Chương 13: Dọa Sợ.
Miếu Đông Hải
23/07/2020
- Một đám tiện dân không có mắt.
Bên trong tửu lâu lúc này cái tên kia người hầu dường như rất cao hứng nhìn xung quanh một lượt khinh bỉ nói, Chu Triết đứng một bên phe phẩy quạt giấy khuông mặt lạnh nhạt mỉm cười dường như rất hưởng thụ.
Ngồi trong tửu lâu hầu hết là những người không có bối cảnh, nhìn thấy một tôi một tớ làm trò bọn họ mặt đều nóng rát đến mang tai, nhưng là không một người nào dám phản bác lại.
Nhất thới một cái thiếu niên toàn thân ăn diện một bộ y sam trắng tinh, trên đằng sau đeo kiếm đen, trên vai mang một con mèo nhỏ trông rất đáng yêu, hắn từ trên lầu đi xuống cười nói:
- Tiện dân là đang mắng ai.
- Tiện dân là đang mắng ngươi đó.
- Phốc… thì ra tiện dân đang mắng ta.
Người đi xuống đúng là Thanh Vân, lúc này hắn nhìn hai chủ tớ ngu ngốc này bụm chặc miệng cười to.
Cái kia người hầu lanh miệng trả lời, nhưng là nghĩ lại mình đã bị người kia bẫy liền cứng họng thẹn đến giận đỏ cả mặt.
- Lão bản, ngươi cũng thấy mấy tên này đều đã thừa nhận bọn hắn tiện, người còn không mau đuổi đám này ra ngoài.
Thanh Vân anh khí mười phần nhìn đám người Chu Triết nói.
Vị lão bản cũng sững sờ nhìn về người thiếu niên trước mặt có chút bội phục, Chu Triết mặt dù phách lối ngông cuồng thế nhưng hắn là con trai của thành chủ đại nhân đấy, như thế nào đắc tội đây.
- Haha… vị tiểu huynh đệ này hảo.
- Tiểu huynh đệ ta kính ngươi một ly.
- Ta cũng vậy.
- ……………
Nhất thời mọi người trong đại sảnh nhìn hai cái chủ tớ tức giận đến máu đen không khỏi cười sáng lạng cùng với Thanh Vân kính rượu, đây cũng là thể hiện sự bội phục của bọn hắn đối với vị thiếu niên trẻ này.
- Phanh
Chu Triết quơ tay hướng người hầu cho một cái tát thật mạnh tức giận nói:
- Ngu xuẩn.
Người hầu kia cả cơ thể ngã nhào xuống đất, trong lòng hắn đầy căm phẫn hướng Thanh Vân hét lên:
- Cẩu tạp chủng… tất cả là tại ngươi.
Thanh Vân nhìn hai chủ tớ ngu xuẩn này cảm thấy buồn cười, hắn muốn như thế nào đùa chết hai người này rất dễ dàng, vì vậy hắn cười nói:
- Cẩu tạp chủng ngươi là đang mắng…. Bùm….
Hắn cũng chưa có nói hết lời liền thấy tên kia cứ thế mà bị Trần Phi vỗ nhẹ một phát, cả thân thể của tên kia cứ vậy nổ tung.
- Khi quân… nên giết.
Trần Phi đưa tay phủi phủi vạc áo lạnh lùng nói.
Một màng này làm cho tất cả mọi người ở nơi này cảm thấy mộng, như thế nào giữa ban ngày ban mặt lại giám ra tay giết người, đám người này không sợ vương pháp hay sao.
Nhìn nhận được sự việc không đơn giản nữa, sợ phiền toái nên tất cả bọn họ đều rời bàn thối lui ra về không dám ở lại lâu. Bên trong tửu lâu lúc này chỉ còn lại đám người Lý Tuần đang nhìn đến mà thôi.
Thanh Vân cũng mộng bức nhìn Trần Phi, như thế nào hiếu sát hắn lúc này đều đã thấy.
- Các ngươi dám giết người của ta…. Các ngươi…các ngươi….
Chu Triết bị máu tươi văng lên đầy người cũng là dọa sợ sắp khóc, không phải nhờ cái còn lại thuộc hạ đỡ lấy thì hắn đã sớm không đứng vững nữa rồi.
- Công tử, mau đi… đối phươn là cao thủ
Cái còn lại người hầu cũng hiểu được một chút võ công liền bình tỉnh hướng công tử mình khuyên nhủ, sau đó đỡ lấy người rời đi.
Thanh Vân cũng không có quảng chủ tớ hai người này, không phải Trần Phi ra tay hắn cũng lười biến để ý.
- Các vị đại ca khỏe.
Hắn cũng là cảm nhận đám người Lý Tuần ở nơi này liền muốn xuống chào hỏi một chút, dù sao bọn hắn cũng đã từng trải qua một trận đồng sinh cộng tử, đây cũng coi là Thanh Vân lần đầu tiên quen thân với nhóm người ở thế giới này.
- Công tử! Ngươi hay là xưng tên chúng ta đi, tiếng này đại cại chúng ta đảm đương không nổi á.
Mấy người bọn họ đều đồng ý đề nghị, bọn họ nhìn ra được sự nhiệt tình của Thanh Vân cũng có chút cảm động, thế nhưng là bên cạnh vị thiếu niên này là hai cái hung thần á, lần nào gặp cũng dọa bọn họ sợ không nhẹ.
- Mấy vị đại ca… chúng ta cũng đã một lần đồng sinh cộng tử, chúng ta huynh đệ sao có thể xa lạ như vậy.
Thanh Vân bất đắc dĩ thở dài nói.
Bọn người Lý Tuần nghe vậy cũng cười xấu hổ không thôi, đây không phải là bọn họ không muốn nhận người huynh đệ này, mà là cái này huynh đệ bối phận quá sâu.
- Được rồi, tiểu huynh đệ, ta la thiết ngưu, ta cùng ngươi cạn.
Một cái đại hán biệt hiệu là thiết ngưu lúc này nhiệt tình mười phần nói.
- Trương Phong cùng tiểu huynh đệ cạn.
- Đỗ Trí cùng tiểu huynh đệ cạn.
………………….
Đám người Lý Tuần thấy vậy cũng không để ý nữa, bọn hắn cười tươi đứng lên cùng Thanh Vân giới thiệu qua tên của mình
- Tốt các vị đại ca, ta Thanh Vân cùng các ngươi uống.
Hắn cười nói cũng đem ly rượu dơ lên cạn sạch.
Tần Hạo cùng Trần Phi một bên đứng ngơ ngác nhìn ngạc nhiên, vị hoàng tử này từ khi bị té xuống núi đi lên liền có thể tu luyện được, không những thế hắn tính khí còn mười phần thay đổi.
- Tiểu nhị lên rượu.
Thanh Vân sản khoái gọi.
Đứng một bên vị kia chủ quán khom người đứng cạnh Thanh Vân cười hài hòa một chút khéo léo nói:
- Vị công tử này, bàn rượu này chúng ta coi như kính công tử, mời người đi cho.
Hắn giật mình liền hiểu ý tứ của vị chủ quán này, mới vừa rồi Trần Phi ra tay đã giết đi người của thành chủ đại nhân, đây là tội lớn. Vì vậy người này không muốn cùng mình có dính liếu nên muốn đuổi mình đi là chuyện bình thường.
- Ngươi cái tên mù này.
- Trần Phi ngươi bớt gây chuyện cho ta.
Trần Phi bản tính nóng nảy mười phần, định đem cái lão già này ra làm thịt, nhưng là rất may lại được Tần Hạo ra tay cản lại kịp thời.
Thanh Vân ánh mắt cảm kích nhìn Tần Hạo gật đầu sau đó hắn hướng mấy người Lý Tuần nói:
- Mấy vị đại ca, các ngươi coi, tiểu đệ hiện giờ ngay cả nhà trọ còn không có ở được nữa.
- Việc này.
Mấy người Lý Tuần xấu hổ áy náy cười, việc này dù sao cũng do họ mà ra.
Đột nhiên Lý Tuần mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ, nhà ta còn hai gian phòng trống, mặt dù có chật hẹp một chút.
- Có chỗ ở liền tốt sao tiểu đệ lại chê bai được.
Hắn mỉm cười nói.
- Haha… tốt, hay là chúng ta qua bên nhà đại ca uống tận hứng đi.
- Tốt… ta không ý kiến.
- …………..
---------------------------------------------------------------/
Phủ thành chủ chu gia.
- Phụ thân… giết người rồi.
Chu Triết vừa về đến cửa liền hướng biệt viện bên phụ thân mình la lớn.
- Ngươi tiểu tử lại gây chuyện.
Chu Hồng lên tiếng nói.
Hắn biết cái này nhi tử trong thành bá khí mười phần,nhiều lần lỡ tay giết chết người ta, nhưng thế thì đã sao, là nhi tử của hắn ai dám đụng đến hắn liền giết cả nhà người đó.
- Không phải con, mà là cái tiểu tử kia lại ra tay giết đi một thân vệ của con.
Chu Triết trong lòng còn sợ nói.
Chu Hồng nhìn thấy y phục của con trai mình dính đầy máu, lại thấy hắn đang hoảng sợ như vậy cũng có chút tức giận nên nhìn về phía bên cạnh một cái thân vệ của con trai mình hỏi.
- Ngươi nói.
- Vâng.
Người nọ gặp gia chủ như vậy lạnh lùng, trong lòng có hơi lo lắng kể lại.
Chu Hồng nghe ra được người kia có thể nhẹ nhàng đánh nổ nát một cái thân vệ đấu khí bốn đoạn thì cũng không khỏi dọa sợ rồi. Nên biết hắn đã tấn thăng đến nguyên nhân cảnh trung kỳ cũng không có thực lực này, người kia có thế so với hắn cảnh giới cao hơn.
- Con trai, người này ngươi không thể đụng được.
Một cái thị vệ thiếp thân đã có tu vi Nguyên Nhân cảnh trở lên, đủ để cho thấy vị kia thiếu niên thân phận mười phần không tầm thường, có thể là con cháu của đám quang lại trong triều, cũng có thể là mấy cái thế tử ca trong các đại tông môn, vậy nên cho dù có cho hắn mười cái lá gan cũng không dám động vào vị thiếu niên này.
Bên trong tửu lâu lúc này cái tên kia người hầu dường như rất cao hứng nhìn xung quanh một lượt khinh bỉ nói, Chu Triết đứng một bên phe phẩy quạt giấy khuông mặt lạnh nhạt mỉm cười dường như rất hưởng thụ.
Ngồi trong tửu lâu hầu hết là những người không có bối cảnh, nhìn thấy một tôi một tớ làm trò bọn họ mặt đều nóng rát đến mang tai, nhưng là không một người nào dám phản bác lại.
Nhất thới một cái thiếu niên toàn thân ăn diện một bộ y sam trắng tinh, trên đằng sau đeo kiếm đen, trên vai mang một con mèo nhỏ trông rất đáng yêu, hắn từ trên lầu đi xuống cười nói:
- Tiện dân là đang mắng ai.
- Tiện dân là đang mắng ngươi đó.
- Phốc… thì ra tiện dân đang mắng ta.
Người đi xuống đúng là Thanh Vân, lúc này hắn nhìn hai chủ tớ ngu ngốc này bụm chặc miệng cười to.
Cái kia người hầu lanh miệng trả lời, nhưng là nghĩ lại mình đã bị người kia bẫy liền cứng họng thẹn đến giận đỏ cả mặt.
- Lão bản, ngươi cũng thấy mấy tên này đều đã thừa nhận bọn hắn tiện, người còn không mau đuổi đám này ra ngoài.
Thanh Vân anh khí mười phần nhìn đám người Chu Triết nói.
Vị lão bản cũng sững sờ nhìn về người thiếu niên trước mặt có chút bội phục, Chu Triết mặt dù phách lối ngông cuồng thế nhưng hắn là con trai của thành chủ đại nhân đấy, như thế nào đắc tội đây.
- Haha… vị tiểu huynh đệ này hảo.
- Tiểu huynh đệ ta kính ngươi một ly.
- Ta cũng vậy.
- ……………
Nhất thời mọi người trong đại sảnh nhìn hai cái chủ tớ tức giận đến máu đen không khỏi cười sáng lạng cùng với Thanh Vân kính rượu, đây cũng là thể hiện sự bội phục của bọn hắn đối với vị thiếu niên trẻ này.
- Phanh
Chu Triết quơ tay hướng người hầu cho một cái tát thật mạnh tức giận nói:
- Ngu xuẩn.
Người hầu kia cả cơ thể ngã nhào xuống đất, trong lòng hắn đầy căm phẫn hướng Thanh Vân hét lên:
- Cẩu tạp chủng… tất cả là tại ngươi.
Thanh Vân nhìn hai chủ tớ ngu xuẩn này cảm thấy buồn cười, hắn muốn như thế nào đùa chết hai người này rất dễ dàng, vì vậy hắn cười nói:
- Cẩu tạp chủng ngươi là đang mắng…. Bùm….
Hắn cũng chưa có nói hết lời liền thấy tên kia cứ thế mà bị Trần Phi vỗ nhẹ một phát, cả thân thể của tên kia cứ vậy nổ tung.
- Khi quân… nên giết.
Trần Phi đưa tay phủi phủi vạc áo lạnh lùng nói.
Một màng này làm cho tất cả mọi người ở nơi này cảm thấy mộng, như thế nào giữa ban ngày ban mặt lại giám ra tay giết người, đám người này không sợ vương pháp hay sao.
Nhìn nhận được sự việc không đơn giản nữa, sợ phiền toái nên tất cả bọn họ đều rời bàn thối lui ra về không dám ở lại lâu. Bên trong tửu lâu lúc này chỉ còn lại đám người Lý Tuần đang nhìn đến mà thôi.
Thanh Vân cũng mộng bức nhìn Trần Phi, như thế nào hiếu sát hắn lúc này đều đã thấy.
- Các ngươi dám giết người của ta…. Các ngươi…các ngươi….
Chu Triết bị máu tươi văng lên đầy người cũng là dọa sợ sắp khóc, không phải nhờ cái còn lại thuộc hạ đỡ lấy thì hắn đã sớm không đứng vững nữa rồi.
- Công tử, mau đi… đối phươn là cao thủ
Cái còn lại người hầu cũng hiểu được một chút võ công liền bình tỉnh hướng công tử mình khuyên nhủ, sau đó đỡ lấy người rời đi.
Thanh Vân cũng không có quảng chủ tớ hai người này, không phải Trần Phi ra tay hắn cũng lười biến để ý.
- Các vị đại ca khỏe.
Hắn cũng là cảm nhận đám người Lý Tuần ở nơi này liền muốn xuống chào hỏi một chút, dù sao bọn hắn cũng đã từng trải qua một trận đồng sinh cộng tử, đây cũng coi là Thanh Vân lần đầu tiên quen thân với nhóm người ở thế giới này.
- Công tử! Ngươi hay là xưng tên chúng ta đi, tiếng này đại cại chúng ta đảm đương không nổi á.
Mấy người bọn họ đều đồng ý đề nghị, bọn họ nhìn ra được sự nhiệt tình của Thanh Vân cũng có chút cảm động, thế nhưng là bên cạnh vị thiếu niên này là hai cái hung thần á, lần nào gặp cũng dọa bọn họ sợ không nhẹ.
- Mấy vị đại ca… chúng ta cũng đã một lần đồng sinh cộng tử, chúng ta huynh đệ sao có thể xa lạ như vậy.
Thanh Vân bất đắc dĩ thở dài nói.
Bọn người Lý Tuần nghe vậy cũng cười xấu hổ không thôi, đây không phải là bọn họ không muốn nhận người huynh đệ này, mà là cái này huynh đệ bối phận quá sâu.
- Được rồi, tiểu huynh đệ, ta la thiết ngưu, ta cùng ngươi cạn.
Một cái đại hán biệt hiệu là thiết ngưu lúc này nhiệt tình mười phần nói.
- Trương Phong cùng tiểu huynh đệ cạn.
- Đỗ Trí cùng tiểu huynh đệ cạn.
………………….
Đám người Lý Tuần thấy vậy cũng không để ý nữa, bọn hắn cười tươi đứng lên cùng Thanh Vân giới thiệu qua tên của mình
- Tốt các vị đại ca, ta Thanh Vân cùng các ngươi uống.
Hắn cười nói cũng đem ly rượu dơ lên cạn sạch.
Tần Hạo cùng Trần Phi một bên đứng ngơ ngác nhìn ngạc nhiên, vị hoàng tử này từ khi bị té xuống núi đi lên liền có thể tu luyện được, không những thế hắn tính khí còn mười phần thay đổi.
- Tiểu nhị lên rượu.
Thanh Vân sản khoái gọi.
Đứng một bên vị kia chủ quán khom người đứng cạnh Thanh Vân cười hài hòa một chút khéo léo nói:
- Vị công tử này, bàn rượu này chúng ta coi như kính công tử, mời người đi cho.
Hắn giật mình liền hiểu ý tứ của vị chủ quán này, mới vừa rồi Trần Phi ra tay đã giết đi người của thành chủ đại nhân, đây là tội lớn. Vì vậy người này không muốn cùng mình có dính liếu nên muốn đuổi mình đi là chuyện bình thường.
- Ngươi cái tên mù này.
- Trần Phi ngươi bớt gây chuyện cho ta.
Trần Phi bản tính nóng nảy mười phần, định đem cái lão già này ra làm thịt, nhưng là rất may lại được Tần Hạo ra tay cản lại kịp thời.
Thanh Vân ánh mắt cảm kích nhìn Tần Hạo gật đầu sau đó hắn hướng mấy người Lý Tuần nói:
- Mấy vị đại ca, các ngươi coi, tiểu đệ hiện giờ ngay cả nhà trọ còn không có ở được nữa.
- Việc này.
Mấy người Lý Tuần xấu hổ áy náy cười, việc này dù sao cũng do họ mà ra.
Đột nhiên Lý Tuần mở miệng nói:
- Tiểu huynh đệ, nhà ta còn hai gian phòng trống, mặt dù có chật hẹp một chút.
- Có chỗ ở liền tốt sao tiểu đệ lại chê bai được.
Hắn mỉm cười nói.
- Haha… tốt, hay là chúng ta qua bên nhà đại ca uống tận hứng đi.
- Tốt… ta không ý kiến.
- …………..
---------------------------------------------------------------/
Phủ thành chủ chu gia.
- Phụ thân… giết người rồi.
Chu Triết vừa về đến cửa liền hướng biệt viện bên phụ thân mình la lớn.
- Ngươi tiểu tử lại gây chuyện.
Chu Hồng lên tiếng nói.
Hắn biết cái này nhi tử trong thành bá khí mười phần,nhiều lần lỡ tay giết chết người ta, nhưng thế thì đã sao, là nhi tử của hắn ai dám đụng đến hắn liền giết cả nhà người đó.
- Không phải con, mà là cái tiểu tử kia lại ra tay giết đi một thân vệ của con.
Chu Triết trong lòng còn sợ nói.
Chu Hồng nhìn thấy y phục của con trai mình dính đầy máu, lại thấy hắn đang hoảng sợ như vậy cũng có chút tức giận nên nhìn về phía bên cạnh một cái thân vệ của con trai mình hỏi.
- Ngươi nói.
- Vâng.
Người nọ gặp gia chủ như vậy lạnh lùng, trong lòng có hơi lo lắng kể lại.
Chu Hồng nghe ra được người kia có thể nhẹ nhàng đánh nổ nát một cái thân vệ đấu khí bốn đoạn thì cũng không khỏi dọa sợ rồi. Nên biết hắn đã tấn thăng đến nguyên nhân cảnh trung kỳ cũng không có thực lực này, người kia có thế so với hắn cảnh giới cao hơn.
- Con trai, người này ngươi không thể đụng được.
Một cái thị vệ thiếp thân đã có tu vi Nguyên Nhân cảnh trở lên, đủ để cho thấy vị kia thiếu niên thân phận mười phần không tầm thường, có thể là con cháu của đám quang lại trong triều, cũng có thể là mấy cái thế tử ca trong các đại tông môn, vậy nên cho dù có cho hắn mười cái lá gan cũng không dám động vào vị thiếu niên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.