Tiếng Dương Cầm

Chương 18

Anh Thư

09/03/2023

Trần Khánh Minh vừa đóng cửa xe lại lập tức phát giác ra đằng sau anh, có mấy chiếc xe màu bạc đang xé gió chạy tới, anh nhíu chặt mày lập tức nhảy lên phía trước, đẩy tài xế sang một bên, đồng thời hét lớn: “Đi nhanh”

Sáu chiếc ô tô như sáu tên lửa lao băng băng trên đường lộ, Trần Khánh Minh tự tay lái xe, chiếc xe dẫn lối hai chiếc còn lại, con đường khá hẹp cho nên họ chỉ có thể trải thành một dường thẳng mà đi.

Trần Khánh Minh nắm chặt vô lăng, đến ngã ba, anh không nói không rằng rẽ trái, hai chiếc xe còn lại nhận được tin nhắn rẽ phải lao nhanh như gió, ba chiếc xe nãy giờ vẫn ở đằng sau đột ngột dừng lại, sau đó chia ra làm hai ngã đuổi theo xe Trần Khánh Minh và người của anh.

Chiếc xe Trần Khánh Minh nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của bọn người Nam Phương, họ như mây như gió không chút do dự lao về phía trước tìm kiếm, nhưng mà bằng đường vòng, Trần Khánh Minh và hai chiếc xe của người anh đã trở lại ngã ba khi nãy, quay ngược về đường cũ.

Bọn người Nam Phương sau khi đến cùng là một cánh đồng lúa và bắp biết họ đã lừa mình lập tức quay đầu trở lại, nhưng mà đồng thời, Trần Khánh Minh và người của anh đã lên bến phà.

Bọn họ đứng trên bục xi măng mắng chửa om tỏi lên, trong khi Trần Khánh Minh đã ở xa tít tắt rồi. Chiếc phà bên kia sông đợi khoảng hơn mười lăm phút mới quay trở lại, thời gian này đủ để Trần Khánh Minh trở về thành phố.

Về đến thành phố còn khoảng bốn ki lô mét thì một loạt xe khác chắn ngang giữa đường, Trần Khánh Minh nghiến răng kêu lên một tiếng mẹ kiếp, bắt đầu lấy súng ra càng quét, bọn người kia đương nhiên cũng có chuẩn bị, màng đấu súng căng thẳng diễn ra.

Trên chiếc xe chóng đạn, Hàn Ngọc vẫn nằm yên chìm vào giấc ngủ, cô không hay không biết gì cả.

Trần Khánh Minh cuối người xuống rồi lại ngẩng lên xả đạn, hai người vệ sĩ của anh thuần thục hai tay, hai súng cũng cùng nhịp điệu hết ngẩng đầu ra rồi lại rút vào.

Tấm kính bị vỡ, mảnh kính văng trên đầu anh đau điếng nhưng anh không để ý, vừa bắt đầu giơ tay nhả đạn lập tức nghe thấy tiếng xé gió của viên đạn bằng đồng vùn vụt lao về phía mình, cánh tay anh bắt đầu thấm máu, anh ôm tay nhưng không than vãn, người của anh cũng bị trúng một viên đạn ở vai trái.

Anh xót xa mắng chửi thậm tệ một lúc bắt đầu lên ga, bảo người kia nhắn cho hai xe còn lại bắt đầu khởi hành.

Dàn xe mô tô lượn lờ qua lại cuối cùng cũng đã la liệt dưới dường gần một nữa, Trần Khánh Minh lên ga, bắt đầu dùng tốc độ lớn nhất lao về phía trước. Tông xe.



Hoặc là mày chết, hoặc là tao chết, hoặc là chết hết.

Trần Khánh Minh gương mắt đen lại phảng phất như linh hồn đã hoàn toàn giao cho quỷ, ba người trên mô tô phía trước như bị sét đánh trân trối tại chổ, đến cả run rẩy cũng không dám.

Một lực lớn bắt đầu va chạm, ba chiếc xe, ba con người bắt đầu văng ra đường lộ lăn lộn mấy vòng, Trần Khánh Minh bên trong xe đập đầu ra phía trước, trán bắt đầu rỉ máu, Hàn Ngọc cũng đột ngột lăn xuống sàn ô tô.

Bên ngoài, tiếng ma sát giữa mặt đường và chiếc mũ bảo hiểm ô tô bắt đầu xẹt lửa vang lên, Trần Khánh Minh nhuếch miệng một cái, lập tức cứng đờ.

Hai người vệ sĩ của anh, một người đã bất tỉnh nhân sự trên ghế, người kia thì đang chỉa họng súng lạnh lẽo lên ót anh. Trần Khánh Minh bắt đầu giảm tốc độ lại, trong lòng mắng chửi không ngừng, hai chiếc xe kia đã tẩu thoát thành công, bám đuôi cũng đã chết hết, giờ chỉ còn anh đang bị một thằng trời đánh nào đó chỉa súng lên đầu.

Tên kia nhuếch miệng thì điện thoại vang lên, hắn ta ậm ừ vài tiếng rồi đưa máy cho Trần Khánh Minh.

“Cậu chủ Trần, xem ra chính cậu mới là giá trị nhất, xem nào, xem nào, cậu đã suy nghĩ kỹ vấn đề kia chưa.”

“Hừ! Muốn tôi giao Trần Thị cho anh, đợi kiếp sau đi!” Hoàng Phong còn không biết Trần Khánh Minh này coi tiền hơn mạng sống hay sao?

“Cậu chủ à, nếu anh chết rồi thì số tiền đó chẳng mang theo được, chi bằng giao cho tôi có phải tốt hơn không?”

Cho dù anh giao Trần Thị cho hắn thì sao? Mẹ kiếp, hắn vẫn giết anh mà thôi. Trần Khánh Minh anh cả đời gầy dựng cái sự nghiệp này cũng vì tiền tài, lợi lộc. Muốn anh giao tài sản kết xù kia cho một người từ trên trời rơi xuống ư?

“Hoàng Phong, anh nghe cho rõ lời tôi nói đây. Trần Thị dù rã bán ve chai mua xương cho chó gặm cũng không đưa cho anh, muốn Trần Thị, từ từ mà nằm mơ đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiếng Dương Cầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook