Chương 335: giống như thực giống như giả
Chính Nguyệt Sơ Tứ
17/11/2016
Làm thế nào mới có thể một chiêu giết chết hắn mà lại không để cho người khác phát hiện mình dùng linh lực? Kim Phi Dao cầm Thông Thiên Như Ý, lẳng lặng quan sát Chu Bân Vân.
Hắn vẫn đang tìm kiếm Kim Phi Dao, pháp thuật ẩn nấp như vậy đối với hắn mà nói là khá xa lạ, phía sau lưng hiện tại đang lộ ra một mảng lớn, có vẻ vô cùng buồn cười.
Chu Bân Vân bấm pháp quyết, bạch quang đại phóng, phi kiếm trong không trung chậm rãi dung nhập vào bạch quang, sau đó hóa thành một làn bạch quang mỏng như vải sa, bay tới bay lui tìm kiếm Kim Phi Dao.
Nếu bị công kích đánh trúng, Ẩn Thân phù sẽ mất hiệu quả, Kim Phi Dao nhẹ nhàng né tránh kiếm quang bạch sắc kia. Đột nhiên, Chu Bân Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ Kim Phi Dao đang đứng, bạch quang liệt vọt tới.
“Hỏng bét, bị phát hiện rồi!” dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, quả nhiên phẩm giai Ẩn Thân phù vẫn quá thấp.
Kim Phi Dao phi thân nhảy lên, thừa dịp bạch quang còn chưa bay tới liền hóa Thông Thiên Như Ý thành phi đao, cất vào túi, Minh hỏa kết thành tinh khối lộ ra ngoài bàn tay, hóa thành Minh hỏa tinh kiếm.
Tinh kiếm vừa hóa ra, bạch quang đã lao đến, vừa vặn giơ lên ngăn cản. Ầm một tiếng, Ẩn Thân phù mất hiệu quả, thân hình Kim Phi Dao lộ ra.
Minh hỏa tinh kiếm trên tay kiềm giữ phi kiếm bạch quang, sau đó Minh hỏa tinh kiếm lách cách rung động, trên bạch quang phi kiếm xuất hiện tinh khối, sau đó tinh khối mở rộng, lập tức vây khốn hơn nửa bạch quang.
Chu Bân Vân cảm thấy thần thức đặt trên phi kiếm đột nhiên đau đớn, hắn nhướng mày, cảm thấy thần thức đã bị thương. Thần thức bị thương không thể so sánh với thân thể, ở Long Uy quốc này, đan dược bổ thần thức không nhiều, hắn lập bao nhiêu chiến công mà cũng chỉ có được mười viên. Hôm nay lại bị thương thần thức ở đây, làm sao hắn không tức giận cho được.
“Thanh kiếm kia có cổ quái!” Chu Bân Vân nghiêm mặt, hắn không cảm giác được ma khí trên người Kim Phi Dao, bốn phía chỉ có linh lực, vì thế hắn cảm thấy thanh kiếm kia hẳn là có vấn đề, có lẽ là bảo vật khó kiếm.
Hắn nhanh chóng thu hồi phi kiếm, linh lực vừa đổ vào lập tức làm vỡ nát những kết tinh bên trên.
Kim Phi Dao không có ma khí, đương nhiên hắn sẽ không cảm giác được ma khí, mà linh khí nàng dùng để sử dụng Minh hỏa tinh kiếm lại rất mỏng manh, đan xen trong linh khí trên sân đấu. Bọn họ vốn mặc định Kim Phi Dao là ma nhân cho nên không chú ý vấn đề linh khí trên sân. Hơn nữa, Trần Trung bên kia cũng đang dùng linh khí, những luồng linh khí khác nhau trộn lẫn, chút linh khí nhỏ bé của Kim Phi Dao liền bị bỏ qua.
