Chương 495: Gạch đá bay ngang, kêu rên thảm thiết.
Ngũ Trí
29/03/2013
Trong tiếng còi cảnh sát chói tại, một chiếc xe cảnh sát gào thét tới, dừng ngay hiện trường quần ẩu phía trước.
Từ trên xe cảnh sát bước xuống, chính là đội trưởng Mã Khuê của đồn cảnh sát Cửu Phong trấn, dù kiến thức của hắn có rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy hiện trường quần ẩu thanh thế lớn trước mắt, sắc mặt trắng bệch da đầu tê dại, nhịn không được run giọng chửi mẹ nó.
Tuy rằng trong lòng đã đánh trống lui binh, nhưng Mã Khuê cũng chỉ đành kiên trì tiến lên. Dù sao mỗi tháng hắn đều lấy được một số tiền từ tay Phiến Lục, nếu xảy ra chuyện lại không hỗ trợ dàn xếp, như vậy cũng không thể nào nói nổi. Huống chỉ quan hệ giữa hắn và Lỗ Quỳ cũng rất tốt, thường ngày đều xưng anh xưng em, lúc này lại càng không thể ngồi yên mặc kệ. Đồng thời. Mã Khuê hiểu rất rõ, Lỗ Quỳ là thủ hạ đắc lực của Phiến Lục, ái tướng tâm phúc, nếu như cứu được hắn ra khỏi tay đám “bạo dân”, như vậy lễ tạ ơn của Phiến Lục tuyệt đối sẽ không ít.
Nghĩ xấp tiền mặt màu sắc rực rỡ cùng con đường làm quan rộng mở, trong lòng Mã Khuê nhất thời mất hết lo lắng, hắn rút súng ra, hướng bầu trời bắn “phanh” một tiếng súng cảnh báo.
Tiếng súng vang lên bất thình lình dọa mọi người nhảy dựng, cũng làm bọn họ không tự chủ được ngừng ngay hành động quần ẩu.
Thấy tiếng súng làm kinh sợ đám “bạo dân”, trong lòng Mã Huê ổn định, dùng ánh mắt băng lãnh quét nhìn mọi người, lớn tiếng quát: “Bọn người các ngươi thực sự là to gan, dám giữa ban ngày tụ chúng đánh nhau! Trong các ngươi ai là đầu lình? Đứng ra cho ta?”
Nhưng tất cả mọi người chỉ lạnh lùng theo dõi hắn, phảng phất hắn chỉ là một tên hề nhảy nhót diễn hài.
Thấy mọi người không phối hợp, lại nhìn thấy đám người Lỗ Quỳ bị đánh đến hoàn toàn biến đối, lửa giận trong lòng Mã Khuê chợt rừng rực lên, lớn tiếng nói: “Không nói phải không? Đều muốn làm kẻ câm điếc à? Tốt, hôm nay ta bắt toàn bộ các ngươi về, ai cũng phải chịu thấm vấn! Ta không tin, tới đồn cảnh sát, miệng các ngươi còn cứng được như bây giờ hay không!” Dứt lời, nhìn dáng vẻ hắn kiêu ngạo bệ vệ, định chuẩn bị cho mấy cảnh sát thân tín cùng đến với hắn động thủ bắt người.
Nhưng ngay lúc này, Trương Văn Trọng chậm rãi từ bên trong khách sạn đi ra. Sau khi lạnh lùng quan sát Mã Khuê một phen, châm chọc nói: “Dùng súng đến uy hiếp dân chúng. Mã đội trưởng, ông thật có quan uy rất lớn a!” Lúc đi ra khách sạn, hắn đã nghe được từ trong miệng mọi người về tên và thân phận của Mã Khuê.
Mã Khuê tự nhiên nghe ra được lời châm chọc của Trương Văn Trọng, nhưng tạm thời bởi vì không biết chính xác thân phận của Trương Văn Trọng, cũng cố nén lửa giận trong lòng không bạo phát, chỉ dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá Trương Văn Trọng, vừa phỏng đoán thân phận của hắn, vừa chất vấn: “Ngươi là người nào? Dang làm gì? Nhìn ngươi rất lạ mắt, hẳn không phải cư dân trong Cửu Phong trấn chúng ta đi?”
Cả khuôn mặt Lỗ Quỳ bị đánh đến sưng lên, đang cố gắng ngẩng đầu, kiệt lực hét lên: “Lão Mã, tiếu tử này là chủ mưu của sự kiện lần này! Chính là hắn, kích động những điêu dân này nháo sự đánh chúng ta! Bắt hắn! Ông mau nhanh bắt hắn lại cho tôi...Ai yêu...” Hắn vừa kêu gào, nhất thời liền chọc giận cư dân Cửu Phong trấn đang đứng bên cạnh, cũng không biết là ai, dùng một cây gậy gõ vào đầu hắn, làm đầu hắn liền tuôn máu, kêu lên thám thiết không ngớt. Cũng may hắn là một võ già, một thân gân cốt đã sớm rèn luyện thật kiên cố. Bằng không, bị mọi người vây đánh lâu như vậy, đã sớm đánh mất cả mạng nhỏ. Làm sao giống như bây giờ, còn có khí lực kêu gào?
Vùng lông mày Mã Khuê nhướng lên, lập tức chĩa họng súng ngay Trương Văn Trọng, lớn tiếng quát: “Hay lắm, nguyên lai là ngươi kích động dân chúng nháo sự lần này, đánh nhau ẩu đả, nhiễu loạn trị an xã hội, nguy hại an toàn sinh mạng quần chúng nhân dân! Ngươi tốt nhất nên bó tay chịu trói, theo chúng ta đến đồn cảnh sát, thành thật khai báo chuyện đã xảy ra!”
“Hay cho câu nhiễu loạn trị an xã hội! Hay cho câu nguy hại an toàn sinh mạng của quần chúng nhân dân! Câu nói vô liêm gì như vậy, ngươi cũng nói ra miệng được? Ngươi không cảm thấy đỏ mặt, không cảm thấy ngượng ngùng?” Trương Văn Trọng cười nhạt, vốn không xem cây súng trong tay hắn vào trong mắt, chỉ nhìn Trần Hi quát: “Lấy súng của bọn họ cho ta!”
“Dạ!” Trần Hi cao giọng đáp, bước nhanh tới trước mặt đám người Mã Khuê, không đợi bọn hắn kịp phục hồi lại tỉnh thần, hai tay xuất ra nhanh như thiểm điện, tước lấy toàn bộ vũ khí của bọn hắn. Một loạt động tác của hắn cực nhanh, đám người Mã Khuê chỉ cảm thấy hoa mắt, cây súng trong tay đã không còn gặp hình bóng.
Cuối cùng Mã Khuê cũng hồi phục lại tỉnh thần, kêu lên sợ hãi: “Các ngươi dám tập cảnh đoạt súng? Các ngươi phạm tội, phải bị ngồi tù...” Hắn còn chưa nói xong, Trần Hi vung tay tát mạnh lên mặt hắn, không chỉ làm nửa mặt hắn sưng lên, đồng thời còn làm hắn té ngửa xuống đất. Không đợi hắn đứng lên, Trần Hi đã dùng súng chĩa vào huyệt Thái Dương của hắn, lạnh lùng nói: “Phạm tội? Ngươi thu nhận hối lộ, cấu kết phần tử xấu, làm ô dù cho bọn hắn hoành hành, lẽ nào không phạm tội sao?” Cùng lúc đó, tay kia của Trần Hi móc ra một giấy chứng nhận, đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ta là người của Cục An Ninh quốc gia, Mã đội trưởng, từ giờ trở đi, ngươi đã chính thức bị bắt. Tốt nhất ngươi phải khai ra hành vi phạm tội mấy năm nay, tranh thủ cơ hội được xử lý khoan hồng.”
Thân phận nhân viên Cục An Ninh quốc gia của Trần Hi, là người của Đặc cần tổ lần trước đến mua Tị Độc Đan đã cho hắn. Ngoại trừ hắn, còn có vài đệ tử Phong Sơn phái cũng có thân phận thuộc Cục An Ninh quốc gia, Trần Nhàn còn có thân phận thành viên Đặc cần tổ. Chuyện này cũng được Trương Văn Trọng gật đầu đồng ý. Nhưng những đệ tử Phong Sơn phái, vô luận ở Cục An Ninh hay Đặc cần tổ cũng chỉ có danh nghĩa mà thôi. Có tiếp thu nhiệm vụ hay không, còn phải hỏi qua ý kiến của Trương Văn Trọng.
“Cục.., cục An Ninh quốc gia?” Mã Khuê bị hoảng sợ đến sắc mặt không còn chút Máu, chớp mắt đã ngất xỉu.
Trần Hi thấy thế sửng sốt, Chẳng đáng lắc đầu nói: “Như vậy đã bị hoảng sợ đến hôn mê? Thật quá vô dụng đi thôi?”
Nhìn thấy Trần Hi dễ dàng chế phục Mã Khuê, nhất thời mọi người hoan hô như sấm, tiếng vỗ tay như gió rít mưa rào vang vọng lên. Trong lúc hoan hô nhảy nhót, mọi người dự định tiếp tục vây quanh đám người Lỗ Quỳ tiếp tục đánh tiếp. Nhìn thấy tĩnh cảnh này, Trương Văn Trọng vội vã kêu dừng tay, dù đám người Lỗ Quỳ đều là võ già, nhưng dù sao cũng thân thể máu thịt, bị mọi người đánh đập thời gian dài, sớm đã như nõ mạnh hết đà. Nếu như tiếp tục xuống phía dưới, chỉ sợ sẽ gây ra tại nạn chết người. Tuy rằng đám người Lỗ Quỳ chết cũng không hết tội, nhưng không thể để cho cư dân trong Cưu Phong trấn hiểm mạng ngươi trên tay.
Dưới sự phân phó của Trương Văn Trọng, cư dân Cửu Phong trấn đều tìm tới dây thừng, trói lại đám người Lỗ Quỳ cùng Mã Khuê. Đương nhiên, trong quá trình trói, cũng có một ít người nhân cơ hội tát hay đá bọn hắn vài cái.
Sau khi trói hết đám người Lỗ Quỳ và Mã Khuê, Trương Văn Trọng gọi người nhà những thợ mỏ tới, dặn dò những chuyện cần chú ý trong quá trình khắng phục của bệnh nhân. Ngay lúc này, vài người hoang mang rối loạn khẳn trương chạy tới, cao giọng hét lên: “Không hay, không hay, đội hộ quáng của Phiến Lục đã tới, người của họ đã sắp tiến vào trong trấn.”
Ba chữ “đội hộ quáng” làm cư dân trong Cửu Phong trấn đồng thời thay đổi sắc mặt.
Thành viên của đội hộ quáng, tất cả đều là võ già do Phiến Lục thu nhận, đều là hạng người hung Ác độc địa, cư dân trong Cửu Phong trấn không ít người bị bọn hắn gây tại họa. Kéo dài lâu ngày, cư dân của thị trấn đối với đội hộ quáng đều phát sinh một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.
Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy đám người Lỗ Quỳ, Mã Khuê bị trói, tuy trong lòng bọn họ còn sợ hãi, nhưng cũng chợt có ý nghĩ phản kháng.
“Đội hộ quáng thì thế nào? Chỉ cần chúng ta đồng tâm hợp lực, không cần sợ bọn hắn!”
“Dù là đám người Lỗ Quỳ, Mã Khuê đều bị chúng ta chế phục, đội hộ quáng, cũng sẽ bị chúng ta chế phục!”
“Theo chân bọn hắn liều mạng!”
“Không sai! Liều mạng!”
Lửa giận cùng oán khí của cư dân Cửu Phong trấn bị áp lực lâu ngày ngay lúc này ầm ầm bạo phát, mọi người đều thoát khỏi sự sợ hãi trong lòng, biến thành chiến ý xung thiên, có chút người chọn lưu thủ tại chỗ, có chút người tứ tán đi, chuẩn bị bắt tay đối phó đội hộ quáng.
Một ngày dân chúng bị tức giận, lực lượng bộc phát đủ làm thiên địa biến sắc!
Trương Văn Trọng dặn Trần Hi: “Cậu đi chiếu cố một chút, đừng để người của đội hộ quáng đánh bị thương mọi người.” Lại lấy ra điện thoại di động, gọi cho Lâm Phong, đem chuyện xảy ra tại Cửu Phong trấn giảng thuật lại cho hắn nghe một lần. Hắn biết, chuyện ở đây xảy ra đã nháo lớn, dù hắn không gọi điện thoại, không được bao lâu, việc này cũng sẽ truyền ra ngoài.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng cũng lo lắng, tự mình chạy tới phương hướng cửa trấn.
Cùng lúc đó, hơn mười thành viên đội hộ quán ngồi trong chiếc xe tải nhẹ chờ đã lái vào Cửu Phong trấn. Làm thành viên đội hộ quáng ngạc nhiên chính là, Cửu Phong trấn hoàn toàn im ắng, cửa hàng hai bên đường cũng hoàn toàn đóng kín cửa.
Tuy rằng ngạc nhiên, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, một thành viên đội hộ quáng càng cuồng vọng cười nói: “Những điêu dân này, sợ là nghe tin tức chúng ta tới, liền sợ đến tè ra quần trốn trong nhà không dám lộ mặt đi?”
Dừng xe một bên, hơn mười thành viên đội hộ quáng từ trên xe bước xuống, tay cầm khảm đao, gậy sắt như chuẩn bị chém giết người.
Ngay khi bọn hắn vừa bước hết xuống xe, từ trên mái nhà hai bên đường, đột nhiên hiện ra một mảnh người rậm rạp, không đợi bọn hắn kịp phản ứng, gạch, đá từ trong tay những người này bay tới, giống như một đám châu chấu, gào thét nện lên trên người thành viên của đội hộ quáng.
Trong khoảng thời gian ngấn, thành viên đội hộ quáng bị ném đến kêu cha gọi mẹ.
Vốn với thể chất của võ giả bọn hắn, không cần e ngại những gạch đá như thế này. Nhưng Trương Văn Trọng phóng ra ngân châm đâm vào huyệt vị bọn hắn, làm năng lực chống đỡ của bọn hắn giảm xuống, bị mưa gạch đá làm đau đớn thống khổ không dứt.
Sau cơn mưa gạch đá, cư dân cầm “vũ khí” trong tay, đột nhiên từ trong những cửa hàng hai bên đường chen chúc lao ra, rống giận nhằm phía bọn hắn, vây quanh trong ngoài ba tầng, hành hung không ngớt.
“Con mẹ nó, lão tử liều mạng với đám điêu dân các ngươi!” Đội trưởng đội hộ quáng không biết bị ai nhét một chiếc giày da vào mồm, mơ hồ rít gào, móc ra một chiếc huy chương đầu sói bằng đồng.
Một đạo quang mang màu máu từ trong huy chương đầu sói bằng đồng phóng xuất
Ra.
“Ngũ phẩm bảo khí?” Trần Hi thất thanh kêu lên sợ hãi, vùng lông mày của Trương Văn Trọng cũng nhướng lên.
Từ trên xe cảnh sát bước xuống, chính là đội trưởng Mã Khuê của đồn cảnh sát Cửu Phong trấn, dù kiến thức của hắn có rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy hiện trường quần ẩu thanh thế lớn trước mắt, sắc mặt trắng bệch da đầu tê dại, nhịn không được run giọng chửi mẹ nó.
Tuy rằng trong lòng đã đánh trống lui binh, nhưng Mã Khuê cũng chỉ đành kiên trì tiến lên. Dù sao mỗi tháng hắn đều lấy được một số tiền từ tay Phiến Lục, nếu xảy ra chuyện lại không hỗ trợ dàn xếp, như vậy cũng không thể nào nói nổi. Huống chỉ quan hệ giữa hắn và Lỗ Quỳ cũng rất tốt, thường ngày đều xưng anh xưng em, lúc này lại càng không thể ngồi yên mặc kệ. Đồng thời. Mã Khuê hiểu rất rõ, Lỗ Quỳ là thủ hạ đắc lực của Phiến Lục, ái tướng tâm phúc, nếu như cứu được hắn ra khỏi tay đám “bạo dân”, như vậy lễ tạ ơn của Phiến Lục tuyệt đối sẽ không ít.
Nghĩ xấp tiền mặt màu sắc rực rỡ cùng con đường làm quan rộng mở, trong lòng Mã Khuê nhất thời mất hết lo lắng, hắn rút súng ra, hướng bầu trời bắn “phanh” một tiếng súng cảnh báo.
Tiếng súng vang lên bất thình lình dọa mọi người nhảy dựng, cũng làm bọn họ không tự chủ được ngừng ngay hành động quần ẩu.
Thấy tiếng súng làm kinh sợ đám “bạo dân”, trong lòng Mã Huê ổn định, dùng ánh mắt băng lãnh quét nhìn mọi người, lớn tiếng quát: “Bọn người các ngươi thực sự là to gan, dám giữa ban ngày tụ chúng đánh nhau! Trong các ngươi ai là đầu lình? Đứng ra cho ta?”
Nhưng tất cả mọi người chỉ lạnh lùng theo dõi hắn, phảng phất hắn chỉ là một tên hề nhảy nhót diễn hài.
Thấy mọi người không phối hợp, lại nhìn thấy đám người Lỗ Quỳ bị đánh đến hoàn toàn biến đối, lửa giận trong lòng Mã Khuê chợt rừng rực lên, lớn tiếng nói: “Không nói phải không? Đều muốn làm kẻ câm điếc à? Tốt, hôm nay ta bắt toàn bộ các ngươi về, ai cũng phải chịu thấm vấn! Ta không tin, tới đồn cảnh sát, miệng các ngươi còn cứng được như bây giờ hay không!” Dứt lời, nhìn dáng vẻ hắn kiêu ngạo bệ vệ, định chuẩn bị cho mấy cảnh sát thân tín cùng đến với hắn động thủ bắt người.
Nhưng ngay lúc này, Trương Văn Trọng chậm rãi từ bên trong khách sạn đi ra. Sau khi lạnh lùng quan sát Mã Khuê một phen, châm chọc nói: “Dùng súng đến uy hiếp dân chúng. Mã đội trưởng, ông thật có quan uy rất lớn a!” Lúc đi ra khách sạn, hắn đã nghe được từ trong miệng mọi người về tên và thân phận của Mã Khuê.
Mã Khuê tự nhiên nghe ra được lời châm chọc của Trương Văn Trọng, nhưng tạm thời bởi vì không biết chính xác thân phận của Trương Văn Trọng, cũng cố nén lửa giận trong lòng không bạo phát, chỉ dùng ánh mắt âm lãnh đánh giá Trương Văn Trọng, vừa phỏng đoán thân phận của hắn, vừa chất vấn: “Ngươi là người nào? Dang làm gì? Nhìn ngươi rất lạ mắt, hẳn không phải cư dân trong Cửu Phong trấn chúng ta đi?”
Cả khuôn mặt Lỗ Quỳ bị đánh đến sưng lên, đang cố gắng ngẩng đầu, kiệt lực hét lên: “Lão Mã, tiếu tử này là chủ mưu của sự kiện lần này! Chính là hắn, kích động những điêu dân này nháo sự đánh chúng ta! Bắt hắn! Ông mau nhanh bắt hắn lại cho tôi...Ai yêu...” Hắn vừa kêu gào, nhất thời liền chọc giận cư dân Cửu Phong trấn đang đứng bên cạnh, cũng không biết là ai, dùng một cây gậy gõ vào đầu hắn, làm đầu hắn liền tuôn máu, kêu lên thám thiết không ngớt. Cũng may hắn là một võ già, một thân gân cốt đã sớm rèn luyện thật kiên cố. Bằng không, bị mọi người vây đánh lâu như vậy, đã sớm đánh mất cả mạng nhỏ. Làm sao giống như bây giờ, còn có khí lực kêu gào?
Vùng lông mày Mã Khuê nhướng lên, lập tức chĩa họng súng ngay Trương Văn Trọng, lớn tiếng quát: “Hay lắm, nguyên lai là ngươi kích động dân chúng nháo sự lần này, đánh nhau ẩu đả, nhiễu loạn trị an xã hội, nguy hại an toàn sinh mạng quần chúng nhân dân! Ngươi tốt nhất nên bó tay chịu trói, theo chúng ta đến đồn cảnh sát, thành thật khai báo chuyện đã xảy ra!”
“Hay cho câu nhiễu loạn trị an xã hội! Hay cho câu nguy hại an toàn sinh mạng của quần chúng nhân dân! Câu nói vô liêm gì như vậy, ngươi cũng nói ra miệng được? Ngươi không cảm thấy đỏ mặt, không cảm thấy ngượng ngùng?” Trương Văn Trọng cười nhạt, vốn không xem cây súng trong tay hắn vào trong mắt, chỉ nhìn Trần Hi quát: “Lấy súng của bọn họ cho ta!”
“Dạ!” Trần Hi cao giọng đáp, bước nhanh tới trước mặt đám người Mã Khuê, không đợi bọn hắn kịp phục hồi lại tỉnh thần, hai tay xuất ra nhanh như thiểm điện, tước lấy toàn bộ vũ khí của bọn hắn. Một loạt động tác của hắn cực nhanh, đám người Mã Khuê chỉ cảm thấy hoa mắt, cây súng trong tay đã không còn gặp hình bóng.
Cuối cùng Mã Khuê cũng hồi phục lại tỉnh thần, kêu lên sợ hãi: “Các ngươi dám tập cảnh đoạt súng? Các ngươi phạm tội, phải bị ngồi tù...” Hắn còn chưa nói xong, Trần Hi vung tay tát mạnh lên mặt hắn, không chỉ làm nửa mặt hắn sưng lên, đồng thời còn làm hắn té ngửa xuống đất. Không đợi hắn đứng lên, Trần Hi đã dùng súng chĩa vào huyệt Thái Dương của hắn, lạnh lùng nói: “Phạm tội? Ngươi thu nhận hối lộ, cấu kết phần tử xấu, làm ô dù cho bọn hắn hoành hành, lẽ nào không phạm tội sao?” Cùng lúc đó, tay kia của Trần Hi móc ra một giấy chứng nhận, đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ta là người của Cục An Ninh quốc gia, Mã đội trưởng, từ giờ trở đi, ngươi đã chính thức bị bắt. Tốt nhất ngươi phải khai ra hành vi phạm tội mấy năm nay, tranh thủ cơ hội được xử lý khoan hồng.”
Thân phận nhân viên Cục An Ninh quốc gia của Trần Hi, là người của Đặc cần tổ lần trước đến mua Tị Độc Đan đã cho hắn. Ngoại trừ hắn, còn có vài đệ tử Phong Sơn phái cũng có thân phận thuộc Cục An Ninh quốc gia, Trần Nhàn còn có thân phận thành viên Đặc cần tổ. Chuyện này cũng được Trương Văn Trọng gật đầu đồng ý. Nhưng những đệ tử Phong Sơn phái, vô luận ở Cục An Ninh hay Đặc cần tổ cũng chỉ có danh nghĩa mà thôi. Có tiếp thu nhiệm vụ hay không, còn phải hỏi qua ý kiến của Trương Văn Trọng.
“Cục.., cục An Ninh quốc gia?” Mã Khuê bị hoảng sợ đến sắc mặt không còn chút Máu, chớp mắt đã ngất xỉu.
Trần Hi thấy thế sửng sốt, Chẳng đáng lắc đầu nói: “Như vậy đã bị hoảng sợ đến hôn mê? Thật quá vô dụng đi thôi?”
Nhìn thấy Trần Hi dễ dàng chế phục Mã Khuê, nhất thời mọi người hoan hô như sấm, tiếng vỗ tay như gió rít mưa rào vang vọng lên. Trong lúc hoan hô nhảy nhót, mọi người dự định tiếp tục vây quanh đám người Lỗ Quỳ tiếp tục đánh tiếp. Nhìn thấy tĩnh cảnh này, Trương Văn Trọng vội vã kêu dừng tay, dù đám người Lỗ Quỳ đều là võ già, nhưng dù sao cũng thân thể máu thịt, bị mọi người đánh đập thời gian dài, sớm đã như nõ mạnh hết đà. Nếu như tiếp tục xuống phía dưới, chỉ sợ sẽ gây ra tại nạn chết người. Tuy rằng đám người Lỗ Quỳ chết cũng không hết tội, nhưng không thể để cho cư dân trong Cưu Phong trấn hiểm mạng ngươi trên tay.
Dưới sự phân phó của Trương Văn Trọng, cư dân Cửu Phong trấn đều tìm tới dây thừng, trói lại đám người Lỗ Quỳ cùng Mã Khuê. Đương nhiên, trong quá trình trói, cũng có một ít người nhân cơ hội tát hay đá bọn hắn vài cái.
Sau khi trói hết đám người Lỗ Quỳ và Mã Khuê, Trương Văn Trọng gọi người nhà những thợ mỏ tới, dặn dò những chuyện cần chú ý trong quá trình khắng phục của bệnh nhân. Ngay lúc này, vài người hoang mang rối loạn khẳn trương chạy tới, cao giọng hét lên: “Không hay, không hay, đội hộ quáng của Phiến Lục đã tới, người của họ đã sắp tiến vào trong trấn.”
Ba chữ “đội hộ quáng” làm cư dân trong Cửu Phong trấn đồng thời thay đổi sắc mặt.
Thành viên của đội hộ quáng, tất cả đều là võ già do Phiến Lục thu nhận, đều là hạng người hung Ác độc địa, cư dân trong Cửu Phong trấn không ít người bị bọn hắn gây tại họa. Kéo dài lâu ngày, cư dân của thị trấn đối với đội hộ quáng đều phát sinh một loại cảm giác sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.
Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy đám người Lỗ Quỳ, Mã Khuê bị trói, tuy trong lòng bọn họ còn sợ hãi, nhưng cũng chợt có ý nghĩ phản kháng.
“Đội hộ quáng thì thế nào? Chỉ cần chúng ta đồng tâm hợp lực, không cần sợ bọn hắn!”
“Dù là đám người Lỗ Quỳ, Mã Khuê đều bị chúng ta chế phục, đội hộ quáng, cũng sẽ bị chúng ta chế phục!”
“Theo chân bọn hắn liều mạng!”
“Không sai! Liều mạng!”
Lửa giận cùng oán khí của cư dân Cửu Phong trấn bị áp lực lâu ngày ngay lúc này ầm ầm bạo phát, mọi người đều thoát khỏi sự sợ hãi trong lòng, biến thành chiến ý xung thiên, có chút người chọn lưu thủ tại chỗ, có chút người tứ tán đi, chuẩn bị bắt tay đối phó đội hộ quáng.
Một ngày dân chúng bị tức giận, lực lượng bộc phát đủ làm thiên địa biến sắc!
Trương Văn Trọng dặn Trần Hi: “Cậu đi chiếu cố một chút, đừng để người của đội hộ quáng đánh bị thương mọi người.” Lại lấy ra điện thoại di động, gọi cho Lâm Phong, đem chuyện xảy ra tại Cửu Phong trấn giảng thuật lại cho hắn nghe một lần. Hắn biết, chuyện ở đây xảy ra đã nháo lớn, dù hắn không gọi điện thoại, không được bao lâu, việc này cũng sẽ truyền ra ngoài.
Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng cũng lo lắng, tự mình chạy tới phương hướng cửa trấn.
Cùng lúc đó, hơn mười thành viên đội hộ quán ngồi trong chiếc xe tải nhẹ chờ đã lái vào Cửu Phong trấn. Làm thành viên đội hộ quáng ngạc nhiên chính là, Cửu Phong trấn hoàn toàn im ắng, cửa hàng hai bên đường cũng hoàn toàn đóng kín cửa.
Tuy rằng ngạc nhiên, bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, một thành viên đội hộ quáng càng cuồng vọng cười nói: “Những điêu dân này, sợ là nghe tin tức chúng ta tới, liền sợ đến tè ra quần trốn trong nhà không dám lộ mặt đi?”
Dừng xe một bên, hơn mười thành viên đội hộ quáng từ trên xe bước xuống, tay cầm khảm đao, gậy sắt như chuẩn bị chém giết người.
Ngay khi bọn hắn vừa bước hết xuống xe, từ trên mái nhà hai bên đường, đột nhiên hiện ra một mảnh người rậm rạp, không đợi bọn hắn kịp phản ứng, gạch, đá từ trong tay những người này bay tới, giống như một đám châu chấu, gào thét nện lên trên người thành viên của đội hộ quáng.
Trong khoảng thời gian ngấn, thành viên đội hộ quáng bị ném đến kêu cha gọi mẹ.
Vốn với thể chất của võ giả bọn hắn, không cần e ngại những gạch đá như thế này. Nhưng Trương Văn Trọng phóng ra ngân châm đâm vào huyệt vị bọn hắn, làm năng lực chống đỡ của bọn hắn giảm xuống, bị mưa gạch đá làm đau đớn thống khổ không dứt.
Sau cơn mưa gạch đá, cư dân cầm “vũ khí” trong tay, đột nhiên từ trong những cửa hàng hai bên đường chen chúc lao ra, rống giận nhằm phía bọn hắn, vây quanh trong ngoài ba tầng, hành hung không ngớt.
“Con mẹ nó, lão tử liều mạng với đám điêu dân các ngươi!” Đội trưởng đội hộ quáng không biết bị ai nhét một chiếc giày da vào mồm, mơ hồ rít gào, móc ra một chiếc huy chương đầu sói bằng đồng.
Một đạo quang mang màu máu từ trong huy chương đầu sói bằng đồng phóng xuất
Ra.
“Ngũ phẩm bảo khí?” Trần Hi thất thanh kêu lên sợ hãi, vùng lông mày của Trương Văn Trọng cũng nhướng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.