Chương 225: thiên tà thánh anh
Chính Nguyệt Sơ Tứ
17/11/2016
Edit: Ladybjrd
Đứa trẻ vừa được khen xong đã bị quốc sư nâng lên, ném xuống dòng dung nham bên dưới.
Kim Phi Dao không hề động, nàng nhìn đứa trẻ bị ném xuống, ánh mắt lại rời lên bình đài nhìn vương gia mặt rỗ đang khoa tay múa chân làm pháp quyết.
Bắt buộc nữ tu sĩ sinh tiểu hài tử cho mình, sau đó lại dùng làm tế bảo sao? Thật sự là cặn bã của rác rưởi, ngươi mà cũng xứng đáng được sống sao? Kim Phi Dao động tâm, Thông Thiên Như Ý vèo một tiếng phá không mà đi, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau quốc sư.
“A!” quốc sư hét thảm một tiếng, hai thanh Thông Thiên Như Ý hóa thành trường kiếm, một trước một sau xuyên qua thân thể quốc sư. Kim Phi Dao cũng nghiêm mặt hiện hình, bàn tay khẽ chuyển, Thông Thiên Như Ý đang xuyên qua thân hể quốc sư liền hóa thành mũi nhọn, điên cuồng xoay tròn.
Ngón tay khẽ chỉ, Thông Thiên Như Ý bay ra khỏi thân thể rách nát của quốc sư, hóa thành tán ảnh đánh về phía vương gia mặt rỗ vẫn còn đang bấm pháp quyết.
Công kích của Kim Phi Dao quá đột ngột, quốc sư chỉ kịp kêu một tiếng đã bị phân thây thành hai đoạn. Những nữ tu sĩ bị nhốt trong huyệt động thấy một màn này, tất cả yên tĩnh lại. Chỉ có Ngọc Châu là cầm song cửa hô lớn: “Tiền bối, ngươi tới cứu ta! Mau đánh chết bọn họ, trong huyệt động này có pháp trận cấm linh, ta không thể sử dụng linh lực, ngươi cẩn thận nha.”
“Tiền bối cứu mạng, ta là đệ tử Vân Đài cung.”
“Ta là đệ tử Lai Sùng môn, thỉnh tiền bối xuất thủ cứu giúp.”
“Cứu ta, tiền bối, ta là nữ nhi của trưởng lão Khúc Nga phái, cha ta sẽ thâm tạ tiền bối.”
“Tiền bối tiền bối…”
Các nữ tu sĩ phục hồi tinh thần lại, dùng sức lay cửa sắt, tiếng kêu la không ngừng, làm kinh động cả những nữ tu sĩ đã mất hết hy vọng sống đang ngồi trong nơi tối tăm của huyệt động. Các nàng bị nhốt ở đây ít thì mười năm, nhiều thì trăm năm, nếu không phải nữ tu sĩ đều thích trú nhân thì chỉ sợ đã trở thành lão thái tóc bạc rồi.
Càng ngày càng nhiều nữ nhân xuất hiện sau cửa sắt, qua khung cửa nhìn thấy Kim Phi Dao. Đó là tu sĩ Kết Đan, trên bình đài có thi thể bị cắt đôi của quốc sư. Trăm năm, đã trăm năm, đây là lần đầu tiên có người xuất hiện ở đây. Ngọn lửa hy vọng đã sớm tắt của nhóm tu sĩ lại lần nữa dấy lên, có người thậm chí còn lệ nóng doanh tròng.
Thông Thiên Như Ý tấn công vương gia mặt rỗ, bị long bào trên người hắn phun ra ánh sáng hình rống bắn ngược trở về, lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện người này không nghèo như nàng tưởng, vẫn có vài món đáng tiền.
Vừa rồi ánh mắt nàng đều bị cái mặt xấu của hắn thu hút, không chú ý tới bộ long bào pháp bảo thượng phẩm trên người hắn, hiện tại kim long mà long bào phát ra đang không ngừng xoay quanh hắn, phòng thủ nghiêm mật.
Không phải là hậu duệ của Động hoàng gì đó thật chứ? Kim Phi Dao hơi cau mày, nếu quả thật là hậu duệ hoàng tộc thì chắc chắn phải có bảo vật của vạn năm trước. Kim long trên áo cà sa này cũng rất có cảm giác uy hiếp, đáng tiếc, vừa nhìn sang mặt hắn thì uy hiếp cảm lập tức hóa thành hư vô.