Hắn là tu sĩ chủ tu kiếm, có thể có một thanh phi kiếm tốt là mục tiêu hắn suốt đời theo đuổi. Phi kiếm cực phẩm khả ngộ bất khả cầu, ngay cả trong quốc khố cũng chỉ có ba thanh, lại đều đã có chủ nhân. Đương nhiên, chủ nhân của chúng nó không phải là nhân vật kiếm tu hàng đầu Linh giới mà là các hoàng tử hoàng tôn, cầm trong tay cũng không phát ra hết uy lực.
Chu Bân Vân không có khả năng đoạt linh kiếm cực phẩm từ tay hoàng tử hoàng tôn, lúc này nhìn thấy Minh hỏa tinh kiếm trong tay Kim Phi Dao thì dâng lên tâm tư cướp đoạt. Nhưng hắn lại không nhìn ra phẩm giai của thanh kiếm, nhịn không được hỏi: “Đây là kiếm gì?”
“Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm, bên trong có hàn băng vạn năm, có thể đông cứng tất cả. Cái phi kiếm trung phẩm của ngươi căn bản không đánh lại Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm của ta, kiếm của ta là pháp bảo tuyệt phẩm.” Kim Phi Dao híp mắt, phi thường tự hào lớn tiếng nói.
Nàng dùng thanh âm vang dội nói ra thực lực của bản thân, Quỷ vương bên kia cũng nghe nhất thanh nhị sở, trong lòng cảm thấy sốt ruột thay nàng. Nếu nói ra thực lực của bản thân khác nào nói cho người khác biết phải đối phó mình thế nào, không phải là tìm chết sao?
Hiện giờ Kim Phi Dao không nói không được, nàng đang muốn dùng cách này để nói cho bọn họ biết kiếm của mình có thần thông đặc thù. Đợi khi đánh lên, nàng lặng lẽ sử dụng linh lực là có thể không bị hoài nghi, người nơi này nghèo như vậy, chăc chắn chưa thấy qua pháp bảo tuyệt phẩm, giả mạo một chút hẳn không thành vấn đề.
“Pháp bảo tuyệt phẩm!” tim Chu Bân Vân nảy lên, hóa ra là pháp bảo tuyệt phẩm! Tuy nhiên, hắn lại nghi hoặc, pháp bảo có tuyệt phẩm?
Nghe thấy pháp bảo tuyệt phẩm, ngay cả đại hoàng tử và Trị vương cũng động dung, kiếm kia lại là pháp bảo tuyệt phẩm. Tuy nhiên, lại cảm thấy kỳ quái, một nô lệ mà có pháp bảo tuyệt phẩm? Nữ ma này lấy ở đâu ra?
Tô Đừng Mạt nhìn chằm chằm sàn đấu, không nói một tiếng, coi như không nghe thấy, nàng sẽ không nói ra chuyện Kim Phi Dao giết chết tam hoàng tử, cũng không thể nói là trấn quốc tướng quân đưa tới, nếu thực sự có người chạy tới phủ trấn quốc hỏi thì không phải là lộ sao?
Nhìn bộ dáng khiếp sợ lại tham lam của mọi người, Kim Phi Dao vô cùng đắc ý. Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm gì chứ, nàng đúng là lợi hại, chỉ thuận miệng liền tạo ra một pháp bảo. Nhìn bộ dáng bọn hắn, chắc chắn đã tin đây là pháp bảo tuyệt phẩm, lát nữa nàng sử dụng Minh hỏa càng thêm tiện.
“Giao thanh kiếm ra đây, ta có thể cho ngươi một con đường sống, chỉ làm cho ngươi tàn phế thôi.” Chu Bân Vân nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Kim Phi Dao, âm lãnh nói.
Kim Phi Dao cầm kiếm chỉ vào hắn, cuồng vọng nói: “Chỉ bằng ngươi? Vẫn là để ta mang ngươi ra tế kiếm đi.”
“Cuồng vọng vô tri!” Chu Bân Vân bấm pháp quyết, phi kiếm lại hóa thành bạch quang đánh tới.
Kim Phi Dao cầm Minh hỏa tinh kiếm vọt lên, hung hăng chém vào bạch quang, chỉ thấy Minh hỏa tinh kiếm lao xao một tiếng, bị bạch quang đánh nát, tinh khối văng khắp nơi. Nàng lăn một vòng ngay tại chỗ, Minh hỏa tinh kiếm lại tụ tập lại, nhưng những tinh thạch vừa rơi xuống vẫn nằm trên mặt đất. Nàng vừa đánh vừa trốn, Minh hỏa tinh kiếm vỡ nát vô số lần, rồi lại tiếp tục tụ thành kiếm mới.
Chỉ chốc lát, khắp mặt đất đã đầy những mảnh vụn tinh thạch, mà Chu Bân Vân cung cười ha ha: “Thanh kiếm này nằm trong tay ngươi căn bản không có uy lực, còn không bằng giao cho ta.”
Chu Bân Vân thấy thanh kiếm này dễ dàng thoát phá nhưng lại có thể vô số lần trùng sinh, chỉ cần dùng Phiêu Vân kiếm quyết của mình hóa Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm thành bạch quang là có thể đông lạnh đối thủ, đả thương thần thức của bọn họ. Rơi vào tay của tên ma nhân rác rưởi này quả thực quá lãng phí.
Ép buộc nửa ngày, Kim Phi Dao tựa hồ không chống đỡ được nữa, chống tay vào đùi mà thở. Chu Bân Vân thu phi kiếm lại, cười gian bước tới chỗ nàng, chân dẫm lên tinh thạch dưới đất phát ra tiếng lạo xạo.
Kim Phi Dao thở phì phò, lại âm thầm truyền âm cho Quỷ vương, bảo hắn dẫn Trần Trung tới chỗ có tinh thạch. Nàng không giải thích vì sao phải dẫn tới nhưng lúc này Quỷ vương đang đối kháng Trần Trung, đã bị Trần Trung chém vài đao, mà Trần Trung lại chỉ bị thương ngoài da. Vì thế hắn không thể địch lại, chậm rãi thối lui đến chỗ có tinh thạch, Trần Trung cũng đi theo, tiến nhập phạm vi có tinh thạch.
Thấy hai người đều đứng trong khu vực có tinh thạch, Kim Phi Dao đột nhiên hét lớn một tiếng, “Thần kiếm hiển linh!”
Tên chiêu thuật nàng vừa nghĩ ra thực sự rất khó nghe, tuy nhiên cũng khiến cho mọi người dồn sự chú ý lên Minh hỏa tinh kiếm. Ngay lúc ánh mắt bọn họ di chuyển, những mảnh vụn tinh thạch dưới đất liền dính lên chân, chỉ trong nháy mắt đã đông lạnh hai chân của Chu Bân Vân và Trần Trung.
Hai người bọn họ lại dùng linh lực để chấn vỡ tinh thạch như lúc nãy, lại phát hiện thần thức đau đớn, cảm giác đau đớn đến xương tủy này làm cho thần thức và linh lực của bọn họ trở nên chậm chạp. Chỉ một khoảnh khắc chậm lại đó, tinh thạch đã vụt xông vào, đông cứng toàn thân bọn họ.
“Thất thần làm chi, giết!” Kim Phi Dao quát một tiếng, vung tay trái, một quyền đánh vào người Chu Bân Vân. Tiếng rào rào vang lên, Chu Bân Vân liền vỡ tan thành toái khối, văng ra khắp sân.
Mà Trần Trung cũng bị Quỷ vương cầm búa chém lên, tinh thạch vẩy ra, hắn đã bị đánh thành bột phấn.
Toàn trường yên tĩnh như tờ, ngay cả Triệu Tử Dương cũng đứng dậy, chau mày lại, sắc mặt xanh mét. Chỉ một lát mà hai vị tướng quân Nguyên Anh kỳ thân kinh bách chiến đã bị giết, đây là hai chiến tướng mạnh mẽ của quân đội, tổn thất này thật sự quá lớn.
Đại hoàng tử cũng đứng bật dậy, hắn vạn vạn không ngờ hai gã đại tướng của mình lại bị chết ở nơi này. Đôt nhiên, hắn cảm thấy có chút không đúng, Nguyên Anh kỳ chỉ cần còn Nguyên Anh, chọn được người là có thể đoạt xá, chỉ là thay đổi thân thể, thực lực vẫn còn đó. Thế nhưng nhìn khắp cả sàn đấu, đừng nói đến Nguyên Anh, ngay cả nguyên thần cũng không thấy xuất hiện. Vậy mà nhân thần câu diệt, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn thoát.
“Đúng là một pháp bảo tuyệt phẩm!” đại hoàng tử lớn tiếng quát, thanh kiếm này hắn muốn! Một thanh kiếm có thể hủy diệt cả Nguyên Anh, nếu có kiếm này, hắn lại có thêm một phần nắm chắc ngôi vị hoàng đế.
Không ngờ có thể giết chết hai gã tướng quân Nguyên Anh một cách thoải mái như vậy, Quỷ vương kinh hỉ nói: “Thanh kiếm này thật sự quá lợi hại, không hổ là pháp bảo tuyệt phẩm, lại có cả thần thông hủy diệt Nguyên Anh.”
Hắn tự dưng nghĩ, nếu có pháp bảo tuyệt phẩm như vậy, muốn thắng Triệu Tử Dương là chuyện dễ dàng.
Triệu Tử Dương cầm trường thương, mắt lạnh nhìn chằm chằm Minh hỏa tinh kiếm trong tay Kim Phi Dao, lại thấy toàn bộ đám tinh thạch vụn dưới đất bay lên, bám vào thân kiếm, chỉ chốc lát đã biến mất vào trong kiếm.
Kim Phi Dao nhếch khóe môi, thật quá tốt, lại có được hai cái Nguyên Anh.
Thiên Địa Tịch Diệt quyết của nàng hiện tại đã có thể cắn nuốt hồn phách Nguyên Anh, Nguyên Anh của hai người này không có cơ hội để trốn đã bị Minh hỏa cắn nuốt lẫn vào tinh khối, hiện tại đã nằm trong tay Kim Phi Dao.
Giờ chỉ còn người kia thôi, ánh mắt Kim Phi Dao nhìn về phía Triệu Tử Dương.
“Cẩn thận một chút, hắn khác với các tu sĩ, hắn cận chiến.” Quỷ vương cầm búa tới gần Kim Phi Dao, có hảo ý nhắc nhở nàng.
“Cận chiến? Vậy càng tốt, chạy ra xa lại phải đuổi theo, quá phiền toái.” Kim Phi Dao cười nói.
“Hừ!” Triệu Tử Dương hừ lạnh một tiếng, linh lực trào ra, trên cơ thể lập tức hình thành một màn hào quang màu vàng. Màn hào quang chậm rãi dán vào người, giống như trên người có một lớp màng màu vàng bao bọc.
“Kim Cương Thần Thân! Ta xem ngươi chém giết ta thế nào.” Triệu Tử Dương hét lên, vung linh thương vù vù, nhảy lên cao ba, bốn trượng, đầu thương chĩa thẳng vào Kim Phi Dao.
Quỷ vương cầm búa ra đón, lớn tiếng nói với Kim Phi Dao: “Cẩn thận! Kim Cương Thần Thân có thể khiến hắn đao thương bất nhập, pháp thuật không xâm.”
Thấy hắn muốn công kích vào đầu Triệu Tử Dương, Kim Phi Dao bay lên, một cước đá bay Quỷ vương ra, ném Minh hỏa tinh kiếm xuống đất, siết chặt nắm tay, hét lớn một tiếng xông lên. Đã đao thương bất nhập, pháp thuật không xâm, ta đây liền dùng quyền đầu đánh ngươi chết tươi.
Hắn vẫn đang tìm kiếm Kim Phi Dao, pháp thuật ẩn nấp như vậy đối với hắn mà nói là khá xa lạ, phía sau lưng hiện tại đang lộ ra một mảng lớn, có vẻ vô cùng buồn cười.
Chu Bân Vân bấm pháp quyết, bạch quang đại phóng, phi kiếm trong không trung chậm rãi dung nhập vào bạch quang, sau đó hóa thành một làn bạch quang mỏng như vải sa, bay tới bay lui tìm kiếm Kim Phi Dao.
Nếu bị công kích đánh trúng, Ẩn Thân phù sẽ mất hiệu quả, Kim Phi Dao nhẹ nhàng né tránh kiếm quang bạch sắc kia. Đột nhiên, Chu Bân Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào chỗ Kim Phi Dao đang đứng, bạch quang liệt vọt tới.
“Hỏng bét, bị phát hiện rồi!” dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, quả nhiên phẩm giai Ẩn Thân phù vẫn quá thấp.
Kim Phi Dao phi thân nhảy lên, thừa dịp bạch quang còn chưa bay tới liền hóa Thông Thiên Như Ý thành phi đao, cất vào túi, Minh hỏa kết thành tinh khối lộ ra ngoài bàn tay, hóa thành Minh hỏa tinh kiếm.
Tinh kiếm vừa hóa ra, bạch quang đã lao đến, vừa vặn giơ lên ngăn cản. Ầm một tiếng, Ẩn Thân phù mất hiệu quả, thân hình Kim Phi Dao lộ ra.
Minh hỏa tinh kiếm trên tay kiềm giữ phi kiếm bạch quang, sau đó Minh hỏa tinh kiếm lách cách rung động, trên bạch quang phi kiếm xuất hiện tinh khối, sau đó tinh khối mở rộng, lập tức vây khốn hơn nửa bạch quang.
Chu Bân Vân cảm thấy thần thức đặt trên phi kiếm đột nhiên đau đớn, hắn nhướng mày, cảm thấy thần thức đã bị thương. Thần thức bị thương không thể so sánh với thân thể, ở Long Uy quốc này, đan dược bổ thần thức không nhiều, hắn lập bao nhiêu chiến công mà cũng chỉ có được mười viên. Hôm nay lại bị thương thần thức ở đây, làm sao hắn không tức giận cho được.
“Thanh kiếm kia có cổ quái!” Chu Bân Vân nghiêm mặt, hắn không cảm giác được ma khí trên người Kim Phi Dao, bốn phía chỉ có linh lực, vì thế hắn cảm thấy thanh kiếm kia hẳn là có vấn đề, có lẽ là bảo vật khó kiếm.
Hắn nhanh chóng thu hồi phi kiếm, linh lực vừa đổ vào lập tức làm vỡ nát những kết tinh bên trên.
Kim Phi Dao không có ma khí, đương nhiên hắn sẽ không cảm giác được ma khí, mà linh khí nàng dùng để sử dụng Minh hỏa tinh kiếm lại rất mỏng manh, đan xen trong linh khí trên sân đấu. Bọn họ vốn mặc định Kim Phi Dao là ma nhân cho nên không chú ý vấn đề linh khí trên sân. Hơn nữa, Trần Trung bên kia cũng đang dùng linh khí, những luồng linh khí khác nhau trộn lẫn, chút linh khí nhỏ bé của Kim Phi Dao liền bị bỏ qua.
Hắn là tu sĩ chủ tu kiếm, có thể có một thanh phi kiếm tốt là mục tiêu hắn suốt đời theo đuổi. Phi kiếm cực phẩm khả ngộ bất khả cầu, ngay cả trong quốc khố cũng chỉ có ba thanh, lại đều đã có chủ nhân. Đương nhiên, chủ nhân của chúng nó không phải là nhân vật kiếm tu hàng đầu Linh giới mà là các hoàng tử hoàng tôn, cầm trong tay cũng không phát ra hết uy lực.
Chu Bân Vân không có khả năng đoạt linh kiếm cực phẩm từ tay hoàng tử hoàng tôn, lúc này nhìn thấy Minh hỏa tinh kiếm trong tay Kim Phi Dao thì dâng lên tâm tư cướp đoạt. Nhưng hắn lại không nhìn ra phẩm giai của thanh kiếm, nhịn không được hỏi: “Đây là kiếm gì?”
“Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm, bên trong có hàn băng vạn năm, có thể đông cứng tất cả. Cái phi kiếm trung phẩm của ngươi căn bản không đánh lại Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm của ta, kiếm của ta là pháp bảo tuyệt phẩm.” Kim Phi Dao híp mắt, phi thường tự hào lớn tiếng nói.
Nàng dùng thanh âm vang dội nói ra thực lực của bản thân, Quỷ vương bên kia cũng nghe nhất thanh nhị sở, trong lòng cảm thấy sốt ruột thay nàng. Nếu nói ra thực lực của bản thân khác nào nói cho người khác biết phải đối phó mình thế nào, không phải là tìm chết sao?
Hiện giờ Kim Phi Dao không nói không được, nàng đang muốn dùng cách này để nói cho bọn họ biết kiếm của mình có thần thông đặc thù. Đợi khi đánh lên, nàng lặng lẽ sử dụng linh lực là có thể không bị hoài nghi, người nơi này nghèo như vậy, chăc chắn chưa thấy qua pháp bảo tuyệt phẩm, giả mạo một chút hẳn không thành vấn đề.
“Pháp bảo tuyệt phẩm!” tim Chu Bân Vân nảy lên, hóa ra là pháp bảo tuyệt phẩm! Tuy nhiên, hắn lại nghi hoặc, pháp bảo có tuyệt phẩm?
Nghe thấy pháp bảo tuyệt phẩm, ngay cả đại hoàng tử và Trị vương cũng động dung, kiếm kia lại là pháp bảo tuyệt phẩm. Tuy nhiên, lại cảm thấy kỳ quái, một nô lệ mà có pháp bảo tuyệt phẩm? Nữ ma này lấy ở đâu ra?
Tô Đừng Mạt nhìn chằm chằm sàn đấu, không nói một tiếng, coi như không nghe thấy, nàng sẽ không nói ra chuyện Kim Phi Dao giết chết tam hoàng tử, cũng không thể nói là trấn quốc tướng quân đưa tới, nếu thực sự có người chạy tới phủ trấn quốc hỏi thì không phải là lộ sao?
Nhìn bộ dáng khiếp sợ lại tham lam của mọi người, Kim Phi Dao vô cùng đắc ý. Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm gì chứ, nàng đúng là lợi hại, chỉ thuận miệng liền tạo ra một pháp bảo. Nhìn bộ dáng bọn hắn, chắc chắn đã tin đây là pháp bảo tuyệt phẩm, lát nữa nàng sử dụng Minh hỏa càng thêm tiện.
“Giao thanh kiếm ra đây, ta có thể cho ngươi một con đường sống, chỉ làm cho ngươi tàn phế thôi.” Chu Bân Vân nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Kim Phi Dao, âm lãnh nói.
Kim Phi Dao cầm kiếm chỉ vào hắn, cuồng vọng nói: “Chỉ bằng ngươi? Vẫn là để ta mang ngươi ra tế kiếm đi.”
“Cuồng vọng vô tri!” Chu Bân Vân bấm pháp quyết, phi kiếm lại hóa thành bạch quang đánh tới.
Kim Phi Dao cầm Minh hỏa tinh kiếm vọt lên, hung hăng chém vào bạch quang, chỉ thấy Minh hỏa tinh kiếm lao xao một tiếng, bị bạch quang đánh nát, tinh khối văng khắp nơi. Nàng lăn một vòng ngay tại chỗ, Minh hỏa tinh kiếm lại tụ tập lại, nhưng những tinh thạch vừa rơi xuống vẫn nằm trên mặt đất. Nàng vừa đánh vừa trốn, Minh hỏa tinh kiếm vỡ nát vô số lần, rồi lại tiếp tục tụ thành kiếm mới.
Chỉ chốc lát, khắp mặt đất đã đầy những mảnh vụn tinh thạch, mà Chu Bân Vân cung cười ha ha: “Thanh kiếm này nằm trong tay ngươi căn bản không có uy lực, còn không bằng giao cho ta.”
Chu Bân Vân thấy thanh kiếm này dễ dàng thoát phá nhưng lại có thể vô số lần trùng sinh, chỉ cần dùng Phiêu Vân kiếm quyết của mình hóa Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm thành bạch quang là có thể đông lạnh đối thủ, đả thương thần thức của bọn họ. Rơi vào tay của tên ma nhân rác rưởi này quả thực quá lãng phí.
Ép buộc nửa ngày, Kim Phi Dao tựa hồ không chống đỡ được nữa, chống tay vào đùi mà thở. Chu Bân Vân thu phi kiếm lại, cười gian bước tới chỗ nàng, chân dẫm lên tinh thạch dưới đất phát ra tiếng lạo xạo.
Kim Phi Dao thở phì phò, lại âm thầm truyền âm cho Quỷ vương, bảo hắn dẫn Trần Trung tới chỗ có tinh thạch. Nàng không giải thích vì sao phải dẫn tới nhưng lúc này Quỷ vương đang đối kháng Trần Trung, đã bị Trần Trung chém vài đao, mà Trần Trung lại chỉ bị thương ngoài da. Vì thế hắn không thể địch lại, chậm rãi thối lui đến chỗ có tinh thạch, Trần Trung cũng đi theo, tiến nhập phạm vi có tinh thạch.
Thấy hai người đều đứng trong khu vực có tinh thạch, Kim Phi Dao đột nhiên hét lớn một tiếng, “Thần kiếm hiển linh!”
Tên chiêu thuật nàng vừa nghĩ ra thực sự rất khó nghe, tuy nhiên cũng khiến cho mọi người dồn sự chú ý lên Minh hỏa tinh kiếm. Ngay lúc ánh mắt bọn họ di chuyển, những mảnh vụn tinh thạch dưới đất liền dính lên chân, chỉ trong nháy mắt đã đông lạnh hai chân của Chu Bân Vân và Trần Trung.
Hai người bọn họ lại dùng linh lực để chấn vỡ tinh thạch như lúc nãy, lại phát hiện thần thức đau đớn, cảm giác đau đớn đến xương tủy này làm cho thần thức và linh lực của bọn họ trở nên chậm chạp. Chỉ một khoảnh khắc chậm lại đó, tinh thạch đã vụt xông vào, đông cứng toàn thân bọn họ.
“Thất thần làm chi, giết!” Kim Phi Dao quát một tiếng, vung tay trái, một quyền đánh vào người Chu Bân Vân. Tiếng rào rào vang lên, Chu Bân Vân liền vỡ tan thành toái khối, văng ra khắp sân.
Mà Trần Trung cũng bị Quỷ vương cầm búa chém lên, tinh thạch vẩy ra, hắn đã bị đánh thành bột phấn.
Toàn trường yên tĩnh như tờ, ngay cả Triệu Tử Dương cũng đứng dậy, chau mày lại, sắc mặt xanh mét. Chỉ một lát mà hai vị tướng quân Nguyên Anh kỳ thân kinh bách chiến đã bị giết, đây là hai chiến tướng mạnh mẽ của quân đội, tổn thất này thật sự quá lớn.
Đại hoàng tử cũng đứng bật dậy, hắn vạn vạn không ngờ hai gã đại tướng của mình lại bị chết ở nơi này. Đôt nhiên, hắn cảm thấy có chút không đúng, Nguyên Anh kỳ chỉ cần còn Nguyên Anh, chọn được người là có thể đoạt xá, chỉ là thay đổi thân thể, thực lực vẫn còn đó. Thế nhưng nhìn khắp cả sàn đấu, đừng nói đến Nguyên Anh, ngay cả nguyên thần cũng không thấy xuất hiện. Vậy mà nhân thần câu diệt, ngay cả Nguyên Anh cũng không trốn thoát.
“Đúng là một pháp bảo tuyệt phẩm!” đại hoàng tử lớn tiếng quát, thanh kiếm này hắn muốn! Một thanh kiếm có thể hủy diệt cả Nguyên Anh, nếu có kiếm này, hắn lại có thêm một phần nắm chắc ngôi vị hoàng đế.
Không ngờ có thể giết chết hai gã tướng quân Nguyên Anh một cách thoải mái như vậy, Quỷ vương kinh hỉ nói: “Thanh kiếm này thật sự quá lợi hại, không hổ là pháp bảo tuyệt phẩm, lại có cả thần thông hủy diệt Nguyên Anh.”
Hắn tự dưng nghĩ, nếu có pháp bảo tuyệt phẩm như vậy, muốn thắng Triệu Tử Dương là chuyện dễ dàng.
Triệu Tử Dương cầm trường thương, mắt lạnh nhìn chằm chằm Minh hỏa tinh kiếm trong tay Kim Phi Dao, lại thấy toàn bộ đám tinh thạch vụn dưới đất bay lên, bám vào thân kiếm, chỉ chốc lát đã biến mất vào trong kiếm.
Kim Phi Dao nhếch khóe môi, thật quá tốt, lại có được hai cái Nguyên Anh.
Thiên Địa Tịch Diệt quyết của nàng hiện tại đã có thể cắn nuốt hồn phách Nguyên Anh, Nguyên Anh của hai người này không có cơ hội để trốn đã bị Minh hỏa cắn nuốt lẫn vào tinh khối, hiện tại đã nằm trong tay Kim Phi Dao.
Giờ chỉ còn người kia thôi, ánh mắt Kim Phi Dao nhìn về phía Triệu Tử Dương.
“Cẩn thận một chút, hắn khác với các tu sĩ, hắn cận chiến.” Quỷ vương cầm búa tới gần Kim Phi Dao, có hảo ý nhắc nhở nàng.
“Cận chiến? Vậy càng tốt, chạy ra xa lại phải đuổi theo, quá phiền toái.” Kim Phi Dao cười nói.
“Hừ!” Triệu Tử Dương hừ lạnh một tiếng, linh lực trào ra, trên cơ thể lập tức hình thành một màn hào quang màu vàng. Màn hào quang chậm rãi dán vào người, giống như trên người có một lớp màng màu vàng bao bọc.
“Kim Cương Thần Thân! Ta xem ngươi chém giết ta thế nào.” Triệu Tử Dương hét lên, vung linh thương vù vù, nhảy lên cao ba, bốn trượng, đầu thương chĩa thẳng vào Kim Phi Dao.
Quỷ vương cầm búa ra đón, lớn tiếng nói với Kim Phi Dao: “Cẩn thận! Kim Cương Thần Thân có thể khiến hắn đao thương bất nhập, pháp thuật không xâm.”
Thấy hắn muốn công kích vào đầu Triệu Tử Dương, Kim Phi Dao bay lên, một cước đá bay Quỷ vương ra, ném Minh hỏa tinh kiếm xuống đất, siết chặt nắm tay, hét lớn một tiếng xông lên. Đã đao thương bất nhập, pháp thuật không xâm, ta đây liền dùng quyền đầu đánh ngươi chết tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.