Chương 642: Dầm nhân
Chính Nguyệt Sơ Tứ
18/05/2018
Tuy Khương Thủy Nhiên nói chuyện không để ý trọng điểm nhưng lúc giao
dịch lại phi thường sảng khoái. Kim Phi Dao còn chưa kịp nhìn Khương
Nhất một thì đã thấy mình cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ trên tay đứng trước màn
khói độc.
“Có cần phải vội như vậy không? Chẳng lẽ không mời ta được một bữa cơm, ta cũng đâu có sốt ruột!” Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đi cáo biệt mình, không nói gì cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ, có cảm giác bị người ghét bỏ.
“Lão đại, ngươi phải sớm quay lại đấy, đừng có ham ôn nhu hương mà quên mất chúng ta.” Mập Mạp còn phi thường đáng giận cười nói với nàng.
Kim Phi Dao hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ, vươn tay ra với Khương Thủy Nhiên: “Tiền bối, cho ta mấy viên Thiên Diệp hoàn đi.”
Khương Thủy Nhiên nói: “Không phải ngươi có rồi sao?”
“Không phải ta còn quay lại sao? Ngươi đưa cho ta hai viên hẳn là rất đơn giản.” đồ quỷ hẹp hòi, Kim Phi Dao giận dữ nói.
“Cho ngươi!” Khương Thủy Nhiên ném ra cái chai nhỏ nhất, bên trong có đúng hai viên đan dược, nhiều hơn một viên cũng không được. Sau đó, hắn còn thuận miệng nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bị sét đánh chết trên đường, như vậy thì sẽ không quay lại được.”
Kim Phi Dao khẽ cắn môi: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ trở lại rất nhanh, tuyệt đối sẽ không chết ở trên đường đâu.”
Hoa Uyển Ti cũng nói: “Ngươi cứ yên tâm đi đi, nếu không có người đưa lên thì chúng ta sẽ chờ ngươi đến Hợp Thể kỳ.”
“Không có khả năng, chờ ta đến Hợp Thể kỳ thì đã là mấy trăm năm sau, lúc đó quay lại các ngươi còn không nhớ ta là ai.” Không kẻ nào bớt lo được, Kim Phi Dao thở phì phì, hừ một tiếng, ăn Thiên Diệp hoàn rồi bước vào màn khói độc.
Tuy rằng muốn mau chóng đem đan dược về, sau đó lại mau chóng trở lại đón người nhưng Kim Phi Dao vẫn tới trấn nhỏ Mộng Vân một chuyến. Con rối sắt thấy nàng còn sống trở về còn tưởng rằng nàng muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng Kim Phi Dao lại không tới vì cái đó mà nàng muốn bán đi những linh thảo ăn trộm được trong Thần Nông tộc, đổi chút linh thạch đi đường.
Bán linh thảo là một việc phi thường được hoan nghênh, nhất là ở trên Độ Thiên giới, nơi mà đại bộ phận thổ địa không thể gieo trồng linh thảo. Con rối Mộng Vân cảm thấy tám năm nay cũng không phải đã phí công cho nàng mượn chỗ ở, lúc này đúng là kiếm đủ.
Kim Phi Dao bán rất gấp cho nên giá thấp hơn bình thường, cũng may là có thể giao dịch ngay không cần phải chờ, nàng nhanh nhẹn bán toàn bộ linh thảo hái được. Đây đều là linh thảo đặc hữu ở Độ Thiên giới, nàng mới Luyện Hư kỳ chưa dùng được, không bằng bán hết đi lấy linh thạch.
Thật ra bán đi hết cũng không được bao nhiêu, chỉ hơn ba trặm vạn khối linh thạch thượng phẩm. Ở Thần cấp giới thì đây là một khoản lớn, có thể mua rất nhiều thứ, mấy trăm năm cũng không cần lo lắng nhưng ở Độ Thiên giới lại chỉ đủ đi ra ngoài gặp vài lần bạo lôi vũ, mang theo nhiều linh thạch như vậy nhưng nàng vẫn là một tên cùng quỷ như trước.
Cầm theo linh thạch, Kim Phi Dao đi tới bộ tộc Hoàng Đế. Trên đường không hề dừng chân, vừa cầm ô vừa hấp thu linh thạch, hoàn toàn không còn bộ dáng nhàn nhã như lúc đến. Cũng không biết có phải ông trời thích trêu ngươi hay không mà lúc Kim Phi Dao đến, đi rất chậm lại chỉ gặp một lần bạo lôi vũ. Lúc này, nàng ra sức chạy đi, ông trời lại thấy nàng không vừa mắt, trên đường gặp ba lần bạo lôi vũ, linh thạch giống như hồng thủy cuốn đi không ít.
Thật vất vả chạy tới Hiên Viên tộc, lại vì nàng đã mười năm không quay lại cho nên người ở đây đã sớm quên mất chuyện này. Nói nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra quả thật có chuyện này, bọn họ cố mà làm gọi tới một gã Hợp Thể kỳ, đứng ở đỉnh nấm sơn, mở ra một khe cho nàng.
Ôm tâm lý chán ghét tộc Hoàng Đế, Kim Phi Dao về tới Thần cấp giới. Việc làm đầu tiên sau khi trở về của nàng không phải là tới Kim Khôn môn tìm Hùng Thiên Khôn mà là để Thiên Sí điểu đưa tin cho Bố Tự Du, hy vọng hắn đang ở Thần cấp giới, nếu không thì nàng sẽ không có cách nào quay trở lại Độ Thiên giới.
Coi như nàng may mắn, Bố Tự Du quả nhiên đã trở lại. Nhìn Thiên Sí điểu biến mất trong không trung, Kim Phi Dao vội vàng bay đến Kim Khôn môn ở Linh cấp giới.
Ngựa không dừng vó đi tới Kim Khôn môn, Kim Phi Dao cảm thấy thật mệt nhọc. Thủ vệ ở cửa căn bản không biết nàng, bảy tám trăm năm mới trở về một lần, những đệ tử Trúc Cơ kỳ lần trước có người đã tới Nguyên Anh kỳ, ngay cả chưởng môn trước kia cũng đã thành sư tổ. Cũng lười giải thích với những người này mình là ai, nàng chạy thẳng đến bên hồ Song Luyến, đứng bên hồ dùng linh khí hô lớn; “Hồng! Ngươi ở đâu? Ta mang thuốc về đây.”
“Ngươi đứng dưới đó gọi cái gì, ta ở trên này.” Từ trên núi truyền đến thanh âm Hồng, trên vách núi phía sau pho tượng có một sơn nhai được dựng một đình nho nhỏ, Hồng đang đứng ở đó.
Kim Phi Dao bay vào trong đình, tùy tiện liếc nhìn một, phát hiện trên thạch bích phía sau đình có một sơn động, “Hóa ra là trốn ở đây, ta còn tưởng là một đình ngắm cảnh.”
“Ngươi lấy được Tỉnh Thần Hoa Lộ rồi?” Hồng không ngờ Kim Phi Dao chỉ mất mười năm đã trở lại, còn tưởng rằng ít nhất phải trăm năm. Hắn vốn đã định lên Độ Thiên giới nhờ Lang đại nhân giúp đỡ.
“Uh.” Kim Phi Dao gật đầu.
Hồng chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Ngươi tìm người giúp đỡ?”
“Ai sẽ giúp ta chuyện này chứ? Ta tự đi tới Thần Nông tộc lấy về đó. Chẳng lẽ trông ta giống người không có bản lĩnh như vậy sao?” Kim Phi Dao khinh thường nhìn hắn, còn không phải do ngươi gây ra sao, thật là hành hạ chết người khác.
Lúc này, có đệ tử Kim Khôn môn bay tới, đối với chuyện có người xâm nhập môn phái tự nhiên sẽ đối địch. Hồng ở đây coi như đã là người quen, nói lại chuyện này với bọn họ. Nghe thấy Kim Phi Dao tới là để cứu sư tôn, người người đều mang vẻ mặt cảm tạ, làm Kim Phi Dao tức giận đến mức chỉ tay ra ngoài đình, chỉ vào pho tượng phía trước mà nói: “Có nhìn thấy không hả? Pho tượng kia chính là ta đấy, đây là môn phái của ta!”
Không đợi người Kim Khôn môn phản ứng lại, Hồng đã sốt ruột kéo nàng vào trong sơn động.
Người Kim Khôn môn rất muốn vào xem nhưng lại nhớ ra Hồng cả ngày tử thủ sơn động, không cho ai vào, bọn họ đành phải đứng chờ ở cửa. Tuy nhiên, vẫn có người chạy đi thông báo cho chưởng môn, nếu sư tôn có thể tỉnh lại thì đây chính là một việc vô cùng tốt.“Gấp cái gì chứ! Đã băng lâu như vậy rồi, không vội gì một lát.” Kim Phi Dao bị Hồng kéo vào trong, tức giận nói.
Hồng lại thúc giục nói: “Mười năm tuy không lâu lắm nhưng ta lại sống một ngày bằng một năm, cảm giác như qua nghìn năm rồi.”
“Không phải ngươi coi đây là bế quan đấy chứ!” Kim Phi Dao thuận miệng nói.
“Đối mặt loại tình huống này, ai có thể coi nó thành bế quan chứ!” Hồng tức giận nói.
Kim Phi Dao hừ hừ, không thèm chấp. Hồng hiện tại vội vã cứu Hùng Thiên Khôn, không đấu với Kim Phi Dao, chỉ vội vã kéo nàng vào trong sơn động.
Đến lúc vào trong động, nhìn thấy Hùng Thiên Khôn ngủ ở kia, Kim Phi Dao coi như hiểu việc Hồng nói không thể coi việc này là bế quan là có ý gì. Nàng vẫn luôn cho rằng Hùng Thiên Khôn bị đông cứng trong một tảng băng, không ngờ căn bản chỉ có một bông tuyết màu lam di động phía trên đan điền, dựa vào cái này để khốn Vân lão kia.
Hùng Thiên Khôn chỉ mặc nội sam màu trắng, đắp chăn mỏng màu tím, giống như đang ngủ, tóc đen xõa ra giường, yên tĩnh như đêm, thật sự là mỹ nhân a. Bảo sao Hồng không thể bế quan, nhìn màn này còn có ý nghĩ thừa dịp hắn chưa tỉnh, cởi bỏ quần áo mà nhìn lén ý chứ.
Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, nàng còn tưởng rằng bản thân tiến vào sẽ nhìn thấy Hùng Thiên Khôn đang ngủ giữa một giường hoa, trên người phủ kín hoa tươi cơ. May mà Hồng không có sở thích đó, nếu nàng mà nhìn thấy cảnh tượng đó thì chăc chắn sẽ cảm thấy Hồng bị điên rồi.
“Xem ra ngươi vẫn tương đối bình thường nha.” Nàng lẩm bẩm.
Hồng nghe xong thì có chút ngạc nhiên nói: “Đã như vậy rồi mà ngươi còn nói Thiên Khôn tương đối bình thường?”
“Ta không nói cái đó. Trước tiên cứ bỏ qua việc đó đi, chúng ta vẫn nên cứu hắn trước đã.” Kim Phi Dao lấy Tỉnh Thần Hoa Lộ ra, đưa cho Hồng.
Hồng cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ đi đến bên cạnh Hùng Thiên Khôn, chuẩn bị đổ vào miệng hắn. Kim Phi Dao thấy vậy thì vội ngăn cản: “Từ từ đã, không phải dùng như vậy.”
“Không phải?” Hồng dừng lại, chần chừ nhìn Kim Phi Dao.
“Thần dược sư của Thần Nông tộc nói Tỉnh Thần Hoa Lộ này có phương pháp sử dụng khác nhau cho nam và nữ. Nếu muốn cứu nam tử thì trong lúc dùng thuốc phải tập trung dương khí vào trong thân thể hắn, phối hợp với Tỉnh Thần Hoa Lộ tiến vào đan điền, như vậy mới có thể đuổi thứ ác ôn dư thừa trong cơ thể ra.” Kim Phi Dao lặp lại một lần những gì Khương Thủy Nhiên nói với nàng, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh nhìn Hồng.
Hồng ngẩn người, một lần nữa cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ ghé vào miệng Hùng Thiên Khôn, định đổ vào miệng hắn, Kim Phi Dao không hiểu hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Không phải ngươi nói cần phải rót dương khí sao? Ta phải đổ dược vào rồi độ dương khí cho hắn chứ.” Hồng cũng khó hiểu nhìn Kim Phi Dao, thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nàng mới có chút do dự nói: “Chẳng lẽ ta phải ngậm dược trước, sau đó mới bón vào miệng Thiên Khôn?”
Kim Phi Dao bất đắc dĩ nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không phải là từ bên trên mà là từ phía dưới.”
Hồng khiếp sợ nhìn nàng, phi thường hoài nghi nói: “Ngươi nói thật? Không phải là đùa giỡn ta đó chứ!”
“Ta muốn đùa giỡn ngươi cũng không thể chọn đúng lúc này được! Tỉnh Thần Hoa Lộ chỉ có một chút như vậy, đùa giỡn ngươi rồi Hùng ca phải làm sao? Ngươi cho là ta nhàn rỗi không có việc gì lên Độ Thiên giới chơi sao?” Kim Phi Dao hung hăng lườm hắn, gia hỏa thối, dược là do nàng tìm đến, hiện tại bảo hắn bón dược thôi mà còn dong dài mãi.
Hồng cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm Kim Phi Dao, sau đó lại cắn răng nhìn Hùng Thiên Khôn, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, bộ pháp trầm trọng đi xuống cuối giường.
Nhìn bộ dáng thống khổ gian nan của hắn, Kim Phi Dao không kiên nhẫn nói: “Bảo ngươi bón thuốc mà thôi mà cứ như là bảo ngươi đi chết vậy. Rốt cục có chịu làm không? Bên ngoài còn rất nhiều đệ tử đang chờ, kể cả tu vi không đủ, ta cứ tìm một người Nguyên Anh kỳ vào cũng được!”
“Đã biết! Ta làm!” sao có thể để nam nhân khác tới làm chuyện này cho Hùng Thiên Khôn chứ, Hồng lớn tiếng quát.
“Vậy thì nhanh chút, đừng có dây dưa kéo dài nữa!” Kim Phi Dao thở dài một hơi, thúc giục.
Sau đó, nàng thấy Hồng đi tới cuối giường, kéo chiếc chăn mỏng trên người Hùng Thiên Khôn ra, xốc vạt áo bên trong lên, định cởi quần hắn. Kim Phi Dao sợ hãi hô: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Hồng mờ mịt nhìn nàng, không hiểu nói: “Không phải ngươi nói phải độ dương khí và rót Tỉnh Thần Hoa Lộ từ phía dưới vào sao? Ta thật vất vả mới hạ quyết tâm làm loại chuyện này trước mặt ngươi, ngươi còn kêu cái gì!”
Kim Phi Dao dở khóc dở cười chỉ vào đan điền của Hùng Thiên Khôn, nói “Ta nói phía dưới là nói đan điền. Thức Hải và Nguyên Anh đều ở đó, nhỏ Tỉnh Thần Hoa Lộ vào vị trí đan điền là có thể hấp thu, sau đó ngươi đặt tay lên bụng hắn, tập trung dương khí vào trong. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Hồng nhìn chằm chằm vào Kim Phi Dao, bàn tay không cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ nắm chặt, tựa hồ bên trong bàn tay chính là cổ nàng, muốn bóp nàng chết tại chỗ vậy.
“Có cần phải vội như vậy không? Chẳng lẽ không mời ta được một bữa cơm, ta cũng đâu có sốt ruột!” Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đi cáo biệt mình, không nói gì cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ, có cảm giác bị người ghét bỏ.
“Lão đại, ngươi phải sớm quay lại đấy, đừng có ham ôn nhu hương mà quên mất chúng ta.” Mập Mạp còn phi thường đáng giận cười nói với nàng.
Kim Phi Dao hung tợn trừng mắt nhìn bọn họ, vươn tay ra với Khương Thủy Nhiên: “Tiền bối, cho ta mấy viên Thiên Diệp hoàn đi.”
Khương Thủy Nhiên nói: “Không phải ngươi có rồi sao?”
“Không phải ta còn quay lại sao? Ngươi đưa cho ta hai viên hẳn là rất đơn giản.” đồ quỷ hẹp hòi, Kim Phi Dao giận dữ nói.
“Cho ngươi!” Khương Thủy Nhiên ném ra cái chai nhỏ nhất, bên trong có đúng hai viên đan dược, nhiều hơn một viên cũng không được. Sau đó, hắn còn thuận miệng nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bị sét đánh chết trên đường, như vậy thì sẽ không quay lại được.”
Kim Phi Dao khẽ cắn môi: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ trở lại rất nhanh, tuyệt đối sẽ không chết ở trên đường đâu.”
Hoa Uyển Ti cũng nói: “Ngươi cứ yên tâm đi đi, nếu không có người đưa lên thì chúng ta sẽ chờ ngươi đến Hợp Thể kỳ.”
“Không có khả năng, chờ ta đến Hợp Thể kỳ thì đã là mấy trăm năm sau, lúc đó quay lại các ngươi còn không nhớ ta là ai.” Không kẻ nào bớt lo được, Kim Phi Dao thở phì phì, hừ một tiếng, ăn Thiên Diệp hoàn rồi bước vào màn khói độc.
Tuy rằng muốn mau chóng đem đan dược về, sau đó lại mau chóng trở lại đón người nhưng Kim Phi Dao vẫn tới trấn nhỏ Mộng Vân một chuyến. Con rối sắt thấy nàng còn sống trở về còn tưởng rằng nàng muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng Kim Phi Dao lại không tới vì cái đó mà nàng muốn bán đi những linh thảo ăn trộm được trong Thần Nông tộc, đổi chút linh thạch đi đường.
Bán linh thảo là một việc phi thường được hoan nghênh, nhất là ở trên Độ Thiên giới, nơi mà đại bộ phận thổ địa không thể gieo trồng linh thảo. Con rối Mộng Vân cảm thấy tám năm nay cũng không phải đã phí công cho nàng mượn chỗ ở, lúc này đúng là kiếm đủ.
Kim Phi Dao bán rất gấp cho nên giá thấp hơn bình thường, cũng may là có thể giao dịch ngay không cần phải chờ, nàng nhanh nhẹn bán toàn bộ linh thảo hái được. Đây đều là linh thảo đặc hữu ở Độ Thiên giới, nàng mới Luyện Hư kỳ chưa dùng được, không bằng bán hết đi lấy linh thạch.
Thật ra bán đi hết cũng không được bao nhiêu, chỉ hơn ba trặm vạn khối linh thạch thượng phẩm. Ở Thần cấp giới thì đây là một khoản lớn, có thể mua rất nhiều thứ, mấy trăm năm cũng không cần lo lắng nhưng ở Độ Thiên giới lại chỉ đủ đi ra ngoài gặp vài lần bạo lôi vũ, mang theo nhiều linh thạch như vậy nhưng nàng vẫn là một tên cùng quỷ như trước.
Cầm theo linh thạch, Kim Phi Dao đi tới bộ tộc Hoàng Đế. Trên đường không hề dừng chân, vừa cầm ô vừa hấp thu linh thạch, hoàn toàn không còn bộ dáng nhàn nhã như lúc đến. Cũng không biết có phải ông trời thích trêu ngươi hay không mà lúc Kim Phi Dao đến, đi rất chậm lại chỉ gặp một lần bạo lôi vũ. Lúc này, nàng ra sức chạy đi, ông trời lại thấy nàng không vừa mắt, trên đường gặp ba lần bạo lôi vũ, linh thạch giống như hồng thủy cuốn đi không ít.
Thật vất vả chạy tới Hiên Viên tộc, lại vì nàng đã mười năm không quay lại cho nên người ở đây đã sớm quên mất chuyện này. Nói nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra quả thật có chuyện này, bọn họ cố mà làm gọi tới một gã Hợp Thể kỳ, đứng ở đỉnh nấm sơn, mở ra một khe cho nàng.
Ôm tâm lý chán ghét tộc Hoàng Đế, Kim Phi Dao về tới Thần cấp giới. Việc làm đầu tiên sau khi trở về của nàng không phải là tới Kim Khôn môn tìm Hùng Thiên Khôn mà là để Thiên Sí điểu đưa tin cho Bố Tự Du, hy vọng hắn đang ở Thần cấp giới, nếu không thì nàng sẽ không có cách nào quay trở lại Độ Thiên giới.
Coi như nàng may mắn, Bố Tự Du quả nhiên đã trở lại. Nhìn Thiên Sí điểu biến mất trong không trung, Kim Phi Dao vội vàng bay đến Kim Khôn môn ở Linh cấp giới.
Ngựa không dừng vó đi tới Kim Khôn môn, Kim Phi Dao cảm thấy thật mệt nhọc. Thủ vệ ở cửa căn bản không biết nàng, bảy tám trăm năm mới trở về một lần, những đệ tử Trúc Cơ kỳ lần trước có người đã tới Nguyên Anh kỳ, ngay cả chưởng môn trước kia cũng đã thành sư tổ. Cũng lười giải thích với những người này mình là ai, nàng chạy thẳng đến bên hồ Song Luyến, đứng bên hồ dùng linh khí hô lớn; “Hồng! Ngươi ở đâu? Ta mang thuốc về đây.”
“Ngươi đứng dưới đó gọi cái gì, ta ở trên này.” Từ trên núi truyền đến thanh âm Hồng, trên vách núi phía sau pho tượng có một sơn nhai được dựng một đình nho nhỏ, Hồng đang đứng ở đó.
Kim Phi Dao bay vào trong đình, tùy tiện liếc nhìn một, phát hiện trên thạch bích phía sau đình có một sơn động, “Hóa ra là trốn ở đây, ta còn tưởng là một đình ngắm cảnh.”
“Ngươi lấy được Tỉnh Thần Hoa Lộ rồi?” Hồng không ngờ Kim Phi Dao chỉ mất mười năm đã trở lại, còn tưởng rằng ít nhất phải trăm năm. Hắn vốn đã định lên Độ Thiên giới nhờ Lang đại nhân giúp đỡ.
“Uh.” Kim Phi Dao gật đầu.
Hồng chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Ngươi tìm người giúp đỡ?”
“Ai sẽ giúp ta chuyện này chứ? Ta tự đi tới Thần Nông tộc lấy về đó. Chẳng lẽ trông ta giống người không có bản lĩnh như vậy sao?” Kim Phi Dao khinh thường nhìn hắn, còn không phải do ngươi gây ra sao, thật là hành hạ chết người khác.
Lúc này, có đệ tử Kim Khôn môn bay tới, đối với chuyện có người xâm nhập môn phái tự nhiên sẽ đối địch. Hồng ở đây coi như đã là người quen, nói lại chuyện này với bọn họ. Nghe thấy Kim Phi Dao tới là để cứu sư tôn, người người đều mang vẻ mặt cảm tạ, làm Kim Phi Dao tức giận đến mức chỉ tay ra ngoài đình, chỉ vào pho tượng phía trước mà nói: “Có nhìn thấy không hả? Pho tượng kia chính là ta đấy, đây là môn phái của ta!”
Không đợi người Kim Khôn môn phản ứng lại, Hồng đã sốt ruột kéo nàng vào trong sơn động.
Người Kim Khôn môn rất muốn vào xem nhưng lại nhớ ra Hồng cả ngày tử thủ sơn động, không cho ai vào, bọn họ đành phải đứng chờ ở cửa. Tuy nhiên, vẫn có người chạy đi thông báo cho chưởng môn, nếu sư tôn có thể tỉnh lại thì đây chính là một việc vô cùng tốt.“Gấp cái gì chứ! Đã băng lâu như vậy rồi, không vội gì một lát.” Kim Phi Dao bị Hồng kéo vào trong, tức giận nói.
Hồng lại thúc giục nói: “Mười năm tuy không lâu lắm nhưng ta lại sống một ngày bằng một năm, cảm giác như qua nghìn năm rồi.”
“Không phải ngươi coi đây là bế quan đấy chứ!” Kim Phi Dao thuận miệng nói.
“Đối mặt loại tình huống này, ai có thể coi nó thành bế quan chứ!” Hồng tức giận nói.
Kim Phi Dao hừ hừ, không thèm chấp. Hồng hiện tại vội vã cứu Hùng Thiên Khôn, không đấu với Kim Phi Dao, chỉ vội vã kéo nàng vào trong sơn động.
Đến lúc vào trong động, nhìn thấy Hùng Thiên Khôn ngủ ở kia, Kim Phi Dao coi như hiểu việc Hồng nói không thể coi việc này là bế quan là có ý gì. Nàng vẫn luôn cho rằng Hùng Thiên Khôn bị đông cứng trong một tảng băng, không ngờ căn bản chỉ có một bông tuyết màu lam di động phía trên đan điền, dựa vào cái này để khốn Vân lão kia.
Hùng Thiên Khôn chỉ mặc nội sam màu trắng, đắp chăn mỏng màu tím, giống như đang ngủ, tóc đen xõa ra giường, yên tĩnh như đêm, thật sự là mỹ nhân a. Bảo sao Hồng không thể bế quan, nhìn màn này còn có ý nghĩ thừa dịp hắn chưa tỉnh, cởi bỏ quần áo mà nhìn lén ý chứ.
Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, nàng còn tưởng rằng bản thân tiến vào sẽ nhìn thấy Hùng Thiên Khôn đang ngủ giữa một giường hoa, trên người phủ kín hoa tươi cơ. May mà Hồng không có sở thích đó, nếu nàng mà nhìn thấy cảnh tượng đó thì chăc chắn sẽ cảm thấy Hồng bị điên rồi.
“Xem ra ngươi vẫn tương đối bình thường nha.” Nàng lẩm bẩm.
Hồng nghe xong thì có chút ngạc nhiên nói: “Đã như vậy rồi mà ngươi còn nói Thiên Khôn tương đối bình thường?”
“Ta không nói cái đó. Trước tiên cứ bỏ qua việc đó đi, chúng ta vẫn nên cứu hắn trước đã.” Kim Phi Dao lấy Tỉnh Thần Hoa Lộ ra, đưa cho Hồng.
Hồng cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ đi đến bên cạnh Hùng Thiên Khôn, chuẩn bị đổ vào miệng hắn. Kim Phi Dao thấy vậy thì vội ngăn cản: “Từ từ đã, không phải dùng như vậy.”
“Không phải?” Hồng dừng lại, chần chừ nhìn Kim Phi Dao.
“Thần dược sư của Thần Nông tộc nói Tỉnh Thần Hoa Lộ này có phương pháp sử dụng khác nhau cho nam và nữ. Nếu muốn cứu nam tử thì trong lúc dùng thuốc phải tập trung dương khí vào trong thân thể hắn, phối hợp với Tỉnh Thần Hoa Lộ tiến vào đan điền, như vậy mới có thể đuổi thứ ác ôn dư thừa trong cơ thể ra.” Kim Phi Dao lặp lại một lần những gì Khương Thủy Nhiên nói với nàng, sau đó khoanh tay đứng bên cạnh nhìn Hồng.
Hồng ngẩn người, một lần nữa cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ ghé vào miệng Hùng Thiên Khôn, định đổ vào miệng hắn, Kim Phi Dao không hiểu hỏi: “Ngươi định làm gì?”
“Không phải ngươi nói cần phải rót dương khí sao? Ta phải đổ dược vào rồi độ dương khí cho hắn chứ.” Hồng cũng khó hiểu nhìn Kim Phi Dao, thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nàng mới có chút do dự nói: “Chẳng lẽ ta phải ngậm dược trước, sau đó mới bón vào miệng Thiên Khôn?”
Kim Phi Dao bất đắc dĩ nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không phải là từ bên trên mà là từ phía dưới.”
Hồng khiếp sợ nhìn nàng, phi thường hoài nghi nói: “Ngươi nói thật? Không phải là đùa giỡn ta đó chứ!”
“Ta muốn đùa giỡn ngươi cũng không thể chọn đúng lúc này được! Tỉnh Thần Hoa Lộ chỉ có một chút như vậy, đùa giỡn ngươi rồi Hùng ca phải làm sao? Ngươi cho là ta nhàn rỗi không có việc gì lên Độ Thiên giới chơi sao?” Kim Phi Dao hung hăng lườm hắn, gia hỏa thối, dược là do nàng tìm đến, hiện tại bảo hắn bón dược thôi mà còn dong dài mãi.
Hồng cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm Kim Phi Dao, sau đó lại cắn răng nhìn Hùng Thiên Khôn, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, bộ pháp trầm trọng đi xuống cuối giường.
Nhìn bộ dáng thống khổ gian nan của hắn, Kim Phi Dao không kiên nhẫn nói: “Bảo ngươi bón thuốc mà thôi mà cứ như là bảo ngươi đi chết vậy. Rốt cục có chịu làm không? Bên ngoài còn rất nhiều đệ tử đang chờ, kể cả tu vi không đủ, ta cứ tìm một người Nguyên Anh kỳ vào cũng được!”
“Đã biết! Ta làm!” sao có thể để nam nhân khác tới làm chuyện này cho Hùng Thiên Khôn chứ, Hồng lớn tiếng quát.
“Vậy thì nhanh chút, đừng có dây dưa kéo dài nữa!” Kim Phi Dao thở dài một hơi, thúc giục.
Sau đó, nàng thấy Hồng đi tới cuối giường, kéo chiếc chăn mỏng trên người Hùng Thiên Khôn ra, xốc vạt áo bên trong lên, định cởi quần hắn. Kim Phi Dao sợ hãi hô: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Hồng mờ mịt nhìn nàng, không hiểu nói: “Không phải ngươi nói phải độ dương khí và rót Tỉnh Thần Hoa Lộ từ phía dưới vào sao? Ta thật vất vả mới hạ quyết tâm làm loại chuyện này trước mặt ngươi, ngươi còn kêu cái gì!”
Kim Phi Dao dở khóc dở cười chỉ vào đan điền của Hùng Thiên Khôn, nói “Ta nói phía dưới là nói đan điền. Thức Hải và Nguyên Anh đều ở đó, nhỏ Tỉnh Thần Hoa Lộ vào vị trí đan điền là có thể hấp thu, sau đó ngươi đặt tay lên bụng hắn, tập trung dương khí vào trong. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”
Hồng nhìn chằm chằm vào Kim Phi Dao, bàn tay không cầm Tỉnh Thần Hoa Lộ nắm chặt, tựa hồ bên trong bàn tay chính là cổ nàng, muốn bóp nàng chết tại chỗ vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.