Chương 101: Eric Tước Sĩ khiếp sợ
Ngũ Trí
29/03/2013
“Là Giai Giai đã về đó sao?” Thanh âm của Vưu Thiên Hải từ trong phòng truyền ra, ngay sau đó ông ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy ra. Ở bên người ông còn đi theo một lão nhân người Anh khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc ngắn, mặc một thân tây trang màu đen, giơ tay nhấc chân đều có phong độ thân sĩ đặc biệt của người Anh. Vị lão nhân này hẳn là vị viện sĩ Eric tước sĩ của viện y học hoàng gia Anh quốc.
“Bác sĩ Trương, ngày hôm nay ta phải nhờ cậu rồi.” Ánh mắt Vưu Thiên Hải nhìn về phía Trương Văn Trọng tràn ngập chờ mong. Hai chân của ông đã từn đi khắp danh y trên thế giới nhưng đều bó tay hết cách. Nguyên bản ông cho rằng quãng đời còn lại của mình đều phải sống trên xe lăn, nhưng không ngờ Trương Văn Trọng lại cho ông thấy được hy vọng.
Kỳ thật, khi Trương Văn Trọng nói trong buổi tiệc chúc thọ của ông là có thể chữa khỏi hai chân của ông, tuy rằng ông đã đáp ứng cho Trương Văn Trọng trị liệu nhưng trong lòng vẫn không ôm hi vọng quá lớn. Nhưng sau khi tiếp thu sự chữa trị của Trương Văn Trọng, nhất là khi Trương Văn Trọng nói ra bệnh của đôi chân ông là do bị cổ độc tạo thành, trong lòng ông lại một lần nữa khởi lên hy vọng và chờ mong. Thế cho nên ngay lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng, trong giọng nói của ông đều mang theo một chút mong đợi. Bởi vậy có thể nhìn ra, lúc này tâm tình của ông đang kích động cỡ nào.
“Đây là chuyện mà tôi phải làm mà.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Vưu gia gia, ông đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Nếu như có thể, hiện tại chúng ta bắt đầu phẫu thuât.”
Trước sĩ Eric tuy rằng nghe không hiểu tiếng Hán nhưng hắn từ biểu tình và giọng nói của mọi người lại nghe ra được một chút sự tình. Đầu tiên hắn ngạc nhiên nhìn Trương Văn Trọng một phen, sau đó mới hướng Vưu Thiên Hải dò hỏi: “Vưu tiên sinh, lẽ nào nói vị này chính là bác sĩ Trương Văn Trọng trị liệu đôi chân cho ông sao?”
Trước sĩ Eric nói tiếng Anh, người phiên dịch đứng sau lưng hắn lập tức phiên dịch lời hắn ra tiếng Hán.
“Đúng vậy, chính là hắn. HIện tại hai chân của tôi đã khôi phục được một chút tri giác, đây đều là nhờ hắn hốt thuốc Đông Y cho tôi uống mới được vậy.” Khi nói những lời này, tâm tình Vưu Thiên Hải đầy tự hào: “Bệnh mà những chuyên gia về y học của nước ngoài đều bó tay hết cách, cuối cùng cũng phải nhờ vào Trung y của Trung Quốc chúng ta trị liệu. Đây chẳng phải nói rõ y học truyền thống của chúng ta so với những quỷ dương như các vị càng lợi hại hơn sao?”
“Thật là hắn? Hắn cũng còn quá trẻ đi! Vưu tiên sinh, không phải ông đang nói giỡn chứ? Ngày hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư!” Trước sĩ Eric kinh ngạc, không tin nói.
Vưu Thiên Hải hừ một tiếng noi: “Tước sĩ Eric, tôi cũng không nói giỡn với ông, ông có thể không tin tôi, nhưng ông không được nghi ngờ y thuật của bác sĩ tiểu Trương. Trong số các bác sĩ mà tôi từng gặp, y thuật của hắn là giỏi nhất!”
Tước sĩ Eric cũng nhận thấy được lời mình vừa nói đích thật là thiếu thân sĩ, hắn vội vàng giải thích: “Không, tôi cũng không phải không tin ông, cũng không phải hoài nghi y thuật của bác sĩ trương. Chỉ là tuổi tác hắn quá trẻ, làm tôi rât ngạc nhiên. Ông cũng biết, ở Anh quốc người còn trẻ tuổi như hắn còn chưa kịp tốt nghiệp trong trường đại học y khoa, lại càng đừng nói tới có tư cách để chẩn bệnh.”
Tô Hiểu Hồng trợn mắt nhẹ giọng lầm bầm: “Đó là vởi vì Anh quốc các người ngu ngốc thôi.” Kỳ thật nàng cũng biêt đây cũng không phải vấn đề ngu ngốc, ở tại Âu Mỹ, đối với sinh viên y học đều có quy định nghiêm ngặt. Từ thi cử cho đến nhập học rồi đến tốt nghiệp, đến tham gia chuyên khoa thực tập, cho đến cuối cùng có được giấy chứng nhận hành nghề y thường phải mất hơn mười năm, thậm chí còn lâu hơn.
Chính vì nguyên nhân này trước sĩ Eric mới có thể kinh ngạc vì tuổi tác quá trẻ của Trương Văn Trọng. Bởi vì năm nay Trương Văn Trọng cũng chỉ mới từ trường chuyên khoa y học sau ba năm học tốt nghiệp sau đó tham gia công tác, người như vậy vô luận là trong mắt ai đều là thái điểu không có bản lĩnh. Nhưng một người thái điểu như thế không ngờ lại có thể làm cho hai chân của Vưu Thiên Hải khôi phục được tri giác. Chuyện như vậy, theo tước sĩ Eric xem ra chân chính thật sự khó có thể tin được.
Những người khác có thể không biết nhưng tước sĩ Eric lại biết, ngày trước Vưu Thiên Hải đi khắp Châu Âu tìm kiếm danh y, làm giới y học Âu Châu có một chấn động không nhỏ. Điều này cũng không phải bởi vì chân của ông làm rất nhiều chuyên gia lắc đầu, càng bởi vì loại bệnh chân này phi tường kỳ quái. Trước đây chưa từng gặp qua, rất có thể là một loại chứng bệnh mới. Nếu như có thể nghiên cứu ra quá trình bệnh lý cùng phương thức chữa bệnh cho Vưu Thiên Hải, tuy rằng không thể thu được giải Nobel nhưng tên tuổi lọt vào sử sách là không thành vấn đề.
Chính vì nguyên nhân này, sau khi Vưu Thiên Hải rời Châu Âu trở về quốc nội vẫn có rất nhiều chuyên gia y học Âu Châu và các cơ cấu đang nghiên cứu bệnh tình của ông, đồng thời vẫn duy trì liên lạc với ông để có thể đúng lúc biết được sự phát triển của bệnh. Lần này tước sĩ Eric tới Trung Quốc cũng là vì thu được lời mời của đại học y học viện Ung Thành, đến đây làm học thuật giao lưu. Một phương diện khác chính là muốn đến xem tình huống đôi chân của Vưu Thiên Hải. Nhưng làm cho hắn không ngờ, ngay khi hắn vừa đặt chân lên lãnh thổ Trung Quốc chợt nghe được tin Vưu Thiên Hải khôi phục được tri giác đôi chân. Hắn cảm thấy khiếp sợ, trước tiên liền liên lạc với Vưu Thiên Hải, sau đó vội vàng chạy tới đây, đem chuyện ở đại học y học viện Ung Thành ném sang một bên.
Vốn tước sĩ Eric còn tưởng rằng bác sĩ trị liệu cho Vưu Thiên Hải là một y học chuyên gia nổi danh người Trung Quốc, nhưng mà hắn vạn lần không ngờ chính là vị bác sĩ này lại là một người trẻ tuổi không chút thanh danh. Cho nên hắn biểu hiện khiếp sợ và thất thố như vậy cũng có thể hiểu được.
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, mở miệng bật ra một tràng tiếng Anh chuẩn theo khẩu âm Luân Đôn: “Tước sĩ Eric, Trung Quốc có câu ngạn ngữ là ‘Hữu chí không ở tuổi cao, vô chí uổng phí trăm tuổi’, tuy rằng tuổi tác của tôi cũng không lớn nhưng điều này cũng không đại biểu cho y thuật và kinh nghiệm lâm sàng của tôi kém.”
Sau đó hắn không hề để ý tới tuóc sĩ Eric mà nhìn Vưu Thiên Hải nói: “Vưu gia gia, phiền ông cho người chuẩn bị gian phòng yên tĩnh, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho ông, trị liệu tật chân. Nếu như phẫu thuật tiến hành thuận lợi, sau khi thủ thuật kết thúc, chúng ta vừa lúc có thể thưởng thức tài nấu ăn của Vưu Giai.”
“Tài nấu ăn của Giai Giai rất khá. Chỉ tiếc nó đã lâu rồi không có xuống bếp, lúc này e rằng là ta nhờ được chút ánh sáng của bác sĩ tiểu Trương thôi.” Vưu Thiên Hải nhìn Vưu Giai vừa cười ha hả vừa nói. Sau đó ông vẫy tay phân phó người hầu chuẩn bị phòng.
Tước sĩ Eric tuy rằng nghe không hiểu tiếng Hán nhưng người phiên dịch bên cạnh cũng đem lời đối thoại của mọi người phiên dịch lại cho hắn. Sau khi nghe được Trương Văn Trọng muốn giải phẫu cho Vưu Thiên Hải, vùng lông mày hắn hơi nhướng lên, vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Giải phẫu? Giải phẫu gì có thể chữa lành tật chân của Vưu tiên sinh?”
Ngay lúc này, người hầu đã chuẩn bị phòng xong, quay lại báo với Vưu Thiên Hải.
Vưu Thiên Hải vừa cười vừa nói: “Bác sĩ tiểu Trương, gian phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi. Vừa nghĩ ta rất nhanh có thể đứng lên lần nữa, thật là kích động a.”
Ngay lúc này tước sĩ Eric vẫn còn đang ngạc nhiên bỗng đưa ra một yêu cầu: “Bác sĩ Trương, Vưu tiên sinh, tôi nghĩ muốn xem cuộc phẫu thuật này, không biết các vị có thể đáp ứng không? Tôi biết tôi đưa ra yêu cầu này có chút mạo muội, nhưng tôi thật sự rất muốn biết tật chân của Vưu tiên sinh đến tột cùng là vì sao, bác sĩ Trương sẽ dùng cách nào để phẫu thuật chữa trị. Cho nên xin các vị đừng từ chôi.”
Đối với yêu cầu của tước sĩ Eric, Trương Văn Trọng thật ra cũng không xem là gì, bởi vì hắn không cho rằng vị Eric này chỉ dùng mắt thường mà có thể từ trong tay hắn học trộm được điều gì. Phải biết rằng Nhạc Tử Mẫn có tạo nghệ Trung y sâu đậm nhưng vẫn không thể từ ánh mắt quan sát mà học được điều gì từ hắn. Vì thế người như tước sĩ Eric đối với Trung y không chút hiểu biết, một vị bác sĩ Anh quốc nếu như có thể học trộm được điều gì đó mới đúng là chuyện lạ đó đây!
“Vưu gia gia, ông quyết định đi, tôi thì không có vấn đề gì!” Trương Văn Trọng đem quyền quyết định giao cho Vưu Thiên Hải.
Vưu Thiên Hải có chút do dự, cùng lúc ông cũng không hi vọng có thêm nhiều người biết được tật chân của ông là bởi vì trúng cổ độc mà ra. Mà mặt khác ông cũng cảm thấy thiếu nhân tình của tước sĩ Eric, dù sao bác sĩ Anh quốc này nhiều năm qua cũng không ít lần gọi điện thoại đường dài hỏi thăm tình huống đôi chân của ông. Mặc kệ hắn có mục đích gì, phần quan tâm này cũng làm Vưu Thiên Hải khắc sâu trong tâm khảm.
Người như Vưu Thiên Hải rất có nghĩa khí giang hồ.
Phàm là người có ân với ông, ông đều phải tìm đủ cách hồi báo. Bằng không ông sẽ cảm thấy rất khó chịu. Cho nên sau khi trải qua một phen do dự và đấu tranh tâm lý, cuối cùng ông cũng đồng ý với lời thỉnh cầu của tước sĩ Eric.
Đi vào gian phòng yên tĩnh đã được chuẩn bị tốt, dưới sự giúp đỡ của Vưu Giai và người hầu Vưu Thiên Hải được đưa lên giường nằm giữa phòng.
Trương Văn Trọng đặt hòm thuốc ngay dưới đất, sau đó nhìn đám người hầu nói: “Mọi người đều ra ngoài đi, không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được tiến vào.”
“Tôi có thể lưu lại không?” Vưu Giai hỏi, nàng muốn tận mắt chứng kiến chân của ông nội được Trương Văn Trọng chữa trị thật tốt.
Trương Văn Trọng cũng không có trả lời mà nhìn Vưu Thiên Hải.
Vưu Thiên Hải do dự một lát mới chậm rãi gật đầu nói: “Được rồi, cháu cũng lưu lại đi. Có một số việc cũng nên đến lúc cho các ngươi biết.”
Vài người hầu nhanh chân đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng lại.
Trương Văn Trọng mở hòm thuốc của mình, lấy ra hai hộp kim châm, đặt trên đầu giường của Vưu Thiên Hải. Sau đó lại lấy ra một bình bằng thuỷ tinh, ở bên trong bình đựng một loại dịch thể màu nâu sậm, khi hắn vừa mở nắp bình, một cỗ dược hương thấm tân ruột gan từ trong bình tán ra.
“Đây là thuốc gì mà thơm quá vậy?”
Ánh mắt mọi người đều rời vào bình dược trên tay Trương Văn Trọng, hiếu kỳ suy đoán.
“Bác sĩ Trương, ngày hôm nay ta phải nhờ cậu rồi.” Ánh mắt Vưu Thiên Hải nhìn về phía Trương Văn Trọng tràn ngập chờ mong. Hai chân của ông đã từn đi khắp danh y trên thế giới nhưng đều bó tay hết cách. Nguyên bản ông cho rằng quãng đời còn lại của mình đều phải sống trên xe lăn, nhưng không ngờ Trương Văn Trọng lại cho ông thấy được hy vọng.
Kỳ thật, khi Trương Văn Trọng nói trong buổi tiệc chúc thọ của ông là có thể chữa khỏi hai chân của ông, tuy rằng ông đã đáp ứng cho Trương Văn Trọng trị liệu nhưng trong lòng vẫn không ôm hi vọng quá lớn. Nhưng sau khi tiếp thu sự chữa trị của Trương Văn Trọng, nhất là khi Trương Văn Trọng nói ra bệnh của đôi chân ông là do bị cổ độc tạo thành, trong lòng ông lại một lần nữa khởi lên hy vọng và chờ mong. Thế cho nên ngay lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng, trong giọng nói của ông đều mang theo một chút mong đợi. Bởi vậy có thể nhìn ra, lúc này tâm tình của ông đang kích động cỡ nào.
“Đây là chuyện mà tôi phải làm mà.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Vưu gia gia, ông đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Nếu như có thể, hiện tại chúng ta bắt đầu phẫu thuât.”
Trước sĩ Eric tuy rằng nghe không hiểu tiếng Hán nhưng hắn từ biểu tình và giọng nói của mọi người lại nghe ra được một chút sự tình. Đầu tiên hắn ngạc nhiên nhìn Trương Văn Trọng một phen, sau đó mới hướng Vưu Thiên Hải dò hỏi: “Vưu tiên sinh, lẽ nào nói vị này chính là bác sĩ Trương Văn Trọng trị liệu đôi chân cho ông sao?”
Trước sĩ Eric nói tiếng Anh, người phiên dịch đứng sau lưng hắn lập tức phiên dịch lời hắn ra tiếng Hán.
“Đúng vậy, chính là hắn. HIện tại hai chân của tôi đã khôi phục được một chút tri giác, đây đều là nhờ hắn hốt thuốc Đông Y cho tôi uống mới được vậy.” Khi nói những lời này, tâm tình Vưu Thiên Hải đầy tự hào: “Bệnh mà những chuyên gia về y học của nước ngoài đều bó tay hết cách, cuối cùng cũng phải nhờ vào Trung y của Trung Quốc chúng ta trị liệu. Đây chẳng phải nói rõ y học truyền thống của chúng ta so với những quỷ dương như các vị càng lợi hại hơn sao?”
“Thật là hắn? Hắn cũng còn quá trẻ đi! Vưu tiên sinh, không phải ông đang nói giỡn chứ? Ngày hôm nay không phải ngày Cá Tháng Tư!” Trước sĩ Eric kinh ngạc, không tin nói.
Vưu Thiên Hải hừ một tiếng noi: “Tước sĩ Eric, tôi cũng không nói giỡn với ông, ông có thể không tin tôi, nhưng ông không được nghi ngờ y thuật của bác sĩ tiểu Trương. Trong số các bác sĩ mà tôi từng gặp, y thuật của hắn là giỏi nhất!”
Tước sĩ Eric cũng nhận thấy được lời mình vừa nói đích thật là thiếu thân sĩ, hắn vội vàng giải thích: “Không, tôi cũng không phải không tin ông, cũng không phải hoài nghi y thuật của bác sĩ trương. Chỉ là tuổi tác hắn quá trẻ, làm tôi rât ngạc nhiên. Ông cũng biết, ở Anh quốc người còn trẻ tuổi như hắn còn chưa kịp tốt nghiệp trong trường đại học y khoa, lại càng đừng nói tới có tư cách để chẩn bệnh.”
Tô Hiểu Hồng trợn mắt nhẹ giọng lầm bầm: “Đó là vởi vì Anh quốc các người ngu ngốc thôi.” Kỳ thật nàng cũng biêt đây cũng không phải vấn đề ngu ngốc, ở tại Âu Mỹ, đối với sinh viên y học đều có quy định nghiêm ngặt. Từ thi cử cho đến nhập học rồi đến tốt nghiệp, đến tham gia chuyên khoa thực tập, cho đến cuối cùng có được giấy chứng nhận hành nghề y thường phải mất hơn mười năm, thậm chí còn lâu hơn.
Chính vì nguyên nhân này trước sĩ Eric mới có thể kinh ngạc vì tuổi tác quá trẻ của Trương Văn Trọng. Bởi vì năm nay Trương Văn Trọng cũng chỉ mới từ trường chuyên khoa y học sau ba năm học tốt nghiệp sau đó tham gia công tác, người như vậy vô luận là trong mắt ai đều là thái điểu không có bản lĩnh. Nhưng một người thái điểu như thế không ngờ lại có thể làm cho hai chân của Vưu Thiên Hải khôi phục được tri giác. Chuyện như vậy, theo tước sĩ Eric xem ra chân chính thật sự khó có thể tin được.
Những người khác có thể không biết nhưng tước sĩ Eric lại biết, ngày trước Vưu Thiên Hải đi khắp Châu Âu tìm kiếm danh y, làm giới y học Âu Châu có một chấn động không nhỏ. Điều này cũng không phải bởi vì chân của ông làm rất nhiều chuyên gia lắc đầu, càng bởi vì loại bệnh chân này phi tường kỳ quái. Trước đây chưa từng gặp qua, rất có thể là một loại chứng bệnh mới. Nếu như có thể nghiên cứu ra quá trình bệnh lý cùng phương thức chữa bệnh cho Vưu Thiên Hải, tuy rằng không thể thu được giải Nobel nhưng tên tuổi lọt vào sử sách là không thành vấn đề.
Chính vì nguyên nhân này, sau khi Vưu Thiên Hải rời Châu Âu trở về quốc nội vẫn có rất nhiều chuyên gia y học Âu Châu và các cơ cấu đang nghiên cứu bệnh tình của ông, đồng thời vẫn duy trì liên lạc với ông để có thể đúng lúc biết được sự phát triển của bệnh. Lần này tước sĩ Eric tới Trung Quốc cũng là vì thu được lời mời của đại học y học viện Ung Thành, đến đây làm học thuật giao lưu. Một phương diện khác chính là muốn đến xem tình huống đôi chân của Vưu Thiên Hải. Nhưng làm cho hắn không ngờ, ngay khi hắn vừa đặt chân lên lãnh thổ Trung Quốc chợt nghe được tin Vưu Thiên Hải khôi phục được tri giác đôi chân. Hắn cảm thấy khiếp sợ, trước tiên liền liên lạc với Vưu Thiên Hải, sau đó vội vàng chạy tới đây, đem chuyện ở đại học y học viện Ung Thành ném sang một bên.
Vốn tước sĩ Eric còn tưởng rằng bác sĩ trị liệu cho Vưu Thiên Hải là một y học chuyên gia nổi danh người Trung Quốc, nhưng mà hắn vạn lần không ngờ chính là vị bác sĩ này lại là một người trẻ tuổi không chút thanh danh. Cho nên hắn biểu hiện khiếp sợ và thất thố như vậy cũng có thể hiểu được.
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, mở miệng bật ra một tràng tiếng Anh chuẩn theo khẩu âm Luân Đôn: “Tước sĩ Eric, Trung Quốc có câu ngạn ngữ là ‘Hữu chí không ở tuổi cao, vô chí uổng phí trăm tuổi’, tuy rằng tuổi tác của tôi cũng không lớn nhưng điều này cũng không đại biểu cho y thuật và kinh nghiệm lâm sàng của tôi kém.”
Sau đó hắn không hề để ý tới tuóc sĩ Eric mà nhìn Vưu Thiên Hải nói: “Vưu gia gia, phiền ông cho người chuẩn bị gian phòng yên tĩnh, tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho ông, trị liệu tật chân. Nếu như phẫu thuật tiến hành thuận lợi, sau khi thủ thuật kết thúc, chúng ta vừa lúc có thể thưởng thức tài nấu ăn của Vưu Giai.”
“Tài nấu ăn của Giai Giai rất khá. Chỉ tiếc nó đã lâu rồi không có xuống bếp, lúc này e rằng là ta nhờ được chút ánh sáng của bác sĩ tiểu Trương thôi.” Vưu Thiên Hải nhìn Vưu Giai vừa cười ha hả vừa nói. Sau đó ông vẫy tay phân phó người hầu chuẩn bị phòng.
Tước sĩ Eric tuy rằng nghe không hiểu tiếng Hán nhưng người phiên dịch bên cạnh cũng đem lời đối thoại của mọi người phiên dịch lại cho hắn. Sau khi nghe được Trương Văn Trọng muốn giải phẫu cho Vưu Thiên Hải, vùng lông mày hắn hơi nhướng lên, vô cùng kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Giải phẫu? Giải phẫu gì có thể chữa lành tật chân của Vưu tiên sinh?”
Ngay lúc này, người hầu đã chuẩn bị phòng xong, quay lại báo với Vưu Thiên Hải.
Vưu Thiên Hải vừa cười vừa nói: “Bác sĩ tiểu Trương, gian phòng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi. Vừa nghĩ ta rất nhanh có thể đứng lên lần nữa, thật là kích động a.”
Ngay lúc này tước sĩ Eric vẫn còn đang ngạc nhiên bỗng đưa ra một yêu cầu: “Bác sĩ Trương, Vưu tiên sinh, tôi nghĩ muốn xem cuộc phẫu thuật này, không biết các vị có thể đáp ứng không? Tôi biết tôi đưa ra yêu cầu này có chút mạo muội, nhưng tôi thật sự rất muốn biết tật chân của Vưu tiên sinh đến tột cùng là vì sao, bác sĩ Trương sẽ dùng cách nào để phẫu thuật chữa trị. Cho nên xin các vị đừng từ chôi.”
Đối với yêu cầu của tước sĩ Eric, Trương Văn Trọng thật ra cũng không xem là gì, bởi vì hắn không cho rằng vị Eric này chỉ dùng mắt thường mà có thể từ trong tay hắn học trộm được điều gì. Phải biết rằng Nhạc Tử Mẫn có tạo nghệ Trung y sâu đậm nhưng vẫn không thể từ ánh mắt quan sát mà học được điều gì từ hắn. Vì thế người như tước sĩ Eric đối với Trung y không chút hiểu biết, một vị bác sĩ Anh quốc nếu như có thể học trộm được điều gì đó mới đúng là chuyện lạ đó đây!
“Vưu gia gia, ông quyết định đi, tôi thì không có vấn đề gì!” Trương Văn Trọng đem quyền quyết định giao cho Vưu Thiên Hải.
Vưu Thiên Hải có chút do dự, cùng lúc ông cũng không hi vọng có thêm nhiều người biết được tật chân của ông là bởi vì trúng cổ độc mà ra. Mà mặt khác ông cũng cảm thấy thiếu nhân tình của tước sĩ Eric, dù sao bác sĩ Anh quốc này nhiều năm qua cũng không ít lần gọi điện thoại đường dài hỏi thăm tình huống đôi chân của ông. Mặc kệ hắn có mục đích gì, phần quan tâm này cũng làm Vưu Thiên Hải khắc sâu trong tâm khảm.
Người như Vưu Thiên Hải rất có nghĩa khí giang hồ.
Phàm là người có ân với ông, ông đều phải tìm đủ cách hồi báo. Bằng không ông sẽ cảm thấy rất khó chịu. Cho nên sau khi trải qua một phen do dự và đấu tranh tâm lý, cuối cùng ông cũng đồng ý với lời thỉnh cầu của tước sĩ Eric.
Đi vào gian phòng yên tĩnh đã được chuẩn bị tốt, dưới sự giúp đỡ của Vưu Giai và người hầu Vưu Thiên Hải được đưa lên giường nằm giữa phòng.
Trương Văn Trọng đặt hòm thuốc ngay dưới đất, sau đó nhìn đám người hầu nói: “Mọi người đều ra ngoài đi, không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được tiến vào.”
“Tôi có thể lưu lại không?” Vưu Giai hỏi, nàng muốn tận mắt chứng kiến chân của ông nội được Trương Văn Trọng chữa trị thật tốt.
Trương Văn Trọng cũng không có trả lời mà nhìn Vưu Thiên Hải.
Vưu Thiên Hải do dự một lát mới chậm rãi gật đầu nói: “Được rồi, cháu cũng lưu lại đi. Có một số việc cũng nên đến lúc cho các ngươi biết.”
Vài người hầu nhanh chân đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa phòng lại.
Trương Văn Trọng mở hòm thuốc của mình, lấy ra hai hộp kim châm, đặt trên đầu giường của Vưu Thiên Hải. Sau đó lại lấy ra một bình bằng thuỷ tinh, ở bên trong bình đựng một loại dịch thể màu nâu sậm, khi hắn vừa mở nắp bình, một cỗ dược hương thấm tân ruột gan từ trong bình tán ra.
“Đây là thuốc gì mà thơm quá vậy?”
Ánh mắt mọi người đều rời vào bình dược trên tay Trương Văn Trọng, hiếu kỳ suy đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.