Chương 621: Hành tung
Chính Nguyệt Sơ Tứ
21/04/2018
“Ta nói này…” Kim Phi Dao cắn hoa quả lấy từ Tiêu
Linh giới, hỏi Bố Tự Du đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh: “Rốt cục Thế Đạo
Kinh có đang làm việc không vậy? Đã một tháng rồi mà một chút tin tức
cũng không có. Mập Mạp không phải là đã bị người ta nấu ăn rồi chứ, Hoa
Uyển Ti… hẳn là không có việc gì đâu, dù sao kinh nghiệm của nàng cũng
rất nhiều.”
Bố Tự Du dựa người vào tảng đá phơi nắng, lười biếng nói: “Ngươi gấp cái gì, tìm được tự nhiên sẽ cho ta biết. Tuy nhiên, bọn họ thật sự sẽ quay lại lấy những viên đá này sao? Đợi một tháng mà vẫn không có động tĩnh gì, ta thấy tám phần là sẽ không đến.”
“Chắc chắn sẽ đến, bọn họ tuyệt đối cho rằng sẽ không còn ai sống được trong lôi điện cho nên chuyện nơi này sẽ không bị ai biết. Nếu thực sự muốn bổ thiên thì nhất định phải tới lấy.” Kim Phi Dao khẳng định, đợt sấm kia vô cùng hung mãnh, nếu không phải nàng có lôi ô thì có khả năng đã chết rồi.
“Chúc ngươi may mắn, nếu không thì người của ngươi có khả năng cũng không nhớ ngươi nữa.” Bố Tự Du chế nhạo.
“Đừng có mở miệng quạ đen ra, ta còn chờ hai người bọn họ kiếm linh thạch cho ta đó.” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Đột nhiên, Kim Phi Dao vội đẩy hắn một cái: “Mau nhìn, có người tới.”
Bố Tự Du ngồi bật dậy, thấy trong quầng sáng phía trước xuất hiện một đám người. Kim Phi Dao đã đặt một tiểu Lõa châu ở chỗ miệng núi lửa, sau đó canh giữ ở ngọn núi thứ mười bốn mà Viêm long không tìm tới, chuyên môn chờ bọn họ. Nếu ngươi cứ ở đó canh chừng thì người ta đảo thần thức qua là có thể phát hiện. May mà lúc đó vì bảo vệ lôi cô, Mập Mạp đã đem Lõa châu ra bày bện trong rừng trúc, nếu không thì bây giờ nàng không có mà dùng.
Lần này có sáu mươi người tới, khác lần trước là người lần này đều mặc trang phục tinh tú. Xem ra phát triển rất nhanh nha, mới sau hai tháng mà đã mở rộng như vậy.
Mục đích của Kim Phi Dao là chờ những người này lấy đá ra, sau đó liền cùng Bố Tự Du theo dõi bọn họ, xem hang ổ của bọn họ ở nơi nào. Tốt nhất là có thể trà trộn vào, cứu người ra, về chuyện ngăn cản Hiên Viên Bình bổ thiên thế nào thì thuận tiện giao cho Bố Tự Du.
Cứ để hắn gọi những nhân vật lợi hại tới xử lý Hiên Viên Bình, nếu không thì nàng cũng không đánh lại hắn. Đợi đả thương được hắn rồi thì nàng có thể cầm lôi ô ra đâm hắn vài cái, trực tiếp đánh thì thôi, lôi của hắn quá lợi hại, nàng còn chưa muốn tìm chết.
Đám người kia đầu tiên là dạo quanh đỉnh núi một vòng, không phát hiện có người và điều gì dị thường liền bắt đầu vẽ pháp trận. Đợi đầy đủ một ngày một đêm bọn họ mới vẽ xong pháp trận. Bố Tự Du đả khởi tinh thần, cũng lấy hoa quả ăn, vừa ăn vừa vẽ lại pháp trận kia xuống quyển sổ.
Thật sự là chuyên nghiệp, ngay cả thứ này cũng vẽ ra. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn quyển sổ, phát hiện ngay cả trang phục tinh tú cũng được hắn vẽ nhất thanh nhị sở. Nhìn thủ pháp của hắn thì vẽ giống như đúc.
“Trong sổ của ngươi có ghi chuyện của ta không vậy?” Kim Phi Dao đột nhiên tò mò hỏi.
“Có chứ.” Bố Tự Du thuận miệng đáp.
“Cho ta xem!” Kim Phi Dao vươn tay định cướp cuốn sổ, muốn xem Bố Tự Du viết cái gì trong đó. Không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh hơn, mau chóng giơ quyển sổ ra xa, làm Kim Phi Dao chụp vào không khí.
Sau đó, hắn cầm bút lắc lắc: “Không thể được, đây là cần câu cơm của ta, không thể để gia hỏa ngươi sờ loạn. Chuyện của ngươi ngươi còn không biết sao? Không có gì hay mà xem đâu.”
“Thật nhỏ mọn!” Kim Phi Dao bất mãn nói, lại lần nữa ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Lõa châu, chờ đám người Thần Uy giáo kia lấy đá ra.
Động tác của những người kia vô cùng chậm, chỉ có thể trách nhân số quá ít cho nên chậm chạp hơn lần trước rất nhiều. Tuy nhiên, Kim Phi Dao lại không thấy Hiên Viên Bình trong số đó, nghĩ ra là nếu còn lừa tu sĩ tới lại không có ai dùng lôi điện đánh chết thì sẽ để người chạy thoát. Lúc này rõ ràng chỉ có người nhà, tuy hơi chậm nhưng lại không cần giết người diệt khẩu.
Hao phí thời gian hai ngày bọn họ mới lấy hết những viên đá trong nham thạch ra, mãi cho đến lúc bên trong không còn gì nữa thì mới thấy bọn họ thu hồi linh lực. Pháp trận ảm đạm đi, có người bắt đầu xử lý dấu vết pháp trận, còn những người vừa xuất lực thì đều ngồi dưới đất, bắt đầu dùng đan dược điều tức. Lần này lại tốn thêm một ngày làm cho Kim Phi Dao mất hết kiên nhẫn.
“Đây là làm cái gì vậy! Sao có thể chậm như vậy chứ, thực quá vô dụng!” thấy những người này chỉ riêng việc điều tức cũng tốn mất một ngày, Kim Phi Dao bực tức không ngừng, chỉ hận không thể làm cho họ nhấc mông lên đi về. Tốn hai tháng mới chờ được bọn họ làm cho nàng có chút nóng vội.
“Đừng nóng vội, không bao lâu nữa là xong rồi.” Bố Tự Du bị nàng làm ầm ĩ, không có con ếch kia ở bên cạnh cho nàng đánh nên hình như tinh lực đều phát hết ra đằng miệng.
Rốt cục, người Thần Uy giáo cũng điều tức xong, nhân lúc trời tối thì chuẩn bị xuất phát. Tiểu Lõa châu thì không cần lấy đi, chỉ cần rời đi xa là nó sẽ tự hóa thành hư vô. Thu hồi Lõa châu, Kim Phi Dao và Bố Tự Du tự ẩn thân, nàng còn mặt dày đòi Bố Tự Du một tờ Ẩn Thân phù dán lên phi thảm.
Dùng linh lực để phi hành sẽ làm linh khí hỗn độn, vẫn là dùng phi thảm tốt hơn. Bố Tự Du đau lòng muốn chết, Ẩn Thân phù cao giai này rất đắt, hắn chỉ mang mười tờ bên người để phòng ngừa vạn nhất, bình thường hắn đều dùng ẩn thân thuật. Không ngờ hôm nay lại vì chuyện của Kim Phi Dao mà tốn mất hai tờ, ngay cả phi thảm cũng phải ẩn thân, thật sự là quá lãng phí.
Kim Phi Dao chỉ còn một tờ Ẩn Thân phù cao giai, có thể lấy không của Bố Tự Du đương nhiên nàng sẽ không lấy Ẩn Thân phù đê giai ra dùng. Hai người ngồi trên phi thảm, bám theo những người Thần Uy giáo từ xa, bay về hướng nam.
Đầu lĩnh là một tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ thập phần cảnh giác làm Bố Tự Du và Kim Phi Dao không dám tới gần. Những người khác thì rất lạnh nhạt, giống như là một môn phái bình thường vậy, không có cảm giác làm tặc.
Tu vi kém cỏi nhất trong đó cũng đã Hóa Thần kỳ, tốc độ rất nhanh, chợt lóe qua bầu trời đêm. Bọn họ lại không biết ở cách bọn họ rất xa còn có người đang theo dõi họ bằng mắt thường. Nếu giờ mà dùng thần thức sẽ khiến cho người hoài nghi, dùng mắt sẽ tiện hơn.
Kim Phi Dao cứ bay theo họ gần mười ngày, Bố Tự Du tức giận đến trắng bệch mặt mày, tất cả Ẩn Thân phù đã bị Kim Phi Dao dùng hết. Vì mượn phi thảm, Ẩn Thân phù cao giai đều dán lên phi thảm, Kim Phi Dao không có cách nào khác, đành phải dùng Ẩn Thân phù đê giai của mình, dọc đường đi không ngừng bổ sung mới miễn cưỡng trụ được.
Rốt cục, bọn họ bay về hướng nam mười ngày, tới một nơi toàn đá vụn, không có người. Đây là những tảng đá lớn nhỏ thoát ra khỏi các Thần giới, sau đó phập phù phiêu đãng trong không gian. Không phải là Thần giới lại có thể ở tạm cho nên có vài tán tu đặt chân ở nơi này.
Vì chỗ này khá gần Long Tức Thần giới, hàng năm bị hỏa sơn ảnh hưởng cho nên trên những tảng đá ở đây không có người ở. Không thể tưởng được bọn họ lại ở nơi này, nơi này thích hợp để khai sơn lập phái sao? Kim Phi Dao nhìn hoàn cảnh bốn phía, trên các tảng đá đều là hỏa sơn, căn bản không có một ngọn cỏ.
Người Thần Uy giáo bay đến phía sau một cự thạch cao hai mươi mấy trượng liền biến mất không thấy. Kim Phi Dao và Bố Tự Du chậm rãi bay qua, phát hiện phía sau cự thạch còn có hơn mười tảng đá nhỏ hơn một chút, giữa các tảng đá này còn có cầu nối liền. Hơn mười tảng đá to gần mười trượng nối liền với nhau, hình thành một dải đá hình hồ lô, đứng từ xa có thể nhìn thấy trên thạch bích có đào một ít thạch thất.
Thế này thì cũng quá đơn sơ, trên đầu là hỏa sơn bẩn thỉu, nơi ở thì là thạch thất cũ nát. Thần Uy giáo, cái tên thật là uy phong, thực tế lại nghèo kiết hủ lậu không ai chịu được, cái duy nhất nhìn được chính là bộ đồ tinh tú uy phong lẫm lẫm, phẩm giai coi như không tệ trên người bọn họ.
Nói là phẩm giai không tệ chứ cũng chỉ là pháp khí hạ phẩm cho tu sĩ Hóa Thần kỳ và pháp bảo hạ phẩm cho tu sĩ Luyện Hư mà thôi. Kim Phi Dao nghiêm trọng hoài nghi bên trong lớp áo tinh tú kia còn mặc đồ khác, nếu không cứ thế đi ra ngoài mà gặp phải tu sĩ cùng giai sẽ không có lực phòng ngự.
Loại môn phái này mà lại có nhiều người gia nhập như vậy, thật sự là kỳ quái. Tùy tiện tìm một tiểu phái ven đường cũng còn khí phái hơn chỗ này nhiều.” Kim Phi Dao và Bố Tự Du quét một vòng rồi thối lui ra xa thương lượng.
Kim Phi Dao ở trong này không phát hiện thần thức của mình, như vậy Hoa Uyển Ti hẳn là không ở đây. Nếu để nàng ở đây thì quả thực sẽ quậy lật trời, vừa bẩn vừa cũ. Hai người đều tin đây chỉ là phân điểm của Thần Uy giáo, muốn tìm xem Hiên Viên Bình ở đâu thì chỉ có thể trà trộn vào trong đó mới được.
“Ngươi chờ đó, ta vào trước xem sao.” Việc trà trộn vào một nơi chốn lạ thì Bố Tự Du thuần thục vô cùng, liền bảo Kim Phi Dao chờ ở đây để hắn đi thăm dò trước. Lần này chẳng phải đi đồ phái cho nên không cần tới gia hỏa Luyện Hư kỳ là Kim Phi Dao, phải lặng lẽ thám thính tình báo mới được.
Kim Phi Dao mừng rỡ, đúng lúc nàng ngại chỗ kia quá nhiều tro bụi, nàng tới là để cứu người chứ không phải giết người cho nên cứ để Bố Tự Du đi trước xem sao.
Hắn đi một mạch hai canh giờ, Kim Phi Dao đứng đợi mà hoài nghi không biết có phải hắn đã bị bắt rồi hay không, nếu không thì sao có thể lâu như vậy.
Ngay lúc nàng đang phiền chán thì bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm, Bố Tự Du hiện ra trên phi thảm. Lúc này bọn họ đã tránh ở một khe hở giữa hai tảng đá, người bên ngoài không dễ nhìn thấy.
“Thế nào?” Kim Phi Dao vừa thấy là hắn liền vội hỏi.
Bố Tự Du thở dài một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Nơi này quả nhiên chỉ là một phân điểm, người bên trong không nhiều lắm, chỉ có chừng một trăm người, đầu lĩnh chính là người mang đội lúc nãy. Ta còn thăm dò được bây giờ bọn họ còn đang tuyển giáo chúng, ta cảm thấy ngươi có thể trà trộn vào. Bọn họ ở bên ngoài chọn người sau đó sẽ giao ngọc giản này, ta cũng đã kiếm được cho ngươi đây, chỉ cần cầm ngọc giản này là có thể đi tìm người bên trong.”
“Nhưng ta phải nói gì mới chứng minh là bọn hắn đã lựa chọn?” Kim Phi Dao nhìn Bố Tự Du, đột nhiên có loại cảm giá bị đẩy vào hố lửa.
“Ta đợi ở trong đó hai canh giờ chính là để nghe cái này, ngươi chờ ta nói lại kỹ càng thì chỉ cần làm theo là sẽ không có vấn đề gì, có thể an toàn trà trộn vào đó.” Bố Tự Du son sắt nói.
Kim Phi Dao có chút hoài nghi hỏi: “Ta trà trộn vào trong làm giáo chúng, vậy ngươi thì làm gì?”
“Ta?” Bố Tự Du cười hắc hắc, “Ta phải liên hệ với ngoại giới, thu phóng các loại tình báo cho nên không thể đi vào. Ngươi yên tâm đi, có chuyện ta sẽ nghĩ cách thông báo cho ngươi.”
“Ngươi đúng là biết tìm việc để làm… Được rồi, đưa ngọc giản cho ta, nói một lần những việc cần chú ý nữa.” cuối cùng, Kim Phi Dao sốt ruột cứu người, trà trộn thì trà trộn, cuối cùng cũng phải tìm được một ít dấu vết.
Bố Tự Du dựa người vào tảng đá phơi nắng, lười biếng nói: “Ngươi gấp cái gì, tìm được tự nhiên sẽ cho ta biết. Tuy nhiên, bọn họ thật sự sẽ quay lại lấy những viên đá này sao? Đợi một tháng mà vẫn không có động tĩnh gì, ta thấy tám phần là sẽ không đến.”
“Chắc chắn sẽ đến, bọn họ tuyệt đối cho rằng sẽ không còn ai sống được trong lôi điện cho nên chuyện nơi này sẽ không bị ai biết. Nếu thực sự muốn bổ thiên thì nhất định phải tới lấy.” Kim Phi Dao khẳng định, đợt sấm kia vô cùng hung mãnh, nếu không phải nàng có lôi ô thì có khả năng đã chết rồi.
“Chúc ngươi may mắn, nếu không thì người của ngươi có khả năng cũng không nhớ ngươi nữa.” Bố Tự Du chế nhạo.
“Đừng có mở miệng quạ đen ra, ta còn chờ hai người bọn họ kiếm linh thạch cho ta đó.” Kim Phi Dao tức giận mắng.
Đột nhiên, Kim Phi Dao vội đẩy hắn một cái: “Mau nhìn, có người tới.”
Bố Tự Du ngồi bật dậy, thấy trong quầng sáng phía trước xuất hiện một đám người. Kim Phi Dao đã đặt một tiểu Lõa châu ở chỗ miệng núi lửa, sau đó canh giữ ở ngọn núi thứ mười bốn mà Viêm long không tìm tới, chuyên môn chờ bọn họ. Nếu ngươi cứ ở đó canh chừng thì người ta đảo thần thức qua là có thể phát hiện. May mà lúc đó vì bảo vệ lôi cô, Mập Mạp đã đem Lõa châu ra bày bện trong rừng trúc, nếu không thì bây giờ nàng không có mà dùng.
Lần này có sáu mươi người tới, khác lần trước là người lần này đều mặc trang phục tinh tú. Xem ra phát triển rất nhanh nha, mới sau hai tháng mà đã mở rộng như vậy.
Mục đích của Kim Phi Dao là chờ những người này lấy đá ra, sau đó liền cùng Bố Tự Du theo dõi bọn họ, xem hang ổ của bọn họ ở nơi nào. Tốt nhất là có thể trà trộn vào, cứu người ra, về chuyện ngăn cản Hiên Viên Bình bổ thiên thế nào thì thuận tiện giao cho Bố Tự Du.
Cứ để hắn gọi những nhân vật lợi hại tới xử lý Hiên Viên Bình, nếu không thì nàng cũng không đánh lại hắn. Đợi đả thương được hắn rồi thì nàng có thể cầm lôi ô ra đâm hắn vài cái, trực tiếp đánh thì thôi, lôi của hắn quá lợi hại, nàng còn chưa muốn tìm chết.
Đám người kia đầu tiên là dạo quanh đỉnh núi một vòng, không phát hiện có người và điều gì dị thường liền bắt đầu vẽ pháp trận. Đợi đầy đủ một ngày một đêm bọn họ mới vẽ xong pháp trận. Bố Tự Du đả khởi tinh thần, cũng lấy hoa quả ăn, vừa ăn vừa vẽ lại pháp trận kia xuống quyển sổ.
Thật sự là chuyên nghiệp, ngay cả thứ này cũng vẽ ra. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn quyển sổ, phát hiện ngay cả trang phục tinh tú cũng được hắn vẽ nhất thanh nhị sở. Nhìn thủ pháp của hắn thì vẽ giống như đúc.
“Trong sổ của ngươi có ghi chuyện của ta không vậy?” Kim Phi Dao đột nhiên tò mò hỏi.
“Có chứ.” Bố Tự Du thuận miệng đáp.
“Cho ta xem!” Kim Phi Dao vươn tay định cướp cuốn sổ, muốn xem Bố Tự Du viết cái gì trong đó. Không ngờ tốc độ của hắn lại nhanh hơn, mau chóng giơ quyển sổ ra xa, làm Kim Phi Dao chụp vào không khí.
Sau đó, hắn cầm bút lắc lắc: “Không thể được, đây là cần câu cơm của ta, không thể để gia hỏa ngươi sờ loạn. Chuyện của ngươi ngươi còn không biết sao? Không có gì hay mà xem đâu.”
“Thật nhỏ mọn!” Kim Phi Dao bất mãn nói, lại lần nữa ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Lõa châu, chờ đám người Thần Uy giáo kia lấy đá ra.
Động tác của những người kia vô cùng chậm, chỉ có thể trách nhân số quá ít cho nên chậm chạp hơn lần trước rất nhiều. Tuy nhiên, Kim Phi Dao lại không thấy Hiên Viên Bình trong số đó, nghĩ ra là nếu còn lừa tu sĩ tới lại không có ai dùng lôi điện đánh chết thì sẽ để người chạy thoát. Lúc này rõ ràng chỉ có người nhà, tuy hơi chậm nhưng lại không cần giết người diệt khẩu.
Hao phí thời gian hai ngày bọn họ mới lấy hết những viên đá trong nham thạch ra, mãi cho đến lúc bên trong không còn gì nữa thì mới thấy bọn họ thu hồi linh lực. Pháp trận ảm đạm đi, có người bắt đầu xử lý dấu vết pháp trận, còn những người vừa xuất lực thì đều ngồi dưới đất, bắt đầu dùng đan dược điều tức. Lần này lại tốn thêm một ngày làm cho Kim Phi Dao mất hết kiên nhẫn.
“Đây là làm cái gì vậy! Sao có thể chậm như vậy chứ, thực quá vô dụng!” thấy những người này chỉ riêng việc điều tức cũng tốn mất một ngày, Kim Phi Dao bực tức không ngừng, chỉ hận không thể làm cho họ nhấc mông lên đi về. Tốn hai tháng mới chờ được bọn họ làm cho nàng có chút nóng vội.
“Đừng nóng vội, không bao lâu nữa là xong rồi.” Bố Tự Du bị nàng làm ầm ĩ, không có con ếch kia ở bên cạnh cho nàng đánh nên hình như tinh lực đều phát hết ra đằng miệng.
Rốt cục, người Thần Uy giáo cũng điều tức xong, nhân lúc trời tối thì chuẩn bị xuất phát. Tiểu Lõa châu thì không cần lấy đi, chỉ cần rời đi xa là nó sẽ tự hóa thành hư vô. Thu hồi Lõa châu, Kim Phi Dao và Bố Tự Du tự ẩn thân, nàng còn mặt dày đòi Bố Tự Du một tờ Ẩn Thân phù dán lên phi thảm.
Dùng linh lực để phi hành sẽ làm linh khí hỗn độn, vẫn là dùng phi thảm tốt hơn. Bố Tự Du đau lòng muốn chết, Ẩn Thân phù cao giai này rất đắt, hắn chỉ mang mười tờ bên người để phòng ngừa vạn nhất, bình thường hắn đều dùng ẩn thân thuật. Không ngờ hôm nay lại vì chuyện của Kim Phi Dao mà tốn mất hai tờ, ngay cả phi thảm cũng phải ẩn thân, thật sự là quá lãng phí.
Kim Phi Dao chỉ còn một tờ Ẩn Thân phù cao giai, có thể lấy không của Bố Tự Du đương nhiên nàng sẽ không lấy Ẩn Thân phù đê giai ra dùng. Hai người ngồi trên phi thảm, bám theo những người Thần Uy giáo từ xa, bay về hướng nam.
Đầu lĩnh là một tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ thập phần cảnh giác làm Bố Tự Du và Kim Phi Dao không dám tới gần. Những người khác thì rất lạnh nhạt, giống như là một môn phái bình thường vậy, không có cảm giác làm tặc.
Tu vi kém cỏi nhất trong đó cũng đã Hóa Thần kỳ, tốc độ rất nhanh, chợt lóe qua bầu trời đêm. Bọn họ lại không biết ở cách bọn họ rất xa còn có người đang theo dõi họ bằng mắt thường. Nếu giờ mà dùng thần thức sẽ khiến cho người hoài nghi, dùng mắt sẽ tiện hơn.
Kim Phi Dao cứ bay theo họ gần mười ngày, Bố Tự Du tức giận đến trắng bệch mặt mày, tất cả Ẩn Thân phù đã bị Kim Phi Dao dùng hết. Vì mượn phi thảm, Ẩn Thân phù cao giai đều dán lên phi thảm, Kim Phi Dao không có cách nào khác, đành phải dùng Ẩn Thân phù đê giai của mình, dọc đường đi không ngừng bổ sung mới miễn cưỡng trụ được.
Rốt cục, bọn họ bay về hướng nam mười ngày, tới một nơi toàn đá vụn, không có người. Đây là những tảng đá lớn nhỏ thoát ra khỏi các Thần giới, sau đó phập phù phiêu đãng trong không gian. Không phải là Thần giới lại có thể ở tạm cho nên có vài tán tu đặt chân ở nơi này.
Vì chỗ này khá gần Long Tức Thần giới, hàng năm bị hỏa sơn ảnh hưởng cho nên trên những tảng đá ở đây không có người ở. Không thể tưởng được bọn họ lại ở nơi này, nơi này thích hợp để khai sơn lập phái sao? Kim Phi Dao nhìn hoàn cảnh bốn phía, trên các tảng đá đều là hỏa sơn, căn bản không có một ngọn cỏ.
Người Thần Uy giáo bay đến phía sau một cự thạch cao hai mươi mấy trượng liền biến mất không thấy. Kim Phi Dao và Bố Tự Du chậm rãi bay qua, phát hiện phía sau cự thạch còn có hơn mười tảng đá nhỏ hơn một chút, giữa các tảng đá này còn có cầu nối liền. Hơn mười tảng đá to gần mười trượng nối liền với nhau, hình thành một dải đá hình hồ lô, đứng từ xa có thể nhìn thấy trên thạch bích có đào một ít thạch thất.
Thế này thì cũng quá đơn sơ, trên đầu là hỏa sơn bẩn thỉu, nơi ở thì là thạch thất cũ nát. Thần Uy giáo, cái tên thật là uy phong, thực tế lại nghèo kiết hủ lậu không ai chịu được, cái duy nhất nhìn được chính là bộ đồ tinh tú uy phong lẫm lẫm, phẩm giai coi như không tệ trên người bọn họ.
Nói là phẩm giai không tệ chứ cũng chỉ là pháp khí hạ phẩm cho tu sĩ Hóa Thần kỳ và pháp bảo hạ phẩm cho tu sĩ Luyện Hư mà thôi. Kim Phi Dao nghiêm trọng hoài nghi bên trong lớp áo tinh tú kia còn mặc đồ khác, nếu không cứ thế đi ra ngoài mà gặp phải tu sĩ cùng giai sẽ không có lực phòng ngự.
Loại môn phái này mà lại có nhiều người gia nhập như vậy, thật sự là kỳ quái. Tùy tiện tìm một tiểu phái ven đường cũng còn khí phái hơn chỗ này nhiều.” Kim Phi Dao và Bố Tự Du quét một vòng rồi thối lui ra xa thương lượng.
Kim Phi Dao ở trong này không phát hiện thần thức của mình, như vậy Hoa Uyển Ti hẳn là không ở đây. Nếu để nàng ở đây thì quả thực sẽ quậy lật trời, vừa bẩn vừa cũ. Hai người đều tin đây chỉ là phân điểm của Thần Uy giáo, muốn tìm xem Hiên Viên Bình ở đâu thì chỉ có thể trà trộn vào trong đó mới được.
“Ngươi chờ đó, ta vào trước xem sao.” Việc trà trộn vào một nơi chốn lạ thì Bố Tự Du thuần thục vô cùng, liền bảo Kim Phi Dao chờ ở đây để hắn đi thăm dò trước. Lần này chẳng phải đi đồ phái cho nên không cần tới gia hỏa Luyện Hư kỳ là Kim Phi Dao, phải lặng lẽ thám thính tình báo mới được.
Kim Phi Dao mừng rỡ, đúng lúc nàng ngại chỗ kia quá nhiều tro bụi, nàng tới là để cứu người chứ không phải giết người cho nên cứ để Bố Tự Du đi trước xem sao.
Hắn đi một mạch hai canh giờ, Kim Phi Dao đứng đợi mà hoài nghi không biết có phải hắn đã bị bắt rồi hay không, nếu không thì sao có thể lâu như vậy.
Ngay lúc nàng đang phiền chán thì bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm, Bố Tự Du hiện ra trên phi thảm. Lúc này bọn họ đã tránh ở một khe hở giữa hai tảng đá, người bên ngoài không dễ nhìn thấy.
“Thế nào?” Kim Phi Dao vừa thấy là hắn liền vội hỏi.
Bố Tự Du thở dài một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Nơi này quả nhiên chỉ là một phân điểm, người bên trong không nhiều lắm, chỉ có chừng một trăm người, đầu lĩnh chính là người mang đội lúc nãy. Ta còn thăm dò được bây giờ bọn họ còn đang tuyển giáo chúng, ta cảm thấy ngươi có thể trà trộn vào. Bọn họ ở bên ngoài chọn người sau đó sẽ giao ngọc giản này, ta cũng đã kiếm được cho ngươi đây, chỉ cần cầm ngọc giản này là có thể đi tìm người bên trong.”
“Nhưng ta phải nói gì mới chứng minh là bọn hắn đã lựa chọn?” Kim Phi Dao nhìn Bố Tự Du, đột nhiên có loại cảm giá bị đẩy vào hố lửa.
“Ta đợi ở trong đó hai canh giờ chính là để nghe cái này, ngươi chờ ta nói lại kỹ càng thì chỉ cần làm theo là sẽ không có vấn đề gì, có thể an toàn trà trộn vào đó.” Bố Tự Du son sắt nói.
Kim Phi Dao có chút hoài nghi hỏi: “Ta trà trộn vào trong làm giáo chúng, vậy ngươi thì làm gì?”
“Ta?” Bố Tự Du cười hắc hắc, “Ta phải liên hệ với ngoại giới, thu phóng các loại tình báo cho nên không thể đi vào. Ngươi yên tâm đi, có chuyện ta sẽ nghĩ cách thông báo cho ngươi.”
“Ngươi đúng là biết tìm việc để làm… Được rồi, đưa ngọc giản cho ta, nói một lần những việc cần chú ý nữa.” cuối cùng, Kim Phi Dao sốt ruột cứu người, trà trộn thì trà trộn, cuối cùng cũng phải tìm được một ít dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.