Chương 52: Thuật Luyện Thi.
Miếu Đông Hải
24/07/2020
Nguyệt Dao bị hắn bất ngờ hôn xuống liền đờ người ra như khúc gỗ, nhưng ngay sau đó nghe hắn lời nói, nàng vừa thẹn vừa giận thét lên:
- Khốn kiếp! Lão nương không phải là người tùy tiện.
Nàng đầu gối thủ thế hướng bên dưới tiểu huynh đệ của hắn lúc này đang vểnh lên trùng kích một phát thật đau.
- Phanh….
- Ui da… nàng mưu sát phu quân sao.
Của hắn tiểu huynh đệ bị nàng tập kích liền áp chế lại mà đàng hoàng nằm xụi lơ xuống, hắn đau đớn hai tay ôm lấy tiểu huynh đệ của mình xoa xoa hét thảm.
- Đáng ghét… chàng đứng đàng hoàng lại cho ta.
Nàng tức giận đem hắn quát.
Hắn nhìn đến nàng tức giận liền ngoan ngoãn im mồm lại, nhưng trong lòng lại cảm giác như có hàn ngàn hàng vạn con kiến đang bò khắp người vậy, rất ngứa ngáy khó chịu, hắn cắn răng thô tục nghĩ: “ Đúng thật là tiểu yêu tinh, đợi về đến tông môn ta quyết đẩy ngươi xuống đại chiến ba trăm hiệp mới thôi.”
- Ta nhìn chàng đây là ngứa da có phải không.
Nàng cảm thấy hắn ánh mắt như lang như hổ nhìn nàng liền mỉm cười khinh bỉ nói.
- Hắc hắc… phu nhân ta đâu dám.
Hắn cảm xúc nhanh chóng thay đổi, nhìn nàng mỉm cười đầy lấy lòng, sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi, sao nàng lại đến đây.
- Không phải vì chàng sao, ta đến đây cũng là tìm chàng
- Phu nhân, nàng chưa bỏ ý định giết phu quân đấy chứ.
Nghe đến nàng nói là đến đây tìm hắn, hắn cả người cảm thấy phát lạnh.
Mấy ngày qua nàng tìm hắn truy sát khắp nơi, bất đắc dĩ hắn phải chạy đến nơi này trốn, vậy mà nàng còn không buông tha, tới tận nơi này tìm hắn truy sát sao.
- Đúng là có người muốn giết chàng, nhưng không phải là ta mà là mẫu thân của ta.
Nàng nhìn hắn ánh mắt đầy thâm ý nói.
- Mẫu thân đại nhân tìm đến?
Hắn nghe đến xém tí nữa là bị dọa cho té ngã, tâm trạng hắn hoảng hốt lên, thầm nghĩ cái này cọp cái đã mạnh đến mức không thể đánh nổi, bây giờ cọp mẹ ra trận thì hắn như thế nào trốn đây, hắn nhìn nàng đầy lấy lòng nói:
- Hắc hắc… phu nhân, nàng phải bảo vệ ta đó nha.
- Hừ… biết sợ rồi sao.
Nàng nhìn hắn đầy khinh thường sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi… lần này ta cùng sư muội đến nơi này liền gặp một nhóm người kỳ lạ, bọn hắn không phải tông môn người.
Nàng rồi lại đem mọi chuyện kể với hắn nghe.
Thì ra khi nghe mẫu thân tức giận đùng đùng tìm hắn đuổi giết, nàng trong lòng có chút đứng ngoài không yên. Nàng theo tông môn tìm kiếm hắn một lượt nhưng không có tung tích liền nghĩ đến hắn đã ra ngoài làm nhiệm vụ nên lập tức đuổi theo.
Nàng cùng Khinh Tuyết trên đường tìm kiếm liền gặp được một đám người đang bên trong phong lâm yên đang lén lén lúc lúc tìm kiếm cái gì đó. Nhìn trang phục của bọn họ các nàng liền biết những võ giả này không phải người của tông môn nên lập tức theo dõi bọn chúng.
Cuối cùng bọn chúng dẫn các nàng đến nơi quỷ quái này liền mất tích, còn các nàng thì bị đám kia thây ma cho quấn lấy không thể thoát thân ra ngoài.
- Trong tông môn lâu như vậy mà ta cũng không biết lại thật sự có nơi này địa phương.
Nàng từ nhỏ đã sống trong tông môn, trong phong lâm yên không có nơi nào mà nàng chưa từng đi qua, vậy mà nàng lại không biết đến nơi này, càng nghĩ đến nàng càng cảm thấy có chút không rõ ràng.
- Nhìn kiến trúc nơi này rất cỗ xưa, ta đoán nơi này đã có từ rất lâu rồi, mà nơi này lại bị trận pháp che giấu, nàng chưa đến nơi này cũng là việc bình thường.
Hắn nhìn đến kiến trúc xung quanh đánh giá một lượt nói.
Nơi này ngôi miếu hoang kiến trúc cổ kính, dưới đất cùng tường đều mọc đầy cỏ xanh. Hắn có thể đoán được ngôi miếu hoang này tuổi thọ đã không dưới trăm năm.
- Nàng im lặng… có người đến.
Hắn thần thức cảm nhận được có người đang tiến đến liền nhắc nhở nàng, sau đó kéo tay nàng tìm nơi ẩn núp.
----------------------------------------------
Mà bên ngoài trận pháp lúc này cuối cùng tông chủ cùng các vị trưởng lão dưới sự dẫn đường của Kinh Tuyết cũng đã tìm đến.
- Là nơi này sao? Nơi này từ khi nào lại có trận pháp?
Đứng trước lối vào trận pháp, Lâm Vấn Thiên cau mày nói.
Trước mặt hắn là một cái không gian cổ xưa rất xa lạ, xung quanh nó bao phủ tầng tầng lớp lớp cấm chế, khiến hắn không thể tiến vào được.
- Tông chủ! Sư tỷ liệu có xảy ra chuyện gì hay không.
Khinh Tuyết đứng ở một bên gấp gáp nói.
- Ngươi yên tâm, ta đã cảm nhận được khí tức của Dao nhi, nên hiện tại Dao nhi vẫn không có xảy ra việc gì.
Hắn cau mày nói tiếp:
- Thế nhưng trận pháp này lại bị cấm chế, trên chân nguyên cảnh không thể bước vào.
- Như thế chúng ta phải làm sao mới cứu được sư tỷ ra ngoài.
Khinh Tuyết nghe vậy liền hoảng hốt nói.
- Ngươi cũng đừng vội, Vân Đạo ngươi cảm thấy thế nào.
Hắn nhìn Vân Đạo đang đứng một bên trầm tư hỏi đến.
- Tông chủ, trận pháp này rất quỷ dị, ngay cả ta trong thời gian ngắn cũng không tìm ra cách phá giải.
Thương Vân Đạo cau mày nói.
- Vậy có thể phá giải sao.
Vấn Thiên nhìn hắn truy vấn.
- Để ta thử xem.
Vân Đạo nghiêm túc nói, sau đó hắn vòng qua xung quanh xem xét.
Đàm Bích Vân một bên đứng trầm tư xem xét, sau đó hướng đệ tử Khinh Tuyết của mình hỏi:
- Khinh Tuyết! Có phải hay không các ngươi bị thi thể biết đi tấn công.
- Sư phụ! Sao người biết.
Nàng bất ngờ nhìn sư phụ mình lòng đầy nghi hoặc.
- Vậy là đúng rồi, tông chủ ngươi còn nhớ đến thuật luyện thi nghìn năm trước.
Bà nhìn đến Vấn Thiên nhắc nhở.
- Thuật luyện luyện thi sao.
Hắn đương nhiên biết cấm thuật luyện thi tà ác này rồi.
Nghìn năm trước, Thiên Viêm tông xuất hiện một cái đỉnh cấp thiên tài, không chỉ tu luyện nghịch thiên, mà còn là thiên tài về trận pháp, chưa đến trăm tuổi thì hắn đã đạt đến trận pháp tông sư.
Năm ấy, hắn đem lòng yêu một cái nữ tử, nhưng mà vị nữ nhân này lại không thích hắn, nàng đã có người trong lòng. Trong lúc tức giận hắn đem người nàng thích cho giết chết, ép nàng phải gả cho hắn.
Nàng hận hắn giết người yêu của mình, nhưng lại không đánh lại hắn nên nàng nghĩ đến một cách trả thù cực đoan. Nàng đột nhiên nguyện ý gả cho hắn, nhưng là hắn không ngờ đến ngay trong đêm động phòng hoa chúc của hai người, nàng vậy mà ngay trước mặt hắn vung kiếm lên tự sát.
Vì cái chết của nàng mà hắn trở nên điên loạn, hắn thần trí bắt đầu mất tỉnh táo, vậy mà nghĩ cách muốn hồi sinh người chết bằng trận pháp, hắn hi vọng có thể một lần nữa hồi sinh được nàng. Rốt cuộc hắn điên rồ nghĩ đến biện pháp khắc trận pháp lên người chết lẫn người sống mà nghiên cứu cách giúp người chết có thể phục sinh.
Nhiều lần khắc trận trên thân thể người thường thất bại, hắn quyết định tìm mấy cái cơ thể cường giả hoàng chỉnh để khắc trận.
Hắn vì chấp niệm, tâm tính cuối cùng cũng triệt để nhập ma, hắn quyết đoán ra tay khắc trận phạp lên người sư phụ của mình lúc ấy là một vị thái thượng trưởng lão trong tông môn, cũng vì người này sư phụ rất tin tưởng hắn nên bị hắn hại phải bỏ mình.
Một cái thái thượng trưởng lão chết đi là cỡ nào nguy hại đến một tông phái, vì vậy tông môn ráo riết điều tra cuối cùng cũng phát giác ra được hắn.
Biết được việc hắn âm thầm nghiên cứu khắc trận pháp lên con người, hại chết không ít các đệ tử trong tông môn, lại dùng nó để giết sư phụ của mình. Hành động hảm hại đồng môn, khi sư diệt tổ đã khiến cho các vị cao tầng rất tức giận, rất nhanh tất cả bọn họ đều nhất trí đem hắn cho diệt trừ.
- Mọi người nói cái này tòa trận pháp này là tàn tích luyện thi mà người kia để lại sao.
Vấn Thiên hai chân mày cau lại nói.
Vũ Thanh Đạo nhân gật đầu một cái nói:
- Năm đó theo tông môn ghi chép lại, người này luyện thi nơi ở không phải trong tông môn, vì nếu là trong tông môn làm ra sự tình như vậy thì cũng đã bị các thái thượng trưởng lão phát hiện ra rồi, còn nơi nào giấu thi nhân thì bọn họ vẫn chưa điều tra được, theo như tình hình trước mắt thì có thể là nơi này đi.
- Ta nghe nói lần đó hắn luyện thi thuật cũng có con gái của ma tông tương trợ nên mới thành công, theo như ta đoán lần này mấy người kia đột nhập vào trong tông môn cũng không tránh khỏi là ma tông nhúng tay vào.
Đàm Bích Vân lên tiếng nói.
Vấn Thiên biết việc này liên quan đến ma tông thì đã không đơn giản nữa rồi, mấy ngày nay ma tông khắp nơi xâm nhập, cũng đã thẩm thấu một ít thế lực của Nam Châu. Lần này lại có thể dễ dàng đột nhập vào nội bộ tông môn, hắn nghi ngờ trong tông môn bị ma tông cho sắp đặt nội ứng từ trước.
- Haizz.. lúc này chỉ có thể đợi Vân Trung phá giải trận pháp mới có thể cứu Dao Nhi ra được.
