Tiên Y

Chương 677: Đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra

Ngũ Trí

29/03/2013

Trương Văn Trọng còn chưa phản ứng, người nhà Trương gia đã bị bốn tên kiêu ngạo kia chọc giận, lão gia tử Trương Trạch Thụy bước tới, chắn trước người hắn, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm bốn người, giọng nói băng lãnh chất vấn: “Dựa vào cái gì loạn bắt người…”

“Loạn bắt người…” Tên mang kính mắt cười nhạt, nói: “Lão bá, thứ này có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Chúng ta không phải loạn bắt người, chúng ta trảo chính là kẻ bị tình nghi trong vụ án mất tích liên hoàn tại Ung Thành…”

“Người bị tình nghi?” Trương Trạch Thụy không giận lại cười, lạnh giọng nói: “Hay cho câu một người bị tình nghi! Con ta mạo hiểm sinh mạng cứu ra tám người bị mất tích, các ngươi không những không ngợi khen cũng thôi, không ngờ còn dám vu tội nó là người bị tình nghi? Lương tâm các ngươi lẽ nào bị chó ăn hết rồi sao?”

“Ngươi…” Tên mang kính mắt bị câu nói của Trương Trạch Thụy làm sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Ta lười nhiều lời với ngươi, mau nhanh tránh ra, đừng làm trở ngại chúng ta chấp pháp. Bằng không chúng ta sẽ đem tội danh gây trở ngại công vụ, bao che người bị tình nghi bắt luôn cả ngươi.”

“A, ngươi thật đúng là uy phong, thực sự là sát khí. Chẳng lẽ pháp luật là do ngươi quy định? Muốn nói ai phạm tội gì thì phạm tội đó?” Trương Trạch Thụy cười nhạt, tay phải thò ra, nói: “Muốn bắt người phải không? Lệnh bắt giam đâu? Lấy ra đây…”

Bốn người đứng trước mặt Trương Trạch Thụy không hẹn mà cùng sửng sốt, vô ý thức quay đầu lại nhìn tên mang kính mắt. Nhìn thấy cử động của bọn hắn, Trương Trạch Thụy và Trương Văn Trọng đều hiểu rõ, trong tay bốn tên này vốn không có lệnh bắt giam.

Vương Hân Di cười nhạt, châm chọc nói: “Thế nào, không có lệnh bắt giam? Chậc chậc, mấy cảnh quan các người thật đúng là lợi hại, thật đủ kiêu ngạo. Không có lệnh bắt giam không ngờ dám chạy tới nhà chúng ta đòi bắt người? Các người thật xem pháp luật do chính bản thân các người chế định hay sao?”

Trương Trạch Thụy hừ lạnh vung tay quát: “Không có lệnh bắt giam thì cút đi, đừng ở chỗ này làm lỡ thời gian của chúng ta.”

Trên người bốn tên này thật đúng không có lệnh bắt giam. Bởi vì bọn hắn nhận được mệnh lệnh cũng không phải bắt giữ Trương Văn Trọng, mà là hướng hắn tìm hiểu quá trình mất tích cùng cứu viện của tám người kia, để có thể kết thúc vụ án mất tích liên hoàn, để cung cấp đầu mối tiếp tục cứu ra người bị mất tích khác.

Sở dĩ bốn người này làm ra quyết định bắt giữ hắn, đều là do tên kính mắt tự ý quyết định.

Tên cảnh sát mang kính mắt tên là Tào Chương, là phó tổ trưởng của vụ án mất tích liên hoàn lần này. Nhưng mặt khác hắn còn một thân phân, là anh họ của Tào Minh đã bị mất tích. Từ khi biết trước khi Tào Minh bị mất tích từng phát sinh tranh chấp với Trương Văn Trọng, hắn đã đem ánh mắt hoài nghi đặt lên trên người Trương Văn Trọng.

Theo hắn xem ra, em họ mình mất tích đều có liên quan tới Trương Văn Trọng.

Tuy rằng nói, lần này Trương Văn Trọng cứu ra tám người bị mất tích, nhưng theo Tào Chương xem ra, đây chỉ là thủ thuật che mắt của hắn, muốn mượn cơ hội này tẩy thoát tội hiềm nghi trên người mình mà thôi. Hơn nữa thủ thuật che mắt này cũng không cao minh, thậm chí càng làm bại lộ thêm hắn mới chính là hung phạm đứng sau màn.



Theo Tào Chương xem ra, nếu như hắn không phải là hung phạm, vì sao trong thành thị nhiều cảnh sát như vậy, đã tìm tòi toàn bộ Ung Thành, vẫn chưa tìm được chút dấu vết liên quan tới vụ án mất tích liên hoàn, mà hắn vừa ra tay, liền tìm ra tám người bị mất tích?

Chính bởi vì có hoài nghi từ trước, Tào Chương mới dám tự tác chủ trương, muốn bắt hắn về cục cảnh sát trước. Theo hắn xem ra, mặc kệ miệng Trương Văn Trọng cứng bao nhiêu, mặc kệ có thể diễn kịch thế nào, chỉ cần bị bắt vào cục cảnh sát để hắn thi triển chút thủ pháp, Trương Văn Trọng sẽ khai ra hết toàn bộ. Tuy rằng nói hiện tại không được nghiêm hình bức cung, nhưng chân chính để ý tới quy định này lại có mấy người? Chỉ cần có thể phá án, tất cả mọi người đều sẽ mắt nhắm mắt mở. Huống chi hiện tại vụ án mất tích liên hoàn, mặt trên đã hạ lệnh nhất định phải phá được án. Ngoại trừ Đàm Thanh, tổ chuyên án đối với việc làm của hắn tuyệt đối sẽ không có dị nghị gì.

Nguyên bản Tào Chương cho rằng chỉ cần mình lộ ra thân phận cảnh sát, đưa ra chiếc còng sáng loáng, Trương Văn Trọng dù không bị làm hoảng sợ té dưới đất, cũng phải bó tay bị trói. Nhưng một màn trước mắt cũng đã vượt xa sự dự liệu của hắn.

Bất quá hắn cũng không dự định rời đi như vậy. Cùng lúc hắn nuốt không được khẩu khí này, mặt khác lại sợ mình chỉ cần vừa đi, Trương Văn Trọng sẽ trốn. Đến lúc đó dù muốn cứu ra em họ Tào Minh, hay phá vụ án mất tích liên hoàn, hệ số khó khăn sẽ tăng trưởng gấp bội.

Sau tiếng hừ lạnh, Tào Chương nói: “Lệnh bắt giam chúng ta tự nhiên có, nhưng không cần phải cho các người xem!” Sau đó lại quát ba cảnh sát: “Còn chờ cái gì? Còn không nhanh bắt người! Nếu có ai dám cản trở, đều mang tội danh gây trở ngại người chấp hành công vụ cùng bao che kẻ bị tình nghi đều bắt hết.”

“Dạ.” Ba cảnh sát lên tiếng, đi nhanh về hướng Trương Văn Trọng. Trong đó có một người, đưa tay định đẩy ra Trương Trạch Thụy.

Trương Trạch Thụy thân là quân nhân, vốn thân thể đã khôi ngô to lớn, sau khi trở thành người tu chân, càng cường tráng không ít. Lúc này cũng không thấy hắn có cử động dư thừa gì, chỉ trừng mắt quát to một tiếng: “Cút…” Bàn tay tên cảnh sát vừa chạm vào trên người hắn liền “phanh” một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, té lăn trên mặt đất lăn tròn vài vòng. Không đợi hắn bò lên, Tam Túc Ô lại vẫy cánh bay đến trước mặt hắn, dùng mỏ chim sắc nhọn hung hăng mổ lên đầu lên mặt hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tên cảnh sát kia không cách nào bò lên, chỉ có thể ôm đầu mình lật qua lại trên mặt đất kêu lên thảm thiết.

“Tốt! Lão gia hỏa ngươi dám tập cảnh…” Tào Chương và hai tên cảnh sát còn lại thoáng sửng sốt, sau đó giận tím mặt, lại định xông lên đánh Trương Trạch Thụy, sau đó bắt luôn hắn cùng Trương Văn Trọng.

“Dám động thủ với cha ta? Các ngươi không muốn sống.” Một thanh âm băng lãnh làm cho huyết mạch như muốn đông lại ngay lúc này truyền vào trong tai ba người Tào Chương, để cho bọn hắn chợt cảm thấy lạnh cả người cùng vô hạn sợ hãi.

Nói câu này cũng không phải người khác, mà chính là Trương Văn Trọng nãy giờ vẫn im lặng.

Hắn bước tới trước người Trương Trạch Thụy, đối phó ba người Tào Chương hắn vốn không thèm dùng linh lực hay đạo thuật, đầu tiên nhấc chân nhanh như thiểm điện, đem hai người xông vào đầu tiên đá lật ngược trên mặt đất, lập tức vươn tay phải, tiếp lấy nắm tay Tào Chương đang đánh tới.

Tào Chương cũng là một võ giả, tạo nghệ trên võ đạo của hắn vượt xa Tào Minh, đã bước vào cảnh giới thiên cấp cường giả. Cũng bởi vì rất tự tin đối với thực lực bản thân, cho nên hắn mới dám dẫn theo ba cảnh sát đi bắt kẻ đã từng nhục nhã em họ của mình là Trương Văn Trọng. Theo hắn xem ra, Trương Văn Trọng còn trẻ tuổi, dù có thiên phú rất cao trong võ đạo, tối đã cũng chỉ là võ giả địa cấp trung kỳ mà thôi. Người như vậy hắn chỉ cần động đầu ngón tay là có thể đánh bại.

Cho nên khi hắn thấy Trương Văn Trọng có ý đồ đưa tay tiếp lấy nắm tay hắn, cũng không thất kinh, ngược lại âm thầm vui vẻ: “Thật đúng là tên ngu ngốc, không ngờ muốn đón nắm tay của ta. Hừ hừ, xem một quyền này của ta không đánh nát xương bàn tay của ngươi mới là lạ.”



Tào Chương trăm triệu thật không ngờ, hắn đã đánh giá thấp thực lực của Trương Văn Trọng, lại đánh giá thấp đến mức thái quá.

Răng rắc!

Quyền chưởng vừa chạm nhau, một tiếng khớp xương vỡ vụn thanh thúy vang vọng.

“A…”

Ngay sau đó Tào Chương ôm lấy tay phải vỡ vụn của mình thê lương kêu lên thảm thiết.

Tào Chương thế nào cũng không có nghĩ đến, người bị vỡ vụn nắm tay không phải là Trương Văn Trọng, mà là chính mình. Trong lúc bị nếm đau đớn, hắn lại như phát bệnh tâm thần gào lên trong lòng: “Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy a? Ta là võ giả thiên cấp sơ kỳ, nắm tay của ta cứng rắn như sắt, tên họ Trương này thế nào khả năng đánh nát xương bàn tay của ta? Lẽ nào tu vi võ đạo của hắn còn hơn xa ta? Điều này sao có thể?” Không đợi hắn phản ứng, Trương Văn Trọng thò tay trái nắm lấy áo hắn, đã túm cả người hắn giơ lên, đồng thời đưa tay phải tát mạnh lên mặt hắn.

Một bạt tai vang dội, không chỉ đánh sưng đỏ má trái của Tào Chương, còn đánh rớt luôn một cái răng của hắn.

Giọng nói Trương Văn Trọng băng lãnh: “Một bạt tai giáo huấn ngươi đừng đối đãi người kiêu ngạo như thế, không nên ỷ vào thực lực và địa vị của mình mà cố tình làm bậy!” Tào Chương kêu lên thảm thiết, trợn mắt nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt lộ vẻ oán hận.

Hắn cũng không xem phản ứng của Tào Chương, trở tay lại tát mạnh một cái thật vang dội lên má phải Tào Chương, làm hai bên mặt hắn đều sưng vù lên. Làm gương mặt vốn có chút suất khí của Tào Chương biến thành như một cái đầu heo sưng tấy. Dáng dấp hiện tại của hắn quả thực dù là mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.

“Một bạt tai này là giáo huấn ngơi đối đãi phải biết kính già yêu trẻ, đừng nhúc nhích liền thi triển bạo lực với người già!” Hai bạt tai liên tiếp làm Tào Chương hoàn toàn phát mộng.

Lúc này trong đầu hắn hoàn toàn hỗn loạn, ngay cả mình họ gì cũng không biết.

Trương Văn Trọng túm hắn, đi nhanh ra cửa biệt thự, mở cửa ném hắn ra ngoài. Lập tức xoay người cũng dùng một phương cách ném luôn ba tên cảnh sát văng ra.

Nhìn bốn tên cảnh sát ngã trái ngã phải kêu lên thảm thiết, hắn lạnh lùng ném lại một câu: “Bốn người các ngươi nếu còn dám chạy đến nhà của ta nháo sự, đến một lần ta đánh một lần! Ta thật ra muốn xem các ngươi chịu đòn được bao lâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook