Chương 35: Ta Là Ai?
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Băng hỏa đỉnh núi nhìn lên trên thiên không một tầng kết giới bị mây vụ che lấp, mà bên trong tầng kết giới ấy mọc sang sát nhau những tòa kiến trúc hùng vĩ, lại có núi , có đào viên tiên cảnh.
Bầu trời bên trong kết giới, đã có mấy trăm con người áo trắng phất phơ bay trong gió, đang đạp lên pháp khí phi hành tung bay. Lại nhìn xuống bên dưới những tòa kiến trúc cao đồ sộ, nhìn đến bồng lai tiên cảnh, lúc này đây cũng chen chúc đông đảo mấy nghìn thiếu niên, thiếu nữ tề tụ lại.
Một bên ngọn núi, thảo dược mọc um tùm ngào ngạc hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ, một cái thiếu niên đang nằm bên trong một ngôi nhà tranh nhỏ, hắn lúc này đầu có chút đau tỉnh lại. Đôi mắt hắn có chút thất thần nhìn đến xung quanh mơ hồ nói:
- Đây là đâu.
Hắn hướng lên thân thể của hắn nhìn một lần, lúc này toàn thân hắn đã là một bộ y phục trắng, nhìn ra bên ngoài hắn không khỏi có chút tò mò ngồi dậy rời giường bước đi.
- Meo… meo….
Bên ngoài dược viên, mèo nhỏ bị một cái thiếu nữ cho ôm đến, nó không ngừng hoảng sợ kêu loạn.
- Hi hi… mèo nhỏ thật đáng yêu, ngươi theo ta thế nào, cả ngày có thể vui vẻ ăn ngon nha.
Nàng ôm mèo nhỏ trên tay mỉm cười đến hai má đồng tiền lộ ra, mắt liễu xinh đẹp nhíu lại, môi đào cong nhẹ trong gió, nụ cười của nàng thật đẹp, đến nổi hoa cỏ ở nơi này cũng vì nàng mà cuối mình e thẹn.
Bên cạnh nàng khoản chừng mười mấy cái bước chân, một cái thiếu niên không biết đã đến từ lúc nào, hắn không dám bước đến, cũng không dám lên tiếng, sợ sẻ ảnh hưởng đến vị tiên nữ này đang vui vẻ, hắn ánh mắt lúc này có chút si ngốc nhìn nàng.
- Ai… ra đây cho ta.
Nàng giật mình phát hiện ra trước mặt mình vậy mà có thiếu niên dám nhìn trộm mình, nàng khuông mặt liền chuyển băng sương, lạnh lùng nói.
Mèo nhỏ cũng nhìn đến vị thiếu niên kia thì không khỏi vui mừng, thân thể nó dãy dụa thoát ra khỏi lòng bàn tay của nàng hướng hắn nhảy đến bên vai, đưa khuông mặt nhỏ nhắn của nó cọ cọ vào mặt hắn.
Nhìn thấy được hành động của mèo nhỏ hướng vị thiếu niên trước mặt thân thiết như vậy, nàng liền biết người thiếu niên trước mặt này là chủ nhân của nó. Nàng không khỏi tức giận vì bị đối phương giật đi món đồ yêu thích của mình liền hướng hắn hỏi:
- Mèo nhỏ này của ngươi ta muốn, ngươi có thể đưa cho ta không.
Hắn không nói hai lời liền ôm mèo nhỏ trên vai hướng nàng nói:
- Cho ngươi.
Mèo nhỏ bị chủ nhân cứ như vậy đem mình cho người khác thì nó không khỏi sững người đối với hắn chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn.
Hành động này của hắn khiến nàng không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ lại nàng xin đồ vật từ nam nhân có người nào từ chối qua sao, tất cả bọn họ lấy lòng còn không kịp đấy.
- Hừ… đa tạ, mèo nhỏ này ta thu, đây là một bình ngưng khí đan liền cho ngươi, xem như giữa ta và ngươi không ai nợ ai.
Nàng cho là ý đồ của hắn là để lấy lòng mình, liền hừ lạnh một cái sau đó từ trong người lấy ra một bình đan dược ném cho hắn rồi xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn đến hành động của nàng không khỏi sững sờ, như thế nào hắn đem đồ vật cho nàng lại còn sinh khí đây, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ một cái.
- Tiểu tử! Ngươi đã tỉnh rồi sao, tốt quá rồi ngươi mau dập đầu bái ta làm sư đi, mọi y bác của ta đều truyền cho ngươi.
Trong khi hắn đang thang ngắn thở dài thì từ xa một cái lão đầu vội vàng chạy đến đem hắn hai vai cho ôm lấy, lão vội vàng nói.
- Lão già… ngươi đây là chơi xấu, không phải chúng ta có thương nghị qua là chờ hắn tỉnh lại liền đưa hắn đến chường môn gặp mặt rồi mới quyết định sao.
Nhất thời bên trên thiên không lời nói lạnh lùng vang lên.
Hư không vặn vẹo, trước mắt hắn lại xuất hiện thêm hai cái lão bất tử khiến hắn không khỏi giật mình im lặng.
- Còn phải quyết định sao, hắn là ta cứu, hắn nợ ta một mạng, vì vậy hắn phải bái ta làm sư phụ liền có gì sai sao.
Lão nhìn hai người kia hừ lạnh nói.
- Thương Vân Đạo! Ngươi khốn kiếp, lần này chúng ta đến nhất định phải mang người qua cho chưởng môn gặp mặt đấy.
Lão này trong môn phái là một cái đỉnh cấp luyện dược sư đấy, người hắn không cứu thì ai cứu đây, vậy mà mượn chuyện này ra uy hiếp, đây không phải là vô sỉ thì là gì. Hai bọn họ nhìn đến cái lão đầu này mắng to, sau đó phi thân đem vị thiếu niên đang đứng trước mặt liền bắt đi.
- Khốn kiếp, các ngươi dám đến núi của ta cướp người, ta liều mạng với các ngươi.
Lão đầu tức giận đến dựng râu lên, phi thân hướng hai người kia đuổi theo.
Bên trên ngọn núi Vân Đỉnh Sơn, hai người kia lôi đi một cái thiếu niên trẻ tuổi cuối cùng cũng đã đến trước mặt một cái trung niên đang từ trên cao nhìn xuống, hai bên tả hữu lúc này cũng có ba cái trưởng lão đang tề tụ lại.
- Chưởng môn, người đã được đưa đến, nếu chúng ta tới chậm một bước thì đã bị cái lão vô sỉ Thương Vân Đạo cho thu mất.
Hai người nhìn đến lão đầu kia lúc này cũng đã thở hồng hộc bước vào liền hướng chưởng môn nói, sau đó nhìn lão đầu sau lưng trêu tức.
- Cái gì chứ, tiểu tử này là người của luyện đan các chúng ta đấy, trước ngực hắn đã treo lên huy hiệu người của ta rồi.
Lão tức giận nói.
Nhất thời mọi người đều hướng ánh mắt nhìn lại trước ngực của vị thiếu niên trước mặt, đúng là một cái hình tròn dược đỉnh đã được treo lên.
- Lão già này quá vô sỉ.
Xem đến lão đầu này vậy mà vô sỉ, lại đem huy hiệu đan các cho đeo lên không khỏi có chút tức giận.
- Được rồi, Vân Đạo trưởng lão người cũng biết môn quy của bản môn rồi, hắn chưa thông qua khảo hạch của bản tông thì người này bất cứ ai cũng đều không được thu nhận.
Vị kia trung niên mỉm cười một cái nói.
Môn quy này đúng là có viết, người không thể thông qua khảo hạch thì không được xem là chính thức đệ tử trong môn phái. Việc này tránh thu sai đồ, lãn phí tài nguyên tu luyện của tông môn.
Tất cả mọi người nơi đây cũng gật đầu một cái, họ đều đồng ý tông chủ lời nói.
- Tông chủ, người đây là đang cùng ta giành người sao.
Thiên phú của vị thiếu niên này đã bày ra trước mắt rõ như vậy, lại đem khảo hạch ra áp lão một đầu, lão sao có thể phục cho được, lão có chút tức giận nhìn tông chủ nói:
- Không được, tiểu tử này là ta phát hiện trước, các ngươi không thể tranh với ta.