Nghĩ đến bên trong tình cảnh bốn phía nguy hiểm, hắn rất lo lắng cho con gái bảo bối của mình.
- Khốn kiếp! Lão nương không phải là người tùy tiện.
Nàng đầu gối thủ thế hướng bên dưới tiểu huynh đệ của hắn lúc này đang vểnh lên trùng kích một phát thật đau.
- Phanh….
- Ui da… nàng mưu sát phu quân sao.
Của hắn tiểu huynh đệ bị nàng tập kích liền áp chế lại mà đàng hoàng nằm xụi lơ xuống, hắn đau đớn hai tay ôm lấy tiểu huynh đệ của mình xoa xoa hét thảm.
- Đáng ghét… chàng đứng đàng hoàng lại cho ta.
Nàng tức giận đem hắn quát.
Hắn nhìn đến nàng tức giận liền ngoan ngoãn im mồm lại, nhưng trong lòng lại cảm giác như có hàn ngàn hàng vạn con kiến đang bò khắp người vậy, rất ngứa ngáy khó chịu, hắn cắn răng thô tục nghĩ: “ Đúng thật là tiểu yêu tinh, đợi về đến tông môn ta quyết đẩy ngươi xuống đại chiến ba trăm hiệp mới thôi.”
- Ta nhìn chàng đây là ngứa da có phải không.
Nàng cảm thấy hắn ánh mắt như lang như hổ nhìn nàng liền mỉm cười khinh bỉ nói.
- Hắc hắc… phu nhân ta đâu dám.
Hắn cảm xúc nhanh chóng thay đổi, nhìn nàng mỉm cười đầy lấy lòng, sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi, sao nàng lại đến đây.
- Không phải vì chàng sao, ta đến đây cũng là tìm chàng
- Phu nhân, nàng chưa bỏ ý định giết phu quân đấy chứ.
Nghe đến nàng nói là đến đây tìm hắn, hắn cả người cảm thấy phát lạnh.
Mấy ngày qua nàng tìm hắn truy sát khắp nơi, bất đắc dĩ hắn phải chạy đến nơi này trốn, vậy mà nàng còn không buông tha, tới tận nơi này tìm hắn truy sát sao.
- Đúng là có người muốn giết chàng, nhưng không phải là ta mà là mẫu thân của ta.
Nàng nhìn hắn ánh mắt đầy thâm ý nói.
- Mẫu thân đại nhân tìm đến?
Hắn nghe đến xém tí nữa là bị dọa cho té ngã, tâm trạng hắn hoảng hốt lên, thầm nghĩ cái này cọp cái đã mạnh đến mức không thể đánh nổi, bây giờ cọp mẹ ra trận thì hắn như thế nào trốn đây, hắn nhìn nàng đầy lấy lòng nói:
- Hắc hắc… phu nhân, nàng phải bảo vệ ta đó nha.
- Hừ… biết sợ rồi sao.
Nàng nhìn hắn đầy khinh thường sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi… lần này ta cùng sư muội đến nơi này liền gặp một nhóm người kỳ lạ, bọn hắn không phải tông môn người.
Nàng rồi lại đem mọi chuyện kể với hắn nghe.
Thì ra khi nghe mẫu thân tức giận đùng đùng tìm hắn đuổi giết, nàng trong lòng có chút đứng ngoài không yên. Nàng theo tông môn tìm kiếm hắn một lượt nhưng không có tung tích liền nghĩ đến hắn đã ra ngoài làm nhiệm vụ nên lập tức đuổi theo.
Nàng cùng Khinh Tuyết trên đường tìm kiếm liền gặp được một đám người đang bên trong phong lâm yên đang lén lén lúc lúc tìm kiếm cái gì đó. Nhìn trang phục của bọn họ các nàng liền biết những võ giả này không phải người của tông môn nên lập tức theo dõi bọn chúng.
Cuối cùng bọn chúng dẫn các nàng đến nơi quỷ quái này liền mất tích, còn các nàng thì bị đám kia thây ma cho quấn lấy không thể thoát thân ra ngoài.
- Trong tông môn lâu như vậy mà ta cũng không biết lại thật sự có nơi này địa phương.
Nàng từ nhỏ đã sống trong tông môn, trong phong lâm yên không có nơi nào mà nàng chưa từng đi qua, vậy mà nàng lại không biết đến nơi này, càng nghĩ đến nàng càng cảm thấy có chút không rõ ràng.
- Nhìn kiến trúc nơi này rất cỗ xưa, ta đoán nơi này đã có từ rất lâu rồi, mà nơi này lại bị trận pháp che giấu, nàng chưa đến nơi này cũng là việc bình thường.
Hắn nhìn đến kiến trúc xung quanh đánh giá một lượt nói.
Nơi này ngôi miếu hoang kiến trúc cổ kính, dưới đất cùng tường đều mọc đầy cỏ xanh. Hắn có thể đoán được ngôi miếu hoang này tuổi thọ đã không dưới trăm năm.
- Nàng im lặng… có người đến.
Hắn thần thức cảm nhận được có người đang tiến đến liền nhắc nhở nàng, sau đó kéo tay nàng tìm nơi ẩn núp.
----------------------------------------------
Mà bên ngoài trận pháp lúc này cuối cùng tông chủ cùng các vị trưởng lão dưới sự dẫn đường của Kinh Tuyết cũng đã tìm đến.
- Là nơi này sao? Nơi này từ khi nào lại có trận pháp?
Đứng trước lối vào trận pháp, Lâm Vấn Thiên cau mày nói.
Trước mặt hắn là một cái không gian cổ xưa rất xa lạ, xung quanh nó bao phủ tầng tầng lớp lớp cấm chế, khiến hắn không thể tiến vào được.
- Tông chủ! Sư tỷ liệu có xảy ra chuyện gì hay không.
Khinh Tuyết đứng ở một bên gấp gáp nói.
- Ngươi yên tâm, ta đã cảm nhận được khí tức của Dao nhi, nên hiện tại Dao nhi vẫn không có xảy ra việc gì.
Hắn cau mày nói tiếp:
- Thế nhưng trận pháp này lại bị cấm chế, trên chân nguyên cảnh không thể bước vào.
- Như thế chúng ta phải làm sao mới cứu được sư tỷ ra ngoài.
Khinh Tuyết nghe vậy liền hoảng hốt nói.
- Ngươi cũng đừng vội, Vân Đạo ngươi cảm thấy thế nào.
Hắn nhìn Vân Đạo đang đứng một bên trầm tư hỏi đến.
- Tông chủ, trận pháp này rất quỷ dị, ngay cả ta trong thời gian ngắn cũng không tìm ra cách phá giải.
Thương Vân Đạo cau mày nói.
- Vậy có thể phá giải sao.
Vấn Thiên nhìn hắn truy vấn.
- Để ta thử xem.
Vân Đạo nghiêm túc nói, sau đó hắn vòng qua xung quanh xem xét.
Đàm Bích Vân một bên đứng trầm tư xem xét, sau đó hướng đệ tử Khinh Tuyết của mình hỏi:
- Khinh Tuyết! Có phải hay không các ngươi bị thi thể biết đi tấn công.
- Sư phụ! Sao người biết.
Nàng bất ngờ nhìn sư phụ mình lòng đầy nghi hoặc.
- Vậy là đúng rồi, tông chủ ngươi còn nhớ đến thuật luyện thi nghìn năm trước.
Bà nhìn đến Vấn Thiên nhắc nhở.
- Thuật luyện luyện thi sao.
Hắn đương nhiên biết cấm thuật luyện thi tà ác này rồi.
Nghìn năm trước, Thiên Viêm tông xuất hiện một cái đỉnh cấp thiên tài, không chỉ tu luyện nghịch thiên, mà còn là thiên tài về trận pháp, chưa đến trăm tuổi thì hắn đã đạt đến trận pháp tông sư.
Năm ấy, hắn đem lòng yêu một cái nữ tử, nhưng mà vị nữ nhân này lại không thích hắn, nàng đã có người trong lòng. Trong lúc tức giận hắn đem người nàng thích cho giết chết, ép nàng phải gả cho hắn.
Nàng hận hắn giết người yêu của mình, nhưng lại không đánh lại hắn nên nàng nghĩ đến một cách trả thù cực đoan. Nàng đột nhiên nguyện ý gả cho hắn, nhưng là hắn không ngờ đến ngay trong đêm động phòng hoa chúc của hai người, nàng vậy mà ngay trước mặt hắn vung kiếm lên tự sát.
Vì cái chết của nàng mà hắn trở nên điên loạn, hắn thần trí bắt đầu mất tỉnh táo, vậy mà nghĩ cách muốn hồi sinh người chết bằng trận pháp, hắn hi vọng có thể một lần nữa hồi sinh được nàng. Rốt cuộc hắn điên rồ nghĩ đến biện pháp khắc trận pháp lên người chết lẫn người sống mà nghiên cứu cách giúp người chết có thể phục sinh.
Nhiều lần khắc trận trên thân thể người thường thất bại, hắn quyết định tìm mấy cái cơ thể cường giả hoàng chỉnh để khắc trận.
Hắn vì chấp niệm, tâm tính cuối cùng cũng triệt để nhập ma, hắn quyết đoán ra tay khắc trận phạp lên người sư phụ của mình lúc ấy là một vị thái thượng trưởng lão trong tông môn, cũng vì người này sư phụ rất tin tưởng hắn nên bị hắn hại phải bỏ mình.
Một cái thái thượng trưởng lão chết đi là cỡ nào nguy hại đến một tông phái, vì vậy tông môn ráo riết điều tra cuối cùng cũng phát giác ra được hắn.
Biết được việc hắn âm thầm nghiên cứu khắc trận pháp lên con người, hại chết không ít các đệ tử trong tông môn, lại dùng nó để giết sư phụ của mình. Hành động hảm hại đồng môn, khi sư diệt tổ đã khiến cho các vị cao tầng rất tức giận, rất nhanh tất cả bọn họ đều nhất trí đem hắn cho diệt trừ.
- Mọi người nói cái này tòa trận pháp này là tàn tích luyện thi mà người kia để lại sao.
Vấn Thiên hai chân mày cau lại nói.
Vũ Thanh Đạo nhân gật đầu một cái nói:
- Năm đó theo tông môn ghi chép lại, người này luyện thi nơi ở không phải trong tông môn, vì nếu là trong tông môn làm ra sự tình như vậy thì cũng đã bị các thái thượng trưởng lão phát hiện ra rồi, còn nơi nào giấu thi nhân thì bọn họ vẫn chưa điều tra được, theo như tình hình trước mắt thì có thể là nơi này đi.
- Ta nghe nói lần đó hắn luyện thi thuật cũng có con gái của ma tông tương trợ nên mới thành công, theo như ta đoán lần này mấy người kia đột nhập vào trong tông môn cũng không tránh khỏi là ma tông nhúng tay vào.
Đàm Bích Vân lên tiếng nói.
Vấn Thiên biết việc này liên quan đến ma tông thì đã không đơn giản nữa rồi, mấy ngày nay ma tông khắp nơi xâm nhập, cũng đã thẩm thấu một ít thế lực của Nam Châu. Lần này lại có thể dễ dàng đột nhập vào nội bộ tông môn, hắn nghi ngờ trong tông môn bị ma tông cho sắp đặt nội ứng từ trước.
- Haizz.. lúc này chỉ có thể đợi Vân Trung phá giải trận pháp mới có thể cứu Dao Nhi ra được.
Nghĩ đến bên trong tình cảnh bốn phía nguy hiểm, hắn rất lo lắng cho con gái bảo bối của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.