Chương 660: Vận khí mà thôi?
Ngũ Trí
29/03/2013
Trình Văn Lộ bị những lời này của Trương Văn Trọng làm tức giận đến suýt chút ói máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ là vấp té, cho nên mới té trên mặt đất, làm gì có chuyện quỳ xuống xin lỗi? Nếu như anh còn dám nói bậy, cẩn thận tôi cáo anh phỉ báng!” Lại lập tức quay đầu nhìn Thường Thiên Thành đang đứng ngây ngốc một bên hô: “Darling, anh còn nghĩ cái gì? Còn không nhanh qua dìu em đứng lên.” Lúc này Thường Thiên Thành mới phục hồi lại tinh thần, vội vã tiến lên nâng Trình Văn Lộ đứng dậy.
Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, đối với biểu hiện cao ngạo đáng ghét của Trình Văn Lộ, đại bộ phận mọi người đều bất mãn trong lòng. Cho nên khi nhìn thấy một màn đáng kinh ngạc của cô ta, bọn họ chẳng những không đồng tình, trái lại còn có chút hả hê.
Tuy rằng tính cách của Trình Văn Lộ không tốt, nhưng cũng là một người thông minh, từ động tác biểu tình của những người chung quanh, đã nhận ra bọn họ đang chê cười mình, đoàn lửa giận trong lòng trong nháy mắt rừng rực thiêu đốt lên, cũng không kịp phân trần, đã đem đoàn lửa giận phát tiết lên trên người Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn: “Là các người! Là các người động tay chân, mới làm tôi té ngã trên mặt đất!” Nói ra, lúc này Trình Văn Lộ thật là đã đoán đúng.
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không thừa nhận, cười lạnh nói: “Trình tiểu thư, nói chuyện phải có chứng cứ, vừa rồi tôi và Tử Mạn không hề chạm qua cô, làm sao có thể động tay chân làm cô té ngã? Nếu như cô còn dám nói bậy, tôi cũng sẽ cáo cô tội phỉ báng…” Câu cuối cùng của hắn, cũng mô phỏng theo giọng nói vừa rồi của Trình Văn Lộ.
Người chung quanh không khỏi nở nụ cười.
Cũng có người không sợ đắc tội Trình Văn Lộ, cười lạnh nói: “Chúng tôi có thể làm chứng, Lâm Tử Mạn và bạn trai của nàng từ đầu tới đuôi cũng không có chạm qua cô, làm sao khả năng động tay chân? Trình Văn Lộ, cô có muốn ăn vạ, cũng không nên dùng cách này nha? Tôi van cô, nhiều ít động chút đầu óc được không? Theo tôi thấy, lần này hơn phân nửa do lão thiên gia cũng nhìn cô chướng mắt, cho nên mới trừng phạt nhỏ thôi đó…”
Trình Văn Lộ thấy mọi người đều nhằm vào mình, không khỏi tức giận lầm bầm nói: “Lão thiên gia không quen nhìn ta? Ngươi đang nói mê sảng gì đây! Nếu như thật có lão thiên gia, nếu như hắn nhìn ta không quen, để ta té ngã thêm một lần a…” Một màn làm kẻ khác kinh ngạc lại xuất hiện ngay lúc này.
Ngay khi thanh âm Trình Văn Lộ vừa hạ xuống, hai chân cô ta liền mềm nhũn, lần thứ hai quỳ xuống ngay trước người Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn.
Tất cả mọi người kinh ngạc há to miệng, không thể tin được nhìn một màn trước mắt. Người vừa nói chuyện, càng nỉ non nói: “Không thể nào? Lẽ nào thực sự có lão thiên gia hay sao?” Trình Văn Lộ hiển nhiên bị hai lần quỳ xuống thật kỳ lạ làm phát mộng, sau khi được Thường Thiên Thành dìu lên, cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa, thậm chí còn có ý tứ ẩn núp Lâm Tử Mạn.
Bởi vì nhân duyên của Trình Văn Lộ cũng không tốt, cho nên sau khi nháo ra việc này, tình tự mọi người cũng không bị bao nhiêu ảnh hưởng, vẫn như cũ theo kế hoạch đã định ra, cùng nhau đi về hướng tiệm karaoke đã đặt sẵn.
Trình Văn Lộ cảm thấy đã đánh mất mặt mũi, vốn dự định không đi, nhưng suy nghĩ lại, nếu như mình bỏ đi như thế, chẳng phải là càng mất mặt? Vì vậy cô ta chỉ đành kiên trì lưu lại. Bất quá vì chuyện vừa rồi, hiển nhiên đã để lại bóng ma tâm lý, vô luận là đi trên đường hay đến tiệm karaoke, cô ta vẫn ngồi cách xa Lâm Tử Mạn, rất sợ lại phát sinh chuyện tà môn như khi nãy.
Trên đường đến tiệm karaoke, Lâm Tử Mạn ghé sát tai hắn, hiếu kỳ hỏi: “Trương ca, chuyện vừa rồi là do anh làm phải không…” Tuy rằng nàng không biết thân phận là người tu chân của hắn, thế nhưng biết hắn có công phu thâm sâu khó lường, cho nên mới hoài nghi, chuyện phát sinh vừa rồi có quan hệ tới hắn.
Hắn chỉ cười, không khẳng định. Nhưng từ biểu tình này của hắn, Lâm Tử Mạn cũng đã biết chuyện mình muốn biết.
“Cảm tạ.” Lâm Tử Mạn nhỏ giọng nói.
Hắn cũng không tiếp tục bảo trì trầm mặc, mà cười trả lời một câu: “Cảm tạ cái gì? Chúng ta là bạn bè…”
“Ân…” Lâm Tử Mạn gật đầu.
Hắn đối với ca hát cũng không có hứng thú gì, cho nên sau khi đi tới tiệm karaoke chỉ ngồi một bên nghe, Lâm Tử Mạn sợ hắn buồn chán, ngồi bên cạnh hắn nói chuyện phiếm.
Lúc này Trình Văn Lộ đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, tuy rằng không hát, nhưng lại hành động việc phê bình người khác. Mỗi khi có một người hát xong, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, riêng cô ta luôn luôn dùng lời lẽ ác độc chê bai vài câu, làm mọi người cực kỳ bất mãn. Dần dần cô ta và Thường Thiên Thành đều bị cô lập, hầu như không ai phản ứng bọn họ.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Ngay khi mọi người còn đang hăng hái, mở lớn âm nhạc chuẩn bị đứng lên khiêu vũ, một cô gái đột nhiên ôm bụng ngã xuống sô pha, trong miệng liên tiếp kêu đau.
Biến cố bất thình lình làm mọi người hoảng sợ, vội vã tắt âm nhạc, đồng thời mở sáng đèn trong phòng. Mọi người như ong vỡ tổ vây quanh cô gái, ồn ào hỏi: “Làm sao vậy, Dương Lệ Uyển, cô khó chịu chỗ nào?”
Sắc mặt Dương Lệ Uyển bởi vì đau đớn mà trở thành tái nhợt biến xanh, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt đã đầm đìa. Nàng ôm bụng, vừa kêu đau vừa nói: “Đau bụng quá, đau đến chết mất…”
Trình Văn Lộ ý thức được, đây là một cơ hội tốt giúp cho bạn trai mình làm náo động, vội vã lôi kéo Thường Thiên Thành đi qua, trong miệng không ngừng nói: “Nhường nhường, đều nhường ra, đừng cản đường chỗ này, các người cũng không phải bác sĩ, vây quanh ở đây làm gì? Làm lỡ chuyện sao?”
Tuy rằng đoàn người không thích Trình Văn Lộ và Thường Thiên Thành, nhưng bởi vì quan hệ đến bệnh tình của Dương Lệ Uyển, bọn họ đành nhanh chân nhường đường.
Thường Thiên Thành bước nhanh tới trước người Dương Lệ Uyển, thay nàng kiểm tra một chút, phát hiện nàng đau ở dưới bụng dưới, đồng thời cơ bụng cứng lên, đè lên còn kêu đau nhức, liền vội vã đứng lên nói: “Cô ấy hơn phân nửa bị viêm ruột thừa cấp tính, chúng ta phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện, tiếp thu giải phẫu…”
“Chờ một chút.”
Lời Thường Thiên Thành còn chưa nói xong, Trương Văn Trọng đã đi nhanh qua, chẩn mạch cho Dương Lệ Uyển, hắn lắc đầu nói: “Cô ấy không phải bị viêm ruột thừa…”
Thấy Trương Văn Trọng nghi vấn việc chẩn đoán của mình, vùng lông mày Thường Thiên Thành nhướng lên, bất mãn nói: “Vị Dương tiểu thư này, bụng dưới đau đớn kịch liệt, đồng thời còn bị cứng cơ, đè lên còn đau đớn. Đó không phải viêm ruột thừa cấp tính thì là gì?” So sánh với Thường Thiên Thành, thái độ Trình Văn Lộ càng thêm trực tiếp, cô ta trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, châm chọc nói: “Anh chỉ bất quá là một giáo y mà thôi, không ngờ dám nghi vấn việc chẩn đoán của Thiên Thành? Hừ, thật không biết trời cao đất rộng! Anh nha, ở đâu mát mẻ thì chạy tới đó đi, đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay, vạn nhất làm lỡ bệnh tình của Dương Lệ Uyển, anh gánh chịu được trách nhiệm này sao?”
Lúc này Trương Văn Trọng chỉ muốn chữa bệnh cho Dương Lệ Uyển, căn bản không có tâm tình phản ứng Trình Văn Lộ, chỉ nhìn Thường Thiên Thành nói: “Tuy rằng bụng dưới cô ấy đau đớn kịch liệt, cơ bụng cứng, đè lên thì đau nhức, nhưng điều này cũng không ý nghĩa cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính! Bệnh của cô ấy, chính là xoắn buồng trứng cấp tính.”
“Xoắn buồng trứng cấp tính? Khả năng sao?” Thường Thiên Thành không khỏi sửng sốt.
Lâm Tử Mạn đối với Trương Văn Trọng rất có lòng tin, vội vã nói: “Nếu Trương ca nói là xoắn buồng trứng cấp tính, vậy khẳng định là phải. Trương ca, phiền anh giúp Dương Lệ Uyển trị bệnh đi.”
Bệnh xoắn buồng trứng cấp tính là một loại bệnh tương đối hiếm thấy, nhiều người thân thể hơi dị thường, tỷ như ống dẫn trứng hoặc hệ màng quá dài, lại phát sinh thành hình dạng như đinh ốc. Loại bệnh này, tuy rằng tỷ lệ phát sinh cao nhất thường là ở nhi đồng mười tuổi, thế nhưng những năm gần đây, nữ tính thành niên gặp phải bệnh này cũng đã thường thấy.
Dương Lệ Uyển bị bệnh, chính xoắn buồng trứng bên phải cấp tính, cho nên bệnh trạng này có bề ngoài rất giống như bị viêm ruột thừa. Nếu như không có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, thật đúng không dễ nhận ra đó là viêm ruột thừa cấp tính hay xoắn buồng trứng cấp tính.
Trương Văn Trọng gật đầu, tay phải vừa lật, bốn tử sắc lôi châm xuất hiện trong bàn tay của hắn. Đối với lai lịch của bốn lôi châm, mọi người cũng không quá mức lưu ý. Bọn họ chỉ cho rằng do hắn mang theo tùy thân, chỉ là màu sắc lôi châm có chút kỳ lạ.
“Anh muốn làm gì? Châm cứu cho cô ấy?” Thường Thiên Thành thấy lôi châm trong tay hắn, không khỏi nhíu mày nói: “Đó không phải vớ vẩn hồ đồ sao? Bây giờ chúng ta còn chưa hiểu rõ ràng Dương Lệ Uyển đang bị bệnh gì, anh đã tiến hành châm cứu cho cô ấy? Vạn nhất lệch lạc sai lầm làm sao bây giờ? Trách nhiệm này ai gánh? Hơn nữa Đông y đối với việc trị bệnh mãn tính còn hiệu quả trị liệu, dùng trị bệnh cấp tính có thể tác dụng sao? Anh không phải là đang làm bừa?”
“Nếu gánh trách nhiệm sẽ do tôi gánh, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới anh đâu.” Hắn hồi đáp, không hề để ý tới Thường Thiên Thành, vung bốn lôi châm trong tay, đâm vào huyệt đạo Tam Âm Giao và Túc Tam Lý của Dương Lệ Uyển, cùng sử dụng Tả Pháp Khai Thủy bắt đầu hành châm cho nàng.
Ngoại trừ Lâm Tử Mạn, Trình Văn Lộ và Thường Thiên Thành, mọi người đều ngừng cả hô hấp, khẩn trương nhìn hắn châm cứu, thực sự hi vọng có tác dụng.
Lâm Tử Mạn không lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng hắn mười phần. Mà hai người kia chỉ muốn nhìn thấy hắn bị chê cười.
Nhưng một màn thần kỳ lại xảy ra ngay lúc này.
Theo việc hắn hành châm, sự đau đớn ở bụng dưới của Dương Lệ Uyển đã rõ ràng giảm bớt. Mười lăm phút sau, đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Cảm ơn anh, cảm ơn.” Dương Lệ Uyển và bạn trai nàng đều hướng hắn nói lời cảm tạ.
Vốn muốn thấy hắn chê cười, lại không nghĩ bị hắn làm ra danh tiếng. Trình Văn Lộ cảm giác có chút thất vọng lầm bầm nói: “Chỉ là vận khí mà thôi, ta cũng không tin một người giáo y có thể có y thuật cao minh lắm sao?”
Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, đối với biểu hiện cao ngạo đáng ghét của Trình Văn Lộ, đại bộ phận mọi người đều bất mãn trong lòng. Cho nên khi nhìn thấy một màn đáng kinh ngạc của cô ta, bọn họ chẳng những không đồng tình, trái lại còn có chút hả hê.
Tuy rằng tính cách của Trình Văn Lộ không tốt, nhưng cũng là một người thông minh, từ động tác biểu tình của những người chung quanh, đã nhận ra bọn họ đang chê cười mình, đoàn lửa giận trong lòng trong nháy mắt rừng rực thiêu đốt lên, cũng không kịp phân trần, đã đem đoàn lửa giận phát tiết lên trên người Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn: “Là các người! Là các người động tay chân, mới làm tôi té ngã trên mặt đất!” Nói ra, lúc này Trình Văn Lộ thật là đã đoán đúng.
Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không thừa nhận, cười lạnh nói: “Trình tiểu thư, nói chuyện phải có chứng cứ, vừa rồi tôi và Tử Mạn không hề chạm qua cô, làm sao có thể động tay chân làm cô té ngã? Nếu như cô còn dám nói bậy, tôi cũng sẽ cáo cô tội phỉ báng…” Câu cuối cùng của hắn, cũng mô phỏng theo giọng nói vừa rồi của Trình Văn Lộ.
Người chung quanh không khỏi nở nụ cười.
Cũng có người không sợ đắc tội Trình Văn Lộ, cười lạnh nói: “Chúng tôi có thể làm chứng, Lâm Tử Mạn và bạn trai của nàng từ đầu tới đuôi cũng không có chạm qua cô, làm sao khả năng động tay chân? Trình Văn Lộ, cô có muốn ăn vạ, cũng không nên dùng cách này nha? Tôi van cô, nhiều ít động chút đầu óc được không? Theo tôi thấy, lần này hơn phân nửa do lão thiên gia cũng nhìn cô chướng mắt, cho nên mới trừng phạt nhỏ thôi đó…”
Trình Văn Lộ thấy mọi người đều nhằm vào mình, không khỏi tức giận lầm bầm nói: “Lão thiên gia không quen nhìn ta? Ngươi đang nói mê sảng gì đây! Nếu như thật có lão thiên gia, nếu như hắn nhìn ta không quen, để ta té ngã thêm một lần a…” Một màn làm kẻ khác kinh ngạc lại xuất hiện ngay lúc này.
Ngay khi thanh âm Trình Văn Lộ vừa hạ xuống, hai chân cô ta liền mềm nhũn, lần thứ hai quỳ xuống ngay trước người Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn.
Tất cả mọi người kinh ngạc há to miệng, không thể tin được nhìn một màn trước mắt. Người vừa nói chuyện, càng nỉ non nói: “Không thể nào? Lẽ nào thực sự có lão thiên gia hay sao?” Trình Văn Lộ hiển nhiên bị hai lần quỳ xuống thật kỳ lạ làm phát mộng, sau khi được Thường Thiên Thành dìu lên, cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa, thậm chí còn có ý tứ ẩn núp Lâm Tử Mạn.
Bởi vì nhân duyên của Trình Văn Lộ cũng không tốt, cho nên sau khi nháo ra việc này, tình tự mọi người cũng không bị bao nhiêu ảnh hưởng, vẫn như cũ theo kế hoạch đã định ra, cùng nhau đi về hướng tiệm karaoke đã đặt sẵn.
Trình Văn Lộ cảm thấy đã đánh mất mặt mũi, vốn dự định không đi, nhưng suy nghĩ lại, nếu như mình bỏ đi như thế, chẳng phải là càng mất mặt? Vì vậy cô ta chỉ đành kiên trì lưu lại. Bất quá vì chuyện vừa rồi, hiển nhiên đã để lại bóng ma tâm lý, vô luận là đi trên đường hay đến tiệm karaoke, cô ta vẫn ngồi cách xa Lâm Tử Mạn, rất sợ lại phát sinh chuyện tà môn như khi nãy.
Trên đường đến tiệm karaoke, Lâm Tử Mạn ghé sát tai hắn, hiếu kỳ hỏi: “Trương ca, chuyện vừa rồi là do anh làm phải không…” Tuy rằng nàng không biết thân phận là người tu chân của hắn, thế nhưng biết hắn có công phu thâm sâu khó lường, cho nên mới hoài nghi, chuyện phát sinh vừa rồi có quan hệ tới hắn.
Hắn chỉ cười, không khẳng định. Nhưng từ biểu tình này của hắn, Lâm Tử Mạn cũng đã biết chuyện mình muốn biết.
“Cảm tạ.” Lâm Tử Mạn nhỏ giọng nói.
Hắn cũng không tiếp tục bảo trì trầm mặc, mà cười trả lời một câu: “Cảm tạ cái gì? Chúng ta là bạn bè…”
“Ân…” Lâm Tử Mạn gật đầu.
Hắn đối với ca hát cũng không có hứng thú gì, cho nên sau khi đi tới tiệm karaoke chỉ ngồi một bên nghe, Lâm Tử Mạn sợ hắn buồn chán, ngồi bên cạnh hắn nói chuyện phiếm.
Lúc này Trình Văn Lộ đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, tuy rằng không hát, nhưng lại hành động việc phê bình người khác. Mỗi khi có một người hát xong, mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, riêng cô ta luôn luôn dùng lời lẽ ác độc chê bai vài câu, làm mọi người cực kỳ bất mãn. Dần dần cô ta và Thường Thiên Thành đều bị cô lập, hầu như không ai phản ứng bọn họ.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Ngay khi mọi người còn đang hăng hái, mở lớn âm nhạc chuẩn bị đứng lên khiêu vũ, một cô gái đột nhiên ôm bụng ngã xuống sô pha, trong miệng liên tiếp kêu đau.
Biến cố bất thình lình làm mọi người hoảng sợ, vội vã tắt âm nhạc, đồng thời mở sáng đèn trong phòng. Mọi người như ong vỡ tổ vây quanh cô gái, ồn ào hỏi: “Làm sao vậy, Dương Lệ Uyển, cô khó chịu chỗ nào?”
Sắc mặt Dương Lệ Uyển bởi vì đau đớn mà trở thành tái nhợt biến xanh, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt đã đầm đìa. Nàng ôm bụng, vừa kêu đau vừa nói: “Đau bụng quá, đau đến chết mất…”
Trình Văn Lộ ý thức được, đây là một cơ hội tốt giúp cho bạn trai mình làm náo động, vội vã lôi kéo Thường Thiên Thành đi qua, trong miệng không ngừng nói: “Nhường nhường, đều nhường ra, đừng cản đường chỗ này, các người cũng không phải bác sĩ, vây quanh ở đây làm gì? Làm lỡ chuyện sao?”
Tuy rằng đoàn người không thích Trình Văn Lộ và Thường Thiên Thành, nhưng bởi vì quan hệ đến bệnh tình của Dương Lệ Uyển, bọn họ đành nhanh chân nhường đường.
Thường Thiên Thành bước nhanh tới trước người Dương Lệ Uyển, thay nàng kiểm tra một chút, phát hiện nàng đau ở dưới bụng dưới, đồng thời cơ bụng cứng lên, đè lên còn kêu đau nhức, liền vội vã đứng lên nói: “Cô ấy hơn phân nửa bị viêm ruột thừa cấp tính, chúng ta phải lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện, tiếp thu giải phẫu…”
“Chờ một chút.”
Lời Thường Thiên Thành còn chưa nói xong, Trương Văn Trọng đã đi nhanh qua, chẩn mạch cho Dương Lệ Uyển, hắn lắc đầu nói: “Cô ấy không phải bị viêm ruột thừa…”
Thấy Trương Văn Trọng nghi vấn việc chẩn đoán của mình, vùng lông mày Thường Thiên Thành nhướng lên, bất mãn nói: “Vị Dương tiểu thư này, bụng dưới đau đớn kịch liệt, đồng thời còn bị cứng cơ, đè lên còn đau đớn. Đó không phải viêm ruột thừa cấp tính thì là gì?” So sánh với Thường Thiên Thành, thái độ Trình Văn Lộ càng thêm trực tiếp, cô ta trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, châm chọc nói: “Anh chỉ bất quá là một giáo y mà thôi, không ngờ dám nghi vấn việc chẩn đoán của Thiên Thành? Hừ, thật không biết trời cao đất rộng! Anh nha, ở đâu mát mẻ thì chạy tới đó đi, đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay, vạn nhất làm lỡ bệnh tình của Dương Lệ Uyển, anh gánh chịu được trách nhiệm này sao?”
Lúc này Trương Văn Trọng chỉ muốn chữa bệnh cho Dương Lệ Uyển, căn bản không có tâm tình phản ứng Trình Văn Lộ, chỉ nhìn Thường Thiên Thành nói: “Tuy rằng bụng dưới cô ấy đau đớn kịch liệt, cơ bụng cứng, đè lên thì đau nhức, nhưng điều này cũng không ý nghĩa cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính! Bệnh của cô ấy, chính là xoắn buồng trứng cấp tính.”
“Xoắn buồng trứng cấp tính? Khả năng sao?” Thường Thiên Thành không khỏi sửng sốt.
Lâm Tử Mạn đối với Trương Văn Trọng rất có lòng tin, vội vã nói: “Nếu Trương ca nói là xoắn buồng trứng cấp tính, vậy khẳng định là phải. Trương ca, phiền anh giúp Dương Lệ Uyển trị bệnh đi.”
Bệnh xoắn buồng trứng cấp tính là một loại bệnh tương đối hiếm thấy, nhiều người thân thể hơi dị thường, tỷ như ống dẫn trứng hoặc hệ màng quá dài, lại phát sinh thành hình dạng như đinh ốc. Loại bệnh này, tuy rằng tỷ lệ phát sinh cao nhất thường là ở nhi đồng mười tuổi, thế nhưng những năm gần đây, nữ tính thành niên gặp phải bệnh này cũng đã thường thấy.
Dương Lệ Uyển bị bệnh, chính xoắn buồng trứng bên phải cấp tính, cho nên bệnh trạng này có bề ngoài rất giống như bị viêm ruột thừa. Nếu như không có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, thật đúng không dễ nhận ra đó là viêm ruột thừa cấp tính hay xoắn buồng trứng cấp tính.
Trương Văn Trọng gật đầu, tay phải vừa lật, bốn tử sắc lôi châm xuất hiện trong bàn tay của hắn. Đối với lai lịch của bốn lôi châm, mọi người cũng không quá mức lưu ý. Bọn họ chỉ cho rằng do hắn mang theo tùy thân, chỉ là màu sắc lôi châm có chút kỳ lạ.
“Anh muốn làm gì? Châm cứu cho cô ấy?” Thường Thiên Thành thấy lôi châm trong tay hắn, không khỏi nhíu mày nói: “Đó không phải vớ vẩn hồ đồ sao? Bây giờ chúng ta còn chưa hiểu rõ ràng Dương Lệ Uyển đang bị bệnh gì, anh đã tiến hành châm cứu cho cô ấy? Vạn nhất lệch lạc sai lầm làm sao bây giờ? Trách nhiệm này ai gánh? Hơn nữa Đông y đối với việc trị bệnh mãn tính còn hiệu quả trị liệu, dùng trị bệnh cấp tính có thể tác dụng sao? Anh không phải là đang làm bừa?”
“Nếu gánh trách nhiệm sẽ do tôi gánh, tuyệt đối sẽ không liên lụy tới anh đâu.” Hắn hồi đáp, không hề để ý tới Thường Thiên Thành, vung bốn lôi châm trong tay, đâm vào huyệt đạo Tam Âm Giao và Túc Tam Lý của Dương Lệ Uyển, cùng sử dụng Tả Pháp Khai Thủy bắt đầu hành châm cho nàng.
Ngoại trừ Lâm Tử Mạn, Trình Văn Lộ và Thường Thiên Thành, mọi người đều ngừng cả hô hấp, khẩn trương nhìn hắn châm cứu, thực sự hi vọng có tác dụng.
Lâm Tử Mạn không lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng hắn mười phần. Mà hai người kia chỉ muốn nhìn thấy hắn bị chê cười.
Nhưng một màn thần kỳ lại xảy ra ngay lúc này.
Theo việc hắn hành châm, sự đau đớn ở bụng dưới của Dương Lệ Uyển đã rõ ràng giảm bớt. Mười lăm phút sau, đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Cảm ơn anh, cảm ơn.” Dương Lệ Uyển và bạn trai nàng đều hướng hắn nói lời cảm tạ.
Vốn muốn thấy hắn chê cười, lại không nghĩ bị hắn làm ra danh tiếng. Trình Văn Lộ cảm giác có chút thất vọng lầm bầm nói: “Chỉ là vận khí mà thôi, ta cũng không tin một người giáo y có thể có y thuật cao minh lắm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.