Chương 320: kịch chiến
Chính Nguyệt Sơ Tứ
17/11/2016
Edit: Ladybjrd
Tam hoàng tử chân đạp kim long, bội kiếm trên lưng đã rút ra, kiếm khí màu vàng giống như một con kim long chợt ẩn chợt hiện trên thân kiếm. Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bố Tự Du. Bên hông hắn có một vết thương, hoàng bào bị rách một miếng, có vết máu chảy ra.
Mà bên người Bố Tự Du có năm loại mũi tên sáng rỡ đang phi vũ. Trăm mũi tên năm màu đỏ, trắng, lam, lục, vàng tạo thành những tên trận khác nhau.
Đối mặt với kim long của tam hoàng tử, tên trận ông ông tác hưởng, Bố Tự Du đứng sau tên trận, tay cầm Dạ Sát vô ảnh, vẻ mặt vẫn bất cần đời như trước.
Lúc Kim Phi Dao mở miệng cắn Lâm Thanh Giang đã truyền âm báo trước cho Bố Tự Du, cho nên lúc nàng cắn người thì Bố Tự Du bên này cũng đồng thời rút Dạ Sát ra chém về phía tam hoàng tử. Tam hoàng tử có áo bào hộ thể nhưng vẫn bị Dạ Sát chém trúng một đao.
Tam hoàng tử có thân phận thế nào? Chưa từng có người đám động dao với hắn, kể cả tới Tinh La Linh giới tham gia Linh Ý đại hội lần này cũng là tiền hô hậu ủng. Nếu không phải vì Lâm Thanh Giang, hắn cũng sẽ không bỏ mặc đám tùy tùng mà chạy đến. Một tên dân đen nho nhỏ mà cũng dám động thủ với hắn, hơn nữa biểu cảm trên mặt lại là kiểu hắn ghét nhất, đó là biểu cảm coi rẻ hoàng quyền.
Nhanh nhẹn liếc nhìn một cái, Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, không ngờ chỉ trong trăm năm, A bố đã tu Phiên Thần Vạn Tên trận đến ngũ trọng, trên người mang theo năm loại linh tên năm màu. Chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhìn ra linh tên kia được luyện từ tài lệu xa xỉ.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Giang dùng hơi nước bao bọc cổ, lật tay lên, nước biển phía sau liền bốc lên cao tới mười trượng, trên đầu sóng xuất hiện một con Kỳ Lân nước. Nó đạp thủy mà lên, mang theo sóng biển phô thiên cái địa đánh về phía Kim Phi Dao.
“Hừ.” Kim Phi Dao giơ hai nắm tay, trên người liền dâng lên Minh hỏa cao mấy trượng, Minh hỏa quay một vòng, hình thành một con cự thú, rít gào đánh về phía Thủy Kỳ Lân.
Hai bên va chạm, cuốn lấy nhau trên không trung. Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang cắn chặt răng, dùng sức chú linh lực vào. Thấy hai pháp thuật đánh túi bụi, Lâm Thanh Giang lấy ra một cái thước trong suốt, thước bị ném ra liền hóa thành ba trượng đánh tới Kim Phi Dao.
“Ra!” Kim Phi Dao nổi giận gầm lên, Thông Thiên Như Ý từ trên đầu bay ra, một cái hóa thành khiên ngăn nước, một cái khác hóa thành gậy đánh về phía Lâm Thanh Giang.
Lâm Thanh Giang nghiêng người, thủy tinh thuẫn bay ra, xuất hiện phía trước Thông Thiên Như Ý, một tiếng nổ vang lên, cả hai pháp bảo bị đánh bay ra.
Thân hình hai người cũng bị chấn cho thối lui, linh lực gián đoạn. Thủy Kỳ Lân và thú Minh hỏa trên không trung không có linh lực và thần thức khống chế, tự hành dây dưa một hồi rồi biến mất.
“Ngọc Lân thú, lên!” Lâm Thanh Giang vỗ túi linh thú, một con linh thạch cấp tám bay ra. Thân sư tử, lông trắng, trên đầu có một cái sừng óng ánh trong suốt, một cỗ yêu khí mở ra bốn phía.
Linh thú tốt nhật! Kim Phi Dao đầu tiên là tán thưởng, sau đó vỗ túi linh thú, ném Mập Mạp ra ngoài, “Mập Mạp, con Ngọc Lân thú kia nói ngươi bụng to, ngoại hình vừa xấu vừa ngu ngốc, là giống loài hạ đẳng, không xứng đáng động thủ với nó.”
Mập Mạp vụt biến cao thành gần mười trượng, đứng trên đá ngầm cũng chỉ có một phần ba thân mình chìm trong nước, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Ngọc Lân thú chỉ to ba trượng phía trước.
Ngọc Lân thú trong không trung khẽ rùng mình, một đôi cánh bật mở, nó linh hoạt bay trong không trung, đánh tới Mập Mạp. Mập Mạp vươn cánh tay khổng lồ vỗ lên như đập ruồi bọ, trên tay còn có một lớp màng màu nhũ bạch, chính là nọc độc được nó dùng linh lực tụ lại trên tay, chỉ cần bị nó đánh trúng thì sẽ lập tức trúng độc.
Hơn nữa, tay trái Mập Mạp lại lật lên, một cái hồ lô nhỏ màu xanh lục xuất hiện, chính là Mê Thần hồ lô. Kim Phi Dao cảm thấy thứ này quá phiền toái, liền ném cho Mập Mạp, dù la ai cũng sẽ không nghĩ đến chuyện linh thú ngoài hộ giáp còn có thể tự sử dụng pháp bảo.
Hai con linh thú ẩu đả, Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang cũng cầm pháp bảo đánh lên, phiến hải vực này nổi lên hoa quang vô hạn. Bên chỗ Bố Tự Du, pháp bảo mũi tên thực sự quá nhiều, tất cả bay tới bay lui trong không trung, thải quang sặc sỡ, đẹp mắt vô cùng.
Tu vi Lâm Thanh Giang cao hơn Kim Phi Dao một tầng, cũng có thực hồn thần thú, kể cả Kim Phi Dao có phân thần mãnh thú thì lúc này cũng không thể chiếm thượng phong. Hơn nữa, năng lực phòng ngự và chữa thương của Thủy Kỳ Lân lại đặc biệt mạnh mẽ, vết thương trên cổ Lâm Thanh Giang vốn huyết nhục mơ hồ, sâu thấu xương mà đã nhanh chóng hồi phục.
Trong lúc Thông Thiên Như Ý và thước đánh nhau túi bụi thì Kim Phi Dao đột nhiên cào ra một đống thứ ném tới Lâm Thanh Giang, hóa ra là một đống da, xương thú không đáng tiền, bị thủy tinh thuẫn của Lâm Thanh Giang cản hết lại.
“Mấy thứ này mà ngươi cũng ném ra, sắp hết linh lực rồi hả?” Lâm Thanh Giang cười lạnh, lại không biết phía sau xuất hiện một con rối cao một thước.
Con rối gặp gió liền trướng lên, trong chớp mắt đã to bằng người thật, chính là Hoa Uyển Ti được ném ra lẫn trong đám da và xương thú. Lúc này trong mắt nàng tràn đầy sát ý, một bàn tay giơ thành trảo chộp vào Lâm Thanh Giang.
Lúc này Lâm Thanh Giang đã cảm nhận được sát ý và linh lực phía sau, vội vàng di chuyển sang bên cạnh, nhưng thân thể Hoa Uyển Ti cũng di động theo, trực tiếp chộp vào lưng nàng.
“A” Lâm Thanh Giang kêu thảm một tiếng, trên lưng xuất hiện năm cái lỗ, máu chảy đầm đìa. Ngón tay Hoa Uyển Ti vừa động, trên mỗi ngón tay bay ra một đường bạch quang dài, bạch quang sắc như đao, phàm là vật nào chạm phải đều bị cắt thành hai nửa.
Đây chính là tuyệt chiêu của Hoa Uyển Ti, Ý Như tơ. Dùng linh lực hóa thành sợi tơ, có thể tùy ý biến hình, lúc công kích có thể bay ra rất xa. Kim Phi Dao đã chứng kiến chiêu này nhiều lần lúc đi săn thú, yêu thú bị Ý Như tơ cuốn lấy đều không kịp giãy dụa, bị nàng nhẹ nhàng cắt thành toái khối. Hiện tại Ý Như tơ đang xông đến Lâm Thanh Giang, bò lên người nàng, không chết cũng phải thành bán tàn.
“Thần Thông thuật, Kỳ Lân thực hồn!” Lâm Thanh Giang không ngờ con rối ngày thường vô dụng của Kim Phi Dao lại có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Điều này nằm ngoài dự kiến của nàng, lúc này nếu hai người kia cùng giáp công, chắc hẳn phải chết không nghi ngờ, vì thế phải mau sử dụng Thần Thông thuật.
Thần Thông thuật vừa ra, toàn thân Lâm Thanh Giang tỏa ra linh khí kinh người, Ý Như tơ của Nguyên Anh hậu kỳ Hoa Uyển Ti bị đánh bay, người cũng bị hất tung ra ngoài. Hơn nữa, linh khí nồng đậm kia còn giống như đao sắc, đánh tan thân mình rẻ tiền của Hoa Uyển Ti.
“Kim Phi Dao, ngươi còn không làm một thân thể tốt cho lão nương thì ta sẽ thật sự mặc kệ.” Hoa Uyển Ti đang đánh cao hứng, thân hình lại bị linh lực khi Thủy Kỳ Lân hóa thân đánh tan, nổi giận mắng.
Kim Phi Dao nhanh chóng hút đầu Hoa Uyển Ti lại, ném vào trong túi càn khôn.
Trong khi Lâm Thanh Giang hóa thành Thủy Kỳ Lân, chung quanh lan tràn một mảng hơi nước màu trắng. Hơi nước chậm rãi tan đi, Lâm Thanh Giang Nguyên Anh trung kỳ đã hóa thành một con Thủy Kỳ Lân màu lam cao năm trượng. Nó chân đạp tường vân, thân cuốn rồng nước, đã đạt tu vi Hóa Thần kỳ.
Đây cũng là lý do mà Bố Tự Du tình nguyện đối phó tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cao hơn hắn hai cấp chứ không chịu đối phó với Lâm Thanh Giang.
“Quá bé, ta còn tưởng là lớn lắm, tuy nhiên hình thể này cũng đủ để ta ăn no rồi.” Kim Phi Dao bay trên trời nhìn Thủy Kỳ Lân, cười nói.
Sau đó, Kim Phi Dao dùng Thần Thông thuật, hắc khí phun tuôn mà ra, một con Thao Thiết to hơn mười trượng xuất hiện trong không trung. Nàng há miệng rộng rít gào một tiếng, sát lục chi khí và yêu khí khuếch tán.
Lúc này Lâm Thanh Giang mới phát hiện Kim Phi Dao chẳng phải là Huyền Vũ dùng linh lực mà là Thao Thiết đầy người yêu khí. Trước đó nàng ta ngụy trang thật khá, lúc thả ra băng lại không hề có chút yêu khí.
Lúc đó Kim Phi Dao thả ra Minh hỏa, nàng dùng linh lực của mình, đương nhiên không có nửa phần yêu khí, hiện tại nàng dùng thân Thao Thiết, tự nhiên là một thân yêu khí.
“Hóa ra ngươi là Thao Thiết giết hại vô số, ta vốn dĩ niệm tình ngươi là tu sĩ Nhân tộc, trong lòng còn có chút do dự, không ngờ ngươi là mãnh thú, còn dám lừa gạt ta. Hiện tại ta giết ngươi chính là báo thù cho oan hồn những người bị ngươi giết chết, thay trời hành đạo, không để ngươi tiếp tục họa hại thế gian.” Trong mắt Kỳ Lân Lâm Thanh Giang biểu lộ hung ý trùng trùng, sóng biển theo đó cũng nhấc cao thêm vài chục trượng.
Kim Phi Dao giương miệng thở dài, “Ta nói này, ngươi có thể nói trắng ra có được hay không? Muốn giết thì giết, cả ngày nói này nói nọ lấy cớ để an ủi mình hay an ủi người khác vậy? Không cần đóng kịch nữa, dù sao đều phải chết, ngươi thống khoái chút đi, không cần tìm cớ, không thấy mệt hay sao?”
Lâm Thanh Giang ngừng một chút, lập tức hiểu được Kim Phi Dao đang giễu cợt nàng dố trá. Nàng dậm chân, nước biển giống như lợi kiếm đột nhiên bay lên, đâm về phía Kim Phi Dao.
“Thẹn quá hóa giận?” Kim Phi Dao nâng móng vuốt tát bay thủy kiếm, lúc này nàng cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, chỉ chênh lệch một chút so với Lâm Thanh Giang. Nhưng có một điểm khác biệt rõ ràng, đó là Thủy Kỳ Lân thành thạo pháp thuật, còn nàng thì không.
Không thể cứ đứng ở đây mặc nàng cách không dùng thuật đánh được, Kim Phi Dao nhảy dựng lên, há miệng đánh về phía Lâm Thanh Giang. Chỉ cần gần người, muốn dùng pháp thuật ta cũng không cho ngươi dùng.
Hai con thực hồn phân thần thú thượng cổ liền quấn lấy nhau, Kim Phi Dao hết cắn lại tát, tùy tiện một miếng liền cắn Lâm Thanh Giang bong da tróc vảy, máu tươi phun tuôn. Mà Kim Phi Dao cũng bị các loại pháp thuật thủy hệ của Lâm Thanh Giang đánh cho váng đầu hoa mắt, vừa rồi còn không cẩn thận rơi vào một thủy cầu, kém chút nữa là bị chết đuối.
Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang hóa thân xong đánh nhau chẳng phân biệt được cao thấp, Bố Tự Du bên này đối chiến tam hoàng tử lại gặp phải một phiền toái nhỏ, đó là da tam hoàng tử quá dày.
Vừa rồi hắn dùng Dạ Sát cắt quần áo và hông của tam hoàng tử, nhưng chút tiểu thương này người ta chỉ cần lấy ra một viên Thần Lộ đan tương đương với Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn ném vào miệng, miệng vết thương trên hông lập tức khá lên.
Thần Lộ đan là cực phẩm chữa thương, chỉ cần ăn vào một viên là có thể trọng tiếp xương cốt, miệng vết thương phục hồi như cũ, còn gia tăng linh lực. Loại đan dược này không có bán ở các cửa hàng đan dược mà bình thường đều được đấu giá, thường thường chỉ có tu sĩ cấp cao mới mua nổi. Thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, tam hoàng tử này đã ăn luôn năm viên, gọn nhẹ như ăn đường.
Không phải vết thương nặng, chỉ là bị thương ngoài da hắn cũng dùng Thần Lộ hoàn. Bố Tự Du dù có lợi hại cũng không chịu nổi người khác dùng Thần Lộ hoàn, ngươi chém ba phần, người ta bổ mười phần, vẫn còn bảy phần làm đại bổ.
Tam hoàng tử chân đạp kim long, bội kiếm trên lưng đã rút ra, kiếm khí màu vàng giống như một con kim long chợt ẩn chợt hiện trên thân kiếm. Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bố Tự Du. Bên hông hắn có một vết thương, hoàng bào bị rách một miếng, có vết máu chảy ra.
Mà bên người Bố Tự Du có năm loại mũi tên sáng rỡ đang phi vũ. Trăm mũi tên năm màu đỏ, trắng, lam, lục, vàng tạo thành những tên trận khác nhau.
Đối mặt với kim long của tam hoàng tử, tên trận ông ông tác hưởng, Bố Tự Du đứng sau tên trận, tay cầm Dạ Sát vô ảnh, vẻ mặt vẫn bất cần đời như trước.
Lúc Kim Phi Dao mở miệng cắn Lâm Thanh Giang đã truyền âm báo trước cho Bố Tự Du, cho nên lúc nàng cắn người thì Bố Tự Du bên này cũng đồng thời rút Dạ Sát ra chém về phía tam hoàng tử. Tam hoàng tử có áo bào hộ thể nhưng vẫn bị Dạ Sát chém trúng một đao.
Tam hoàng tử có thân phận thế nào? Chưa từng có người đám động dao với hắn, kể cả tới Tinh La Linh giới tham gia Linh Ý đại hội lần này cũng là tiền hô hậu ủng. Nếu không phải vì Lâm Thanh Giang, hắn cũng sẽ không bỏ mặc đám tùy tùng mà chạy đến. Một tên dân đen nho nhỏ mà cũng dám động thủ với hắn, hơn nữa biểu cảm trên mặt lại là kiểu hắn ghét nhất, đó là biểu cảm coi rẻ hoàng quyền.
Nhanh nhẹn liếc nhìn một cái, Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, không ngờ chỉ trong trăm năm, A bố đã tu Phiên Thần Vạn Tên trận đến ngũ trọng, trên người mang theo năm loại linh tên năm màu. Chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhìn ra linh tên kia được luyện từ tài lệu xa xỉ.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Giang dùng hơi nước bao bọc cổ, lật tay lên, nước biển phía sau liền bốc lên cao tới mười trượng, trên đầu sóng xuất hiện một con Kỳ Lân nước. Nó đạp thủy mà lên, mang theo sóng biển phô thiên cái địa đánh về phía Kim Phi Dao.
“Hừ.” Kim Phi Dao giơ hai nắm tay, trên người liền dâng lên Minh hỏa cao mấy trượng, Minh hỏa quay một vòng, hình thành một con cự thú, rít gào đánh về phía Thủy Kỳ Lân.
Hai bên va chạm, cuốn lấy nhau trên không trung. Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang cắn chặt răng, dùng sức chú linh lực vào. Thấy hai pháp thuật đánh túi bụi, Lâm Thanh Giang lấy ra một cái thước trong suốt, thước bị ném ra liền hóa thành ba trượng đánh tới Kim Phi Dao.
“Ra!” Kim Phi Dao nổi giận gầm lên, Thông Thiên Như Ý từ trên đầu bay ra, một cái hóa thành khiên ngăn nước, một cái khác hóa thành gậy đánh về phía Lâm Thanh Giang.
Lâm Thanh Giang nghiêng người, thủy tinh thuẫn bay ra, xuất hiện phía trước Thông Thiên Như Ý, một tiếng nổ vang lên, cả hai pháp bảo bị đánh bay ra.
Thân hình hai người cũng bị chấn cho thối lui, linh lực gián đoạn. Thủy Kỳ Lân và thú Minh hỏa trên không trung không có linh lực và thần thức khống chế, tự hành dây dưa một hồi rồi biến mất.
“Ngọc Lân thú, lên!” Lâm Thanh Giang vỗ túi linh thú, một con linh thạch cấp tám bay ra. Thân sư tử, lông trắng, trên đầu có một cái sừng óng ánh trong suốt, một cỗ yêu khí mở ra bốn phía.
Linh thú tốt nhật! Kim Phi Dao đầu tiên là tán thưởng, sau đó vỗ túi linh thú, ném Mập Mạp ra ngoài, “Mập Mạp, con Ngọc Lân thú kia nói ngươi bụng to, ngoại hình vừa xấu vừa ngu ngốc, là giống loài hạ đẳng, không xứng đáng động thủ với nó.”
Mập Mạp vụt biến cao thành gần mười trượng, đứng trên đá ngầm cũng chỉ có một phần ba thân mình chìm trong nước, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Ngọc Lân thú chỉ to ba trượng phía trước.
Ngọc Lân thú trong không trung khẽ rùng mình, một đôi cánh bật mở, nó linh hoạt bay trong không trung, đánh tới Mập Mạp. Mập Mạp vươn cánh tay khổng lồ vỗ lên như đập ruồi bọ, trên tay còn có một lớp màng màu nhũ bạch, chính là nọc độc được nó dùng linh lực tụ lại trên tay, chỉ cần bị nó đánh trúng thì sẽ lập tức trúng độc.
Hơn nữa, tay trái Mập Mạp lại lật lên, một cái hồ lô nhỏ màu xanh lục xuất hiện, chính là Mê Thần hồ lô. Kim Phi Dao cảm thấy thứ này quá phiền toái, liền ném cho Mập Mạp, dù la ai cũng sẽ không nghĩ đến chuyện linh thú ngoài hộ giáp còn có thể tự sử dụng pháp bảo.
Hai con linh thú ẩu đả, Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang cũng cầm pháp bảo đánh lên, phiến hải vực này nổi lên hoa quang vô hạn. Bên chỗ Bố Tự Du, pháp bảo mũi tên thực sự quá nhiều, tất cả bay tới bay lui trong không trung, thải quang sặc sỡ, đẹp mắt vô cùng.
Tu vi Lâm Thanh Giang cao hơn Kim Phi Dao một tầng, cũng có thực hồn thần thú, kể cả Kim Phi Dao có phân thần mãnh thú thì lúc này cũng không thể chiếm thượng phong. Hơn nữa, năng lực phòng ngự và chữa thương của Thủy Kỳ Lân lại đặc biệt mạnh mẽ, vết thương trên cổ Lâm Thanh Giang vốn huyết nhục mơ hồ, sâu thấu xương mà đã nhanh chóng hồi phục.
Trong lúc Thông Thiên Như Ý và thước đánh nhau túi bụi thì Kim Phi Dao đột nhiên cào ra một đống thứ ném tới Lâm Thanh Giang, hóa ra là một đống da, xương thú không đáng tiền, bị thủy tinh thuẫn của Lâm Thanh Giang cản hết lại.
“Mấy thứ này mà ngươi cũng ném ra, sắp hết linh lực rồi hả?” Lâm Thanh Giang cười lạnh, lại không biết phía sau xuất hiện một con rối cao một thước.
Con rối gặp gió liền trướng lên, trong chớp mắt đã to bằng người thật, chính là Hoa Uyển Ti được ném ra lẫn trong đám da và xương thú. Lúc này trong mắt nàng tràn đầy sát ý, một bàn tay giơ thành trảo chộp vào Lâm Thanh Giang.
Lúc này Lâm Thanh Giang đã cảm nhận được sát ý và linh lực phía sau, vội vàng di chuyển sang bên cạnh, nhưng thân thể Hoa Uyển Ti cũng di động theo, trực tiếp chộp vào lưng nàng.
“A” Lâm Thanh Giang kêu thảm một tiếng, trên lưng xuất hiện năm cái lỗ, máu chảy đầm đìa. Ngón tay Hoa Uyển Ti vừa động, trên mỗi ngón tay bay ra một đường bạch quang dài, bạch quang sắc như đao, phàm là vật nào chạm phải đều bị cắt thành hai nửa.
Đây chính là tuyệt chiêu của Hoa Uyển Ti, Ý Như tơ. Dùng linh lực hóa thành sợi tơ, có thể tùy ý biến hình, lúc công kích có thể bay ra rất xa. Kim Phi Dao đã chứng kiến chiêu này nhiều lần lúc đi săn thú, yêu thú bị Ý Như tơ cuốn lấy đều không kịp giãy dụa, bị nàng nhẹ nhàng cắt thành toái khối. Hiện tại Ý Như tơ đang xông đến Lâm Thanh Giang, bò lên người nàng, không chết cũng phải thành bán tàn.
“Thần Thông thuật, Kỳ Lân thực hồn!” Lâm Thanh Giang không ngờ con rối ngày thường vô dụng của Kim Phi Dao lại có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Điều này nằm ngoài dự kiến của nàng, lúc này nếu hai người kia cùng giáp công, chắc hẳn phải chết không nghi ngờ, vì thế phải mau sử dụng Thần Thông thuật.
Thần Thông thuật vừa ra, toàn thân Lâm Thanh Giang tỏa ra linh khí kinh người, Ý Như tơ của Nguyên Anh hậu kỳ Hoa Uyển Ti bị đánh bay, người cũng bị hất tung ra ngoài. Hơn nữa, linh khí nồng đậm kia còn giống như đao sắc, đánh tan thân mình rẻ tiền của Hoa Uyển Ti.
“Kim Phi Dao, ngươi còn không làm một thân thể tốt cho lão nương thì ta sẽ thật sự mặc kệ.” Hoa Uyển Ti đang đánh cao hứng, thân hình lại bị linh lực khi Thủy Kỳ Lân hóa thân đánh tan, nổi giận mắng.
Kim Phi Dao nhanh chóng hút đầu Hoa Uyển Ti lại, ném vào trong túi càn khôn.
Trong khi Lâm Thanh Giang hóa thành Thủy Kỳ Lân, chung quanh lan tràn một mảng hơi nước màu trắng. Hơi nước chậm rãi tan đi, Lâm Thanh Giang Nguyên Anh trung kỳ đã hóa thành một con Thủy Kỳ Lân màu lam cao năm trượng. Nó chân đạp tường vân, thân cuốn rồng nước, đã đạt tu vi Hóa Thần kỳ.
Đây cũng là lý do mà Bố Tự Du tình nguyện đối phó tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cao hơn hắn hai cấp chứ không chịu đối phó với Lâm Thanh Giang.
“Quá bé, ta còn tưởng là lớn lắm, tuy nhiên hình thể này cũng đủ để ta ăn no rồi.” Kim Phi Dao bay trên trời nhìn Thủy Kỳ Lân, cười nói.
Sau đó, Kim Phi Dao dùng Thần Thông thuật, hắc khí phun tuôn mà ra, một con Thao Thiết to hơn mười trượng xuất hiện trong không trung. Nàng há miệng rộng rít gào một tiếng, sát lục chi khí và yêu khí khuếch tán.
Lúc này Lâm Thanh Giang mới phát hiện Kim Phi Dao chẳng phải là Huyền Vũ dùng linh lực mà là Thao Thiết đầy người yêu khí. Trước đó nàng ta ngụy trang thật khá, lúc thả ra băng lại không hề có chút yêu khí.
Lúc đó Kim Phi Dao thả ra Minh hỏa, nàng dùng linh lực của mình, đương nhiên không có nửa phần yêu khí, hiện tại nàng dùng thân Thao Thiết, tự nhiên là một thân yêu khí.
“Hóa ra ngươi là Thao Thiết giết hại vô số, ta vốn dĩ niệm tình ngươi là tu sĩ Nhân tộc, trong lòng còn có chút do dự, không ngờ ngươi là mãnh thú, còn dám lừa gạt ta. Hiện tại ta giết ngươi chính là báo thù cho oan hồn những người bị ngươi giết chết, thay trời hành đạo, không để ngươi tiếp tục họa hại thế gian.” Trong mắt Kỳ Lân Lâm Thanh Giang biểu lộ hung ý trùng trùng, sóng biển theo đó cũng nhấc cao thêm vài chục trượng.
Kim Phi Dao giương miệng thở dài, “Ta nói này, ngươi có thể nói trắng ra có được hay không? Muốn giết thì giết, cả ngày nói này nói nọ lấy cớ để an ủi mình hay an ủi người khác vậy? Không cần đóng kịch nữa, dù sao đều phải chết, ngươi thống khoái chút đi, không cần tìm cớ, không thấy mệt hay sao?”
Lâm Thanh Giang ngừng một chút, lập tức hiểu được Kim Phi Dao đang giễu cợt nàng dố trá. Nàng dậm chân, nước biển giống như lợi kiếm đột nhiên bay lên, đâm về phía Kim Phi Dao.
“Thẹn quá hóa giận?” Kim Phi Dao nâng móng vuốt tát bay thủy kiếm, lúc này nàng cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, chỉ chênh lệch một chút so với Lâm Thanh Giang. Nhưng có một điểm khác biệt rõ ràng, đó là Thủy Kỳ Lân thành thạo pháp thuật, còn nàng thì không.
Không thể cứ đứng ở đây mặc nàng cách không dùng thuật đánh được, Kim Phi Dao nhảy dựng lên, há miệng đánh về phía Lâm Thanh Giang. Chỉ cần gần người, muốn dùng pháp thuật ta cũng không cho ngươi dùng.
Hai con thực hồn phân thần thú thượng cổ liền quấn lấy nhau, Kim Phi Dao hết cắn lại tát, tùy tiện một miếng liền cắn Lâm Thanh Giang bong da tróc vảy, máu tươi phun tuôn. Mà Kim Phi Dao cũng bị các loại pháp thuật thủy hệ của Lâm Thanh Giang đánh cho váng đầu hoa mắt, vừa rồi còn không cẩn thận rơi vào một thủy cầu, kém chút nữa là bị chết đuối.
Kim Phi Dao và Lâm Thanh Giang hóa thân xong đánh nhau chẳng phân biệt được cao thấp, Bố Tự Du bên này đối chiến tam hoàng tử lại gặp phải một phiền toái nhỏ, đó là da tam hoàng tử quá dày.
Vừa rồi hắn dùng Dạ Sát cắt quần áo và hông của tam hoàng tử, nhưng chút tiểu thương này người ta chỉ cần lấy ra một viên Thần Lộ đan tương đương với Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn ném vào miệng, miệng vết thương trên hông lập tức khá lên.
Thần Lộ đan là cực phẩm chữa thương, chỉ cần ăn vào một viên là có thể trọng tiếp xương cốt, miệng vết thương phục hồi như cũ, còn gia tăng linh lực. Loại đan dược này không có bán ở các cửa hàng đan dược mà bình thường đều được đấu giá, thường thường chỉ có tu sĩ cấp cao mới mua nổi. Thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, tam hoàng tử này đã ăn luôn năm viên, gọn nhẹ như ăn đường.
Không phải vết thương nặng, chỉ là bị thương ngoài da hắn cũng dùng Thần Lộ hoàn. Bố Tự Du dù có lợi hại cũng không chịu nổi người khác dùng Thần Lộ hoàn, ngươi chém ba phần, người ta bổ mười phần, vẫn còn bảy phần làm đại bổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.