Chương 112: Không phải đâu, ngài thật sự muốn đi sao?
Ngũ Trí
29/03/2013
Đi ra khỏi phòng y tế trường học, Trần Khải còn không quên quay đầu lại nhìn hướng phòng khám bệnh của Trương Văn Trọng phun ra ngụm nước bọt, phẫn nộ mắng: “Ngươi bất quá chỉ là một giáo y nho nhỏ mà thôi, thật đúng là tự xem mình là một nhân vật thành thị rồi? Không cho tước sĩ Eric mặt mũi còn chưa tính, không ngờ còn làm trò ngay trước mặt nhiều học sinh như vậy mà chống đối ta, suýt chút làm cho ta không xuống đài được. Hừ, thật khi dễ ta không trị được ngươi sao? Chờ coi đi. Ta sẽ gọi điện thoại cho Hồ Cương để hắn tới thu thập ngươi!”
Mắng xong vài tiếng, tâm tình của Trần Khải cũng tốt hơn không ít, hắn xoay người bước nhanh về hướng học viện. Tuy rằng Trương Văn Trọng không có hứng thú đối với buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu y học lần này, thế nhưng hắn lại rất coi trọng. Bởi vì ở trong mắt của hắn, buổi giao lưu nghiên cứu y học lần này đều có liên quan tới danh tiếng cùng tiền đồ sau này của hẳn.
Trẩn Khải cũng không biết, ngay khi hắn vừa bỏ đi ra khỏi phòng y tế, bên trong phòng của Trương Văn Trọng liền bộc phát ra một trận vỗ tay cũng ủng hộ. Những học sinh đang xếp hàng chờ khám bệnh trong phòng làm việc của hắn, thấy hắn đều vì họ mà cự tuyệt tham gia buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu y học, lại còn chống đối phó chủ nhiệm Trần Khải của phòng giảng dạy viện khoa học y học, trong lòng vừa cảm kích vừa sùng kính, đều vỗ tay ủng hộ hắn, nói:
“Anh hùng ca, tôi bội phục anh.”
“Bác sĩ Trương anh thật không hỗ là thần tượng của tôi. Thật quá ngưu! Quá nam nhân.”
“Tỷ phát hiện, tỷ triệt để mê luyến anh rồi. Úc, trời ạ, tỷ lớn như vậy cho tới bây giờ còn chưa mê luyến qua ai đâu! Bác sĩ Trương, Trương ca ca, nếu không anh theo tỷ đi đi?”
Nhìn thấy những học sinh càng nói càng hưng phấn, càng nói càng có tư thế thái quá, Trương Văn Trọng phải cười khổ ngăn cản: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng đem tôi ra nói giỡn nữa. Hiện tại nên đến phiên ai xem bệnh đây? Nhanh lên qua ngồi.”
Khi Trần Khải đi vào hội trường giao lưu nghiên cứu thảo luận y học, buổi thảo luận cũng đã sớm bắt đầu, Lưu phó viện trưởng y học viện làm người chủ trì đang nói chuyện, nhìn thấy Trẩn Khải một mình đi vào, trên mặt viện trưởng y học viện của đại học Ung Thành Ngô Thủ Chí hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vẫy vẫy tay, gọi Trần Khải đến bên người.
Ngô Thủ Chí năm nay đã sáu bảy mươi tuổi, mái tóc trắng xóa cả đầu làm hắn nhìn qua cực kỳ tinh thần. Tuy rằng đã sáu bảy mười tuổi, thế nhưng thân thể và trạng huống của hắn cũng còn rất tốt. Hắn xuất thân từ trung y thế gia, đối với việc dưỡng thân thật lành nghề và cực kỳ coi trọng. Cho nên hiện tại tuy rằng hắn đã sáu bảy mươi tuổi, thân thể và trạng huống tinh thần còn tốt hơn cả những trung niên nhân chỉ có bốn mươi tuổi.
Dáng dấp Ngô Thủ Chí quanh năm đều luôn mỉm cười. Rất ít người có thể nhìn thấy được vẻ giận dữ trên gương mặt của hắn. Bình thường hắn rất thích nói một câu cửa miệng: “Cười một lần, trẻ mười năm.” Nhưng một người chuyên cười tủm tỉm, nhìn thật giống một vị lão ông chuyên đem chim đi dạo công viên hay thích uống trà đấu cờ bên nhà hàng xóm, lại thu được sự bảo đảm bộ nhân lực tài nguyên và xã hội, vệ sinh bộ cùng quốc gia trung y dược quản lý cục liên hợp trao tặng “ đại sư y học
Trung Quốc” xưng hô, đồng thời còn được đãi ngộ cấp tỉnh bộ. Một người có được vinh dự như vậy, ở trong phạm vi toàn quốc, cũng chi có ba mươi người, đều là chuyên gia y học hàng thật giá thật.
Trần Khải luôn có chí cao khí ngang ngay trước mặt Trương Văn Trọng, nhưng ở ngay trước mặt Ngô Thủ Chí, cũng khúm núm giống như một lão thái giám ở ngay trước mặt lão phật gia. Hắn chạy chậm tới bên cạnh Ngô Thủ Chí, cúi người, vẻ mặt đầy dáng tươi cười nịnh nọt, còn thiếu chút muốn quỳ luôn xuống hô to “Lão phật gia cát tường lão phật gia thỉnh phân phó” gì gì đó.
“Viện trưởng, ngài có gì phân phó?” Trẩn Khải cẩn cẩn thận thận hỏi.
“Anh không phải đi thỉnh người sao? Thế nào lại một mình trở về?” Ngô Thủ Chí cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi đi thỉnh rồi. Thế nhưng người nọ không muốn tới. Giáo y tên Trương Văn Trọng kia nói, hắn đối với buổi giao lưu học thuật nghiên cứu cùng thảo luận y học nàycũng không cảm thấy hứng thú. Hắn còn nói đem thời gian tham gia buổi hội nghị còn không bằng đem khám thêm cho vài người bệnh nhân. Đồng thời hắn còn nói, nếu nhưtước sĩ Eric muốn gặp hắn, phải tự mình đến phòng y tế trường đại học.” Trần Khải đối với Trương Văn Trọng không có nữa điểm hảo cảm cho nên ở ngay trước mặt Ngô Thủ Chí lại thêm mắm dặm muối đem lời nói của Trương Văn Trọng thuật lại một lần.
“Hắn nói không có hứng thú tới tham gia buổi thảo luận nghiên cứu y học này sao?” Ngô Thủ Chí vẫn cười tủm tỉm, nhưng trong mắt đã hiện lên một đạo tinh mang dị dạng.
Trần Khải cố sức gật đầu, châm ngòi thổi gió nói: “Đúng vậy, viện trưởng ông thế nhưng không có nhìn thấy, người kia lúc đó cuồng vọng cỡ nào. Hừ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều chuyên gia, thế nhưng còn không có người giống như tên giáo y này cuồng vọng tới như vậy, thật sự là không biết tốt xấu.”
Ngô Thủ Chí cũng không vì Trần Khải gây xích mích mà đối với Trương Văn Trọng sản sinh ý kiến, hắn cười tủm tỉm nói: “Tôi chỉ nghĩ hắn rất thú vị. Kỳ thực, tôi cũng không có hứng thú tham gia buổi thảo luận nghiên cứu y học này, thế nhưng bởi vì để đề cao danh tiếng của y học viện chúng ta, để nhượng tin tức truyền thông chú ý về học viện chúng ta một chút, để mặt trên cấp cho chúng ta thêm chút kinh phí khoa nghiên cứu, dù lòng tôi không muốn, cũng đành phải tới tham gia, từ điểm này mà nói tôi cũng có ý kiến giống hắn.”
“Ách.” Trần Khải trợn tròn mắt, hắn thật không ngờ Ngô Thủ Chí lại nói ra những lời như vậy.
Lúc này, tước sĩ Eric ngồi bên cạnh Ngô Thủ Chí, sau khi nghe được người phiên dịch nói lại, được biết đoạn đối thoại giữa Trần Khải và Ngô Thủ Chí. Hắn vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Trương nói không sai. Bác sĩ đích thật phải xem bệnh nhân là hang đầu, chuyện này đều do tôi, tôi không nên ngay tại thời gian hắn đang khám bệnh cho bệnh nhân, lại thỉnh tới tham gia buổi giao lưu thảo luận. Ân, như thế này, đợi buổi
giao lưu thảo luận chấm dứt, tôi sẽ gặp hắn để xin lỗi.”
Những lời này của tước sĩ Eric vừa ra khỏi miệng, làm cho Trần Khải triệt để ngây dại.
“Xin lỗi?”
“Tước sĩ Eric không ngờ lại nói, muốn đích thân đến nơi xin lỗi với tên giáo y nho nhỏ kia? Ta...ta không có nghe lầm chứ?”
Trần Khải nhịn không được hoài nghi, chính mình có phải bị bệnh huyễn thính(nghe nhầm) hay không. Bằng không như thế nào lại nghe được lời nói khó có thế tin đến như vậy?
Ngô Thủ Chí cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn biết, tước sĩ Eric tuy nhìn qua đối với bất luận kẻ nào cũng nho nhã lễ độ, thế nhưng từ trong bản chất của hắn, cũng ẩn chứa một cỗ ngạo khí chỉ có người Anh mới có.
Hiện tại, nếu hắn nói ra lời muốn đến tận nơi để xin lỗi, nói cách khác, giáo y Trương Văn Trọng kia ở trong lòng hắn chiếm địa vị cực lớn.
Ngô Thủ Chí đối với Trương Văn Trọng liền sinh ra một tia hiếu kỳ, hắn nhìn Trần Khải dò hỏi: “Trương Văn Trọng kia đến tột cũng là ai?”
Trần Khải lộ vẻ mặt chẳng đáng nói: “Chính là một người giáo y của phòng y tế trong trường đại học chúng ta, tuổi còn trẻ, đại khái khoảng hai mươi tuổi, phòng chừng tốt nghiệp từ một y học chuyên khoa viện, cũng không biết có được giấy chứng nhận bác sĩ hay không.”
Ngô Thủ Chí khẽ lắc đầu, cũng không tin tưởng theo lời Trần Khải, nếu như Trương Văn Trọng thật sự chỉ đơn giản như vậy, thì tước sĩ Eric cũng sẽ không coi trọng hắn đến như thế.
“Tôi có nghe nói, danh dự phó viện trưởng của y học viện chúng ta, phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành, Nhạc giáo thụ cũng từng an bài một người trẻ tuổi tên là Trương Văn Trọng làm trợ giáo cho hắn. Hình như Trương Văn Trọng kia cũng làm việc trong phòng y tế của trường đại học.” Lúc này, một vị chủ nhiệm của y học viên chợt nói. Sau đó hắn lại hỏi Trần Khải: “Ai, Trần phó chủ nhiệm bên trong phòng y tế của trường chúng ta có mấy bác sĩ tên Trương Văn Trọng?”
Trần Khải thế nào cũng không có nghĩ đến, Trương Văn Trọng không chỉ tạo nên quan hệ với tước sĩ Eric, không ngờ còn có liên quan tới phó viện trưởng danh dự của học viện Nhạc Tử Mẫn. Trong sự khiếp sợ, hắn nhịn không được thầm nghĩ: “Người này cũng thật có cửa quá đi? Nếu ta có được cửa lớn như vậy, không thăng chức thật nhanh mới là lạ!”
Vừa nghe được vị chủ nhiệm hỏi, hắn mấp máy môi, cuối cùng hồi đáp một câu: “Hình như chỉ có một mình hắn thôi.”
“Ác? Lão Nhạc để Trương Văn Trọng này làm trợ giáo cho hắn?” Trên mặt Ngô Thủ Chí lần thứ hai hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn và Nhạc Tử Mẫn cũng có giao tình nhiều năm tự nhiên là biết Nhạc Tử Mẫn chủ trương dạy học lâm sàng. Cho nên những bác sĩ hắn đưa theo đều làm nghề y bên trong bệnh viên Ung Thành. Thế nhưng hiện tại hắn lại cho một giáo y bên trong phòng y tế trường đại học đi làm trợ giáo cho hắn, thế nhưng còn là chức trợ giáo chỉ lãnh lương mà không cần làm việc.
“Trương Văn Trọng này thực sự là ngày càng thú vị.” Trên mặt Ngô Thủ Chí lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười. Hứng thú của hắn đối với Trương Văn Trọng cũng càng lúc càng lớn.
Buổi giao lưu học thuật nghiên cứu thảo luận y học cũng được tiến hành trôi chảy. Cũng không bởi vì tiểu nhạc đệm mà xảy ra sơ xuất gì. Tới gần buổi trưa, do người chủ trì tuyên bố tạm thời ngưng họp, cùng nhau ra xe đến một nhà hàng xa hoa tên là Ngọc Kiều tửu gia để dùng cơm.
Những học giả tham gia giao lưu nghiên cứu thảo luận đi ra hội trường, có người ngồi xe đến Ngọc Kiều tửu gia. Có người tiếp thu phỏng vấn của ký giả truyền thong còn có người lấy ra máy chụp hình chụp ảnh lưu niệm chung quanh.
Trần Khải thuộc về nhóm cuối cùng, hắn trước tiên tìm đến tước sĩ Eric, vẻ mặt cười lấy lòng dùng tiếng Anh thỉnh cầu: “Tước sĩ Eric tôn kính, tôi có thể cùng ngài chụp chung một tấm ảnh lưu niệm không?”
“Đương nhiên là được.” Tước sĩ Eric gật đầu đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.
Trần Khải vui mừng vội vã nhét máy chụp hình vào trong tay người phiên dịch, đứng bên cạnh tước sĩ Eric làm ra dáng dấp như rất quen thuộc thân thiết.
Đợi khi người phiên dịch chụp hình xong cho hai người họ, Trần Khải tiếp nhận máy chụp hình nhìn xem thỏa mãn gật đầu, lại định đi tìm chuyên gia y học nước ngoài khác để chụp hình chung nhưng ngay lúc này tước sĩ Eric lại kéo hắn lại, đưa ra một yêu cầu: “Trần tiên sinh, không biết anh có thể đưa tôi đi gặp mặt bác sĩ Trương Văn Trọng hay không?”
“A?” Trần Khải kinh ngạc há to miệng, ngây người nhìn vị viện sĩ học viện y học hoàng gia Anh quốc, tước sĩ Anh quốc, y học chuyên gia nổi danh quốc tế Eric một lúc, mới lao lực nghẹn ra được một câu nói: “Không phải đâu, ngài thật sự muốn đi sao?”
Mắng xong vài tiếng, tâm tình của Trần Khải cũng tốt hơn không ít, hắn xoay người bước nhanh về hướng học viện. Tuy rằng Trương Văn Trọng không có hứng thú đối với buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu y học lần này, thế nhưng hắn lại rất coi trọng. Bởi vì ở trong mắt của hắn, buổi giao lưu nghiên cứu y học lần này đều có liên quan tới danh tiếng cùng tiền đồ sau này của hẳn.
Trẩn Khải cũng không biết, ngay khi hắn vừa bỏ đi ra khỏi phòng y tế, bên trong phòng của Trương Văn Trọng liền bộc phát ra một trận vỗ tay cũng ủng hộ. Những học sinh đang xếp hàng chờ khám bệnh trong phòng làm việc của hắn, thấy hắn đều vì họ mà cự tuyệt tham gia buổi hội nghị thảo luận nghiên cứu y học, lại còn chống đối phó chủ nhiệm Trần Khải của phòng giảng dạy viện khoa học y học, trong lòng vừa cảm kích vừa sùng kính, đều vỗ tay ủng hộ hắn, nói:
“Anh hùng ca, tôi bội phục anh.”
“Bác sĩ Trương anh thật không hỗ là thần tượng của tôi. Thật quá ngưu! Quá nam nhân.”
“Tỷ phát hiện, tỷ triệt để mê luyến anh rồi. Úc, trời ạ, tỷ lớn như vậy cho tới bây giờ còn chưa mê luyến qua ai đâu! Bác sĩ Trương, Trương ca ca, nếu không anh theo tỷ đi đi?”
Nhìn thấy những học sinh càng nói càng hưng phấn, càng nói càng có tư thế thái quá, Trương Văn Trọng phải cười khổ ngăn cản: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng đem tôi ra nói giỡn nữa. Hiện tại nên đến phiên ai xem bệnh đây? Nhanh lên qua ngồi.”
Khi Trần Khải đi vào hội trường giao lưu nghiên cứu thảo luận y học, buổi thảo luận cũng đã sớm bắt đầu, Lưu phó viện trưởng y học viện làm người chủ trì đang nói chuyện, nhìn thấy Trẩn Khải một mình đi vào, trên mặt viện trưởng y học viện của đại học Ung Thành Ngô Thủ Chí hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vẫy vẫy tay, gọi Trần Khải đến bên người.
Ngô Thủ Chí năm nay đã sáu bảy mươi tuổi, mái tóc trắng xóa cả đầu làm hắn nhìn qua cực kỳ tinh thần. Tuy rằng đã sáu bảy mười tuổi, thế nhưng thân thể và trạng huống của hắn cũng còn rất tốt. Hắn xuất thân từ trung y thế gia, đối với việc dưỡng thân thật lành nghề và cực kỳ coi trọng. Cho nên hiện tại tuy rằng hắn đã sáu bảy mươi tuổi, thân thể và trạng huống tinh thần còn tốt hơn cả những trung niên nhân chỉ có bốn mươi tuổi.
Dáng dấp Ngô Thủ Chí quanh năm đều luôn mỉm cười. Rất ít người có thể nhìn thấy được vẻ giận dữ trên gương mặt của hắn. Bình thường hắn rất thích nói một câu cửa miệng: “Cười một lần, trẻ mười năm.” Nhưng một người chuyên cười tủm tỉm, nhìn thật giống một vị lão ông chuyên đem chim đi dạo công viên hay thích uống trà đấu cờ bên nhà hàng xóm, lại thu được sự bảo đảm bộ nhân lực tài nguyên và xã hội, vệ sinh bộ cùng quốc gia trung y dược quản lý cục liên hợp trao tặng “ đại sư y học
Trung Quốc” xưng hô, đồng thời còn được đãi ngộ cấp tỉnh bộ. Một người có được vinh dự như vậy, ở trong phạm vi toàn quốc, cũng chi có ba mươi người, đều là chuyên gia y học hàng thật giá thật.
Trần Khải luôn có chí cao khí ngang ngay trước mặt Trương Văn Trọng, nhưng ở ngay trước mặt Ngô Thủ Chí, cũng khúm núm giống như một lão thái giám ở ngay trước mặt lão phật gia. Hắn chạy chậm tới bên cạnh Ngô Thủ Chí, cúi người, vẻ mặt đầy dáng tươi cười nịnh nọt, còn thiếu chút muốn quỳ luôn xuống hô to “Lão phật gia cát tường lão phật gia thỉnh phân phó” gì gì đó.
“Viện trưởng, ngài có gì phân phó?” Trẩn Khải cẩn cẩn thận thận hỏi.
“Anh không phải đi thỉnh người sao? Thế nào lại một mình trở về?” Ngô Thủ Chí cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi đi thỉnh rồi. Thế nhưng người nọ không muốn tới. Giáo y tên Trương Văn Trọng kia nói, hắn đối với buổi giao lưu học thuật nghiên cứu cùng thảo luận y học nàycũng không cảm thấy hứng thú. Hắn còn nói đem thời gian tham gia buổi hội nghị còn không bằng đem khám thêm cho vài người bệnh nhân. Đồng thời hắn còn nói, nếu nhưtước sĩ Eric muốn gặp hắn, phải tự mình đến phòng y tế trường đại học.” Trần Khải đối với Trương Văn Trọng không có nữa điểm hảo cảm cho nên ở ngay trước mặt Ngô Thủ Chí lại thêm mắm dặm muối đem lời nói của Trương Văn Trọng thuật lại một lần.
“Hắn nói không có hứng thú tới tham gia buổi thảo luận nghiên cứu y học này sao?” Ngô Thủ Chí vẫn cười tủm tỉm, nhưng trong mắt đã hiện lên một đạo tinh mang dị dạng.
Trần Khải cố sức gật đầu, châm ngòi thổi gió nói: “Đúng vậy, viện trưởng ông thế nhưng không có nhìn thấy, người kia lúc đó cuồng vọng cỡ nào. Hừ, tôi đã nhìn thấy rất nhiều chuyên gia, thế nhưng còn không có người giống như tên giáo y này cuồng vọng tới như vậy, thật sự là không biết tốt xấu.”
Ngô Thủ Chí cũng không vì Trần Khải gây xích mích mà đối với Trương Văn Trọng sản sinh ý kiến, hắn cười tủm tỉm nói: “Tôi chỉ nghĩ hắn rất thú vị. Kỳ thực, tôi cũng không có hứng thú tham gia buổi thảo luận nghiên cứu y học này, thế nhưng bởi vì để đề cao danh tiếng của y học viện chúng ta, để nhượng tin tức truyền thông chú ý về học viện chúng ta một chút, để mặt trên cấp cho chúng ta thêm chút kinh phí khoa nghiên cứu, dù lòng tôi không muốn, cũng đành phải tới tham gia, từ điểm này mà nói tôi cũng có ý kiến giống hắn.”
“Ách.” Trần Khải trợn tròn mắt, hắn thật không ngờ Ngô Thủ Chí lại nói ra những lời như vậy.
Lúc này, tước sĩ Eric ngồi bên cạnh Ngô Thủ Chí, sau khi nghe được người phiên dịch nói lại, được biết đoạn đối thoại giữa Trần Khải và Ngô Thủ Chí. Hắn vừa cười vừa nói: “Bác sĩ Trương nói không sai. Bác sĩ đích thật phải xem bệnh nhân là hang đầu, chuyện này đều do tôi, tôi không nên ngay tại thời gian hắn đang khám bệnh cho bệnh nhân, lại thỉnh tới tham gia buổi giao lưu thảo luận. Ân, như thế này, đợi buổi
giao lưu thảo luận chấm dứt, tôi sẽ gặp hắn để xin lỗi.”
Những lời này của tước sĩ Eric vừa ra khỏi miệng, làm cho Trần Khải triệt để ngây dại.
“Xin lỗi?”
“Tước sĩ Eric không ngờ lại nói, muốn đích thân đến nơi xin lỗi với tên giáo y nho nhỏ kia? Ta...ta không có nghe lầm chứ?”
Trần Khải nhịn không được hoài nghi, chính mình có phải bị bệnh huyễn thính(nghe nhầm) hay không. Bằng không như thế nào lại nghe được lời nói khó có thế tin đến như vậy?
Ngô Thủ Chí cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn biết, tước sĩ Eric tuy nhìn qua đối với bất luận kẻ nào cũng nho nhã lễ độ, thế nhưng từ trong bản chất của hắn, cũng ẩn chứa một cỗ ngạo khí chỉ có người Anh mới có.
Hiện tại, nếu hắn nói ra lời muốn đến tận nơi để xin lỗi, nói cách khác, giáo y Trương Văn Trọng kia ở trong lòng hắn chiếm địa vị cực lớn.
Ngô Thủ Chí đối với Trương Văn Trọng liền sinh ra một tia hiếu kỳ, hắn nhìn Trần Khải dò hỏi: “Trương Văn Trọng kia đến tột cũng là ai?”
Trần Khải lộ vẻ mặt chẳng đáng nói: “Chính là một người giáo y của phòng y tế trong trường đại học chúng ta, tuổi còn trẻ, đại khái khoảng hai mươi tuổi, phòng chừng tốt nghiệp từ một y học chuyên khoa viện, cũng không biết có được giấy chứng nhận bác sĩ hay không.”
Ngô Thủ Chí khẽ lắc đầu, cũng không tin tưởng theo lời Trần Khải, nếu như Trương Văn Trọng thật sự chỉ đơn giản như vậy, thì tước sĩ Eric cũng sẽ không coi trọng hắn đến như thế.
“Tôi có nghe nói, danh dự phó viện trưởng của y học viện chúng ta, phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn của bệnh viện Ung Thành, Nhạc giáo thụ cũng từng an bài một người trẻ tuổi tên là Trương Văn Trọng làm trợ giáo cho hắn. Hình như Trương Văn Trọng kia cũng làm việc trong phòng y tế của trường đại học.” Lúc này, một vị chủ nhiệm của y học viên chợt nói. Sau đó hắn lại hỏi Trần Khải: “Ai, Trần phó chủ nhiệm bên trong phòng y tế của trường chúng ta có mấy bác sĩ tên Trương Văn Trọng?”
Trần Khải thế nào cũng không có nghĩ đến, Trương Văn Trọng không chỉ tạo nên quan hệ với tước sĩ Eric, không ngờ còn có liên quan tới phó viện trưởng danh dự của học viện Nhạc Tử Mẫn. Trong sự khiếp sợ, hắn nhịn không được thầm nghĩ: “Người này cũng thật có cửa quá đi? Nếu ta có được cửa lớn như vậy, không thăng chức thật nhanh mới là lạ!”
Vừa nghe được vị chủ nhiệm hỏi, hắn mấp máy môi, cuối cùng hồi đáp một câu: “Hình như chỉ có một mình hắn thôi.”
“Ác? Lão Nhạc để Trương Văn Trọng này làm trợ giáo cho hắn?” Trên mặt Ngô Thủ Chí lần thứ hai hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn và Nhạc Tử Mẫn cũng có giao tình nhiều năm tự nhiên là biết Nhạc Tử Mẫn chủ trương dạy học lâm sàng. Cho nên những bác sĩ hắn đưa theo đều làm nghề y bên trong bệnh viên Ung Thành. Thế nhưng hiện tại hắn lại cho một giáo y bên trong phòng y tế trường đại học đi làm trợ giáo cho hắn, thế nhưng còn là chức trợ giáo chỉ lãnh lương mà không cần làm việc.
“Trương Văn Trọng này thực sự là ngày càng thú vị.” Trên mặt Ngô Thủ Chí lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười. Hứng thú của hắn đối với Trương Văn Trọng cũng càng lúc càng lớn.
Buổi giao lưu học thuật nghiên cứu thảo luận y học cũng được tiến hành trôi chảy. Cũng không bởi vì tiểu nhạc đệm mà xảy ra sơ xuất gì. Tới gần buổi trưa, do người chủ trì tuyên bố tạm thời ngưng họp, cùng nhau ra xe đến một nhà hàng xa hoa tên là Ngọc Kiều tửu gia để dùng cơm.
Những học giả tham gia giao lưu nghiên cứu thảo luận đi ra hội trường, có người ngồi xe đến Ngọc Kiều tửu gia. Có người tiếp thu phỏng vấn của ký giả truyền thong còn có người lấy ra máy chụp hình chụp ảnh lưu niệm chung quanh.
Trần Khải thuộc về nhóm cuối cùng, hắn trước tiên tìm đến tước sĩ Eric, vẻ mặt cười lấy lòng dùng tiếng Anh thỉnh cầu: “Tước sĩ Eric tôn kính, tôi có thể cùng ngài chụp chung một tấm ảnh lưu niệm không?”
“Đương nhiên là được.” Tước sĩ Eric gật đầu đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.
Trần Khải vui mừng vội vã nhét máy chụp hình vào trong tay người phiên dịch, đứng bên cạnh tước sĩ Eric làm ra dáng dấp như rất quen thuộc thân thiết.
Đợi khi người phiên dịch chụp hình xong cho hai người họ, Trần Khải tiếp nhận máy chụp hình nhìn xem thỏa mãn gật đầu, lại định đi tìm chuyên gia y học nước ngoài khác để chụp hình chung nhưng ngay lúc này tước sĩ Eric lại kéo hắn lại, đưa ra một yêu cầu: “Trần tiên sinh, không biết anh có thể đưa tôi đi gặp mặt bác sĩ Trương Văn Trọng hay không?”
“A?” Trần Khải kinh ngạc há to miệng, ngây người nhìn vị viện sĩ học viện y học hoàng gia Anh quốc, tước sĩ Anh quốc, y học chuyên gia nổi danh quốc tế Eric một lúc, mới lao lực nghẹn ra được một câu nói: “Không phải đâu, ngài thật sự muốn đi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.