“Tế!” vương gia mặt rỗ cuối cùng cũng niệm xong pháp quyết.
Kỳ thực từ lúc hắn bắt đầu niệm pháp quyết đến lúc quốc sư ném tiểu hài tử và bị Kim Phi Dao xuất thủ giết chết cũng chỉ có mấy hơi thở. Mà đứa trẻ kia rơi xuống cách mặt dung nham ba trượng liền dừng lại, sau khi vương gia mặt rỗ niệm pháp quyết xong, bên trong dung nham lập tức bốc lên một cỗ sóng nhiệt.
“Cẩn thận!” không ít nữ tu sĩ trong các huyệt động hô to lên, Kim Phi Dao cũng cảnh giác lùi về phía sau, tránh được luồng sóng nhiệt.
Một cánh tay bằng xương đặt lên miệng hố, sau đó một cái đầu lâu vĩ đại thò ra khỏi dung nham, đứa trẻ kia lập tức bay vào trong miệng đầu lâu. Đứa trẻ vừa bay vào, trong hai hốc mắt trống rỗng của khô lâu liền xuất hiện hai đốm hỏa diễm màu đỏ.
“Ngươi giết ái phi của ta thì đừng nghĩ đào tẩu khỏi hoàng cung của ta. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi sinh cho ta thật nhiều tiểu hài tử tư chất tốt để dùng luyện chế thiên tà thánh anh.” Vưong gia mặt rỗ với kim long vờn quanh thân bay lên, dừng ở phía trên khô lâu. Tay phải hắn cầm một thanh kiếm kim long, đứng trên khô lâu như một quả cầu thịt, phẫn nộ hô lên.
Đám tu sĩ gia đinh Triệu Nhất, Vương Ngũ nghe được dị động liền chạy ra từ các ngóc ngách thông đạo, tất cả hơn bốn, năm mươi người vây quanh Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng không thèm nhìn những tiểu lâu la đó, ném Mập Mạp và Đại Nữu ra để hai chúng nó đối phó những tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ này.
Nàng nhìn trái nhìn phải đánh giá một cái, vẻ mặt coi thường nói: “Cái hố dưới lòng đất này là hoàng cung ngươi nói đấy hả? Cũng quá keo kiệt rồi. Ngươi rốt cục là hoàng đế hay vương gia? Thân phận thật quá kỳ quái.”
Hoàng cung mà mình vẫn tự hào lại bị người ta nói thành cái hố, vương gia mặt rỗ rất là tức giận Bảo kiếm trong tay hắn chỉ vào Kim Phi Dao, phẫn hận nói: “Đừng vội nói hươu nói vượn, gia tộc Động Hoàng ta vạn năm là hoàng tộc, đây chỉ là biệt cung của ta. Chờ ta luyện chế thành thiên tà thánh anh, toàn bộ Bắc Thần Linh giới sẽ là của ta, đến lúc đó ta sẽ sửa chữa và kiến tạo một tòa hoàng cung có thể xứng với ta.”
“Vậy sao? Vậy đến lúc đó ngươi là vương gia hay là hoàng đế?” Kim Phi Dao tựa hồ rất muốn làm rõ vấn đề này, nghiêng đầu hỏi.
Vương gia mặt rỗ sửng sốt, lớn tiếng nói: “Ngươi mặc kệ ta là cái gì, ta muốn làm vương gia thì làm vương gia, muốn làm hoàng đế thì làm hoàng đế.”
Xem ra người này ở dưới đất lâu quá, có chút điên rồi. Kim Phi Dao cảm thán, sao những tu sĩ tu tà thuật đều như vậy chứ. Nhưng bốn năm mươi người từ Trúc Cơ trở xuống kia thoạt nhìn cũng không điên như vậy, tại sao lại nghe lời người này, chẳng lẽ là bị bắt buộc?
Nàng vừa mới nghĩ như vậy, vương gia mặt rỗ lại nói: “Kể cả ngươi có Kết Đan thì cũng làm được gì, chỉ cần có đàn thân tử hộ vệ của ta ở đây, một Kết Đan sơ kỳ như ngươi cũng chỉ có thể làm thị thiếp cho ta.”
“Thân tử hộ vệ? Tất cả những người này đều là con ngươi?” Kim Phi Dao giật mình, lại nhìn kỹ từng người, quả nhiên bọn họ đều có chút tương tự với vương gia mặt rỗ, nhưng cũng có không ít kẻ đẹp hơn hắn nhiều, hẳn là do giống nương.
Do giống nương…
Kim Phi Dao nhịn không được ngẩng đầu nhìn về những huyệt động phía trước, thấy không ít nữ tu đột nhiên ôm đầu la toáng lên, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
“Giết bọn họ đi, giết sạch hết bọn họ đi!” trong một huyệt động, một nữ tu sĩ Trúc Cơ nắm chặt song cửa, hét to lên như lệ quỷ.
Vương gia mặt rỗ tựa hồ rất hưởng thụ những tiếng kêu như vậy, hắn đắc ý dào dạt nhìn Kim Phi Dao, lần này bắt được tu sĩ Kết Đan cũng là cơ hội tốt để biểu hiện sự uy mãnh của ta.
Những nữ nhân kia tu vi quá thấp, nhất là Luyện Khí kỳ, không sống nổi đến trăm năm, nhiều nhất chỉ có thể sinh ba, bốn mươi đứa, Kết Đan kỳ thì sống được lâu, hẳn là có thể sinh mấy trăm đứa.
“Ngươi làm hoàng hậu của ta đi, sinh cho ta thật nhiều hoàng tử, thiên tà thánh anh còn thiếu một ngàn hai trăm mười ba đứa trẻ nữa là có thể luyện thành. Đến lúc đó, hai ta cùng nhau xưng bá Bắc Thần giới, ta làm vương gia ngươi làm hoàng hậu.” vương gia mặt rỗ đột nhiên tâm huyết dâng trào, quên béng mất quốc sư đã chết, đưa ra đề nghị.
Khóe mắt Kim Phi Dao giật giật, “Ngươi có bệnh à, ngay cả quan hệ giữa vương gia và hoàng hậu mà cũng không biết, lại còn muốn xưng bá Bắc Thần giới, chỉ bằng vào tướng mạo như phân heo cùng tu vi Kết Đan hậu kỳ và bộ xương cốt rách nát kia sao?”
Vương gia mặt rỗ luôn không thích có người đề cập đến tướng mạo mình, nghe thấy Kim Phi Dao mắng mình giống phân heo thì ý định để nàng sinh hài tử liền biến mất, đầy bụng lửa giận.
“Giết nàng cho ta!” vương ra mặt rỗ phẫn nộ ném ra một đường lục quang đồng thời vung long kiếm rống lên.
Lục quang bắn thẳng vào chỗ Kim Phi Dao, hiển nhiên là cái tiểu hồ lô lúc trước. Thứ này có thể định thân, nàng nhanh chóng phi thân nhảy lên, lục quang lướt sát bên người nàng, chiếu lên đất, nguy hiểm thật.
Vật như vậy chỉ có thể dùng để đánh bất ngờ, còn nếu sử dụng lúc người khác đã có phòng bị thì cơ bản đều bị tránh thoát.
“Đi!” Kim Phi Dao bay vào không trung, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai dải lụa mềm mại, như rồng như rắn uốn lượn, một cái đánh về phía vương gia mặt rỗ, một cái khác tấn công tiểu hồ lô lục sắc.
Mập Mạp và Đại Nữu cũng hít sâu một hơi, thân thể biến ảo thành năm, sáu trượng, chân dậm xuống đất ầm ầm. Một chưởng vung lên, đất đá bay loạn, người như lá khô bị đánh bay ra ngoài, tiếp sau đó là những công kích như vũ bão bằng lưỡi ếch.
Thông Thiên Như Ý nhằm vào vương gia mặt rỗ từ một góc hiểm, kim long trên long bào của hắn nổi lên che chắn, Thông Thiên Như Ý không ngừng tìm kiếm khe hở phòng ngự, muốn vượt qua kim long đánh vào vương gia mặt rỗ. Nhưng vận tốc quay của kim long thật kinh người, công kích của Thông Thiên Như Ý đều bị nó cản lại.
“Ha ha ha, phòng ngự của hoàng long kim bào đâu có dễ phá như vậy. Thiên tà thánh anh, hãy cho nàng nếm thử sự lợi hại đi.” Vương gia mặt rỗ chỉ Kim Phi Dao, thiên tà thánh anh liền bắt đầu chuyển động.
Mà bên này, lục sắc hồ lô vẫn còn đuổi sát nàng, miệng hồ lô liên tục phun ra lục quang. Thông Thiên Như Ý cứ hễ tới gần Mê Thần hồ lô là sẽ bị ngưng trệ, đợi lúc hoạt động lại được thì Mê Thần hồ lô đã rời khỏi đó, cứ thể nửa ngày cũng không đánh trúng nó.
“Thu!” Kim Phi Dao phát hỏa, nếu không phải sợ mấy trăm người kia nhìn thấy linh khí của mình có màu đen thì nàng đã sớm dùng Minh hỏa thiêu cái hồ lô này rồi.
Theo tiếng hô của nàng, Thông Thiên Như Ý không còn ở hình dải lụa nữa mà nhanh chóng mở rộng ra, trở thành như một tấm vải, phô thiên cái địa nhào tới Mê Thần hồ lô.
Kim Phi Dao dùng khóe mắt nhìn sang bên kia, phát hiện toàn thân Thiên tà thánh anh đã nổi lên ánh sáng màu đen, một luồng âm khí bức người ập đến. Bên trong hắc quang có vô số hồn phách, tất cả đều là hồn phách trẻ con, bọn chúng nhảy vào không trung, phát ra tiếng khóc nỉ non, sau đó hội tụ lại với nhau, quay trở lại trên người thiên tà thánh anh.
Oan hồn tụ thành da thịt, thiên tà thánh anh xuất ra khỏi hố dung nham, những khuôn mặt của hồn phách nối liền lớp lớp trên người nó, nhìn vào thực khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Đúng lúc này, tấm vải Thông Thiên Như Ý gập lại, đúng lúc Mê Thần hồ lô định chạy ra liền bao bọc lấy nó.
Thông Thiên Như Ý bọc Mê Thần hồ lô bên trong, bay tới chỗ Kim Phi Dao, Kim Phi Dao đặt tay lên trên Thông Thiên Như Ý, thần thức điên cuồng rót vào trong Mê Thần hồ lô, mạnh mẽ quét sạch thần thức của vương gia mặt rỗ. Sau đó nàng kéo tay, Mê Thần hồ lô đã bị nàng thu vào túi càn khôn.
Đứa trẻ vừa được khen xong đã bị quốc sư nâng lên, ném xuống dòng dung nham bên dưới.
Kim Phi Dao không hề động, nàng nhìn đứa trẻ bị ném xuống, ánh mắt lại rời lên bình đài nhìn vương gia mặt rỗ đang khoa tay múa chân làm pháp quyết.
Bắt buộc nữ tu sĩ sinh tiểu hài tử cho mình, sau đó lại dùng làm tế bảo sao? Thật sự là cặn bã của rác rưởi, ngươi mà cũng xứng đáng được sống sao? Kim Phi Dao động tâm, Thông Thiên Như Ý vèo một tiếng phá không mà đi, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau quốc sư.
“A!” quốc sư hét thảm một tiếng, hai thanh Thông Thiên Như Ý hóa thành trường kiếm, một trước một sau xuyên qua thân thể quốc sư. Kim Phi Dao cũng nghiêm mặt hiện hình, bàn tay khẽ chuyển, Thông Thiên Như Ý đang xuyên qua thân hể quốc sư liền hóa thành mũi nhọn, điên cuồng xoay tròn.
Ngón tay khẽ chỉ, Thông Thiên Như Ý bay ra khỏi thân thể rách nát của quốc sư, hóa thành tán ảnh đánh về phía vương gia mặt rỗ vẫn còn đang bấm pháp quyết.
Công kích của Kim Phi Dao quá đột ngột, quốc sư chỉ kịp kêu một tiếng đã bị phân thây thành hai đoạn. Những nữ tu sĩ bị nhốt trong huyệt động thấy một màn này, tất cả yên tĩnh lại. Chỉ có Ngọc Châu là cầm song cửa hô lớn: “Tiền bối, ngươi tới cứu ta! Mau đánh chết bọn họ, trong huyệt động này có pháp trận cấm linh, ta không thể sử dụng linh lực, ngươi cẩn thận nha.”
“Tiền bối cứu mạng, ta là đệ tử Vân Đài cung.”
“Ta là đệ tử Lai Sùng môn, thỉnh tiền bối xuất thủ cứu giúp.”
“Cứu ta, tiền bối, ta là nữ nhi của trưởng lão Khúc Nga phái, cha ta sẽ thâm tạ tiền bối.”
“Tiền bối tiền bối…”
Các nữ tu sĩ phục hồi tinh thần lại, dùng sức lay cửa sắt, tiếng kêu la không ngừng, làm kinh động cả những nữ tu sĩ đã mất hết hy vọng sống đang ngồi trong nơi tối tăm của huyệt động. Các nàng bị nhốt ở đây ít thì mười năm, nhiều thì trăm năm, nếu không phải nữ tu sĩ đều thích trú nhân thì chỉ sợ đã trở thành lão thái tóc bạc rồi.
Càng ngày càng nhiều nữ nhân xuất hiện sau cửa sắt, qua khung cửa nhìn thấy Kim Phi Dao. Đó là tu sĩ Kết Đan, trên bình đài có thi thể bị cắt đôi của quốc sư. Trăm năm, đã trăm năm, đây là lần đầu tiên có người xuất hiện ở đây. Ngọn lửa hy vọng đã sớm tắt của nhóm tu sĩ lại lần nữa dấy lên, có người thậm chí còn lệ nóng doanh tròng.
Thông Thiên Như Ý tấn công vương gia mặt rỗ, bị long bào trên người hắn phun ra ánh sáng hình rống bắn ngược trở về, lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện người này không nghèo như nàng tưởng, vẫn có vài món đáng tiền.
Vừa rồi ánh mắt nàng đều bị cái mặt xấu của hắn thu hút, không chú ý tới bộ long bào pháp bảo thượng phẩm trên người hắn, hiện tại kim long mà long bào phát ra đang không ngừng xoay quanh hắn, phòng thủ nghiêm mật.
Không phải là hậu duệ của Động hoàng gì đó thật chứ? Kim Phi Dao hơi cau mày, nếu quả thật là hậu duệ hoàng tộc thì chắc chắn phải có bảo vật của vạn năm trước. Kim long trên áo cà sa này cũng rất có cảm giác uy hiếp, đáng tiếc, vừa nhìn sang mặt hắn thì uy hiếp cảm lập tức hóa thành hư vô.
“Tế!” vương gia mặt rỗ cuối cùng cũng niệm xong pháp quyết.
Kỳ thực từ lúc hắn bắt đầu niệm pháp quyết đến lúc quốc sư ném tiểu hài tử và bị Kim Phi Dao xuất thủ giết chết cũng chỉ có mấy hơi thở. Mà đứa trẻ kia rơi xuống cách mặt dung nham ba trượng liền dừng lại, sau khi vương gia mặt rỗ niệm pháp quyết xong, bên trong dung nham lập tức bốc lên một cỗ sóng nhiệt.
“Cẩn thận!” không ít nữ tu sĩ trong các huyệt động hô to lên, Kim Phi Dao cũng cảnh giác lùi về phía sau, tránh được luồng sóng nhiệt.
Một cánh tay bằng xương đặt lên miệng hố, sau đó một cái đầu lâu vĩ đại thò ra khỏi dung nham, đứa trẻ kia lập tức bay vào trong miệng đầu lâu. Đứa trẻ vừa bay vào, trong hai hốc mắt trống rỗng của khô lâu liền xuất hiện hai đốm hỏa diễm màu đỏ.
“Ngươi giết ái phi của ta thì đừng nghĩ đào tẩu khỏi hoàng cung của ta. Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi sinh cho ta thật nhiều tiểu hài tử tư chất tốt để dùng luyện chế thiên tà thánh anh.” Vưong gia mặt rỗ với kim long vờn quanh thân bay lên, dừng ở phía trên khô lâu. Tay phải hắn cầm một thanh kiếm kim long, đứng trên khô lâu như một quả cầu thịt, phẫn nộ hô lên.
Đám tu sĩ gia đinh Triệu Nhất, Vương Ngũ nghe được dị động liền chạy ra từ các ngóc ngách thông đạo, tất cả hơn bốn, năm mươi người vây quanh Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cũng không thèm nhìn những tiểu lâu la đó, ném Mập Mạp và Đại Nữu ra để hai chúng nó đối phó những tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ này.
Nàng nhìn trái nhìn phải đánh giá một cái, vẻ mặt coi thường nói: “Cái hố dưới lòng đất này là hoàng cung ngươi nói đấy hả? Cũng quá keo kiệt rồi. Ngươi rốt cục là hoàng đế hay vương gia? Thân phận thật quá kỳ quái.”
Hoàng cung mà mình vẫn tự hào lại bị người ta nói thành cái hố, vương gia mặt rỗ rất là tức giận Bảo kiếm trong tay hắn chỉ vào Kim Phi Dao, phẫn hận nói: “Đừng vội nói hươu nói vượn, gia tộc Động Hoàng ta vạn năm là hoàng tộc, đây chỉ là biệt cung của ta. Chờ ta luyện chế thành thiên tà thánh anh, toàn bộ Bắc Thần Linh giới sẽ là của ta, đến lúc đó ta sẽ sửa chữa và kiến tạo một tòa hoàng cung có thể xứng với ta.”
“Vậy sao? Vậy đến lúc đó ngươi là vương gia hay là hoàng đế?” Kim Phi Dao tựa hồ rất muốn làm rõ vấn đề này, nghiêng đầu hỏi.
Vương gia mặt rỗ sửng sốt, lớn tiếng nói: “Ngươi mặc kệ ta là cái gì, ta muốn làm vương gia thì làm vương gia, muốn làm hoàng đế thì làm hoàng đế.”
Xem ra người này ở dưới đất lâu quá, có chút điên rồi. Kim Phi Dao cảm thán, sao những tu sĩ tu tà thuật đều như vậy chứ. Nhưng bốn năm mươi người từ Trúc Cơ trở xuống kia thoạt nhìn cũng không điên như vậy, tại sao lại nghe lời người này, chẳng lẽ là bị bắt buộc?
Nàng vừa mới nghĩ như vậy, vương gia mặt rỗ lại nói: “Kể cả ngươi có Kết Đan thì cũng làm được gì, chỉ cần có đàn thân tử hộ vệ của ta ở đây, một Kết Đan sơ kỳ như ngươi cũng chỉ có thể làm thị thiếp cho ta.”
“Thân tử hộ vệ? Tất cả những người này đều là con ngươi?” Kim Phi Dao giật mình, lại nhìn kỹ từng người, quả nhiên bọn họ đều có chút tương tự với vương gia mặt rỗ, nhưng cũng có không ít kẻ đẹp hơn hắn nhiều, hẳn là do giống nương.
Do giống nương…
Kim Phi Dao nhịn không được ngẩng đầu nhìn về những huyệt động phía trước, thấy không ít nữ tu đột nhiên ôm đầu la toáng lên, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
“Giết bọn họ đi, giết sạch hết bọn họ đi!” trong một huyệt động, một nữ tu sĩ Trúc Cơ nắm chặt song cửa, hét to lên như lệ quỷ.
Vương gia mặt rỗ tựa hồ rất hưởng thụ những tiếng kêu như vậy, hắn đắc ý dào dạt nhìn Kim Phi Dao, lần này bắt được tu sĩ Kết Đan cũng là cơ hội tốt để biểu hiện sự uy mãnh của ta.
Những nữ nhân kia tu vi quá thấp, nhất là Luyện Khí kỳ, không sống nổi đến trăm năm, nhiều nhất chỉ có thể sinh ba, bốn mươi đứa, Kết Đan kỳ thì sống được lâu, hẳn là có thể sinh mấy trăm đứa.
“Ngươi làm hoàng hậu của ta đi, sinh cho ta thật nhiều hoàng tử, thiên tà thánh anh còn thiếu một ngàn hai trăm mười ba đứa trẻ nữa là có thể luyện thành. Đến lúc đó, hai ta cùng nhau xưng bá Bắc Thần giới, ta làm vương gia ngươi làm hoàng hậu.” vương gia mặt rỗ đột nhiên tâm huyết dâng trào, quên béng mất quốc sư đã chết, đưa ra đề nghị.
Khóe mắt Kim Phi Dao giật giật, “Ngươi có bệnh à, ngay cả quan hệ giữa vương gia và hoàng hậu mà cũng không biết, lại còn muốn xưng bá Bắc Thần giới, chỉ bằng vào tướng mạo như phân heo cùng tu vi Kết Đan hậu kỳ và bộ xương cốt rách nát kia sao?”
Vương gia mặt rỗ luôn không thích có người đề cập đến tướng mạo mình, nghe thấy Kim Phi Dao mắng mình giống phân heo thì ý định để nàng sinh hài tử liền biến mất, đầy bụng lửa giận.
“Giết nàng cho ta!” vương ra mặt rỗ phẫn nộ ném ra một đường lục quang đồng thời vung long kiếm rống lên.
Lục quang bắn thẳng vào chỗ Kim Phi Dao, hiển nhiên là cái tiểu hồ lô lúc trước. Thứ này có thể định thân, nàng nhanh chóng phi thân nhảy lên, lục quang lướt sát bên người nàng, chiếu lên đất, nguy hiểm thật.
Vật như vậy chỉ có thể dùng để đánh bất ngờ, còn nếu sử dụng lúc người khác đã có phòng bị thì cơ bản đều bị tránh thoát.
“Đi!” Kim Phi Dao bay vào không trung, Thông Thiên Như Ý hóa thành hai dải lụa mềm mại, như rồng như rắn uốn lượn, một cái đánh về phía vương gia mặt rỗ, một cái khác tấn công tiểu hồ lô lục sắc.
Mập Mạp và Đại Nữu cũng hít sâu một hơi, thân thể biến ảo thành năm, sáu trượng, chân dậm xuống đất ầm ầm. Một chưởng vung lên, đất đá bay loạn, người như lá khô bị đánh bay ra ngoài, tiếp sau đó là những công kích như vũ bão bằng lưỡi ếch.
Thông Thiên Như Ý nhằm vào vương gia mặt rỗ từ một góc hiểm, kim long trên long bào của hắn nổi lên che chắn, Thông Thiên Như Ý không ngừng tìm kiếm khe hở phòng ngự, muốn vượt qua kim long đánh vào vương gia mặt rỗ. Nhưng vận tốc quay của kim long thật kinh người, công kích của Thông Thiên Như Ý đều bị nó cản lại.
“Ha ha ha, phòng ngự của hoàng long kim bào đâu có dễ phá như vậy. Thiên tà thánh anh, hãy cho nàng nếm thử sự lợi hại đi.” Vương gia mặt rỗ chỉ Kim Phi Dao, thiên tà thánh anh liền bắt đầu chuyển động.
Mà bên này, lục sắc hồ lô vẫn còn đuổi sát nàng, miệng hồ lô liên tục phun ra lục quang. Thông Thiên Như Ý cứ hễ tới gần Mê Thần hồ lô là sẽ bị ngưng trệ, đợi lúc hoạt động lại được thì Mê Thần hồ lô đã rời khỏi đó, cứ thể nửa ngày cũng không đánh trúng nó.
“Thu!” Kim Phi Dao phát hỏa, nếu không phải sợ mấy trăm người kia nhìn thấy linh khí của mình có màu đen thì nàng đã sớm dùng Minh hỏa thiêu cái hồ lô này rồi.
Theo tiếng hô của nàng, Thông Thiên Như Ý không còn ở hình dải lụa nữa mà nhanh chóng mở rộng ra, trở thành như một tấm vải, phô thiên cái địa nhào tới Mê Thần hồ lô.
Kim Phi Dao dùng khóe mắt nhìn sang bên kia, phát hiện toàn thân Thiên tà thánh anh đã nổi lên ánh sáng màu đen, một luồng âm khí bức người ập đến. Bên trong hắc quang có vô số hồn phách, tất cả đều là hồn phách trẻ con, bọn chúng nhảy vào không trung, phát ra tiếng khóc nỉ non, sau đó hội tụ lại với nhau, quay trở lại trên người thiên tà thánh anh.
Oan hồn tụ thành da thịt, thiên tà thánh anh xuất ra khỏi hố dung nham, những khuôn mặt của hồn phách nối liền lớp lớp trên người nó, nhìn vào thực khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Đúng lúc này, tấm vải Thông Thiên Như Ý gập lại, đúng lúc Mê Thần hồ lô định chạy ra liền bao bọc lấy nó.
Thông Thiên Như Ý bọc Mê Thần hồ lô bên trong, bay tới chỗ Kim Phi Dao, Kim Phi Dao đặt tay lên trên Thông Thiên Như Ý, thần thức điên cuồng rót vào trong Mê Thần hồ lô, mạnh mẽ quét sạch thần thức của vương gia mặt rỗ. Sau đó nàng kéo tay, Mê Thần hồ lô đã bị nàng thu vào túi càn khôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.