Tiên Y

Chương 231: Thu đồ (2)

Ngũ Trí

01/04/2013

Trương Văn Trọng nhìn tên dâm tăng đã không còn hô hấp trên mặt đất, rút di động ra, gọi cho Đàm Thanh Thanh.

Vừa bấm máy, tiếng của Đàm Thanh Thanh liền truyền ra: "Trương ca, muộn thế này anh còn gọi điện cho em, có phải là đã có phát hiện về vụ án cưỡng dâm liên hoàn không?"

Trương Văn Trọng hồi đáp: "Tôi đã đánh chết hung thủ của vụ án này rồi."

Trương Văn Trọng nói, làm Đàm Thanh Thanh kinh ngạc không thôi, cô vội dò hỏi: "Cái gì? Trương ca, anh nói thực chứ? Không phải đang nói đùa với em chứ? Anh làm thế nào tìm được hung thủ của vụ án? Anh đang ở chỗ nào?"

"Tôi đang ở trên con đường tình nhân nổi tiếng trong đại học Ung Thành." Trương Văn Trọng nói: "Về phần những chuyện đã xảy ra, nói trong điện thoại khó có thể rõ ràng, hay là chờ mọi người đến đây, tôi sẽ kể lại chi tiết cho mọi người." Đàm Thanh Thanh lập tức trả lời: "Trương ca, phiền anh cứ ở đó chờ nhé, em lập tức tới ngay."

"Được, tôi sẽ chờ ở đây." Sau khi nói xong những lời này, Trương Văn Trọng liền cúp máy, cứ đứng nguyên đó chờ Đàm Thanh Thanh chạy tới.

Hiệu suất làm việc của Đàm Thanh Thanh cũng rất cao, không để Trương Văn Trọng đợi lâu, đã dẫn các hình cảnh đến. Đi cùng với cô, còn có hình cảnh đội trưởng Lý Triêu Dương mà Trương Văn Trọng đã rất quen thuộc.

Nhìn tên dâm tăng đã mất mạng nằm trên mặt đất, Đàm Thanh Thanh rất kinh ngạc: "Di, đây... Hung thủ cư nhiên là một hòa thượng? Trương ca, nói mau lên, đây đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Lý Triêu Dương cũng đưa ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía Trương Văn Trọng, kỳ thực hắn còn muốn hỏi Trương Văn Trọng, làm sao có thể khẳng định, tên hòa thượng này chính là thủ phạm của vụ án.

Trương Văn Trọng đem chuyện dùng Tô Hiểu Mai ra làm mồi dụ tên dâm tăng ra kể lại cho Lý Triêu Dương và Đàm Thanh Thanh. Bất quá hắn giấu việc tên dâm tăng là Mật Tông tu phật giả, chỉ nói hắn là một hòa thượng võ công cao cường. Mà ngay lúc hắn kể lại sự việc, Tô Hiểu Mai đầu quấn băng gạc cũng đã chạy từ phòng y tế tới, đồng dạng cũng bị Đàm Thanh Thanh và Lý Triêu Dương gặng hỏi. Bất quá cô rất thông minh, cũng không kể chi tiết việc Trương Văn Trọng và tên dâm tăng giao chiến kể ra, chỉ nói là mình làm thể nào để dụ tên dâm tăng ra.

"Trương ca, anh cũng thực lợi hại." Nghe hết những gì Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai kể lại, Đàm Thanh Thanh khâm phục nói.

"Trương tiên sinh, cảm ơn anh. Nếu không có anh hỗ trợ, vụ án này còn không biết đến khi nào mới phá được." Lý Triêu Dương sau khi cảm ơn Trương Văn Trọng, lại cười khổ nói: "Chỉ là anh không nên đánh chết hắn, hắn mặc dù là thủ phạm của vụ án, dựa theo pháp luật quy định nhẹ thì tù hoặc chung thân, nặng thì tử hình, nhưng anh dù sao cũng không phải nhân viên cảnh vụ, càng không có quyền giết hắn."



Đàm Thanh Thanh có chút không vui, trừng mắt nhìn ân sư trong cảnh đội của mình, bất mãn nói: "Đây, Lý đội trưởng, vụ án này phải dựa vào Trương ca mới có thể phá được, anh không phải là muốn qua cầu rút ván đó chứ?"

"Qua cầu rút ván? Tiểu Đàm à, lần này cô nói oan cho tôi rồi, Lý Triêu Dương rôi không thể là loại người vong ân phụ nghĩa như vậy!" Lý Triêu Dương cười khổ mà nói: "Chỉ là thành phố Ung Thành chúng ta, vừa có một tân thị trưởng. Cảnh sát cục chúng ta, lại mới điều tới một tân cục trưởng. Tôi sợ hai người bọn họ vì việc này lại làm khó Trương tiên sinh."

"Không thể nào?" Đàm Thanh Thanh không khỏi sửng sốt.

Lý Triêu Dương lắc đầu thở dài nói: "Có thể hay không, ai có thể nói chắc được? Chuyện chính trị, không thể đoán trước được. Bất quá, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi đều đứng cạnh Trương tiên sinh. Dù là ảnh hưởng đến tiền đồ của tôi, cũng phải để Trương tiên sinh vô sự. Miễn cho có vài người, nói tôi qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa."

Đàm Thanh Thanh cũng vỗ ngực cam đoan: "Nếu thực xảy ra việc như thế, Trương ca, em cũng sẽ đứng về phía anh! Cả nhà em, đều sẽ giúp anh!"

Trương Văn Trọng không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Lý đội, Tiểu Đàm, hai người các người lo lắng quá rồi. Yên tâm đi, vô luận là thị trưởng hay cảnh sát cục trưởng mới đến, cũng sẽ không làm khó dễ cho tôi đâu. Bởi vì tôi có... Cái này." Vừa nói, hắn lấy từ trong người ra thẻ chứng nhận phó tổ trưởng đặc cần tổ cảnh vệ cục bộ tổng tham mưu. Hắn cũng không muốn phiền toái, nên mới đưa chiếc thẻ này ra.

"Oa, không phải chứ, Trương ca, anh cư nhiên là người của cảnh vệ cục bộ tổng tham mưu? Nhưng lại còn quân hàm thượng giáo?" Sau khi kiểm tra thẻ chứng nhận này của Trương Văn Trọng, xác nhận nó là hàng thực, Đàm Thanh Thanh khiếp sợ há to miệng. Lý Triêu Dương ở bên cạnh cũng khiếp sợ không kém, nói: "Thực không ngờ, Trương tiên sinh cư nhiên còn có thân phận như vậy. Như vậy, đích xác sẽ không có ai đến tìm anh gây phiền toái rồi, tôi cũng có thể yên tâm."

Trương Văn Trọng thu lại thẻ, tùy ý cất vào trong người, vừa cười vừa nói: "Còn phải phiền hai người một việc, thân phận này của tôi, trừ vài người cần thiết ra, tạm thời đừng cho người khác biết. Tôi cũng không hi vọng, vì thân phận này mà làm ảnh hưởng đến cả thành phố đều biết."

Đàm Thanh Thanh và Lý Triêu Dương lập tức đáp: "Yên tâm đi, Trương ca (Trương tiên sinh), không ai lấy được tin tức gì từ miệng của chúng tôi đâu."

Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, sau đó nghiêng người nhìn Tô Hiểu Mai đang đứng một bên dùng ánh mắt ngưỡng mộ chằm chằm nhìn mình, căn dặn: "Còn em nữa, tiểu muội. Em cũng khóa chặt miệng mình lại. Em cũng là một người nói nhiều thực sự đấy."

Tô Hiểu Mai không vui, quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói: "Cái gì chứ? Sư phụ, thầy thế nào có thể nói nhân gia như vậy?"

Nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này, Trương Văn Trọng và Đàm Thanh Thanh, còn có Lý Triêu Dương không nhìn được nở nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook