Chương 653: Đến kỵ đi
Chính Nguyệt Sơ Tứ
05/07/2018
Vỏ trứng vỡ ra, một hơi thở Hợp Thể hậu kỳ nhẹ nhàng tràn ra. Kim Phi
Dao sửng sốt, tọa kỵ Hợp Thể hậu kỳ sao? Khoan đã… ta còn chưa hạ khế
ước nha!
Nàng đột nhiên phản ứng lại, nàng vẫn luôn cho rằng bên trong là ấu tử cho nên muốn chờ nó nở ra mới làm khế ước, hiện tại đi ra lại là Hợp Thể hậu kỳ, ai còn cho nàng làm khế ước chứ! Kim Phi Dao hiện tại thầm mắng bản thân, sao lại không trực tiếp hạ khế ước từ lúc còn trong trứng cơ chứ?
Hối hận cũng vô dụng, tuy nhiên có thể nhân cơ hội này đào tẩu. Kim Phi Dao chuẩn bị sẵn sàng đào tẩu, chỉ cần cho nàng thời gian ba hơi thở là có thể chạy thoát. Ra khỏi rừng cây của Thần Nông tộc, bên ngoài lúc nào cũng có lôi, mọi người đều phải cẩn thận đề phòng, vậy là nàng sẽ có cơ hội.
Nhưng không đợi nàng tìm được thời cơ chạy trốn thì từ trong lớp vỏ trứng đã nổi lên một luồng gió xoáy, từ giữa mạnh mẽ chui ra một đường bạch quang. Kim Phi Dao lôi kéo Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, lập tức bị cuốn vào bạch quang, đến lúc phản ứng lại thì đã đứng ở bên ngoài rừng cây của Thần Nông tộc.
Ngay cả bạch quang này là cái gì cũng không thấy rõ đã bị cuốn ra ngoài, mà phía xa có một mảng mây bạo lôi vũ, bạch quang liền cuốn các nàng tới hướng đó, hoàn toàn không để ý nơi đó chỉ chốc lát nữa sẽ có bạo lôi vũ.
Coi như may mắn, bạch quang vọt đi rồi dừng lại ở dưới một nấm phong. Kim Phi Dao không chú ý tới cái khác, nhanh nhẹn lấy Thiểm Liêm trận ra bày biện. Bạo lôi vũ ở ngay trên đầu, đây không phải là chuyện đùa. Tuy nhiên, có cái này thì Khương Thủy Nhiên cũng sẽ không thể lập tức đuổi tới.
Đợi nàng dọn xong Thiểm Liêm trận, linh thạch còn chưa đặt vào, bạo lôi vũ đã bắt đầu đánh xuống làm Kim Phi Dao sợ nhảy dựng, vội vàng gọi cả Mập Mạp và Hoa Uyển Ti tới, ném cho mỗi người một bao linh thạch để bọn họ cùng dọn linh thạch vào pháp trận.
Luống cuống tay chân bày linh thạch xong, chặn được lôi điện đánh xuống, ba người cuối cùng cũng thở phào một hơi. Kim Phi Dao cũng nhớ tới quả trứng kia, rốt cục bạch quang là cái gì? Tâm tình của nàng có chút kích động, là thánh thú hay thần thú? Tính tình có tốt không? Lông mềm hay cứng?
Thứ đó đang ở ngay sau lưng nàng, không hề nhân cơ hội chạy trốn mà lại còn ra tay cứu giúp, nếu làm khế ước hẳn là không có vấn đề gì. Ôm nguyện vọng tốt đẹp, Kim Phi Dao quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem linh thú nuôi trăm năm trông ra sao.
Linh thú…
Linh thú không có, chỉ có một nam nhân không mặc gì đang ngồi tại đó. Còn tưởng mình hoa mắt, nàng dụi mắt, cẩn thận nhìn lại, thật sự là một nam nhân cởi truồng. Kim Phi Dao chấn động, nhịn không được hỏi: “Trứng của ta, linh sủng của ta đâu?”
Hoa Uyển Ti và Mập Mạp từ lúc nàng bày trận đã nhìn thấy đạo bạch quang kia tan đi, hiện ra nam nhân này, chỉ vì vội vàng bày Thiểm Liêm trận cho nên chưa kịp nói với nàng. Lúc này thấy nàng hỏi liền cùng chỉ vào nam nhân đang an tĩnh ngồi, nói: “Chính là hắn!”
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào nam nhân kia. Tóc đen rối tung, thân thể rắn chắc kiện mỹ, ngũ quan đầy đủ, trong biểu cảm tựa tiếu phi tiếu có thêm chút tà khí, thoạt nhìn có vẻ là người xấu. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Kim Phi Dao. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, rốt cục, Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, ôm đầu thấp giọng lầu bầu: “Lại là một nam nhân, có cái rắm dùng a…”
Không ngờ phản ứng của nàng lại như vậy, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cắn môi không hé răng. Kể cả bạo lôi vũ bên ngoài đang rất ầm ĩ nhưng lời này vẫn bay tới tai nam nhân kia.
Hắn nở nụ cười: “Ngươi rất thất vọng?”
“Đương nhiên, không có bộ dáng đáng yêu, không có lông rậm mềm mại, lại không thể cưỡi. Trời biết trăm năm nay ta làm cái gì, còn không bằng ăn luôn lúc mới nhặt về! Tiên bối, ngươi không có việc gì giả dạng quả trứng làm chi, thật sự là làm khổ người khác!” Kim Phi Dao hiện tại rất giận, một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ lại giả làm quả trứng cái nỗi gì chứ, đùa giỡn người khác rất vui hay sao?
“Ngươi hàng ngày đều nói muốn kỵ ta, ta không có ý kiến gì về chuyện này cả. Nếu không nhờ người đưa ta đi khắp nơi thì ta cũng không thể hút đủ linh khí nhanh như vậy, Vương Dạ ta tri ân báo đáp, để cho ngươi kỵ một cái là được.” miệng hắn nhếch lên cười nói, sau đó liền từ ngồi xếp bằng đổi sang duỗi thẳng chân, chờ Kim Phi Dao đi qua.
Kim Phi Dao nhìn hắn dạng hai chân, có chút khẩn trương nói: “Làm gì vậy?”
“Không phải ngươi cả ngày nháo muốn kỵ ta sao? Ta nói được thì làm được, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ngươi!” Trong mắt Vương Dạ lóe lên tia giảo hoạt, nữ nhân Luyện Hư sơ kỳ tiểu viên mãn, đối phó thật sự vô cùng thoải mái nha.
“Ta nói là tọa kỵ, ai nói muốn kỵ ngươi! Hơn nữa, thế này là ngươi chiêm tiện nghi của ta mới đúng, coi ta là khờ sao!” Kim Phi Dao tức giận nói, đây là thế đạo gì chứ, bên trong trứng không chỉ xuất hiện nam nhân mà lại còn vô liêm sỉ như thế.
Vương Dạ lại ngồi xếp bằng trở lại, tay chống lên gối nói; “Cho mượn bộ quần áo đi.”
“Không có, tất cả đều là đồ cho nữ nhân.” Kim Phi Dao nói, còn muốn quần áo? Không đuổi ngươi đi đã là tốt rồi.
“Vậy cũng được, vừa vặn tiện cho ngươi, ta lúc nào cũng sẵn sàng chờ ngươi hưng trí.” Vương Dạ cũng không để ý, đều đã Hợp Thể kỳ, trần truồng cho nữ nhân nhìn, còn không biết là ai chiếm tiện nghi.
“Ta đúng là xui tám đời.” Kim Phi Dao đành phải lục tìm trong túi càn khôn, muốn đưa bộ quần áo cũ cho hắn. Nhưng nhìn hắn thế kia thì căn bản không mặc vừa, đành phải lục ra một ít da thú ném cho hắn, để hắn tùy tiện luyện một bộ quần áo.
Trong lúc Vương Dạ nghiêm túc luyện chế da thú, Kim Phi Dao nhàm chán ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn lôi điện bên ngoài. Linh thảo ở chỗ Thụ tộc nàng đã sớm lấy hết, lại còn học được cách làm mứt quả, về sau có thể làm bánh bao ngọt ăn rồi. Ngoài việc quả trứng cõng trăm năm biến thành nam nhân ra thì cũng không có tổn thất gì.
Phải nghĩ cách đuổi nam nhân này đi, tu vi Hợp Thể hậu kỳ cao hơn nàng quá nhiều, mà những người này cũng không ăn chay, hơn nữa trên người lại không có gì, đòi quần áo xong chắc chắn còn muốn những thứ khác, không phải là lại nhặt được một kẻ ăn không ngồi rồi đó chứ? Tu vi lại cao, phản kháng cũng không dễ dàng, quả thực là tai tinh mà.
Hả? Kim Phi Dao đột nhiên sửng sốt, người này tên Vương Dạ, sao cứ nghe quen quen? Vuốt cằm cẩn thận nghĩ, nàng đứng vụt dậy làm cho Mập Mạp và Hoa Uyển Ti giật mình.
“Sao vậy?” Hoa Uyển Ti ngạc nhiên nhìn nàng, đột nhiên nhảy lên làm gì? Chẳng lẽ muốn chạy? Nhưng bên ngoài là bạo lôi vũ, phải chạy thế nào?
Kim Phi Dao liếc nhìn Vương Dạ, hắn vẫn đang nghiêm cẩn luyện da thú, thật đúng là một người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, so với kẻ lưu manh lúc trước cứ như hai người khác nhau. Nàng bất động thanh sắc ngồi xuống, lặng lẽ truyền âm cho hai người: “Người nọ nói hắn tên Vương Dạ, môn chủ Nhật Nguyệt môn cũng tên Vương Dạ. Nghe nói người nọ bị trọng thương ở Độ Thiên giới, các ngươi nói xem có phải là hắn không?”
“Nấp trong trứng dưỡng thương, cuồng hấp linh khí chung quanh để tu dưỡng thân thể? Rất có khả năng này nha, có lẽ kia căn bản không phải là quả trứng mà là một pháp thuật tự bảo vệ mình thôi, giả dạng làm một quả trứng.” Hoa Uyển Ti rất nhanh đã phân tích ra, nếu không thì một quả trứng làm sao có thể nở ra nam nhân? Ngay cả Yêu tộc cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.
“Lão đại, Nhật Nguyệt môn có rất nhiều chỗ bị hủy trên tay ngươi, con gái nuôi của hắn cũng do ngươi giết. Nếu hắn bắt ngươi giao tài sản ra thì sao? Ngươi còn không đau lòng chết sao?” Mập Mạp cũng nói.
“Câm miệng! Tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể nghe lén truyền âm đó, nếu bị hắn nghe được thì sao hả?” Kim Phi Dao trừng mắt lên, hung hăng lườm Mập Mạp.
Nghĩ đến khả năng này, ba người đồng thời câm miệng, lén lút nhìn Vương Dạ một cái. Quần áo của hắn đã hơi thành hình, còn đang suy nghĩ xem nên làm hoa văn gì bên trên. Ba người cùng nghĩ, người này thật đúng là nhàn nhã mà, tùy tiện mặc là được, lại còn nghiêm cẩn luyện như vậy làm gì.
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào miếng da thú kia, nuốt nước miếng, đó là đồ của Nhật Nguyệt môn, bởi vì đó là thứ kém cỏi nhất trong số của cải của nàng cho nên mới lấy ra cho hắn dùng. Nếu sớm nhớ ra hắn là ai thì chắc chắn nàng sẽ đưa da Hoàng Toái ma xà cho hắn rồi, nếu như bị hắn nhận ra thì phiền toái.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì Nhật Nguyệt môn nhiều đồ như vậy, một thứ đưa cho con gái nuôi làm sao có thể nhớ rõ ràng như thế? Lại càng không nói đến chuyện đây chẳng phải là hàng tốt cực phẩm gì, lấy thân phận của hắn hẳn là sẽ không nhớ mới đúng.
Đúng lúc này lại nghe thấy Vương Dạ cảm thán một tiếng: “Năm trăm năm, nhớ ngày đó ta còn tặng cho người một miếng da thú như vậy.”
Kim Phi Dao ngồi thẳng người, trí nhớ người này cũng tốt quá đi. Lúc này nếu không làm gì thì nàng sẽ cảm thấy khó chịu, không an tâm, liền cười hỏi: “Đây chẳng phải là vật đáng giá gì, sao mấy trăm năm mà tiền bối vẫn nhớ rõ vậy? Miếng da thú này ta lấy được từ tay một tu sĩ ở Thần cấp giới, hình như là ba trăm năm trước.” Kim Phi Dao đương nhiên không nói nàng cướp được từ tay Liễu Cơ, phải loại bỏ hiềm nghi cho bản thân mới được.
Vương Dạ không hề hoài nghi miếng da thú này chính là miếng lần trước hắn tặng người, bởi vì tu vi Kim Phi Dao quá thấp cho nên thế nào cũng không nghĩ đến việc nữ nhân Luyện Hư sơ kỳ trước mắt này chính là người giết chết con gái nuôi của hắn. Hắn vừa luyện da thú vừa nói: “Lúc ngươi từ Thần cấp giới lên thì Nhật Nguyệt môn thế nào?”
“Nhật Nguyệt môn ư?” Kim Phi Dao do dự một chút, phải nói thế nào mới không chọc giận hắn đây? Nghĩ quá lâu sẽ khả nghi, nàng liền ho một tiếng, nói: “Nhật Nguyệt môn đã diệt vong năm trăm năm tước, tuy nhiên cũng có không ít người mang theo tài vật chạy trốn. Lúc đó tu sĩ đi tấn công cũng không cướp được cái gì lại nhận phải sự chống cự mãnh liệt, tổn thất rất lớn.”
“Vậy sao, hiện tại Thần cấp giới ra sao?” Vương Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, tiếp tục hỏi.
Thấy hắn không nổi giận, Kim Phi Dao liền nói lại kết cục ở Thần cấp giới cho hắn nghe, chủ yếu là mấy vấn đề thường thức của Cơ Toàn sơn, còn những chuyện sâu xa thì nàng cũng không biết. Tuy nhiên, ngần đó là cũng đủ rồi, Vương Dạ không phải kẻ ngốc, nghe xong sẽ chạy đến Thần cấp giới tìm những người kia phiền toái. Huống chi, hiện tại hắn ngay cả bộ quần áo cũng không có mà mặc, còn phải trần truồng luyện quần áo ngay trước mặt ba người.
Vương Dạ nở nụ cười, bản thân có bao giờ chật vật như vậy đâu, thật không ngờ còn có một ngày này. Tay không của cải, không có Thiểm Liêm trận và linh thạch ở trên Độ Thiên giới là rất dễ chết.
Thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh. Môn chủ Nhật Nguyệt môn cũng không phải là người tốt gì, không phải là lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đó chứ!
Nàng đột nhiên phản ứng lại, nàng vẫn luôn cho rằng bên trong là ấu tử cho nên muốn chờ nó nở ra mới làm khế ước, hiện tại đi ra lại là Hợp Thể hậu kỳ, ai còn cho nàng làm khế ước chứ! Kim Phi Dao hiện tại thầm mắng bản thân, sao lại không trực tiếp hạ khế ước từ lúc còn trong trứng cơ chứ?
Hối hận cũng vô dụng, tuy nhiên có thể nhân cơ hội này đào tẩu. Kim Phi Dao chuẩn bị sẵn sàng đào tẩu, chỉ cần cho nàng thời gian ba hơi thở là có thể chạy thoát. Ra khỏi rừng cây của Thần Nông tộc, bên ngoài lúc nào cũng có lôi, mọi người đều phải cẩn thận đề phòng, vậy là nàng sẽ có cơ hội.
Nhưng không đợi nàng tìm được thời cơ chạy trốn thì từ trong lớp vỏ trứng đã nổi lên một luồng gió xoáy, từ giữa mạnh mẽ chui ra một đường bạch quang. Kim Phi Dao lôi kéo Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, lập tức bị cuốn vào bạch quang, đến lúc phản ứng lại thì đã đứng ở bên ngoài rừng cây của Thần Nông tộc.
Ngay cả bạch quang này là cái gì cũng không thấy rõ đã bị cuốn ra ngoài, mà phía xa có một mảng mây bạo lôi vũ, bạch quang liền cuốn các nàng tới hướng đó, hoàn toàn không để ý nơi đó chỉ chốc lát nữa sẽ có bạo lôi vũ.
Coi như may mắn, bạch quang vọt đi rồi dừng lại ở dưới một nấm phong. Kim Phi Dao không chú ý tới cái khác, nhanh nhẹn lấy Thiểm Liêm trận ra bày biện. Bạo lôi vũ ở ngay trên đầu, đây không phải là chuyện đùa. Tuy nhiên, có cái này thì Khương Thủy Nhiên cũng sẽ không thể lập tức đuổi tới.
Đợi nàng dọn xong Thiểm Liêm trận, linh thạch còn chưa đặt vào, bạo lôi vũ đã bắt đầu đánh xuống làm Kim Phi Dao sợ nhảy dựng, vội vàng gọi cả Mập Mạp và Hoa Uyển Ti tới, ném cho mỗi người một bao linh thạch để bọn họ cùng dọn linh thạch vào pháp trận.
Luống cuống tay chân bày linh thạch xong, chặn được lôi điện đánh xuống, ba người cuối cùng cũng thở phào một hơi. Kim Phi Dao cũng nhớ tới quả trứng kia, rốt cục bạch quang là cái gì? Tâm tình của nàng có chút kích động, là thánh thú hay thần thú? Tính tình có tốt không? Lông mềm hay cứng?
Thứ đó đang ở ngay sau lưng nàng, không hề nhân cơ hội chạy trốn mà lại còn ra tay cứu giúp, nếu làm khế ước hẳn là không có vấn đề gì. Ôm nguyện vọng tốt đẹp, Kim Phi Dao quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem linh thú nuôi trăm năm trông ra sao.
Linh thú…
Linh thú không có, chỉ có một nam nhân không mặc gì đang ngồi tại đó. Còn tưởng mình hoa mắt, nàng dụi mắt, cẩn thận nhìn lại, thật sự là một nam nhân cởi truồng. Kim Phi Dao chấn động, nhịn không được hỏi: “Trứng của ta, linh sủng của ta đâu?”
Hoa Uyển Ti và Mập Mạp từ lúc nàng bày trận đã nhìn thấy đạo bạch quang kia tan đi, hiện ra nam nhân này, chỉ vì vội vàng bày Thiểm Liêm trận cho nên chưa kịp nói với nàng. Lúc này thấy nàng hỏi liền cùng chỉ vào nam nhân đang an tĩnh ngồi, nói: “Chính là hắn!”
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào nam nhân kia. Tóc đen rối tung, thân thể rắn chắc kiện mỹ, ngũ quan đầy đủ, trong biểu cảm tựa tiếu phi tiếu có thêm chút tà khí, thoạt nhìn có vẻ là người xấu. Hắn cũng nhìn chằm chằm vào Kim Phi Dao. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, rốt cục, Kim Phi Dao ngồi xổm xuống, ôm đầu thấp giọng lầu bầu: “Lại là một nam nhân, có cái rắm dùng a…”
Không ngờ phản ứng của nàng lại như vậy, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cắn môi không hé răng. Kể cả bạo lôi vũ bên ngoài đang rất ầm ĩ nhưng lời này vẫn bay tới tai nam nhân kia.
Hắn nở nụ cười: “Ngươi rất thất vọng?”
“Đương nhiên, không có bộ dáng đáng yêu, không có lông rậm mềm mại, lại không thể cưỡi. Trời biết trăm năm nay ta làm cái gì, còn không bằng ăn luôn lúc mới nhặt về! Tiên bối, ngươi không có việc gì giả dạng quả trứng làm chi, thật sự là làm khổ người khác!” Kim Phi Dao hiện tại rất giận, một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ lại giả làm quả trứng cái nỗi gì chứ, đùa giỡn người khác rất vui hay sao?
“Ngươi hàng ngày đều nói muốn kỵ ta, ta không có ý kiến gì về chuyện này cả. Nếu không nhờ người đưa ta đi khắp nơi thì ta cũng không thể hút đủ linh khí nhanh như vậy, Vương Dạ ta tri ân báo đáp, để cho ngươi kỵ một cái là được.” miệng hắn nhếch lên cười nói, sau đó liền từ ngồi xếp bằng đổi sang duỗi thẳng chân, chờ Kim Phi Dao đi qua.
Kim Phi Dao nhìn hắn dạng hai chân, có chút khẩn trương nói: “Làm gì vậy?”
“Không phải ngươi cả ngày nháo muốn kỵ ta sao? Ta nói được thì làm được, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ngươi!” Trong mắt Vương Dạ lóe lên tia giảo hoạt, nữ nhân Luyện Hư sơ kỳ tiểu viên mãn, đối phó thật sự vô cùng thoải mái nha.
“Ta nói là tọa kỵ, ai nói muốn kỵ ngươi! Hơn nữa, thế này là ngươi chiêm tiện nghi của ta mới đúng, coi ta là khờ sao!” Kim Phi Dao tức giận nói, đây là thế đạo gì chứ, bên trong trứng không chỉ xuất hiện nam nhân mà lại còn vô liêm sỉ như thế.
Vương Dạ lại ngồi xếp bằng trở lại, tay chống lên gối nói; “Cho mượn bộ quần áo đi.”
“Không có, tất cả đều là đồ cho nữ nhân.” Kim Phi Dao nói, còn muốn quần áo? Không đuổi ngươi đi đã là tốt rồi.
“Vậy cũng được, vừa vặn tiện cho ngươi, ta lúc nào cũng sẵn sàng chờ ngươi hưng trí.” Vương Dạ cũng không để ý, đều đã Hợp Thể kỳ, trần truồng cho nữ nhân nhìn, còn không biết là ai chiếm tiện nghi.
“Ta đúng là xui tám đời.” Kim Phi Dao đành phải lục tìm trong túi càn khôn, muốn đưa bộ quần áo cũ cho hắn. Nhưng nhìn hắn thế kia thì căn bản không mặc vừa, đành phải lục ra một ít da thú ném cho hắn, để hắn tùy tiện luyện một bộ quần áo.
Trong lúc Vương Dạ nghiêm túc luyện chế da thú, Kim Phi Dao nhàm chán ngồi dưới đất, ngẩn người nhìn lôi điện bên ngoài. Linh thảo ở chỗ Thụ tộc nàng đã sớm lấy hết, lại còn học được cách làm mứt quả, về sau có thể làm bánh bao ngọt ăn rồi. Ngoài việc quả trứng cõng trăm năm biến thành nam nhân ra thì cũng không có tổn thất gì.
Phải nghĩ cách đuổi nam nhân này đi, tu vi Hợp Thể hậu kỳ cao hơn nàng quá nhiều, mà những người này cũng không ăn chay, hơn nữa trên người lại không có gì, đòi quần áo xong chắc chắn còn muốn những thứ khác, không phải là lại nhặt được một kẻ ăn không ngồi rồi đó chứ? Tu vi lại cao, phản kháng cũng không dễ dàng, quả thực là tai tinh mà.
Hả? Kim Phi Dao đột nhiên sửng sốt, người này tên Vương Dạ, sao cứ nghe quen quen? Vuốt cằm cẩn thận nghĩ, nàng đứng vụt dậy làm cho Mập Mạp và Hoa Uyển Ti giật mình.
“Sao vậy?” Hoa Uyển Ti ngạc nhiên nhìn nàng, đột nhiên nhảy lên làm gì? Chẳng lẽ muốn chạy? Nhưng bên ngoài là bạo lôi vũ, phải chạy thế nào?
Kim Phi Dao liếc nhìn Vương Dạ, hắn vẫn đang nghiêm cẩn luyện da thú, thật đúng là một người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, so với kẻ lưu manh lúc trước cứ như hai người khác nhau. Nàng bất động thanh sắc ngồi xuống, lặng lẽ truyền âm cho hai người: “Người nọ nói hắn tên Vương Dạ, môn chủ Nhật Nguyệt môn cũng tên Vương Dạ. Nghe nói người nọ bị trọng thương ở Độ Thiên giới, các ngươi nói xem có phải là hắn không?”
“Nấp trong trứng dưỡng thương, cuồng hấp linh khí chung quanh để tu dưỡng thân thể? Rất có khả năng này nha, có lẽ kia căn bản không phải là quả trứng mà là một pháp thuật tự bảo vệ mình thôi, giả dạng làm một quả trứng.” Hoa Uyển Ti rất nhanh đã phân tích ra, nếu không thì một quả trứng làm sao có thể nở ra nam nhân? Ngay cả Yêu tộc cũng không có khả năng làm ra loại chuyện này.
“Lão đại, Nhật Nguyệt môn có rất nhiều chỗ bị hủy trên tay ngươi, con gái nuôi của hắn cũng do ngươi giết. Nếu hắn bắt ngươi giao tài sản ra thì sao? Ngươi còn không đau lòng chết sao?” Mập Mạp cũng nói.
“Câm miệng! Tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể nghe lén truyền âm đó, nếu bị hắn nghe được thì sao hả?” Kim Phi Dao trừng mắt lên, hung hăng lườm Mập Mạp.
Nghĩ đến khả năng này, ba người đồng thời câm miệng, lén lút nhìn Vương Dạ một cái. Quần áo của hắn đã hơi thành hình, còn đang suy nghĩ xem nên làm hoa văn gì bên trên. Ba người cùng nghĩ, người này thật đúng là nhàn nhã mà, tùy tiện mặc là được, lại còn nghiêm cẩn luyện như vậy làm gì.
Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào miếng da thú kia, nuốt nước miếng, đó là đồ của Nhật Nguyệt môn, bởi vì đó là thứ kém cỏi nhất trong số của cải của nàng cho nên mới lấy ra cho hắn dùng. Nếu sớm nhớ ra hắn là ai thì chắc chắn nàng sẽ đưa da Hoàng Toái ma xà cho hắn rồi, nếu như bị hắn nhận ra thì phiền toái.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì Nhật Nguyệt môn nhiều đồ như vậy, một thứ đưa cho con gái nuôi làm sao có thể nhớ rõ ràng như thế? Lại càng không nói đến chuyện đây chẳng phải là hàng tốt cực phẩm gì, lấy thân phận của hắn hẳn là sẽ không nhớ mới đúng.
Đúng lúc này lại nghe thấy Vương Dạ cảm thán một tiếng: “Năm trăm năm, nhớ ngày đó ta còn tặng cho người một miếng da thú như vậy.”
Kim Phi Dao ngồi thẳng người, trí nhớ người này cũng tốt quá đi. Lúc này nếu không làm gì thì nàng sẽ cảm thấy khó chịu, không an tâm, liền cười hỏi: “Đây chẳng phải là vật đáng giá gì, sao mấy trăm năm mà tiền bối vẫn nhớ rõ vậy? Miếng da thú này ta lấy được từ tay một tu sĩ ở Thần cấp giới, hình như là ba trăm năm trước.” Kim Phi Dao đương nhiên không nói nàng cướp được từ tay Liễu Cơ, phải loại bỏ hiềm nghi cho bản thân mới được.
Vương Dạ không hề hoài nghi miếng da thú này chính là miếng lần trước hắn tặng người, bởi vì tu vi Kim Phi Dao quá thấp cho nên thế nào cũng không nghĩ đến việc nữ nhân Luyện Hư sơ kỳ trước mắt này chính là người giết chết con gái nuôi của hắn. Hắn vừa luyện da thú vừa nói: “Lúc ngươi từ Thần cấp giới lên thì Nhật Nguyệt môn thế nào?”
“Nhật Nguyệt môn ư?” Kim Phi Dao do dự một chút, phải nói thế nào mới không chọc giận hắn đây? Nghĩ quá lâu sẽ khả nghi, nàng liền ho một tiếng, nói: “Nhật Nguyệt môn đã diệt vong năm trăm năm tước, tuy nhiên cũng có không ít người mang theo tài vật chạy trốn. Lúc đó tu sĩ đi tấn công cũng không cướp được cái gì lại nhận phải sự chống cự mãnh liệt, tổn thất rất lớn.”
“Vậy sao, hiện tại Thần cấp giới ra sao?” Vương Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, tiếp tục hỏi.
Thấy hắn không nổi giận, Kim Phi Dao liền nói lại kết cục ở Thần cấp giới cho hắn nghe, chủ yếu là mấy vấn đề thường thức của Cơ Toàn sơn, còn những chuyện sâu xa thì nàng cũng không biết. Tuy nhiên, ngần đó là cũng đủ rồi, Vương Dạ không phải kẻ ngốc, nghe xong sẽ chạy đến Thần cấp giới tìm những người kia phiền toái. Huống chi, hiện tại hắn ngay cả bộ quần áo cũng không có mà mặc, còn phải trần truồng luyện quần áo ngay trước mặt ba người.
Vương Dạ nở nụ cười, bản thân có bao giờ chật vật như vậy đâu, thật không ngờ còn có một ngày này. Tay không của cải, không có Thiểm Liêm trận và linh thạch ở trên Độ Thiên giới là rất dễ chết.
Thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, Kim Phi Dao chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh. Môn chủ Nhật Nguyệt môn cũng không phải là người tốt gì, không phải là lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đó chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.