Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 216: phòng nghị sự

Chính Nguyệt Sơ Tứ

17/11/2016

Edit: Ladybjrd

Lúc Trúc Hư Vô và Kim Phi Dao dừng chân xuống quảng trường phía trước Tiêu Thiên điện liền có đệ tử Trúc Cơ kỳ đi lên đón, cung kính dẫn hai người vào trong Tiêu Thiên điện.

Kim Phi Dao tò mò đánh giá bốn phía, muốn nhìn xem Đông Ngọc Hoàng phái có gì khác với các môn phái khác, lại ngoài ý muốn phát hiện không ít các đệ tử đang mang các loại chén bát, còn có hoa quả và rượu đi đến một chỗ.

Nàng liền đoán, chẳng lẽ mời ta đến ăn cơm? Khéo như vậy sao?

Mang theo kỳ vọng tốt đẹp, Kim Phi Dao vui vẻ đi theo Trúc Hư Vô tới đại sảnh nghị sự. Phòng nghị sự của Đông Ngọc Hoàng phái không cố định mà ai làm chưởng môn thì phòng nghị sự sẽ chuyển qua núi của người đó, đây cũng là đại biểu cho thân phận chưởng môn.

Vừa tiến vào phòng nghị sự, Kim Phi Dao liền cảm thấy một trận uy áp ập đến, thật nhiều tu sĩ Nguyên Anh nha.

Ngoài một lão nhân Nguyên Anh hậu kỳ ngồi ở tận trên cùng, sắc mặt nghiêm túc, thoạt nhìn không thân thiện thì trong phòng nghị sự còn có hai hàng người ngồi hai bên phòng. Có tổng cộng bốn, năm mươi người, xếp theo thứ tự từ trong ra ngoài là tu sĩ Nguyên Anh rồi đến tu sĩ Kết Đan, tất cả đều đang nhìn chăm chú vào hai người bọn họ. Dưới ánh mắt của họ, Kim Phi Dao lặng lẽ dịch chuyển sang bên cạnh một bước, đứng phía sau Trúc Hư Vô.

Lúc này nàng mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, qua ải Trúc Hư Vô không giống với bọn Lang ma đầu, nàng hoàn toàn không kiềm chế được.

Trúc Hư Vô đã nhận ra Kim Phi Dao không khỏe, liền kéo nàng tới chỗ ngồi cạnh cửa, dặn dò nàng ngồi yên ở đây, còn hắn thì đi vào sâu bên trong.

Vị trí của hắn chỉ cách chưởng môn hai, ba người. Đúng ra là Trúc Hư Vô phải ngồi ở dưới cùng trong hàng Nguyên Anh vì hắn kết Nguyên Anh muộn nhất, coi như là tiểu sư đệ. Nhưng chưởng môn lại không đồng ý, người hay gây sự như vậy hắn muốn để ngồi gần mình, lúc nào cũng có thể giám sát mới được. Nếu không lại như lần trước, lúc hỏi hắn về chuyện ở địa cấp giới, hắn cứ cố ý giả vờ ngồi xa không nghe thấy, náo loạn nửa ngày cũng không hỏi ra cái gì.

“Trúc sư đệ, lần này ra ngoài du lịch có thu hoạch gì không?” Chưởng môn Từ Thượng chân nhân nét mặt già nua, tuy giọng điệu quan tâm nhưng biểu cảm lại rất nghiêm khắc, hỏi.

Trúc Hư Vô ngồi trên ghế, tùy tiện đáp: “Không có gì hay, chỉ gặp vài bằng hữu, thu hoạch duy nhất là dẫn theo một tiểu hài tử trở về.”

“Nghe người dưới báo lại, nữ tử ngươi đem về là nữ nhi của ngươi?” Từ Thương chân nhân hơi cúi người xuống, trong mắt lộ ra một tia lệ quang.

“Đúng vậy.” Trúc Hư Vô nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ghế, thuận miệng đáp.

“Hồ nháo!” Từ Thương chân nhân đột nhiên khiển trách một tiếng, “Đồng thân của ngươi chưa bị phá, Huyền Thiên công pháp chưa mất, tại sao lại có nữ nhi? Hơn nữa, nàng còn đã Kết Đan kỳ, kể cả là do ngươi sinh thì tu luyện cũng không nhanh như vậy được.”



Lão nhân này thực lợi hại, đúng là chưởng môn đại phái có khác. Kim Phi Dao ngồi cuối hàng, nhìn Trúc Hư Vô bị mắng, bộ dáng nghẹn khuất kia thật sự buồn cười.

Trúc Hư Vô chẹp miệng, bất mãn nói: “Ta nhận nuôi không được sao? Chỉ cho các ngươi sinh tiểu hài tử mà không cho ta nhận nuôi một đứa sao? Ta có nhiều đồ như vậy, đến lúc chết đi phân cho đồ đệ cũng không hết, thêm một nữ nhi để chia thì có ảnh hưởng gì?”

“Nếu ngươi muốn tiểu hài tử, ngươi nhiều sư huynh như vậy, nhà ai mà không có vài đứa tư chất tốt, ngươi xem đứa nào vừa mắt thì chọn lấy làm con thừa tự. Thân thế trong sạch, tư chất lại tốt, cũng là chất nhi của ngươi, tốt hơn nhiều so với việc nhặt bừa bãi một kẻ lại lịch không rõ bên ngoài.” Thấy Trúc Hư Vô còn tranh luận, Từ Thương chân nhân hung hăng giáo huấn.

Trúc sư đệ tu luyện Huyền Thiên công pháp, nếu không công pháp một ngày chưa thành thì thân thể sẽ không thể lớn lên. Không biết có phải vì Huyền Thiên công pháp hay không mà tính cách cũng bướng bỉnh y như tiểu hài tử, căn bản không chịu quản chế. Ngay cả chính bọn họ cũng thường xuyên bị tức giận mà quên mất hắn là một tu sĩ đã sống mấy trăm năm, thực coi hắn là tiểu hài tử.

“Ta không thèm tiểu hài tử của các ngươi, một đám vác bộ mặt nghiêm trọng y như các ngươi, không có chút thú vị nào. Cả ngày chỉ biết nói mấy từ tu luyện, quy định, phiền chết người.” Trúc Hư Vô không thèm nghe hắn, ánh mắt chuyền từ hoa văn trên ghế lên hoa văn trên quần áo của vị sư huynh ngồi cạnh.

“Sư đệ!” Từ Thương chân nhân bị thái độ của hắn làm tức giận, vỗ vào tay vịn một cái, định đứng lên.

“Sư huynh, không cần nói nữa.” động tác của Trúc Hư Vô còn nhanh hơn hắn, bốp một cái đã đứng lên, giận dữ nói: “Ta chỉ dẫn theo một người về, lại không yêu cầu nàng nhập môn hoặc đảm nhiệm chức vụ gì trong môn phái, các ngươi có cần phải vung tay múa chân với ta, còn gọi tất cả mọi người đến chỉ để khiển trách ta không? Các vị sư huynh giáo huấn sư đệ còn chưa tính, những đệ tử Kết Đan kia thì là gì? Chẳng lẽ Trúc Hư Vô ta là người mà ai cũng có thể dạy dỗ, ai ai trong Đông Ngọc Hoàng phái cũng có thể quản lý ta sao?”

Hắn đứng trong sảnh, trong mắt hàn quang chớp động, uy áp phô thiên cái địa, sát khí dày đặc quét qua những đệ tử Kết Đan kỳ bên dưới.

Các đệ tử Kết Đan kỳ nhất thời tim đập dồn dập, sát ý trong uy áp không hề là vui đùa hay là hù dọa tiểu bối mà là sát ý chân chính, tùy thời có thể xuất thủ, vô tình cướp đi tính mạng của ngươi.

“Hư Vô này, không phải như ngươi nghĩ đâu.” Một nữ tử Nguyên Anh đứng lên nói.

Trúc Hư Vô lạnh mặt nhìn về phía nữ tu sĩ Nguyên Anh thần thái ôn nhu, giơ tay nhấc chân đều mang theo linh khí, nói: “Diệu Ngữ sư tỷ, vậy nhóm các ngươi còn có chuyện gì muốn trách phạt ta nữa? Hãy nói ra luôn cho ta nghe một chút xem Trúc Hư Vô ta lại làm chuyện gì có thể khiến các ngươi bày ra tràng diện như vậy để đe dọa ta.”

“Thật là… ngươi chẳng thay đổi gì cả, nói tức giận liền tức giận.” Diệu Ngữ chân nhân đi tới, lôi kéo Trúc Hư Vô, cười nói: “Chẳng lẽ ngươi quên hôm nay là sinh nhật của chưởng môn sư huynh sao, thế nên mọi người mới tụ lại cùng nhau. Đúng lúc đang tán gẫu thì chợt nghe người báo là ngươi đã trở lại, tự nhiên phải mau đi gọi ngươi tới. Tính khí sư huynh ngươi thế nào đâu phải ngươi không biết, hắn không phải cố ý muốn nói ngươi, còn không bớt giận đi. Gọi chất nữ ngươi ra đây cho mọi người gặp mặt, xem xem dạng nữ hài nào làm ngươi thích như vậy.”

“Sinh nhật? Hắn bao nhiêu tuổi ta cũng quên, làm sao nhớ được chuyện này. Tổ chức sinh nhật thì cứ tổ chức, sao còn tự dưng mắng ta, càng già tính khí càng quái gở.” Trúc Hư Vô hoàn toàn không nhớ ra hôm nay là sinh nhật chưởng môn sư huynh, loại việc này ngoài những người hữu tâm thì căn bản không ai nhớ được. Sau đó, hắn lầu bầu vẫy tay với Kim Phi Dao.

Lúc này Kim Phi Dao đang lần ngón tay theo hoa văn trên tay vịn, căn bản không nghe thấy bọn hắn nói gì, dù sao thông qua khẩu khí và uy áp sát khí tràn đầy âm lãnh kia là biết đang gây gổ rồi. Vậy nên nàng cũng không nhìn thấy Trúc Hư Vô đang gọi mình, chuyên tâm nghiên cứu hoa văn trên tay vịn.



“Trúc trưởng lão gọi ngươi kìa.” Mà đệ tử Kết Đan bên cạnh lại ngồi không yên, thấp giọng nhắc nhở Kim Phi Dao. Phương hướng Trúc Hư Vô vẫy tay là ở bên này, nếu không nhắc nhở người bên cạnh một cái thì khó tránh khỏi bị trách tội.

“Gọi ta?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, Trúc Hư Vô quả nhiên đang vẫy tay với nàng.

Lại có chuyện gì… Kim Phi Dao thật không tình nguyện đứng lên, nặn ra vẻ mặt tươi cười đi tới.

Lúc nàng đi đến bên người Trúc Hư Vô, Trúc Hư Vô liền chỉ vào tu sĩ Nguyên Anh bốn phía, nói: “Tiểu Dao, những người này về sau chính là đại bá, thúc thúc của ngươi. Còn vài vị này là đại thẩm, nếu đói bụng không có gì ăn thì có thể tới chỗ bọn họ ăn cơm.”

“Hư Vô, ngươi nói gì vậy, cái gì mà ăn cơm không ăn cơm, tu sĩ Kết Đan còn ăn cơm gì chứ. Ở chỗ ta có chút tiên quả, lúc nào cũng có thể tới ăn, nhưng không được gọi ta là đại thẩm gì gì đó, gọi chân nhân là được.” Diệu Ngôn chân nhân kéo tay Kim Phi Dao cười nói. Để người ta gọi là đại thẩm thì thà chết còn hơn, Trúc sư đệ đáng chết này.

“Vâng, ta đã biết. Sau này ta sẽ thường xuyên tới chỗ chân nhân chơi, đến lúc đó chân nhân đừng quên mang đồ ăn ngon ra chiêu đãi ta, ta có ăn nhiều ngài cũng đừng đuổi ta đi.” Kim Phi Dao liền bám vào lời của nàng, tỏ thái độ tiểu bối tiêu chuẩn.

Diệu Ngôn chân nhân che miệng cười: “Nếu không phải ngươi đã Kết Đan, ta còn nghĩ là ngươi chưa tới hai mươi tuổi, nói chuyện thực đáng yêu.”

“Nàng đúng là rất đáng yêu, sau này ta sẽ để nàng thường xuyên tới chỗ các ngươi chơi, nhị sư huynh không được cất giấu trà Phù Dung đấy nhé, phải mang ra đấy.” Trúc Hư Vô đứng một bên giảo hoạt cười nói.

“Tốt rồi, người đã đến đông đủ, mọi người hãy vào tiệc, vừa ăn vừa nói chuyện thôi. Trúc sư đệ ra ngoài du lịch đã hơn sáu mươi năm, hẳn là không thiếu kỳ ngộ, lát nữa hãy kể cho mọi người nghe.” Từ Thương chân nhân đứng dậy nói.

Mở tiệc! Kim Phi Dao nhất thời cười híp mắt, đúng là tốt số, vừa tới đã có tiệc rượu ăn. Chẳng lẽ đúng như Trúc ca nói, mỗi ngày có hai, ba tiệc rượu liền?

Kim Phi Dao đã sớm phát hiện ra những thứ nàng ăn vào đều không ở lại bụng mà hóa thành linh khí, thẩm thấu vào bách huyệt, sau đó dung nhập vào thức hải. Sau đó sẽ phát hiện tu vi chậm rãi gia tăng, nàng không cần phải ngồi xuống tu luyện, chỉ cần ăn gì đó là sẽ có tu vi.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy Nguyên Anh hỏa Hoa Uyển Ti là một con dưỡng hồn thú, Kim Phi Dao biết mình đã kết xuất ra kim đan. Mỗi tu sĩ Kết Đan kỳ sẽ kết xuất một viên kim đan trong thức hải, chính viên kim đan này sẽ hóa thành Nguyên Anh lúc tu sĩ tiến giai vào Nguyên Anh kỳ. Nàng Kết Đan xong vẫn mãi không tìm thấy kim đan của mình, hiện tại đã biết, kim đan của nàng hẳn chính là tiểu Thao Thiết kia.

Theo như Kim Phi Dao suy đoán, nếu cứ tiếp tục như thế, đợi đến lúc nàng tiến giai Nguyên Anh thì Nguyên Anh sẽ không trông giống một đứa trẻ con mà sẽ là môt con Thao Thiết đen tuyền mập mạp.

Nàng không hề lo lắng kim đan như vậy thì sẽ thế nào, tệ lắm cũng là nhập ma, trở thành quái vật, chỉ cần còn sống, biến thành quái vật cũng không sợ. Thật ra Kim Phi Dao nghĩ như thế hoàn toàn là do nàng không biết Thao Thiết này xuất hiện như thế nào, mà nàng lại không dám hỏi thăm người khác, nếu bị người khác phát hiện trong cơ thể nàng có Thao Thiết, trời biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.

Không còn cách nào khác, ngoài việc thừa nhận thì nàng có thể làm gì bây giờ? Hơn nữa, điều hiện tại Kim Phi Dao quan tâm nhất không phải là kim đan biến thành ác thú mà là tiệc rượu này có phải chỉ có rượu và hoa quả, không có thịt để ăn hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vốn Thuần Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook