Chương 24: Lão Ba Tố Khổ
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Bên trong đại sảnh lớn, Chu Nghị được đưa đến, hắn bây giờ toàn thân rách nát cả tu vi đấu khí ngũ đoạn cũng bị cho phá. Hắn lúc này đã bị tàn nhẫn đánh cho mất đi tri giác, bất tri bất giác bị người ta kéo đến.
- Lý thúc, Ngô huynh người này giao cho các người xử lý.
Thanh Vân hướng đám người Lý Tuần nói.
- Đa tạ điện hạ.
Ngô Minh cả người vui đến kích động rung rẩy quỳ xuống nói.
Đám người Lý Tuần cũng thi lễ với Thanh Vân đầy cảm kích, sau đó mang người rời đi.
- Điện….
- Mọi người trong này cũng không phải người ngoài, các ngươi cứ kêu ta là Thanh Vân là được rồi.
Thanh Vân nghe đến Lăng Hi Vũ muốn gọi “ điện hạ” liền ngăn lại, hắn mỉm cười nói.
- Được rồi Vân ca.
Mặt dù đã mấy lần xưng hô như vậy rồi nhưng hôm nay trong đôi mắt của nàng có chút xấu hổ, hai má đã mây đỏ lượn lờ nói:
- Ngày hôm nay thiếp cùng mọi người đến đây là muốn hỏi về….
Nàng ấp a ấp úng một lúc cũng không có nói xong, mọi người Lăng Thiên Lập vợ chồng cùng hai cái trưởng bối lão tổ một bên đứng xem cũng không khỏi đối với nàng buồn cười, thầm nghĩ ngày thường cái nhi nữ này tại Lăng gia rất là bướn bỉnh ngang ngược, nhưng mà lúc này đây, đứng trước mặt hắn nàng mấy câu cũng không nói ra được.
Thanh Vân nghe đến liền sững sốt, hắn biết nàng là muốn nói việc gì nên hắn liền nhanh miệng nói:
- Lần này vì giết đi Trần Hải người này, cùng với viêc diệt Chu gia đại tộc mà phụ hoàng của ta triệu về kinh, còn việc ta với nàng sự tình thì ta cần phải trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu nói qua, dù sao việc quan trọng như vậy cũng phải để bọn họ được biết mới tốt.
Lăng Hi Vũ nghe đến hắn nói thì có chút mất mát, thế nhưng nghe đến lần này hắn vì nàng mà trêu chọc đến phiền toái lớn như vậy cũng không khỏi lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng sẽ không vì việc này trách phạt chàng chứ.
- Đúng đấy điện hạ, việc này sẽ không sao chứ.
Lăng Thiên Lập biết việc này hệ trọng cũng lo lắng hỏi.
Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Mọi người yên tâm, ta đã có cách giải quyết ổn thỏa rồi, với lại ta dù sao cũng là nhi tử của người, cùng lắm sẽ bị đánh đập mấy lần rồi giam lại mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Lăng Thiên lập cùng mấy cái lăng gia đang đứng tại nơi này cũng yên tâm gật nhẹ đầu một cái cũng cho là hắn nói rất đúng, “hổ tử liền sẽ không ăn thịt con” đạo lý này mọi người cũng biết.
- Chàng nói cái gì đánh đập mấy lần rồi thôi, không được thiếp nhất định phải đi gặp hoàng thượng giải thích rõ với người mới được.
Nàng nghe đến hoàng đế bệ hạ có thể sẽ phạt hắn liền có chút đau lòng nói.
Thanh Vân ha hả cười nói:
- Haha……đúng rồi, lần này ta liền dẫn nàng về kinh, nếu như phụ hoàng gặp cái con dâu đáng yêu như vậy biết đâu hắn sẽ không có phạt ta nữa đấy, nói không chừng lại cho ta sính lễ đến hỏi cưới nàng.
- Á… chàng thật đáng ghét, thiếp liền không thèm để ý đến chàng nữa.