Một cái nắm giữ thần hỏa người rất hiếm gặp, là một cái chân chính kỳ tài luyện đan, lão hôm nay cho dù có liều cả tính mạng cũng quyết giành cho bằng được về tay.
- Ngươi đánh rắm, là ta nhìn trúng trước.
- Là ta nhìn trúng trước mới đúng.
- ………
Bốn người khuông mặt đều đen lại xoắn tay áo lên tranh cãi, không có cái người nào muốn lùi bước.
- Được rồi, mọi người cũng không cần cãi nhau nữa, khảo nghiệm sẽ bắt đầu.
Vị kia trung niên đem ánh mắt tò mò nhìn đến vị thiếu niên trước mặt, rất muốn biết tên này là cái gì thể chất, sao lại để cho mấy vị trưởng lão tranh đến sức đầu mẻ tráng đây. Hắn nhất thời lòng bàn tay xuất ra một cái quan cầu hướng về vị thiếu niên trước mặt bay đến nói:
- Ngươi đem máu của ngươi nhỏ vào nó đi.
Người thiếu niên này từ nãy đến giờ vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn đến mọi người tranh cãi mà không có cái gì cảm xúc, hắn trong mơ hồ gật đầu nhẹ một cái, sau đó đem ngón trỏ cho cắn nát, nhỏ xuống một vệt máu vào quang cầu trước mặt.
Nhỏ máu vào quang cầu là cách xác định thể chất của một người, phàm thể sẽ làm quang cầu phát ra ánh sáng màu xanh, nguyên thể sẽ phát ra ánh sáng màu vàng, tùy thuộc vào độ phát sáng mạnh yếu khác nhau lại phân ra các cấp bậc khác nhau, ví dụ như là phàm thể hạ đẳng, trung đẳng cùng thượng đẳng. Đương nhiên còn có các cấp bậc trên cao phân chia, nhưng là ở cái địa phương nhỏ bé như nơi này, có thể sinh ra một cái chân chính nguyên thể cấp bậc thì cũng xem là long phụng trong loài người rồi chứ đừng nói là mấy cái cảnh giới thiên cấp.
- Quang cầu đang phát sáng.
Tất cả mọi người dường như đang nín thở nhìn đến hắn tố chất, bọn họ muốn xác định vị thiếu niên này có bao nhiêu cao thể chất đây.
- Bùm…
Quang cầu được hắn nhỏ máu rất nhanh phát sáng, màu sắc của nó không ngừng thay đổi không hề có dấu hiệu dừng lại, sau đó một tiếng nổ tung vang lên, khiến đám người nơi này sững người lại, cơ mặt có chút co giật.
- Chuyện này là như thế nào, tại sao quang cầu lại nổ tung.
- Có vấn đề, nhất định là quang cầu của chưởng môn đưa có vấn đề.
- Đúng, tiểu tử, ngươi liền thử lên quang cầu của ta.
Mọi người nhìn đến quang cầu bất ngờ nổ thì không khỏi cho là cái này quang cầu đã hỏng, nhất thời một cái trưởng lão Vân Hạt tên gọi đem quang cầu của mình lấy ra, tiếp tục ném về bên phía hắn.
- Được rồi.
Hắn bất đắc dĩ đáp rồi lại tiếp tục nhỏ máu vào.
Hắn không biết cái này quang cầu là vật gì, vậy mà hắn lại đem vật người khác làm cho nổ tung, hắn có chút cười áy náy một cái.
- Bùm… bùm… bùm…
Nữa giờ trôi qua, mấy cái lão bất tử trước mắt hắn không ngừng ném quang cầu về phía hắn, thế nhưng không có cái gì khác kết quả, tất cả quang cầu đều bị hắn làm cho nổ nát.
- Á.. điên rồi… cái này điên rồi, tại sao quang cầu gặp hắn liền bị làm cho nổ nát chứ.
Bọn họ nhất thời thảm thiết hét lớn, đau lòng đến nổi tóc bạc trên đầu cũng bị bọn họ điên cuồng đưa tay lên bứt.
- Mọi người… tiểu tử liền xin lỗi rồi.
Hắn có chút áy náy cuối người hướng đám kia xin lỗi.
Mọi người lúc này cũng không có chú ý đến hắn, bọn họ vẫn còn đang chìm đóng trong suy nghỉ của bản thân chưa có thoát ra đấy. Là mấy cái lão bất tử đã sống đến mấy trăm năm, là một cái có kiến thức rộng rãi người, bọn họ không khỏi nghĩ đến một nguyên nhân là quang cầu của bọn họ không thể đo được thể chất của vị thiếu niên trước mặt này. Quang cầu vật phẩm này của bọn họ cũng chia làm mấy cái cấp bậc lớn nhỏ, mà bọn họ quang cầu là một cái thấp nhất cấp bậc, chỉ có thể đo được thể chất của những người dưới nguyên thể trở xuống. Việc này không phải nói tiểu tử này là thiên thể thể chất người hay sao.
- Chết tiệt… liền xem nhẹ cái quái thai này rồi, lần này Vân Hạt ta dù cho liều cái mạng già này cũng muốn cùng với các ngươi tranh người.
- Ngươi nghĩ hay lắm, lão tử cũng muốn hắn.
- Mọi người theo giang hồ đi, lên lôi đài quyết phân thắng bại.
- Đúng… đánh đi, lần này cho dù liều mạng ta cũng muốn người.
Tư chất của vị thiếu niên trước mặt bọn họ quá yêu nghiệt đi, có thể thu làm đồ hộ thì không phải ngày sau đỉnh núi của bọn họ trong tông môn không phải sẽ vô địch sao, lại nói bọn họ có thể trở thành sư phụ của một cái yêu nghiệt, lo gì dạy đồ đệ này không thành tài đây.
- Mọi người, tiểu tử có thể hỏi một vấn đề không.
Hắn ngốc nghếch gãi đầu một cái lại nói:
- Ta là ai?
Tất cả mọi người nghe hắn nói như vậy dường như hóa đá, đúng tiểu tử này là ai, mỗi người ở nơi này từ lúc bắt đầu đã không quan tâm đến, thế nhưng ngay cả bản thân tiểu tử này còn không biết mình là ai thì con mẹ nhà nó, mấy cái lão già như bọn hắn sao có thể biết đây.
Bầu trời bên trong kết giới, đã có mấy trăm con người áo trắng phất phơ bay trong gió, đang đạp lên pháp khí phi hành tung bay. Lại nhìn xuống bên dưới những tòa kiến trúc cao đồ sộ, nhìn đến bồng lai tiên cảnh, lúc này đây cũng chen chúc đông đảo mấy nghìn thiếu niên, thiếu nữ tề tụ lại.
Một bên ngọn núi, thảo dược mọc um tùm ngào ngạc hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ, một cái thiếu niên đang nằm bên trong một ngôi nhà tranh nhỏ, hắn lúc này đầu có chút đau tỉnh lại. Đôi mắt hắn có chút thất thần nhìn đến xung quanh mơ hồ nói:
- Đây là đâu.
Hắn hướng lên thân thể của hắn nhìn một lần, lúc này toàn thân hắn đã là một bộ y phục trắng, nhìn ra bên ngoài hắn không khỏi có chút tò mò ngồi dậy rời giường bước đi.
- Meo… meo….
Bên ngoài dược viên, mèo nhỏ bị một cái thiếu nữ cho ôm đến, nó không ngừng hoảng sợ kêu loạn.
- Hi hi… mèo nhỏ thật đáng yêu, ngươi theo ta thế nào, cả ngày có thể vui vẻ ăn ngon nha.
Nàng ôm mèo nhỏ trên tay mỉm cười đến hai má đồng tiền lộ ra, mắt liễu xinh đẹp nhíu lại, môi đào cong nhẹ trong gió, nụ cười của nàng thật đẹp, đến nổi hoa cỏ ở nơi này cũng vì nàng mà cuối mình e thẹn.
Bên cạnh nàng khoản chừng mười mấy cái bước chân, một cái thiếu niên không biết đã đến từ lúc nào, hắn không dám bước đến, cũng không dám lên tiếng, sợ sẻ ảnh hưởng đến vị tiên nữ này đang vui vẻ, hắn ánh mắt lúc này có chút si ngốc nhìn nàng.
- Ai… ra đây cho ta.
Nàng giật mình phát hiện ra trước mặt mình vậy mà có thiếu niên dám nhìn trộm mình, nàng khuông mặt liền chuyển băng sương, lạnh lùng nói.
Mèo nhỏ cũng nhìn đến vị thiếu niên kia thì không khỏi vui mừng, thân thể nó dãy dụa thoát ra khỏi lòng bàn tay của nàng hướng hắn nhảy đến bên vai, đưa khuông mặt nhỏ nhắn của nó cọ cọ vào mặt hắn.
Nhìn thấy được hành động của mèo nhỏ hướng vị thiếu niên trước mặt thân thiết như vậy, nàng liền biết người thiếu niên trước mặt này là chủ nhân của nó. Nàng không khỏi tức giận vì bị đối phương giật đi món đồ yêu thích của mình liền hướng hắn hỏi:
- Mèo nhỏ này của ngươi ta muốn, ngươi có thể đưa cho ta không.
Hắn không nói hai lời liền ôm mèo nhỏ trên vai hướng nàng nói:
- Cho ngươi.
Mèo nhỏ bị chủ nhân cứ như vậy đem mình cho người khác thì nó không khỏi sững người đối với hắn chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn.
Hành động này của hắn khiến nàng không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ lại nàng xin đồ vật từ nam nhân có người nào từ chối qua sao, tất cả bọn họ lấy lòng còn không kịp đấy.
- Hừ… đa tạ, mèo nhỏ này ta thu, đây là một bình ngưng khí đan liền cho ngươi, xem như giữa ta và ngươi không ai nợ ai.
Nàng cho là ý đồ của hắn là để lấy lòng mình, liền hừ lạnh một cái sau đó từ trong người lấy ra một bình đan dược ném cho hắn rồi xoay người bỏ đi.
Hắn nhìn đến hành động của nàng không khỏi sững sờ, như thế nào hắn đem đồ vật cho nàng lại còn sinh khí đây, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ một cái.
- Tiểu tử! Ngươi đã tỉnh rồi sao, tốt quá rồi ngươi mau dập đầu bái ta làm sư đi, mọi y bác của ta đều truyền cho ngươi.
Trong khi hắn đang thang ngắn thở dài thì từ xa một cái lão đầu vội vàng chạy đến đem hắn hai vai cho ôm lấy, lão vội vàng nói.
- Lão già… ngươi đây là chơi xấu, không phải chúng ta có thương nghị qua là chờ hắn tỉnh lại liền đưa hắn đến chường môn gặp mặt rồi mới quyết định sao.
Nhất thời bên trên thiên không lời nói lạnh lùng vang lên.
Hư không vặn vẹo, trước mắt hắn lại xuất hiện thêm hai cái lão bất tử khiến hắn không khỏi giật mình im lặng.
- Còn phải quyết định sao, hắn là ta cứu, hắn nợ ta một mạng, vì vậy hắn phải bái ta làm sư phụ liền có gì sai sao.
Lão nhìn hai người kia hừ lạnh nói.
- Thương Vân Đạo! Ngươi khốn kiếp, lần này chúng ta đến nhất định phải mang người qua cho chưởng môn gặp mặt đấy.
Lão này trong môn phái là một cái đỉnh cấp luyện dược sư đấy, người hắn không cứu thì ai cứu đây, vậy mà mượn chuyện này ra uy hiếp, đây không phải là vô sỉ thì là gì. Hai bọn họ nhìn đến cái lão đầu này mắng to, sau đó phi thân đem vị thiếu niên đang đứng trước mặt liền bắt đi.
- Khốn kiếp, các ngươi dám đến núi của ta cướp người, ta liều mạng với các ngươi.
Lão đầu tức giận đến dựng râu lên, phi thân hướng hai người kia đuổi theo.
Bên trên ngọn núi Vân Đỉnh Sơn, hai người kia lôi đi một cái thiếu niên trẻ tuổi cuối cùng cũng đã đến trước mặt một cái trung niên đang từ trên cao nhìn xuống, hai bên tả hữu lúc này cũng có ba cái trưởng lão đang tề tụ lại.
- Chưởng môn, người đã được đưa đến, nếu chúng ta tới chậm một bước thì đã bị cái lão vô sỉ Thương Vân Đạo cho thu mất.
Hai người nhìn đến lão đầu kia lúc này cũng đã thở hồng hộc bước vào liền hướng chưởng môn nói, sau đó nhìn lão đầu sau lưng trêu tức.
- Cái gì chứ, tiểu tử này là người của luyện đan các chúng ta đấy, trước ngực hắn đã treo lên huy hiệu người của ta rồi.
Lão tức giận nói.
Nhất thời mọi người đều hướng ánh mắt nhìn lại trước ngực của vị thiếu niên trước mặt, đúng là một cái hình tròn dược đỉnh đã được treo lên.
- Lão già này quá vô sỉ.
Xem đến lão đầu này vậy mà vô sỉ, lại đem huy hiệu đan các cho đeo lên không khỏi có chút tức giận.
- Được rồi, Vân Đạo trưởng lão người cũng biết môn quy của bản môn rồi, hắn chưa thông qua khảo hạch của bản tông thì người này bất cứ ai cũng đều không được thu nhận.
Vị kia trung niên mỉm cười một cái nói.
Môn quy này đúng là có viết, người không thể thông qua khảo hạch thì không được xem là chính thức đệ tử trong môn phái. Việc này tránh thu sai đồ, lãn phí tài nguyên tu luyện của tông môn.
Tất cả mọi người nơi đây cũng gật đầu một cái, họ đều đồng ý tông chủ lời nói.
- Tông chủ, người đây là đang cùng ta giành người sao.
Thiên phú của vị thiếu niên này đã bày ra trước mắt rõ như vậy, lại đem khảo hạch ra áp lão một đầu, lão sao có thể phục cho được, lão có chút tức giận nhìn tông chủ nói:
- Không được, tiểu tử này là ta phát hiện trước, các ngươi không thể tranh với ta.
Một cái nắm giữ thần hỏa người rất hiếm gặp, là một cái chân chính kỳ tài luyện đan, lão hôm nay cho dù có liều cả tính mạng cũng quyết giành cho bằng được về tay.
- Ngươi đánh rắm, là ta nhìn trúng trước.
- Là ta nhìn trúng trước mới đúng.
- ………
Bốn người khuông mặt đều đen lại xoắn tay áo lên tranh cãi, không có cái người nào muốn lùi bước.
- Được rồi, mọi người cũng không cần cãi nhau nữa, khảo nghiệm sẽ bắt đầu.
Vị kia trung niên đem ánh mắt tò mò nhìn đến vị thiếu niên trước mặt, rất muốn biết tên này là cái gì thể chất, sao lại để cho mấy vị trưởng lão tranh đến sức đầu mẻ tráng đây. Hắn nhất thời lòng bàn tay xuất ra một cái quan cầu hướng về vị thiếu niên trước mặt bay đến nói:
- Ngươi đem máu của ngươi nhỏ vào nó đi.
Người thiếu niên này từ nãy đến giờ vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn đến mọi người tranh cãi mà không có cái gì cảm xúc, hắn trong mơ hồ gật đầu nhẹ một cái, sau đó đem ngón trỏ cho cắn nát, nhỏ xuống một vệt máu vào quang cầu trước mặt.
Nhỏ máu vào quang cầu là cách xác định thể chất của một người, phàm thể sẽ làm quang cầu phát ra ánh sáng màu xanh, nguyên thể sẽ phát ra ánh sáng màu vàng, tùy thuộc vào độ phát sáng mạnh yếu khác nhau lại phân ra các cấp bậc khác nhau, ví dụ như là phàm thể hạ đẳng, trung đẳng cùng thượng đẳng. Đương nhiên còn có các cấp bậc trên cao phân chia, nhưng là ở cái địa phương nhỏ bé như nơi này, có thể sinh ra một cái chân chính nguyên thể cấp bậc thì cũng xem là long phụng trong loài người rồi chứ đừng nói là mấy cái cảnh giới thiên cấp.
- Quang cầu đang phát sáng.
Tất cả mọi người dường như đang nín thở nhìn đến hắn tố chất, bọn họ muốn xác định vị thiếu niên này có bao nhiêu cao thể chất đây.
- Bùm…
Quang cầu được hắn nhỏ máu rất nhanh phát sáng, màu sắc của nó không ngừng thay đổi không hề có dấu hiệu dừng lại, sau đó một tiếng nổ tung vang lên, khiến đám người nơi này sững người lại, cơ mặt có chút co giật.
- Chuyện này là như thế nào, tại sao quang cầu lại nổ tung.
- Có vấn đề, nhất định là quang cầu của chưởng môn đưa có vấn đề.
- Đúng, tiểu tử, ngươi liền thử lên quang cầu của ta.
Mọi người nhìn đến quang cầu bất ngờ nổ thì không khỏi cho là cái này quang cầu đã hỏng, nhất thời một cái trưởng lão Vân Hạt tên gọi đem quang cầu của mình lấy ra, tiếp tục ném về bên phía hắn.
- Được rồi.
Hắn bất đắc dĩ đáp rồi lại tiếp tục nhỏ máu vào.
Hắn không biết cái này quang cầu là vật gì, vậy mà hắn lại đem vật người khác làm cho nổ tung, hắn có chút cười áy náy một cái.
- Bùm… bùm… bùm…
Nữa giờ trôi qua, mấy cái lão bất tử trước mắt hắn không ngừng ném quang cầu về phía hắn, thế nhưng không có cái gì khác kết quả, tất cả quang cầu đều bị hắn làm cho nổ nát.
- Á.. điên rồi… cái này điên rồi, tại sao quang cầu gặp hắn liền bị làm cho nổ nát chứ.
Bọn họ nhất thời thảm thiết hét lớn, đau lòng đến nổi tóc bạc trên đầu cũng bị bọn họ điên cuồng đưa tay lên bứt.
- Mọi người… tiểu tử liền xin lỗi rồi.
Hắn có chút áy náy cuối người hướng đám kia xin lỗi.
Mọi người lúc này cũng không có chú ý đến hắn, bọn họ vẫn còn đang chìm đóng trong suy nghỉ của bản thân chưa có thoát ra đấy. Là mấy cái lão bất tử đã sống đến mấy trăm năm, là một cái có kiến thức rộng rãi người, bọn họ không khỏi nghĩ đến một nguyên nhân là quang cầu của bọn họ không thể đo được thể chất của vị thiếu niên trước mặt này. Quang cầu vật phẩm này của bọn họ cũng chia làm mấy cái cấp bậc lớn nhỏ, mà bọn họ quang cầu là một cái thấp nhất cấp bậc, chỉ có thể đo được thể chất của những người dưới nguyên thể trở xuống. Việc này không phải nói tiểu tử này là thiên thể thể chất người hay sao.
- Chết tiệt… liền xem nhẹ cái quái thai này rồi, lần này Vân Hạt ta dù cho liều cái mạng già này cũng muốn cùng với các ngươi tranh người.
- Ngươi nghĩ hay lắm, lão tử cũng muốn hắn.
- Mọi người theo giang hồ đi, lên lôi đài quyết phân thắng bại.
- Đúng… đánh đi, lần này cho dù liều mạng ta cũng muốn người.
Tư chất của vị thiếu niên trước mặt bọn họ quá yêu nghiệt đi, có thể thu làm đồ hộ thì không phải ngày sau đỉnh núi của bọn họ trong tông môn không phải sẽ vô địch sao, lại nói bọn họ có thể trở thành sư phụ của một cái yêu nghiệt, lo gì dạy đồ đệ này không thành tài đây.
- Mọi người, tiểu tử có thể hỏi một vấn đề không.
Hắn ngốc nghếch gãi đầu một cái lại nói:
- Ta là ai?
Tất cả mọi người nghe hắn nói như vậy dường như hóa đá, đúng tiểu tử này là ai, mỗi người ở nơi này từ lúc bắt đầu đã không quan tâm đến, thế nhưng ngay cả bản thân tiểu tử này còn không biết mình là ai thì con mẹ nhà nó, mấy cái lão già như bọn hắn sao có thể biết đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.