Tiên Vương Trở Về

Chương 38: Lập Uy (P2).

Miếu Đông Hải

23/07/2020

- Tiểu tử này điên rồi.

Một cái mười mấy tuổi thiếu niên vậy mà ngữ khí như vậy ngông cuồng, khiến bọn họ không khỏi lẩm bẩm cho là tên này đầu óc có vấn đề.

- Sư đệ! Ngươi đừng nên lỗ mãng.

Lý Nhã Hân bàn tay ngọc trắng nõn vội vàng giật ra ma chưởng của hắn, trước mặt mọi người lại đem tay nàng cho kéo đi không khỏi khiến nàng xấu hổ đến cả khuông mặt đỏ bừng, nàng có chút u oán nhìn hắn nói.

- Sư tỷ cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta, bây giờ làm phiền ngươi có thể tránh đi được rồi.

Thanh Vân gật đầu với nàng một cái nói.

- Ngươi… ngươi… ngươi.

Nàng nhìn hắn có chút uy khuất muốn nói, như thế nào nàng đứng ra giúp đỡ hắn nói vậy mà hắn không những không biết cảm ơn, mà còn xem biểu hiện của hắn cho nàng biết hắn là đang cho nàng là phiền phức muốn đuổi nàng đi đấy. Nàng tức giận đến nổi hai má đáng yêu phồng lên, đối với hắn lớn tiếng nói:

- Được rồi… ta cũng mặt xác ngươi.

Mà Hồ Minh một bên đứng nghe qua giọng điệu cao ngạo của tiểu tử này cũng giật mình, hắn toàn thân cười đến rung rẫy nói:

- Haha… cười chết ta mất.... lại muốn giáo huấn ta sao? Ngươi thổi gió lớn quá rồi đấy, chỉ là một cái nhân nguyên cảnh sơ kỳ của ngươi còn chưa đủ đấy.

Hắn ở cảnh giới nhân nguyên cảnh đỉnh phong thời kỳ sao có thể sợ một cái tiểu tử nhân nguyên cảnh sơ kỳ miệng còn hôi sửa cấp bậc đây, hắn lúc này đôi mắt đầy hài hước nhìn đến Thanh Vân nói tiếp:

- Rất tốt… ngươi là tiểu tử ta là trưởng bối, vậy hãy để trưởng bối nhường ngươi ba chiêu đi, nếu trong ba chiêu ngươi có thể chạm đến ta thì xem như tiểu tử ngươi may mắn, ta sẽ tha cho ngươi lần này, còn nếu không…

Hắn lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ:

- Nhục mạ chấp sự giết không tha.

Sát khí nhè nhẹ như một màng sương mỏng quấn lấy tất cả mọi người nơi này, không khỏi khiến bọn họ chút lạnh cả người, bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn Thanh Vân xác định: “ tiểu tử ngốc bức này chết chắc”

- Tên này thật đáng chết.

Lý Nhã Hân biết Thanh Vân dù lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể nào đánh lại được Hồ Minh, nghe hắn thổi gió như vậy ngưu, nàng tức giận nhìn hắn không ngừng đem bàn chân ngọc cho giậm xuống.

- Rất tốt, đã vậy tiểu tử liền ra chiêu trước.

Thanh Vân mỉm cười nhạt một cái, hắn chân trái dơ lên đem một cước hướng Hồ Minh đang cười khinh bỉ đá đến.

- Phanh…………

Nguyên lực cả hai chạm vào nhau ông ông kêu lớn, Hồ Minh khinh thường đem ngực cho tiếp một cước của Thanh Vân, thế nhưng tức thì cơ thể của hắn trở nên vặn vẹo, khuông mặt hiện lên giữ tợn thống khổ, cả cơ thể hắn bất ngờ chao đảo lên không trung bay ngược ra sau lưng ngã xuống.

- Đau nhứt……….phốc… tiểu tử ngươi sử dụng tà công gì.



Hồ Minh đau đớn rên lên một tiếng, cổ họng của hắn bị nghẹn lên vị ngòn ngọt của tiên huyết lúc này đã phung ra, hắn không nghĩ đến vậy mà mình lại thất thế trước một cái tiểu tử với tu vi nhân nguyên cảnh sơ kỳ, hắn nhìn đến Thanh Vân tức giận, lại có chút xấu hổ rống to.

- Đúng… tiểu tử này nhất định luyện tà công.

- Đúng…

Mấy chục cái ngoại môn đệ tử đứng xung quanh coi cũng không khỏi kinh hãi thốt ra.

Như thế nào một cái phế mạch nhân nguyên cảnh tu vi sơ kỳ nguyên lực lại mạnh đến như vậy, liền một cái nhân nguyên nguyên cảnh đỉnh phong cũng không đỡ nổi một cước, bọn hắn không tin là Thanh Vân không có tu luyện qua tà công mà có thể làm ra được.

- Chấp sự đại nhân, ngươi còn chịu đựng được không, theo như giao ước thì ta còn hai chiêu nữa chưa có đánh ra đấy. ngươi cố đứng vững nhé... ngươi yên tâm,ta xuất chiêu rất nhanh ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.

Thanh Vân cười nhạt nói.

Tất cả mọi người nghe đến liền giật mình, lại nhìn đến chấp sự đại nhân chật vật đang từ mặt đất bò lên không khỏi thay hắn lắc đầu bi ai một cái.

- Tiểu tử khốn kiếp, ngươi dùng tà môn tả đạo ta hôm nay thay mặt tông môn ta thề sẽ đem ngươi giết.

Hắn nghe đến Thanh Vân lời nói liền có chút ôm ngực đứng không vững nữa nói.

Một cước này liền đem hắn dọa rồi, nếu như hắn còn tiếp tục nhường nữa thì không phải để tiểu tử ngoại môn nhỏ bé này cho hắn phế đi sao, bị phế đi còn mất mặt hơn nhiều so với thất hứa.

- Hừ đúng là người vô sỉ luôn làm ra những hành động vô sỉ mà.

Thanh Vân nhìn Hồ Minh hừ lạnh một cái nói.

Hồ Minh nghe xong tức giận đến mặt mo đỏ bừng lên, hắn lùi lại một bước đem nguyên lực cho bộc phát ra toàn thân, hắn rống giận hét lên:

- Tiểu tử là ngươi muốn chết, tế kiếm.

Hắn đem trường kiếm từ bên hông rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm hướng không trung dơ lên, hai ngón tay giữa của hắn kẹp chặc, không ngừng huy động nguyên lực vào hai ngón tay để truyền vào trong kiếm.

- Phong ngân vi nhân.

Hắn cả thân thể rung nhẹ một cái, sau đó cầm kiếm trên tay hướng Thanh Vân lao đến.

- Phong ngân vi nhân kiếm chiêu là huyền cấp hạ đẳng võ kỹ sao.

- Đúng là nó, nghe nói bộ kiếm kỹ này rất ít người có thể luyện được.

- Ta nghe nói bộ kiếm kỹ này rất lợi hại đấy.

- Đương nhiên rồi, bộ này kiếm kỹ có năm thức, mỗi thức của nó đều đem kiếm ảnh cuốn lấy địch nhân, vô thanh vô thức đem địch nhân cho hạ sát.

Mọi người đứng xung quanh nơi này cũng vì một kiếm của Hồ Minh làm cho có chút bất ngờ dọa sợ.



Mỗi nhát kiếm của Hồ Minh vung ra đều nhắm đến những chổ trí mạng của Thanh Vân chém xuống, đây là hắn quyết tâm đem Thanh Vân cho giết chết. Hắn cảm nhận được khí tức nguy hiểm của Thanh Vân, hắn biết vị ngoại môn đệ tử này rất nguy hiểm, không nên giữ lại.

Thanh Vân nhờ vào vân tung bộ bước đi liền nhẹ nhàng tránh né ra được, thế nhưng hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Những ảnh kiếm sắt nhọn kia vẫn không hề trong hư không biến mất mà đang bên trên không trung bay, tạo một vòng tròn quấn quanh xung quanh hắn. Hắn đem một ngón tay chạm đến, tức thì bị ánh kiếm cho cắt xẹt qua tạo thành một vệt máu nhỏ.

- Trong hư chiêu có thực chiêu, đây không phải đơn giản là một hình ảnh như vậy.

Thanh Vân lẩm bẩm một câu, sau đó đôi mắt hắn nhíu lại, cả người hắn lúc này chìm vào áo nghĩa của một chiêu kiếm này.

- Ông… ông… ông.

Từng đạo ánh kiếm càng lúc đem vòng tròn càng thu nhỏ lại, đem hắn cho quấn quanh lấy, sự di chuyển của hắn ngày càng bị thu hẹp trở lại, vân tung bộ của hắn lúc này đã vô dụng.

- Haha… tiểu tử ngươi đi chết đi.

Hồ Minh lạnh lùng cười to nói.

- Haizz… tiểu tử này xong đời.

Mọi người nhìn đến vòng tròn kiếm chiêu đã ngày càng thu hẹp lại liền biết trận đấu này đã sắp kết thúc.

- Ông… ông.. phanh… phanh…

Ánh kiếm không ngừng xoay xung quanh Thanh Vân lúc này cũng đã thu nhỏ hẹp lại chạm đến người hắn, tức thì tiếng kim loại trầm đục không ngừng vang lên.

- Tiểu sư đệ.

Lý Nhã Hân bàn tay nắm chặt thành quyền đôi mắt gấp gáp nhìn qua hắn, việc này cũng là gián tiếp do nàng làm ra khiến hắn mất mạng oan uổng rồi, lúc này nàng hối hận vì đã tìm đến cùng hắn ngồi một bàn.

Xung quanh Thanh Vân rất nhiều ánh kiếm bay loạn lúc này dần dần rạn nức, tạo thành một màng sương mù màu bạc quấn quanh.

- Đã chết rồi sao.

Mọi người ở đây thầm hô nhỏ.

Bọn họ bị sương mù mòng màu bạc làm che đi mất tầm nhìn, đã không nhìn thấy thân ảnh Thanh Vân nữa nên có chút thầm nghĩ người bên trong đã chết.

- Tiểu tử… ngươi… ngươi….. sao làm được.

Hồ Minh con mắt sáng tinh tường có thể thấy được bên trong đám sương mù đang đứng một vị thiếu niên thoán ẩn thoán hiện trước mắt hắn, khiến hắn không khỏi khiếp sợ, khóe miệng rung rấy lắp bắp nói.

Màng sương màu bạc dần dần bị hư không cuốn đi, một cái thanh niên khuông mặt có chút lạnh, hai mắt định thần, trên vai thanh kiếm rỉ sét cũng được hắn rút ra, hắn hai ngón tay đang không ngừng truyền nguyên lực vào kiếm. Kiếm của hắn đem nguyên lực của hắn cho nuốt sau đó phóng thích ra những tia ánh kiếm màu bạch kim đem ánh kiếm của Hồ Minh lúc này chém cho vỡ vụn rồi tan biến.

Thiếu niên kia con mắt định thần đang nhắm lại bỗng dưng mở lớn ra,hắn ánh mắt lạnh lùng ngước lên nhìn đến Hồ Minh chậm chạp nói:

- Ngươi muốn phế ta thì ta cũng muốn đem ngươi phế, còn nếu ngươi đã có sát tâm với ta thì như nhau… ta muốn đem đầu của ngươi chém rụng xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Vương Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook