Chương 9: Hàng xóm
Hoàng Hạ (Van2708)
29/04/2023
David sải bước vội ra ngoài khi nghe tiếng la thất thanh kia. Vừa ra đến cửa, đập vào mắt anh là hình ảnh một nam, một nữ và một đứa trẻ đang giằng co, lôi kéo. Người đàn ông kia vừa nhìn đã biết là một kẻ thô tục. Hắn ta mặc một cái áo thun ba lỗ và chiếc quần đùi sờn màu cũ kỹ, chân xỏ đôi dép tổ ong màu trắng, cái bụng phệ to đùng do uống bia lâu ngày mà thành, thân người đen nhẻm nhưng vẫn không che giấu được sự dâm tà hiện rõ với chòm râu dê. Mùi bia rượu nồng nặc kết hợp với chất giọng lè nhè thể hiện rõ hắn ta đang say. Gã vươn một bàn tay thô kệch níu kéo cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, cố gắng kéo cô về phía mình, bàn tay khác thì vung mạnh muốn đẩy đứa trẻ ra xa. Người phụ nữ có phần chật vật vì chống cự, cặp kiếng cận tuột xuống giữa sống mũi thon gọn, ngũ quan xinh đẹp hiện lên vẻ sợ hãi khiến người đau lòng. Ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ cô đang cố sức khi vừa giằng tay ra khỏi cái móng vuốt kia, vừa cố gắng che chở cho đứa trẻ.
"Đã lâu không có chồng bên cạnh, em chắc rất cô đơn. Được anh đây an ủi là may mắn lắm rồi, ở đó còn làm bộ làm tịch!" Hắn ta cất giọng say khướt, không hề che giấu vẻ coi thường và cợt nhả.
"Buông ra! Tôi la lên bây giờ! Anh.." Người phụ nữ chưa kịp nói hết câu thì bị sự việc xảy ra đột ngột cắt ngang.
"Bốp!" một cú đấm như trời giáng hạ thẳng vào sườn mặt tên yêu râu xanh. Theo quán tính, hắn té lăn quay ra sàn, bàn tay cũng theo đó mà vô thức buông cô ra.
Gã đàn ông bị cơn đau nhức bất ngờ ập đến làm cho thanh tỉnh chút ít. Cảm giác có gì đó ấm nóng đang chảy ra, hắn dùng ngón tay đưa lên lau chùi khoé miệng. Khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chói mắt trên tay cộng thêm cảm giác đau đớn nơi má phải, gã mới nhận ra bản thân bị người đánh. Máu nóng dồn lên đầu cộng thêm hơi men trong người, hắn ta không kiêng nể gì mà hét thẳng vào mặt người vừa ra tay: "Thằng kia! Mày là đứa nào mà dám đánh tao?"
"Tao là ai mày không cần biết! Nếu mày còn đụng vào mẹ con cô ấy, lần sau sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu! Tao sẽ cho mày vào tù mà bóc lịch, gia đình mày cũng không yên đâu!" David gằn từng tiếng một, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ, dữ tợn dọa người.
"Mày.. mày.." Hắn ta lắp bắp nói không trọn câu khi nhìn thấy vẻ mặt như hung thần ác sát của anh. Đôi mắt phượng vốn nên xinh đẹp lại trở nên tà ác khiến hắn có cảm giác như lọt vào địa ngục, bị quỷ dữ dòm ngó, sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt. Một nỗi hoảng sợ không rõ lan tràn toàn thân, hắn ta nhận ra người trước mặt đang nói thật, chỉ cần mình dám chống cự thì bản thân sẽ có kết cục rất thê thảm. Sự kinh hãi khiến gã tỉnh táo hẳn. Thu hồi vẻ hung hăng giả tạo, hắn ta lồm cồm bò dậy, chạy trối chết lên cầu thang.
Là người chứng kiến từ đầu đến cuối, Josh không khỏi sững sờ khi thấy biểu hiện của bạn mình. Trong bảy năm quen biết, David mà anh ta biết rất lạnh lùng, đôi khi cũng có tức giận, nhưng tất cả cũng chỉ biểu hiện qua ánh nhìn sắc bén, băng lãnh. Cho dù là lúc mất kiên nhẫn nhất, anh cũng chỉ mím môi, khẽ nhíu đầu mày, ánh mắt càn quét qua đã đủ khiến người khác run sợ. Còn biểu hiện quá khích như ngày hôm nay là lần đầu tiên Josh được nhìn thấy.
Tư Phàm nhìn thấy bóng lưng người đàn ông vừa cứu mình thì không khỏi giật mình, sau đó tâm trạng lại trở nên phức tạp vô cùng. Đây không biết nên gọi là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là một mối nghiệt duyên nữa! Tuy không tính quá quen thuộc nhưng vừa nhìn bóng lưng thì cô đã biết người vừa cứu giúp mình là ai. Và cô biết, bản thân mình lại nợ anh thêm lần nữa! Tư Phàm thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ không thôi. Món nợ ân tình cũ cô còn chưa kịp trả cho người ta vậy mà nay lại mắc thêm nợ mới. Cô cười khổ, thầm nghĩ nếu mọi chuyện mà cứ phát triển theo cái đà này thì có khi không thể chỉ đơn giản dùng một bữa cơm để giải quyết nữa rồi!
Giữa lúc Tư Phàm đang rối rắm thì có một bàn tay nhỏ bé bỗng nắm lấy tay cô lay nhẹ. Cô giật mình, quay lại. Khi đối diện với đôi mắt to tròn vẫn còn nguyên sự sợ hãi của thiên thần nhỏ, nhìn thấy bàn tay múp míp kia níu chặt lấy mình như sợ cô đi mất, trái tim Tư Phàm trở nên mềm nhũn. Cô ngồi xuống, dịu dàng ôm bé con vào lòng, hôn lên mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: "Không sao! Có mẹ ở đây!" Khẽ nhắm mắt, cảm nhận thân hình nhỏ bé không còn run rẩy, tâm trạng con đã bình ổn trở lại, cô than nhẹ. Thôi đi vậy! Nợ thì nợ! Nếu không có anh thì có lẽ hai mẹ con cô sẽ khó lòng mà bình an ôm nhau như thế này.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nam trầm ấm hơi lơ lớ vang lên bên tai khiến cô nhớ ra còn có người khác ở đây.
Tư Phàm ngước nhìn lên, đập vào mắt cô là hình ảnh một anh chàng có dáng người thư sinh ăn vận khá bảnh bao. Anh ta có nước da trắng hồng, đôi môi mỏng hồng nhuận khẽ nhếch như đang cười, một mái tóc màu vàng ánh kim mềm mại được cắt tỉa gọn gàng, hàng mày tinh xảo nhăn nhẹ nằm bên trên một đôi mắt đào hoa xinh đẹp và sống mũi cao thẳng, hai bàn tay khép lại, những ngón tay thon dài cầm một cặp kiếng mát mạ vàng nhìn cô với ánh mắt đầy thân thiện. Tư Phàm thầm cảm thán, đây chính là một anh chàng điển trai chuẩn ấm áp. Thu hồi quan sát, cô mỉm cười đáp lại: "Tôi không sao! Rất cảm ơn anh!"
"Nhưng tay cô.." Đã hằn đỏ lên như vậy còn gì!
Tư Phàm nhìn theo ánh mắt anh ta thì chợt hiểu ra, cô khẽ cười: "Không sao đâu! Chỉ là chút vết thương nhỏ."
"Không sao là thế nào? Lúc nào em cũng để người ta khi dễ thế à?" David đã quay lại từ lúc nào, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Đâu có! Chỉ là.." Tư Phàm ấp úng. Bình thường gã đàn ông kia luôn tỏ ra lịch sự, gặp cô chưa hề nói gì nhiều, cùng lắm cũng chỉ có vài câu xã giao khi vợ hắn nói chuyện với cô. Một người luôn tạo cho người ta cảm giác lạnh nhạt, xa cách thì ai mà ngờ hắn ta lại có suy nghĩ khác trong đầu. Mà cũng có thể do bình thường hắn luôn tỉnh táo khi gặp cô, cộng thêm hầu như luôn có vợ bên cạnh nên mới giấu sâu như vậy. Trùng hợp là hôm nay cô về giờ lên ca, khu chung cư vắng người, vợ hắn ta cũng không ở nhà nên hắn mới mượn hơi men không kiêng kị gì mà có những hành vi ghê tởm như vậy.
Khi đối diện với ánh mắt mang theo khiển trách của anh, cô bỗng thấy rất oan uổng. Hai người cũng đâu tính là thân thiết, anh nhìn cô như vậy làm gì? Nhưng mà, dù trong lòng bất mãn, cô cũng chỉ có thể ngậm ngùi nín nhịn. Ai bảo anh là người cứu hai mẹ con cô chứ!
"Chỉ là sao? Anh đã cứu em hai lần rồi nhỉ? Em tính sao đây?" David nhìn vẻ mặt ấm ức, giận mà không thể nói của cô thì sự không vui đã tan đi hơn nửa, giọng điệu mang theo chút tùy hứng.
"Tôi.." Khuôn mặt xinh xắn lúng túng đỏ ửng. Cũng đâu phải cô muốn chối bỏ, anh có cần phải như vậy không?
Josh thấy hai người như vậy thì khẽ nhướn mày. Hóa ra hai người biết nhau từ trước.
"Chú muốn làm gì? Không được ức hiếp mẹ cháu!" Chất giọng non nớt của đứa trẻ đột nhiên vang lên khiến cả ba người chú ý. Đôi mắt linh động trên khuôn mặt trẻ con cố làm ra vẻ uy hiếp khiến cho người ta không những không cảm thấy sợ mà còn cảm thấy rất đáng yêu.
David bật cười, đám mây u ám còn sót lại trong tâm trạng cũng tan sạch, anh nhấc bước, cố tình thu hẹp khoảng cách với hai mẹ con: "Cháu nghĩ chú sẽ làm gì mẹ cháu?"
Thanh Khang mím môi nhỏ, không phản bác, nhưng thân hình nhỏ bé chỉ cao tới ngang ngực người lớn đã vượt lên phía trước, cố gắng che chắn mẹ ở phía sau. Hành động này vô hình chung thể hiện thái độ không khoan nhượng của cậu nhóc.
"Chú ấy sẽ không làm gì mẹ cháu! Nếu không, chú ấy sẽ không mất công đánh đuổi kẻ xấu kia." Josh cười khẽ, nhẹ nhàng giải thích. Cậu bé này rất đáng yêu, được giáo dưỡng rất tốt nha!
Thanh Khang nhìn Josh, trong lòng có chút dao động. Cậu bé nhận ra người trước mắt không có ác ý, và đúng là chú tóc đen đã đánh đuổi kẻ xấu kia, cứu hai mẹ con mình. Mà mẹ đã dạy bé, khi được người giúp đỡ thì phải biết cảm ơn người ta. Nghĩ như vậy, tâm trạng bé thả lỏng hơn chút, sự cảnh giác cũng không còn gay gắt như lúc ban đầu. Bằng chứng là tuy bé vẫn mím môi, ánh mắt dè chừng nhưng tay nhỏ đã có dấu hiệu buông thõng.
"Sau này cháu phải mạnh mẽ mới bảo vệ được mẹ. Biết không?" Đúng lúc này, bàn tay to lớn của David bất chợt vươn tới, xoa rối mái tóc mềm mại của cậu bé.
Thanh Khang nhăn mũi, dùng cả hai tay cố gắng đẩy cái tay tà ác kia ra khỏi đầu mình: "Không được xoa! Người ta lớn rồi nha!" Tuy chú này không phải người xấu, nhưng không có nghĩa là muốn làm gì bé thì làm nha!
"Ừ, nhóc con! Lớn rồi!" Mặc kệ thái độ ghét bỏ, vẻ mặt nhăn nhó của cậu bé nấm lùn bên dưới mình, David vẫn không hề có ý định thu tay lại, cười lớn.
"Sao anh lại đến đây? Muốn tìm ai sao?" Tư Phàm nhẹ nhàng kéo con về sau lưng mình, không dấu vết mà tách hai người ra, thuận miệng hỏi một câu.
"Mua nhà." David ngắn gọn trả lời, không hề tỏ ra bất mãn vì hành động của cô, nhẹ nhàng thu hồi móng vuốt.
Tư Phàm nghe anh nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to. Đối với cô, khu chung cư này chỉ dành cho những tầng lớp lao động nghèo khó như mình, còn những người có tiền như anh thì sẽ không bao giờ đến đây. Bởi lẽ, anh hoàn toàn không phù hợp cũng như không có lý do gì phải ở đây cả. Thế cho nên việc anh mua nhà ở đây là điều không thể tưởng được. Chưa nói đến việc anh là người có quốc tịch nước ngoài, chưa được phép đứng tên mua nhà cửa, bất động sản ở Việt Nam, nếu chỉ bàn luận đến điều kiện của bản thân thì anh hoàn toàn xứng đáng được công ty sắp xếp cho một chỗ ở tiện nghi hơn nhiều. Giả dụ anh phải ở chung cư thì cũng nên được bố trí ở chung cư cao cấp chứ không phải là cái chung cư cũ kỹ, xập xệ như vầy!
"Không được sao?" Anh lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, kì lạ.
"A, à.. không có gì! Chỉ là, tôi không nghĩ anh sẽ.." Tư Phàm ấp úng, cố gắng thu hồi vẻ mặt thất thố.
"Cô ở nhà này à?" Josh đúng lúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quặc.
"Vâng, tôi ở căn hộ bên đó." Tư Phàm bắt lấy cái phao cứu hộ mà Josh quăng ra.
"Vậy sau này chúng ta sẽ là hàng xóm. Phiền em giúp đỡ rồi!" David không nóng không lạnh chen ngang một câu.
"A, vâng! Không.." Tư Phàm chưa kịp nói xong lời khách sáo đã bị câu nói tiếp theo của anh làm nghẹn họng: "Vì em nợ anh mà!"
Tư phàm mím môi, mày đẹp khẽ chau, đôi mắt to tròn hiện rõ sự bất đắc dĩ. Anh chàng này thật.. trẻ con mà! Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của anh mà không thể làm gì khiến cô bực dọc. Lần đầu tiên cô được thể nghiệm cái cảm giác giận mà không thể nói. Quả thật rất khó chịu!
Thanh Khang nhận ra mẹ không vui, ló ra cái đầu nhỏ: "Chú không được ức hiếp mẹ cháu!". Và tất nhiên, cái kết vẫn là cậu bị khi dễ, khó chịu mà giằng co và được mẹ bảo hộ sau lưng.
Josh thấy sự hỗ động giữa ba người thì thầm giật mình. Kẻ vô lại, đùa nhây trước mặt này là bạn anh sao? Từ trước đến nay, David luôn chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh tanh, thái độ xa cách thậm chí là hờ hững với người ngoài. Cho dù là đối với Tina thì thái độ cũng chẳng khá hơn là bao. Vậy mà bây giờ hắn lại ra tay can thiệp, đánh đuổi lưu manh cứu người, rồi lại trêu đùa hai mẹ con người ta là chuyện thế nào? Đã vậy, cái quyết định sẽ ở lại nơi này lại là vấn đề gì?
* * *
Khí trời Sài Gòn buổi tối dịu mát hẳn, đường phố càng về đêm càng tấp nập, xe tới xe đi nối đuôi nhau như mắc cửi, hàng quán bày biện đông đúc chứng tỏ cuộc sống về đêm đã bắt đầu.
David kiếm một ngã rẽ, quẹo vào đường cao tốc, tránh đi cái ồn ào của phố thị. Đường cao tốc vốn ít xe, lại khá trống trải, tiếng gió rít gào vang lên khi chiếc xe màu bạc đắt tiền lao đi vun vút.
"Tại sao cậu lại giúp cô ấy?" Josh nhìn ra ngoài cửa xe, cất tiếng hỏi, nêu lên thắc mắc vẫn luôn đè nén trong lòng.
David im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời: "Vì cô ấy rất giống bà." Giọng anh rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ không thể nghe ra anh nói gì.
Josh trầm mặc, anh biết "bà" ở đây là chỉ mẹ của David. Nếu xét về ngoại hình thì chắc chắn hai người không có gì giống nhau. Vậy thì chỉ có khả năng là hoàn cảnh hoặc tính cách. Anh cẩn thận suy ngẫm, nhớ đến đứa trẻ khi nãy, nhớ đến việc cậu bé luôn tỏ ra kiên cường cố gắng bảo vệ mẹ nhưng tuyệt nhiên không nhắc một tiếng nào về cha mình thì đã có suy đoán. Và nếu đúng như vậy thì anh đã hiểu được vì sao David lại có thái độ đặc biệt với người phụ nữ ấy cũng như do đâu mà anh có phản ứng quá khích như vừa rồi.
"Cậu định dọn về đó sống thật à?" Josh hạ kính xe cho không khí bên ngoài tràn vào, xua tan sự ngột ngạt.
"Ừ!" David ngắn gọn trả lời, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không hề có một tia biến hóa, ánh mắt không hề di dời mà vẫn luôn nhìn về phía trước vô lăng.
"Nhưng, rõ ràng lúc đầu cậu không có ý định đó. Còn căn hộ kia thì sao?" Josh cảm thấy khó hiểu. Quan trọng hơn hết là anh có dự cảm bất thường khi nghe quyết định đột ngột của bạn mình.
"Tớ đổi ý rồi! Cậu cứ dọn đến căn hộ kia, coi như trông nhà giùm tớ cũng được." David vẫn lạnh nhạt nói.
".. thôi được! Chỉ là, căn hộ ở chỗ này xuống cấp lắm rồi, cần tu sửa lại trước khi cậu đến ở. Thời gian này, cậu vẫn nên ở cùng tớ thì hơn. Tớ sẽ ở phòng khách, cậu vẫn cứ ở phòng của cậu đi. Sau này nếu cậu muốn trở về thì căn phòng ấy vẫn là của cậu." Josh đề nghị. Ngay từ đầu, anh chỉ nêu ra nghi vấn chứ không hề có ý định khuyên bạn mình thay đổi quyết định. Bởi lẽ, là bạn thân lâu năm, anh biết David như một con trâu điên cứng đầu, trước khi đưa ra quyết định luôn suy xét kỹ càng, và một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi vì bất cứ ai hay điều gì.
"..."
David không nói gì thêm, chỉ im lặng chấp nhận.
Thật ra, lần này Josh chỉ đúng một nửa. David đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi là thật, nhưng quyết định lần này chỉ là một phút xúc động của anh. Và cũng vì một phút hành động theo cảm tính này, cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng khác, thay đổi hoàn toàn.
***
"Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ?" Thanh Khang xúm xít quanh mẹ.
"Không sao đâu con, chỉ trầy sơ thôi mà!" Tư Phàm yêu thương an ủi con trai, cố gắng che giấu vết thương.
"Mẹ cho con xem đi!" Thanh Khang dùng cả hai tay cứng rắn nắm giữ tay Tư Phàm, kéo về phía trước tầm mắt mình. Bé con tuy còn nhỏ nhưng sức lực lại kinh người, nắm chặt không buông khiến cô vì sợ con bị thương nên chỉ có thể buông tay, mặc cho cậu bé kiểm tra.
Khi nhìn thấy một hàng dài vết thâm tím do dấu tay để lại, khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhăn lại, nước mắt như hạt châu lăn xuống: "Mẹ ơi! Mẹ còn đau không?"
"Đừng khóc! Mẹ hết đau rồi!" Tư Phàm vuốt ve mái tóc mềm của con trai, dùng ngón tay lau đi những giọt nước lấp lánh trên khóe mắt ướt nhoè, cảm giác đau lòng lại trộn lẫn ngọt ngào, ấm áp.
Khi thấy bé con chu cái miệng nhỏ thổi phù phù lên vết thương, cô không kiềm chế được mà bật khóc vì câu nói tiếp theo của con: "Như vậy mẹ sẽ không đau nữa!"
Bị tiếng khóc của mẹ làm cho hoảng sợ, Thanh Khang bối rối, vội vàng dùng tay nhỏ lau lung tung trên mặt cô: "Mẹ, mẹ đau lắm sao? Con xin lỗi! Con, con đã không thể bảo vệ mẹ, để mẹ bị người xấu ăn hiếp. Con hứa sẽ ngoan, sẽ trở nên mạnh mẽ không để ai khiến mẹ khóc nữa!"
Thấy bé con luống cuống như vậy, Tư Phàm cố nén cơn xúc động, ôm chặt con vào lòng, cười trong nước mắt: "Ừ, mẹ biết rồi! Mẹ không khóc, không khóc nữa!"
Thấy mẹ đã nín, Thanh Khang mới giãn mày ra, vòng tay ôm lấy cổ cô cọ cọ. Lát sau, như nghĩ tới điều gì, cậu bé cố chui ra khỏi vòng ôm của mẹ, khuôn mặt non choẹt tỏ ra nghiêm túc: "Mẹ này, cái chú đẹp trai tóc đen kia là ai vậy ạ? Con thấy hình như chú ấy rất quan tâm mẹ. Mà mẹ nợ gì chú ấy sao?"
"À, không có gì! Chú ấy, chỉ là một người quen ở chỗ làm.." Tư Phàm giải thích qua loa, chợt cảm thấy bản thân thật bất đắc dĩ khi có một đứa con trai lớn trước tuổi.
Nghĩ đến người kia, cô càng cảm thấy mình thất bại. Cô không hiểu biết gì nhiều về anh ngoài việc biết anh là người bên công ty mẹ. Và từ cách phát âm, cô đoán có thể anh là Việt kiều. Ngoài hai điều này, cô không có thêm thông tin gì, kể cả cái tên cũng là một ẩn số. Ngẫm lại, mặc dù cô không biết gì nhiều về anh, nhưng chuyện của bản thân thì lại cứ lần lượt bị anh biết được. Lần này càng thảm hơn, nhà của mình ở đâu người ta cũng đã biết! Cảm giác này thật sự khó mà diễn tả bằng lời..
"Mẹ ơi! Tại sao chú ấy lại mua cái nhà bị đồn có ma vậy?" Giọng Thanh Khang thành công đánh thức cô khỏi mớ suy nghĩ bòng bong.
Tư Phàm nghe con trai nói như vậy, cô cũng thấy tò mò, ánh mắt không tự chủ hướng về căn hộ bên kia, nơi luôn tạo cho người ta cảm giác âm lãnh rợn người.
"Đã lâu không có chồng bên cạnh, em chắc rất cô đơn. Được anh đây an ủi là may mắn lắm rồi, ở đó còn làm bộ làm tịch!" Hắn ta cất giọng say khướt, không hề che giấu vẻ coi thường và cợt nhả.
"Buông ra! Tôi la lên bây giờ! Anh.." Người phụ nữ chưa kịp nói hết câu thì bị sự việc xảy ra đột ngột cắt ngang.
"Bốp!" một cú đấm như trời giáng hạ thẳng vào sườn mặt tên yêu râu xanh. Theo quán tính, hắn té lăn quay ra sàn, bàn tay cũng theo đó mà vô thức buông cô ra.
Gã đàn ông bị cơn đau nhức bất ngờ ập đến làm cho thanh tỉnh chút ít. Cảm giác có gì đó ấm nóng đang chảy ra, hắn dùng ngón tay đưa lên lau chùi khoé miệng. Khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chói mắt trên tay cộng thêm cảm giác đau đớn nơi má phải, gã mới nhận ra bản thân bị người đánh. Máu nóng dồn lên đầu cộng thêm hơi men trong người, hắn ta không kiêng nể gì mà hét thẳng vào mặt người vừa ra tay: "Thằng kia! Mày là đứa nào mà dám đánh tao?"
"Tao là ai mày không cần biết! Nếu mày còn đụng vào mẹ con cô ấy, lần sau sẽ không nhẹ nhàng thế này đâu! Tao sẽ cho mày vào tù mà bóc lịch, gia đình mày cũng không yên đâu!" David gằn từng tiếng một, nắm chặt nắm đấm, đôi mắt hằn lên tia máu đỏ, dữ tợn dọa người.
"Mày.. mày.." Hắn ta lắp bắp nói không trọn câu khi nhìn thấy vẻ mặt như hung thần ác sát của anh. Đôi mắt phượng vốn nên xinh đẹp lại trở nên tà ác khiến hắn có cảm giác như lọt vào địa ngục, bị quỷ dữ dòm ngó, sống lưng bỗng nhiên lạnh buốt. Một nỗi hoảng sợ không rõ lan tràn toàn thân, hắn ta nhận ra người trước mặt đang nói thật, chỉ cần mình dám chống cự thì bản thân sẽ có kết cục rất thê thảm. Sự kinh hãi khiến gã tỉnh táo hẳn. Thu hồi vẻ hung hăng giả tạo, hắn ta lồm cồm bò dậy, chạy trối chết lên cầu thang.
Là người chứng kiến từ đầu đến cuối, Josh không khỏi sững sờ khi thấy biểu hiện của bạn mình. Trong bảy năm quen biết, David mà anh ta biết rất lạnh lùng, đôi khi cũng có tức giận, nhưng tất cả cũng chỉ biểu hiện qua ánh nhìn sắc bén, băng lãnh. Cho dù là lúc mất kiên nhẫn nhất, anh cũng chỉ mím môi, khẽ nhíu đầu mày, ánh mắt càn quét qua đã đủ khiến người khác run sợ. Còn biểu hiện quá khích như ngày hôm nay là lần đầu tiên Josh được nhìn thấy.
Tư Phàm nhìn thấy bóng lưng người đàn ông vừa cứu mình thì không khỏi giật mình, sau đó tâm trạng lại trở nên phức tạp vô cùng. Đây không biết nên gọi là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là một mối nghiệt duyên nữa! Tuy không tính quá quen thuộc nhưng vừa nhìn bóng lưng thì cô đã biết người vừa cứu giúp mình là ai. Và cô biết, bản thân mình lại nợ anh thêm lần nữa! Tư Phàm thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ không thôi. Món nợ ân tình cũ cô còn chưa kịp trả cho người ta vậy mà nay lại mắc thêm nợ mới. Cô cười khổ, thầm nghĩ nếu mọi chuyện mà cứ phát triển theo cái đà này thì có khi không thể chỉ đơn giản dùng một bữa cơm để giải quyết nữa rồi!
Giữa lúc Tư Phàm đang rối rắm thì có một bàn tay nhỏ bé bỗng nắm lấy tay cô lay nhẹ. Cô giật mình, quay lại. Khi đối diện với đôi mắt to tròn vẫn còn nguyên sự sợ hãi của thiên thần nhỏ, nhìn thấy bàn tay múp míp kia níu chặt lấy mình như sợ cô đi mất, trái tim Tư Phàm trở nên mềm nhũn. Cô ngồi xuống, dịu dàng ôm bé con vào lòng, hôn lên mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: "Không sao! Có mẹ ở đây!" Khẽ nhắm mắt, cảm nhận thân hình nhỏ bé không còn run rẩy, tâm trạng con đã bình ổn trở lại, cô than nhẹ. Thôi đi vậy! Nợ thì nợ! Nếu không có anh thì có lẽ hai mẹ con cô sẽ khó lòng mà bình an ôm nhau như thế này.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nam trầm ấm hơi lơ lớ vang lên bên tai khiến cô nhớ ra còn có người khác ở đây.
Tư Phàm ngước nhìn lên, đập vào mắt cô là hình ảnh một anh chàng có dáng người thư sinh ăn vận khá bảnh bao. Anh ta có nước da trắng hồng, đôi môi mỏng hồng nhuận khẽ nhếch như đang cười, một mái tóc màu vàng ánh kim mềm mại được cắt tỉa gọn gàng, hàng mày tinh xảo nhăn nhẹ nằm bên trên một đôi mắt đào hoa xinh đẹp và sống mũi cao thẳng, hai bàn tay khép lại, những ngón tay thon dài cầm một cặp kiếng mát mạ vàng nhìn cô với ánh mắt đầy thân thiện. Tư Phàm thầm cảm thán, đây chính là một anh chàng điển trai chuẩn ấm áp. Thu hồi quan sát, cô mỉm cười đáp lại: "Tôi không sao! Rất cảm ơn anh!"
"Nhưng tay cô.." Đã hằn đỏ lên như vậy còn gì!
Tư Phàm nhìn theo ánh mắt anh ta thì chợt hiểu ra, cô khẽ cười: "Không sao đâu! Chỉ là chút vết thương nhỏ."
"Không sao là thế nào? Lúc nào em cũng để người ta khi dễ thế à?" David đã quay lại từ lúc nào, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Đâu có! Chỉ là.." Tư Phàm ấp úng. Bình thường gã đàn ông kia luôn tỏ ra lịch sự, gặp cô chưa hề nói gì nhiều, cùng lắm cũng chỉ có vài câu xã giao khi vợ hắn nói chuyện với cô. Một người luôn tạo cho người ta cảm giác lạnh nhạt, xa cách thì ai mà ngờ hắn ta lại có suy nghĩ khác trong đầu. Mà cũng có thể do bình thường hắn luôn tỉnh táo khi gặp cô, cộng thêm hầu như luôn có vợ bên cạnh nên mới giấu sâu như vậy. Trùng hợp là hôm nay cô về giờ lên ca, khu chung cư vắng người, vợ hắn ta cũng không ở nhà nên hắn mới mượn hơi men không kiêng kị gì mà có những hành vi ghê tởm như vậy.
Khi đối diện với ánh mắt mang theo khiển trách của anh, cô bỗng thấy rất oan uổng. Hai người cũng đâu tính là thân thiết, anh nhìn cô như vậy làm gì? Nhưng mà, dù trong lòng bất mãn, cô cũng chỉ có thể ngậm ngùi nín nhịn. Ai bảo anh là người cứu hai mẹ con cô chứ!
"Chỉ là sao? Anh đã cứu em hai lần rồi nhỉ? Em tính sao đây?" David nhìn vẻ mặt ấm ức, giận mà không thể nói của cô thì sự không vui đã tan đi hơn nửa, giọng điệu mang theo chút tùy hứng.
"Tôi.." Khuôn mặt xinh xắn lúng túng đỏ ửng. Cũng đâu phải cô muốn chối bỏ, anh có cần phải như vậy không?
Josh thấy hai người như vậy thì khẽ nhướn mày. Hóa ra hai người biết nhau từ trước.
"Chú muốn làm gì? Không được ức hiếp mẹ cháu!" Chất giọng non nớt của đứa trẻ đột nhiên vang lên khiến cả ba người chú ý. Đôi mắt linh động trên khuôn mặt trẻ con cố làm ra vẻ uy hiếp khiến cho người ta không những không cảm thấy sợ mà còn cảm thấy rất đáng yêu.
David bật cười, đám mây u ám còn sót lại trong tâm trạng cũng tan sạch, anh nhấc bước, cố tình thu hẹp khoảng cách với hai mẹ con: "Cháu nghĩ chú sẽ làm gì mẹ cháu?"
Thanh Khang mím môi nhỏ, không phản bác, nhưng thân hình nhỏ bé chỉ cao tới ngang ngực người lớn đã vượt lên phía trước, cố gắng che chắn mẹ ở phía sau. Hành động này vô hình chung thể hiện thái độ không khoan nhượng của cậu nhóc.
"Chú ấy sẽ không làm gì mẹ cháu! Nếu không, chú ấy sẽ không mất công đánh đuổi kẻ xấu kia." Josh cười khẽ, nhẹ nhàng giải thích. Cậu bé này rất đáng yêu, được giáo dưỡng rất tốt nha!
Thanh Khang nhìn Josh, trong lòng có chút dao động. Cậu bé nhận ra người trước mắt không có ác ý, và đúng là chú tóc đen đã đánh đuổi kẻ xấu kia, cứu hai mẹ con mình. Mà mẹ đã dạy bé, khi được người giúp đỡ thì phải biết cảm ơn người ta. Nghĩ như vậy, tâm trạng bé thả lỏng hơn chút, sự cảnh giác cũng không còn gay gắt như lúc ban đầu. Bằng chứng là tuy bé vẫn mím môi, ánh mắt dè chừng nhưng tay nhỏ đã có dấu hiệu buông thõng.
"Sau này cháu phải mạnh mẽ mới bảo vệ được mẹ. Biết không?" Đúng lúc này, bàn tay to lớn của David bất chợt vươn tới, xoa rối mái tóc mềm mại của cậu bé.
Thanh Khang nhăn mũi, dùng cả hai tay cố gắng đẩy cái tay tà ác kia ra khỏi đầu mình: "Không được xoa! Người ta lớn rồi nha!" Tuy chú này không phải người xấu, nhưng không có nghĩa là muốn làm gì bé thì làm nha!
"Ừ, nhóc con! Lớn rồi!" Mặc kệ thái độ ghét bỏ, vẻ mặt nhăn nhó của cậu bé nấm lùn bên dưới mình, David vẫn không hề có ý định thu tay lại, cười lớn.
"Sao anh lại đến đây? Muốn tìm ai sao?" Tư Phàm nhẹ nhàng kéo con về sau lưng mình, không dấu vết mà tách hai người ra, thuận miệng hỏi một câu.
"Mua nhà." David ngắn gọn trả lời, không hề tỏ ra bất mãn vì hành động của cô, nhẹ nhàng thu hồi móng vuốt.
Tư Phàm nghe anh nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở to. Đối với cô, khu chung cư này chỉ dành cho những tầng lớp lao động nghèo khó như mình, còn những người có tiền như anh thì sẽ không bao giờ đến đây. Bởi lẽ, anh hoàn toàn không phù hợp cũng như không có lý do gì phải ở đây cả. Thế cho nên việc anh mua nhà ở đây là điều không thể tưởng được. Chưa nói đến việc anh là người có quốc tịch nước ngoài, chưa được phép đứng tên mua nhà cửa, bất động sản ở Việt Nam, nếu chỉ bàn luận đến điều kiện của bản thân thì anh hoàn toàn xứng đáng được công ty sắp xếp cho một chỗ ở tiện nghi hơn nhiều. Giả dụ anh phải ở chung cư thì cũng nên được bố trí ở chung cư cao cấp chứ không phải là cái chung cư cũ kỹ, xập xệ như vầy!
"Không được sao?" Anh lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, kì lạ.
"A, à.. không có gì! Chỉ là, tôi không nghĩ anh sẽ.." Tư Phàm ấp úng, cố gắng thu hồi vẻ mặt thất thố.
"Cô ở nhà này à?" Josh đúng lúc lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì quặc.
"Vâng, tôi ở căn hộ bên đó." Tư Phàm bắt lấy cái phao cứu hộ mà Josh quăng ra.
"Vậy sau này chúng ta sẽ là hàng xóm. Phiền em giúp đỡ rồi!" David không nóng không lạnh chen ngang một câu.
"A, vâng! Không.." Tư Phàm chưa kịp nói xong lời khách sáo đã bị câu nói tiếp theo của anh làm nghẹn họng: "Vì em nợ anh mà!"
Tư phàm mím môi, mày đẹp khẽ chau, đôi mắt to tròn hiện rõ sự bất đắc dĩ. Anh chàng này thật.. trẻ con mà! Nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của anh mà không thể làm gì khiến cô bực dọc. Lần đầu tiên cô được thể nghiệm cái cảm giác giận mà không thể nói. Quả thật rất khó chịu!
Thanh Khang nhận ra mẹ không vui, ló ra cái đầu nhỏ: "Chú không được ức hiếp mẹ cháu!". Và tất nhiên, cái kết vẫn là cậu bị khi dễ, khó chịu mà giằng co và được mẹ bảo hộ sau lưng.
Josh thấy sự hỗ động giữa ba người thì thầm giật mình. Kẻ vô lại, đùa nhây trước mặt này là bạn anh sao? Từ trước đến nay, David luôn chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh tanh, thái độ xa cách thậm chí là hờ hững với người ngoài. Cho dù là đối với Tina thì thái độ cũng chẳng khá hơn là bao. Vậy mà bây giờ hắn lại ra tay can thiệp, đánh đuổi lưu manh cứu người, rồi lại trêu đùa hai mẹ con người ta là chuyện thế nào? Đã vậy, cái quyết định sẽ ở lại nơi này lại là vấn đề gì?
* * *
Khí trời Sài Gòn buổi tối dịu mát hẳn, đường phố càng về đêm càng tấp nập, xe tới xe đi nối đuôi nhau như mắc cửi, hàng quán bày biện đông đúc chứng tỏ cuộc sống về đêm đã bắt đầu.
David kiếm một ngã rẽ, quẹo vào đường cao tốc, tránh đi cái ồn ào của phố thị. Đường cao tốc vốn ít xe, lại khá trống trải, tiếng gió rít gào vang lên khi chiếc xe màu bạc đắt tiền lao đi vun vút.
"Tại sao cậu lại giúp cô ấy?" Josh nhìn ra ngoài cửa xe, cất tiếng hỏi, nêu lên thắc mắc vẫn luôn đè nén trong lòng.
David im lặng trong chốc lát rồi mới trả lời: "Vì cô ấy rất giống bà." Giọng anh rất nhỏ, nhỏ đến mức nếu không chú ý sẽ không thể nghe ra anh nói gì.
Josh trầm mặc, anh biết "bà" ở đây là chỉ mẹ của David. Nếu xét về ngoại hình thì chắc chắn hai người không có gì giống nhau. Vậy thì chỉ có khả năng là hoàn cảnh hoặc tính cách. Anh cẩn thận suy ngẫm, nhớ đến đứa trẻ khi nãy, nhớ đến việc cậu bé luôn tỏ ra kiên cường cố gắng bảo vệ mẹ nhưng tuyệt nhiên không nhắc một tiếng nào về cha mình thì đã có suy đoán. Và nếu đúng như vậy thì anh đã hiểu được vì sao David lại có thái độ đặc biệt với người phụ nữ ấy cũng như do đâu mà anh có phản ứng quá khích như vừa rồi.
"Cậu định dọn về đó sống thật à?" Josh hạ kính xe cho không khí bên ngoài tràn vào, xua tan sự ngột ngạt.
"Ừ!" David ngắn gọn trả lời, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không hề có một tia biến hóa, ánh mắt không hề di dời mà vẫn luôn nhìn về phía trước vô lăng.
"Nhưng, rõ ràng lúc đầu cậu không có ý định đó. Còn căn hộ kia thì sao?" Josh cảm thấy khó hiểu. Quan trọng hơn hết là anh có dự cảm bất thường khi nghe quyết định đột ngột của bạn mình.
"Tớ đổi ý rồi! Cậu cứ dọn đến căn hộ kia, coi như trông nhà giùm tớ cũng được." David vẫn lạnh nhạt nói.
".. thôi được! Chỉ là, căn hộ ở chỗ này xuống cấp lắm rồi, cần tu sửa lại trước khi cậu đến ở. Thời gian này, cậu vẫn nên ở cùng tớ thì hơn. Tớ sẽ ở phòng khách, cậu vẫn cứ ở phòng của cậu đi. Sau này nếu cậu muốn trở về thì căn phòng ấy vẫn là của cậu." Josh đề nghị. Ngay từ đầu, anh chỉ nêu ra nghi vấn chứ không hề có ý định khuyên bạn mình thay đổi quyết định. Bởi lẽ, là bạn thân lâu năm, anh biết David như một con trâu điên cứng đầu, trước khi đưa ra quyết định luôn suy xét kỹ càng, và một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi vì bất cứ ai hay điều gì.
"..."
David không nói gì thêm, chỉ im lặng chấp nhận.
Thật ra, lần này Josh chỉ đúng một nửa. David đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi là thật, nhưng quyết định lần này chỉ là một phút xúc động của anh. Và cũng vì một phút hành động theo cảm tính này, cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng khác, thay đổi hoàn toàn.
***
"Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ?" Thanh Khang xúm xít quanh mẹ.
"Không sao đâu con, chỉ trầy sơ thôi mà!" Tư Phàm yêu thương an ủi con trai, cố gắng che giấu vết thương.
"Mẹ cho con xem đi!" Thanh Khang dùng cả hai tay cứng rắn nắm giữ tay Tư Phàm, kéo về phía trước tầm mắt mình. Bé con tuy còn nhỏ nhưng sức lực lại kinh người, nắm chặt không buông khiến cô vì sợ con bị thương nên chỉ có thể buông tay, mặc cho cậu bé kiểm tra.
Khi nhìn thấy một hàng dài vết thâm tím do dấu tay để lại, khuôn mặt mũm mĩm của cậu nhăn lại, nước mắt như hạt châu lăn xuống: "Mẹ ơi! Mẹ còn đau không?"
"Đừng khóc! Mẹ hết đau rồi!" Tư Phàm vuốt ve mái tóc mềm của con trai, dùng ngón tay lau đi những giọt nước lấp lánh trên khóe mắt ướt nhoè, cảm giác đau lòng lại trộn lẫn ngọt ngào, ấm áp.
Khi thấy bé con chu cái miệng nhỏ thổi phù phù lên vết thương, cô không kiềm chế được mà bật khóc vì câu nói tiếp theo của con: "Như vậy mẹ sẽ không đau nữa!"
Bị tiếng khóc của mẹ làm cho hoảng sợ, Thanh Khang bối rối, vội vàng dùng tay nhỏ lau lung tung trên mặt cô: "Mẹ, mẹ đau lắm sao? Con xin lỗi! Con, con đã không thể bảo vệ mẹ, để mẹ bị người xấu ăn hiếp. Con hứa sẽ ngoan, sẽ trở nên mạnh mẽ không để ai khiến mẹ khóc nữa!"
Thấy bé con luống cuống như vậy, Tư Phàm cố nén cơn xúc động, ôm chặt con vào lòng, cười trong nước mắt: "Ừ, mẹ biết rồi! Mẹ không khóc, không khóc nữa!"
Thấy mẹ đã nín, Thanh Khang mới giãn mày ra, vòng tay ôm lấy cổ cô cọ cọ. Lát sau, như nghĩ tới điều gì, cậu bé cố chui ra khỏi vòng ôm của mẹ, khuôn mặt non choẹt tỏ ra nghiêm túc: "Mẹ này, cái chú đẹp trai tóc đen kia là ai vậy ạ? Con thấy hình như chú ấy rất quan tâm mẹ. Mà mẹ nợ gì chú ấy sao?"
"À, không có gì! Chú ấy, chỉ là một người quen ở chỗ làm.." Tư Phàm giải thích qua loa, chợt cảm thấy bản thân thật bất đắc dĩ khi có một đứa con trai lớn trước tuổi.
Nghĩ đến người kia, cô càng cảm thấy mình thất bại. Cô không hiểu biết gì nhiều về anh ngoài việc biết anh là người bên công ty mẹ. Và từ cách phát âm, cô đoán có thể anh là Việt kiều. Ngoài hai điều này, cô không có thêm thông tin gì, kể cả cái tên cũng là một ẩn số. Ngẫm lại, mặc dù cô không biết gì nhiều về anh, nhưng chuyện của bản thân thì lại cứ lần lượt bị anh biết được. Lần này càng thảm hơn, nhà của mình ở đâu người ta cũng đã biết! Cảm giác này thật sự khó mà diễn tả bằng lời..
"Mẹ ơi! Tại sao chú ấy lại mua cái nhà bị đồn có ma vậy?" Giọng Thanh Khang thành công đánh thức cô khỏi mớ suy nghĩ bòng bong.
Tư Phàm nghe con trai nói như vậy, cô cũng thấy tò mò, ánh mắt không tự chủ hướng về căn hộ bên kia, nơi luôn tạo cho người ta cảm giác âm lãnh rợn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.