa rõ ràng sao? Ngươi nói ngươi đi du lịch ta mới không tin, người như ngươi mà ở trong chính phái gì đó thì đã sớm thải bổ hết sư tỷ muội toàn phái rồi, có khi sư thẩm cũng không bỏ qua ý chứ. Làm gì có dạng môn phái gì sẽ thu ngươi, không thanh lý môn hộ đã là may rồi.” Kim Phi Dao hiện tại vạn phần khẳng định, lời của tên Nhâm Hiên Chi này không thể tin được, tất cả đều là nói dối, không thể để bị bề ngoài của hắn lừa.



Nhâm Hiên Chi lắc đầu thở dài, “Thỏ không ăn cỏ gần hang, ta làm sao có thể xuống tay với người trong môn phái chứ. Loại việc ăn sạch môn phái thì thân là Thao Thiết, Kim đạo hữu hẳn cũng sẽ không thể làm.”

Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, dường như nàng đã trải qua chuyện như vậy, ăn cỏ bên hang khiến mình bị đuổi đến thần cấp giới. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, đó dường như là một chuyện rất ngu xuẩn.

“Nếu Kim đạo hữu không có chỗ nào để đi thì cứ tạm thời đến một trong ba thành lớn nhất ở Nam Phong Linh giới là Trụy Thiên thành đi. Nơi đó đều là tà tu, với thân phận của Kim đạo hữu ở Trụy Thiên thành hẳn sẽ không tệ đâu.” Nhâm Hiên Chi đi lên bờ, nhìn lại mặt hồ, nhịn không được cảm thán, “Vài năm sau chỗ này sẽ trở thành một ốc đảo lớn, sẽ cung cấp được rất nhiều nước và lương thực cho con người.”

Tuyệt đối không thể tin tưởng những gì nhìn thấy và nghe thấy, người này là người xấu, ngàn vạn không thể bị lừa. Kim Phi Dao hít sâu một hơi, không muốn nhìn tên gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia nữa.

‘Tiểu Điệp, chúng ta cũng cần phải trở về thôi, đã lâu chưa được ăn quả Hạ Mã, đặc sản của Trụy Thiên thành rồi, hương vị đó chỉ cần nghĩ đến là đã chảy nước miếng.” Nhâm Hiên Chi không tiếp tục nói chuyện với Kim Phi Dao nữa mà quay sang tiểu Điệp.

Tiểu Điệp cũng khoan khoái bay vài vòng cười nói: “Chủ nhân nói đúng, tiểu Điệp đã ra ngoài lâu quá rồi, muốn trở về. Ta đã sắp quên cả mùi vị của bánh Lưu Hương Thảo nướng rồi, lúc về nhất định phải ăn hai cái, không, ta muốn ăn ba cái.”

Kim Phi Dao đứng một bên nhìn hai tên gia hỏa khoan khoái tán gẫu, một kẻ thì khí vũ hiên ngang một thân chính khí, một kẻ thì thiên chân khả ái đáng yêu, thật sự là một tổ hợp lừa gạt nữ tử dụ dỗ tiểu hài tử.

Trụy Thiên thành… Kim Phi Dao do dự, nàng đã nghe nói tới nơi này, Thế Đạo Kinh gọi nó là một trong tam đại ác đồ thành. Nàng vốn muốn tới đó xem sao, nghe nói có rất nhiều tà tu thu mua hồn phách, Kim Phi Dao định dùng hồn phách trong Nguyên Anh dưỡng hồn thú để đổi một vài thứ phục vụ tu luyện. Sau khi vào Nguyên Anh kỳ nàng không còn tâm tình ăn người nữa, cảm giác cơ hồ phải bắt đầu dùng đan dược.

Nhưng trong người Kim Phi Dao lại không có linh thảo gì, muốn luyện chế đan dược cũng không được. Bên cạnh đó, các tài liệu để vẽ linh phù cũng phải bổ sung, nói thế nào thì cũng phải tới đó xem sao.

Hơn nữa, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, quả Hạ Mã và bánh nướng Lưu Hương Thảo rốt cục là thứ gì, hương vị thật sự ngon như vậy?

“Các ngươi đều mời ta đi như vậy thì ta đây sẽ cố mà đi một chuyến. Nhưng ta nói trước, ngươi đừng có hòng lừa ta đến chỗ nào, nếu bị ta phát hiện có gì không thích hợp, ta liền lập tức ăn luôn hai ngươi.” Kim Phi Dao ngẩng đầu, hung dữ nói.

Nhâm Hiên Chi cười nói: “Cứ đi thì ngươi khắc biết ta có lừa ngươi hay không.”

Vậy là bọn họ ngồi xuống bên hồ, khôi phục lại linh lực đã mất rồi Kim Phi Dao ngự phi thảm theo Nhâm Hiên Chi bay tới Trụy Thiên thành.

Nhâm Hiên Chi thấy rất hứng thú với phi thảm của Kim Phi Dao, hắn nhìn chằm chằm phi thảm thật lâu khiến Kim Phi Dao còn tưởng rằng hắn cảm thấy dẫm phi kiếm phi hành quá mệt, muốn ngồi nhờ một lát.

Không ngờ Nhâm Hiên Chi lại mở miệng khen: “Pháp bảo phi hành này thật sự là một vật kỳ diệu, nếu làm chuyện đó trên thảm thì vừa không chậm trễ hành trình lại có thể ngắm quang cảnh bốn phía. Trước kia sao ta lại không nghĩ ra vật này chứ, sau khi trở về ta phải luyện chế một cái mới được. Nhưng Kim đạo hữu này, mặc dù ngươi trang bị gối đầu nhưng cái ô nho nhỏ này chỉ sợ không thể ngăn được tầm mắt người khác, chẳng lẽ ngươi có sở thích được người khác nhìn?”

“Cút! Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, ngươi đang nói cái thứ vớ vẩn gì vậy. Cách ta xa một chút, không cho tới gần trong vòng ba trượng.” Kim Phi Dao liền mắng, người này quả nhiên là một tên dâm tặc, vẻ ngoài chỉ là lừa người thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vốn Thuần Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook