Chương 467: hắc oa
Chính Nguyệt Sơ Tứ
20/04/2017
Nàng ngồi xuống chưa được bao lâu thì phòng ca múa xuất hiện đám đông người phục vụ của Bách Hoan các. Bọn họ hùng hổ vọt tới, cẩn thận hỏi
han nghi vấn nhưng lại thỉnh mọi người không được đi loạn, trở về chỗ
ngồi của mình, hoặc về phòng cũng được, chỉ cần tạm thời không rời khỏi
Bách Hoan các.
Mọi người không hiểu có chuyện gì xảy ra, Bách Hoan các chưa từng xảy ra tình huống như vậy, ai cũng cảm thấy nghi hoặc. Các phục vụ đang đi hỏi mọi người xem có nhìn thấy một con linh thú bằng hai bàn tay, đầy người lông rậm màu đen lại có hai sừng cong, hoặc là có thấy tu sĩ nào mang theo linh thú như vậy hay không.
Linh thú lông đen sừng cong thì nhiều nhưng chỉ to bằng hai bàn tay lại làm mọi người khó khăn. Nhỏ như vậy chẳng phải là ấu tử sao? Loại ấu tử đó thì ai lại đem ra chứ, vì thế những người được hỏi cơ hồ đều lắc đầu, kể cả có ai đưa ra tin tức gì thì cũng là về những linh thú to.
Kim Phi Dao cũng mang vẻ tò mò nhìn những người phục vụ, nàng suốt ngày kiếm cơm miễn phí trong này cho nên hầu hết các phục vụ đều nhẵn mặt nàng, vì thế bọn họ chỉ tùy tiện hỏi vài câu rồi chuyển sang người khác.
Ca múa trên đài cũng ngừng, không khí quá mức khẩn trương khiến mọi người cảm thấy có chút không khỏe, có không ít người trở về phòng hoặc đi tìm các tiên tử xinh đẹp. Kim Phi Dao cũng đứng lên, cố ý chạy đi tìm phục vụ có tu vi cao hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Tuy thấy nàng rất phiền phức nhưng nàng tu vi cao, không nên đắc tội, người phục vụ kia vẫn miễn cưỡng nói: “Có người ăn cắp trong Bách Hoan các, giờ vẫn đang trà trộn trong khách nhân cho nên tất cả mọi người đều không thể rời khỏi Bách Hoan các.”
“A, lá gan thật không nhỏ, cũng dám làm chuyện như vậy. Nhưng giờ phải tra thế nào, đuổi hết mọi người về phòng rồi tra sao?” Kim Phi Dao lại hỏi. Nàng muốn biết bước tiếp theo bọn sẽ làm gì, bản thân còn có việc phải làm, nếu bọn họ lại tới phòng tìm sẽ không thấy nàng.
Người phục vụ kia lắc đầu nói: “Còn chưa biết, hiện tại chỉ không để mọi người rời thuyền, những việc khác phải bẩm báo các chủ mới quyết định được. Tuy nhiên, vẫn thỉnh tiên tử đừng đi lại lung tung, tốt nhất là trở về phòng.”
“Vậy sao? Được, lát nữa ta sẽ về.” Kim Phi Dao gật đầu, thả hắn đi. Sau đó nàng đi theo đám người ra ngoài, sau đó trở về phòng mình.
Tất cả mọi người ào ào nghị luận, đủ loại phán đoán, nào là cừu gia, nào là Yêu tộc tới làm loạn, cũng có người vì chuyện không thể rời khỏi Bách Hoan các mà tự dưng có cảm giác gặp nguy hiểm. Bình thường có thể tùy tiện rời đi thì không hề có ý nghĩ muốn đi, nhưng hiện tại không được đi lại làm người ta sinh ra ý nghĩ phải rời khỏi.
Tràng cảnh vốn đã loạn giờ lại bắt đầu có tu sĩ tỏ ra bất mãn vì bị hạn chế tự do, bắt đầu ồn ào náo loạn. Không ít người ầm ĩ yêu cầu mở cấm chế để bọn họ rời đi, rõ ràng không muốn đi lại tìm phục vụ tranh cãi ầm ĩ, Bách Hoan các càng thêm náo động.
Hoa Uyển Ti ngồi trong một căn phòng hoa lệ, rót rượu cho tên tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ giống Nhâm Hiên Chi kia, người nọ cứ híp mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng nhẹ nhàng xem xét, nhìn thoáng qua tên mĩ nam kinh diễm ngồi bên kia Nhâm Ngân.
Trước kia nàng chưa từng gặp Hùng Thiên Khôn nhưng nghe Kim Phi Dao kể thì cũng biết người này là Hùng Thiên Khôn đang dùng tên giả Kim Khôn Nhi. Tuy mặc đồ hoa lệ, bề ngoài cũng đẹp kinh người nhưng lại mang vẻ mặt khó chịu. Hoa Uyển Ti cũng đoán được tại sao hắn mất hứng, chẳng qua là biểu hiện như thế cũng quá rõ ràng, ngồi trước mặt cao thủ trông rất đáng đánh đòn.
Đây là ý nghĩ của nàng nhưng Nhâm Ngân lại không nghĩ như vậy. Thái độ xa cách của Hùng Thiên Khôn khiến một người đi tới đâu cũng được cả nam lẫn nữ ùa lên tung hô là hắn cảm thấy rất có ý tứ. Không phải rất kiêu ngạo sao, kể cả không đồng ý cũng phải thành thành thật thật ngồi tại đó chờ hắn sủng hạnh.
Lát nữa sẽ làm ngươi rũ bỏ kiêu ngạo, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi hồng lên như thế nào. Nhâm Ngân thích nhất là kiểu người này, lúc hắn chơi đùa thì đối phương sẽ cảm thấy hổ thẹn, thực sự làm người ta muốn ngừng mà không được.
Hắn nhìn Hùng Thiên Khôn, nở nụ cười dâm đãng rồi quay đầu nhìn nữ tử đang cười nhàn nhạt này, luôn cảm thấy có chút không chân thực. Ngoài việc nàng đẹp đến mức không thật, còn đẹp hơn Kim Khôn Nhi vài phần ra thì nàng còn làm người ta cảm thấy là lạ. Trên người nàng không có hương vị thông thường nữ nhân hay có, loại mùi thịt nhàn nhạt đó kể cả có dùng nhiều phấn son cũng không thể át được.
Nhưng nữ tử này lại không có hương vị đó, trên người chỉ có mùi hoa nhàn nhạt, cả người tinh xảo như đồ giả. Tuy nhiên, cẩn thận nhìn lại dùng cả thần thức đảo qua cũng có thể cảm giác được linh khí trên người nàng, còn có máu tươi lưu động dưới làn da và sắc thái linh động trong đôi mắt đều chứng minh nàng là một con người.
Nhâm Ngân cũng không nghĩ nhiều, dù sao hai người này đêm này đều ở dưới trướng của mình, rốt cục nên đoạt nguyên dương trước hay lấy nguyên âm trước? Nhưng mỹ nhân thoạt nhìn không phân rõ có phải là xử nữ không này có còn nguyên âm không?
Hắn vừa định đưa tay kéo Hoa Uyển Ti xác nhận xem sao thì Hoa Uyển Ti lại xoay người nhận đĩa quả mà người phục vụ bưng tới, vừa vặn tránh khỏi tay hắn. Đang định ôm chầm lấy người thì các chủ Bách Hoan các lại mở miệng: “Nhâm huynh, người lần này coi như vừa lòng chứ?”
Nhâm Ngân thu tay cười nói: “Tạ đạo hữu, người lần này tốt hơn các lần trước nhiều, ngươi thật là có tâm. Không cần những người khác nữa, đêm nay lưu trữ hai người này là được.”
“Nhâm huynh vừa lòng là tốt rồi, nào, lại uống một ly.” Tạ Lập cười nói, giơ chén ngọc trong tay lên. Lần hợp tác này còn phải nhờ Nhâm Ngân làm trung gian, chỉ cần hắn vừa lòng thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Uống hết chén rượu, hai người cùng cảm thấy phi thường mĩ mãn, đang chuẩn bị rót thêm ly nữa thì Sử Như vội vã chạy vào. Hắn nhỏ giọng nói lại chuyện khố phòng bị trộm vào tai Tạ Lập, nói xong lập tức lui ra sau hai bước, dè dặt cẩn trọng đứng nhìn.
Sắc mặt Tạ Lập trở nên rất khó coi, trợn mắt nhìn Sử Như một cái, thực muốn đánh chết tên vô dụng này, nhưng bây giờ đang tiếp đãi Nhâm Ngân, hắn không tiện xử lý hạ nhân trước mặt Nhâm Ngân, khẽ cắn môi nhịn xuống.
Sử Như thấy hắn áp chế cơn giận thì trong lòng thả lỏng, bẩm báo lúc này quả nhiên là đúng, trước mặt khách quý, các chủ sẽ không ra tay, nếu bình thường thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
“Nhâm huynh, chỗ ta có chút phiền phức nhỏ, phải đi xem sao. Ngươi cứ ngồi đây, ta đi một lát sẽ trở lại.” Tạ Lập đứng dậy, chắp tay nói với Nhâm Ngân.
“Không sao, Tạ huynh cứ đi đi.” Nhâm Ngân khoát tay, chỉ cần có mỹ nhân ở đây thì có Tạ Lập hay không đều không thành vấn đề.
Hoa Uyển Ti hơi ngẩng đầu nhìn lướt qua Tạ Lập, đoán là Kim Phi Dao đã xuất thủ, tám phần đang trốn đi. Có điều, hiện tại cả nàng và Hùng Thiên Khôn đều rất nguy hiểm, tên sắc quỷ Nhâm Ngân này sẽ không thả hai người bọn họ ra, đêm nay hẳn sẽ có chuyện.
Hùng Thiên Khôn cũng nhìn ra sự khác thường, cực lực khống chế phản ứng của mình, Phi Dao lại không lên tiếng báo trước đã bắt đầu hành động. Giờ phải làm sao? Nàng có ai tiếp ứng không? Có phải chỉ có một mình không? Giờ đang trốn ở đâu?
Trong đầu hắn loạn như ma, chỉ cần liên quan đến tiểu Kim là hắn liền cảm giác bản thân mất bình tĩnh. Vân lão mới gặp Kim Phi Dao một lần đã nói đến việc này, khuyên hắn nên giết chết tiểu Kim hoặc là giữ lấy nàng, nếu để địch nhân lợi dụng thì sẽ vô cùng mất lợi với bản thân.
Tuy tâm đang loạn như ma nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện gì, trong đầu nghĩ đến cảnh Kim Phi Dao lúc này đang bị vây khốn không chỗ để trốn, bất lực nép vào một góc. Đầu óc hắn hỗn loạn, rất muốn lập tức lao ra, giải cứu Kim Phi Dao khỏi nước sôi lửa bỏng.
Hai người cùng nghĩ đến một người, suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau. Một người căn bản không hề nóng nảy, chỉ cảm thấy Kim Phi Dao không ép buộc người khác là tốt rồi, kể cả có là các chủ Luyện Hư kỳ tới thì nàng cũng có cách tự bảo vệ mình. Một người thì liên tưởng ngay đến cảnh Kim Phi Dao chịu bi thảm giống như một tiểu nữ tử tay không tấc sắt bị người khác khi dễ.
Tạ Lập và Sử Như đi ra ngoài, mặt lạnh hỏi: “Lý Mộc và Trương Cảnh Thành đâu? Ba người trông một cái khố phòng cũng không xong, các ngươi còn có tác dụng gì nữa?”
“Trương Cảnh Thành đã dẫn người đi bắt con linh thú kia, Lý Mộc thì lúc ta chạy đi vẫn còn đang ở khố phòng.” Sử Như mau chóng trả lời.
“Đi qua xem sao. Ta muốn nhìn xem loại linh thú gì chỉ to hai bàn tay mà có thể làm ra chuyện như vậy.” Tạ Lập thật không tin, hắn còn chưa từng thấy linh thú như vậy, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng có người đứng sau khống chế, chống đối bản thân. Nếu không thì kẻ đó sẽ không nhân lúc Nhâm Ngân tới mà làm như vậy, thêm một gã tu sĩ Luyện Hư kỳ thì càng thêm nguy hiểm nha.
Lúc Tạ Lập tới khố phòng thì phát hiện có không ít phục vụ nhưng không thấy thân ảnh Lý Mộc. Hắn lớn tiếng quát: “Lý Mộc đâu?”
“Bẩm các chủ, Lý tổng quản vừa mới đi về phòng.” Có người nhìn thấy Lý Mộc liền đáp.
“Mau chạy đi gọi hắn tới đây cho ta. Cả Trương Cảnh Thành kia nữa, đã bắt được con linh thú kia chưa?” Mặt Tạ Lập lạnh đến độ sắp kết băng, âm u đánh giá bốn phía khố phòng.
Đột nhiên, hắn lạnh giọng nói: “Cấm chế khố phòng ta đã đặt hạn chế, vật còn sống không thể tiến vào, trừ phi trên người có ngọc giản xóa bỏ lệnh cấm, mà ngọc giản này chỉ có ta và ba người các ngươi có. Nếu đúng như lời các ngươi, con linh thú kia chui ra từ trong khố phòng thì chắc chắn có người đã đặt ngọc giản lên người nó.”
Đúng lúc này, Trương Cảnh Thành vội vã chạy tới, thấy Tạ Lập sắc mặt khó coi đứng ở kia, vội vã nói: “Các chủ, ta đã phái người đóng toàn bộ cấm chế, không ai có thể rời đi cả. Chỉ cần nó không trốn thoát thì có thể bắt được chủ nhân nó.”
“Lý Mộc đâu?” Tạ Lập không quan tâm hắn mà hỏi tung tích Lý Mộc.
Mọi người quay ra nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy có chút không đúng, không phải là Lý Mộc bỏ chạy đấy chứ!
Người phục vụ chạy đi tìm Lý Mộc cũng trở về: “Các chủ, Lý quản sự không ở trong phòng, hơn nữa phòng hắn rất hỗn độn, không thấy tư trang đâu cả.”
Mặt Tạ Lập nhăn lại, thân hình đột nhiên mờ ảo trước mắt mọi người, người đã xuất hiện bên ngoài Bách Hoan các. Sau đó, hắn đứng im một lát rồi quay sang một hướng, độn nhanh đi. Chỉ chốc lát sau đã thấy hắn nắm một người trở về, chính là Lý Mộc.
Mọi người không hiểu có chuyện gì xảy ra, Bách Hoan các chưa từng xảy ra tình huống như vậy, ai cũng cảm thấy nghi hoặc. Các phục vụ đang đi hỏi mọi người xem có nhìn thấy một con linh thú bằng hai bàn tay, đầy người lông rậm màu đen lại có hai sừng cong, hoặc là có thấy tu sĩ nào mang theo linh thú như vậy hay không.
Linh thú lông đen sừng cong thì nhiều nhưng chỉ to bằng hai bàn tay lại làm mọi người khó khăn. Nhỏ như vậy chẳng phải là ấu tử sao? Loại ấu tử đó thì ai lại đem ra chứ, vì thế những người được hỏi cơ hồ đều lắc đầu, kể cả có ai đưa ra tin tức gì thì cũng là về những linh thú to.
Kim Phi Dao cũng mang vẻ tò mò nhìn những người phục vụ, nàng suốt ngày kiếm cơm miễn phí trong này cho nên hầu hết các phục vụ đều nhẵn mặt nàng, vì thế bọn họ chỉ tùy tiện hỏi vài câu rồi chuyển sang người khác.
Ca múa trên đài cũng ngừng, không khí quá mức khẩn trương khiến mọi người cảm thấy có chút không khỏe, có không ít người trở về phòng hoặc đi tìm các tiên tử xinh đẹp. Kim Phi Dao cũng đứng lên, cố ý chạy đi tìm phục vụ có tu vi cao hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Tuy thấy nàng rất phiền phức nhưng nàng tu vi cao, không nên đắc tội, người phục vụ kia vẫn miễn cưỡng nói: “Có người ăn cắp trong Bách Hoan các, giờ vẫn đang trà trộn trong khách nhân cho nên tất cả mọi người đều không thể rời khỏi Bách Hoan các.”
“A, lá gan thật không nhỏ, cũng dám làm chuyện như vậy. Nhưng giờ phải tra thế nào, đuổi hết mọi người về phòng rồi tra sao?” Kim Phi Dao lại hỏi. Nàng muốn biết bước tiếp theo bọn sẽ làm gì, bản thân còn có việc phải làm, nếu bọn họ lại tới phòng tìm sẽ không thấy nàng.
Người phục vụ kia lắc đầu nói: “Còn chưa biết, hiện tại chỉ không để mọi người rời thuyền, những việc khác phải bẩm báo các chủ mới quyết định được. Tuy nhiên, vẫn thỉnh tiên tử đừng đi lại lung tung, tốt nhất là trở về phòng.”
“Vậy sao? Được, lát nữa ta sẽ về.” Kim Phi Dao gật đầu, thả hắn đi. Sau đó nàng đi theo đám người ra ngoài, sau đó trở về phòng mình.
Tất cả mọi người ào ào nghị luận, đủ loại phán đoán, nào là cừu gia, nào là Yêu tộc tới làm loạn, cũng có người vì chuyện không thể rời khỏi Bách Hoan các mà tự dưng có cảm giác gặp nguy hiểm. Bình thường có thể tùy tiện rời đi thì không hề có ý nghĩ muốn đi, nhưng hiện tại không được đi lại làm người ta sinh ra ý nghĩ phải rời khỏi.
Tràng cảnh vốn đã loạn giờ lại bắt đầu có tu sĩ tỏ ra bất mãn vì bị hạn chế tự do, bắt đầu ồn ào náo loạn. Không ít người ầm ĩ yêu cầu mở cấm chế để bọn họ rời đi, rõ ràng không muốn đi lại tìm phục vụ tranh cãi ầm ĩ, Bách Hoan các càng thêm náo động.
Hoa Uyển Ti ngồi trong một căn phòng hoa lệ, rót rượu cho tên tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ giống Nhâm Hiên Chi kia, người nọ cứ híp mắt nhìn nàng. Ánh mắt nàng nhẹ nhàng xem xét, nhìn thoáng qua tên mĩ nam kinh diễm ngồi bên kia Nhâm Ngân.
Trước kia nàng chưa từng gặp Hùng Thiên Khôn nhưng nghe Kim Phi Dao kể thì cũng biết người này là Hùng Thiên Khôn đang dùng tên giả Kim Khôn Nhi. Tuy mặc đồ hoa lệ, bề ngoài cũng đẹp kinh người nhưng lại mang vẻ mặt khó chịu. Hoa Uyển Ti cũng đoán được tại sao hắn mất hứng, chẳng qua là biểu hiện như thế cũng quá rõ ràng, ngồi trước mặt cao thủ trông rất đáng đánh đòn.
Đây là ý nghĩ của nàng nhưng Nhâm Ngân lại không nghĩ như vậy. Thái độ xa cách của Hùng Thiên Khôn khiến một người đi tới đâu cũng được cả nam lẫn nữ ùa lên tung hô là hắn cảm thấy rất có ý tứ. Không phải rất kiêu ngạo sao, kể cả không đồng ý cũng phải thành thành thật thật ngồi tại đó chờ hắn sủng hạnh.
Lát nữa sẽ làm ngươi rũ bỏ kiêu ngạo, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi hồng lên như thế nào. Nhâm Ngân thích nhất là kiểu người này, lúc hắn chơi đùa thì đối phương sẽ cảm thấy hổ thẹn, thực sự làm người ta muốn ngừng mà không được.
Hắn nhìn Hùng Thiên Khôn, nở nụ cười dâm đãng rồi quay đầu nhìn nữ tử đang cười nhàn nhạt này, luôn cảm thấy có chút không chân thực. Ngoài việc nàng đẹp đến mức không thật, còn đẹp hơn Kim Khôn Nhi vài phần ra thì nàng còn làm người ta cảm thấy là lạ. Trên người nàng không có hương vị thông thường nữ nhân hay có, loại mùi thịt nhàn nhạt đó kể cả có dùng nhiều phấn son cũng không thể át được.
Nhưng nữ tử này lại không có hương vị đó, trên người chỉ có mùi hoa nhàn nhạt, cả người tinh xảo như đồ giả. Tuy nhiên, cẩn thận nhìn lại dùng cả thần thức đảo qua cũng có thể cảm giác được linh khí trên người nàng, còn có máu tươi lưu động dưới làn da và sắc thái linh động trong đôi mắt đều chứng minh nàng là một con người.
Nhâm Ngân cũng không nghĩ nhiều, dù sao hai người này đêm này đều ở dưới trướng của mình, rốt cục nên đoạt nguyên dương trước hay lấy nguyên âm trước? Nhưng mỹ nhân thoạt nhìn không phân rõ có phải là xử nữ không này có còn nguyên âm không?
Hắn vừa định đưa tay kéo Hoa Uyển Ti xác nhận xem sao thì Hoa Uyển Ti lại xoay người nhận đĩa quả mà người phục vụ bưng tới, vừa vặn tránh khỏi tay hắn. Đang định ôm chầm lấy người thì các chủ Bách Hoan các lại mở miệng: “Nhâm huynh, người lần này coi như vừa lòng chứ?”
Nhâm Ngân thu tay cười nói: “Tạ đạo hữu, người lần này tốt hơn các lần trước nhiều, ngươi thật là có tâm. Không cần những người khác nữa, đêm nay lưu trữ hai người này là được.”
“Nhâm huynh vừa lòng là tốt rồi, nào, lại uống một ly.” Tạ Lập cười nói, giơ chén ngọc trong tay lên. Lần hợp tác này còn phải nhờ Nhâm Ngân làm trung gian, chỉ cần hắn vừa lòng thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Uống hết chén rượu, hai người cùng cảm thấy phi thường mĩ mãn, đang chuẩn bị rót thêm ly nữa thì Sử Như vội vã chạy vào. Hắn nhỏ giọng nói lại chuyện khố phòng bị trộm vào tai Tạ Lập, nói xong lập tức lui ra sau hai bước, dè dặt cẩn trọng đứng nhìn.
Sắc mặt Tạ Lập trở nên rất khó coi, trợn mắt nhìn Sử Như một cái, thực muốn đánh chết tên vô dụng này, nhưng bây giờ đang tiếp đãi Nhâm Ngân, hắn không tiện xử lý hạ nhân trước mặt Nhâm Ngân, khẽ cắn môi nhịn xuống.
Sử Như thấy hắn áp chế cơn giận thì trong lòng thả lỏng, bẩm báo lúc này quả nhiên là đúng, trước mặt khách quý, các chủ sẽ không ra tay, nếu bình thường thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
“Nhâm huynh, chỗ ta có chút phiền phức nhỏ, phải đi xem sao. Ngươi cứ ngồi đây, ta đi một lát sẽ trở lại.” Tạ Lập đứng dậy, chắp tay nói với Nhâm Ngân.
“Không sao, Tạ huynh cứ đi đi.” Nhâm Ngân khoát tay, chỉ cần có mỹ nhân ở đây thì có Tạ Lập hay không đều không thành vấn đề.
Hoa Uyển Ti hơi ngẩng đầu nhìn lướt qua Tạ Lập, đoán là Kim Phi Dao đã xuất thủ, tám phần đang trốn đi. Có điều, hiện tại cả nàng và Hùng Thiên Khôn đều rất nguy hiểm, tên sắc quỷ Nhâm Ngân này sẽ không thả hai người bọn họ ra, đêm nay hẳn sẽ có chuyện.
Hùng Thiên Khôn cũng nhìn ra sự khác thường, cực lực khống chế phản ứng của mình, Phi Dao lại không lên tiếng báo trước đã bắt đầu hành động. Giờ phải làm sao? Nàng có ai tiếp ứng không? Có phải chỉ có một mình không? Giờ đang trốn ở đâu?
Trong đầu hắn loạn như ma, chỉ cần liên quan đến tiểu Kim là hắn liền cảm giác bản thân mất bình tĩnh. Vân lão mới gặp Kim Phi Dao một lần đã nói đến việc này, khuyên hắn nên giết chết tiểu Kim hoặc là giữ lấy nàng, nếu để địch nhân lợi dụng thì sẽ vô cùng mất lợi với bản thân.
Tuy tâm đang loạn như ma nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện gì, trong đầu nghĩ đến cảnh Kim Phi Dao lúc này đang bị vây khốn không chỗ để trốn, bất lực nép vào một góc. Đầu óc hắn hỗn loạn, rất muốn lập tức lao ra, giải cứu Kim Phi Dao khỏi nước sôi lửa bỏng.
Hai người cùng nghĩ đến một người, suy nghĩ lại hoàn toàn khác nhau. Một người căn bản không hề nóng nảy, chỉ cảm thấy Kim Phi Dao không ép buộc người khác là tốt rồi, kể cả có là các chủ Luyện Hư kỳ tới thì nàng cũng có cách tự bảo vệ mình. Một người thì liên tưởng ngay đến cảnh Kim Phi Dao chịu bi thảm giống như một tiểu nữ tử tay không tấc sắt bị người khác khi dễ.
Tạ Lập và Sử Như đi ra ngoài, mặt lạnh hỏi: “Lý Mộc và Trương Cảnh Thành đâu? Ba người trông một cái khố phòng cũng không xong, các ngươi còn có tác dụng gì nữa?”
“Trương Cảnh Thành đã dẫn người đi bắt con linh thú kia, Lý Mộc thì lúc ta chạy đi vẫn còn đang ở khố phòng.” Sử Như mau chóng trả lời.
“Đi qua xem sao. Ta muốn nhìn xem loại linh thú gì chỉ to hai bàn tay mà có thể làm ra chuyện như vậy.” Tạ Lập thật không tin, hắn còn chưa từng thấy linh thú như vậy, tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng có người đứng sau khống chế, chống đối bản thân. Nếu không thì kẻ đó sẽ không nhân lúc Nhâm Ngân tới mà làm như vậy, thêm một gã tu sĩ Luyện Hư kỳ thì càng thêm nguy hiểm nha.
Lúc Tạ Lập tới khố phòng thì phát hiện có không ít phục vụ nhưng không thấy thân ảnh Lý Mộc. Hắn lớn tiếng quát: “Lý Mộc đâu?”
“Bẩm các chủ, Lý tổng quản vừa mới đi về phòng.” Có người nhìn thấy Lý Mộc liền đáp.
“Mau chạy đi gọi hắn tới đây cho ta. Cả Trương Cảnh Thành kia nữa, đã bắt được con linh thú kia chưa?” Mặt Tạ Lập lạnh đến độ sắp kết băng, âm u đánh giá bốn phía khố phòng.
Đột nhiên, hắn lạnh giọng nói: “Cấm chế khố phòng ta đã đặt hạn chế, vật còn sống không thể tiến vào, trừ phi trên người có ngọc giản xóa bỏ lệnh cấm, mà ngọc giản này chỉ có ta và ba người các ngươi có. Nếu đúng như lời các ngươi, con linh thú kia chui ra từ trong khố phòng thì chắc chắn có người đã đặt ngọc giản lên người nó.”
Đúng lúc này, Trương Cảnh Thành vội vã chạy tới, thấy Tạ Lập sắc mặt khó coi đứng ở kia, vội vã nói: “Các chủ, ta đã phái người đóng toàn bộ cấm chế, không ai có thể rời đi cả. Chỉ cần nó không trốn thoát thì có thể bắt được chủ nhân nó.”
“Lý Mộc đâu?” Tạ Lập không quan tâm hắn mà hỏi tung tích Lý Mộc.
Mọi người quay ra nhìn nhau, lúc này mới cảm thấy có chút không đúng, không phải là Lý Mộc bỏ chạy đấy chứ!
Người phục vụ chạy đi tìm Lý Mộc cũng trở về: “Các chủ, Lý quản sự không ở trong phòng, hơn nữa phòng hắn rất hỗn độn, không thấy tư trang đâu cả.”
Mặt Tạ Lập nhăn lại, thân hình đột nhiên mờ ảo trước mắt mọi người, người đã xuất hiện bên ngoài Bách Hoan các. Sau đó, hắn đứng im một lát rồi quay sang một hướng, độn nhanh đi. Chỉ chốc lát sau đã thấy hắn nắm một người trở về, chính là Lý Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.