Chương 275: không thể cười
Chính Nguyệt Sơ Tứ
17/11/2016
Edit: Ladybjrd
Trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận dưới triền núi xuất hiện một gã tu sĩ với bông hoa sen tuyết phi vũ trên đầu ngăn cản thiên lôi, đúng là tên Hợp Thể kỳ Đinh Trác.
Bên cạnh hắn là dưỡng hồn thú, hắn nhìn về phía Lang trên sườn núi: “Lang, lá gan ngươi cũng không nhỏ, nhưng ngươi cho rằng chỉ một cái dẫn lôi trận là có thể đánh thắng ta sao? Cũng không nhìn lại bản thân xem, mới Hợp Thể sơ kỳ.”
Đinh Trác dùng linh lực nên thanh âm vangvọng bốn phía, chấn màng tai Kim Phi Dao ông ông. Sợ bị đối phương nhận ra mình, nàng liền rụt lại phía sau Lang.
“Ngươi ở đây làm rùa đen rút đầu, dựa vào chút pháp văn phòng lôi đã muốn trốn tránh đến ngày có thể đi Độ Thiên giới sao? Hôm nay ta sẽ giúp ngươi dẫn lôi tới, cho ngươi hưởng thụ trước một chút tư vị của Độ Thiên giới.” Lang nhìn Đinh Trác, trong mắt là vô tận sát ý.
“Ngày đó ta hẳn phải giết tên súc sinh nhà ngươi, ta đã từ bi thả hai ngươi đi, thế mà hai ngươi lại báo đáp ta như vậy. Vốn thấy các ngươi là Nhân tộc nên nương tay, không ngờ lại đầu phục Ma tộc.” Đinh Trác đã sớm thấy Kim Phi Dao, nếu lúc trước vì trên đầu nàng không có sừng mà không nhận ra thì bây giờ dù nàng có hóa ra tro hắn cũng sẽ không nhận nhầm.
Kim Phi Dao nghe thế liền thò đầu ra nói: “Cũng không phải ta nói ra, ngươi mắng ta là súc sinh làm chi.”
Ngoài miệng không dám nói, trong lòng nàng lại suy nghĩ, nếu không phải năm đó ngươi không có bản sự, chỉ có thể vây khốn mà không giết được Lang ma đầu thì hôm nay ta sao phải chịu phần tội này. Nói đến nói đi cũng đều là tại ngươi không đủ mạnh.
“Đinh Trác, chịu chết đi!” Lang cười lạnh nói, sau đó tay phải duỗi ra, cây hắc hồn ma thương chớp động tinh quang liền xuất hiện trên tay hắn.
Sau đó Kim Phi Dao cảm thấy mắt hoa lên, thân mình Lang ở phía trước chợt lóe, xuất hiện hai Lang, một người cầm hắc ô, một người mặt không biểu cảm cầm hắc hồn ma thương.
Cầm theo hắc hồn ma thương, Lang vụt biến mất tại chỗ, một tức sau đó đã xuất hiện trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận. Hắn nhảy lên, cầm hắc hồn ma thương đâm xuống Đinh Trác.
Tay Đinh Trác vừa lật, một thủy nhân lại được kết xuất ra, thủy nhân cầm thủy đao đối phó với hắc hồn ma thương.
“Lang đại nhân, xem ra phân thân của ngươi càng ngày càng giống ngươi, cơ hồ là giống nhau như đúc nha.” Kim Phi Dao ngẩng dầu nhìn hai người bên dưới đánh nhau, tò mò nói.
“Ta mới là phân thân.” Lang nghiêng đầu nhìn nàng, nói.
“Hả?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, một phân thân như ngươi còn chống ô đứng đây làm gì, nguyên thân đã vào trong lôi trận mạo hiểm kia kìa.
“Nếu tiến lên là phân thân thì hắn tự nhiên sẽ có chỗ cố kỵ với nguyên thân này của ta.” Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Kim Phi Dao nín nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Lang đại nhân, vừa rồi nguyên thân của ngươi đã bị sét đánh một cái, ngươi không sợ nguyên thân chết sao?”
Trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận, lôi điện không ngừng đánh xuống ảnh hưởng đến cuộc chiến. Thủy nhân to lớn nhất, trở thành mục tiêu rõ ràng nhất của thiên lôi, cứ một chốc lại bị thiên lôi đánh trúng, tuy rằng sẽ ngưng kết lại ngay lập tức nhưng ngay sau đó sẽ lại bị sét đánh tan.
Lang cũng bị thiên lôi bổ trúng. Mỗi lần thiên lôi bổ vào người hắn, bộ đồ cực phẩm trên người hắn sẽ phát ra bạch quang mãnh liệt, con bạch long du động trên đó sẽ lập tức bay ra, há mồm nuốt lôi. Thoạt nhìn thì giống như bị sét đánh, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy dường như không chịu ảnh hưởng gì cả.
Thiên lôi như mưa, Đinh Trác hận Lang thấu xương, kể cả lần này không xảy ra chuyện gì thì cũng phải tiêu hao mất không ít pháp bảo kháng lôi. Như vậy thì thời gian hắn có thể đến Độ Thiên giới sẽ bị kéo dài. Khó nói chủ ý của tên Lang ma đầu này chính là như thế, muốn ta bị vây khốn ở thần cấp giới.
Hắn liền lật tay, trên tay xuất hiện một viên châu trắng nuột như ngọc, viên châu vừa xuất hiện, thiên lôi vốn đang đánh loạn bốn phía liền toàn bộ hướng tới chỗ nó mà đánh. Đinh Trác ném viên châu lên trời, thiên lôi liền đánh hết lên đó, phía bên dưới thành một vùng an toàn.
Sau đó, Đinh Trác nâng tay lên, trong hư không đột nhiên xuất hiện một làn nước óng ánh trong suốt kết thành một thanh thủy kiếm dài năm trượng. Thủy kiếm vừa hình thành liền phát ra tiếng rồng ngâm, trên thân kiếm lan tràn sương trắng, thiên địa linh khí vờn quanh, uy lực không thể khinh thường.
“Hừ!” phân thân của Lang hừ lạnh một tiếng, cầm hắc ô vụt xuất hiện trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận.
Mà chân thân của Lang thì cầm hắc hồn ma thương huy gạt vào không trung, một luồng lửa đen liền quay cuồng tuôn ra, uy lực mạnh mẽ khiến không gian phía sau hắn bắt đầu vặn vẹo. Phân thân thì đứng trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận, chân vừa chạm đất, mặt đất đã biến đen, chỉ còn tám mươi một cột ánh sáng là còn chiếu rọi lên không.
“Thiên Địa Tịch Diệt!” phân thân vươn tay, lạnh lùng nói.
Đinh Trác nheo mắt, thủy kiếm liền đánh về phía phân thân. Hắn nhận định người này chính là chân thân của Lang, uy lực của Thiên Địa Tịch Diệt không thể coi thường, tiêu diệt chân thân của hắn thì phân thân cũng sẽ tự nhiên biến mất.
Thủy kiếm kéo theo một đường sương mù thật dài, rít gào mà đến, phân thân đưa ô ra chắn phía trước, mặt đất chấn động, linh khí lẫn ma khí tận trời, hai vật va chạm vào nhau.
Phân thân chau mày, cắn răng lộ ra nụ cười, hắc ám dưới chân thu nhỏ lại.
Đinh Trác thấy Thiên Địa Tịch Diệt bị thu nhỏ lại thì mỉm cười, đúng lúc đó hắc hồn ma thương của chân thân vọt tới, miệng Lang thì hô “Thiên Địa Tịch Diệt!”. Đinh Trác vốn định dùng hoa sen Thiên Tinh để ngăn trở hắc hồn ma thương, dù sao hắn đã Hợp Thể sơ kỳ, tu vi của Lang ma đầu và hắn hơn kém hẳn một tầng.
Nhưng vừa nghe xong câu kia, sắc mặt Đinh Trác chợt biến, mắt thấy pháp bảo cực phẩm hoa sen Thiên Tinh và hắc hồn ma thương va chạm vào nhau, sau đó hắc hồn ma thương đột nhiên mềm nhũn, hóa thành một khối đen nuốt chửng hoa sen Thiên Tinh. Việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, hắc hồn ma thương lại khôi phục nguyên dạng, hàn quang lóng lánh đâm tới.
“Ngươi mới là chân thân!” Đinh Trác phản ứng lại, kẻ mạo hiểm tiến đến mới là chân thân của Lang, còn tên bung dù chỉ là phân thân.
Hắc hồn ma thương đã vọt đến, phía sau Đinh Trác chợt lóe, một đôi cánh xuất hiện phía sau hắn. Nhưng hắc hồn ma thương giống như biến hóa vô hạn, đầu thương lại trở nên mềm yếu, phun ra một cái đầu lâu Độc Nhãn Cự Nhân về phía hắn.
Cái đầu lâu kia vừa xuất hiện, thiên lôi đang bị viên châu vây khốn trên không liền toàn bộ rời mục tiêu, trực tiếp đánh vào đầu lâu. Phía trên đầu lâu nhất thời tụ tập một lôi cầu rộng một trượng, mà cái đầu lâu mang theo lôi cầu liền lao về phía Đinh Trác.
“A” Đinh Trác hét thảm một tiếng, thiên lôi trên trời thi nhau đánh xuống theo cái đầu lâu.
“Thật là lợi hại, phát súng kia thế mà lại biến hình.” Kim Phi Dao chậc lưỡi khen.
“Hô… Hô…” Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy sau gáy có nhiệt khí truyền đến, nàng lấy lại bình tĩnh vọt sang bên cạnh, sau đó tung một trảo vỗ quay lại.
Phía sau có cái gì đó chợt lóe, lắc lắc lông há miệng phun ra một đoàn bạch quang.
Kim Phi Dao chạy vội ra ngoài, tránh được bạch quang, bạch quang đánh trượt mục tiêu, đập vào sườn núi, san bằng một khoảng lớn. Nhìn con dưỡng hồn thú cao mười trượng kia, nàng mắng: “Ngươi lại xuống tay với ta, thật phí công lúc trước ta đối xử tốt với ngươi.”
Dưỡng hồn thú nổi giận gầm lên với nàng, hoàn toàn không có chút ý định nhận với người quen.
Kim Phi Dao cũng phát hỏa, thân hình run lên, hét lớn một tiếng biến thành cao mười trượng, sau đó há cái miệng rộng cắn dưỡng hồn thú. Nàng cứ thế mà cắn, hoàn toàn không sử dụng bất kỳ chút pháp thuật nào khiến cho một thân pháp thuật của dưỡng hồn thú không có cách nào sử dụng, đành phải nâng móng vuốt lên cắn xé lại.
Nhưng dưỡng hồn thú bình thường đều dùng pháp thuật, tuy sức lực cơ thể rất lớn nhưng cũng chỉ tương đương các yêu thú khác. Chống lại Thao Thiết vì ăn mà sinh thì công kích cận thân như vậy chỉ khiến nó ăn khổ. Kim Phi Dao dùng móng vuốt đè nó xuống, cắn vào cổ nó, răng nanh sắc bén dễ dàng cắn thủng cổ nó.
Dưỡng hồn thú nổi giận gầm lên một tiếng, một đoàn bạch quang liền phun ra khỏi miệng, bay sượt qua cánh tay trái Kim Phi Dao. Nhất thời, huyết nhục tứ tung, Kim Phi Dao cảm thấy tay trái đau đớn kịch liệt. Tay trái lúc nãy đã bị đại đao của thủy nhân chém trúng, giờ lại bị bạch quang của dưỡng hồn thú đánh phải, đau đến mức nàng tức giận tận trời.
Dùng sức đẩy, Kim Phi Dao đè dưỡng hồn thú xuống đất, dùng tay trái đè cằm nó, đẩy miệng nó lên trên, yết hầu dưỡng hồn thú liền lộ ra bên ngoài.
Miệng của Thao Thiết cơ hồ có thể biến hóa theo độ lớn của con mồi cho nên nàng có thể nuốt được hết thảy, không quản ngươi to bao nhiêu cường tráng thế nào đều không thể trốn khỏi cái miệng rộng của nàng. Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi biến thành Thao Thiết, Kim Phi Dao không có lấy nửa phần pháp thuật, chỉ cần dùng bạo lực và độ thèm ăn là được.
Một tiếng rắc vang lên, mồm Kim Phi Dao đã cắn trúng cổ dưỡng hồn thú, máu tươi phun ra như suối, dưỡng hồn thú ra sức giãy dụa, mà công kích của Kim Phi Dao vẫn chưa kết thúc, nàng cắn chặt cổ dưỡng hồn thú, Thông Thiên Như Ý hợp hai thành một, hóa thành một thanh lang nha bổng dài năm, sáu trượng.
Lang nha bổng hung hăng đâm vào mông dưỡng hồn thú, sau đó móng vuốt bên tay trái bị thương của Kim Phi Dao nhẹ nhàng di động, lang nha bổng liền nhanh chóng xoay tròn trong cơ thể dưỡng hồn thú.
Khắp đảo nổi vang vọng tiếng kêu thảm thiết của dưỡng hồn thú, tiếng kêu truyền đến tận chân trời khiến người nào nghe thấy cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Dưới công kích mãnh liệt của Kim Phi Dao, toàn thân dưỡng hồn thú mềm oặt xuống, trong yết hầu phát ra thanh âm hỗn độn rồi dần dần mất hơi thở. Không để lãng phí chút lương thực nào, Kim Phi Dao vỗ trảo thu lấy yêu đan của dưỡng hồn thú. Viên yêu đan trông như Nguyên Anh của Nhân tộc khiến nàng sửng sốt, đúng lúc đó lại nghe thấy một trận tiếng nổ phát ra trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận.
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt chỉ là một vùng trắng xóa, sóng xung kích do thiên lôi nổ mạnh đánh tới, thi thể dưỡng hồn thú bị thổi bay ra ngoài, Kim Phi Dao nhanh chóng ném yêu đan vào miệng, thò móng vuốt ghìm chặt vào đất.
Sóng xung kích qua đi, bốn phía một mảnh hỗn độn. Mộng Tuyền không còn bóng dáng, rừng cây rậm rạp chung quanh cũng biến mất vô tung vô ảnh, những cột sáng ở chỗ chôn đầu lâu cũng thành bụi bặm, mây đen trên trời cũng thành hư không. Không có Đinh Trác, cũng không có Lang, phân thân lại càng không thấy.
Kim Phi Dao ngẩn người, vừa định vui sướng cười lên thì nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc: “Vừa rồi có phải ngươi cho rằng ta đã chết, đang chuẩn bị cười?”
Trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận dưới triền núi xuất hiện một gã tu sĩ với bông hoa sen tuyết phi vũ trên đầu ngăn cản thiên lôi, đúng là tên Hợp Thể kỳ Đinh Trác.
Bên cạnh hắn là dưỡng hồn thú, hắn nhìn về phía Lang trên sườn núi: “Lang, lá gan ngươi cũng không nhỏ, nhưng ngươi cho rằng chỉ một cái dẫn lôi trận là có thể đánh thắng ta sao? Cũng không nhìn lại bản thân xem, mới Hợp Thể sơ kỳ.”
Đinh Trác dùng linh lực nên thanh âm vangvọng bốn phía, chấn màng tai Kim Phi Dao ông ông. Sợ bị đối phương nhận ra mình, nàng liền rụt lại phía sau Lang.
“Ngươi ở đây làm rùa đen rút đầu, dựa vào chút pháp văn phòng lôi đã muốn trốn tránh đến ngày có thể đi Độ Thiên giới sao? Hôm nay ta sẽ giúp ngươi dẫn lôi tới, cho ngươi hưởng thụ trước một chút tư vị của Độ Thiên giới.” Lang nhìn Đinh Trác, trong mắt là vô tận sát ý.
“Ngày đó ta hẳn phải giết tên súc sinh nhà ngươi, ta đã từ bi thả hai ngươi đi, thế mà hai ngươi lại báo đáp ta như vậy. Vốn thấy các ngươi là Nhân tộc nên nương tay, không ngờ lại đầu phục Ma tộc.” Đinh Trác đã sớm thấy Kim Phi Dao, nếu lúc trước vì trên đầu nàng không có sừng mà không nhận ra thì bây giờ dù nàng có hóa ra tro hắn cũng sẽ không nhận nhầm.
Kim Phi Dao nghe thế liền thò đầu ra nói: “Cũng không phải ta nói ra, ngươi mắng ta là súc sinh làm chi.”
Ngoài miệng không dám nói, trong lòng nàng lại suy nghĩ, nếu không phải năm đó ngươi không có bản sự, chỉ có thể vây khốn mà không giết được Lang ma đầu thì hôm nay ta sao phải chịu phần tội này. Nói đến nói đi cũng đều là tại ngươi không đủ mạnh.
“Đinh Trác, chịu chết đi!” Lang cười lạnh nói, sau đó tay phải duỗi ra, cây hắc hồn ma thương chớp động tinh quang liền xuất hiện trên tay hắn.
Sau đó Kim Phi Dao cảm thấy mắt hoa lên, thân mình Lang ở phía trước chợt lóe, xuất hiện hai Lang, một người cầm hắc ô, một người mặt không biểu cảm cầm hắc hồn ma thương.
Cầm theo hắc hồn ma thương, Lang vụt biến mất tại chỗ, một tức sau đó đã xuất hiện trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận. Hắn nhảy lên, cầm hắc hồn ma thương đâm xuống Đinh Trác.
Tay Đinh Trác vừa lật, một thủy nhân lại được kết xuất ra, thủy nhân cầm thủy đao đối phó với hắc hồn ma thương.
“Lang đại nhân, xem ra phân thân của ngươi càng ngày càng giống ngươi, cơ hồ là giống nhau như đúc nha.” Kim Phi Dao ngẩng dầu nhìn hai người bên dưới đánh nhau, tò mò nói.
“Ta mới là phân thân.” Lang nghiêng đầu nhìn nàng, nói.
“Hả?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, một phân thân như ngươi còn chống ô đứng đây làm gì, nguyên thân đã vào trong lôi trận mạo hiểm kia kìa.
“Nếu tiến lên là phân thân thì hắn tự nhiên sẽ có chỗ cố kỵ với nguyên thân này của ta.” Lang nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Kim Phi Dao nín nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Lang đại nhân, vừa rồi nguyên thân của ngươi đã bị sét đánh một cái, ngươi không sợ nguyên thân chết sao?”
Trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận, lôi điện không ngừng đánh xuống ảnh hưởng đến cuộc chiến. Thủy nhân to lớn nhất, trở thành mục tiêu rõ ràng nhất của thiên lôi, cứ một chốc lại bị thiên lôi đánh trúng, tuy rằng sẽ ngưng kết lại ngay lập tức nhưng ngay sau đó sẽ lại bị sét đánh tan.
Lang cũng bị thiên lôi bổ trúng. Mỗi lần thiên lôi bổ vào người hắn, bộ đồ cực phẩm trên người hắn sẽ phát ra bạch quang mãnh liệt, con bạch long du động trên đó sẽ lập tức bay ra, há mồm nuốt lôi. Thoạt nhìn thì giống như bị sét đánh, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy dường như không chịu ảnh hưởng gì cả.
Thiên lôi như mưa, Đinh Trác hận Lang thấu xương, kể cả lần này không xảy ra chuyện gì thì cũng phải tiêu hao mất không ít pháp bảo kháng lôi. Như vậy thì thời gian hắn có thể đến Độ Thiên giới sẽ bị kéo dài. Khó nói chủ ý của tên Lang ma đầu này chính là như thế, muốn ta bị vây khốn ở thần cấp giới.
Hắn liền lật tay, trên tay xuất hiện một viên châu trắng nuột như ngọc, viên châu vừa xuất hiện, thiên lôi vốn đang đánh loạn bốn phía liền toàn bộ hướng tới chỗ nó mà đánh. Đinh Trác ném viên châu lên trời, thiên lôi liền đánh hết lên đó, phía bên dưới thành một vùng an toàn.
Sau đó, Đinh Trác nâng tay lên, trong hư không đột nhiên xuất hiện một làn nước óng ánh trong suốt kết thành một thanh thủy kiếm dài năm trượng. Thủy kiếm vừa hình thành liền phát ra tiếng rồng ngâm, trên thân kiếm lan tràn sương trắng, thiên địa linh khí vờn quanh, uy lực không thể khinh thường.
“Hừ!” phân thân của Lang hừ lạnh một tiếng, cầm hắc ô vụt xuất hiện trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận.
Mà chân thân của Lang thì cầm hắc hồn ma thương huy gạt vào không trung, một luồng lửa đen liền quay cuồng tuôn ra, uy lực mạnh mẽ khiến không gian phía sau hắn bắt đầu vặn vẹo. Phân thân thì đứng trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận, chân vừa chạm đất, mặt đất đã biến đen, chỉ còn tám mươi một cột ánh sáng là còn chiếu rọi lên không.
“Thiên Địa Tịch Diệt!” phân thân vươn tay, lạnh lùng nói.
Đinh Trác nheo mắt, thủy kiếm liền đánh về phía phân thân. Hắn nhận định người này chính là chân thân của Lang, uy lực của Thiên Địa Tịch Diệt không thể coi thường, tiêu diệt chân thân của hắn thì phân thân cũng sẽ tự nhiên biến mất.
Thủy kiếm kéo theo một đường sương mù thật dài, rít gào mà đến, phân thân đưa ô ra chắn phía trước, mặt đất chấn động, linh khí lẫn ma khí tận trời, hai vật va chạm vào nhau.
Phân thân chau mày, cắn răng lộ ra nụ cười, hắc ám dưới chân thu nhỏ lại.
Đinh Trác thấy Thiên Địa Tịch Diệt bị thu nhỏ lại thì mỉm cười, đúng lúc đó hắc hồn ma thương của chân thân vọt tới, miệng Lang thì hô “Thiên Địa Tịch Diệt!”. Đinh Trác vốn định dùng hoa sen Thiên Tinh để ngăn trở hắc hồn ma thương, dù sao hắn đã Hợp Thể sơ kỳ, tu vi của Lang ma đầu và hắn hơn kém hẳn một tầng.
Nhưng vừa nghe xong câu kia, sắc mặt Đinh Trác chợt biến, mắt thấy pháp bảo cực phẩm hoa sen Thiên Tinh và hắc hồn ma thương va chạm vào nhau, sau đó hắc hồn ma thương đột nhiên mềm nhũn, hóa thành một khối đen nuốt chửng hoa sen Thiên Tinh. Việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt, hắc hồn ma thương lại khôi phục nguyên dạng, hàn quang lóng lánh đâm tới.
“Ngươi mới là chân thân!” Đinh Trác phản ứng lại, kẻ mạo hiểm tiến đến mới là chân thân của Lang, còn tên bung dù chỉ là phân thân.
Hắc hồn ma thương đã vọt đến, phía sau Đinh Trác chợt lóe, một đôi cánh xuất hiện phía sau hắn. Nhưng hắc hồn ma thương giống như biến hóa vô hạn, đầu thương lại trở nên mềm yếu, phun ra một cái đầu lâu Độc Nhãn Cự Nhân về phía hắn.
Cái đầu lâu kia vừa xuất hiện, thiên lôi đang bị viên châu vây khốn trên không liền toàn bộ rời mục tiêu, trực tiếp đánh vào đầu lâu. Phía trên đầu lâu nhất thời tụ tập một lôi cầu rộng một trượng, mà cái đầu lâu mang theo lôi cầu liền lao về phía Đinh Trác.
“A” Đinh Trác hét thảm một tiếng, thiên lôi trên trời thi nhau đánh xuống theo cái đầu lâu.
“Thật là lợi hại, phát súng kia thế mà lại biến hình.” Kim Phi Dao chậc lưỡi khen.
“Hô… Hô…” Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy sau gáy có nhiệt khí truyền đến, nàng lấy lại bình tĩnh vọt sang bên cạnh, sau đó tung một trảo vỗ quay lại.
Phía sau có cái gì đó chợt lóe, lắc lắc lông há miệng phun ra một đoàn bạch quang.
Kim Phi Dao chạy vội ra ngoài, tránh được bạch quang, bạch quang đánh trượt mục tiêu, đập vào sườn núi, san bằng một khoảng lớn. Nhìn con dưỡng hồn thú cao mười trượng kia, nàng mắng: “Ngươi lại xuống tay với ta, thật phí công lúc trước ta đối xử tốt với ngươi.”
Dưỡng hồn thú nổi giận gầm lên với nàng, hoàn toàn không có chút ý định nhận với người quen.
Kim Phi Dao cũng phát hỏa, thân hình run lên, hét lớn một tiếng biến thành cao mười trượng, sau đó há cái miệng rộng cắn dưỡng hồn thú. Nàng cứ thế mà cắn, hoàn toàn không sử dụng bất kỳ chút pháp thuật nào khiến cho một thân pháp thuật của dưỡng hồn thú không có cách nào sử dụng, đành phải nâng móng vuốt lên cắn xé lại.
Nhưng dưỡng hồn thú bình thường đều dùng pháp thuật, tuy sức lực cơ thể rất lớn nhưng cũng chỉ tương đương các yêu thú khác. Chống lại Thao Thiết vì ăn mà sinh thì công kích cận thân như vậy chỉ khiến nó ăn khổ. Kim Phi Dao dùng móng vuốt đè nó xuống, cắn vào cổ nó, răng nanh sắc bén dễ dàng cắn thủng cổ nó.
Dưỡng hồn thú nổi giận gầm lên một tiếng, một đoàn bạch quang liền phun ra khỏi miệng, bay sượt qua cánh tay trái Kim Phi Dao. Nhất thời, huyết nhục tứ tung, Kim Phi Dao cảm thấy tay trái đau đớn kịch liệt. Tay trái lúc nãy đã bị đại đao của thủy nhân chém trúng, giờ lại bị bạch quang của dưỡng hồn thú đánh phải, đau đến mức nàng tức giận tận trời.
Dùng sức đẩy, Kim Phi Dao đè dưỡng hồn thú xuống đất, dùng tay trái đè cằm nó, đẩy miệng nó lên trên, yết hầu dưỡng hồn thú liền lộ ra bên ngoài.
Miệng của Thao Thiết cơ hồ có thể biến hóa theo độ lớn của con mồi cho nên nàng có thể nuốt được hết thảy, không quản ngươi to bao nhiêu cường tráng thế nào đều không thể trốn khỏi cái miệng rộng của nàng. Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi biến thành Thao Thiết, Kim Phi Dao không có lấy nửa phần pháp thuật, chỉ cần dùng bạo lực và độ thèm ăn là được.
Một tiếng rắc vang lên, mồm Kim Phi Dao đã cắn trúng cổ dưỡng hồn thú, máu tươi phun ra như suối, dưỡng hồn thú ra sức giãy dụa, mà công kích của Kim Phi Dao vẫn chưa kết thúc, nàng cắn chặt cổ dưỡng hồn thú, Thông Thiên Như Ý hợp hai thành một, hóa thành một thanh lang nha bổng dài năm, sáu trượng.
Lang nha bổng hung hăng đâm vào mông dưỡng hồn thú, sau đó móng vuốt bên tay trái bị thương của Kim Phi Dao nhẹ nhàng di động, lang nha bổng liền nhanh chóng xoay tròn trong cơ thể dưỡng hồn thú.
Khắp đảo nổi vang vọng tiếng kêu thảm thiết của dưỡng hồn thú, tiếng kêu truyền đến tận chân trời khiến người nào nghe thấy cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Dưới công kích mãnh liệt của Kim Phi Dao, toàn thân dưỡng hồn thú mềm oặt xuống, trong yết hầu phát ra thanh âm hỗn độn rồi dần dần mất hơi thở. Không để lãng phí chút lương thực nào, Kim Phi Dao vỗ trảo thu lấy yêu đan của dưỡng hồn thú. Viên yêu đan trông như Nguyên Anh của Nhân tộc khiến nàng sửng sốt, đúng lúc đó lại nghe thấy một trận tiếng nổ phát ra trong Thiên Nhãn Dẫn Lôi trận.
Ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt chỉ là một vùng trắng xóa, sóng xung kích do thiên lôi nổ mạnh đánh tới, thi thể dưỡng hồn thú bị thổi bay ra ngoài, Kim Phi Dao nhanh chóng ném yêu đan vào miệng, thò móng vuốt ghìm chặt vào đất.
Sóng xung kích qua đi, bốn phía một mảnh hỗn độn. Mộng Tuyền không còn bóng dáng, rừng cây rậm rạp chung quanh cũng biến mất vô tung vô ảnh, những cột sáng ở chỗ chôn đầu lâu cũng thành bụi bặm, mây đen trên trời cũng thành hư không. Không có Đinh Trác, cũng không có Lang, phân thân lại càng không thấy.
Kim Phi Dao ngẩn người, vừa định vui sướng cười lên thì nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc: “Vừa rồi có phải ngươi cho rằng ta đã chết, đang chuẩn bị cười?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.