Chương 180: lẫn nhau bắt cóc
Chính Nguyệt Sơ Tứ
17/11/2016
Thân là nô lệ, kể cả là người của quý tộc đại nhân thì cũng chỉ có thể ngồi ở bên ngoài đình. Kim Phi Dao và Đức Hỉ ngồi ngoài đình, mặt trời trên đầu tỏa ánh nắng chói chang, tất cả mọi người đều đi hầu hạ Bố Tự Du, hai người bọn họ thì ngay cả nước miếng cũng không có mà uống.
Nhìn Bố Tự Du tự tại nhận sự tiếp đón ân cần của Ô Địch, ngay cả hai nữ nhi xinh đẹp của hắn cũng được gọi lên, ngồi hai bên Bố Tự Du, một người rót rượu, một người cẩn thận thay thuốc trong tẩu, thật là thoải mái.
Vì thế Kim Phi Dao và Đức Hỉ liền truyền âm mắng hắn không ngừng, chỉ lo hưởng thụ không để ý tới bọn họ.
Mà điều khiến người ta phải tức giận nhất là không biết từ khi nào mà Mộc Tháp đã trở thành hộ vệ, chiếm được một góc trong đình hóng mát, phía trước bày đầy hoa quả rượu thịt, còn có con trai của Ô Địch ngồi bên.
Ánh mắt Kim Phi Dao rất bất thiện, ngươi cũng quá tự tiện, ai cho ngươi làm hộ vệ hứ, lại còn dám ăn uống trước mặt ta.
Ánh mắt nàng khiến Mộc Tháp mất tự nhiên, thấy không khí xung quanh không tệ, Mộc Tháp liền quỳ xuống trước mặt Bố Tự Du, không biết nói gì đó. Bố Tự Du ngẩng đầu nhìn thoáng Kim Phi Dao, rũ mắt xuống truyền âm cho Kim Phi Dao: “Nàng muốn tỷ thí với ngươi, coi như biểu diễn trợ hứng cho ta. Ta không tiện từ chối, nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ nói, mà cũng vừa vặn lấy cớ này, ta sẽ rất cao hứng, thưởng đồ ăn thức uống cho ngươi.”
“Loại chế độ nô lệ này thực đáng chết, ngươi kêu nàng tới đi, ta sẽ diễn cho ngươi xem.” Kim Phi Dao liếm liếm đôi môi đã hơi khô, thời tiết ở Ma tộc thật quá nóng.
Được nàng đồng ý, Bố Tự Du liền gật đầu với Mộc Tháp, đồng ý để hai nàng tỷ thí một trận, trợ hứng cho mọi người. Đám người trong đình hóng mát đều hoan hô vang dậy giống như rất thích xem vậy.
Mộc Tháp không mang cung tiễn, vừa ấn các đốt ngón tay vừa đi tới, trong miệng nói quang quác thứ ma ngữ mà Kim Phi Dao không hiểu, nhìn vẻ mặt thì hình như là đang khiêu khích.
Đúng lúc này, Bố Tự Du cũng truyền âm tới: “Nàng đang khiêu khích ngươi, muốn so nắm đấm với ngươi, không dùng vũ khí. Ai thua sẽ không được bày tỏ tình yêu với ta. Người quá hấp dẫn cũng thật là nhiều phiền nhiễu.”
“Ta không hề có ý định bày tỏ tình yêu với ngươi, ngươi tỉnh đi.”
Kim Phi Dao không hiểu, tuy nàng là đồ giả nhưng bọn hắn đều cho rằng nàng là người Ma tộc, tu vi không sai biệt lắm, vậy nàng ta dựa vào cái gì mà lại cho rằng so nắm đấm thì có thể chiếm thượng phong? Ma tộc làm gì có ai không trúc thể? Cũng không biết trong đầu người này nghĩ cái gì.
Thật ra là do nàng không hiểu hết mà thôi. Với những người có thân phận nô lệ như nàng, kể cả là trúc thể thì cũng chỉ là học thứ cấp thấp nhất. Địa vị của bình dân cao hơn một chút, ở phương diện này thì tuy tu vi giống nhau nhưng do hoàn cảnh tốt hơn, những thứ được học cũng sẽ cao cấp hơn, thực lực sẽ khác nhau rất lớn. Mộc Tháp vì nhìn thấy da thịt trắng trẻo mềm mại của Kim Phi Dao, cộng thêm trên người nàng lại không có cơ bắp mới muốn dùng nắm đấm để giáo huấn nàng một phen.
Hai người đi đến bãi đất trống, Mộc Tháp vẫn nói những thứ nàng không hiểu, chỉ nghe thấy đám gia nhân nhà Ô Địch bất chợt truyền ra tiếng reo hò. Kim Phi Dao cúi đầu nhìn nền gạch rực rỡ dưới chân, nghiên cứu hoa văn trên đó.
Mộc Tháp nói nửa ngày vẫn không thấy Kim Phi Dao có phản ứng gì, giống như đàn gảy tai trâu vậy, đành phải thở phì thò im miệng. Đợi nàng ngừng nói, Kim Phi Dao mới ngẩng đầu lên, ngoáy lỗ tai một cái, sau đó truyền âm cho Mộc Tháp một câu ma ngữ vừa mới học được, sờ ngươi, nghĩa là đi chết đi.
Mộc Tháp sửng sốt, lập tức phản ứng lại, miệng lại lớn tiếng kêu la gì đó.
Thấy nàng kêu nửa ngày mà không tiến lên, Kim Phi Dao càng nhàm chán, đành phải vươn tay ngoắc ngoắc nàng. Động tác khiêu khích này đều thông dụng ở cả hai giới, không cần phải dùng ngôn ngữ cũng biết là có ý gì.
Mộc Tháp nói lâu như vậy là để tăng thêm không khí, muốn cho quý tộc đại nhân đang quan khán bên cạnh cảm thấy thú vị. Vốn đây là tỷ thí biểu diễn, phải kêu gào khơi gợi cảm xúc của người xem, còn một khi đánh lên thì có còn là biểu diễn nữa không thì chỉ trong lòng Mộc Tháp là rõ. Nhưng Kim Phi Dao lại nghe không hiểu ma ngữ, cũng không có tâm tư biểu diễn cùng nàng, tự nhiên không để ý tới khổ tâm của Mộc Tháp.
Thủ thế khiêu khích bày ra lập tức chọc giận Mộc Tháp, nàng hét lên một tiếng, xiết chặt nắm tay vọt tới.
Kim Phi Dao vững hai chân, cũng giơ nắm tay lên.
Tốc độ của Mộc Tháp rất nhanh, lập tức đã vọt tới trước mặt, quyền phải cấp tốc đánh tới, Kim Phi Dao cũng nhanh nhẹn nghiêng người tránh, Mộc Tháp xoay người tung ra một cú đá hoa lệ, Kim Phi Dao cũng quay thân mình lại, đưa nắm đấm lên đánh vào mặt nàng.
Nhưng nắm tay thoạt nhìn không có bao sức lực kia khi đánh lên mặt Mộc Tháp lại khiến nàng giống như tên bắn, bay vọt đi, ầm một tiếng đập vào bức tường đất nhà Ô Địch, sau đó rơi xuống lại đập vào vách căn phòng bên dưới.
Không để ý bên kia gà bay chó sủa, tiếng người ầm ĩ, cũng lười liếc mắt một cái nhìn biểu cảm trợn mắt há mồm của đám gia nhân nhà Ô Địch, Kim Phi Dao xoay người bước trở về, ngồi dưới bóng cây bên đình, sau đó ánh mắt liền hung mãnh theo dõi Ô Địch.
Bố Tự Du hiểu ý, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Ô Địch bên cạnh: “Ta rất vui, thưởng một bàn rượu và thức ăn cho bọn hắn.”
Đừng nhìn hắn chỉ hơi hơi cười mà lầm, kỳ thực đều là đóng kịch, nếu chung quanh không có những người khác thì hắn đã sớm lăn ra đất cười chảy nước mắt rồi.
Ô Địch vội vàng bảo gia nhân mang rượu và thức ăn lên cho Kim Phi Dao và Đức Hỉ. Kim Phi Dao cũng không khách khí, ôm ý nghĩ ăn chết tên trấn thủ này, ném cả Mập Mạp ra.
Mập Mạp không biết bọn họ đã sớm đi ra khỏi rừng Hủ Cảnh, vẫn còn đang ngủ trong Cảnh Thiên huyễn bồn, sau khi được thả ra thì hai mắt mơ hồ đảo qua bốn phía, liền nhìn thấy rượu và thức ăn bày dưới đất. Cái miệng rộng của nó há ra, trước mắt lập tức chỉ còn lại cái mâm, sau đó Kim Phi Dao tà tà liếc mắt về phía Ô Địch.
Con ếch có sừng, yêu thú kỳ quái thế này chưa ai ở đây từng nhìn thấy. Cái miệng ăn của nó cũng đủ dọa người, nhất là sau khi Kim Phi Dao làm thủ thế cho Ô Địch biết nếu để nó bị đói thì nó sẽ ăn người, Ô Địch lập tức ra lệnh cho gia nhân toàn lực cho yêu thú của quý tộc địa nhân ăn thật no.
Kim Phi Dao và Mập Mạp ngày thường ăn gì đó đều là do sở thích. Thực ra chỉ cần ăn một phần là được, dù sao ăn hay không ăn đều không chết đói được. Sau khi Trúc Cơ thì một năm, hai năm không ăn gì căn bản không thành vấn đề, có thể hấp thu linh khí thiên địa là đủ rồi, Kim Phi Dao ăn ăn uống uống đều là nghiện miệng.
Hiện tại nàng không vui, liền ăn thả cửa khiến cho mọi người chỉ có thể ngồi trong đình hóng mát nhìn nàng và Mập Mạp ăn như cuồng phong vũ bão, ngay cả Đức Hỉ ngồi cạnh nàng cũng chỉ cướp được một hạt đậu.
Bất đắc dĩ buông đũa, Đức Hỉ truyền âm thương lượng việc tiếp theo với Bố Tự Du.
Ngay từ đầu Bố Tự Du cũng chỉ muốn hắn giúp Kim Phi Dao tiến vào địa giới Ma tộc chứ không nói rõ về sau thì thế nào. Hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ là mau mau thoát khỏi hai tên gia hỏa hồ nháo này, nếu cứ tiếp tục ở cùng bọn họ thì sớm hay muộn cũng hủy mất kế sinh nhai của mình.
Nghe Đức Hỉ không hề khách khí mắng xong, trong lòng Bố Tự Du cuồng tiếu. Hắn cũng không có ý định kéo Đức Hỉ theo mãi, dù sao người ta đã đi trên con đường này vài thập niên, kinh nghiệm phi thường phong phú, bằng hữu không thiếu, nếu cứ đi theo mình rêu rao thì cũng không tốt. Vì thế, hắn chủ động nói với Đức Hỉ: “Đức huynh, ngày mai ta và Kim đạo hữu sẽ rời khỏi trấn Ba Đạt, ra khỏi trấn thì ngươi lại đổi cặp sừng khác mà quay lại. Chỗ ta còn đôi sừng bình thường đây, ngươi cầm mà dùng, đôi sừng trên đầu Mập Mạp sợ là ngươi không lấy lại được đâu.”
Đức Hỉ có chút khó hiểu, không phải hai người này muốn làm bụi nhân, mua bán hàng hóa, tìm kiếm tài liệu cho Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan sao? Vậy lại muốn đi đâu?
“Hai người các ngươi định đi đâu?”
“Vạn Thiện sơn.”
Đức Hỉ giật mình, hai kẻ không sợ chết này lại muốn tới đại thành của Ma tộc, “Ngươi tới Vạn Thiện sơn tìm chết sao? Tuy ta biết ngươi chuyên môn thu thập tình báo để bán nhưng cũng không cần phải chạy tới Vạn Thiện sơn mà tìm chứ. Hơn nữa, ngươi mang Kim Phi Dao đi theo là sao? Nàng chỉ tới để tìm Đông Hàn thảo và Tinh Giác, kể cả tạm thời không có thì ta cũng có thể giúp nàng tìm ma nhân quen biết hỏi, mua từ chỗ bọn họ hoặc đặt trước, lần sau tới lấy là được, sao phải mạo hiểm đi Vạn Thiện sơn?”
“Ta còn chưa nói với nàng, dù sao nàng cũng không có chuyện gì, đi cùng ta tới Vạn Thiện sơn mở mang tầm mắt cũng tốt.” Bố Tự Du chẳng hề để ý nói.
“Ngươi đây là lừa người a.” Đức Hỉ nhìn thoáng qua Kim Phi Dao vẫn không hề biết gì đang cướp đồ ăn với Mập Mạp, cảm thấy nàng thật sự là lên nhầm thuyền giặc rồi.
Nếu hắn biết được Kim Phi Dao trên đường còn nhắm vào hắn, muốn lừa hắn dẫn đường cho nàng tới Vạn Thiện sơn, chỉ sợ hắn sẽ không nghĩ như vậy. Kim Phi Dao không biết ma ngữ, tự mình đi Vạn Thiện sơn là không có khả năng, cho nên trong hai người Đức Hỉ và Bố Tự Du chắc chắn phải có một người đưa nàng đi. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa nói với hai người họ, nghĩ là đến lúc đó sẽ nghĩ cách bắt cóc bọn họ.
Vẻn vẹn một ngày một đêm, trấn thủ Ô Địch phải cung cấp đồ ăn cho nữ nô và ác sủng của Bố đại nhân, muốn tán gẫu vài câu với Bố đại nhân cũng không có cơ hội, lúc nào cũng là đang chuẩn bị mở miệng thì có người tới báo hết đồ ăn, hoặc là thức ăn mua về đã hết, cuối cùng hắn phải sai người đi khắp trấn tìm đồ ăn, cơ hồ là lục soát từng nhà cướp lương.
Ép buộc một ngày một đêm, Kim Phi Dao và Mập Mạp mới vỗ bụng, lắc lắc đầu tỏ vẻ đã no.
Mà lúc này đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nghĩ rằng đã làm cho hai tên ôn dịch này ăn no rồi, có thể an bày cho Bố đại nhân nghỉ ngơi, sau đó đến bữa tối sẽ kết thân, thế nhưng Bố đại nhân lại bảo phải đi.
Ô Địch muốn giữ người ở thêm vài ngày nhưng Bố đại nhân lại nói phải đến Vạn Thiện sơn tham gia sinh thần của mẫu thân, hắn liền ngậm miệng.
Đứng ở trấn Ba Đạt nhìn theo xe lục giác thú của Bố Tự Du chậm rãi rời đi, trấn thủ Ô Địch lúc này mới phát hiện, chỉ một ngày một đêm mà mình đã có thêm không ít việc phải làm.
Tường nhà mình mới sập, gian phòng bên cạnh cũng bị hủy một nửa, hiện tại thê tử đang ôm con đứng ở cửa phòng khóc lóc kể lể, bắt trấn thủ đại nhân làm chủ. Vô số dân chúng cầm giấy nợ tới, tha thiết chờ mong tụ tập ở đây, muốn nói chuyện tối qua bị cướp đồ ăn. Mà lúc này lại có hạ nhân tới báo tin, toàn trấn bị thiếu lương thực, bữa tối cũng không có mà ăn.
Điều khiến hắn không biết phải làm sao chính là trong phòng khách nhà mình còn có tên hộ vệ tên Mộc Tháp bị đánh cho hôn mê đang nằm. Bố đại nhân vậy mà lại quên đưa nàng đi, phải xử lý người này thế nào bây giờ?
Nhìn Bố Tự Du tự tại nhận sự tiếp đón ân cần của Ô Địch, ngay cả hai nữ nhi xinh đẹp của hắn cũng được gọi lên, ngồi hai bên Bố Tự Du, một người rót rượu, một người cẩn thận thay thuốc trong tẩu, thật là thoải mái.
Vì thế Kim Phi Dao và Đức Hỉ liền truyền âm mắng hắn không ngừng, chỉ lo hưởng thụ không để ý tới bọn họ.
Mà điều khiến người ta phải tức giận nhất là không biết từ khi nào mà Mộc Tháp đã trở thành hộ vệ, chiếm được một góc trong đình hóng mát, phía trước bày đầy hoa quả rượu thịt, còn có con trai của Ô Địch ngồi bên.
Ánh mắt Kim Phi Dao rất bất thiện, ngươi cũng quá tự tiện, ai cho ngươi làm hộ vệ hứ, lại còn dám ăn uống trước mặt ta.
Ánh mắt nàng khiến Mộc Tháp mất tự nhiên, thấy không khí xung quanh không tệ, Mộc Tháp liền quỳ xuống trước mặt Bố Tự Du, không biết nói gì đó. Bố Tự Du ngẩng đầu nhìn thoáng Kim Phi Dao, rũ mắt xuống truyền âm cho Kim Phi Dao: “Nàng muốn tỷ thí với ngươi, coi như biểu diễn trợ hứng cho ta. Ta không tiện từ chối, nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ nói, mà cũng vừa vặn lấy cớ này, ta sẽ rất cao hứng, thưởng đồ ăn thức uống cho ngươi.”
“Loại chế độ nô lệ này thực đáng chết, ngươi kêu nàng tới đi, ta sẽ diễn cho ngươi xem.” Kim Phi Dao liếm liếm đôi môi đã hơi khô, thời tiết ở Ma tộc thật quá nóng.
Được nàng đồng ý, Bố Tự Du liền gật đầu với Mộc Tháp, đồng ý để hai nàng tỷ thí một trận, trợ hứng cho mọi người. Đám người trong đình hóng mát đều hoan hô vang dậy giống như rất thích xem vậy.
Mộc Tháp không mang cung tiễn, vừa ấn các đốt ngón tay vừa đi tới, trong miệng nói quang quác thứ ma ngữ mà Kim Phi Dao không hiểu, nhìn vẻ mặt thì hình như là đang khiêu khích.
Đúng lúc này, Bố Tự Du cũng truyền âm tới: “Nàng đang khiêu khích ngươi, muốn so nắm đấm với ngươi, không dùng vũ khí. Ai thua sẽ không được bày tỏ tình yêu với ta. Người quá hấp dẫn cũng thật là nhiều phiền nhiễu.”
“Ta không hề có ý định bày tỏ tình yêu với ngươi, ngươi tỉnh đi.”
Kim Phi Dao không hiểu, tuy nàng là đồ giả nhưng bọn hắn đều cho rằng nàng là người Ma tộc, tu vi không sai biệt lắm, vậy nàng ta dựa vào cái gì mà lại cho rằng so nắm đấm thì có thể chiếm thượng phong? Ma tộc làm gì có ai không trúc thể? Cũng không biết trong đầu người này nghĩ cái gì.
Thật ra là do nàng không hiểu hết mà thôi. Với những người có thân phận nô lệ như nàng, kể cả là trúc thể thì cũng chỉ là học thứ cấp thấp nhất. Địa vị của bình dân cao hơn một chút, ở phương diện này thì tuy tu vi giống nhau nhưng do hoàn cảnh tốt hơn, những thứ được học cũng sẽ cao cấp hơn, thực lực sẽ khác nhau rất lớn. Mộc Tháp vì nhìn thấy da thịt trắng trẻo mềm mại của Kim Phi Dao, cộng thêm trên người nàng lại không có cơ bắp mới muốn dùng nắm đấm để giáo huấn nàng một phen.
Hai người đi đến bãi đất trống, Mộc Tháp vẫn nói những thứ nàng không hiểu, chỉ nghe thấy đám gia nhân nhà Ô Địch bất chợt truyền ra tiếng reo hò. Kim Phi Dao cúi đầu nhìn nền gạch rực rỡ dưới chân, nghiên cứu hoa văn trên đó.
Mộc Tháp nói nửa ngày vẫn không thấy Kim Phi Dao có phản ứng gì, giống như đàn gảy tai trâu vậy, đành phải thở phì thò im miệng. Đợi nàng ngừng nói, Kim Phi Dao mới ngẩng đầu lên, ngoáy lỗ tai một cái, sau đó truyền âm cho Mộc Tháp một câu ma ngữ vừa mới học được, sờ ngươi, nghĩa là đi chết đi.
Mộc Tháp sửng sốt, lập tức phản ứng lại, miệng lại lớn tiếng kêu la gì đó.
Thấy nàng kêu nửa ngày mà không tiến lên, Kim Phi Dao càng nhàm chán, đành phải vươn tay ngoắc ngoắc nàng. Động tác khiêu khích này đều thông dụng ở cả hai giới, không cần phải dùng ngôn ngữ cũng biết là có ý gì.
Mộc Tháp nói lâu như vậy là để tăng thêm không khí, muốn cho quý tộc đại nhân đang quan khán bên cạnh cảm thấy thú vị. Vốn đây là tỷ thí biểu diễn, phải kêu gào khơi gợi cảm xúc của người xem, còn một khi đánh lên thì có còn là biểu diễn nữa không thì chỉ trong lòng Mộc Tháp là rõ. Nhưng Kim Phi Dao lại nghe không hiểu ma ngữ, cũng không có tâm tư biểu diễn cùng nàng, tự nhiên không để ý tới khổ tâm của Mộc Tháp.
Thủ thế khiêu khích bày ra lập tức chọc giận Mộc Tháp, nàng hét lên một tiếng, xiết chặt nắm tay vọt tới.
Kim Phi Dao vững hai chân, cũng giơ nắm tay lên.
Tốc độ của Mộc Tháp rất nhanh, lập tức đã vọt tới trước mặt, quyền phải cấp tốc đánh tới, Kim Phi Dao cũng nhanh nhẹn nghiêng người tránh, Mộc Tháp xoay người tung ra một cú đá hoa lệ, Kim Phi Dao cũng quay thân mình lại, đưa nắm đấm lên đánh vào mặt nàng.
Nhưng nắm tay thoạt nhìn không có bao sức lực kia khi đánh lên mặt Mộc Tháp lại khiến nàng giống như tên bắn, bay vọt đi, ầm một tiếng đập vào bức tường đất nhà Ô Địch, sau đó rơi xuống lại đập vào vách căn phòng bên dưới.
Không để ý bên kia gà bay chó sủa, tiếng người ầm ĩ, cũng lười liếc mắt một cái nhìn biểu cảm trợn mắt há mồm của đám gia nhân nhà Ô Địch, Kim Phi Dao xoay người bước trở về, ngồi dưới bóng cây bên đình, sau đó ánh mắt liền hung mãnh theo dõi Ô Địch.
Bố Tự Du hiểu ý, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Ô Địch bên cạnh: “Ta rất vui, thưởng một bàn rượu và thức ăn cho bọn hắn.”
Đừng nhìn hắn chỉ hơi hơi cười mà lầm, kỳ thực đều là đóng kịch, nếu chung quanh không có những người khác thì hắn đã sớm lăn ra đất cười chảy nước mắt rồi.
Ô Địch vội vàng bảo gia nhân mang rượu và thức ăn lên cho Kim Phi Dao và Đức Hỉ. Kim Phi Dao cũng không khách khí, ôm ý nghĩ ăn chết tên trấn thủ này, ném cả Mập Mạp ra.
Mập Mạp không biết bọn họ đã sớm đi ra khỏi rừng Hủ Cảnh, vẫn còn đang ngủ trong Cảnh Thiên huyễn bồn, sau khi được thả ra thì hai mắt mơ hồ đảo qua bốn phía, liền nhìn thấy rượu và thức ăn bày dưới đất. Cái miệng rộng của nó há ra, trước mắt lập tức chỉ còn lại cái mâm, sau đó Kim Phi Dao tà tà liếc mắt về phía Ô Địch.
Con ếch có sừng, yêu thú kỳ quái thế này chưa ai ở đây từng nhìn thấy. Cái miệng ăn của nó cũng đủ dọa người, nhất là sau khi Kim Phi Dao làm thủ thế cho Ô Địch biết nếu để nó bị đói thì nó sẽ ăn người, Ô Địch lập tức ra lệnh cho gia nhân toàn lực cho yêu thú của quý tộc địa nhân ăn thật no.
Kim Phi Dao và Mập Mạp ngày thường ăn gì đó đều là do sở thích. Thực ra chỉ cần ăn một phần là được, dù sao ăn hay không ăn đều không chết đói được. Sau khi Trúc Cơ thì một năm, hai năm không ăn gì căn bản không thành vấn đề, có thể hấp thu linh khí thiên địa là đủ rồi, Kim Phi Dao ăn ăn uống uống đều là nghiện miệng.
Hiện tại nàng không vui, liền ăn thả cửa khiến cho mọi người chỉ có thể ngồi trong đình hóng mát nhìn nàng và Mập Mạp ăn như cuồng phong vũ bão, ngay cả Đức Hỉ ngồi cạnh nàng cũng chỉ cướp được một hạt đậu.
Bất đắc dĩ buông đũa, Đức Hỉ truyền âm thương lượng việc tiếp theo với Bố Tự Du.
Ngay từ đầu Bố Tự Du cũng chỉ muốn hắn giúp Kim Phi Dao tiến vào địa giới Ma tộc chứ không nói rõ về sau thì thế nào. Hiện tại hắn chỉ có một suy nghĩ là mau mau thoát khỏi hai tên gia hỏa hồ nháo này, nếu cứ tiếp tục ở cùng bọn họ thì sớm hay muộn cũng hủy mất kế sinh nhai của mình.
Nghe Đức Hỉ không hề khách khí mắng xong, trong lòng Bố Tự Du cuồng tiếu. Hắn cũng không có ý định kéo Đức Hỉ theo mãi, dù sao người ta đã đi trên con đường này vài thập niên, kinh nghiệm phi thường phong phú, bằng hữu không thiếu, nếu cứ đi theo mình rêu rao thì cũng không tốt. Vì thế, hắn chủ động nói với Đức Hỉ: “Đức huynh, ngày mai ta và Kim đạo hữu sẽ rời khỏi trấn Ba Đạt, ra khỏi trấn thì ngươi lại đổi cặp sừng khác mà quay lại. Chỗ ta còn đôi sừng bình thường đây, ngươi cầm mà dùng, đôi sừng trên đầu Mập Mạp sợ là ngươi không lấy lại được đâu.”
Đức Hỉ có chút khó hiểu, không phải hai người này muốn làm bụi nhân, mua bán hàng hóa, tìm kiếm tài liệu cho Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan sao? Vậy lại muốn đi đâu?
“Hai người các ngươi định đi đâu?”
“Vạn Thiện sơn.”
Đức Hỉ giật mình, hai kẻ không sợ chết này lại muốn tới đại thành của Ma tộc, “Ngươi tới Vạn Thiện sơn tìm chết sao? Tuy ta biết ngươi chuyên môn thu thập tình báo để bán nhưng cũng không cần phải chạy tới Vạn Thiện sơn mà tìm chứ. Hơn nữa, ngươi mang Kim Phi Dao đi theo là sao? Nàng chỉ tới để tìm Đông Hàn thảo và Tinh Giác, kể cả tạm thời không có thì ta cũng có thể giúp nàng tìm ma nhân quen biết hỏi, mua từ chỗ bọn họ hoặc đặt trước, lần sau tới lấy là được, sao phải mạo hiểm đi Vạn Thiện sơn?”
“Ta còn chưa nói với nàng, dù sao nàng cũng không có chuyện gì, đi cùng ta tới Vạn Thiện sơn mở mang tầm mắt cũng tốt.” Bố Tự Du chẳng hề để ý nói.
“Ngươi đây là lừa người a.” Đức Hỉ nhìn thoáng qua Kim Phi Dao vẫn không hề biết gì đang cướp đồ ăn với Mập Mạp, cảm thấy nàng thật sự là lên nhầm thuyền giặc rồi.
Nếu hắn biết được Kim Phi Dao trên đường còn nhắm vào hắn, muốn lừa hắn dẫn đường cho nàng tới Vạn Thiện sơn, chỉ sợ hắn sẽ không nghĩ như vậy. Kim Phi Dao không biết ma ngữ, tự mình đi Vạn Thiện sơn là không có khả năng, cho nên trong hai người Đức Hỉ và Bố Tự Du chắc chắn phải có một người đưa nàng đi. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa nói với hai người họ, nghĩ là đến lúc đó sẽ nghĩ cách bắt cóc bọn họ.
Vẻn vẹn một ngày một đêm, trấn thủ Ô Địch phải cung cấp đồ ăn cho nữ nô và ác sủng của Bố đại nhân, muốn tán gẫu vài câu với Bố đại nhân cũng không có cơ hội, lúc nào cũng là đang chuẩn bị mở miệng thì có người tới báo hết đồ ăn, hoặc là thức ăn mua về đã hết, cuối cùng hắn phải sai người đi khắp trấn tìm đồ ăn, cơ hồ là lục soát từng nhà cướp lương.
Ép buộc một ngày một đêm, Kim Phi Dao và Mập Mạp mới vỗ bụng, lắc lắc đầu tỏ vẻ đã no.
Mà lúc này đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nghĩ rằng đã làm cho hai tên ôn dịch này ăn no rồi, có thể an bày cho Bố đại nhân nghỉ ngơi, sau đó đến bữa tối sẽ kết thân, thế nhưng Bố đại nhân lại bảo phải đi.
Ô Địch muốn giữ người ở thêm vài ngày nhưng Bố đại nhân lại nói phải đến Vạn Thiện sơn tham gia sinh thần của mẫu thân, hắn liền ngậm miệng.
Đứng ở trấn Ba Đạt nhìn theo xe lục giác thú của Bố Tự Du chậm rãi rời đi, trấn thủ Ô Địch lúc này mới phát hiện, chỉ một ngày một đêm mà mình đã có thêm không ít việc phải làm.
Tường nhà mình mới sập, gian phòng bên cạnh cũng bị hủy một nửa, hiện tại thê tử đang ôm con đứng ở cửa phòng khóc lóc kể lể, bắt trấn thủ đại nhân làm chủ. Vô số dân chúng cầm giấy nợ tới, tha thiết chờ mong tụ tập ở đây, muốn nói chuyện tối qua bị cướp đồ ăn. Mà lúc này lại có hạ nhân tới báo tin, toàn trấn bị thiếu lương thực, bữa tối cũng không có mà ăn.
Điều khiến hắn không biết phải làm sao chính là trong phòng khách nhà mình còn có tên hộ vệ tên Mộc Tháp bị đánh cho hôn mê đang nằm. Bố đại nhân vậy mà lại quên đưa nàng đi, phải xử lý người này thế nào bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.