Chương 15: Nữa Đêm Trộm Đào.
Miếu Đông Hải
23/07/2020
- Như thế nào lại là ngươi.
Chu Triết nhìn qua Thanh Vân một mặt mộng bức, thiếu niên trước mặt này là cha hắn đã có cảnh báo qua là người không thể trêu chọc. Mà lại thiếu niên này còn mang theo hai cái sát thần, nói không hợp liền giết, vì vậy khi hắn nhìn ra Thanhh Vân thì không khỏi bị dọa sợ đến cả người rung rẩy.
- Chu công tử có gì dặn dò sao.
Thanh Vân thấy thân thể tên này đang rung lẫy bẫy, liền nhìn hắn cười khinh bỉ nói.
- Không… không… công tử ta không dám…. Ta đi trước, các người đi chơi vui vẻ.
Chu Triết hoảng sợ bỏ chạy, cha hắn không dám động vào thì hắn càng không có gan động vào người này được, mặt dù hắn ngang ngược báo đạo nhưng cũng còn có đầu óc.
Mẫn Nhi nhìn qua người kia Chu Triết vậy mà bị dọa cho chạy mất thì không khỏi ngạc nhiên chăm chăm nhìn Thanh Vân, lúc này nàng mới biết được người xấu này lai lịch cũng không nhỏ hơn cái kia Chu Triết.
- Tiểu muội muội ngươi có phải đã nhận ra ca rất đẹp trai.
Hắn đắc ý nhìn nàng cười nháy mắt.
Nàng lắc đầu một cái sau đó nhìn hắn đầy thâm ý nói:
- Quả nhiên người xấu thì phải cần có người xấu hơn để trị.
Nói xong nàng liền xoay người bỏ đi, cứ để hắn một cái ngớ ngẫn đứng giữa phố lớn.
- Như thế nào ca thành người rất xấu rồi.
Hắn mỉm cười nói nhỏ, sau đó thầm nghĩ đến cô nương ngốc này lúc nãy ôm hắn thân người đúng là thật mềm mại/
------------------------------------------------------------/
Lâm Hải quận về đêm.
- Chủ nhân! Ngươi muốn ra ngoài làm gì.
Mèo nhỏ nhìn Thanh Vân ăn diện một bộ hắc y liền tò mò hỏi.
- Đương nhiên là làm đại sự.
Thanh Vân cười thần bí nói.
Hắn nhẹ nhàng lẻn qua hai người Tần Hạo sau đó phi thân ra ngoài đi.
- Hạo Ca! công tử làm gì mà phải lén lúc như vậy.
Trần Phi mở miệng nhìn thân ảnh kia biến mất nghi ngờ hỏi.
Hai người đều là cao thủ, thì làm sao không có phát hiện hắn trốn ra ngoài chứ, nhưng vẫn là bộ dạng giả lơ không hay biết.
- Không cần quan tâm, chức trách của chúng ta là bảo vệ người là được rồi.
Tần Hạo nói rồi sau đó cùng Tần Phi cũng biến mất.
------------------------/
- Tiểu thư nước nóng của người đã chuẩn bị xong.
Lăng phủ lúc này phòng nhỏ một cái nha hoàng hướng Vũ Hi cung kính nói.
- Linh nhi ngươi lui ra trước đi.
Hi Vũ ngồi trước ánh nén trầm tư, nghe được tiểu nha hoàng của mình gọi cũng gật đầu đứng lên bước đến bồn tắm cỡi ra từng lớp áo.
Người hầu Linh nhi thấy được tiểu thư của mình lúc này tâm trạng sa xúc đến cực điểm, tính mở miệng khuyên nhủ vài câu nhưng lại thôi.
- Haizz... tiểu thư thật đáng thương.
Nàng thở dài xoay người rời đi.
Bên kia Thanh Vân đã trèo được vào phủ của Lăng gia, hắn đưa ánh mắt đảo qua xung quanh dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Chủ nhân, người đang tìm cái gì đó.
Mèo nhỏ trên đứng trên vai hắn hỏi.
- Đương nhiên là phòng cất giữ ngân lượng.
Hắn cười vui vẻ nói.
Ngày hôm qua hắn nghe đám người Lý Tuần nói về mấy cái kia huynh đệ chết đi đều là gia đình khó khăn, hắn cũng muốn giúp một phần nào đó.Nge ngóng được Lăng gia nơi này là một nhà giàu nức vách, nên đêm nay hắn cố tình mò đến đây vơ vét một chút cái này nhà phú hộ.
Mèo nhỏ nghe vậy liền ngẩn ngơ hỏi hắn:
- Chủ nhân! Ngươi thiếu tiền.
Hắn không có thiếu chút bạc lẽ này, nếu hắn cần liền có thể yêu cầu Tần Hạo đưa cho, thế nhưng là tiền của Tần Hạo đưa cho cũng là tiền của hoàng đế, hắn lúc này ngại cùng lão hoàng đế này phát sinh quang hệ.
- Việc này ngươi chỉ cần đi theo ta là được.
Hắn trên nóc nhà nhảy qua nhảy lại tìm nơi cất ngân lượng để trộm đi, nhưng là một hồi tìm kiếm vẫn không thấy đến.
- Gì chứ, giàu nhất thành mà tìm đến một thỏi bạc cũng không ra, Lăng gia cũng chỉ là hạng lừa người lấy tiếng mà thôi.
Hắn buồn bực khinh bỉ nói.
Mèo nhỏ nhìn dáng vẻ khinh bỉ của hắn liền không biết là có nên cười chủ nhân của mình quá ngây thơ không, với sản nghiệp nhà người ta lớn như vậy thì như thế nào để một cái tên trộm nhỏ như chủ nhân của mình đến dễ dàng vơ vét đây.
Một lần nữa hắn đáp xuống một cái căn phòng nhỏ, hắn tiếp tục lất hai miếng ngói ra, nhất thời bị hơi nước phà vào mặt.
- ĐCM nó, như thế nào liền may mắn như vậy.
Đôi mắt hắn trợn no nhìn xuống phía dưới là một cái tiểu cô nương đang tắm rửa, nàng lúc này đang không một mảnh vải che thân thể làm lộ ra hai vai trần trắng nõn, hai tay của nàng đang nghịch ngợm gạt nhẹ những cánh hoa đang nổi bồng bềnh trong nước.
- Thanh Vân ngươi là cầm thú á.
Hắn giật mình than nhẹ, nhưng là tư tưởng của hắn không ngừng đấu tranh rất kịnh liệt, sau đó cuối cùng cái mà hắn cho là “ chính nghĩa” đã thắng mơ miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Không xem liền không bằng cầm thú rồi.
Hắn hai con mắt nóng rực nhìn xuống hai quả đào tiên trắng hồng đầy mộng nước, hắn hai miệng thèm thuồng đến há lớn, hận không thể ngay lúc này lao xuống cắn một phát.
Mèo nhỏ một bên vai ánh mắt giật giật, thầm mắng chủ nhân của mình dâm tắc, nó tức thì miệng nhỏ hé ra cắn đến bả vai của hắn.
- Á… ngươi cắn ta.
Hắn không kịp phản ứng đã bị mèo nhỏ bấm một cái trên vai liền hét lên.
- Người nào.
Nàng nghe đến âm thanh phát ra bên trên mái ngói liền giật mình, tay vương đến y phục khoác lên sau đó nhìn lên nói.
- Như thế nào lại là nàng ta.
Hắn đưa mắt nhìn đến khuông mặt ước ác của nàng lúc này đang nhìn lên hắn liền ngạc nhiên nói.
- Dâm tặc… để mạng lại.
Nàng đưa tay trắng nõn phi người phóng lên muốn túm lấy bóng đen bên trên nóc nhà.
Hắn phản ứng nhanh tức khắc xoay người dùng vân tung bộ biến mất trong bóng đêm.
- Meo....
Nàng một bàn tay chụp xuống liền vô tình túm được mèo nhỏ trên bả vai kéo xuống, làm mèo nhỏ cũng giật mình hoảng hốt la lên một cái.
- Như thế nào lại là ngươi.
Nàng nhìn mèo trắng nhỏ này đối với mình quen thuộc liền thốt lên.
Đây không phải là thú nuôi của tên kia sao, như thế nào lại ở trên mái nhà của nàng được.
- Không đúng... nói mau, chủ nhân ngươi trốn ở nơi nào.
Nàng có thể nghe ra tiếng kêu thất thanh của người kia, không thể chỉ có mèo nhỏ này đang rình nàng được, nàng có thể đoán được tên dâm tặc này là tên kia, lúc này không tìm được hắn đúng là không xả được cơn giận trong lòng nàng.
Nghĩ đến tên kia cái gì cũng nhìn đến nàng không khỏi khiến khuông mặt nàng nóng rát hờn dỗi dậm chân:
- Tiểu dâm ngươi còn trốn nữa lão nương sẽ đem mèo nhỏ của ngươi nướng ắn.
- Meo... meo... meo...
Mèo nhỏ nghe đến liền dọa sợ hướng nàng nũng nịu kêu, trong lòng thì thầm mắng chủ nhân mình gây họa lại để lại nó thế mạng.
Chu Triết nhìn qua Thanh Vân một mặt mộng bức, thiếu niên trước mặt này là cha hắn đã có cảnh báo qua là người không thể trêu chọc. Mà lại thiếu niên này còn mang theo hai cái sát thần, nói không hợp liền giết, vì vậy khi hắn nhìn ra Thanhh Vân thì không khỏi bị dọa sợ đến cả người rung rẩy.
- Chu công tử có gì dặn dò sao.
Thanh Vân thấy thân thể tên này đang rung lẫy bẫy, liền nhìn hắn cười khinh bỉ nói.
- Không… không… công tử ta không dám…. Ta đi trước, các người đi chơi vui vẻ.
Chu Triết hoảng sợ bỏ chạy, cha hắn không dám động vào thì hắn càng không có gan động vào người này được, mặt dù hắn ngang ngược báo đạo nhưng cũng còn có đầu óc.
Mẫn Nhi nhìn qua người kia Chu Triết vậy mà bị dọa cho chạy mất thì không khỏi ngạc nhiên chăm chăm nhìn Thanh Vân, lúc này nàng mới biết được người xấu này lai lịch cũng không nhỏ hơn cái kia Chu Triết.
- Tiểu muội muội ngươi có phải đã nhận ra ca rất đẹp trai.
Hắn đắc ý nhìn nàng cười nháy mắt.
Nàng lắc đầu một cái sau đó nhìn hắn đầy thâm ý nói:
- Quả nhiên người xấu thì phải cần có người xấu hơn để trị.
Nói xong nàng liền xoay người bỏ đi, cứ để hắn một cái ngớ ngẫn đứng giữa phố lớn.
- Như thế nào ca thành người rất xấu rồi.
Hắn mỉm cười nói nhỏ, sau đó thầm nghĩ đến cô nương ngốc này lúc nãy ôm hắn thân người đúng là thật mềm mại/
------------------------------------------------------------/
Lâm Hải quận về đêm.
- Chủ nhân! Ngươi muốn ra ngoài làm gì.
Mèo nhỏ nhìn Thanh Vân ăn diện một bộ hắc y liền tò mò hỏi.
- Đương nhiên là làm đại sự.
Thanh Vân cười thần bí nói.
Hắn nhẹ nhàng lẻn qua hai người Tần Hạo sau đó phi thân ra ngoài đi.
- Hạo Ca! công tử làm gì mà phải lén lúc như vậy.
Trần Phi mở miệng nhìn thân ảnh kia biến mất nghi ngờ hỏi.
Hai người đều là cao thủ, thì làm sao không có phát hiện hắn trốn ra ngoài chứ, nhưng vẫn là bộ dạng giả lơ không hay biết.
- Không cần quan tâm, chức trách của chúng ta là bảo vệ người là được rồi.
Tần Hạo nói rồi sau đó cùng Tần Phi cũng biến mất.
------------------------/
- Tiểu thư nước nóng của người đã chuẩn bị xong.
Lăng phủ lúc này phòng nhỏ một cái nha hoàng hướng Vũ Hi cung kính nói.
- Linh nhi ngươi lui ra trước đi.
Hi Vũ ngồi trước ánh nén trầm tư, nghe được tiểu nha hoàng của mình gọi cũng gật đầu đứng lên bước đến bồn tắm cỡi ra từng lớp áo.
Người hầu Linh nhi thấy được tiểu thư của mình lúc này tâm trạng sa xúc đến cực điểm, tính mở miệng khuyên nhủ vài câu nhưng lại thôi.
- Haizz... tiểu thư thật đáng thương.
Nàng thở dài xoay người rời đi.
Bên kia Thanh Vân đã trèo được vào phủ của Lăng gia, hắn đưa ánh mắt đảo qua xung quanh dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
- Chủ nhân, người đang tìm cái gì đó.
Mèo nhỏ trên đứng trên vai hắn hỏi.
- Đương nhiên là phòng cất giữ ngân lượng.
Hắn cười vui vẻ nói.
Ngày hôm qua hắn nghe đám người Lý Tuần nói về mấy cái kia huynh đệ chết đi đều là gia đình khó khăn, hắn cũng muốn giúp một phần nào đó.Nge ngóng được Lăng gia nơi này là một nhà giàu nức vách, nên đêm nay hắn cố tình mò đến đây vơ vét một chút cái này nhà phú hộ.
Mèo nhỏ nghe vậy liền ngẩn ngơ hỏi hắn:
- Chủ nhân! Ngươi thiếu tiền.
Hắn không có thiếu chút bạc lẽ này, nếu hắn cần liền có thể yêu cầu Tần Hạo đưa cho, thế nhưng là tiền của Tần Hạo đưa cho cũng là tiền của hoàng đế, hắn lúc này ngại cùng lão hoàng đế này phát sinh quang hệ.
- Việc này ngươi chỉ cần đi theo ta là được.
Hắn trên nóc nhà nhảy qua nhảy lại tìm nơi cất ngân lượng để trộm đi, nhưng là một hồi tìm kiếm vẫn không thấy đến.
- Gì chứ, giàu nhất thành mà tìm đến một thỏi bạc cũng không ra, Lăng gia cũng chỉ là hạng lừa người lấy tiếng mà thôi.
Hắn buồn bực khinh bỉ nói.
Mèo nhỏ nhìn dáng vẻ khinh bỉ của hắn liền không biết là có nên cười chủ nhân của mình quá ngây thơ không, với sản nghiệp nhà người ta lớn như vậy thì như thế nào để một cái tên trộm nhỏ như chủ nhân của mình đến dễ dàng vơ vét đây.
Một lần nữa hắn đáp xuống một cái căn phòng nhỏ, hắn tiếp tục lất hai miếng ngói ra, nhất thời bị hơi nước phà vào mặt.
- ĐCM nó, như thế nào liền may mắn như vậy.
Đôi mắt hắn trợn no nhìn xuống phía dưới là một cái tiểu cô nương đang tắm rửa, nàng lúc này đang không một mảnh vải che thân thể làm lộ ra hai vai trần trắng nõn, hai tay của nàng đang nghịch ngợm gạt nhẹ những cánh hoa đang nổi bồng bềnh trong nước.
- Thanh Vân ngươi là cầm thú á.
Hắn giật mình than nhẹ, nhưng là tư tưởng của hắn không ngừng đấu tranh rất kịnh liệt, sau đó cuối cùng cái mà hắn cho là “ chính nghĩa” đã thắng mơ miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Không xem liền không bằng cầm thú rồi.
Hắn hai con mắt nóng rực nhìn xuống hai quả đào tiên trắng hồng đầy mộng nước, hắn hai miệng thèm thuồng đến há lớn, hận không thể ngay lúc này lao xuống cắn một phát.
Mèo nhỏ một bên vai ánh mắt giật giật, thầm mắng chủ nhân của mình dâm tắc, nó tức thì miệng nhỏ hé ra cắn đến bả vai của hắn.
- Á… ngươi cắn ta.
Hắn không kịp phản ứng đã bị mèo nhỏ bấm một cái trên vai liền hét lên.
- Người nào.
Nàng nghe đến âm thanh phát ra bên trên mái ngói liền giật mình, tay vương đến y phục khoác lên sau đó nhìn lên nói.
- Như thế nào lại là nàng ta.
Hắn đưa mắt nhìn đến khuông mặt ước ác của nàng lúc này đang nhìn lên hắn liền ngạc nhiên nói.
- Dâm tặc… để mạng lại.
Nàng đưa tay trắng nõn phi người phóng lên muốn túm lấy bóng đen bên trên nóc nhà.
Hắn phản ứng nhanh tức khắc xoay người dùng vân tung bộ biến mất trong bóng đêm.
- Meo....
Nàng một bàn tay chụp xuống liền vô tình túm được mèo nhỏ trên bả vai kéo xuống, làm mèo nhỏ cũng giật mình hoảng hốt la lên một cái.
- Như thế nào lại là ngươi.
Nàng nhìn mèo trắng nhỏ này đối với mình quen thuộc liền thốt lên.
Đây không phải là thú nuôi của tên kia sao, như thế nào lại ở trên mái nhà của nàng được.
- Không đúng... nói mau, chủ nhân ngươi trốn ở nơi nào.
Nàng có thể nghe ra tiếng kêu thất thanh của người kia, không thể chỉ có mèo nhỏ này đang rình nàng được, nàng có thể đoán được tên dâm tặc này là tên kia, lúc này không tìm được hắn đúng là không xả được cơn giận trong lòng nàng.
Nghĩ đến tên kia cái gì cũng nhìn đến nàng không khỏi khiến khuông mặt nàng nóng rát hờn dỗi dậm chân:
- Tiểu dâm ngươi còn trốn nữa lão nương sẽ đem mèo nhỏ của ngươi nướng ắn.
- Meo... meo... meo...
Mèo nhỏ nghe đến liền dọa sợ hướng nàng nũng nịu kêu, trong lòng thì thầm mắng chủ nhân mình gây họa lại để lại nó thế mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.