Chương 618: Tiền mất tật mang
Ngũ Trí
29/03/2013
Thấy Vương Huyền Xử cầm ra Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ, biểu tình Trương Văn Trọng nhất thời chợt biến thành cổ quái. Biến hóa này tự nhiên không tránh được đôi mắt Vương Huyền Xử, theo hắn xem ra, Trương Văn Trọng đang bị pháp bảo cấp bậc tiên khí này của hắn làm hoảng sợ.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đắc ý cười nhạt lên: “Tu vi tiểu tử này, bất quá chỉ trên dưới Hóa Thần kỳ mà thôi, phỏng chừng gặp qua pháp bảo cao nhất, cũng chỉ là vài món linh khí thượng phẩm, lúc này đột nhiên nhìn thấy tiên khí, không bị dọa đến mức tiểu ra quần cũng được cho là định lực không tệ. Lần này để ngươi bị tiên khí giết chết, coi như là một loại vinh hạnh…”
Đắc ý thì đắc ý, động tác trên tay Vương Huyền Xử cũng không chậm.
Ngay khi hắn lấy pháp bảo đem ra, linh lực trong cơ thể hắn cũng cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong đó, làm Trấn Chỉ chợt phóng xuất ra một mảnh bạch quang chói mắt.
Đợi khi bạch quang tan hết, Trấn Chỉ đã hóa thành một con mãnh hổ trắng muốt không lẫn sợi lông tạp nào, hình thể lớn tới ba thước, trong miệng đầy răng nanh sắc bén. Con hổ trừng một đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng. Một cỗ khí thế bao quát thiên hạ từ trong thân thể nó cuộn trào mãnh liệt, đưa phong thái của bách thú vương bày ra không hề bỏ sót.
“Ngao…”
Một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa từ trong miệng bạch hổ truyền ra. Không chỉ chấn rung tòa biệt thự, cũng chấn động những tiểu động vật sống bên trong tiểu khu biệt thự Hải Vận, khiến chúng thất kinh bỏ chạy tứ tán. Về phần những sủng vật nuôi trong nhà, giống như bị phát điên, kêu loạn không ngớt, làm chủ nhân của chúng cũng hoảng sợ.
Đối với cỗ uy thế kinh người do bạch hổ bày ra, Vương Huyền Xử rất hài lòng, hắn chỉ Trương Văn Trọng, kiêu ngạo mười phần nhìn bạch hổ hạ chỉ lệnh: “Giết hắn.” Sau đó hắn cũng không tiếp tục để ý tới Trương Văn Trọng, ngược lại đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên Kiếm Ý Túc Sát trận.
Theo Vương Huyền Xử xem ra, dù Trương Văn Trọng có tu vi Hóa Thần kỳ, có thể mượn lực lượng của pháp trận, nhưng trước mặt bạch hổ do tiên khí biến thành, cũng chống đỡ không được bao lâu. Tối đa cũng chỉ được thời gian mười giây, hắn sẽ bị lạc bại thân vong, sẽ bị con bạch hổ dữ tợn giết chết không toàn thây. So sánh với việc đối phó Trương Văn Trọng, trận pháp này xem ra còn khó đối phó hơn.
“Thật không biết pháp trận phòng ngự này là ai thiết lập, uy lực lại cường đại như vậy. Với tu vi Hợp Đạo trung kỳ như ta không ngờ cũng không thể phá trận trong thời gian ngắn, thảo nào tiểu tử này dám bày ra tư thế không chút sợ hãi…Chỉ hi vọng Trấn Chỉ có thể mau chóng giết chết tên tiểu tử cuồng vọng này, sau đó đi qua trợ giúp ta một tay, đem pháp trận phòng ngự này phá hủy…”
Vương Huyền Xử vung thanh bảo kiếm quấn quanh lôi điện cùng kiếm quang thật lớn giáng xuống từ bên trên đánh vào nhau.
Rất nhanh, mười giây đồng hồ mà Vương Huyền Xử phỏng chừng cũng đã trôi qua, nhưng tiếng kêu thảm của Trương Văn Trọng lại không hề xuất hiện.
Ngay sau đó thời gian lại trôi qua ba mươi giây…
Một phút…
Năm phút…
Theo thời gian trôi qua, bên phía Trương Văn Trọng chẳng những không có tiếng kêu thảm thiết, thậm chí âm thanh tranh đấu cũng không có, tĩnh đến mức khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Một màn khác thường như vậy tự nhiên làm Vương Huyền Xử vô cùng ngạc nhiên, nhịn không được trong lòng âm thầm suy đoán: “Chuyện gì xảy ra? Tu vi tiểu tử này không phải chỉ ở Hóa Thần kỳ sao? Vì sao có thể kiên trì lâu như vậy khi bị tiên khí công kích? Đây không phù hợp nha.”
Bởi vì đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc phá trận, cho nên hắn cũng không nhìn thấy tràng diện chiến đấu của bạch hổ cùng Trương Văn Trọng. Nhưng mà hắn không thấy cũng không đại biểu những đệ tử hắn bên ngoài biệt thự không thấy.
Ngay từ đầu, mười mấy đệ tử tinh tường thấy được chuyện đã xảy ra trong biệt thự, bởi vì chuyện quỷ dị ly kỳ trước mặt làm họ chợt thấy phát mộng. Đợi khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, thời gian đã trôi qua hơn mười phút.
Thẳng đến lúc này vẻ mặt họ khiếp sợ khó tin, chợt hồi phục lại kinh hô:
“Đây…đây rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Tiên khí vì sao lại biến thành như vậy?”
“Trời ạ, đây là ảo giác, nhất định là ảo giác…”
“Tu vi của tiểu tử này, tuyệt đối không chỉ là Hóa Thần kỳ. Có thể làm được điều này, chỉ sợ một thân tu vi của hắn còn cao chứ không thấp hơn sư tôn…”
Các đệ tử kinh hô tự nhiên truyền vào trong tai Vương Huyền Xử, làm trái tim hắn nhất thời nghi hoặc tràn đầy: “Chết tiệt, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Ngoại trừ nghi hoặc, trong lòng hắn còn bốc lên một tia kinh hoảng và bất an.
Hắn nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vội vã đem linh lực truyền vào thanh bảo kiếm lôi điện, tay trái kháp kiếm quyết, tay phải đưa bảo kiếm hướng lên kiếm quang thật lớn trên đỉnh đầu, lớn tiếng quát: “Lôi Sân Điện Nộ.”
Trong một mảnh vang tư tư, chuôi bảo kiếm phóng ra toàn bộ lôi điện đang quấn quanh, đan vào một chỗ, hóa thành một hàng rào điện rậm rạp, tạm thời ngăn trở thế tiến công mãnh liệt của kiếm quang, làm Vương Huyền Xử có thể phân tâm nhìn xem bên chỗ Trương Văn Trọng và bạch hổ đang xảy ra chuyện gì có thể làm cho kẻ khác khiếp sợ.
Khi ánh mắt của hắn nhìn về phía bên kia, cả người hắn trong nháy mắt chợt ngây dại, biểu tình trên mặt cũng giống như mười mấy tên đệ tử bên ngoài biệt thự, lộ vẻ khiếp sợ và khó thể tin.
“Điều này làm sao có thể?” Sau thoáng sửng sốt ngây ngốc, hắn phục hồi lại tinh thần thất thanh kinh hô lên: “Ngươi…ngươi rốt cục đã thi triển tà pháp gì với Trấn Chỉ?”
Sở dĩ hắn cùng các đệ tử cao giọng thất thố như vậy, bởi vì bạch hổ do tiên khí biến thành, không những không tập kích Trương Văn Trọng, trái lại còn như một con mèo nhỏ dịu ngoan, cuộn mình bên chân hắn, thường thường còn dùng đầu của nó cọ cọ vào hắn, giống như một con mèo nhà đang làm nũng với chủ nhân.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào con bạch hổ này trên thực tế chỉ là Hello Kitty khoác da hổ phải không?” Vương Huyền Xử quả thật khóc không ra nước mắt, vở hài kịch chợt biến thành bi kịch, vô luận đổi lại là ai, phỏng chừng cũng không thể nào chịu nổi đi?
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ, vội vàng muốn đem thần thức truyền vào trong Trấn Chỉ, để có thể lại lần nữa nghiêm lệnh nó hướng Trương Văn Trọng phát động tiến công. Nhưng kết quả lại lần nữa làm hắn chấn kinh.
“Tại…tại sao có thể như vậy?” Vương Huyền Xử thất thanh kinh hô lên: “Thần thức của ta không còn tiến nhập vào Trấn Chỉ được nữa? Điều…điều này sao có thể? Lẽ nào tiểu tử này đã khu trục thần thức dấu vết của ta trong Trấn Chỉ, bức bách bạch hổ nhận hắn là chủ nhân sao? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, dù là ta cũng không thể làm cho nó nhận ta là chủ nhân, mà tu vi của hắn bất quá chỉ trên dưới Hóa Thần kỳ, làm sao lại có khả năng đây? Mà nếu không phải nhận hắn làm chủ nhân, thì Trấn Chỉ làm sao lại biến thành dáng dấp này?”
Lại nói ngày hôm nay sự khiếp sợ của hắn đã rất nhiều so với bao nhiêu năm nay…
So sánh với hắn, tâm tình lúc này của Trương Văn Trọng lại rất tốt.
Nguyên lai bạch hổ được Vương Huyền Xử xem như đòn sát thủ, chính là ngày xưa khi hắn độ kiếp thất bại, nó cũng là một trong mấy món pháp bảo hắn đặt trên người. Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, lại rơi vào trong tay Vương Huyền Xử. Tuy rằng trước đó Vương Huyền Xử từng dùng bí pháp cùng linh lực bản thân, miễn cưỡng phục tùng được nó, lệnh cho nó nghe theo mệnh lệnh của hắn. Thế nhưng khi nó gặp lại chủ nhân chân chính, lập tức mượn thần thức của đại la kim tiên cấp bậc, đem thần thức của Vương Huyền Xử khu trục không còn.
Thương cảm cho Vương Huyền Xử, lần này quả nhiên ứng với câu “tiền mất tật mang.”
Sau khi xác định Trấn Chỉ đã hoàn toàn thoát khỏi tay hắn, Vương Huyền Xử vừa sợ vừa giận. Bất quá kinh nghiệm thực chiến phong phú đã giúp hắn thoáng chốc thanh tỉnh lại, cũng không bị sự sợ hãi làm đầu óc choáng váng. Hắn lập tức phán đoán ra, cục diện này đối với hắn thật bất lợi, nếu như còn tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ còn nếm nhiều thiệt thòi hơn nữa.
Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự cùng chần chờ, bứt ra định hướng ra ngoài biệt thự bỏ chạy. Đương nhiên trước khi đi, hắn cũng không quên bỏ xuống một câu hăm dọa: “Tiểu tử, sự tình tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế. Ngày sau ta còn trở lại. Đến lúc đó không chỉ đoạt lại Trấn Chỉ của ta, chiếm tòa linh cư, còn phải dùng máu tươi cùng tính mạng của ngươi để tiêu diệt lửa giận trong lòng ta.”
Đáng tiếc chính là, biến hóa của hắn cũng nằm trong dự liệu của Trương Văn Trọng.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, lưu lại cho ta.” Vùng lông mày hắn nhướng lên, tay trái nhẹ nhàng gõ lên đầu bạch hổ, nguyên bản bạch hổ đang nhu nhược như con mèo nhà lập tức đứng lên, khôi phục lại khí thế của bách thú vương, rít gào đánh về phía Vương Huyền Xử.
Cùng lúc đó, kiếm ý từ trong pháp trận phóng ra, đã trong nháy mắt biến đổi, chúng không hợp lại cùng nhau, lại biến thành ngàn vạn quang kiếm, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Vương Huyền Xử.
Từ xa nhìn lại, Vương Huyền Xử giống như kẻ tù tội bị nhốt trong chiếc cũi bằng kiếm quang.
“Đừng tưởng rằng dựa vào pháp trận cao phẩm và tiên khí là có thể vây khốn được ta, đừng quên ta có tu vi Hợp Đạo trung kỳ.” Không còn lựa chọn nào khác, hắn rống giận một tiếng, kiếm khí ngập trời từ trong cơ thể hắn tuôn ra, đánh vào kiếm ý mãnh liệt từ bốn phương tám hướng kéo tới…
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi đắc ý cười nhạt lên: “Tu vi tiểu tử này, bất quá chỉ trên dưới Hóa Thần kỳ mà thôi, phỏng chừng gặp qua pháp bảo cao nhất, cũng chỉ là vài món linh khí thượng phẩm, lúc này đột nhiên nhìn thấy tiên khí, không bị dọa đến mức tiểu ra quần cũng được cho là định lực không tệ. Lần này để ngươi bị tiên khí giết chết, coi như là một loại vinh hạnh…”
Đắc ý thì đắc ý, động tác trên tay Vương Huyền Xử cũng không chậm.
Ngay khi hắn lấy pháp bảo đem ra, linh lực trong cơ thể hắn cũng cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong đó, làm Trấn Chỉ chợt phóng xuất ra một mảnh bạch quang chói mắt.
Đợi khi bạch quang tan hết, Trấn Chỉ đã hóa thành một con mãnh hổ trắng muốt không lẫn sợi lông tạp nào, hình thể lớn tới ba thước, trong miệng đầy răng nanh sắc bén. Con hổ trừng một đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng. Một cỗ khí thế bao quát thiên hạ từ trong thân thể nó cuộn trào mãnh liệt, đưa phong thái của bách thú vương bày ra không hề bỏ sót.
“Ngao…”
Một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa từ trong miệng bạch hổ truyền ra. Không chỉ chấn rung tòa biệt thự, cũng chấn động những tiểu động vật sống bên trong tiểu khu biệt thự Hải Vận, khiến chúng thất kinh bỏ chạy tứ tán. Về phần những sủng vật nuôi trong nhà, giống như bị phát điên, kêu loạn không ngớt, làm chủ nhân của chúng cũng hoảng sợ.
Đối với cỗ uy thế kinh người do bạch hổ bày ra, Vương Huyền Xử rất hài lòng, hắn chỉ Trương Văn Trọng, kiêu ngạo mười phần nhìn bạch hổ hạ chỉ lệnh: “Giết hắn.” Sau đó hắn cũng không tiếp tục để ý tới Trương Văn Trọng, ngược lại đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên Kiếm Ý Túc Sát trận.
Theo Vương Huyền Xử xem ra, dù Trương Văn Trọng có tu vi Hóa Thần kỳ, có thể mượn lực lượng của pháp trận, nhưng trước mặt bạch hổ do tiên khí biến thành, cũng chống đỡ không được bao lâu. Tối đa cũng chỉ được thời gian mười giây, hắn sẽ bị lạc bại thân vong, sẽ bị con bạch hổ dữ tợn giết chết không toàn thây. So sánh với việc đối phó Trương Văn Trọng, trận pháp này xem ra còn khó đối phó hơn.
“Thật không biết pháp trận phòng ngự này là ai thiết lập, uy lực lại cường đại như vậy. Với tu vi Hợp Đạo trung kỳ như ta không ngờ cũng không thể phá trận trong thời gian ngắn, thảo nào tiểu tử này dám bày ra tư thế không chút sợ hãi…Chỉ hi vọng Trấn Chỉ có thể mau chóng giết chết tên tiểu tử cuồng vọng này, sau đó đi qua trợ giúp ta một tay, đem pháp trận phòng ngự này phá hủy…”
Vương Huyền Xử vung thanh bảo kiếm quấn quanh lôi điện cùng kiếm quang thật lớn giáng xuống từ bên trên đánh vào nhau.
Rất nhanh, mười giây đồng hồ mà Vương Huyền Xử phỏng chừng cũng đã trôi qua, nhưng tiếng kêu thảm của Trương Văn Trọng lại không hề xuất hiện.
Ngay sau đó thời gian lại trôi qua ba mươi giây…
Một phút…
Năm phút…
Theo thời gian trôi qua, bên phía Trương Văn Trọng chẳng những không có tiếng kêu thảm thiết, thậm chí âm thanh tranh đấu cũng không có, tĩnh đến mức khiến kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Một màn khác thường như vậy tự nhiên làm Vương Huyền Xử vô cùng ngạc nhiên, nhịn không được trong lòng âm thầm suy đoán: “Chuyện gì xảy ra? Tu vi tiểu tử này không phải chỉ ở Hóa Thần kỳ sao? Vì sao có thể kiên trì lâu như vậy khi bị tiên khí công kích? Đây không phù hợp nha.”
Bởi vì đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc phá trận, cho nên hắn cũng không nhìn thấy tràng diện chiến đấu của bạch hổ cùng Trương Văn Trọng. Nhưng mà hắn không thấy cũng không đại biểu những đệ tử hắn bên ngoài biệt thự không thấy.
Ngay từ đầu, mười mấy đệ tử tinh tường thấy được chuyện đã xảy ra trong biệt thự, bởi vì chuyện quỷ dị ly kỳ trước mặt làm họ chợt thấy phát mộng. Đợi khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, thời gian đã trôi qua hơn mười phút.
Thẳng đến lúc này vẻ mặt họ khiếp sợ khó tin, chợt hồi phục lại kinh hô:
“Đây…đây rốt cục đang xảy ra chuyện gì? Tiên khí vì sao lại biến thành như vậy?”
“Trời ạ, đây là ảo giác, nhất định là ảo giác…”
“Tu vi của tiểu tử này, tuyệt đối không chỉ là Hóa Thần kỳ. Có thể làm được điều này, chỉ sợ một thân tu vi của hắn còn cao chứ không thấp hơn sư tôn…”
Các đệ tử kinh hô tự nhiên truyền vào trong tai Vương Huyền Xử, làm trái tim hắn nhất thời nghi hoặc tràn đầy: “Chết tiệt, rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Ngoại trừ nghi hoặc, trong lòng hắn còn bốc lên một tia kinh hoảng và bất an.
Hắn nóng lòng muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vội vã đem linh lực truyền vào thanh bảo kiếm lôi điện, tay trái kháp kiếm quyết, tay phải đưa bảo kiếm hướng lên kiếm quang thật lớn trên đỉnh đầu, lớn tiếng quát: “Lôi Sân Điện Nộ.”
Trong một mảnh vang tư tư, chuôi bảo kiếm phóng ra toàn bộ lôi điện đang quấn quanh, đan vào một chỗ, hóa thành một hàng rào điện rậm rạp, tạm thời ngăn trở thế tiến công mãnh liệt của kiếm quang, làm Vương Huyền Xử có thể phân tâm nhìn xem bên chỗ Trương Văn Trọng và bạch hổ đang xảy ra chuyện gì có thể làm cho kẻ khác khiếp sợ.
Khi ánh mắt của hắn nhìn về phía bên kia, cả người hắn trong nháy mắt chợt ngây dại, biểu tình trên mặt cũng giống như mười mấy tên đệ tử bên ngoài biệt thự, lộ vẻ khiếp sợ và khó thể tin.
“Điều này làm sao có thể?” Sau thoáng sửng sốt ngây ngốc, hắn phục hồi lại tinh thần thất thanh kinh hô lên: “Ngươi…ngươi rốt cục đã thi triển tà pháp gì với Trấn Chỉ?”
Sở dĩ hắn cùng các đệ tử cao giọng thất thố như vậy, bởi vì bạch hổ do tiên khí biến thành, không những không tập kích Trương Văn Trọng, trái lại còn như một con mèo nhỏ dịu ngoan, cuộn mình bên chân hắn, thường thường còn dùng đầu của nó cọ cọ vào hắn, giống như một con mèo nhà đang làm nũng với chủ nhân.
“Ai có thể nói cho ta biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào con bạch hổ này trên thực tế chỉ là Hello Kitty khoác da hổ phải không?” Vương Huyền Xử quả thật khóc không ra nước mắt, vở hài kịch chợt biến thành bi kịch, vô luận đổi lại là ai, phỏng chừng cũng không thể nào chịu nổi đi?
Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ, vội vàng muốn đem thần thức truyền vào trong Trấn Chỉ, để có thể lại lần nữa nghiêm lệnh nó hướng Trương Văn Trọng phát động tiến công. Nhưng kết quả lại lần nữa làm hắn chấn kinh.
“Tại…tại sao có thể như vậy?” Vương Huyền Xử thất thanh kinh hô lên: “Thần thức của ta không còn tiến nhập vào Trấn Chỉ được nữa? Điều…điều này sao có thể? Lẽ nào tiểu tử này đã khu trục thần thức dấu vết của ta trong Trấn Chỉ, bức bách bạch hổ nhận hắn là chủ nhân sao? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, dù là ta cũng không thể làm cho nó nhận ta là chủ nhân, mà tu vi của hắn bất quá chỉ trên dưới Hóa Thần kỳ, làm sao lại có khả năng đây? Mà nếu không phải nhận hắn làm chủ nhân, thì Trấn Chỉ làm sao lại biến thành dáng dấp này?”
Lại nói ngày hôm nay sự khiếp sợ của hắn đã rất nhiều so với bao nhiêu năm nay…
So sánh với hắn, tâm tình lúc này của Trương Văn Trọng lại rất tốt.
Nguyên lai bạch hổ được Vương Huyền Xử xem như đòn sát thủ, chính là ngày xưa khi hắn độ kiếp thất bại, nó cũng là một trong mấy món pháp bảo hắn đặt trên người. Chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, lại rơi vào trong tay Vương Huyền Xử. Tuy rằng trước đó Vương Huyền Xử từng dùng bí pháp cùng linh lực bản thân, miễn cưỡng phục tùng được nó, lệnh cho nó nghe theo mệnh lệnh của hắn. Thế nhưng khi nó gặp lại chủ nhân chân chính, lập tức mượn thần thức của đại la kim tiên cấp bậc, đem thần thức của Vương Huyền Xử khu trục không còn.
Thương cảm cho Vương Huyền Xử, lần này quả nhiên ứng với câu “tiền mất tật mang.”
Sau khi xác định Trấn Chỉ đã hoàn toàn thoát khỏi tay hắn, Vương Huyền Xử vừa sợ vừa giận. Bất quá kinh nghiệm thực chiến phong phú đã giúp hắn thoáng chốc thanh tỉnh lại, cũng không bị sự sợ hãi làm đầu óc choáng váng. Hắn lập tức phán đoán ra, cục diện này đối với hắn thật bất lợi, nếu như còn tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ còn nếm nhiều thiệt thòi hơn nữa.
Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự cùng chần chờ, bứt ra định hướng ra ngoài biệt thự bỏ chạy. Đương nhiên trước khi đi, hắn cũng không quên bỏ xuống một câu hăm dọa: “Tiểu tử, sự tình tuyệt đối sẽ không bỏ qua như thế. Ngày sau ta còn trở lại. Đến lúc đó không chỉ đoạt lại Trấn Chỉ của ta, chiếm tòa linh cư, còn phải dùng máu tươi cùng tính mạng của ngươi để tiêu diệt lửa giận trong lòng ta.”
Đáng tiếc chính là, biến hóa của hắn cũng nằm trong dự liệu của Trương Văn Trọng.
“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, lưu lại cho ta.” Vùng lông mày hắn nhướng lên, tay trái nhẹ nhàng gõ lên đầu bạch hổ, nguyên bản bạch hổ đang nhu nhược như con mèo nhà lập tức đứng lên, khôi phục lại khí thế của bách thú vương, rít gào đánh về phía Vương Huyền Xử.
Cùng lúc đó, kiếm ý từ trong pháp trận phóng ra, đã trong nháy mắt biến đổi, chúng không hợp lại cùng nhau, lại biến thành ngàn vạn quang kiếm, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Vương Huyền Xử.
Từ xa nhìn lại, Vương Huyền Xử giống như kẻ tù tội bị nhốt trong chiếc cũi bằng kiếm quang.
“Đừng tưởng rằng dựa vào pháp trận cao phẩm và tiên khí là có thể vây khốn được ta, đừng quên ta có tu vi Hợp Đạo trung kỳ.” Không còn lựa chọn nào khác, hắn rống giận một tiếng, kiếm khí ngập trời từ trong cơ thể hắn tuôn ra, đánh vào kiếm ý mãnh liệt từ bốn phương tám hướng kéo tới…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.