Nàng nghe đến liền xấu hổ mặt đã đỏ đến mang tai rồi, nàng thẹn thùng dậm chân một cái rồi chạy đi mất.
- Haha… con gái lớn đều không giữ được á.
Mẫu thân của nàng Đỗ Hiểu Nghi nhìn đến con gái xấu hộ chạy mất thì vui vẻ cười lớn sau đó lại hướng Thanh Vân nói:
- Điện hạ việc này….
- Nhạc mẫu đại nhân, người không phải thích gọi ta là con rể quý sao, tự nhiên lại đổi cách xưng hô như vậy…. Haizz làm lòng ta cảm thấy khó chịu đây này.
Thanh Vân đối với Lăng Hi Vũ tính cách giám yêu giám hận có chút yêu thích, lại nói hắn là người sống ở thế kỷ hai mốt nên hắn cũng không để thân phận lễ nghi vào mắt, hắn nghĩ đã là một gia đình thì cần phải xưng hô gần gũi với nhau mới tốt.
- Haha, phu quân ngươi thấy không con rể của ta là tốt nhất đấy.
Bà nhìn Lăng Thiên Lập cười vui vẻ, sau đó đối với Thanh Vân yêu thích nói:
- Thanh Vân, lần này con hồi kinh thật sự là muốn mang theo nữ nhi của ta đi cùng à.
- Đương nhiên là thật, nếu nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân không chê có thể cùng chúng ta đi cùng, đến khi đó ta sẽ dẫn mọi người cùng đi dạo phố thăng long.
Thanh Vân mỉm cười nhìn bà chân thành nói.
- Ta cũng được đi.
Bà có chút kích động nói lớn.
Kinh thành Thăng Long phồn hoa rộng lớn đối với mọi người ở nơi hẻo lánh này đều có sức hấp dẫn to lớn.
- Hồ nháo, còn không mau lui xuống, việc của bọn trẻ để bọn trẻ tự giải quyết, ngươi đi làm gì.
Lăng Hồng Thạch cùng Lăng Phi Vân đứng từ nãy giờ không có lên tiếng, nhưng nghe đến Đỗ Hiểu Nghi lời nói không hợp lẽ thường thì cũng ra mặt.
--------------------------------------------------------------------------------------
Bên trong tử cấm thành Thăng Long.
Người phụ nữ ăn mặt màu vàng váy hoa lệ, trên đầu đội mũ phượng nghiêm trang đang cùng với cung nữ thị vệ, đứng bên cạnh Trần Phi nói chuyện.
- Vân nhi đã tu luyện lại được, điều này là thật.
Bà nghe đến Trần Phi nói đến con trai của mình đã tu luyện lại được liền mừng rỡ như điên, không những thế hắn còn có thể một mình giết một cái đấu khí cữu đoạn tu vi nữa chứ.
- Hoàng hậu! Việc này là thật.
Trần Phi đã quên mất mình đã nói bao nhiêu lần cho Hoàng hậu nghe câu này rồi.
Từ lúc Thanh Vân còn nhỏ bà đã lun hết mực yêu thương hắn, bởi vì nhi tử nhỏ nhất của bà không có tư chất tu luyện người, đối với thế giới này hắn coi như là một cái thiên đại thiệt thòi lớn. Nhưng mà ngày hôm nay, nghe đến hắn có thể tu luyện lại được, lại còn một đường thần tốc tu vi tăng lên, hôm nay cũng đã bát đoạn đấu khí rồi sao bà không thể không kích động cho được.
- Y tiên, nếu như ta có thể gặp nhất định sẽ cảm ơn ngài ấy đã chữa trị khỏi thân thể cho con trai ta, hắn đối với gia đình ta là thiên đại ân đức.
Bà kích động nói.
Nghe đến Thanh Vân té xuống núi trùng điệp nguy hiểm, lại được một vị y tiên cứu giúp, chữa trị hết kinh mạch cho hắn. Bà không khỏi kích động, thân thể con trai út này của bà ngay cả dược sư nổi tiếng nhất trong thiên hạ còn bó tay không chữa trị được, hắn vậy mà cơ duyên lại lớn như vậy, có thể gặp được y tiên hết lòng trợ giúp chữa trị kinh mạch cho hắn.
- Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã đến.
Một cái cung nữ lúc này bước vào vội vàng nói.
- Hừ, kêu hắn lăng vào đây.
Các cung nữ thị vệ nghe hoàng hậu sinh khí với hoàng thượng cũng đã quen thuộc, chỉ đứng một bên bụm miệng cười.
Trần Phi lần đầu tiên gặp được sự tình này cũng ngớ ngẫn, thầm nghĩ: “ thì ra vị này bệ hạ nổi tiếng sợ vợ là thật”.
- Đáng chết, hoàng hậu ngươi đứng trước mặt mọi người lại nói ra những lời như vậy với trẫm thì còn ra thể thống gì nữa.
Hắn buồn bực bước đến.
- Hoàng thượng! Ngươi vậy mà hống ta.
Hoàng hậu uất ức hai mắt chấm đỏ nhìn hắn nói.
Hắn giật mình thầm nghĩ không ổn liền vội vàng cười trừ nói:
- Hắc hắc… Hoàng hậu đại nhân, ta nói là nàng không thể trước mặt mọi người nói với ta như vậy được, nàng cũng nên giữ mặt mũi của ta trước mặt mọi người chứ.
“ Không có người ngoài liền có thể được sao, hoàng thượng à, ngươi là một cái cữu ngũ chí tôn thiên hạ người đấy”, Trần Phi nhìn đến vị này thần tượng của mình như vậy lời nói không khỏi trợn mắt thầm nghĩ.
- Các ngươi lui xuống hết đi.
- Vâng.
Hắn thấy mọi người đều đã ra khỏi liền hướng bà nói:
- Vân Nhàng à, nàng gọi ta đến là có chuyện gì.
- Lạc Minh Phong… ông nghe rõ cho ta.... Vân nhi của ta người nào cũng không thể đụng được đấy.
Bà tức giận hét ầm lên.
- Thế nhưng là lần này hắn gây đại sự, nếu không giải quyết ổn thỏa ta làm sao để cho văn võ bá quan kính phục đây.
Hắn thiên đại uất ức nói nhỏ.
Hắn đối với nhi tử này đúng là đau đầu mà, từ nhỏ tên này phá phách bất trị đều là phu nhân của hắn một tay bao che đấy. Nhưng là lần này tên này vậy mà trốn ra ngoài chơi đùa, không những thế mà còn thay hắn truyền thánh chỉ lại diệt đi cả nhà người ta, việc này sự tình quá trọng đại sao hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đây.
- Hừ…. Ngươi làm vua lâu rồi đầu óc trở thành ngu ngốc rồi có phải không, ngay cả lời nói phiến diện một phía ngươi đều tin.
Bà hừ lạnh một tiếng chua ngoa nói tiếp:
- Chu gia thuê sát thủ chặn đường muốn đem nhi tử chúng ta cho giết chết, may mắn hai người Tần Hạo kịp thời chạy đến, nếu không ngươi mất nhi tử này rồi, Chu gia này ngươi nói có nên giết hay không giết.
- Phanh… khốn kiếp Chu gia, vậy mà dám ra tay với con trai của lão tử, cả nhà bọn hắn nên diệt.
Lạc Minh Phong tức giận vỗ bàng lớn tiếng nói.
- Nhưng còn người kia Trần Hải thì sao, dù sao hắn cũng là con trai của lễ bộ thị lang đấy, tên này ngày hôm qua trên triều náo cho một trận, nếu không cho hắn một cái giải thích thì việc này có chút khó giải quyết.
Hắn lời nói có mấy phần bất đắc dĩ nói.
- Hừ… ngươi đúng là làm hoàng thượng vui sướng đến hồ đồ mà, nếu tên Trần Hải an phận thủ thường sao có thể trêu chọc đến Vân nhi được chứ, tên này vậy mà dùng thân phận Trần gia ép người ta phải gả cho hắn, vị cô nương kia kiên quyết một lòng thà chết cũng phải gả cho Vân nhi đấy, tên này muốn dực con dâu của ta đúng là giết tốt.
Bà lạnh lùng nói.
- Điều này là thật.
Hắn nghe đến việc này cũng bất ngờ, nhi tử từ nhỏ không phải là một cái nhút nhát người hay sao, vì vậy hắn vô duyên với tiểu cô nương, lần này không ngờ hắn lại lừa được một cái tiểu thư nhà người ta.
Bà còn hướng hắn cười bí hiểm nói:
- Haha… mà ta còn nghe nói nhi tử của chúng ta vậy mà đối với vị cô nương kia chuyện gì cũng làm qua rồi, có thể nàng đang mang cháu của chúng ta không chừng.
Lời này không phải Thanh Vân dạy cho Trần Phi nói, mà chính Trần Phi tai nghe mắt thấy mà kể lại. Nếu để Thanh Vân nghe đến không khỏi khóc to: “ mẫu thân ta cái gì cũng đều chưa làm hết có được hay không”.
- Phanh… tên này gan lại lớn như vậy từ bao giờ, nếu để Văn phủ biết được liền lớn chuyện.
Hắn tức giận lại vỗ bàn lớn tiếng nói.
- Ngươi hống nhi tử của ta làm gì, biết được thì biết chứ sao, con trai của lão nương không có cái nào không ưu tú cả, lấy thêm cho ta mấy nàng dâu xinh đẹp cũng là chuyện bình thường đấy.
Bà nhìn hắn khinh bỉ nói.
Hắn nhìn hoàng hậu của mình co giật, trong lòng thầm hâm mộ ba cái con trai của mình, sau đó cười lấy lòng nói:
- Lão bà, lão công của ngươi cũng rất ưu tú, lão công cũng muốn nạp mấy cái thê thiếp để hầu hạ nàng thật chu đáo.
- Ngươi nói cái gì…. Quỳ xuống cho ta.
Bà lạnh lùng nhìn hắn nói.
- Lý thúc, Ngô huynh người này giao cho các người xử lý.
Thanh Vân hướng đám người Lý Tuần nói.
- Đa tạ điện hạ.
Ngô Minh cả người vui đến kích động rung rẩy quỳ xuống nói.
Đám người Lý Tuần cũng thi lễ với Thanh Vân đầy cảm kích, sau đó mang người rời đi.
- Điện….
- Mọi người trong này cũng không phải người ngoài, các ngươi cứ kêu ta là Thanh Vân là được rồi.
Thanh Vân nghe đến Lăng Hi Vũ muốn gọi “ điện hạ” liền ngăn lại, hắn mỉm cười nói.
- Được rồi Vân ca.
Mặt dù đã mấy lần xưng hô như vậy rồi nhưng hôm nay trong đôi mắt của nàng có chút xấu hổ, hai má đã mây đỏ lượn lờ nói:
- Ngày hôm nay thiếp cùng mọi người đến đây là muốn hỏi về….
Nàng ấp a ấp úng một lúc cũng không có nói xong, mọi người Lăng Thiên Lập vợ chồng cùng hai cái trưởng bối lão tổ một bên đứng xem cũng không khỏi đối với nàng buồn cười, thầm nghĩ ngày thường cái nhi nữ này tại Lăng gia rất là bướn bỉnh ngang ngược, nhưng mà lúc này đây, đứng trước mặt hắn nàng mấy câu cũng không nói ra được.
Thanh Vân nghe đến liền sững sốt, hắn biết nàng là muốn nói việc gì nên hắn liền nhanh miệng nói:
- Lần này vì giết đi Trần Hải người này, cùng với viêc diệt Chu gia đại tộc mà phụ hoàng của ta triệu về kinh, còn việc ta với nàng sự tình thì ta cần phải trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu nói qua, dù sao việc quan trọng như vậy cũng phải để bọn họ được biết mới tốt.
Lăng Hi Vũ nghe đến hắn nói thì có chút mất mát, thế nhưng nghe đến lần này hắn vì nàng mà trêu chọc đến phiền toái lớn như vậy cũng không khỏi lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng sẽ không vì việc này trách phạt chàng chứ.
- Đúng đấy điện hạ, việc này sẽ không sao chứ.
Lăng Thiên Lập biết việc này hệ trọng cũng lo lắng hỏi.
Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:
- Mọi người yên tâm, ta đã có cách giải quyết ổn thỏa rồi, với lại ta dù sao cũng là nhi tử của người, cùng lắm sẽ bị đánh đập mấy lần rồi giam lại mà thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Lăng Thiên lập cùng mấy cái lăng gia đang đứng tại nơi này cũng yên tâm gật nhẹ đầu một cái cũng cho là hắn nói rất đúng, “hổ tử liền sẽ không ăn thịt con” đạo lý này mọi người cũng biết.
- Chàng nói cái gì đánh đập mấy lần rồi thôi, không được thiếp nhất định phải đi gặp hoàng thượng giải thích rõ với người mới được.
Nàng nghe đến hoàng đế bệ hạ có thể sẽ phạt hắn liền có chút đau lòng nói.
Thanh Vân ha hả cười nói:
- Haha……đúng rồi, lần này ta liền dẫn nàng về kinh, nếu như phụ hoàng gặp cái con dâu đáng yêu như vậy biết đâu hắn sẽ không có phạt ta nữa đấy, nói không chừng lại cho ta sính lễ đến hỏi cưới nàng.
- Á… chàng thật đáng ghét, thiếp liền không thèm để ý đến chàng nữa.
Nàng nghe đến liền xấu hổ mặt đã đỏ đến mang tai rồi, nàng thẹn thùng dậm chân một cái rồi chạy đi mất.
- Haha… con gái lớn đều không giữ được á.
Mẫu thân của nàng Đỗ Hiểu Nghi nhìn đến con gái xấu hộ chạy mất thì vui vẻ cười lớn sau đó lại hướng Thanh Vân nói:
- Điện hạ việc này….
- Nhạc mẫu đại nhân, người không phải thích gọi ta là con rể quý sao, tự nhiên lại đổi cách xưng hô như vậy…. Haizz làm lòng ta cảm thấy khó chịu đây này.
Thanh Vân đối với Lăng Hi Vũ tính cách giám yêu giám hận có chút yêu thích, lại nói hắn là người sống ở thế kỷ hai mốt nên hắn cũng không để thân phận lễ nghi vào mắt, hắn nghĩ đã là một gia đình thì cần phải xưng hô gần gũi với nhau mới tốt.
- Haha, phu quân ngươi thấy không con rể của ta là tốt nhất đấy.
Bà nhìn Lăng Thiên Lập cười vui vẻ, sau đó đối với Thanh Vân yêu thích nói:
- Thanh Vân, lần này con hồi kinh thật sự là muốn mang theo nữ nhi của ta đi cùng à.
- Đương nhiên là thật, nếu nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân không chê có thể cùng chúng ta đi cùng, đến khi đó ta sẽ dẫn mọi người cùng đi dạo phố thăng long.
Thanh Vân mỉm cười nhìn bà chân thành nói.
- Ta cũng được đi.
Bà có chút kích động nói lớn.
Kinh thành Thăng Long phồn hoa rộng lớn đối với mọi người ở nơi hẻo lánh này đều có sức hấp dẫn to lớn.
- Hồ nháo, còn không mau lui xuống, việc của bọn trẻ để bọn trẻ tự giải quyết, ngươi đi làm gì.
Lăng Hồng Thạch cùng Lăng Phi Vân đứng từ nãy giờ không có lên tiếng, nhưng nghe đến Đỗ Hiểu Nghi lời nói không hợp lẽ thường thì cũng ra mặt.
--------------------------------------------------------------------------------------
Bên trong tử cấm thành Thăng Long.
Người phụ nữ ăn mặt màu vàng váy hoa lệ, trên đầu đội mũ phượng nghiêm trang đang cùng với cung nữ thị vệ, đứng bên cạnh Trần Phi nói chuyện.
- Vân nhi đã tu luyện lại được, điều này là thật.
Bà nghe đến Trần Phi nói đến con trai của mình đã tu luyện lại được liền mừng rỡ như điên, không những thế hắn còn có thể một mình giết một cái đấu khí cữu đoạn tu vi nữa chứ.
- Hoàng hậu! Việc này là thật.
Trần Phi đã quên mất mình đã nói bao nhiêu lần cho Hoàng hậu nghe câu này rồi.
Từ lúc Thanh Vân còn nhỏ bà đã lun hết mực yêu thương hắn, bởi vì nhi tử nhỏ nhất của bà không có tư chất tu luyện người, đối với thế giới này hắn coi như là một cái thiên đại thiệt thòi lớn. Nhưng mà ngày hôm nay, nghe đến hắn có thể tu luyện lại được, lại còn một đường thần tốc tu vi tăng lên, hôm nay cũng đã bát đoạn đấu khí rồi sao bà không thể không kích động cho được.
- Y tiên, nếu như ta có thể gặp nhất định sẽ cảm ơn ngài ấy đã chữa trị khỏi thân thể cho con trai ta, hắn đối với gia đình ta là thiên đại ân đức.
Bà kích động nói.
Nghe đến Thanh Vân té xuống núi trùng điệp nguy hiểm, lại được một vị y tiên cứu giúp, chữa trị hết kinh mạch cho hắn. Bà không khỏi kích động, thân thể con trai út này của bà ngay cả dược sư nổi tiếng nhất trong thiên hạ còn bó tay không chữa trị được, hắn vậy mà cơ duyên lại lớn như vậy, có thể gặp được y tiên hết lòng trợ giúp chữa trị kinh mạch cho hắn.
- Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã đến.
Một cái cung nữ lúc này bước vào vội vàng nói.
- Hừ, kêu hắn lăng vào đây.
Các cung nữ thị vệ nghe hoàng hậu sinh khí với hoàng thượng cũng đã quen thuộc, chỉ đứng một bên bụm miệng cười.
Trần Phi lần đầu tiên gặp được sự tình này cũng ngớ ngẫn, thầm nghĩ: “ thì ra vị này bệ hạ nổi tiếng sợ vợ là thật”.
- Đáng chết, hoàng hậu ngươi đứng trước mặt mọi người lại nói ra những lời như vậy với trẫm thì còn ra thể thống gì nữa.
Hắn buồn bực bước đến.
- Hoàng thượng! Ngươi vậy mà hống ta.
Hoàng hậu uất ức hai mắt chấm đỏ nhìn hắn nói.
Hắn giật mình thầm nghĩ không ổn liền vội vàng cười trừ nói:
- Hắc hắc… Hoàng hậu đại nhân, ta nói là nàng không thể trước mặt mọi người nói với ta như vậy được, nàng cũng nên giữ mặt mũi của ta trước mặt mọi người chứ.
“ Không có người ngoài liền có thể được sao, hoàng thượng à, ngươi là một cái cữu ngũ chí tôn thiên hạ người đấy”, Trần Phi nhìn đến vị này thần tượng của mình như vậy lời nói không khỏi trợn mắt thầm nghĩ.
- Các ngươi lui xuống hết đi.
- Vâng.
Hắn thấy mọi người đều đã ra khỏi liền hướng bà nói:
- Vân Nhàng à, nàng gọi ta đến là có chuyện gì.
- Lạc Minh Phong… ông nghe rõ cho ta.... Vân nhi của ta người nào cũng không thể đụng được đấy.
Bà tức giận hét ầm lên.
- Thế nhưng là lần này hắn gây đại sự, nếu không giải quyết ổn thỏa ta làm sao để cho văn võ bá quan kính phục đây.
Hắn thiên đại uất ức nói nhỏ.
Hắn đối với nhi tử này đúng là đau đầu mà, từ nhỏ tên này phá phách bất trị đều là phu nhân của hắn một tay bao che đấy. Nhưng là lần này tên này vậy mà trốn ra ngoài chơi đùa, không những thế mà còn thay hắn truyền thánh chỉ lại diệt đi cả nhà người ta, việc này sự tình quá trọng đại sao hắn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua đây.
- Hừ…. Ngươi làm vua lâu rồi đầu óc trở thành ngu ngốc rồi có phải không, ngay cả lời nói phiến diện một phía ngươi đều tin.
Bà hừ lạnh một tiếng chua ngoa nói tiếp:
- Chu gia thuê sát thủ chặn đường muốn đem nhi tử chúng ta cho giết chết, may mắn hai người Tần Hạo kịp thời chạy đến, nếu không ngươi mất nhi tử này rồi, Chu gia này ngươi nói có nên giết hay không giết.
- Phanh… khốn kiếp Chu gia, vậy mà dám ra tay với con trai của lão tử, cả nhà bọn hắn nên diệt.
Lạc Minh Phong tức giận vỗ bàng lớn tiếng nói.
- Nhưng còn người kia Trần Hải thì sao, dù sao hắn cũng là con trai của lễ bộ thị lang đấy, tên này ngày hôm qua trên triều náo cho một trận, nếu không cho hắn một cái giải thích thì việc này có chút khó giải quyết.
Hắn lời nói có mấy phần bất đắc dĩ nói.
- Hừ… ngươi đúng là làm hoàng thượng vui sướng đến hồ đồ mà, nếu tên Trần Hải an phận thủ thường sao có thể trêu chọc đến Vân nhi được chứ, tên này vậy mà dùng thân phận Trần gia ép người ta phải gả cho hắn, vị cô nương kia kiên quyết một lòng thà chết cũng phải gả cho Vân nhi đấy, tên này muốn dực con dâu của ta đúng là giết tốt.
Bà lạnh lùng nói.
- Điều này là thật.
Hắn nghe đến việc này cũng bất ngờ, nhi tử từ nhỏ không phải là một cái nhút nhát người hay sao, vì vậy hắn vô duyên với tiểu cô nương, lần này không ngờ hắn lại lừa được một cái tiểu thư nhà người ta.
Bà còn hướng hắn cười bí hiểm nói:
- Haha… mà ta còn nghe nói nhi tử của chúng ta vậy mà đối với vị cô nương kia chuyện gì cũng làm qua rồi, có thể nàng đang mang cháu của chúng ta không chừng.
Lời này không phải Thanh Vân dạy cho Trần Phi nói, mà chính Trần Phi tai nghe mắt thấy mà kể lại. Nếu để Thanh Vân nghe đến không khỏi khóc to: “ mẫu thân ta cái gì cũng đều chưa làm hết có được hay không”.
- Phanh… tên này gan lại lớn như vậy từ bao giờ, nếu để Văn phủ biết được liền lớn chuyện.
Hắn tức giận lại vỗ bàn lớn tiếng nói.
- Ngươi hống nhi tử của ta làm gì, biết được thì biết chứ sao, con trai của lão nương không có cái nào không ưu tú cả, lấy thêm cho ta mấy nàng dâu xinh đẹp cũng là chuyện bình thường đấy.
Bà nhìn hắn khinh bỉ nói.
Hắn nhìn hoàng hậu của mình co giật, trong lòng thầm hâm mộ ba cái con trai của mình, sau đó cười lấy lòng nói:
- Lão bà, lão công của ngươi cũng rất ưu tú, lão công cũng muốn nạp mấy cái thê thiếp để hầu hạ nàng thật chu đáo.
- Ngươi nói cái gì…. Quỳ xuống cho ta.
Bà lạnh lùng nhìn hắn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.