Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 308: dưỡng từ từ ăn

Chính Nguyệt Sơ Tứ

17/11/2016

“Sơn Tao đáng chết, lại dám dùng thủ đoạn này hòng ly gián hai vị tiền bối, không thể chấp nhận được.” gia chủ Nhạc gia thấy tình huống không ổn, vội vàng nói.

Hắn tự nhiên không thể mặc kệ hai người ra tay ở đây, nếu họ đánh nhau thì đảo Đan Lâm có thể sẽ bị hủy. Những đồng ruộng cung cấp linh thực cho gia tộc, cả Sơn Tao Ngụy Hầu và rừng linh mộc nếu bị hai người này hủy diệt rồi chụp mông chạy lấy người thì gia tộc hắn sau này biết sống làm sao?

Lâm Thanh Giang nhìn chằm chằm vào Kim Phi Dao, sau đó đột nhiên truyền âm: “Ngươi là ai?”

“Huyền Vũ. Nếu ta không nhìn lầm thì trên người ngươi hẳn là có phân thần hoặc thực hồn của Thủy Kỳ Lân.” Kim Phi Dao lạnh nhạt nhìn thẳng vào Lâm Thanh Giang, nói.

Lâm Thanh Giang có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nàng gặp người có được thực hồn của thánh thú thượng cổ giống mình. Bảo sao lúc trước lại có cảm giác đó, tuy rằng vừa rồi có nghi hoặc nhưng hiện tại được chứng thực lại có chút khó có thể tin được. Tại sao lại có cảm giác chán ghét, không phải đều là thánh thú sao?

Kim Phi Dao tin tưởng kể cả có thực hồn thánh thú thì con người cũng không thể trực tiếp đối thoại với thánh thú. Cũng đâu phải là nuôi linh thú, thực hồn và phân thân phải tan hợp với nhau, nàng nói mình là Huyền Vũ thì nàng ta cũng không có chứng cứ phản bác.

“Ngươi thật sự là Huyền Vũ?” Lâm Thanh Giang có chút nghi hoặc, chỉ nghe lời nói của một bên là không đủ.

“Ta cho ngươi xem chứng cứ. Ngươi đi theo ta.” Kim Phi Dao ngẩng đầu, tràn đầy tự tin nói.

Sau đó, nàng quay sang nói với gia chủ Nhạc gia vẫn đang đứng sững sờ bên cạnh: “Một lát nữa ta sẽ quay lại lấy một vạn linh thạch trung phẩm, ta và Lâm đạo hữu có chuyện cần xử lý.”

Chỉ cần không đánh nhau trên đảo Đan Lâm thì các nàng thích làm gì cũng được, gia chủ Nhạc gia vội vàng gật đầu.

Kim Phi Dao vụt một cái phi thân mà đi, thi thể Sơn Tao không có tác dụng gì nên bị nàng ném tại chỗ. Lâm Thanh Giang nghĩ nghĩ một chút rồi cũng đuổi theo. Những tu sĩ khác không dám theo sau, tuy rất muốn biết hai người định làm gì nhưng mạng nhỏ này cũng phải bảo toàn.

Hai người rời khỏi đảo Đan Lâm, một trước một sau bay đi, dừng lại trên một mảng đá ngầm nhỏ cách đảo Đan Lâm chừng một trăm dặm.

Nhìn Kim Phi Dao chắp tay sau lưng đứng trên đá, Lâm Thanh Giang mang vẻ mặt nghiêm túc hạ xuống. Đón gió biển, nàng nói: “Ngươi muốn đưa ra chứng cứ gì để chứng minh ngươi là Huyền Vũ?”

Lâm Thanh Giang đã quên truy cứu việc Kim Phi Dao phá hỏng phòng ở của người khác, các phu nhân và di nương gì đó không ai chết, phá mấy gian phòng mà cũng phải hưng sư động chúng thì cũng quá không có đạo lý.

Kim Phi Dao nhìn nàng, vươn tay lên, chậm rãi nói: “Huyền Vũ đứng đầu minh âm, nắm giữ minh huyền khí. Thực hồn hắc trung triền âm, là thánh thú duy nhất mang theo âm hàn. Mà hiện tại ta muốn cho ngươi xem minh huyền khí của thực hồn Huyền Vũ. Ngươi phải nhìn cẩn thận xem minh huyền khí của Huyền Vũ là như thế nào.”

Tiếng nói vừa dứt, trên tay Kim Phi Dao dấy lên một đoàn Minh hỏa, nàng khống chế Minh hỏa phóng to ra, hình thành thành một con rùa đen sì trong không trung, lại thuận tiện thả hàn khí của Minh hỏa ra ngoài, một luồng hàn khí liền tràn ra bốn phía, nước trên mặt đá vụn lập tức kết băng, ngay cả nước biển bên dưới cũng bắt đầu đóng băng.

Lâm Thanh Giang cảm thấy bản thân như rơi vào nơi cửu hàn, ngay cả da thịt cũng bị đông lạnh đến đau đớn. Từ trước khi tiến giai Nguyên Anh nàng đã không sợ nóng không sợ lạnh, lúc này lại bị băng đóng trắng bệch cả môi, chân chính cảm giác được cái lạnh vô cùng.



Lúc Kim Phi Dao dùng Minh hỏa thiêu người tự nhiên là vừa lạnh vừa đau, nhưng nàng không cho Minh hỏa tới gần Lâm Thanh Giang nên nàng ta chỉ cho là hàn khí làm lạnh chứ không nghĩ sang hướng khác.

Hơn nữa, lúc này Lâm Thanh Giang đã có tới sáu phần tin lời Kim Phi Dao bởi vì minh huyền khí màu đen quỷ dị này quả thật không có chút yêu khí hoặc ma khí. Luồng linh khí thuần khiết kia có thể chứng thực linh lực người này chẳng phải là tà thuật gì.

“Kim đạo hữu lộ ra thực hồn Huyền Vũ với ta là có ý gì?” Lâm Thanh Giang suy nghĩ một hồi, đoán rằng nữ tu sĩ tên Kim Dao này hẳn là không muốn cứng đối cứng với mình mới bằng lòng chủ động lộ ra thực hồn Huyền Vũ.

Dù sao chuyện có được thực hồn thánh thú, kể cả ở trong Nhân tộc, trong tình huống thực lực chưa đạt tới đỉnh cao nhất cũng không thể tùy tiện truyền ra ngoài. Nàng ta chịu chủ động nói ra chắc là vì đoán được mình có thực hồn Thủy Kỳ Lân, sợ bị mình diệt khẩu. Tu vi kém một cấp, kể cả có thực hồn Huyền Vũ thì tu vi cũng không thể thay đổi được.

Hiện tại Kim Phi Dao không nắm chắc khả năng giết được Lâm Thanh Giang, nàng thật sự rất, rất muốn giết người kia nhưng mĩ vị đợi thêm một chút cũng càng thêm mê người. Ngăn chặn ý tưởng muốn nuốt Lâm Thanh Giang lại, nàng cười nói: “Ta thấy Lâm đạo hữu là chính nhân quân tử, chính phái hơn người, ta không có ý gì cả, chỉ muốn kết giao bằng hữu với Lâm đạo hữu.”

Dừng một chút, Kim Phi Dao lại nói: “Trước đó ta đoán được bí mật của Lâm đạo hữu, giờ lại nói bí mật của mình cho Lâm đạo hữu, như vậy là hòa nhau. Trên đời này, số người bị thánh thú lựa chọn như chúng ta cực ít, không nhất thiết phải đối địch với nhau.”

Quả nhiên như nàng nghĩ, Lâm Thanh Giang ngẩng đầu lạnh nhạt nói: “Kim đạo hữu quá khách khí rồi, chính nhân quân tử cái gì, tại hạ chỉ là muốn làm chút việc cho muôn dân thôi. Kim đạo hữu đã thành khẩn như vậy thì chúng ta cũng không cần phải đối địch làm gì, ta nhận một bằng hữu là ngươi.”

“Vậy là tốt rồi, sau này chúng ta cần phải giúp đỡ nhau nhiều hơn, có thể hợp tác làm rất nhiều chuyện tốt.” Kim Phi Dao chậm rãi thu hồi Minh hỏa, tận lực khống chế, không để nhất thời vênh váo đắc ý xúc động mà đánh Minh hỏa vào Lâm Thanh Giang.

Nàng thu Minh hỏa lại, trên mặt cười nhưng trong lòng nguyền rủa, đợi ta luyện xong con rối thực hồn phân thân, ta sẽ có thực lực của hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó ngươi liền hiến thân cho ta đi.

Đợi Kim Phi Dao thu Minh hỏa xong, Lâm Thanh Giang đột nhiên nói: “Kim đạo hữu, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”

Lòng Kim Phi Dao nảy lên, có nhầm không vậy, vừa mới nói là làm bằng hữu đã lập tức đòi hỗ trợ? Không phải là muốn thánh đan Sơn Tao đấy chứ, thật quá đen tối.

Đáng tiếc là, Kim Phi Dao luôn không nghĩ được đến chuyện tốt, chuyện xấu lại vừa nghĩ đã thành thật.

Lâm Thanh Giang quả nhiên lạnh nhạt thêm mấy phần: “Kim đạo hữu, ngươi đã mang thực hồn Huyền Vũ thì dụng ý ngươi tới đây giết Sơn Tao khẳng định là giống ta.”

“A, thế nào, Thủy Kỳ Lân cũng cần thánh đan Sơn Tao?” Kim Phi Dao rất không muốn cho, không phải ngươi rất từ bi sao, sao lại học mãnh thú, bắt thần thú khác bổ tu vi?

Nghe thấy Kim Phi Dao gọi yêu đan Sơn Tao là thánh đan, Lâm Thanh Giang càng thêm khẳng định nàng quả thật có được thực hồn Huyền Vũ. Chỉ có những tu sĩ giống nàng mới gọi yêu đan của hậu duệ thần thú như vậy.

Lâm Thanh Giang nhàn nhạt giải thích: “Kim đạo hữu, chúng ta đều cần tan hợp thực hồn, ta muốn đổi một phần máu Sơn Tao và một nửa thánh đan với Kim đạo hữu.”



“Máu Sơn Tao không thành vấn đề, cả con vẫn còn đang ném ở Nhạc gia kia. Nhưng viên thánh đan này bé như vậy, ngươi vẫn muốn chia nửa ra?” Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói, nàng chắc chắn không có cách chia đôi thánh đan. Nếu chỉ là một phần máu thì không thành vấn đề, một phần máu Sơn Tao đổi lấy tín nhiệm của Thủy Kỳ Lân thì rất đáng giá.

Nhưng Lâm Thanh Giang lại nói: “Ta có học được một bí pháp có thể chia yêu đan thành mấy phần mà hoàn toàn không ảnh hưởng đến hiệu quả của nó.”

Chuyện gì vậy? Có phải người này đã lên kế hoạch từ trước, ngay cả bí pháp như vậy cũng có? Kim Phi Dao có chút sửng sốt, bé như nụ hoa mà ngươi còn muốn chia hai nửa, vậy thì còn được bao nhiêu tác dụng chứ?

Kim Phi Dao nghĩ như vậy là có cơ sở, viên thánh đan bằng hạt gạo của Rống sau khi bị nàng ăn vào bụng thì không thấy có gì khác biệt. Không biết có phải là do Thao Thiết tham ăn, khẩu vị lớn cho nên nàng ăn không thấy hiệu quả hay không, dù sao Kim Phi Dao cũng không cảm giác được chút biến hóa nào.

Giờ dễ dàng kiếm được một viên bằng nhụy hoa lại còn bị chia đi một nửa, người này da mặt cũng quá dày rồi.

“Ta nguyện ý dùng máu Kỳ Lân thú mã trao đổi nửa viên thánh đan và một lọ máu Sơn Tao với Kim đạo hữu.” Lâm Thanh Giang lấy ra một cái bình thủy tinh, bên trong đựng đầy loại máu màu bạc.

Thiếu chút nữa là Kim Phi Dao thốt ra sao không dùng máu của ngươi để đổi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Máu Kỳ Lân thú mã chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế máu cho con rối, có thứ này rồi thì con rối thực hồn phân thân lại tiến thêm một bước về phía thành phẩm rồi.

Nàng nhìn chằm chằm cái chai đựng máu Kỳ Lân thú mã, như có như không nói: “Sao lại không có da Ngọc Điệp trư chứ?”

Lâm Thanh Giang cắn môi, “Kim đạo hữu, Ngọc Điệp trư mà ngươi nói là yêu thú ở Du Vân Linh giới, số lượng vô cùng ít, ta lại chưa bao giờ đi tới đó nên không có.”

“Lâm đạo hữu đừng hiểu lầm, ta chỉ thuận miệng nói ra thôi chứ không phải muốn tăng giá.” Kim Phi Dao cười nói, có được tin tức này cũng tốt, đỡ phải đi hỏi thăm.

“Vậy Kim đạo hữu chịu bỏ thứ yêu thích sao?” Lâm Thanh Giang nắm chai máu Kỳ Lân thú mã, lẳng lặng nhìn Kim Phi Dao.

“Chịu!” Kim Phi Dao lớn tiếng đáp: “Lâm đạo hữu nói gì vậy, chúng ta là bằng hữu, hơn nữa còn cùng muốn dùng thánh đan. Ta có thể nhìn Lâm đạo hữu đi bắt Sơn Tao lại tay không mà về? Đương nhiên là không thể, Kim Dao ta tuy không hiểu đạo lý lớn gì nhưng vì bằng hữu mà chém hai đao vẫn là việc nhỏ.”

Nói xong, Kim Phi Dao lật tay, sảng khoái ném thánh đan Sơn Tao qua. Đằng nào cũng phải cho, không bằng sảng khoái một chút, để lại ấn tượng tốt, coi như là thêm gia vị cho đại tiệc, dù sao di chuyển một vòng rồi cuối cùng cũng vào bụng ta cả.

Lâm Thanh Giang đón lấy thánh đan, ôm quyền cảm ơn: “Đa tạ Kim đạo hữu, bây giờ ta sẽ chia thánh đan làm hai phần.”

“Không vội, ngươi cứ từ từ làm.” Kim Phi Dao khoanh tay, lạnh nhạt cười nói, trong lòng thì quặn lên đau đớn. Loại hành vi đau lòng còn ra vẻ tiêu sái này đúng là không phải cho người làm, thật không biết đám tu sĩ chính phái có phải cả ngày làm chuyện thế này sẽ làm tâm can xoay loạn hay không?

Hai tay Lâm Thanh Giang bắt pháp quyết, một làn hơi nước vây quanh thánh đan, thánh đan giống như bị mềm hóa, chậm rãi tách làm hai phần. Đợi pháp quyết hoàn thành, một viên thánh đan bằng nhị hoa đã bị phân thành hai viên thánh đan nhỏ.

Cười khổ tiếp nhận thánh đan, dùng thần thức kiểm tra, thấy không có vấn đề gì, Kim Phi Dao liền cất đi rồi cùng Lâm Thanh Giang bay về đảo Đan Lâm, đi tìm gia chủ Nhạc gia đòi một vạn khối linh thạch trung phẩm và thi thể Sơn Tao để lấy một lọ máu cho Lâm Thanh Giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vốn Thuần Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook