Tiên Vương Trở Về

Chương 30: Lai Giả Bất Thiện.

Miếu Đông Hải

23/07/2020

“ Trần gia muốn cùng Đại Việt đổi đế hiệu”, như thế nào bén nhọn lời nói không khỏi liền để cho Trần Quốc Ninh ánh mắt rung lên, hắn đối với vị tam điện hạ này đã nảy sinh sát khí quyết định: “ vị này tam điện hạ không thể lưu. Hắn nhìn đến Thanh Vân cũng bắt đầu trả đủa nói:

- Điện hạ người lời ấy có chút quá đáng, người sao có thể vì một cái dân đen mà giết nhi tử của ta, lại nói lại vì việc nhỏ này diệt đi mấy người thành chủ vị trí.

Hắn lời nói đầy bén nhọn nói tiếp:

- Điện hạ sát khí quá nặng thần cả gan muốn thỉnh cầu hoàng thượng đem hoàng tử vị trí gián xuống mới có thể làm lòng người dịu đi.

Minh Phong nhìn đến cái lão bất tử này có chút khinh bỉ, cắt đi hoàng tử vị trí không phải là hướng thiên hạ nói hắn bỏ con sao. Một cái đế giả chi khí, là long chủng chân chính đấy, hắn như thế nào ngu đây, với lại đem nhi tử hắn cho bỏ, sự việc này hắn không làm được, hắn nhìn đến Thanh Vân mày nhíu lại hỏi hắn một chút:

- Nhi tử! Ngươi cảm thấy như thế nào.

Tất cả mọi người ánh mắt lúc này ngay ngắn nhìn đến vị tam điện hạ như thế nào xử lý, chỉ thấy vị này bỗng dưng lớn tiếng cười to.

- Haha…. Buồn cười chết mất.

Thanh Vân nói tiếp:

- Ngươi nghĩ như thế nào là dân đen, bọn họ là toàn bộ Đại Việt ta con dân đấy, một cấu mở miệng của ngươi đều mắng họ là dân đen, đây không phải mắng Đại Việt ta tất cả là dân đen chứ.

Hắn lại một lần nữa phát ra chính khí mười phần nói tiếp.

- Thiên hạ Đại Việt người đều là một biển nước lớn, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, đạo lý này người làm quan như ngươi lại không biết, liền ngươi một cái ngu xuẩn như vậy sao có thể làm quan đây, ta thấy nên về nhà cuốc đất trồng rau..

Trần Quốc Ninh nghe đến sững sờ, lại nghe vị này tam điện hạ vậy mà đem hắn cho mắng đến tối tăm mặt mày, hắn không khỏi trong lòng lửa giận đến chín tầng trời.

- Phụ hoàng, lần này nhi thần giết đám kia người quả thật là đàng tội người, xin người xem qua.

Trong người Thanh Vân nhất thời rơi ra cái túi giấy nhỏ trình lên Minh Phong xem.

Trần Quốc Ninh xem đến cái kia túi nhỏ liền cảm giác có chút bất an, hắn hồi hộp đến mồ hôi ứa ra hai trán.

Minh Phong nghi hoặc nhìn đến Thanh Vân sau đó đem cái túi nhỏ mở ra, bên trong túi nhỏ xuất hiện hàng trăm thư từ. Hắn đem từng cái thư từ cho đọc qua, đọc đến nữa chừng hắn bỗng dưng ngồi phịch giậy tức giận khuông mặt đến trắng xanh đem long ý một bàn tay cho vỗ ông ông kêu lớn:

- Phanh… Khốn kiếp Trần Quốc Ninh ngươi xem đây là cái gì.

Tất cả đại thần nhìn đến hoàng thượng tức giận như vậy cũng dọa đến cả người co rút lại không dám ngẩn đầu nhìn.

- Hoàng thượng, thần bị oan á… là điện hạ muốn hại ta.

Trần Quốc Ninh sợ đến nối hai chân đứng không nổi cả người quỳ xuống.

- Khốn kiếp… trị an thu thuế như vậy cao mà như thế nào trẫm không biết.

Minh Phong tức giận nói tiếp:

- Tiền này thuế là đi vào đâu, quốc khố của trẫm cũng không lớn như vậy chứa đấy.

- Hoàng thượng những việc này thần thật sự không biết, là điện hạ có thành kiến với thần, là điện hạ hãm hại thần.



Trần Quốc Ninh cả người rung lẫy bẫy quỳ xuống hướng Minh Phong không ngừng nói.

- Thư từ này là chữ của ngươi viết, chứng cứ đã rành rành trước mắt ngươi còn dám chối, người đâu đem Lễ bộ thượng thư Trần Quốc Ninh giam lại cho ta, Trần gia phủ người không có mệnh lệnh của trẫm không thể rời đi nữa bước, trái lệnh chém đầu tại chỗ.

- Hoàng thượng, thần oan uổn…. Thần bị oan hoàn thượng.

Trần Quốc Ninh bị đám cấm vệ còng đi không ngừng lớn tiếng gào khóc.

- Xong, Trần gia người ngày hôm nay liền xong.

Cả triều văn võ bá quan nhìn đến người bị lôi đi không ngừng lắc đầu thở dài, sau đó nhìn đến vị tam điện hạ này trong lòng bọn họ không khỏi làm ra quyết định: “ tam điện hạ không thể động vào nổi, Trần gia người là một minh chứng tốt nhất đấy.”

Trần gia vì một cái nhi tử đem điện hạ cáo trạng liền không có thu lấy một điểm lợi gì, mà còn hại đến cả gia tộc trăm năm cơ nghiệp. Lại nói vị này tam điện hạ không những còn có thể tu luyện được mà còn là trong người mang đế giả chi khí đấy, tương lai thiên hạ hai vị đại điện hạ có thể tranh với hắn sao, đúng thật là khó đoán.

Bên kia y phục khôi giáp người vẫn đứng bất động quan sát chuyện tình phát sinh, hắn bỗng dưng nhìn đến Thanh Vân khóe miệng có chút cong lên.

- Bãi triều.

Mấy ngày tiếp theo Thanh Vân một mực cũng cố cảnh giới không có ra ngoài, đấu khí đoạn có thể tấn thăng nguyên nhân cảnh là một việc vô cùng khó khăn, không ít người vì không thể phá vỡ bức tường này mà bị kẹt lại cả đời ở cảnh giới đấu khí.

- Haizz… thôi vậy đành ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa.

Thanh Vân có chút chán nản, hắn ngưng khí hóa long quyết mặt dù là rất tốt công pháp, thế nhưng lợi ích cùng tác hại luôn song hành với nhau. Muốn từ đấu khí chuyển hóa thành nguyên cảnh thì so với người thường độ khó cao hơn gấp mười lần.

Bên kia ngự hoa viên nơi tẩm cung của hoàng hậu, Thẩm Vân Nhàn đang cùng với Lăng Hi Vũ đang cùng một chỗ đi.

- Hoàng hậu! Thật sự là chúng ta không có.

Nàng bị hoàng hậu dọa cho sợ muốn khóc nói.

- Thật sự là không có sao, thế nhưng hắn cái gì cũng làm qua con rồi mà.

Thẩm Vân Nhàn có chút nghi hoặc, ở cái tuổi này sự tình nam nữ phát sinh là dễ ra nhi tử nhất, như thế nào con trai mình cái gì cũng ăn xong, tại sao lại không có chứ. Bà không khỏi thầm lo lẵng thân thể của nhi tử bà không được, hay là người con dâu này không được đây.

- Hoàng hậu….

- Là mẫu hậu, không phải hoàng hậu đấy.

Nghe được mẹ chồng mình một lần nữa nhấn mạnh như vậy khiến nàng không khỏi đỏ mặt, đôi mắt nàng có chút tránh né nhìn bà nói:

- Mẫu hậu! Không phải việc như người nghĩ đâu, chỉ là hắn đã đối với ta chạm qua, còn có… còn có…

Nàng có chút e lệ không dám mở miệng.

- Còn có cái gì.

Thẩm Vân nhàn chăm chú nhìn nàng nôn nóng hỏi.



- Hắn lén nhìn trộm ta tắm rửa.

Nàng giật mình một cái nói hết sự việc đêm hôm đó ra một lần để mậu hậu có thể hiểu là nàng cùng hắn mặt dù có chút ôm qua, xem qua rồi thế nhưng là ngoài những thứ này ra thì việc gì cũng chưa có phát sinh đấy.

- Cái gì, nhi tử như thế nào hành sự lại lỗ mãng như vậy.

Mặt dù bà như thế lời nói nghe có chút trách móc, nhưng cũng có chút tiếc nuối, thầm mắng nhi tử của bà không biết cái gì là lợi dụng thời cơ sao.

- Mẫu thân! Người có gì không hài lòng nhi tử thì có thể nói á, sao lại cùng người ngoài nói xấu nhi tử rồi.

Thanh Vân một bộ cẩm bào nhìn đến hai người đang nói chuyện liền chạy đến.

- Hừ, mẫu thân không phải vì ngươi sao, vừa bước ra khỏi nhà là gây chuyện khắp nơi, lớn như vậy còn không hiểu chuyện.

Bà gõ đầu hắn một cái sau đó nhìn hắn có chút u oán trách móc.

- Ấy… khiến người lo lắng rồi, không phải nhi thần đã dẫn về cho người một cái con dâu xinh đẹp sao.

Hắn gại đầu cười nói, sau đó đưa tay kéo Lăng Hi Vũ về phía mình chỉ cho mẫu hậu xem.

Lăng Hi Vũ nhất thời bị hắn kéo đến nói, nàng xấu hổ đến nổi muốn tìm cái hố để chui xuống. Nàng vừa bực mình vừa hạnh phúc liếc qua Thanh Vân một cái rồi cuối đầu im lặng không dám ngẫn lên.

- Hừ… sợ là việc này còn không theo như ngươi mong muốn đấy, ngày hôm nay phủ tướng quân người cho người gọi ngươi đến.

Thẩm Vân Nhàn nhìn hắn nháy mắt một cái nói.

- Gọi ta đến?... việc này để làm gì.

Hắn xin thề với trời là không có cùng với tướng phủ người này chọc qua đấy, như thế nào lại sai người gọi hắn đến đây.

- Ra ngoài mấy ngày không phải ngươi liền đem vị hôn thê của ngươi cho quên rồi đấy chứ.

Bà mỉm cười nham hiểm nhìn hắn nói.

- Ta có vị hôn thê sao.

Thanh Vân nghe đến không khỏi giật mình, hắn là một cái người thay thế sao có thể biết việc này đây.

Lăng Hi Vũ nghe vậy cũng bất ngờ con mắt trợn lớn lên nhìn hắn như muốn biết cái này phải hay không sự thật. Nhưng đáng thương cho nàng là hắn còn không biết vị kia hôn thê là như thế nào có đấy, sao hắn có thể giải thích cho nàng đây.

- Chủ nhân là muốn đi nơi nào.

Mèo nhỏ từ trên vai Thanh Vân vươn người dậy, nhìn đến hành động lén la lén lút của hắn có chút khó hiểu hỏi.

Hoàng hôn buôn xuống Thanh Vân y phục đã đổi thành màu đen, một người một mèo từ cổng thành lén lút đi ra.

- Đừng nói chuyện có người theo đuôi.

Thanh Vân có thể cảm nhận được có người đi theo hắn, những người kia trên người có chút sát khí nhàn nhạt tỏa ra, hắn liền biết kẻ đến lai giả bất thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook