Chương 50: Thây Ma
Miếu Đông Hải
23/07/2020
Thanh Vân cùng mọi người đã ra khỏi khu rừng của yêu lang, hắn hướng về phía Hiểu Hoa nói:
- Hiểu Hoa tỷ, người mang Nhã Hân cùng mọi người về trước đi.
- Ngươi không về cùng chúng ta à.
Nhã Hân theo hắn bàn tay nâng xuống có chút chằm chằm nhìn hăn nói.
- Nhiệm vụ của ta chưa có xong vẫn không thể về được, mọi người về tông môn trước đi.
Thanh Vân đem nàng đặt đến Hiểu Hoa cùng hai vị cô gái kia đỡ lấy sau đó cười nói.
- Xin lỗi.
Nhã Hân có chút tự trách nhìn hắn nói.
Nàng lúc này cũng đã biết thân thủ của hắn có bao nhiêu lợi hại, vậy mà nàng tự cho là đúng kéo hắn vào đoàn đội của mình, không những đối với hắn không có trợ lực gì mà còn làm chậm trễ hắn hoàng thành nhiệm vụ.
- Nhã Hân tỷ sao lại xin lỗi chứ, tỷ cũng là có ý tốt với đệ mà thôi.
Hắn mỉm cười nhìn mọi người nói tiếp:
- Được rồi, mọi người cũng đã trải qua sinh tử hoạng nạn có nhau, các người cũng không thể gọi ta một câu sư huynh hai câu sư huynh, cứ gọi ta là Thanh Vân là được rồi.
- Đúng, Thanh Vân sư huynh.
Tất cả mọi người mỉm cười nhìn hắn nói.
Thanh Vân khuông mặt co giật liền biết cách xưng hô này đã không tránh khỏi, hắn liền đối với mọi gật đầu cáo biệt sau đó xoay người rời đi.
Hắn lần nãy khổ sở trốn đi sao có thể chạy về, hắn còn chưa biết cách đối diện với vị sư tỷ kia như thế nào, dù sao là hắn đã đối với nàng có lỗi cũng không thể cùng với mấy cái sư phụ của mình cáo trạng.
- Haizz…. lúc này cũng chỉ có thể tránh né nàng ấy mà thôi.
Thanh Vân thở dài lẩm bẩm, hắn thân ảnh rất nhanh từ trong rừng núi tan biến mất.
- Sư tỷ! người đã đi xa rồi, chúng ta trở về thôi.
Hiểu Hoa nâng lấy vị sư tỷ đang thất thần nhìn về phương xa nói.
- Sư muội! Ngươi cảm thấy ta lúc này có đẹp không.
Nhã Hân đem bộ y phục của nàng chỉnh chu lại một chút, nhìn vị sư muội của mình có chút mong chờ hỏi.
Vị thiếu niên này ngay từ đầu đã để lại trong lòng nàng hình bóng to lớn, hắn quật cường lạnh lẽo khí chất như muốn cùng thiên hạ ngạo thị như là “ thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn” lời nói của hắn đã thể hiện hết thảy, không những thế khi đối diện với nụ cười ấm áp của hắn nàng coi như đã say đắm, đây cũng có lẽ ngay từ đầu nàng đã thích hắn rồi, v
Tất cả mọi người nghe lời nói của nàng có chút bất ngờ, nhưng rồi lại xem là đúng, vị thiếu niên kia không những thiên phú yêu nghiệt lại còn là tâm tư tỉ mỉ kín đáo, so với Hứa Phong tên kia ham sống sợ chết người đúng là cách xa một trời một vực, sư tỷ sao lại không yêu thích vị sư huynh này được đây.
- Sư tỷ, chúng ta về thôi.
Chúng nữ trong lòng đã biết tâm tư vị sư tỷ này đã hướng về một cái nam nhân rồi, các nàng lại không có trả lời vấn đề của sư tỷ, đơn giả chỉ là vị sư tỷ lúc này đang yêu rất là xinh đẹp, các nàng đem sư tỷ cho nâng lên hướng tông môn bước đi.
-----------------------------------------------------------
Bên trong một cái thung lũng, cây cối hoa cỏ nhờ được linh khí nơi này chải chuốt mà trở nên xinh đẹp tươi tốt.
- Hống…. Hống… phanh… phanh…
Một cái thiếu niên bên trong thung lũng thẳng tắp đứng, trước mặt hắn là một con gấu xám đen thân hình to lớn đang cùng với hắn chiến đấu.
- Không ngờ con yêu gấu này lại mạnh đến như vậy.
Hắn có chút lẩm bẩm nói.
Con yêu gấu này nhìn hắn gầm lên một cái, nó đưa tay vỗ mạnh xuống nền đất bằng, dưới mặt đất theo tiếng vỗ mạnh của nó mà không ngừng rung lắc mạnh mẽ.
Rất nhanh vùng đất bằng phẳng nơi hắn đứng nhất thời nổi lên những cọc gai nhọn đem hắn đâm tới.
Hắn nhanh chóng sử dụng vân tung bộ lách người qua một bên tránh né, hắn nhìn đến con gấu xám kia không có chút nào sợ hãi mà là mỉm cười nói:
- Thổ hệ công kích sao, vừa hay ta cũng muốn dùng thử thổ hệ xem có bao nhiêu lợi hại “ chấn địa”.
Hắn cả người nguyên linh khí thay đổi, hai tay thủ pháp liên tục biến ảo, rất nhanh cả vùng đất bằng như nghe hắn hiệu lệnh rung chuyển, một khối đá lớn dưới chân yêu gấu đột nhiên nhô lên cao làm cho nó mất thăng bằng té ngã, khối đá chồi lên khỏi mặt đất ngay tức khắc nổ tung.
- Đùng… đùng…. Ngao... ô…..
Cả thân hình yêu gấu to lớn bị chấn mạnh đến đau nhức nên không tự chủ mà nằm rạp dưới mặt đất, nó không ngừng phát ra âm thanh đau đớn thống khổ.
- Súc sinh… để ta kết liễu ngươi đi.
Thanh Vân nhanh chóng phi thân lên, thanh hắc kiếm ngay sau lưng hắn đã rút ra khỏi vỏ hướng cái đầu của yêu gấu chém xuống.
Con kia yêu gấu nằm rạp dưới đất không ngừng dãy dụa muốn tránh né, thế nhưng là thời gian chiến đấu quá lâu, lại nói nhân loại trước mặt này lại vô cùng mạnh mẽ, nhiều lần làm nó bị thương, ngay lúc này cả thân thể của nó đã không nghe nó khống chế nữa rồi.
- Phốc…
Một nhát kiếm vô cùng sắt bén đem đầu nó cho chém xuống, máu tươi theo bốn hướng phung ra không ngừng, cái đầu lâu hình gấu rơi xuống lăng lông lốc trong bụi hoa xinh đẹp.
- Cuối cùng cũng đã kết thúc, không ngở giết một con yêu gấu cấp bảy lại khổ sở đến như vậy.
Hắn khóe miệng gấp gáp thở ra trọc khí mệt nhọc, ánh mắt lấp lóe nhìn đến cái kia tổ ong mỉm cười nói:
- Mật nhũ linh cuối cùng cũng đến tay, lúc này chỉ còn có hai cái nhiệm vụ nữa là có thể về tông môn rồi.
Người thiếu niên áo trắng này là Thanh Vân, lần này hắn nhận nhiệm vụ không phải một cái mà là mười mấy cái danh sách bên trong. Hiếm khi có tâm tình ra ngoài, hắn cũng muốn thử sức một chút năng lực của bản thân.
Hắn đem mật linh chi nhũ cho thu vào, sau đó lại nhanh chân bước đến cái động đá bên cạnh mà trong lúc chiến đấu hắn phát hiện ra, hắn ngồi xếp bằng xuống ổn định lại nguyên lực bên trong người.
Lần này giết cái yêu gấu thủ hộ mật linh chi nhủ đúng là rất phí sức, bởi vì một con yêu thú cấp bảy theo như hắn biết thì có thể sánh ngang với lực chiến đấu của cường giả nhân nguyên đỉnh phong hoặc thậm chí còn mạnh hơn nữa, hắn lúc này chỉ có tu vi nhân nguyên trung kỳ vì vậy nguyên lực trong người của hắn hầu như đã cạn kiệt, nếu như không phải hắn nhanh tay xử lý sớm chắc chắn hắn đã bị con yêu gấu kia dần cho nhừ xương ra rồi.
- Phong…. Phong…. Ầm… ầm…
Bên ngoài tiếng lá cây xào xạc đung đưa mạnh, phong bạo không ngừng nổi lên làm cả không gian yên tỉnh bỗng chốc khuấy động lên.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
Thần thức theo cơ thể hắn nhanh chóng phát tán ra bên ngoài để thăm dò, hắn cảm nhận được có ba cái bóng đang bước đến, điều kỳ lạ là trong số đó có một cái không hề có sự sống nhưng lại có thể di chuyển, thậm chí là rất nhanh.
Hắn có thể cảm nhận được nó rất là nguy hiểm nên quyết định ngồi lại âm thầm quan sát không có bước ra ngoài.
--------------------------------------------------------------
Phía bên ngoài lúc này một cái mỹ mạo cô nương xinh đẹp mang trên vai một cái đáng yêu mèo nhỏ lông trắng đang rất nhanh di chuyển.
Phía sau nàng là một cái hình người ma nhân thây khô gớm ghiếc đang đuổi theo, khoảng cách đang ngày càng lúc thu hẹp lại
- Xin lỗi sư tỷ, ta không thể thoát được, lần này có lẽ chúng ta phải chết ở nơi này rồi.
Nàng mệt nhọc thở dốc tuyệt vọng lẩm bẩm, đã biết không thể thoát thân nàng liền xoay người lại không tiếp tục chạy nữa mà hướng cái kia thây khô cười lạnh nói:
- Cho dù chết lão nương cũng quyết kéo ngươi theo.
Nàng sau lưng đeo lợi kiếm rút ra, hướng cái kia ma nhân toàn lực chém đến.
- Thủy linh vũ điệp… phanh… phanh…
Theo đường kiếm sắt bén của nàng đi ra, tạo thành dòng thủy lưu đem ma nhân trước mặt cho quấn lấy.
Cái kia ma nhân khuông mặt lạnh nhạt đưa tay lên đem thủy lưu cho bót nát trong lòng bàn tay, hắn thân ảnh không có dừng lại, nhanh như điện tiến lại gần nàng, đem cái cổ ngọc ngà của nàng cho nắm lấy hung hăng vức ra xa.
- Phanh…. Phốc…..
Cả thân người của nàng hung hăng bị nện qua tản đá của một cái cửa hang động nơi mà Thanh Vân lúc này đang trốn bên trong quan sát, cả người nàng không ngừng thổ huyết, đau nhức mà nằm xuống
- Meo… meo…
Mèo nhỏ đem cái đầu xinh đẹp dụi dụi lên mặt của nàng, như muốn an ủi chủ nhân của mình.
- Mèo nhỏ đừng để ý ta, ngươi mau chạy đi.
Nàng lúc này toàn thân đau nhức đã không có sức đứng lên, trong lúc tuyệt vọng nàng chỉ có thể hướng mèo nhỏ khẩn trương nói.
Nhưng mèo nhỏ giống như là không nghe thấy nàng nói vậy, nó đem cái lưỡi của mình tiếp tục lím láp mặt chủ nhân của nó an ủi, sau đó nó bỗng dưng xoay người chui vào bên trong động đá.
Nàng nhìn đến mèo nhỏ bỏ nàng lại trốn đi cuối cùng cũng đã không chút vướn bận, ánh mắt nàng nhìn đến cái kia ma nhân lạnh lẽo nói:
- Ngươi cuối cùng là cái thứ gì ma quỷ.
Ma nhân kia vẫn không có lên tiếng, hắn như là huyết tu la địa ngục, cả khuông mặt hắn lạnh nhạt không có cảm xúc, đôi tay khô khốc của hắn lúc này dơ lên hướng nàng ra một đòn trí mạng.
- Hiểu Hoa tỷ, người mang Nhã Hân cùng mọi người về trước đi.
- Ngươi không về cùng chúng ta à.
Nhã Hân theo hắn bàn tay nâng xuống có chút chằm chằm nhìn hăn nói.
- Nhiệm vụ của ta chưa có xong vẫn không thể về được, mọi người về tông môn trước đi.
Thanh Vân đem nàng đặt đến Hiểu Hoa cùng hai vị cô gái kia đỡ lấy sau đó cười nói.
- Xin lỗi.
Nhã Hân có chút tự trách nhìn hắn nói.
Nàng lúc này cũng đã biết thân thủ của hắn có bao nhiêu lợi hại, vậy mà nàng tự cho là đúng kéo hắn vào đoàn đội của mình, không những đối với hắn không có trợ lực gì mà còn làm chậm trễ hắn hoàng thành nhiệm vụ.
- Nhã Hân tỷ sao lại xin lỗi chứ, tỷ cũng là có ý tốt với đệ mà thôi.
Hắn mỉm cười nhìn mọi người nói tiếp:
- Được rồi, mọi người cũng đã trải qua sinh tử hoạng nạn có nhau, các người cũng không thể gọi ta một câu sư huynh hai câu sư huynh, cứ gọi ta là Thanh Vân là được rồi.
- Đúng, Thanh Vân sư huynh.
Tất cả mọi người mỉm cười nhìn hắn nói.
Thanh Vân khuông mặt co giật liền biết cách xưng hô này đã không tránh khỏi, hắn liền đối với mọi gật đầu cáo biệt sau đó xoay người rời đi.
Hắn lần nãy khổ sở trốn đi sao có thể chạy về, hắn còn chưa biết cách đối diện với vị sư tỷ kia như thế nào, dù sao là hắn đã đối với nàng có lỗi cũng không thể cùng với mấy cái sư phụ của mình cáo trạng.
- Haizz…. lúc này cũng chỉ có thể tránh né nàng ấy mà thôi.
Thanh Vân thở dài lẩm bẩm, hắn thân ảnh rất nhanh từ trong rừng núi tan biến mất.
- Sư tỷ! người đã đi xa rồi, chúng ta trở về thôi.
Hiểu Hoa nâng lấy vị sư tỷ đang thất thần nhìn về phương xa nói.
- Sư muội! Ngươi cảm thấy ta lúc này có đẹp không.
Nhã Hân đem bộ y phục của nàng chỉnh chu lại một chút, nhìn vị sư muội của mình có chút mong chờ hỏi.
Vị thiếu niên này ngay từ đầu đã để lại trong lòng nàng hình bóng to lớn, hắn quật cường lạnh lẽo khí chất như muốn cùng thiên hạ ngạo thị như là “ thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn” lời nói của hắn đã thể hiện hết thảy, không những thế khi đối diện với nụ cười ấm áp của hắn nàng coi như đã say đắm, đây cũng có lẽ ngay từ đầu nàng đã thích hắn rồi, v
Tất cả mọi người nghe lời nói của nàng có chút bất ngờ, nhưng rồi lại xem là đúng, vị thiếu niên kia không những thiên phú yêu nghiệt lại còn là tâm tư tỉ mỉ kín đáo, so với Hứa Phong tên kia ham sống sợ chết người đúng là cách xa một trời một vực, sư tỷ sao lại không yêu thích vị sư huynh này được đây.
- Sư tỷ, chúng ta về thôi.
Chúng nữ trong lòng đã biết tâm tư vị sư tỷ này đã hướng về một cái nam nhân rồi, các nàng lại không có trả lời vấn đề của sư tỷ, đơn giả chỉ là vị sư tỷ lúc này đang yêu rất là xinh đẹp, các nàng đem sư tỷ cho nâng lên hướng tông môn bước đi.
-----------------------------------------------------------
Bên trong một cái thung lũng, cây cối hoa cỏ nhờ được linh khí nơi này chải chuốt mà trở nên xinh đẹp tươi tốt.
- Hống…. Hống… phanh… phanh…
Một cái thiếu niên bên trong thung lũng thẳng tắp đứng, trước mặt hắn là một con gấu xám đen thân hình to lớn đang cùng với hắn chiến đấu.
- Không ngờ con yêu gấu này lại mạnh đến như vậy.
Hắn có chút lẩm bẩm nói.
Con yêu gấu này nhìn hắn gầm lên một cái, nó đưa tay vỗ mạnh xuống nền đất bằng, dưới mặt đất theo tiếng vỗ mạnh của nó mà không ngừng rung lắc mạnh mẽ.
Rất nhanh vùng đất bằng phẳng nơi hắn đứng nhất thời nổi lên những cọc gai nhọn đem hắn đâm tới.
Hắn nhanh chóng sử dụng vân tung bộ lách người qua một bên tránh né, hắn nhìn đến con gấu xám kia không có chút nào sợ hãi mà là mỉm cười nói:
- Thổ hệ công kích sao, vừa hay ta cũng muốn dùng thử thổ hệ xem có bao nhiêu lợi hại “ chấn địa”.
Hắn cả người nguyên linh khí thay đổi, hai tay thủ pháp liên tục biến ảo, rất nhanh cả vùng đất bằng như nghe hắn hiệu lệnh rung chuyển, một khối đá lớn dưới chân yêu gấu đột nhiên nhô lên cao làm cho nó mất thăng bằng té ngã, khối đá chồi lên khỏi mặt đất ngay tức khắc nổ tung.
- Đùng… đùng…. Ngao... ô…..
Cả thân hình yêu gấu to lớn bị chấn mạnh đến đau nhức nên không tự chủ mà nằm rạp dưới mặt đất, nó không ngừng phát ra âm thanh đau đớn thống khổ.
- Súc sinh… để ta kết liễu ngươi đi.
Thanh Vân nhanh chóng phi thân lên, thanh hắc kiếm ngay sau lưng hắn đã rút ra khỏi vỏ hướng cái đầu của yêu gấu chém xuống.
Con kia yêu gấu nằm rạp dưới đất không ngừng dãy dụa muốn tránh né, thế nhưng là thời gian chiến đấu quá lâu, lại nói nhân loại trước mặt này lại vô cùng mạnh mẽ, nhiều lần làm nó bị thương, ngay lúc này cả thân thể của nó đã không nghe nó khống chế nữa rồi.
- Phốc…
Một nhát kiếm vô cùng sắt bén đem đầu nó cho chém xuống, máu tươi theo bốn hướng phung ra không ngừng, cái đầu lâu hình gấu rơi xuống lăng lông lốc trong bụi hoa xinh đẹp.
- Cuối cùng cũng đã kết thúc, không ngở giết một con yêu gấu cấp bảy lại khổ sở đến như vậy.
Hắn khóe miệng gấp gáp thở ra trọc khí mệt nhọc, ánh mắt lấp lóe nhìn đến cái kia tổ ong mỉm cười nói:
- Mật nhũ linh cuối cùng cũng đến tay, lúc này chỉ còn có hai cái nhiệm vụ nữa là có thể về tông môn rồi.
Người thiếu niên áo trắng này là Thanh Vân, lần này hắn nhận nhiệm vụ không phải một cái mà là mười mấy cái danh sách bên trong. Hiếm khi có tâm tình ra ngoài, hắn cũng muốn thử sức một chút năng lực của bản thân.
Hắn đem mật linh chi nhũ cho thu vào, sau đó lại nhanh chân bước đến cái động đá bên cạnh mà trong lúc chiến đấu hắn phát hiện ra, hắn ngồi xếp bằng xuống ổn định lại nguyên lực bên trong người.
Lần này giết cái yêu gấu thủ hộ mật linh chi nhủ đúng là rất phí sức, bởi vì một con yêu thú cấp bảy theo như hắn biết thì có thể sánh ngang với lực chiến đấu của cường giả nhân nguyên đỉnh phong hoặc thậm chí còn mạnh hơn nữa, hắn lúc này chỉ có tu vi nhân nguyên trung kỳ vì vậy nguyên lực trong người của hắn hầu như đã cạn kiệt, nếu như không phải hắn nhanh tay xử lý sớm chắc chắn hắn đã bị con yêu gấu kia dần cho nhừ xương ra rồi.
- Phong…. Phong…. Ầm… ầm…
Bên ngoài tiếng lá cây xào xạc đung đưa mạnh, phong bạo không ngừng nổi lên làm cả không gian yên tỉnh bỗng chốc khuấy động lên.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
Thần thức theo cơ thể hắn nhanh chóng phát tán ra bên ngoài để thăm dò, hắn cảm nhận được có ba cái bóng đang bước đến, điều kỳ lạ là trong số đó có một cái không hề có sự sống nhưng lại có thể di chuyển, thậm chí là rất nhanh.
Hắn có thể cảm nhận được nó rất là nguy hiểm nên quyết định ngồi lại âm thầm quan sát không có bước ra ngoài.
--------------------------------------------------------------
Phía bên ngoài lúc này một cái mỹ mạo cô nương xinh đẹp mang trên vai một cái đáng yêu mèo nhỏ lông trắng đang rất nhanh di chuyển.
Phía sau nàng là một cái hình người ma nhân thây khô gớm ghiếc đang đuổi theo, khoảng cách đang ngày càng lúc thu hẹp lại
- Xin lỗi sư tỷ, ta không thể thoát được, lần này có lẽ chúng ta phải chết ở nơi này rồi.
Nàng mệt nhọc thở dốc tuyệt vọng lẩm bẩm, đã biết không thể thoát thân nàng liền xoay người lại không tiếp tục chạy nữa mà hướng cái kia thây khô cười lạnh nói:
- Cho dù chết lão nương cũng quyết kéo ngươi theo.
Nàng sau lưng đeo lợi kiếm rút ra, hướng cái kia ma nhân toàn lực chém đến.
- Thủy linh vũ điệp… phanh… phanh…
Theo đường kiếm sắt bén của nàng đi ra, tạo thành dòng thủy lưu đem ma nhân trước mặt cho quấn lấy.
Cái kia ma nhân khuông mặt lạnh nhạt đưa tay lên đem thủy lưu cho bót nát trong lòng bàn tay, hắn thân ảnh không có dừng lại, nhanh như điện tiến lại gần nàng, đem cái cổ ngọc ngà của nàng cho nắm lấy hung hăng vức ra xa.
- Phanh…. Phốc…..
Cả thân người của nàng hung hăng bị nện qua tản đá của một cái cửa hang động nơi mà Thanh Vân lúc này đang trốn bên trong quan sát, cả người nàng không ngừng thổ huyết, đau nhức mà nằm xuống
- Meo… meo…
Mèo nhỏ đem cái đầu xinh đẹp dụi dụi lên mặt của nàng, như muốn an ủi chủ nhân của mình.
- Mèo nhỏ đừng để ý ta, ngươi mau chạy đi.
Nàng lúc này toàn thân đau nhức đã không có sức đứng lên, trong lúc tuyệt vọng nàng chỉ có thể hướng mèo nhỏ khẩn trương nói.
Nhưng mèo nhỏ giống như là không nghe thấy nàng nói vậy, nó đem cái lưỡi của mình tiếp tục lím láp mặt chủ nhân của nó an ủi, sau đó nó bỗng dưng xoay người chui vào bên trong động đá.
Nàng nhìn đến mèo nhỏ bỏ nàng lại trốn đi cuối cùng cũng đã không chút vướn bận, ánh mắt nàng nhìn đến cái kia ma nhân lạnh lẽo nói:
- Ngươi cuối cùng là cái thứ gì ma quỷ.
Ma nhân kia vẫn không có lên tiếng, hắn như là huyết tu la địa ngục, cả khuông mặt hắn lạnh nhạt không có cảm xúc, đôi tay khô khốc của hắn lúc này dơ lên hướng nàng ra một đòn trí mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.