Chương 617: Lôi thuật
Chính Nguyệt Sơ Tứ
20/04/2018
Gần trăm tên tu sĩ ngồi xuống pháp trận vây quanh ngọn núi lửa, Kim Phi
Dao cũng ngồi cách hai người Hoa Uyển Ti không xa, mà mấy tên tu sĩ
Luyện Hư kỳ kia đều là người của Thần Uy giáo, ngoài Hiên Viên Bình thì
những người còn lại cũng ngồi trên pháp trận.
“Bắt đầu!” thấy tất cả mọi người đã ngồi ổn, Hiên Viên Bình lấy ra một lá cờ nhỏ màu bạc, huy gạt với mọi người.
Mọi người liền rót linh lực vào pháp trận dưới thân, pháp trận đột nhiên chớp động, sương khói vốn luôn bao phủ trên miệng núi lửa tán đi, lộ ra nham thạch nóng chảy bên dưới. Lúc này, trên pháp trận có trăm đạo quang trụ chiếu vào trong nham thạch, dần dần, bên trong nham thạch có cái gì đó dâng lên.
Đó là một vài viên đá bị đốt đỏ rừng rực, to nhỏ khác nhau. Ngoài việc bị cháy cho không nhìn ra được bộ dáng vốn có thì trên thân chúng còn không ngừng có quang mang bảy màu luân chuyển. Nhìn mấy thứ này, Kim Phi Dao sửng sốt, đây căn bản không phải là di cốt tổ tiên gì cả, kể cả là Khoa Phụ tộc với thân hình khổng lồ cũng không phải, thứ này rõ ràng không phải là xương cốt.
Lúc này, Hiên Viên Bình đứng bên cạnh nói: “Đây là lệnh bài của giáo chủ giáo ta, không ngờ lại bị vỡ như vậy. Mọi người tiếp tục dùng sức, sẽ nhanh chóng lấy ra được hết thôi.”
Lệnh bài giáo chủ? Thế này thì quá lớn rồi! Pháp bảo loại gì mà bị nát rồi vẫn to như vậy chứ, bình thường không phải đều sẽ thu nhỏ lại sao? Tất cả mọi người liếc mắt nhìn hắn một cái, không khí có chút khẩn trương, tất cả đều cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nhưng Hiên Viên Bình lại không thèm để ý, vẫn chỉ huy mọi người lôi ra thứ đó từ dưới lòng nham thạch. Hoa Uyển Ti ngồi ở bên cạnh truyền âm cho Kim Phi Dao: “Không thích hợp, đi!”
Kim Phi Dao bất động thanh sắc truyền âm lại: “Không được, không rời khỏi pháp trận được. Pháp trận đang kích phát, nếu mạnh mẽ rời đi sẽ có tổn thương rất lớn cho cơ thể, các ngươi có thể rời đi trước, ta cản phía sau.”
Truyền âm xong, Hoa Uyển Ti đứng dậy, hứng thú nhìn miệng núi lửa, nói: “Lệnh bài này thật là lớn, lần đầu tiên ta thấy đó.” Vừa nói, nàng vừa nhấc chân định đi đến bên miệng núi lửa.
Lúc này, Hiên Viên Bình không chú ý khống chế pháp trận nữa mà phóng lôi ti ra từ đầu ngón tay, đánh vào mặt ô. Lập tức, một màn lôi điện liền buông xuống, nhốt Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ở bên trong. Sau đó, hắn cung kính nói: “Thần của ta, mời ngươi ngồi cho ổn, không bao lâu nữa là chúng ta có thể trở về rồi.”
Pháp thuật lôi tính! Không thể nào, thế gian không có người nào có thể khống chế được pháp thuật như vậy! Hoa Uyển Ti và Mập Mạp lui ra sau một bước, cách màn lôi điện này xa một chút, bị đánh lên thì không phải là chuyện đùa.
Lúc này, các hòn đá lớn nhỏ khác nhau đã bảy ra khỏi nham thạch, phía dưới vẫn còn đá không ngừng bay lên. Người Thần Uy giáo trên pháp trận đứng lên, ném ra một cái đỉnh ba chân, thu hết những hòn đá kia vào trong đỉnh.
Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Hiên Viên Bình sử dụng lôi thuật, mọi người đều nhíu mày, hiện tại dù có lo sợ hay không thì vẫn phải tiếp tục ngồi ở chỗ này. Đột nhiên, có người mạo hiểm tổn thương thân thể, mạnh mẽ thoát ly pháp trận, bay vèo ra bên ngoài bỏ chạy.
Đúng lúc này, Hiên Viên Bình vươn tay về phía miệng núi lửa, hô lên: “Lôi Thiên Hàng!”
Phía trên miệng núi lửa đột nhiên xuất hiện mây đen, lôi điện lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống, ngoài chỗ người Thần Uy giáo đứng thì những chỗ khác bên ngoài pháp trận đều bị sét đánh. Vài tên tu sĩ mạnh mẽ thoát ly pháp trận cũng không may mắn thoát nạn, chưa chạy được bao xa đã bị lôi điện đánh cho thành hắc bụi.
Lôi thuật vừa ra, ai cùng tranh phong!
Hiên Viên Bình quay đầu nhìn về phía Hoa Uyển Ti, trên miệng núi lửa phía sau toàn là lôi vũ, thân ảnh Kim Phi Dao cũng bị bao phủ trong ánh sét loang loáng. Sau đó, hắn vươn hai tay nói với Hoa Uyển Ti: “Thần của ta, tại sao ngươi phải đi ra chứ? Nếu ngươi không đi ra thì tất cả thần thạch đều có thể lấy ra rồi. Tuy nhiên, có thể có được ngươi thì kể cả lần này chỉ thành công một nửa, thần thạch vẫn có thể quay lại lấy lần nữa.”
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Uyển Ti lạnh giọng quát.
“Đưa ngươi tới nơi ngươi nên ở, sao ngươi có thể ở lại thế gian không sạch sẽ này mà dùng hai chân hành tẩu chứ, sẽ làm bẩn sự thánh khiết của ngươi.” Vẻ mặt Hiên Viên Bình cuồng nhiệt, nói.
Lời hắn quá kỳ lạ, không chỉ Mập Mạp không hiểu mà ngay cả Hoa Uyển Ti cũng không rõ. Nơi mà nàng nên ở? Đó là chỗ nào?
“Giáo chủ, đã thu xong thần thạch. Còn một ít nữa chưa kịp lấy ra, đã chìm xuống rồi.” người Thần Uy giáo đứng ở vị trí có tác dụng tránh lôi, lúc này đã thu đỉnh về.
Hóa ra Hiên Viên Bình chính là giáo chủ Thần Uy giáo, lúc trước chỉ ngụy trang thành hộ pháp thôi. Hoa Uyển Ti không rõ hắn định làm gì, tựa hồ không phải muốn giết nàng mà là muốn mang nàng đi, tuy nhiên, nàng sao có thể để hắn cứ thế bắt đi được. Vì thế, nàng đánh tới màn lôi điện, nếu không thể chạy thoát thì hủy diệt luôn thân thể, khuôn mặt này bị hủy rồi, để xem còn ai muốn một con rối vô dụng nữa.
Nhưng động tác của Hiên Viên Bình lại nhanh hơn, hắn vội vàng xóa bỏ màn lôi điện, tay hút Hoa Uyển Ti lại. Không đợi hắn nói gì, Hoa Uyển Ti liền nâng tay cho hắn một tát, sau đó cảm thấy cả người tê dại, đã bị điện của Hiên Viên Bình đánh trúng, chiêu tiếp theo không thể nào đánh ra được.
Sau đó, Hiên Viên Bình vươn tay, vô số lôi điện trong tay thả ra, kết xuất một lôi động trong không trung, những người Thần Uy giáp liền tiến vào trong đó. Lúc này, Mập Mạp nhảy dựng lên, kéo lại làn váy Chu Tước của Hoa Uyển Ti, cùng bị kéo vào trong lôi động. Sau khi Mập Mạp cũng tiến vào lôi động, lôi điện liền tán đi, đoàn người biến mất.
Lôi điện trên miệng núi lửa cũng dần dần yếu đi, cuối cùng tiêu tán toàn bộ, khu vực miệng núi lửa bị đánh cho hỗn độn vô cùng. Tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ đều bị lôi điện chi chít đánh thành hắc bụi, chỉ có một cái ô xám trắng chống dưới đất.
“Vương bát đản! Dám cướp người của ta!” Kim Phi Dao cầm ô đứng lên, trên người vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tất cả lôi điện đều bị lôi ô cản lại. Tuy nhiên, lôi điện cường đại vẫn đánh cho nàng không thể động đậy, đành phải trơ trơ nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp bị Hiên Viên Bình mang đi qua màn lôi vũ.
Đột nhiên, nàng đưa tay về phía miệng núi lửa, hút một cái, trong nham thạch còn một mảnh đá bảy màu to bằng khoảng nắm tay hơi lộ ra ngoài, lập tức bị nàng hút ra. Hư không cần tảng đá đỏ bừng này, tay Kim Phi Dao dấy lên Minh hỏa, tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, tảng đá bị Minh hỏa lạnh lẽo làm nguội. Một viên đá chớp động quang mang bảy màu dừng trong tay, vẫn còn hơi mát mát do Minh hỏa.
Kim Phi Dao cầm viên đá, sắc mặt rất khó coi đi tìm một vòng quanh núi lửa, nhưng lại không thể tìm được chút manh mối nào, người Thần Uy giáo cứ thế lôi độn biến mất. Không tìm thấy gì, nàng không tự tìm nữa mà đi tìm người hỗ trợ.
Bảy ngày sau, Bố Tự Du xuất hiện tại Long Tức Thần giới, tìm được Kim Phi Dao đang nổi giận đùng đùng trên ngọn núi lửa thứ mười ba. Nhìn nàng âm u ngồi trên tảng đá, Bố Tự Du vẫn trêu đùa như trước: “Không ngờ ngươi lại chịu bỏ linh thạch phát nhiệm vụ Địa cấp! Nể tình chúng ta quen biết, ta liền tự mình tới đây, muốn xem xem là chuyện gì mà có thể làm cho ngươi xuất huyết, cắt thịt bỏ ra hai vạn linh thạch thượng phẩm để tìm Thế Đạo Kinh hỗ trợ.”
“Ít nói vô nghĩa, tra cho ta xem thứ này là thứ gì, còn có một môn phái tên là Thần Uy giáo nữa. Càng kỹ càng càng tốt, hơn nữa ta còn muốn nhanh, tốc độ nhanh nhất tra ra cho ta.” Kim Phi Dao ném viên đá trong tay cho Bố Tự Du.
Bố Tự Du đón lấy viên đá nhìn nhìn, đây là một viên đá bảy màu, chất liệu có chút kỳ quái, “Ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, đây là cái gì vậy?”
“Ta mà biết thì còn tìm Thế Đạo Kinh của các ngươi làm gì? Không biết thì đi thăm dò cho ta, gọi các ngươi tới là để làm việc!” Kim Phi Dao quát lên với hắn.
“Ngươi tức giận như vậy làm gì? Gia hỏa này đã làm gì với ngươi mà có thể khiến cho ngươi tức giận đến mức này?” Bố Tự Du tò mò nhìn Kim Phi Dao, quen biết lâu như vậy nhưng hắn chưa từng thấy nàng tức giận như vậy bao giờ, rốt cục là tổn thất bao nhiêu đây?
Kim Phi Dao một cước đá cho tảng đá bên cạnh đập nát, phẫn nộ nói: “Đám hỗn đản Thần Uy giáo dám bắt cóc một linh thú Thần Thú hậu kỳ và Hoa Uyển Ti Hóa Thần trung kỳ của ta, còn có quần áo thượng phẩm và túi càn khôn trên người bọn họ nữa. Ta đã hao phí trên người bọn họ gần mười vạn linh thạch thượng phẩm, còn có mấy trăm gốc linh thạch ngoài năm trăm năm, tổn thất đã đột phá cực hạn của ta rồi!”
Bố Tự Du nhìn nàng, lầu bầu nói: “Thật không ngờ, ngươi thoạt nhìn rất nghèo mà gia sản lại nhiều như vậy, thật giàu có nha.”
“Giàu thì có cái gì? Bị bắt cóc cả rồi, toàn bộ bị tên gia hỏa biết phóng lôi thuật kia mang đi rồi.” cơn tức trong lòng Kim Phi Dao rất lớn, sớm không bắt cóc trễ không bắt cóc, đúng lúc nàng vừa tiêu phí nhiều của cải như vậy thì lại bị bắt cóc. Thế nhưng lại không có chút manh mối, hoán toàn không biết đi đâu để tìm. Điều duy nhất nàng biết bây giờ là Hoa Uyển Ti vẫn còn sống, tia thần thức bản thân để lại trong người nàng vẫn không có tổn thương. Nhưng người ở đâu thì hoàn toàn không có cách nào để biết.
Nàng đã lục tìm khắp Long Tức Thần giới một lượt, còn nghĩ rằng nếu bọn họ chưa chạy xa thì chắc chắn sẽ xuất hiện ở chung quanh, sau đó mới dùng pháp bảo phi hành đào tẩu. Thế nhưng tìm một vòng vẫn không có phát hện gì, trên đường còn bị Viêm long cản vài lần, nàng chỉ có thể giết mấy con Viêm long để tiết giận. Nếu lúc đó nàng không có lôi ô thì hiện tại đã sớm thành tro rồi.
Hiên Viên Bình, chờ ta tìm được ngươi, sẽ dùng lôi ô đâm chết ngươi, để xem ngươi còn phóng lôi thế nào!
Bố Tự Du lật xem viên đá thất thải trong tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Kim Phi Dao, cảm thấy lúc nàng tức giận trông thật buồn cười. Một lát sau, Kim Phi Dao rốt cục nháo đủ, tìm một tảng đá ngồi xuống, nắm nắm tóc, cảm thán nói: “Ta thực đồng tình với các tu sĩ truy kích ta trước kia, hóa ra muốn tìm người lại khó như thế. Bảo sao ta chưa từng bị người ta bắt được, lúc đó còn chê cười bọn họ là đầu đất, tìm người quả thật là một việc rất khó.”
“Đó là bọn hắn không tìm đúng chỗ, nếu sớm giao cho Thế Đạo Kinh thì chưa đầy ba ngày là ta có thể tìm ra ngươi, tiền bán tình báo sẽ rất nhiều. Loại việc này Thế Đạo Kinh làm tốt hơn, nhiệm vụ này ta đã nhận, việc tìm người cứ giao cho ta đi.” Bố Tự Du cười nói với nàng.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, Bố Tự Du còn tưởng rằng nàng sẽ nói cám ơn, cảm tạ sự trượng nghĩa của mình. Nhưng không ngờ nàng lại mở miệng nói: “Lần trước ngươi nói nếu ta có việc tìm Thế Đạo Kinh sẽ tính phí dụng rẻ cho ta, hai vạn linh thạch thượng phẩm có thể xem như nhiệm vụ Thiên cấp chứ? Nếu không được thì ta cũng không cho các ngươi trả lại linh thạch đâu, ngươi phái năm, sáu trăm người ra tìm manh mối cho ta, coi như tiện nghi các ngươi.”
“Ngươi nằm mơ đi! Chỉ chút linh thạch ấy đã làm người cường đại là ta tới đã không tệ rồi, ngươi lại còn đòi năm, sáu trăm người, Thế Đạo Kinh dựa vào hai vạn khối linh thạch thượng phẩm của ngươi thì không sống được đâu!” Bố Tự Du ghét bỏ nhìn nàng, đã lúc này rồi mà còn cò kè mặc cả.
“Người cường đại?” Kim Phi Dao chậc lưỡi, không cam tâm nói: “Vậy thì cũng phải cử ai đó Luyện Hư kỳ đến chứ.”
“Đừng có coi thường Nguyên Anh hậu kỳ nha, cẩn thận ta đánh ngươi đó.” Bố Tự Du hắc hắc cười nói.
“Bắt đầu!” thấy tất cả mọi người đã ngồi ổn, Hiên Viên Bình lấy ra một lá cờ nhỏ màu bạc, huy gạt với mọi người.
Mọi người liền rót linh lực vào pháp trận dưới thân, pháp trận đột nhiên chớp động, sương khói vốn luôn bao phủ trên miệng núi lửa tán đi, lộ ra nham thạch nóng chảy bên dưới. Lúc này, trên pháp trận có trăm đạo quang trụ chiếu vào trong nham thạch, dần dần, bên trong nham thạch có cái gì đó dâng lên.
Đó là một vài viên đá bị đốt đỏ rừng rực, to nhỏ khác nhau. Ngoài việc bị cháy cho không nhìn ra được bộ dáng vốn có thì trên thân chúng còn không ngừng có quang mang bảy màu luân chuyển. Nhìn mấy thứ này, Kim Phi Dao sửng sốt, đây căn bản không phải là di cốt tổ tiên gì cả, kể cả là Khoa Phụ tộc với thân hình khổng lồ cũng không phải, thứ này rõ ràng không phải là xương cốt.
Lúc này, Hiên Viên Bình đứng bên cạnh nói: “Đây là lệnh bài của giáo chủ giáo ta, không ngờ lại bị vỡ như vậy. Mọi người tiếp tục dùng sức, sẽ nhanh chóng lấy ra được hết thôi.”
Lệnh bài giáo chủ? Thế này thì quá lớn rồi! Pháp bảo loại gì mà bị nát rồi vẫn to như vậy chứ, bình thường không phải đều sẽ thu nhỏ lại sao? Tất cả mọi người liếc mắt nhìn hắn một cái, không khí có chút khẩn trương, tất cả đều cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nhưng Hiên Viên Bình lại không thèm để ý, vẫn chỉ huy mọi người lôi ra thứ đó từ dưới lòng nham thạch. Hoa Uyển Ti ngồi ở bên cạnh truyền âm cho Kim Phi Dao: “Không thích hợp, đi!”
Kim Phi Dao bất động thanh sắc truyền âm lại: “Không được, không rời khỏi pháp trận được. Pháp trận đang kích phát, nếu mạnh mẽ rời đi sẽ có tổn thương rất lớn cho cơ thể, các ngươi có thể rời đi trước, ta cản phía sau.”
Truyền âm xong, Hoa Uyển Ti đứng dậy, hứng thú nhìn miệng núi lửa, nói: “Lệnh bài này thật là lớn, lần đầu tiên ta thấy đó.” Vừa nói, nàng vừa nhấc chân định đi đến bên miệng núi lửa.
Lúc này, Hiên Viên Bình không chú ý khống chế pháp trận nữa mà phóng lôi ti ra từ đầu ngón tay, đánh vào mặt ô. Lập tức, một màn lôi điện liền buông xuống, nhốt Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ở bên trong. Sau đó, hắn cung kính nói: “Thần của ta, mời ngươi ngồi cho ổn, không bao lâu nữa là chúng ta có thể trở về rồi.”
Pháp thuật lôi tính! Không thể nào, thế gian không có người nào có thể khống chế được pháp thuật như vậy! Hoa Uyển Ti và Mập Mạp lui ra sau một bước, cách màn lôi điện này xa một chút, bị đánh lên thì không phải là chuyện đùa.
Lúc này, các hòn đá lớn nhỏ khác nhau đã bảy ra khỏi nham thạch, phía dưới vẫn còn đá không ngừng bay lên. Người Thần Uy giáo trên pháp trận đứng lên, ném ra một cái đỉnh ba chân, thu hết những hòn đá kia vào trong đỉnh.
Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Hiên Viên Bình sử dụng lôi thuật, mọi người đều nhíu mày, hiện tại dù có lo sợ hay không thì vẫn phải tiếp tục ngồi ở chỗ này. Đột nhiên, có người mạo hiểm tổn thương thân thể, mạnh mẽ thoát ly pháp trận, bay vèo ra bên ngoài bỏ chạy.
Đúng lúc này, Hiên Viên Bình vươn tay về phía miệng núi lửa, hô lên: “Lôi Thiên Hàng!”
Phía trên miệng núi lửa đột nhiên xuất hiện mây đen, lôi điện lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh xuống, ngoài chỗ người Thần Uy giáo đứng thì những chỗ khác bên ngoài pháp trận đều bị sét đánh. Vài tên tu sĩ mạnh mẽ thoát ly pháp trận cũng không may mắn thoát nạn, chưa chạy được bao xa đã bị lôi điện đánh cho thành hắc bụi.
Lôi thuật vừa ra, ai cùng tranh phong!
Hiên Viên Bình quay đầu nhìn về phía Hoa Uyển Ti, trên miệng núi lửa phía sau toàn là lôi vũ, thân ảnh Kim Phi Dao cũng bị bao phủ trong ánh sét loang loáng. Sau đó, hắn vươn hai tay nói với Hoa Uyển Ti: “Thần của ta, tại sao ngươi phải đi ra chứ? Nếu ngươi không đi ra thì tất cả thần thạch đều có thể lấy ra rồi. Tuy nhiên, có thể có được ngươi thì kể cả lần này chỉ thành công một nửa, thần thạch vẫn có thể quay lại lấy lần nữa.”
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Uyển Ti lạnh giọng quát.
“Đưa ngươi tới nơi ngươi nên ở, sao ngươi có thể ở lại thế gian không sạch sẽ này mà dùng hai chân hành tẩu chứ, sẽ làm bẩn sự thánh khiết của ngươi.” Vẻ mặt Hiên Viên Bình cuồng nhiệt, nói.
Lời hắn quá kỳ lạ, không chỉ Mập Mạp không hiểu mà ngay cả Hoa Uyển Ti cũng không rõ. Nơi mà nàng nên ở? Đó là chỗ nào?
“Giáo chủ, đã thu xong thần thạch. Còn một ít nữa chưa kịp lấy ra, đã chìm xuống rồi.” người Thần Uy giáo đứng ở vị trí có tác dụng tránh lôi, lúc này đã thu đỉnh về.
Hóa ra Hiên Viên Bình chính là giáo chủ Thần Uy giáo, lúc trước chỉ ngụy trang thành hộ pháp thôi. Hoa Uyển Ti không rõ hắn định làm gì, tựa hồ không phải muốn giết nàng mà là muốn mang nàng đi, tuy nhiên, nàng sao có thể để hắn cứ thế bắt đi được. Vì thế, nàng đánh tới màn lôi điện, nếu không thể chạy thoát thì hủy diệt luôn thân thể, khuôn mặt này bị hủy rồi, để xem còn ai muốn một con rối vô dụng nữa.
Nhưng động tác của Hiên Viên Bình lại nhanh hơn, hắn vội vàng xóa bỏ màn lôi điện, tay hút Hoa Uyển Ti lại. Không đợi hắn nói gì, Hoa Uyển Ti liền nâng tay cho hắn một tát, sau đó cảm thấy cả người tê dại, đã bị điện của Hiên Viên Bình đánh trúng, chiêu tiếp theo không thể nào đánh ra được.
Sau đó, Hiên Viên Bình vươn tay, vô số lôi điện trong tay thả ra, kết xuất một lôi động trong không trung, những người Thần Uy giáp liền tiến vào trong đó. Lúc này, Mập Mạp nhảy dựng lên, kéo lại làn váy Chu Tước của Hoa Uyển Ti, cùng bị kéo vào trong lôi động. Sau khi Mập Mạp cũng tiến vào lôi động, lôi điện liền tán đi, đoàn người biến mất.
Lôi điện trên miệng núi lửa cũng dần dần yếu đi, cuối cùng tiêu tán toàn bộ, khu vực miệng núi lửa bị đánh cho hỗn độn vô cùng. Tất cả tu sĩ Hóa Thần kỳ đều bị lôi điện chi chít đánh thành hắc bụi, chỉ có một cái ô xám trắng chống dưới đất.
“Vương bát đản! Dám cướp người của ta!” Kim Phi Dao cầm ô đứng lên, trên người vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tất cả lôi điện đều bị lôi ô cản lại. Tuy nhiên, lôi điện cường đại vẫn đánh cho nàng không thể động đậy, đành phải trơ trơ nhìn Hoa Uyển Ti và Mập Mạp bị Hiên Viên Bình mang đi qua màn lôi vũ.
Đột nhiên, nàng đưa tay về phía miệng núi lửa, hút một cái, trong nham thạch còn một mảnh đá bảy màu to bằng khoảng nắm tay hơi lộ ra ngoài, lập tức bị nàng hút ra. Hư không cần tảng đá đỏ bừng này, tay Kim Phi Dao dấy lên Minh hỏa, tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, tảng đá bị Minh hỏa lạnh lẽo làm nguội. Một viên đá chớp động quang mang bảy màu dừng trong tay, vẫn còn hơi mát mát do Minh hỏa.
Kim Phi Dao cầm viên đá, sắc mặt rất khó coi đi tìm một vòng quanh núi lửa, nhưng lại không thể tìm được chút manh mối nào, người Thần Uy giáo cứ thế lôi độn biến mất. Không tìm thấy gì, nàng không tự tìm nữa mà đi tìm người hỗ trợ.
Bảy ngày sau, Bố Tự Du xuất hiện tại Long Tức Thần giới, tìm được Kim Phi Dao đang nổi giận đùng đùng trên ngọn núi lửa thứ mười ba. Nhìn nàng âm u ngồi trên tảng đá, Bố Tự Du vẫn trêu đùa như trước: “Không ngờ ngươi lại chịu bỏ linh thạch phát nhiệm vụ Địa cấp! Nể tình chúng ta quen biết, ta liền tự mình tới đây, muốn xem xem là chuyện gì mà có thể làm cho ngươi xuất huyết, cắt thịt bỏ ra hai vạn linh thạch thượng phẩm để tìm Thế Đạo Kinh hỗ trợ.”
“Ít nói vô nghĩa, tra cho ta xem thứ này là thứ gì, còn có một môn phái tên là Thần Uy giáo nữa. Càng kỹ càng càng tốt, hơn nữa ta còn muốn nhanh, tốc độ nhanh nhất tra ra cho ta.” Kim Phi Dao ném viên đá trong tay cho Bố Tự Du.
Bố Tự Du đón lấy viên đá nhìn nhìn, đây là một viên đá bảy màu, chất liệu có chút kỳ quái, “Ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, đây là cái gì vậy?”
“Ta mà biết thì còn tìm Thế Đạo Kinh của các ngươi làm gì? Không biết thì đi thăm dò cho ta, gọi các ngươi tới là để làm việc!” Kim Phi Dao quát lên với hắn.
“Ngươi tức giận như vậy làm gì? Gia hỏa này đã làm gì với ngươi mà có thể khiến cho ngươi tức giận đến mức này?” Bố Tự Du tò mò nhìn Kim Phi Dao, quen biết lâu như vậy nhưng hắn chưa từng thấy nàng tức giận như vậy bao giờ, rốt cục là tổn thất bao nhiêu đây?
Kim Phi Dao một cước đá cho tảng đá bên cạnh đập nát, phẫn nộ nói: “Đám hỗn đản Thần Uy giáo dám bắt cóc một linh thú Thần Thú hậu kỳ và Hoa Uyển Ti Hóa Thần trung kỳ của ta, còn có quần áo thượng phẩm và túi càn khôn trên người bọn họ nữa. Ta đã hao phí trên người bọn họ gần mười vạn linh thạch thượng phẩm, còn có mấy trăm gốc linh thạch ngoài năm trăm năm, tổn thất đã đột phá cực hạn của ta rồi!”
Bố Tự Du nhìn nàng, lầu bầu nói: “Thật không ngờ, ngươi thoạt nhìn rất nghèo mà gia sản lại nhiều như vậy, thật giàu có nha.”
“Giàu thì có cái gì? Bị bắt cóc cả rồi, toàn bộ bị tên gia hỏa biết phóng lôi thuật kia mang đi rồi.” cơn tức trong lòng Kim Phi Dao rất lớn, sớm không bắt cóc trễ không bắt cóc, đúng lúc nàng vừa tiêu phí nhiều của cải như vậy thì lại bị bắt cóc. Thế nhưng lại không có chút manh mối, hoán toàn không biết đi đâu để tìm. Điều duy nhất nàng biết bây giờ là Hoa Uyển Ti vẫn còn sống, tia thần thức bản thân để lại trong người nàng vẫn không có tổn thương. Nhưng người ở đâu thì hoàn toàn không có cách nào để biết.
Nàng đã lục tìm khắp Long Tức Thần giới một lượt, còn nghĩ rằng nếu bọn họ chưa chạy xa thì chắc chắn sẽ xuất hiện ở chung quanh, sau đó mới dùng pháp bảo phi hành đào tẩu. Thế nhưng tìm một vòng vẫn không có phát hện gì, trên đường còn bị Viêm long cản vài lần, nàng chỉ có thể giết mấy con Viêm long để tiết giận. Nếu lúc đó nàng không có lôi ô thì hiện tại đã sớm thành tro rồi.
Hiên Viên Bình, chờ ta tìm được ngươi, sẽ dùng lôi ô đâm chết ngươi, để xem ngươi còn phóng lôi thế nào!
Bố Tự Du lật xem viên đá thất thải trong tay, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Kim Phi Dao, cảm thấy lúc nàng tức giận trông thật buồn cười. Một lát sau, Kim Phi Dao rốt cục nháo đủ, tìm một tảng đá ngồi xuống, nắm nắm tóc, cảm thán nói: “Ta thực đồng tình với các tu sĩ truy kích ta trước kia, hóa ra muốn tìm người lại khó như thế. Bảo sao ta chưa từng bị người ta bắt được, lúc đó còn chê cười bọn họ là đầu đất, tìm người quả thật là một việc rất khó.”
“Đó là bọn hắn không tìm đúng chỗ, nếu sớm giao cho Thế Đạo Kinh thì chưa đầy ba ngày là ta có thể tìm ra ngươi, tiền bán tình báo sẽ rất nhiều. Loại việc này Thế Đạo Kinh làm tốt hơn, nhiệm vụ này ta đã nhận, việc tìm người cứ giao cho ta đi.” Bố Tự Du cười nói với nàng.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn hắn, Bố Tự Du còn tưởng rằng nàng sẽ nói cám ơn, cảm tạ sự trượng nghĩa của mình. Nhưng không ngờ nàng lại mở miệng nói: “Lần trước ngươi nói nếu ta có việc tìm Thế Đạo Kinh sẽ tính phí dụng rẻ cho ta, hai vạn linh thạch thượng phẩm có thể xem như nhiệm vụ Thiên cấp chứ? Nếu không được thì ta cũng không cho các ngươi trả lại linh thạch đâu, ngươi phái năm, sáu trăm người ra tìm manh mối cho ta, coi như tiện nghi các ngươi.”
“Ngươi nằm mơ đi! Chỉ chút linh thạch ấy đã làm người cường đại là ta tới đã không tệ rồi, ngươi lại còn đòi năm, sáu trăm người, Thế Đạo Kinh dựa vào hai vạn khối linh thạch thượng phẩm của ngươi thì không sống được đâu!” Bố Tự Du ghét bỏ nhìn nàng, đã lúc này rồi mà còn cò kè mặc cả.
“Người cường đại?” Kim Phi Dao chậc lưỡi, không cam tâm nói: “Vậy thì cũng phải cử ai đó Luyện Hư kỳ đến chứ.”
“Đừng có coi thường Nguyên Anh hậu kỳ nha, cẩn thận ta đánh ngươi đó.” Bố Tự Du hắc hắc cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.