Chương 266: Sợ rồi.
Ngũ Trí
01/04/2013
Sáng sớm, trong phòng nghị sự của nhà thờ lớn Westminster, hai mươi bốn bị thánh công hội giáo chủ trong thượng nghị viện Anh quốc, cũng đã sớm có mặt đầy đủ trong căn phòng nghị sự có lịch sử lâu đời này của giáo hội.
Bọn họ hiển nhiên cũng vì nhận được tin nửa đêm có người xông vào viện bảo tàng Anh, giết chết tinh linh ngàn năm trong tranh Gwen Nawelle, cho nên lúc ngồi nói chuyện, trên mặt hiện rõ vẻ khiếp sợ và khó tin.
"Này, các ngươi có nghe gì không? Có người xông vào viện bảo tàng Anh, còn giết cả tinh linh trong tranh Gwen Nawelle nữa!"
"Nếu không nghe được tin này thì đêm hôm khuya khoắt ta chạy tới đây làm gì. Hắc, các ngươi có biết ai làm chuyện này không? Tinh linh trong tranh Gwen Nawelle chính là tinh linh đã sống cả ngàn năm, không chỉ có tu vi ma pháp cực cao, hơn nữa còn có thể triệu hoán vong linh kỵ sĩ Lancelot, ngoài ra, ả còn có một đám thạch tượng quỷ và thanh đồng khôi lỗi. Ta thực khó mà tưởng tượng được, trên thế giới hiện tại còn có ai có thể giết được ả."
"Có thể là những tên lòng tham không đáy, ngồi không ăn bám của tòa thánh Vatican kia giở trò quỷ không? Với thực lực của bọn họ, muốn giết Gwen Nawelle cũng không phải không thể."
"Rất có thể, những tên của tòa thánh Vatican kia gần đây vẫn dốc sức xúi giục người của chúng ta, không chỉ để giáo đồ và mục sư của chúng ta chuyển sang đầu nhập phe họ, thậm chí còn hấp dẫn một số giáo chủ tín ngưỡng không kiên định của chúng ta. Cho nên, lần này việc của viện bảo tàng Anh, nói không chừng là Vatican muốn giết gà dọa khỉ, muốn dùng vũ lực huyền diệu của họ, bức bách càng nhiều giáo đồ và nhân viên thần chức của chúng ta, chuyển sang phe cánh của họ."
"Đây là xâm lược, trần trụi là xâm lược! Những tên Vatican này đang xâm lược chúng ta! Phản kích, chúng ta nhất định phải phản kích! Nhất định phải đánh thắng trận chiến tôn giáo với Vatican, mới có thể bảo vệ được đại bản doanh của chúng ta ở Anh, mới có thể củng cố thế lực chúng ta vất vả thành lập trong toàn cầu, mới có thể để mọi người biết, thánh công hội chúng ta, có thực lực thay thế được Vatican!"
"Ta cảm thấy chuyện này không hẳn là do Vatican làm. Bọn họ dù muốn nhắm vào chúng ta, cũng không cần hướng mục tiêu tới viện bảo tàng Anh chứ. Đó sẽ liên lụy đến vấn đề chính trị. Trừ khi Vatican không cố kỵ chính phủ Anh nữa, cũng không để ý đến dư luận lên án."
"Ngươi thì biết gì? Sau lưng của đấu tranh tôn giáo, luôn ẩn tàng đấu tranh chính trị đó!"
Ngay lúc các giáo chủ nghị luận không ngời, Canterbury Paredes đại giáo chủ mặc giáo hoàng trường bào, cầm giáo hoàng quyền trượng, cùng nhân vật thứ hai của thánh công hội York đại giáo chủ, bước nhanh vào phòng nghị sự.
Vô luận là Canterbury Paredes đại giáo chủ hay York đại giáo chủ, trên mặt đều âm trầm đến cực điểm. Dù là người không có nhãn lực, cũng có thể nhìn ra tâm tình của hai vị đại giáo chủ cực kỳ không tốt, càng huống chi là những giáo chủ đã sớm rèn luyện thành tinh trên trường tôn giáo và chính trị. Bọn họ mắt sáng như đuốc, lúc này đình chỉ bàn tán, im lặng, về chỗ ngồi của mình, ngồi ngay ngắn.
Không khí trong phòng nghị sự, nhất thời yên tĩnh đến nặng nề.
Canterbury Paredes đại giáo chủ ngồi vị trí chủ tọa, dùng ánh mắt âm trầm đảo qua hai mươi bốn vị giáo chủ, trầm giọng nói: "Chắc rằng sự việt vừa xảy ra lúc tối mọi người đều đã biết. Có người xông vào viện bảo tàng Anh, giết chết tinh linh ngàn năm trong tranh Gwen Nawelle. Tạm thời chưa biết có bao nhiêu kiện văn vật bị trộm đi. Ta và York đại giáo chủ suốt đêm triệu tập mọi người tới đây, là muốn nghe xem cách nhìn và ý kiến của các vị về sự việc lần này."
Giáo chủ có tư cách vào trong phòng nghị sự này, đều là những nhân vật cực kỳ không khéo, sau khi nghe thấy Canterbury Paredes đại giáo chủ nói, cũng hiểu việc này tuyệt đối không đơn giản. Nếu không, Canterbury Paredes đại giáo chủ và York đại giáo chủ sớm đã phái những giáo sĩ và kỵ sĩ nắm giữ dị năng mà giáo hội bồi dưỡng đi tiêu diệt rồi, thế nào còn tốn sức, đang đêm triệu tập bọn họ đến đây.
Hai mươi bốn giáo chủ tham dự hội nghị đưa mắt nhìn nhau, cũng không vội nói gì.
Mấy phút đồng hồ sau, mới có một vị giáo chủ xanh xao, đưa tay chỉnh lại kính của mình, nhỏ giọng hỏi: "Giáo hoàng các hạ, đại giáo chủ các hạ, tôi mạo muội hỏi một câu, các ngài có biết người xông vào viện bảo tàng Anh giết Gwen Nawelle đến tột cùng có thân phận gì, số lượng bao nhiêu không?"
Hai mươi ba giáo chủ còn lại đều dỏng tai lên nghe, nhìn về phía Canterbury Paredes đại giáo chủ, cùng đợi hắn trả lời. Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đạo lý này, bọn họ đều hiểu được.
Song khiến bọn họ kinh ngạc chính là, Canterbury Paredes đại giáo chủ và York đại giáo chủ lại nhìn nhau cười khổ, sau đó Canterbury Paredes đại giáo chủ lắc đầu trả lời: "Không biết."
"Không biết?" Hai mươi bốn vị giáo chủ đều sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, trong nhất thời không nói lên lời.
Phòng nghị sự nhất thời lâm vào tịch mịch.
Cuối cùng, lại là vị giáo chủ xanh xao vừa hỏi phá vỡ không khí nặng nề trong phòng nghị sự, hắn cau mày, đưa ra nghi hoặc trong lòng các giáo chủ ở đây: "Sao lại không biết được? Trong viện bảo tàng Anh chúng ta có bố trí mười hai trận pháp giám thị 'thần chi nhãn', lẽ nào cả mười hai trận pháp này đều không truyền hình ảnh nào về sao?"
Canterbury Paredes đại giáo chủ trả lời: "Mười hai 'thần chi nhãn' hiện giờ nếu ta đoán không lầm thì hẳn là đã bị phá hủy rồi."
Một vị giáo chủ khác cau mày hỏi: "Trong viện bảo tàng Anh không phải có hệ thống giám sát sao? Thứ đồ chơi công nghệ cao xa xỉ đó, chẳng lẽ không truyền được chút hình ảnh nào?"
Canterbury Paredes đại giáo chủ hừ lạnh một tiếng căm giận trả lời: "Mấy thứ đồ chơi công nghệ cao đó hù dọa người thường còn được, làm sao có thể so được với 'thần chi nhãn'? Những hình ảnh chúng truyền về, hoàn toàn là một mảnh sương mù mờ mịt, không nhìn được cả bàn tay. Trước đó còn khoe rằng nó có thể nhìn qua cả sương mù, hiện tại xem ra chỉ là những lời nói dối của những gian thương mà thôi. Quả thực giả dối y như những lời hứa hẹn của chính khách!"
"Như vậy…" Vị giáo chủ xanh xao kia lần nữa ngẩng đầu lên, dò hỏi: "Không biết giáo hoàng các hạ và đại giáo chủ các hạ, đã thử hỏi mấy bị giáo chủ am hiểu dự ngôn thuật và chiêm tinh thuật chưa?"
Canterbury Paredes đại giáo chủ gật đầu đáp: "Đương nhiên, việc đầu tiên chúng ta làm là đi hỏi bọn họ."
"Bọn họ nói thế nào?" Vị giáo chủ xanh xao vội hỏi.
Canterbury Paredes đại giáo chủ thở dài, trả lời: "Bọn họ đều không nhìn được gì, nói chân tướng của sự việc bị một màn sương mù che lấp."
"Lại là sương mù!" Vị giáo chủ xanh xao thở dài nói, ngữ khí hơi có chút khác thường.
Canterbury Paredes đại giáo chủ nghe ra chút khác thường trong giọng nói của hắn, vội dò hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ ngươi có phát hiện gì sao?"
Vị giáo chủ xanh xao nói: "Chưa có đầu mối gì, tôi chỉ thấy có chút cổ quái thôi.
London mặc dù được gọi là thủ đô sương mù, nhưng những năm gần đây, sương đã càng ngày càng ít, cường độ cũng ngày càng yếu. Đợt sương mù tối nay, cũng chỉ mới xuất hiện ngày hôm qua, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Có lẽ giữa hai việc này, có thể có chút ít liên hệ nào đó."
"Đợt sương mù tối qua…" Canterbury Paredes đại giáo chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh hãi, nhìn York đại giáo chủ bên cạnh, khiếp sợ thốt lên: "Ý ngươi là, người tối nay xông vào viện bảo tàng Anh giết Gwen Nawelle, chính là người tối qua một hơi thu lấy một nửa linh khí của quần đảo Anh? Điều này… Có thể sao?"
Sau cơn khiếp sợ, vô luận là Canterbury Paredes đại giáo chủ hay York đại giáo chủ, cùng hai mươi ba vị giáo chủ khác, sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy rất có khả năng này.
Có người nhất thời hưng phấn đứng lên: "Trong vòng một đêm thu lấy một nửa linh khí của quần đảo Anh, nếu như ta cũng có thể có được công pháp như vậy, tu vi chẳng phải là đột nhiên tăng mạnh sao? Cho dù trở thành thánh đồ cũng không phải không có khả năng."
Có người lại rất thực tế: "Người này có thể trong vòng một đêm thu lấy một nửa linh khí của quần đảo Anh, tu vi cũng không biết đã đạt tới mức nào, muốn đối phó với cường giả như thế, chỉ sợ phải chịu hi sinh thảm trọng."
Cùng lúc đó, điện thoại của Canterbury Paredes đại giáo chủ vang lên, là giáo chủ chủ trì đại cục ở viện bảo tàng anh gọi đến: "Giáo hoàng các hạ, tiểu đội chúng ta phát đến viện bảo tàng Anh, một phút trước đã mất liên lạc, không rõ sống chết. Quanh viện bảo tàng Anh có một bình chướng cổ quái. Một khi tới gần, những pháp thuật và công cụ liên lạc đều mất tác dụng. Mặt khác, phiến sương mù đưa tay không thấy này, dường như còn làm nhiễu loạn phương hướng, tôi nửa giờ trước đã đến viện bảo tàng Anh rồi, nhưng lúc này vẫn loanh quanh trên quảng trường chết tiệt này! Ác, đáng chết thực, thế nào lại về chỗ này rồi? Đây là lần thứ sáu rồi. Xin lỗi, giáo hoàng các hạ, tôi không phải cố ý văng tục, bất quá chuyện này đích xác khiến người khác khó chịu. Ác, đúng rồi, chút nữa thì quên, nữ hoàng bệ hạ nhờ tôi nói với ngài, xin ngài tận lực phái người đến viện bảo tàng Anh bắt trộm."
"Bắt trộm? Đám trộm này có thể bắt dễ vậy sao?" Sau khi cúp máy, Canterbury Paredes đại giáo chủ đau đầu không thôi. Nếu như trước đó, hắn còn hoài nghi kẻ xông vào viện bảo tàng Anh, rốt cuộc có phải là tu sĩ đáng sợ tối qua đã hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh không, thì sau khi nhận cuộc điện thoại này, hắn đã không còn hoài nghi nữa.
Người xông vào viện bảo tàng Anh, tuyệt đối là vị tu sĩ đáng sợ kia.
Tuy nói tập hợp lực lượng của thánh công hội hiện tại, cho dù không giết được vị tu sĩ đáng sợ kia, cũng có thể khiến hắn trọng thương mà chạy, nhưng muốn vậy cũng cần trả giá rất lớn. Nói không chừng, những dị năng giả nhiều năm qua thánh công hội hết lòng bồi dưỡng, sẽ vì thế mà mất đi một bộ phận lớn.
York đại giáo chủ nhìn ra do dự trong lòng hắn, vội tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Giáo hoàng các hạ, đừng quên, Vatican còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Những lời này, khiến Canterbury Paredes đại giáo chủ trong chớp mắt đưa ra chủ ý.
"Những văn vật trong viện bảo tàng Anh đều là trân phẩm hiếm có trên thế giới, nhưng không liên quan đến chúng ta, không đáng vì những thứ không có tác dụng gì với chúng ta đó, mà đi trêu chọc một cường giả có thể một hơi hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh! Trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi. Chúng ta không thể đi làm trai cò, càng không thể để Vatican làm ngư ông!"
Lý do này thoạt nhìn có vẻ như suy nghĩ cho đại cục, nhưng trên thực tế lại đại biểu cho những người này còn chưa hoàn toàn khai chiến đã sợ rồi!
Bọn họ hiển nhiên cũng vì nhận được tin nửa đêm có người xông vào viện bảo tàng Anh, giết chết tinh linh ngàn năm trong tranh Gwen Nawelle, cho nên lúc ngồi nói chuyện, trên mặt hiện rõ vẻ khiếp sợ và khó tin.
"Này, các ngươi có nghe gì không? Có người xông vào viện bảo tàng Anh, còn giết cả tinh linh trong tranh Gwen Nawelle nữa!"
"Nếu không nghe được tin này thì đêm hôm khuya khoắt ta chạy tới đây làm gì. Hắc, các ngươi có biết ai làm chuyện này không? Tinh linh trong tranh Gwen Nawelle chính là tinh linh đã sống cả ngàn năm, không chỉ có tu vi ma pháp cực cao, hơn nữa còn có thể triệu hoán vong linh kỵ sĩ Lancelot, ngoài ra, ả còn có một đám thạch tượng quỷ và thanh đồng khôi lỗi. Ta thực khó mà tưởng tượng được, trên thế giới hiện tại còn có ai có thể giết được ả."
"Có thể là những tên lòng tham không đáy, ngồi không ăn bám của tòa thánh Vatican kia giở trò quỷ không? Với thực lực của bọn họ, muốn giết Gwen Nawelle cũng không phải không thể."
"Rất có thể, những tên của tòa thánh Vatican kia gần đây vẫn dốc sức xúi giục người của chúng ta, không chỉ để giáo đồ và mục sư của chúng ta chuyển sang đầu nhập phe họ, thậm chí còn hấp dẫn một số giáo chủ tín ngưỡng không kiên định của chúng ta. Cho nên, lần này việc của viện bảo tàng Anh, nói không chừng là Vatican muốn giết gà dọa khỉ, muốn dùng vũ lực huyền diệu của họ, bức bách càng nhiều giáo đồ và nhân viên thần chức của chúng ta, chuyển sang phe cánh của họ."
"Đây là xâm lược, trần trụi là xâm lược! Những tên Vatican này đang xâm lược chúng ta! Phản kích, chúng ta nhất định phải phản kích! Nhất định phải đánh thắng trận chiến tôn giáo với Vatican, mới có thể bảo vệ được đại bản doanh của chúng ta ở Anh, mới có thể củng cố thế lực chúng ta vất vả thành lập trong toàn cầu, mới có thể để mọi người biết, thánh công hội chúng ta, có thực lực thay thế được Vatican!"
"Ta cảm thấy chuyện này không hẳn là do Vatican làm. Bọn họ dù muốn nhắm vào chúng ta, cũng không cần hướng mục tiêu tới viện bảo tàng Anh chứ. Đó sẽ liên lụy đến vấn đề chính trị. Trừ khi Vatican không cố kỵ chính phủ Anh nữa, cũng không để ý đến dư luận lên án."
"Ngươi thì biết gì? Sau lưng của đấu tranh tôn giáo, luôn ẩn tàng đấu tranh chính trị đó!"
Ngay lúc các giáo chủ nghị luận không ngời, Canterbury Paredes đại giáo chủ mặc giáo hoàng trường bào, cầm giáo hoàng quyền trượng, cùng nhân vật thứ hai của thánh công hội York đại giáo chủ, bước nhanh vào phòng nghị sự.
Vô luận là Canterbury Paredes đại giáo chủ hay York đại giáo chủ, trên mặt đều âm trầm đến cực điểm. Dù là người không có nhãn lực, cũng có thể nhìn ra tâm tình của hai vị đại giáo chủ cực kỳ không tốt, càng huống chi là những giáo chủ đã sớm rèn luyện thành tinh trên trường tôn giáo và chính trị. Bọn họ mắt sáng như đuốc, lúc này đình chỉ bàn tán, im lặng, về chỗ ngồi của mình, ngồi ngay ngắn.
Không khí trong phòng nghị sự, nhất thời yên tĩnh đến nặng nề.
Canterbury Paredes đại giáo chủ ngồi vị trí chủ tọa, dùng ánh mắt âm trầm đảo qua hai mươi bốn vị giáo chủ, trầm giọng nói: "Chắc rằng sự việt vừa xảy ra lúc tối mọi người đều đã biết. Có người xông vào viện bảo tàng Anh, giết chết tinh linh ngàn năm trong tranh Gwen Nawelle. Tạm thời chưa biết có bao nhiêu kiện văn vật bị trộm đi. Ta và York đại giáo chủ suốt đêm triệu tập mọi người tới đây, là muốn nghe xem cách nhìn và ý kiến của các vị về sự việc lần này."
Giáo chủ có tư cách vào trong phòng nghị sự này, đều là những nhân vật cực kỳ không khéo, sau khi nghe thấy Canterbury Paredes đại giáo chủ nói, cũng hiểu việc này tuyệt đối không đơn giản. Nếu không, Canterbury Paredes đại giáo chủ và York đại giáo chủ sớm đã phái những giáo sĩ và kỵ sĩ nắm giữ dị năng mà giáo hội bồi dưỡng đi tiêu diệt rồi, thế nào còn tốn sức, đang đêm triệu tập bọn họ đến đây.
Hai mươi bốn giáo chủ tham dự hội nghị đưa mắt nhìn nhau, cũng không vội nói gì.
Mấy phút đồng hồ sau, mới có một vị giáo chủ xanh xao, đưa tay chỉnh lại kính của mình, nhỏ giọng hỏi: "Giáo hoàng các hạ, đại giáo chủ các hạ, tôi mạo muội hỏi một câu, các ngài có biết người xông vào viện bảo tàng Anh giết Gwen Nawelle đến tột cùng có thân phận gì, số lượng bao nhiêu không?"
Hai mươi ba giáo chủ còn lại đều dỏng tai lên nghe, nhìn về phía Canterbury Paredes đại giáo chủ, cùng đợi hắn trả lời. Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đạo lý này, bọn họ đều hiểu được.
Song khiến bọn họ kinh ngạc chính là, Canterbury Paredes đại giáo chủ và York đại giáo chủ lại nhìn nhau cười khổ, sau đó Canterbury Paredes đại giáo chủ lắc đầu trả lời: "Không biết."
"Không biết?" Hai mươi bốn vị giáo chủ đều sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, trong nhất thời không nói lên lời.
Phòng nghị sự nhất thời lâm vào tịch mịch.
Cuối cùng, lại là vị giáo chủ xanh xao vừa hỏi phá vỡ không khí nặng nề trong phòng nghị sự, hắn cau mày, đưa ra nghi hoặc trong lòng các giáo chủ ở đây: "Sao lại không biết được? Trong viện bảo tàng Anh chúng ta có bố trí mười hai trận pháp giám thị 'thần chi nhãn', lẽ nào cả mười hai trận pháp này đều không truyền hình ảnh nào về sao?"
Canterbury Paredes đại giáo chủ trả lời: "Mười hai 'thần chi nhãn' hiện giờ nếu ta đoán không lầm thì hẳn là đã bị phá hủy rồi."
Một vị giáo chủ khác cau mày hỏi: "Trong viện bảo tàng Anh không phải có hệ thống giám sát sao? Thứ đồ chơi công nghệ cao xa xỉ đó, chẳng lẽ không truyền được chút hình ảnh nào?"
Canterbury Paredes đại giáo chủ hừ lạnh một tiếng căm giận trả lời: "Mấy thứ đồ chơi công nghệ cao đó hù dọa người thường còn được, làm sao có thể so được với 'thần chi nhãn'? Những hình ảnh chúng truyền về, hoàn toàn là một mảnh sương mù mờ mịt, không nhìn được cả bàn tay. Trước đó còn khoe rằng nó có thể nhìn qua cả sương mù, hiện tại xem ra chỉ là những lời nói dối của những gian thương mà thôi. Quả thực giả dối y như những lời hứa hẹn của chính khách!"
"Như vậy…" Vị giáo chủ xanh xao kia lần nữa ngẩng đầu lên, dò hỏi: "Không biết giáo hoàng các hạ và đại giáo chủ các hạ, đã thử hỏi mấy bị giáo chủ am hiểu dự ngôn thuật và chiêm tinh thuật chưa?"
Canterbury Paredes đại giáo chủ gật đầu đáp: "Đương nhiên, việc đầu tiên chúng ta làm là đi hỏi bọn họ."
"Bọn họ nói thế nào?" Vị giáo chủ xanh xao vội hỏi.
Canterbury Paredes đại giáo chủ thở dài, trả lời: "Bọn họ đều không nhìn được gì, nói chân tướng của sự việc bị một màn sương mù che lấp."
"Lại là sương mù!" Vị giáo chủ xanh xao thở dài nói, ngữ khí hơi có chút khác thường.
Canterbury Paredes đại giáo chủ nghe ra chút khác thường trong giọng nói của hắn, vội dò hỏi: "Thế nào, chẳng lẽ ngươi có phát hiện gì sao?"
Vị giáo chủ xanh xao nói: "Chưa có đầu mối gì, tôi chỉ thấy có chút cổ quái thôi.
London mặc dù được gọi là thủ đô sương mù, nhưng những năm gần đây, sương đã càng ngày càng ít, cường độ cũng ngày càng yếu. Đợt sương mù tối nay, cũng chỉ mới xuất hiện ngày hôm qua, mọi người chẳng lẽ không cảm thấy kỳ lạ sao? Có lẽ giữa hai việc này, có thể có chút ít liên hệ nào đó."
"Đợt sương mù tối qua…" Canterbury Paredes đại giáo chủ đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh hãi, nhìn York đại giáo chủ bên cạnh, khiếp sợ thốt lên: "Ý ngươi là, người tối nay xông vào viện bảo tàng Anh giết Gwen Nawelle, chính là người tối qua một hơi thu lấy một nửa linh khí của quần đảo Anh? Điều này… Có thể sao?"
Sau cơn khiếp sợ, vô luận là Canterbury Paredes đại giáo chủ hay York đại giáo chủ, cùng hai mươi ba vị giáo chủ khác, sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy rất có khả năng này.
Có người nhất thời hưng phấn đứng lên: "Trong vòng một đêm thu lấy một nửa linh khí của quần đảo Anh, nếu như ta cũng có thể có được công pháp như vậy, tu vi chẳng phải là đột nhiên tăng mạnh sao? Cho dù trở thành thánh đồ cũng không phải không có khả năng."
Có người lại rất thực tế: "Người này có thể trong vòng một đêm thu lấy một nửa linh khí của quần đảo Anh, tu vi cũng không biết đã đạt tới mức nào, muốn đối phó với cường giả như thế, chỉ sợ phải chịu hi sinh thảm trọng."
Cùng lúc đó, điện thoại của Canterbury Paredes đại giáo chủ vang lên, là giáo chủ chủ trì đại cục ở viện bảo tàng anh gọi đến: "Giáo hoàng các hạ, tiểu đội chúng ta phát đến viện bảo tàng Anh, một phút trước đã mất liên lạc, không rõ sống chết. Quanh viện bảo tàng Anh có một bình chướng cổ quái. Một khi tới gần, những pháp thuật và công cụ liên lạc đều mất tác dụng. Mặt khác, phiến sương mù đưa tay không thấy này, dường như còn làm nhiễu loạn phương hướng, tôi nửa giờ trước đã đến viện bảo tàng Anh rồi, nhưng lúc này vẫn loanh quanh trên quảng trường chết tiệt này! Ác, đáng chết thực, thế nào lại về chỗ này rồi? Đây là lần thứ sáu rồi. Xin lỗi, giáo hoàng các hạ, tôi không phải cố ý văng tục, bất quá chuyện này đích xác khiến người khác khó chịu. Ác, đúng rồi, chút nữa thì quên, nữ hoàng bệ hạ nhờ tôi nói với ngài, xin ngài tận lực phái người đến viện bảo tàng Anh bắt trộm."
"Bắt trộm? Đám trộm này có thể bắt dễ vậy sao?" Sau khi cúp máy, Canterbury Paredes đại giáo chủ đau đầu không thôi. Nếu như trước đó, hắn còn hoài nghi kẻ xông vào viện bảo tàng Anh, rốt cuộc có phải là tu sĩ đáng sợ tối qua đã hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh không, thì sau khi nhận cuộc điện thoại này, hắn đã không còn hoài nghi nữa.
Người xông vào viện bảo tàng Anh, tuyệt đối là vị tu sĩ đáng sợ kia.
Tuy nói tập hợp lực lượng của thánh công hội hiện tại, cho dù không giết được vị tu sĩ đáng sợ kia, cũng có thể khiến hắn trọng thương mà chạy, nhưng muốn vậy cũng cần trả giá rất lớn. Nói không chừng, những dị năng giả nhiều năm qua thánh công hội hết lòng bồi dưỡng, sẽ vì thế mà mất đi một bộ phận lớn.
York đại giáo chủ nhìn ra do dự trong lòng hắn, vội tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Giáo hoàng các hạ, đừng quên, Vatican còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."
Những lời này, khiến Canterbury Paredes đại giáo chủ trong chớp mắt đưa ra chủ ý.
"Những văn vật trong viện bảo tàng Anh đều là trân phẩm hiếm có trên thế giới, nhưng không liên quan đến chúng ta, không đáng vì những thứ không có tác dụng gì với chúng ta đó, mà đi trêu chọc một cường giả có thể một hơi hấp thu một nửa linh khí của quần đảo Anh! Trai cò đánh nhau, ngư ông hưởng lợi. Chúng ta không thể đi làm trai cò, càng không thể để Vatican làm ngư ông!"
Lý do này thoạt nhìn có vẻ như suy nghĩ cho đại cục, nhưng trên thực tế lại đại biểu cho những người này còn chưa hoàn toàn khai chiến đã sợ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.