Chương 50
Hứa Vĩ Lai
30/10/2015
_ Mồ, thiệt tình, cũng do tối qua cậu ngủ dưới phòng khách, hướng thẳng đầu ngay chiều gió biển thổi từ ngoài vào nên mới bị cảm đấy… Chẳng lẽ cậu không biết gió biển ban đêm rất lạnh cho cơ thể sao?
Từ lúc nào, Chisaki đã ở sẵn bên cạnh Tsubaki và chăm lo cho hắn từng miếng khăn ướt đắp lên trán, từ cái nhiệt kế hắn đang ngậm trong miệng, thậm chí là cả tấm chăn hắn đắp. Cứ như một người mẹ hiền tần tảo săn sóc “thằng” con cứng đầu bất trị.
Đúng như Chisaki phân tích… nguyên nhân dẫn đến việc hắn nằm liệt giường là bởi vì tối qua do ngủ quên dưới phòng khách, đầu hướng thẳng về phía cửa sổ mở oang oang cho gió biển thổi vào mát chơi… nên thành ra mới vật vờ sáng nay với cơn sốt 38.5. Chỉ bệnh có một đêm, mà hắn trông phờ phạc, thiếu sức sống, mặt mày xanh xao hốc hác, trán thì sốt bừng bừng như ấm sữa mới đun sôi cho em bé… Và đó cũng là nguyên nhân giải thích vì sao, Chisaki phải lặn lội từ Thiên Chiếu Gia Trang đến nhà chăm sóc cho hắn.
Để Chisaki phải lo lắng thế này, Tsubaki cảm thấy có chút gì đó ấm áp… cảm thấy mình không còn cô đơn lẻ loi như trước đây. Nhưng cũng thấy chút áy náy khi bắt Chisaki phải vất vả như lúc này. Tuy bị hành hạ trong cơn sốt, hắn vẫn thều thào cất tiếng nói lầm bầm nghe chẳng rõ.
_ Xin lỗi!
_ Tsu – kun, đối với chúng ta, không có gì quý hơn sức khỏe đâu… cậu phải cân nhắc giờ giấc nghỉ ngơi cũng như ăn uống đó. Hơn nữa, sống ở gần biển, cũng phải đề phòng một số dịch bệnh, đặc biệt là cảm lạnh đó… Cậu không nghe thông báo tối hôm qua tổ trưởng tổ dân phố đi rao khắp cảnh sao?
_ Hả?... vịnh Kyuushi có tổ trưởng tổ dân phố hả?... Sao tớ chẳng biết nhỉ… cứ nghĩ ở đây thì cậu là to nhất rồi chứ… Té ra là còn có người to hơn… khịt khịt…
_ Cậu cứ như thế nên mình mới lo đó… Nếu cứ sống buông thả thế này thì mình buộc phải bắt cậu về tư trang Tsuchimikaido cho dễ bề quản lý… không thì mình sẽ chuyển sang đây sống gần cậu… Có muốn thế không?
Tsubaki đưa tay lên che đi đôi mắt. Cứ nghĩ đến chuyện Chisaki sẽ dọn sang ở cùng mình thì thật quá tuyệt hảo. Một cô gái đảm đang việc nhà, tháo vát, chịu cực chịu khó, chăm chỉ, nấu ăn ngon, may vá thêu thùa, cầm kỳ thi họa bậc nhất như Chisaki mà bên cạnh thì mình chẳng còn gì phải hối tiếc khi sống trên trần đời này… Có ai lại không muốn một người vợ như thế? Có ai lại khống muốn khi mình vừa về đến nhà, đã thấy mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ tươm tất. Một cô vợ hiền lành xinh đẹp đang chờ sẵn ở cửa để đón mình, cầm áo mang túi xách cho mình. Tiến vào sâu hơn tí nữa thì sẽ nghe thấy hương thơm nghi ngút ngào ngạt từ những món ăn mà mình thích nhất cho bữa tối… Một cuộc sống êm đềm hạnh phúc lí tưởng như thế, có ai là không muốn.
Chỉ có điều, không phải cái gì cũng ngon lành như việc vừa thả cần câu xuống là có cá cắn mồi ngay. Cái giá phải trả cho những gì tốt đẹp nhất bao giờ cũng đạt mức khủng khiếp… Vì người đó là Chisaki, nên đâu có dễ cái chuyện cưới cô ấy về làm vợ? Ngộ nhỡ như nhà Tsuchimikaido nghe ngóng được rằng “cung chủ đáng kính của họ đang phải làm osin, khó khăn chật vật cho một tên nào đó” thì lập tức, kẻ xấu số ấy phải có đủ bản lĩnh cũng như trình độ kiếm thuật để đối phó với hàng trăm thanh Katana trên tay mấy gã vệ sĩ vai u thịt bắp sồn sồn đeo kính như Mafia lục lâm thảo khấu… Mới nghĩ đến đó thôi, Tsubaki cảm thấy mệt mỏi pha chút rùng mình… giờ mà mấy gã đó xuất hiện, đòi tẩn một trận thì xác định mình đi đứt. Cho nên… hắn chẳng mong Chisaki ở lại đây tí nào hết.
_ Haizz haizz, cho tớ xin đi… Cậu mà dọn sang nhà tớ ở… đảm bảo sẽ mất đi hai từ “bình yên” mà tớ đang cố gắng gầy dựng… khụ khụ… Tớ hiện đang rất yếu, cầm kiếm không nổi… chẳng có sức mà gây với mấy tay vệ sĩ khỉ đột đười ươi tinh tinh của cậu đâu… Tha cho tớ đi… khụ khụ…
_ Nếu không muốn thế, thì cậu ráng mà giữ sức khỏe… đừng có thức khuya 1 2 giờ rồi lại dậy lúc 4 5 giờ. Đồng hồ sinh học con người phải ngủ đủ 8 tiếng một ngày, ít nhất thì cũng 6 tiếng là tối thiểu… Cậu mà cứ sống buông thả thế này, thì không chỉ có mình, mà ngay cả Tsukusa nee và phu nhân Malisa sẽ lo lắng lắm đó!
_ Nói mới nhớ… hôm qua, tớ có đến Thiên Chiếu Gia Trang. Ngài Akifusa hẹn gặp nói một số chuyện với tớ… Sau đó thì lại ghé qua tư trang nhà Minamiya ở Fukushima… Tình hình sức khỏe của Tsukusa nee bắt đầu có chuyển biến khá hơn… có điều…
_ Có điều???
Tsubaki ngập ngừng và giây không dám nói. Vì hắn sợ rằng sau khi nghe rồi thì Chisaki không tránh khỏi sự hụt hẫng hay phiền lòng. Nhưng lời nói ra, rất khó rút lại… nên sau cùng hắn quyết định cho cô ấy biết.
_ Chỉ có điều với tốc độ hồi phục như hiện nay… Tsukusa nee không thể điều phối toàn bộ nhà Minamiya trong trận chiến sắp đến… Bác sĩ dặn chị ấy không được phép cầm kiếm… Chính xác hơn là Tsukusa nee không thể sử dụng Katana được nữa… Và chị ấy đang rất suy sụp về tinh thần khi nghe kết quả…
Quả nhiên, Chisaki không thể nào vui nổi. Nụ cười của cô ấy trông thật nhạt nhẽo, hững hờ đầy tâm trạng.
_ Tình trạng tệ đến mức ấy sao? Là một Samurai mà không được cầm Katana, thì có khác chi một chú chim hoàng yến không thể sải cánh bay lên bầu trời xanh… Tsukusa nee ắt hẳn đang rất sốc phải không?
_ Ừ… rất sốc, rất chán nản… rất tự ti… Mặc dù đã từ bỏ Katana sau khi rời nhà Minamiya, nhưng cho đến khi quay lại cần nó thì thanh kiếm lại bỏ mặc chủ nhân… nghĩ cũng đau đớn thật… chẳng bù cho chúng ta!
_ Vậy Tsukusa nee có nói gì với cậu nữa không? Không thể cùng mọi người tham gia vào trận chiến chống lại “ Cơn giận dữ của thần”… Chị ấy dự định sẽ làm gì trong thời gian tới?
_ Chẳng biết… trước tình cảnh đó, tớ không nghĩ là mình nên hỏi chị ấy những câu đại loại như thế… Điều tớ có thể thấy trước mắt là Tsukusa nee bắt đầu cảm thấy tự ti về chính bản thân mình. Chị ấy cho rằng không ai cần một phế nhân như chị ấy, người nhà Minamiya không cần một cung chủ không thể cầm kiếm dẫn dắt… Chisaki… Tsukusa nee muốn từ chức cung chủ nhà Minamiya… Chị ấy muốn tớ trở thành thống lĩnh tiếp theo của gia tộc Minamiya… Theo cậu thì sao?
Một câu hỏi khiến Chisaki phải suy nghĩ nhiều. Để Tsubaki thừa hưởng vị trí thống lĩnh là khát khao bao lâu nay của Chisaki và nhiều người theo phe hắn ta. Đương nhiên, ai cũng muốn một thiên tài lãnh đạo, dẫn dắt một gia tộc ngày một phát triển hơn… Nhưng đó là khi ngài Tsubaru phải lựa chọn một trong hai đứa con mình nối gót thống lĩnh, hoặc Tsubaki hoặc Tsukusa. Bây giờ, Tsukusa đang là cung chủ… dù cho tình thế có bắt buộc thế nào, thì đẩy Tsukusa sang một bên và để Tsubaki vào vị trí lãnh đạo… Chisaki cảm thấy không hài lòng chút nào mặc dù Tsubaki thật sự đã trở thành thống lĩnh. Đối với Chisaki… cả Tsubaki, cả Tsukusa đều quan trọng như nhau.
_ Theo Tsu – kun thì sao? Cậu nghĩ thế nào trước ý định của Tsukusa nee?
_ Chẳng quan tâm… nói trắng ra thì tớ không quan tâm Tsukusa nee nghĩ gì, quyết định ra sao… bởi vì đó là ước muốn của chị ấy. Nhưng chẳng hiểu tại sao… tớ lại không ngừng suy nghĩ khi thấy những giọt nước mắt đó xuất hiện trên gương mặt Tsukusa nee… Dù không muốn dính dáng đến nhà Minamiya thêm một giây một phút nào nữa… nhưng tớ lại không muốn để chị ấy gánh vác hết mọi thứ trong gia tộc… Đó là câu trả lời của tớ, Chisaki!
Chisaki chợt nở một nụ cười phì. Lần này là một nụ cười rất tươi, thể hiện được sự tự hào, phấn khích từ cô cung chủ nhỏ dành đến hắn.
_ Ừ, câu trả lời rất hay, rất tuyệt vời đó chứ… Quả nhiên cậu rất yêu Tsukusa nee nhỉ Tsu – kun?
Tsubaki dùng tay với lấy tấm chăn dưới ngực mình kéo chùm qua đầu để Chisaki không nhìn thấy nét ngại ngùng mà mình đang thể hiện lúc này. Vì hắn đang bệnh, đang mệt nên không muốn phí sức phản biện… đành chấp nhận những lời Chisaki nói là đúng.
_ Tớ mệt rồi… đi ngủ đây!
_ Uhm vậy mình để chút cháo và thuốc ở đây… Khi ngủ dậy, cậu nhớ ăn hết rồi uống thuốc nhé. Nếu ngoan ngoãn nghe theo lời mình thì chắc chắn sáng mai cậu sẽ khỏi bệnh thôi Tsu – kun!
_ Rồi rồi… về đi Chisaki. Cậu mà còn ở đây là tớ lây bệnh cho thì khổ. Lúc đó mấy tay vai u thịt bắp kia đến làm phiền thì mệt lắm!
_ Thế thì mình về đây Tsu – kun… Cần gì thì gọi ngay cho mình nhé. Mình sẽ có mặt ngay!
Chisaki cáo lui để tên dở người kia có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trước khi về, cô cung chủ nhỏ không quên nhắn nhủ với hắn vài lời sau cùng.
_ Nè Tsu – kun, sau khi cậu bình phục rồi, chúng ta cùng đi khu vui chơi ở Yokohama nữa nhé. Giống như ba năm trước vậy ấy!
_ Khu vui chơi Yokohama? Ý cậu là cái khu vui chơi đó đó hả?
_ Có được không Tsu – kun? Mong ước này của mình không quá sức với cậu chứ?
Tsubaki bắt đầu suy nghĩ mông lung. Nếu là khu vui chơi ở Yokohama thì chỉ có duy nhất một chỗ rất lớn mà mình cùng Chisaki với Hajima và Lumina từng đến rồi. Chisaki cũng từng nói cô ấy yêu thích khu vui chơi đó và mong muốn được trở lại vào một ngày không xa. Đến bây giờ Chisaki vẫn còn muốn đến đấy thì quả thật không từ chối không được… dù sao thì hắn cũng muốn nói lời cảm ơn vì Chisaki đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
_ Được thôi… nhưng với điều kiện là tớ khỏe lại đã… khụ khụ khẹc khẹc…
_ Uhm, mình về đây… cậu ráng giữ sức khỏe nhé Tsu – kun…
………………………….
Sau khi đã hoàn thành chuyến thăm bệnh, Chisaki lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự kính và thẳng tiến về phía tư trang nhà Tsuchimikaido ngay phía trên kia đỉnh đồi. Có nhà ở gần nhau, thật thuận tiện cho Chisaki đi qua đi lại, đặc biệt là phải để mắt đến cái tên dở người Tsubaki sống buông thả.
Chisaki chợt đứng lại sau vài bước chân. Cô cung chủ nhỏ lấy chiếc điện thoại di động trong phần tay áo Kimono của mình bấm bấm.
_ Chắc mình cũng nên báo cho cậu ấy biết Tsu – kun đang không khỏe… Mình biết là sẽ phiền Tsu – kun chút đỉnh nhưng nếu là cậu ấy thì sẽ tốt hơn… Mà… có thật là tốt hơn không…
Đôi mắt Chisaki chứa đựng sự phiền muộn. Giống như cô ấy đang phải đắn đo rất nhiều… Dòng tin nhắn đã được soạn thảo văn bản hoàn chỉnh rồi, nhưng sao ngón tay cái không thể bấm nút Send… Một phần nhỏ trong trái tim Chisaki không muốn gửi tin nhắn này cho ai đó, nhưng một phần cũng muốn nhờ người đó đến bên Tsubaki… Đây là lần đầu tiên thấy Chisaki trở nên phân vân giữa hai sự lựa chọn như lúc này.
_ Liệu có tốt hơn không khi để hai người họ… Mình làm vậy là đúng hay sai?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Mikazuki, mình vẽ thế này đã được chưa?
_ Để mình xem… chỗ đó thì cậu nên mạnh tay hơn chút nữa, như thế sẽ làm nổi bật bức tranh hơn…
Đây là hình ảnh về hoạt động chung của CLB mỹ thuật. Từ ngày gặt hái được thắng lợi vẻ vang sau lễ hội chào đón tân học sinh, số lượng người tham gia CLB tăng lên một cách đáng kể đến chóng mặt, khiến cho ba người bao gồm chị hội trưởng, anh hội phó và Mikazuki vất vả hơn nhiều. Cụ thể là bắt đầu hướng dẫn cho những học sinh mới vào… đa số hầu như đều chưa biết hay đây là lần đầu tiên chạm tay vào cây cọ nên có chút khó khăn. Mikazuki tuy cũng chỉ là học sinh năm nhất… nhưng giống như đàn chị trong những học sinh cùng trang lứa. Cô ấy phải đứng ra chỉ đạo, hướng dẫn, cũng như giúp đỡ từng người từng người một… Có thêm nhiều người yêu thích hội họa thì tuyệt vời thật, nhưng thời gian cũng khắc nghiệt chút đỉnh… Giờ thì Mikazuki không còn thời gian ăn sáng trong giờ nghỉ trưa của trường nữa chứ đừng nói đến là thời gian nghỉ.
_ A, chỗ này nếu cậu tô bóng chỉ còn một phần ba của vật mẫu thì sẽ ra hiệu ứng ánh sáng chiếu một bên… giống vậy nè!
_ Đẹp ghê, cảm ơn Mikazuki – chan!
_ Mikazuki, ra xem bức tranh của mình với… mình thấy có chút gì đó không ổn cho lắm!
_ Vâng vâng, đến ngay đây!
…………………
Đứng một góc quan sát Mikazuki nhiệt huyết cùng công việc, chị hội trưởng Manaka mừng rơi nước mắt. Đâu có gì tuyệt hơn việc những đàn em thân yêu của mình thích thú vào hội họa như bây giờ.
_ Thật tuyệt vời, được nhìn những kouhai năm dưới yêu thích vẽ tranh, cuộc sống này đối với tôi như thế là đủ mãn nguyện rồi. Vậy là tôi đã có thể yên tâm nhắm mắt không chút hối hận!
_ Manaka – senpai, chẳng phải chết ngay lúc này là hơi uổng phí sao?... Nhưng mà chị nói cũng có lý… được nhìn đàn em năm dưới yêu thích hội họa… thì không còn gì phải luyến tiếc nữa hết… Thế là năm nay, chị đã có thể yên tâm mà tốt nghiệp nhỉ!
_ Hể… sao bỗng dưng cậu lại nói ra nhũng câu từ ủy mị đó thế Hiro – kun? Không phải cậu cảm thấy cô đơn khi mất đi một chị năm ba quyến rũ như tôi đó chứ?
_ Ha ha, xin đừng đùa nữa Manaka – senpai… Chị không nghĩ đã đến lúc phải tính xem ai sẽ là hội trưởng tiếp theo của CLB mỹ thuật rồi sao? Từ giờ đến khi tốt nghiệp còn một năm nữa… nhưng nếu nhắm mắt và suy ngẫm, một năm trôi qua rất nhanh đó Manaka – senpai!
_ Uhmm… Hội trưởng tiếp theo của CLB mỹ thuật à? Đã đến lúc viết di chúc thừa kế rồi ư? Mới đây mà nhanh quá nhỉ…
_ Ha ha Manaka – senpai, chị nói nặng quá, gì mà di chúc thừa kế chứ? Chỉ là giao chức hội trưởng lại cho một ai đó thôi mà!
_ Được, vậy năm sau, Hiro – kun sẽ làm hội trưởng tiếp theo nhé… Hãy dẫn dắt đàn em thân yêu biết tầm quan trọng cũng như nét đẹp của hội họa…
_ Tôi xin từ chối!
Hội trưởng Manaka đơ miệng như đá khi chưa nói hết câu đã nhận ngay một lời từ chối phũ phàng từ anh hội phó đứng kế bên. Cảm giác giống như đang chuẩn bị ăn miếng bánh ngọt mà bị người bên cạnh nhanh tay cướp mất quả dâu trên miếng bánh ấy… Cảm thấy shock, hụt hẫng, không biết phản ứng thế nào nữa hết.
_ Hi… Hiro – kun… sao lại…
_ Tôi đã nói rồi đó Manaka – senpai, tôi xin từ chối làm hội trưởng tiếp theo của CLB mỹ thuật. Thay vì cứ đùa giỡn thì chị nên ngồi lại, suy nghĩ thấu đáo mọi thứ rồi quyết định xem ai đủ tiêu chuẩn làm hội trưởng… Sự lựa chọn của chị quyết định sự phát triển sau này của CLB mỹ thuật đó, Manaka – senpai!
_ Nhưng nhưng nhưng… trong mắt tôi, chỉ có Hiro – kun là người có đủ khả năng nhất… Hiro – kun đã làm hội phó suốt năm nay, đương nhiên là sẽ có kinh nghiệm quản lý CLB. Hơn nữa, trong tất cả thành viên, chỉ có Hiro – kun là bậc trưởng bối… như thế thì…
_ Ôi trời ôi trời… làm hội trưởng đâu bắt buộc phải là người học lớp trên đâu Senpai. Có một số CLB được thành lập từ những em năm nhất, sau đó mới chiêu mộ thêm bậc đàn anh đàn chị đấy thôi… giống như CLB nghiên cứu Idol kìa… Tôi suốt một năm qua làm hội phó quen rồi… và năm sau nếu được thì tôi vẫn muốn tiếp tục làm hội phó để giúp đỡ cho một ai khác làm hội trưởng. Vị trí đứng sau lưng hội trưởng thích hợp với tôi hơn… Nên thay vì cứ tỏ ra con nít… chị nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định Manaka – senpai… Suy nghĩ kỹ xem ai mới có đủ tố chất trở thành hội trưởng trong nhưng em học sinh tương lại rộng mở phía trước đang ngồi trong căn phòng này.
_ Người có đủ tố chất để trở thành hội trưởng đang ngồi ngay trong căn phòng này…
Hội trưởng Manaka đảo mắt nhìn khắp căn phòng tràn ngập âm thanh sột soạt từ cọ lên mặt tranh, tràn ngập tiếng nói cười vui đùa hồn nhiên… Và tất cả những điều tốt đẹp ấy đều bắt nguồn từ cô gái có mái tóc tím đen trải dài suông mượt giữa những tia nắng óng ánh bên ngoài khung cửa sổ chiếu vào… Phải… niềm vui của ngày hôm nay, mọi thứ của ngày hôm nay CLB gặt hái được đều là do Mikazuki mang lại.
Chị hội trưởng khẽ cất tiếng thở dài.
_ Xem ra cậu đã tiến cử sẵn một ứng viên ngồi vào vị trí hội trưởng khi tôi tốt nghiệp nhỉ? Suy tính một mình như thế không phải ý hay đâu nhé Hiro – kun!
……………………………………….
……………………………………….
_ Mikazuki, có chuyện này tớ cứ thắc mắc mãi, không biết cậu có thể…
Một thành viên mới gia nhập CLB bất ngờ bắt chuyện với Mikazuki khi cô ấy vừa hướng dẫn cho một thành viên khác bên cạnh. Và với tinh thần luôn luôn lắng nghe, sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi dù đúng hay sai là tiêu chí của CLB, Mikazuki nở nụ cười tươi roi rói mà không biết rằng mình vừa bị gài hàng.
_ Uh, cậu còn thắc mắc chỗ nào, mình sẽ chỉ cho. Cứ nói ra đi đừng ngại!
_ Vậy thì xin cho mình hỏi thẳng Mikazuki sensei… Anou, nghe nói cậu đang hẹn hò chung với Kazuto Minamiya của lớp B đúng không?
Một câu hỏi được đặt ra mà Mikazuki bất động trong vòng vài phút. Cô đang tự hỏi liệu có phải mình vừa nghe nhầm mấy chữ như “ hẹn hò” rồi cả cái tên “ Kazuto Minamiya” được gắn liền cùng nhau bởi động từ “với”. Nguyên hàm ý chính sẽ là “ hẹn hò với Kazuto Minamiya”… Bộ não của Mikazuki đang phân tích từng câu từng chữ… tự diễn giải ra nhiều hàm ý khác nhau xem có thật sự là mình đã nghe nhầm không.
_ Hẩy??
_ A… nou, vì mọi người hay bàn tán với nhau rằng cậu thường hay đi chung chuyến xe buýt đến trường cùng với Kazuto Minamiya. Nên bắt đầu có nhiều thông tin rằng hai người đang hẹn hò… Có đúng là như thế không?
_ Phải rồi phải rồi, nghe nói lần trước hai người cùng xuống chung một chuyến xe buýt gần trường. Và hình như hai người còn cãi nhau ngoài cổng khi cậu ta dồn Mikazuki vào tường… Mọi chuyện thực hư ra sao vậy Mikazuki?
_ Tớ cũng muốn nghe… Thậm chí lúc khi biết Kazuto Minamiya đánh nhau trên sân thượng thì Mikazuki là người duy nhất chạy đến chỗ hắn ta… Thật sự hai người đang là một cặp ư?
_ Mikazuki Mikazuki, tớ cũng tò mò lắm… mối quan hệ giữa hai người là như thế nào?
Hàng chục ánh mắt đang tập trung vào khung tranh của họ nay đồng loạt chuyển về hướng Mikazuki khiến nàng công chúa không kịp phản ứng. Họ tò mò chuyện của mình… chuyện về nhân vật Kazuto Minamiya tai tiếng trong mắt người khác… chuyện về một nhân vật ngôi sao sáng xuất thân từ nhà Tsuchimikaido và nổi tiếng cứu sống CLB mỹ thuật cùng bức tranh “ Song anh đào nở”… Là con gái nên hiếu kỳ chuyện tình cảm của Mikazuki cũng là điều dễ hiểu… nhưng Mikazuki không ngờ rằng vì một chút vô tư không để ý nên từ khi lễ hội chào đón học sinh kết thúc, mình và tên dở hơi kia đã trở thành tiêu đề khá hot. Nghe họ nói, Mikazuki mới nhận ra quả thật mình và hắn cũng có nhiều hành động khiến toàn dân thiên hạ hiểu lầm… điển hình như việc đi chung xe buýt, hay gây sự trước cổng trường.
Gương mặt Mikazuki từ từ chuyển thành màu đỏ như gấc chín, đến mức có khói bốc lên xèo xèo trên đỉnh đầu như ấm nước sôi. Không cần nói cũng đủ biết cô ấy đang ngượng ngùng xấu hổ đến mức tối đa khi một phần có quá nhiều người tập trung về phía mình, một phần vì suy nghĩ đến cái mặt chán đời của hắn.
_ Mikazuki… cậu thật sự có hẹn hò với Kazuto Minamiya không?
_ Làm… làm… làm… Làm gì có chuyện đó kia chứ? Các cậu hiểu nhầm hết rồi!
Mikazuki dồn hết can đảm cũng như cố gắng bỏ qua sự xấu hổ để phán một câu như đúng rồi. Cứ nghĩ sau câu trả lời ấy, mọi việc sẽ dừng lại… nhưng thật tiếc khi những cô bạn xung quanh đều thuộc dạng nhiều chuyện muốn tìm hiểu chuyên sâu hơn. Thế là họ lại tiếp tục tấn công bằng những câu hỏi mang tính chất riêng tư như đang thừa nước đục thả câu… Phải nói là họ cực kỳ hứng thú với cách phản ứng của Mikazuki… chắc chắn đằng sau câu trả lời vừa rồi còn chứa đựng nhiều điều thú vị nữa mà Mikazuki không muốn tiết lộ.
_ Nè nè, Kazuto Minamiya đó là người thế nào vậy? Ngoài cái dạng lạnh lùng khó ưa khó gần, làm nhiều chuyện dị hợm không giống ai và có đôi mắt chằm chằm quỷ ám xấu xa thì có gì mà cậu lại để ý hả Mikazuki?
_ Không chỉ lạnh lùng khó ưa khó gần khó hiểu… mà còn hết sức điên khùng, dở hơi, tự kỷ ám thị, hay suy nghĩ nhiều thứ quá phiền phức, quá tiêu cực… thậm chí phải nói là quá vớ vẩn. Hắn ta còn là một tên đầu đất… một tên chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ tâm tư người khác… Một tên lắm rắc rối khiến người khác không thể không để mắt đến!
Nói một hồi Mikazuki mới phát hiện ra mình bị hớ. Một người không quan tâm đến hắn sẽ chẳng bao giờ nói ra hết những nhược điểm ấy với vẻ mặt giận dỗi thật sự. Càng phủ nhận bao nhiêu thì trong mắt người khác, Mikazuki càng suy nghĩ đến hắn nhiều hơn.
_ Quả nhiên quả nhiên Mikazuki có mối quan hệ thân thiết với cậu ta nên biết rất rõ từng li từng tí một. Khai thật đi Mikazuki, hai người phát triển đến đâu rồi?
_ Chẳng đến đâu cả… chỉ đơn thuần là đi chung xe buýt, ở gần nhà và từng đi dạo ở Yokohama… húp…
Một lần nữa Mikazuki lại nói hớ, cô nàng nhanh chóng đưa hai tay tự che miệng như không muốn tiết lộ thêm bất cứ điều gì. Mikazuki nhận ra nếu mình càng nói, càng gặp bất lợi.
_ Mikazuki Mikazuki… bí mật để lâu sẽ bị bật mí… đừng hòng giấu tụi này… Khai mau, cậu và tay Kazuto Minamiya đó đến đâu rồi?
_ Hm hmmm… Manaka – senpai, cứu em với…
_ Đừng lo Mikazuki, chị cũng là một người tò mò chuyện của em và cậu ta, chị cũng muốn biết!
Cầu cứu chị hội trưởng nhưng rút cuộc lại tạo thêm kẻ thù khi chính chị ta cũng hiếu kỳ muốn biết mối quan hệ của hai người như thế nào. Chị hội trưởng ham vui nhảy bổ vào đám đông, bắt đầu cùng các thành viên mới khác công kích Mikazuki dữ dội không ngừng nghỉ.
Anh hội phó Hiro không tham gia, cũng không có quyền can ngăn. Anh ấy chỉ biết đứng bên ngoài, tay vắt trán, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm.
_ Ôi trời ôi trời, ai mà lọt vào mắt Manaka – senpai thì xem như hết chỗ trốn. Cố gắng sống sót nhé Tsuchimikaido – kun!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
16h chiều cùng ngày, thời gian tan trường đối với những lớp chỉ học 4 tiết buổi chiều, một trong số đó có lớp của Mikazuki. Do trong giờ nghỉ trưa, Mikazuki đã ở lại CLB mỹ thuật hướng dẫn cho những thành viên mới gia nhập nên chiều nay cô ấy được về nhà sớm. Mà cũng đúng, sau một hồi hành hạ thể xác lẫn tinh thần thì Mikazuki xứng đáng được nghỉ ngơi đàng hoàng. Đó giải thích vì sao Mikazuki đang đi trên chuyến xe buýt độc quyền từ trường về vịnh Kyuushi… nhưng mệt nhoài rũ rượi.
_ Haizz, Manaka – senpai thật là… cứ hùa theo mấy người kia tra khảo mình đủ điều. Đã nói là không có quan hệ gì với hắn ta rồi còn gì!
Vẫn còn để bụng cái vụ bị dò xét công khai mối quan hệ giữa cô ấy với tên dở người mang tên Tsubaki Minamiya kia. Cả một buổi chiều Mikazuki không thể tập trung vào việc học hành khi cứ mãi suy nghĩ đến cái mặt chán đời tự kỷ của hắn… Ức chế vô cùng… trong khi mình đang chịu cực do scandal “chung chuyến xe buýt”, thì hắn lại đánh bài chuồn bằng cách tự thôi học… Mikazuki thiết nghĩ, nhiều khi hắn cố tình bị đuổi để tránh giáp mặt với những tin đồn này cũng nên… Ai biết được, tên đó được mệnh danh là thiên tài… suy nghĩ đường đi nước bước là nghề của hắn không phải bàn cãi.
_ Minamiya no baka… tại anh mà tôi trở thành tiêu điểm đáng chú ý rồi đấy… Tại sao anh cứ ám tôi hết lần này đến lần khác vậy hả? Baka Kitsune!
Miệng thì lầm bầm không ngừng rủa, nhưng đôi bàn tay lại nâng niu con cáo nhồi bông làm móc khóa điện thoại như áu vật. Đôi lúc, Mikazuki nhìn xuống con cáo mà trong lòng không khỏi phân vân… Nếu suy nghĩ ở một góc cạnh khác thì cô nhận ra một điều rằng: “ Nhờ vào scandal trước cổng trường, mọi người đều biết đến Mikazuki… đều cho rằng chính Tsubaki đã giở trò bạo lực với Mikazuki… Vậy thì trong mắt mọi người, Mikazuki như một thánh nữ tội nghiệp… còn Tsubaki chẳng khác chi con ác quỷ… Như thế thì vị thế của Mikazuki sẽ cao hơn, đối nghịch với Tsubaki sẽ thấp xuống”
_ Tại sao anh cứ phải tự mình gánh lấy mọi trách nhiệm mà vốn dĩ chẳng hề liên quan gì đến anh kia chứ? Là vì muốn bảo vệ tôi sao? Bảo vệ lòng tự trọng của tôi… bảo vệ ước mơ của tôi? Bảo vệ Bushido mà anh cho rằng không phù hợp với thế kỷ hiện nay sao?... Anh thật là chúa phiền phức… ông tổ của mọi loại phiền phức… Baka Kitsune!
_ Oi oi Mikazuki – kun, cháu lại cãi nhau với bạn trai hay sao mà dạo gần đây chỉ thấy đi học có một mình thế. Hai đứa thường đi chung xe cơ mà?
Chuyến xe buýt độc quyền của Mikazuki chỉ chạy một ca vào 6h30 sáng từ vịnh Kyuushi đến trường và 16h từ trường về Kyuushi. Chỉ những hôm đặc biệt phải về trễ do ở lại hoạt động CLB thì Mikazuki phải đón chuyến xe buýt khác đi lòng vòng rồi dừng ở một trạm cách Kyuushi 30 phút đi bộ. Trên chuyến độc quyền này thì chỉ có Mikazuki là khách hàng duy nhất và một bác tài khá thân. Thi thoảng, hai người họ cũng thường nói chuyện đời sống bên ngoài với nhau như kiểu giết thời gian trên xe ấy thôi…
_ Sao hả? Cãi nhau có dữ dội không mà giờ hai đứa tách nhau thế?
_ Bạn… bạn… trai…
Mikazuki mặt mày đỏ phừng phừng, bắt đầu nói chuyện lắp ba lắp bắp.
_ Hắn… hắn… hắn không phải bạn trai cháu. Chẳng qua… chẳng qua do hai đứa ở gần nhà, chỉ cách có vài phút đi bộ nên mới đi chung xe đến học chung trường thôi ạ. Ai… ai mà thèm làm bạn gái cái tên mặt cứ như cái mâm… suốt ngày hâm hâm dở dở, tự kỷ ám thị… lúc nào buồn miệng thì lại phát ngôn mấy thứ khó nghe khó nuốt… Hắn thuộc dạng kẻ thù của toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đó ạ!
_ Ô la, nhiều khuyết điểm ghê nhở… Nhưng mà cháu không ghét cậu ta đúng không? Tuy cậu ta thiếu đi những yếu tố làm nên một người đàn ông thân thiện… nhưng cháu vẫn không hề bỏ rơi hay thù ghét cậu ta đúng không?
Nét xấu hổ do phản đối ý kiến của bác tài trên gương mặt Mikazuki chuyển thành nét ngượng ngùng vì bác ấy nói không sai. Tsubaki Minamiya là một kẻ đáng ghét… nhưng cô không ghét hắn vì những gì hắn biểu hiện qua đôi mắt hờ hững chán đời. Nhất là sau khi biết hắn có lý do để sống tách biệt cũng như chán chường cuộc sống… thì cô cảm thấy mình không được phép bỏ rơi hắn.
_ Vâng… cháu không ghét anh ta… Mặc dù đó là một gã gàn dở khác người… nhưng anh ta có lý do mói trở nên như thế. Bởi vì cháu giống một ai đó… nên vô tình đã khơi dậy nỗi đau ngủ yên trong lòng anh ta… Bây giờ, cháu không biết phải đối mặt với anh ta thế nào nữa!
_ Mikazuki… cháu muốn bên cạnh cậu ta là do cháu thích cậu ta như một đứa con trai… hay là do cháu thương hại cậu ta?
_ Dĩ nhiên là cháu thích anh ấy rồi… cháu thích anh ấy… thích anh ấy theo kiểu một đứa con gái nhìn một người con trai. Cháu muốn bên cạnh xoa dịu nỗi đau cho anh ấy… dù biết rằng rất có thể… mình sẽ chỉ là một người thay thế…
_ Nghe này Mikazuki… cháu là cháu, người kia là người kia. Có thể hai người mang gương mặt giống nhau… nhưng như thế không có nghĩa là cháu đánh mất đi giá trị chính bản thân mình. Yêu một ai đó rồi vì một lý do nào đó mà chia tay, quả thật rất đau khổ hụt hẫng… nhất là đối với những gã chung tình quá mức… Nếu như cậu ta cũng yêu cháu… nhưng vì lý do xem cháu nhưng kẻ thế chỗ thì tức là cậu ta vẫn chưa quên được mối tình cũ và chưa sẵn sàng để đến với cháu hay nhìn nhận cháu với cái tên Mikazuki Tsuchimikaido… Liệu cháu có chấp nhận chuyện ấy không?
_ Điều này…
_ Con người là thế đó Mikazuki… ta sẽ cảm thấy phấn chấn, hạnh phúc khi được sống yên bình cùng người mình thương yêu. Còn khi mất rồi thì ta sẽ cảm thấy cô đơn yếu đuối và muốn bám giữ lấy thứ gì đó để nhớ nhung thay thế… Mikazuki, cháu không phải cái gối ôm của cậu ta… Cháu đến với cậu ta không phải vì thế chỗ, mà là muốn lấp đi những vết thương in sâu trong linh hồn cậu ta. Nếu cháu vẫn cảm thấy phân vân… cảm thấy sợ hãi, sao không thử gặp trực tiếp cậu ta và hỏi cho ra lẽ… Trước sau gì thì cháu vẫn phải kéo cậu ta ra khỏi cái thế giới đen tối của chính mình đúng không? Không làm thì không thay đổi được gì hết!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiếc xe buýt dừng trước trạm đỗ quen thuộc mà sáng nào Mikazuki cũng đứng đợi tại vịnh Kyuushi. Đằng trước là biển xanh thơ mộng với âm thanh sóng biển tràn bờ, hòa nguyện cùng tiếng chim mòng biển dưới ánh hoàng hôn thơ mộng. Con đường bên phải sẽ đưa Mikazuki đến chân một ngọn đồi. Đi lên hết ngọn đồi ấy thì sẽ gặp được tư trang hùng vĩ nhà Tsuchimikaido. Đó cũng là đích đến cuối cùng sau một ngày học tập vất vả trên trường… Còn lối mòn bên trái, là thẳng hướng đến căn biệt thự kính của cái gã dở hơi dở người tên Tsubaki Minamiya… Thật sự, cô chẳng muốn đi con đường bên trái tí nào. Trước đây khi chưa có hắn chuyển đến, Mikazuki yêu vịnh biển Kyuushi, yêu tất cả thuộc về Kyuushi, thậm chí là một cái thùng rác chặn trước phố… Kể từ khi cái mặt mốc của hắn xuất hiện tại đây, bỗng nhiên Mikazuki cảm thấy cả dãy đường bên trái trở nên âm u đáng sợ… như đang muốn nhắn nhủ với người dân rằng: “đừng có dại dột mà đi đường này”.
Chính vì cảnh báo như thế… cho nên Mikazuki quyết định… rẽ hướng bên trái, đến thẳng căn biệt thự kính của Tsubaki thay vì về tư trang Tsuchimikaido…???
………………………
Đứng trước nhà hắn, cánh cổng bên ngoài chẳng hề khóa chốt, chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ là vào được bên trong vườn nhà. Cái tính ẩu thả của hắn vẫn chưa bỏ được…Phải nói chính xác hơn là hắn lười biếng không muốn phí sức để khóa cửa, bảo đảm an ninh cho ngôi nhà… an toàn cho chính bản thân hắn, đặc biệt là tình trạng nửa nóng nửa lạnh nằm liệt dường như hiện tại.
Dù có khuyên nhủ thì hắn cũng bỏ ngoài tai hết thôi. Cho nên Mikazuki cũng chẳng thèm chấp làm gì nữa… chỉ tổ mệt thân mà không được ích lợi gì. Mikazuki nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong.
_ Xin phép!
Bước vào trong nhà, điều đầu tiên Mikazuki cảm nhận được là một bầu không khí có hơi khó chịu ngột ngạt. Nó vừ hầm vừa nóng mặc dù cửa sổ để mở có gió biển từ bên ngoài thổi vào. Mặt khác, đã gần 5h chiều rồi mà căn nhà không bật nổi một bóng đèn, cứ tối om tối mịt như kiểu chủ nhà đang chơi chương trình tiết kiệm điện vì môi trường. Phải chờ cho đến lúc mặt trời mất dạng hoàn toàn thì hắn mới dám mở đèn ấy… Nhưng người chúng ta đang bàn đến là Tsubaki, một kẻ chẳng quan tâm đến mấy chương trình như thế nên sẽ không bao giờ có chuyện hắn sống trên tinh thần tiết kiệm.
_ Minamiya – san, anh có nhà không? Tôi là Mikazuki từ nhà Tsuchimikaido đây… Đừng hiểu lầm nhé, chẳng qua là anh nói tôi có thể sang gặp anh sau để giải đáp hết mọi khúc mắc trong tôi khi ta trở về Kyuushi… Nhân dịp hôm nay tôi được về sớm, tiện đường nên ghé qua thôi… Chứ thật sự tôi chẳng muốn dính dáng đến anh tí nào đâu… Minamiya – san?
_ Khụ khụ… khụ…
_ Minamiya – san?
Mikazuki nghe thấy có tiếng ho liên tục từ chỗ chiếc ghế sofa ngay trong phòng khách. Cô chắc chắn mình không hề nghe nhầm, tiếng ho đó là của Tsubaki… nhưng không hiểu sao trông nó lại nặng nề mệt mỏi như thế.
_ Minamiya – san?
Bước vào sâu hơn, Mikazuki không khỏi hoảng hồn kinh ngạc đến mức làm rơi cả chiếc cặp trên tay xuống sàn nhà. Gương mặt xinh xắn dễ thương ngày thường phải nhường chỗ cho nét lo lắng sợ sệt khi chứng kiến cảnh Tsubaki nằm một đống dưới đất, chăn gối từ trên ghế sofa cũng rơi xuống từ lúc nào không hay. Bên cạnh hắn còn có một cốc nước thủy tinh bị vỡ lởm chởm xung quanh. Tsubaki nằm dưới sàn, miệng không ngừng thở phì phò với nét xanh xao phờ phạc.
_ Minamiya – san, Minamiya – san… anh không sao chứ? Minamiya – san…
Mikazuki vô tình đưa tay chạm vào người hắn mới phát hiện ra cả thân thể Tsubaki nóng ran như lửa đốt. Mikazuki tiếp tục đặt tay lên giữa trán hắn thì ngay lập tức cô phải rụt lại ngay vì quá đỗi bất ngờ.
_ Tại sao lại sốt cao thế này… Minamiya – san, ráng chịu đựng một chút!
Không ngập ngừng suy nghĩ gì thêm, Mikazuki đỡ hắn và đặt hắn nằm xuống chiếc ghế sofa, còn ân cần lấy gối kê dưới đầu, kéo tấm chăn cho kín cổ họng. Sau đó thì ngó nghiêng xung quanh xem trong nhà còn gì dùng được hay không.
_ Khăn ướt… phải tìm một cái khăn ướt để giải nhiệt… Chờ tôi một chút Minamiya – san!
……………………………………….
……………………………………….
Vài phút loay hoay mãi vì chẳng biết nhà vệ sinh nằm ở góc nào trong căn biệt thự này, cuối cùng thì Mikazuki cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi tìm được một cái khăn ướt khác đặt lên trán hắn, giúp hạ sốt được phần nào.
_ Thiệt tình, cũng do anh ngủ dưới phòng khách để đầu hướng gió biển thổi vào nên mới cảm lạnh vậy đấy. Anh đâu còn là con nít nữa, tự ý thức bản thân mình chút đi chứ!
Về phần Tsubaki, cũng nhờ nhiệt độ giảm đi phần nào nên hắn cũng lấy lại được sự tỉnh tảo. Nằm một đống trên ghế sofa, Tsubaki mới hiểu cái cảm giác khi bị bệnh thì trở nên bất lực vô dụng đến nhường nào… Tệ hơn là còn gây rắc rối phiền phức đến cho người khác.
_ Một ngày nghe đến hai lần… Bị bệnh mà cũng chẳng được yên, cứ phải nghe chửi suốt thế này chắc còn lâu mới khỏi!
_ Anh còn dám nói mấy câu thế hả? Giả sử nếu ngày hôm nay tôi không tình cờ đi ngang qua đây, anh có biết tình hình nguy cấp đến thế nào không? Bên ngoài có nhiều người chết lãng xẹt chỉ vì bị cảm thôi đó!
Mikazuki ngồi tựa lưng vào thành ghế. Khoảng cách giữa hai người họ gần nhau đến mức Mikazuki còn nghe được tiếng thở phì phò mệt mỏi của Tsubaki. Đây là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến cảnh một Ronin nằm lì một chỗ trong tình trạng yếu ớt… ngay cả việc cầm Katana cũng là một điều vô cùng khó khăn… Mikazuki thiết nghĩ, dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có phải cố gắng kìm nén những nỗi đau dày vò con tim… thì cũng có lúc hắn phải ngừng lại vì quá mệt mỏi… Nhiều khi trận cảm cúm này không phải do gió biển… mà là từ tâm bệnh chuyển hóa thành thể bệnh cũng không biết chừng… Sau cùng thì hắn có quá nhiều thứ để lo toan nghĩ ngợi.
Biết rõ điều đó, Mikazuki không trách móc gì hắn nữa… người bệnh cần được đối xử nhẹ nhàng, vì lúc này đây, họ trông rất mong manh dễ vỡ giống như một cánh hoa đang tàn.
_ Thế tại sao anh lại nằm dưới sàn hả? Bộ mặt sàn mát hơn trên ghế sofa sao?
_ Nếu được thế tôi cũng muốn nằm ở dưới cho gió độc nhập vào người chết quách đi cho xong… Tôi chỉ muốn ra lấy nước uống thôi… Không ngờ cơ thể lại dở chứng ngay giữa chừng… thật hết biết!
_ Bị bệnh thì đương nhiên mọi giác quan sẽ giảm xuống đáng kể… anh chẳng thể xác định vị trí hay giữ thăng bằng quá lâu nếu tự mình đứng dậy… Nhưng William – san đâu mà để anh bị bệnh nằm ở nhà một mình thế này?
_ Hắn ta quay về võ đường Saotome từ hôm qua rồi… tôi cũng chẳng muốn khiến hắn phải lo lắng nên không gọi điện… Cứ nằm yên uống thuốc thì tự khắc sẽ khỏi thôi… Mà dù tôi không dùng thuốc thì những kháng thể bạch cầu sẽ tự tìm diệt virus nên cứ vô tư…
_ Anh lại còn dám ỷ y… sức khỏe quan trọng lắm đó, không có sức khỏe thì đừng hòng làm gì nữa hết. Nếu ai mà cũng nghĩ như anh thì chắc họ đã chết hết vì cảm lạnh rồi… Anh cảm thấy phiền hà đến vậy sao? Cứ muốn âm thầm lặng lẽ chịu đựng tất cả để bảo vệ cho họ sao? Tính làm anh hùng hả?
_ Đang nói gì đó? Nói to lên…tai tôi bị ù rồi, chẳng nghe rõ được gì hết!
_ Tôi nói anh là đồ ngốc đó, Baka Kitsune!
_ Oi oi, tai tôi tuy bị ù nhưng ai chửi là tôi biết nhé… Cô vừa nói tôi là “đồ đần” đúng không phò tóc tím?
_ Không có gì… tôi chẳng nói gì cả… Baka Kitsune!
Bị bệnh mà còn gây sự được. Giai thoại giữa hai người này mỗi khi gặp nhau bao giờ cũng vui tươi sống động mở đầu bằng những lời nói xóc nói xiểm của Tsubaki, và tiếng phản kháng của Mikazuki cứ thế tiếp diễn. Cứ như nước với lửa, như chó với mèo… hai thứ cứ đối lập nhau không ngừng vang lên làm rộn ràng mọi thứ…
_ Mà khoan một tẹo… cô đang làm gì ở đây vậy hả? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi, chứ đâu phải tư trang Tsuchimikaido… Và chắc chắn bên ngoài không có bọn vệ sĩ khỉ đột chỉ biết ngồi ăn chuối bắt rận cho nhau đang trực sẵn đấy chứ?
_ Làm ơn đừng nói xấu người khác dùm đi. Chính vì anh cứ như thế nên mọi người mới ghét anh đấy… Đây đương nhiên là nhà anh, anh là chủ nhà, tôi là khách. Chủ yếu tôi sang đây là muốn nghe anh thực hiện lời hứa khi chúng ta còn ở Yokohama… Nhưng khi tôi đến thì đã thấy cái thân ruồi muỗi của anh nằm bẹp dưới sàn nhà rồi!
_ Lời hứa còn ở Yokohama… à… ra là nó… xin lỗi… hắt xì cọng mì… tôi hiện đang không được khỏe… khụ khụ… nên cô về đi nhé… khi nào khỏi bệnh sẽ gặp cô sau… khụ khụ… thế nhé… đi về cẩn thận!
Nói xong, Tsubaki quay mặt sang bên trái, ngược hướng với Mikazuki, đồng thời tay kéo tấm chăn phía dưới chùm qua đầu ngủ mất tiêu. Xem như không còn lai vãng gì đến thế giới bên ngoài cũng như Mikazuki nữa.
Nàng công chúa thật sự không thích cách hành xử của hắn tí nào… Nhưng Mikazuki lại không có lý do để lên tiếng mắng nhiếc… Biết làm sao được, hắn đang bệnh mà, còn nói chuyện oang oang gây sự như lúc nãy là xem như hắn đã cố gắng hết sức lắm rồi. Tsubaki cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
_ Vậy… tôi về đây… Anh nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho lại sức!
_ Ừ ừ, lượn dùm đi cho nước nó trong… Cô mà còn ở lại là lây bệnh ráng chịu!
Mikazuki không còn cách nào khác ngoài việc lấy cặp ra về. Trong thâm tâm, cô ấy không muốn bỏ rơi Tsubaki trong tình cảnh hiện giờ… nên vẫn còn lưu luyến chưa muốn đi.
_ Đi lẹ đi… nhà tôi không còn gì cho cô ăn đâu… À có mấy hạt hướng dương còn thừa trong tủ lạnh đấy… nếu không phiền thì…
_ Tôi không phải thú cảnh… Baka Kitsune!
Mikazuki đóng sập cánh cửa một cách mạnh bạo vì quá tức giận sau khi bị hắn xúc xiểm. Vậy là chỉ còn một mình hắn tiếp tục chống đỡ cái cô đơn trống vắng khi không còn ai bên cạnh… Tsubaki thở phào nhẹ nhõm và không hối hận khi quyết định điều đúng đắn.
_ Phải, như thế tốt hơn cho cả cô… cả tôi nữa. Một tên Ronin không có lãnh chúa để bảo vệ… nhận được sự quan tâm nhiều như thế này là đủ lắm rồi!
…………………………………………
…………………………………………
Rời khỏi căn biệt thự trắng một đoạn chừng mấy bước chân, Mikazuki chợt ngoái đầu nhìn lại như thấy rằng vẫn còn điều gì đó chưa đúng. Cô cứ mãi phân vân liệu để hắn một mình thế này có ổn không?... Hắn hiện đang rất yếu, đi đứng khó khăn, muốn lấy một cốc nước để uống cũng chẳng làm được… nào có khác chi con hổ bị trói hết cả bốn chân thì làm sao mà đi săn mồi tự nuôi sống bản thân… Điều quan trọng nhất là nếu để hắn một mình như thế… chắc chắn hắn sẽ rất cô đơn… Trái tim và linh hồn Tsubaki đã chai mòn suốt ba năm nay về sự cô đơn, ân hận, Mikazuki không muốn điều đó tái diễn thêm lần nào nữa… Và quyết tâm ấy đã đưa Mikazuki sự lựa chọn duy nhất.
_ Được, mình biết mình cần phải làm gì ngay lúc này… Cứ đợi đó đi, Minamiya – san!
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Tại tư trang nhà Tsuchimikaido.
Chisaki từ trong thư phòng bước ra sau khi nghe thấy tiếng bước chân lịch bịch từ bên ngoài chạy vào trong. Cô cung chủ nhỏ cũng đoán người tạo nên âm thanh ấy không ai khác ngoài cô bạn thân mới đi học về đây… Nhưng Chisaki chẳng thấy Mikazuki đâu, mà chỉ có mỗi một cô hầu đang mang xấp quần áo lững thững đi ngang qua.
_ Mikazuki về rồi sao?
_ Vâng… Mikazuki – sama vừa về… chẳng hiểu cô ấy gặp phải chuyện gì mà trông vội vàng lắm. Cô ấy vừa về lạ chạy thẳng lên phòng mà không thèm bỏ giầy ra… Người xem… Chisaki – sama!
Dưới mặt sàn sáng bóng láng o của tư trang tự nhiên hiện đâu ra vết chân đen thui từ cỡ giầy Mikazuki hay mang. Chisaki tự hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì… hay là Mikazuki tính đi ra ngoài ngay nên không tiện tháo giầy ra cho đỡ vướng víu.
_ Để tôi lên xem cậu ấy thế nào!
…………………….
_ Mikazuki, Mikazuki… mình vào được không?
_ Ừ… cứ tự nhiên!
Được sự cho phép, Chisaki nhẹ nhàng kéo cửa sang một bên. Khi đó, Chisaki để ý thấy cô bạn thân của mình đang loay hoay một chiếc vali cỡ vừa bên cạnh một đống quần áo lẫn vật dùng cá nhân đang dần dần được xếp vào trong gọn gàng. Trông giống như Mikazuki đang chuẩn bị đi du lịch nơi xa tầm hai ba ngày sẽ về… Nhìn cách Mikazuki tập trung xếp đồ vào vali khiến Chisaki nhớ lúc cả hai chuẩn bị đến Yokohama tham dự Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… Mikazuki gần như quên béng mất khâu phải chuẩn bị nên cái đêm trước khi khởi hành, mọi cô hầu phải lên giúp nàng công chúa một tay… So sánh lần đó với bây giờ thì Mikazuki có ý thức hơn nhiều.
Chisaki bước đến bên và lặng lẽ ngồi xuống, gấp lại một số cái áo bị nhăn nhúm dưới đất.
_ Mikazuki… trường cậu cho học sinh đi dã ngoại hay sao mà phải chuẩn bị nhiều thứ thế này?
_ Chisaki, có thể cho tớ rời khỏi tư trang Tsuchimikaido một thời gian không? Chỉ một tuần thôi… À không, ít nhất cho đến khi người đó khỏe lại!
_ Người đó khỏe lại? Cậu đang nói đến ai vậy?
_ Là Kazuto… không, là Tsubaki Minamiya… Hắn ta hiện đang bị cảm lạnh. Bình thường thì không sao, cảm lạnh chỉ cần ăn uống đầy đủ, dùng thuốc đúng cách, và nghỉ ngơi ắt sẽ hết bệnh. Nhưng tớ vẫn cảm thấy lo lắng thế nào… nhất là ngay bây giờ, chỉ việc ngồi dậy đi lấy một cốc nước anh ta cũng chẳng thể làm được… Chính vì thế, tớ quyết định sẽ ở bên nhà Tsubaki Minamiya một thời gian để chăm sóc cho đến khi nào anh ta khỏe hẳn thì thôi. Liệu có được không Chisaki?
Chisaki không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Thì ra Mikazuki đã biết Tsubaki bị bệnh nên quyết định dọn sang trú trực tại nhà hắn vài ngày. Nghe như thế, đột nhiên sâu trong thâm tâm Chisaki hiện lên một sự phân vân… hiện lên một sự ngại ngùng đắn đo lo lắng còn hơn cả việc sốt sắng khi ai đó vừa nhập viện. Phải nói là sự sợ hãi thì đúng hơn… Một điều gì đó khiến cho Chisaki cảm thấy phải sợ hãi… nhưng lại không thể biết cụ thể nó là gì.
_ Chisaki… cậu có nghe tớ nói không?
_ À… ừ, có… Tsu – kun bị bệnh rồi ư. Tệ thật, chắc mình cũng nên đến thăm cậu ấy xem sao!
_ Anh ta hiện đang yếu lắm. Thế nên cậu cho phép tớ dọn sang ở cùng anh ta vài ngày nhé. Tớ hứa là chỉ chăm sóc gã đần ấy cho đến khi gã khỏe lại thì về ngay thôi… Xin cậu đó Chisaki!
Trước lời khẩn cầu tha thiết, Chisaki không thể từ chối thẳng thừng. Hơn nữa đồ đạc vali cũng đã xếp gần xong. Tự nhiên không đi nữa, phải dỡ ra hết thì uổng công lắm.
_ Thôi được, nếu có cậu sang ở chung với Tsu – kun thì mình yên tâm hơn nhiều. Lưu ý này, Tsu – kun tuy sống có hơi buông thả, nhưng cậu ấy vẫn có một số phép tắc riêng bất di bất dịch không thể bỏ mà cậu phải tuân theo đó… Tránh làm phiền và để Tsu – kun nghỉ ngơi là điều cực kỳ quan trọng. Cậu phải cân nhắc đó!
_ Mình hiểu mà, cảm ơn Chisaki!
Chisaki từ từ đứng dậy, quay lưng rời khỏi phòng.
_ Mikazuki, sau khi xếp đồ xong thì xuống bếp một chút. Mình sẽ đưa cho cậu một bản hướng dẫn về một số chiêu đối phó với Tsu – kun… Có như thế thì cậu mới sống được chung với cậu ấy!
_ Ok, khi nào xong, mình sẽ xuống ngay!
Chisaki nở một nụ cười xinh như đóa hoa trước khi khép cửa phòng lại.
Nhưng sau đó, nụ cười xinh xắn trên đôi môi chợt biến mất và được thay thế bằng một nỗi lo lắng không thể diễn tả bằng lời. Chisaki có cảm giác giống như mọi thứ đang dần dần đi vào vết xe đổ năm xưa… Mikazuki ngày càng gần gũi hơn với Tsubaki… điều đó thì tốt… nhưng Chisaki lo ngại rằng chính vì họ quá gần gũi với nhau… thì quá khứ của 3 năm trước lại hiện về.
Lúc này đây, Chisaki mới nhớ đến những lời cảnh báo mà ngài Akifusa đã dặn khi còn ở Yokohama.
****************************************
_ Đừng quên Chisaki – bou, trách nhiệm của chúng ta là phải ngăn chặn bánh xe tội lỗi một lần nữa đi vào vết lằn năm trước. Khi đó, nguời đau khổ nhất… sẽ lại là Tsubaki – bou thôi. Chẳng lẽ… ngươi thật sự muốn nhìn thấy Tsubaki – bou đánh mất lòng tin của chính mình thêm một lần nữa sao?
***************************************
_ Akifusa – sama, thần luôn muốn Tsu – kun và Mikazuki được hạnh phúc… Nhưng chính ngay lúc này, thần lại cảm thấy bất lực khi không biết phải làm thế nào tiếp theo… Thần sắp không chịu đựng được nữa rồi…
Từ lúc nào, Chisaki đã ở sẵn bên cạnh Tsubaki và chăm lo cho hắn từng miếng khăn ướt đắp lên trán, từ cái nhiệt kế hắn đang ngậm trong miệng, thậm chí là cả tấm chăn hắn đắp. Cứ như một người mẹ hiền tần tảo săn sóc “thằng” con cứng đầu bất trị.
Đúng như Chisaki phân tích… nguyên nhân dẫn đến việc hắn nằm liệt giường là bởi vì tối qua do ngủ quên dưới phòng khách, đầu hướng thẳng về phía cửa sổ mở oang oang cho gió biển thổi vào mát chơi… nên thành ra mới vật vờ sáng nay với cơn sốt 38.5. Chỉ bệnh có một đêm, mà hắn trông phờ phạc, thiếu sức sống, mặt mày xanh xao hốc hác, trán thì sốt bừng bừng như ấm sữa mới đun sôi cho em bé… Và đó cũng là nguyên nhân giải thích vì sao, Chisaki phải lặn lội từ Thiên Chiếu Gia Trang đến nhà chăm sóc cho hắn.
Để Chisaki phải lo lắng thế này, Tsubaki cảm thấy có chút gì đó ấm áp… cảm thấy mình không còn cô đơn lẻ loi như trước đây. Nhưng cũng thấy chút áy náy khi bắt Chisaki phải vất vả như lúc này. Tuy bị hành hạ trong cơn sốt, hắn vẫn thều thào cất tiếng nói lầm bầm nghe chẳng rõ.
_ Xin lỗi!
_ Tsu – kun, đối với chúng ta, không có gì quý hơn sức khỏe đâu… cậu phải cân nhắc giờ giấc nghỉ ngơi cũng như ăn uống đó. Hơn nữa, sống ở gần biển, cũng phải đề phòng một số dịch bệnh, đặc biệt là cảm lạnh đó… Cậu không nghe thông báo tối hôm qua tổ trưởng tổ dân phố đi rao khắp cảnh sao?
_ Hả?... vịnh Kyuushi có tổ trưởng tổ dân phố hả?... Sao tớ chẳng biết nhỉ… cứ nghĩ ở đây thì cậu là to nhất rồi chứ… Té ra là còn có người to hơn… khịt khịt…
_ Cậu cứ như thế nên mình mới lo đó… Nếu cứ sống buông thả thế này thì mình buộc phải bắt cậu về tư trang Tsuchimikaido cho dễ bề quản lý… không thì mình sẽ chuyển sang đây sống gần cậu… Có muốn thế không?
Tsubaki đưa tay lên che đi đôi mắt. Cứ nghĩ đến chuyện Chisaki sẽ dọn sang ở cùng mình thì thật quá tuyệt hảo. Một cô gái đảm đang việc nhà, tháo vát, chịu cực chịu khó, chăm chỉ, nấu ăn ngon, may vá thêu thùa, cầm kỳ thi họa bậc nhất như Chisaki mà bên cạnh thì mình chẳng còn gì phải hối tiếc khi sống trên trần đời này… Có ai lại không muốn một người vợ như thế? Có ai lại khống muốn khi mình vừa về đến nhà, đã thấy mọi thứ gọn gàng, sạch sẽ tươm tất. Một cô vợ hiền lành xinh đẹp đang chờ sẵn ở cửa để đón mình, cầm áo mang túi xách cho mình. Tiến vào sâu hơn tí nữa thì sẽ nghe thấy hương thơm nghi ngút ngào ngạt từ những món ăn mà mình thích nhất cho bữa tối… Một cuộc sống êm đềm hạnh phúc lí tưởng như thế, có ai là không muốn.
Chỉ có điều, không phải cái gì cũng ngon lành như việc vừa thả cần câu xuống là có cá cắn mồi ngay. Cái giá phải trả cho những gì tốt đẹp nhất bao giờ cũng đạt mức khủng khiếp… Vì người đó là Chisaki, nên đâu có dễ cái chuyện cưới cô ấy về làm vợ? Ngộ nhỡ như nhà Tsuchimikaido nghe ngóng được rằng “cung chủ đáng kính của họ đang phải làm osin, khó khăn chật vật cho một tên nào đó” thì lập tức, kẻ xấu số ấy phải có đủ bản lĩnh cũng như trình độ kiếm thuật để đối phó với hàng trăm thanh Katana trên tay mấy gã vệ sĩ vai u thịt bắp sồn sồn đeo kính như Mafia lục lâm thảo khấu… Mới nghĩ đến đó thôi, Tsubaki cảm thấy mệt mỏi pha chút rùng mình… giờ mà mấy gã đó xuất hiện, đòi tẩn một trận thì xác định mình đi đứt. Cho nên… hắn chẳng mong Chisaki ở lại đây tí nào hết.
_ Haizz haizz, cho tớ xin đi… Cậu mà dọn sang nhà tớ ở… đảm bảo sẽ mất đi hai từ “bình yên” mà tớ đang cố gắng gầy dựng… khụ khụ… Tớ hiện đang rất yếu, cầm kiếm không nổi… chẳng có sức mà gây với mấy tay vệ sĩ khỉ đột đười ươi tinh tinh của cậu đâu… Tha cho tớ đi… khụ khụ…
_ Nếu không muốn thế, thì cậu ráng mà giữ sức khỏe… đừng có thức khuya 1 2 giờ rồi lại dậy lúc 4 5 giờ. Đồng hồ sinh học con người phải ngủ đủ 8 tiếng một ngày, ít nhất thì cũng 6 tiếng là tối thiểu… Cậu mà cứ sống buông thả thế này, thì không chỉ có mình, mà ngay cả Tsukusa nee và phu nhân Malisa sẽ lo lắng lắm đó!
_ Nói mới nhớ… hôm qua, tớ có đến Thiên Chiếu Gia Trang. Ngài Akifusa hẹn gặp nói một số chuyện với tớ… Sau đó thì lại ghé qua tư trang nhà Minamiya ở Fukushima… Tình hình sức khỏe của Tsukusa nee bắt đầu có chuyển biến khá hơn… có điều…
_ Có điều???
Tsubaki ngập ngừng và giây không dám nói. Vì hắn sợ rằng sau khi nghe rồi thì Chisaki không tránh khỏi sự hụt hẫng hay phiền lòng. Nhưng lời nói ra, rất khó rút lại… nên sau cùng hắn quyết định cho cô ấy biết.
_ Chỉ có điều với tốc độ hồi phục như hiện nay… Tsukusa nee không thể điều phối toàn bộ nhà Minamiya trong trận chiến sắp đến… Bác sĩ dặn chị ấy không được phép cầm kiếm… Chính xác hơn là Tsukusa nee không thể sử dụng Katana được nữa… Và chị ấy đang rất suy sụp về tinh thần khi nghe kết quả…
Quả nhiên, Chisaki không thể nào vui nổi. Nụ cười của cô ấy trông thật nhạt nhẽo, hững hờ đầy tâm trạng.
_ Tình trạng tệ đến mức ấy sao? Là một Samurai mà không được cầm Katana, thì có khác chi một chú chim hoàng yến không thể sải cánh bay lên bầu trời xanh… Tsukusa nee ắt hẳn đang rất sốc phải không?
_ Ừ… rất sốc, rất chán nản… rất tự ti… Mặc dù đã từ bỏ Katana sau khi rời nhà Minamiya, nhưng cho đến khi quay lại cần nó thì thanh kiếm lại bỏ mặc chủ nhân… nghĩ cũng đau đớn thật… chẳng bù cho chúng ta!
_ Vậy Tsukusa nee có nói gì với cậu nữa không? Không thể cùng mọi người tham gia vào trận chiến chống lại “ Cơn giận dữ của thần”… Chị ấy dự định sẽ làm gì trong thời gian tới?
_ Chẳng biết… trước tình cảnh đó, tớ không nghĩ là mình nên hỏi chị ấy những câu đại loại như thế… Điều tớ có thể thấy trước mắt là Tsukusa nee bắt đầu cảm thấy tự ti về chính bản thân mình. Chị ấy cho rằng không ai cần một phế nhân như chị ấy, người nhà Minamiya không cần một cung chủ không thể cầm kiếm dẫn dắt… Chisaki… Tsukusa nee muốn từ chức cung chủ nhà Minamiya… Chị ấy muốn tớ trở thành thống lĩnh tiếp theo của gia tộc Minamiya… Theo cậu thì sao?
Một câu hỏi khiến Chisaki phải suy nghĩ nhiều. Để Tsubaki thừa hưởng vị trí thống lĩnh là khát khao bao lâu nay của Chisaki và nhiều người theo phe hắn ta. Đương nhiên, ai cũng muốn một thiên tài lãnh đạo, dẫn dắt một gia tộc ngày một phát triển hơn… Nhưng đó là khi ngài Tsubaru phải lựa chọn một trong hai đứa con mình nối gót thống lĩnh, hoặc Tsubaki hoặc Tsukusa. Bây giờ, Tsukusa đang là cung chủ… dù cho tình thế có bắt buộc thế nào, thì đẩy Tsukusa sang một bên và để Tsubaki vào vị trí lãnh đạo… Chisaki cảm thấy không hài lòng chút nào mặc dù Tsubaki thật sự đã trở thành thống lĩnh. Đối với Chisaki… cả Tsubaki, cả Tsukusa đều quan trọng như nhau.
_ Theo Tsu – kun thì sao? Cậu nghĩ thế nào trước ý định của Tsukusa nee?
_ Chẳng quan tâm… nói trắng ra thì tớ không quan tâm Tsukusa nee nghĩ gì, quyết định ra sao… bởi vì đó là ước muốn của chị ấy. Nhưng chẳng hiểu tại sao… tớ lại không ngừng suy nghĩ khi thấy những giọt nước mắt đó xuất hiện trên gương mặt Tsukusa nee… Dù không muốn dính dáng đến nhà Minamiya thêm một giây một phút nào nữa… nhưng tớ lại không muốn để chị ấy gánh vác hết mọi thứ trong gia tộc… Đó là câu trả lời của tớ, Chisaki!
Chisaki chợt nở một nụ cười phì. Lần này là một nụ cười rất tươi, thể hiện được sự tự hào, phấn khích từ cô cung chủ nhỏ dành đến hắn.
_ Ừ, câu trả lời rất hay, rất tuyệt vời đó chứ… Quả nhiên cậu rất yêu Tsukusa nee nhỉ Tsu – kun?
Tsubaki dùng tay với lấy tấm chăn dưới ngực mình kéo chùm qua đầu để Chisaki không nhìn thấy nét ngại ngùng mà mình đang thể hiện lúc này. Vì hắn đang bệnh, đang mệt nên không muốn phí sức phản biện… đành chấp nhận những lời Chisaki nói là đúng.
_ Tớ mệt rồi… đi ngủ đây!
_ Uhm vậy mình để chút cháo và thuốc ở đây… Khi ngủ dậy, cậu nhớ ăn hết rồi uống thuốc nhé. Nếu ngoan ngoãn nghe theo lời mình thì chắc chắn sáng mai cậu sẽ khỏi bệnh thôi Tsu – kun!
_ Rồi rồi… về đi Chisaki. Cậu mà còn ở đây là tớ lây bệnh cho thì khổ. Lúc đó mấy tay vai u thịt bắp kia đến làm phiền thì mệt lắm!
_ Thế thì mình về đây Tsu – kun… Cần gì thì gọi ngay cho mình nhé. Mình sẽ có mặt ngay!
Chisaki cáo lui để tên dở người kia có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trước khi về, cô cung chủ nhỏ không quên nhắn nhủ với hắn vài lời sau cùng.
_ Nè Tsu – kun, sau khi cậu bình phục rồi, chúng ta cùng đi khu vui chơi ở Yokohama nữa nhé. Giống như ba năm trước vậy ấy!
_ Khu vui chơi Yokohama? Ý cậu là cái khu vui chơi đó đó hả?
_ Có được không Tsu – kun? Mong ước này của mình không quá sức với cậu chứ?
Tsubaki bắt đầu suy nghĩ mông lung. Nếu là khu vui chơi ở Yokohama thì chỉ có duy nhất một chỗ rất lớn mà mình cùng Chisaki với Hajima và Lumina từng đến rồi. Chisaki cũng từng nói cô ấy yêu thích khu vui chơi đó và mong muốn được trở lại vào một ngày không xa. Đến bây giờ Chisaki vẫn còn muốn đến đấy thì quả thật không từ chối không được… dù sao thì hắn cũng muốn nói lời cảm ơn vì Chisaki đã giúp đỡ hắn rất nhiều.
_ Được thôi… nhưng với điều kiện là tớ khỏe lại đã… khụ khụ khẹc khẹc…
_ Uhm, mình về đây… cậu ráng giữ sức khỏe nhé Tsu – kun…
………………………….
Sau khi đã hoàn thành chuyến thăm bệnh, Chisaki lặng lẽ rời khỏi căn biệt thự kính và thẳng tiến về phía tư trang nhà Tsuchimikaido ngay phía trên kia đỉnh đồi. Có nhà ở gần nhau, thật thuận tiện cho Chisaki đi qua đi lại, đặc biệt là phải để mắt đến cái tên dở người Tsubaki sống buông thả.
Chisaki chợt đứng lại sau vài bước chân. Cô cung chủ nhỏ lấy chiếc điện thoại di động trong phần tay áo Kimono của mình bấm bấm.
_ Chắc mình cũng nên báo cho cậu ấy biết Tsu – kun đang không khỏe… Mình biết là sẽ phiền Tsu – kun chút đỉnh nhưng nếu là cậu ấy thì sẽ tốt hơn… Mà… có thật là tốt hơn không…
Đôi mắt Chisaki chứa đựng sự phiền muộn. Giống như cô ấy đang phải đắn đo rất nhiều… Dòng tin nhắn đã được soạn thảo văn bản hoàn chỉnh rồi, nhưng sao ngón tay cái không thể bấm nút Send… Một phần nhỏ trong trái tim Chisaki không muốn gửi tin nhắn này cho ai đó, nhưng một phần cũng muốn nhờ người đó đến bên Tsubaki… Đây là lần đầu tiên thấy Chisaki trở nên phân vân giữa hai sự lựa chọn như lúc này.
_ Liệu có tốt hơn không khi để hai người họ… Mình làm vậy là đúng hay sai?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
_ Mikazuki, mình vẽ thế này đã được chưa?
_ Để mình xem… chỗ đó thì cậu nên mạnh tay hơn chút nữa, như thế sẽ làm nổi bật bức tranh hơn…
Đây là hình ảnh về hoạt động chung của CLB mỹ thuật. Từ ngày gặt hái được thắng lợi vẻ vang sau lễ hội chào đón tân học sinh, số lượng người tham gia CLB tăng lên một cách đáng kể đến chóng mặt, khiến cho ba người bao gồm chị hội trưởng, anh hội phó và Mikazuki vất vả hơn nhiều. Cụ thể là bắt đầu hướng dẫn cho những học sinh mới vào… đa số hầu như đều chưa biết hay đây là lần đầu tiên chạm tay vào cây cọ nên có chút khó khăn. Mikazuki tuy cũng chỉ là học sinh năm nhất… nhưng giống như đàn chị trong những học sinh cùng trang lứa. Cô ấy phải đứng ra chỉ đạo, hướng dẫn, cũng như giúp đỡ từng người từng người một… Có thêm nhiều người yêu thích hội họa thì tuyệt vời thật, nhưng thời gian cũng khắc nghiệt chút đỉnh… Giờ thì Mikazuki không còn thời gian ăn sáng trong giờ nghỉ trưa của trường nữa chứ đừng nói đến là thời gian nghỉ.
_ A, chỗ này nếu cậu tô bóng chỉ còn một phần ba của vật mẫu thì sẽ ra hiệu ứng ánh sáng chiếu một bên… giống vậy nè!
_ Đẹp ghê, cảm ơn Mikazuki – chan!
_ Mikazuki, ra xem bức tranh của mình với… mình thấy có chút gì đó không ổn cho lắm!
_ Vâng vâng, đến ngay đây!
…………………
Đứng một góc quan sát Mikazuki nhiệt huyết cùng công việc, chị hội trưởng Manaka mừng rơi nước mắt. Đâu có gì tuyệt hơn việc những đàn em thân yêu của mình thích thú vào hội họa như bây giờ.
_ Thật tuyệt vời, được nhìn những kouhai năm dưới yêu thích vẽ tranh, cuộc sống này đối với tôi như thế là đủ mãn nguyện rồi. Vậy là tôi đã có thể yên tâm nhắm mắt không chút hối hận!
_ Manaka – senpai, chẳng phải chết ngay lúc này là hơi uổng phí sao?... Nhưng mà chị nói cũng có lý… được nhìn đàn em năm dưới yêu thích hội họa… thì không còn gì phải luyến tiếc nữa hết… Thế là năm nay, chị đã có thể yên tâm mà tốt nghiệp nhỉ!
_ Hể… sao bỗng dưng cậu lại nói ra nhũng câu từ ủy mị đó thế Hiro – kun? Không phải cậu cảm thấy cô đơn khi mất đi một chị năm ba quyến rũ như tôi đó chứ?
_ Ha ha, xin đừng đùa nữa Manaka – senpai… Chị không nghĩ đã đến lúc phải tính xem ai sẽ là hội trưởng tiếp theo của CLB mỹ thuật rồi sao? Từ giờ đến khi tốt nghiệp còn một năm nữa… nhưng nếu nhắm mắt và suy ngẫm, một năm trôi qua rất nhanh đó Manaka – senpai!
_ Uhmm… Hội trưởng tiếp theo của CLB mỹ thuật à? Đã đến lúc viết di chúc thừa kế rồi ư? Mới đây mà nhanh quá nhỉ…
_ Ha ha Manaka – senpai, chị nói nặng quá, gì mà di chúc thừa kế chứ? Chỉ là giao chức hội trưởng lại cho một ai đó thôi mà!
_ Được, vậy năm sau, Hiro – kun sẽ làm hội trưởng tiếp theo nhé… Hãy dẫn dắt đàn em thân yêu biết tầm quan trọng cũng như nét đẹp của hội họa…
_ Tôi xin từ chối!
Hội trưởng Manaka đơ miệng như đá khi chưa nói hết câu đã nhận ngay một lời từ chối phũ phàng từ anh hội phó đứng kế bên. Cảm giác giống như đang chuẩn bị ăn miếng bánh ngọt mà bị người bên cạnh nhanh tay cướp mất quả dâu trên miếng bánh ấy… Cảm thấy shock, hụt hẫng, không biết phản ứng thế nào nữa hết.
_ Hi… Hiro – kun… sao lại…
_ Tôi đã nói rồi đó Manaka – senpai, tôi xin từ chối làm hội trưởng tiếp theo của CLB mỹ thuật. Thay vì cứ đùa giỡn thì chị nên ngồi lại, suy nghĩ thấu đáo mọi thứ rồi quyết định xem ai đủ tiêu chuẩn làm hội trưởng… Sự lựa chọn của chị quyết định sự phát triển sau này của CLB mỹ thuật đó, Manaka – senpai!
_ Nhưng nhưng nhưng… trong mắt tôi, chỉ có Hiro – kun là người có đủ khả năng nhất… Hiro – kun đã làm hội phó suốt năm nay, đương nhiên là sẽ có kinh nghiệm quản lý CLB. Hơn nữa, trong tất cả thành viên, chỉ có Hiro – kun là bậc trưởng bối… như thế thì…
_ Ôi trời ôi trời… làm hội trưởng đâu bắt buộc phải là người học lớp trên đâu Senpai. Có một số CLB được thành lập từ những em năm nhất, sau đó mới chiêu mộ thêm bậc đàn anh đàn chị đấy thôi… giống như CLB nghiên cứu Idol kìa… Tôi suốt một năm qua làm hội phó quen rồi… và năm sau nếu được thì tôi vẫn muốn tiếp tục làm hội phó để giúp đỡ cho một ai khác làm hội trưởng. Vị trí đứng sau lưng hội trưởng thích hợp với tôi hơn… Nên thay vì cứ tỏ ra con nít… chị nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định Manaka – senpai… Suy nghĩ kỹ xem ai mới có đủ tố chất trở thành hội trưởng trong nhưng em học sinh tương lại rộng mở phía trước đang ngồi trong căn phòng này.
_ Người có đủ tố chất để trở thành hội trưởng đang ngồi ngay trong căn phòng này…
Hội trưởng Manaka đảo mắt nhìn khắp căn phòng tràn ngập âm thanh sột soạt từ cọ lên mặt tranh, tràn ngập tiếng nói cười vui đùa hồn nhiên… Và tất cả những điều tốt đẹp ấy đều bắt nguồn từ cô gái có mái tóc tím đen trải dài suông mượt giữa những tia nắng óng ánh bên ngoài khung cửa sổ chiếu vào… Phải… niềm vui của ngày hôm nay, mọi thứ của ngày hôm nay CLB gặt hái được đều là do Mikazuki mang lại.
Chị hội trưởng khẽ cất tiếng thở dài.
_ Xem ra cậu đã tiến cử sẵn một ứng viên ngồi vào vị trí hội trưởng khi tôi tốt nghiệp nhỉ? Suy tính một mình như thế không phải ý hay đâu nhé Hiro – kun!
……………………………………….
……………………………………….
_ Mikazuki, có chuyện này tớ cứ thắc mắc mãi, không biết cậu có thể…
Một thành viên mới gia nhập CLB bất ngờ bắt chuyện với Mikazuki khi cô ấy vừa hướng dẫn cho một thành viên khác bên cạnh. Và với tinh thần luôn luôn lắng nghe, sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi dù đúng hay sai là tiêu chí của CLB, Mikazuki nở nụ cười tươi roi rói mà không biết rằng mình vừa bị gài hàng.
_ Uh, cậu còn thắc mắc chỗ nào, mình sẽ chỉ cho. Cứ nói ra đi đừng ngại!
_ Vậy thì xin cho mình hỏi thẳng Mikazuki sensei… Anou, nghe nói cậu đang hẹn hò chung với Kazuto Minamiya của lớp B đúng không?
Một câu hỏi được đặt ra mà Mikazuki bất động trong vòng vài phút. Cô đang tự hỏi liệu có phải mình vừa nghe nhầm mấy chữ như “ hẹn hò” rồi cả cái tên “ Kazuto Minamiya” được gắn liền cùng nhau bởi động từ “với”. Nguyên hàm ý chính sẽ là “ hẹn hò với Kazuto Minamiya”… Bộ não của Mikazuki đang phân tích từng câu từng chữ… tự diễn giải ra nhiều hàm ý khác nhau xem có thật sự là mình đã nghe nhầm không.
_ Hẩy??
_ A… nou, vì mọi người hay bàn tán với nhau rằng cậu thường hay đi chung chuyến xe buýt đến trường cùng với Kazuto Minamiya. Nên bắt đầu có nhiều thông tin rằng hai người đang hẹn hò… Có đúng là như thế không?
_ Phải rồi phải rồi, nghe nói lần trước hai người cùng xuống chung một chuyến xe buýt gần trường. Và hình như hai người còn cãi nhau ngoài cổng khi cậu ta dồn Mikazuki vào tường… Mọi chuyện thực hư ra sao vậy Mikazuki?
_ Tớ cũng muốn nghe… Thậm chí lúc khi biết Kazuto Minamiya đánh nhau trên sân thượng thì Mikazuki là người duy nhất chạy đến chỗ hắn ta… Thật sự hai người đang là một cặp ư?
_ Mikazuki Mikazuki, tớ cũng tò mò lắm… mối quan hệ giữa hai người là như thế nào?
Hàng chục ánh mắt đang tập trung vào khung tranh của họ nay đồng loạt chuyển về hướng Mikazuki khiến nàng công chúa không kịp phản ứng. Họ tò mò chuyện của mình… chuyện về nhân vật Kazuto Minamiya tai tiếng trong mắt người khác… chuyện về một nhân vật ngôi sao sáng xuất thân từ nhà Tsuchimikaido và nổi tiếng cứu sống CLB mỹ thuật cùng bức tranh “ Song anh đào nở”… Là con gái nên hiếu kỳ chuyện tình cảm của Mikazuki cũng là điều dễ hiểu… nhưng Mikazuki không ngờ rằng vì một chút vô tư không để ý nên từ khi lễ hội chào đón học sinh kết thúc, mình và tên dở hơi kia đã trở thành tiêu đề khá hot. Nghe họ nói, Mikazuki mới nhận ra quả thật mình và hắn cũng có nhiều hành động khiến toàn dân thiên hạ hiểu lầm… điển hình như việc đi chung xe buýt, hay gây sự trước cổng trường.
Gương mặt Mikazuki từ từ chuyển thành màu đỏ như gấc chín, đến mức có khói bốc lên xèo xèo trên đỉnh đầu như ấm nước sôi. Không cần nói cũng đủ biết cô ấy đang ngượng ngùng xấu hổ đến mức tối đa khi một phần có quá nhiều người tập trung về phía mình, một phần vì suy nghĩ đến cái mặt chán đời của hắn.
_ Mikazuki… cậu thật sự có hẹn hò với Kazuto Minamiya không?
_ Làm… làm… làm… Làm gì có chuyện đó kia chứ? Các cậu hiểu nhầm hết rồi!
Mikazuki dồn hết can đảm cũng như cố gắng bỏ qua sự xấu hổ để phán một câu như đúng rồi. Cứ nghĩ sau câu trả lời ấy, mọi việc sẽ dừng lại… nhưng thật tiếc khi những cô bạn xung quanh đều thuộc dạng nhiều chuyện muốn tìm hiểu chuyên sâu hơn. Thế là họ lại tiếp tục tấn công bằng những câu hỏi mang tính chất riêng tư như đang thừa nước đục thả câu… Phải nói là họ cực kỳ hứng thú với cách phản ứng của Mikazuki… chắc chắn đằng sau câu trả lời vừa rồi còn chứa đựng nhiều điều thú vị nữa mà Mikazuki không muốn tiết lộ.
_ Nè nè, Kazuto Minamiya đó là người thế nào vậy? Ngoài cái dạng lạnh lùng khó ưa khó gần, làm nhiều chuyện dị hợm không giống ai và có đôi mắt chằm chằm quỷ ám xấu xa thì có gì mà cậu lại để ý hả Mikazuki?
_ Không chỉ lạnh lùng khó ưa khó gần khó hiểu… mà còn hết sức điên khùng, dở hơi, tự kỷ ám thị, hay suy nghĩ nhiều thứ quá phiền phức, quá tiêu cực… thậm chí phải nói là quá vớ vẩn. Hắn ta còn là một tên đầu đất… một tên chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà chẳng thèm quan tâm đến suy nghĩ tâm tư người khác… Một tên lắm rắc rối khiến người khác không thể không để mắt đến!
Nói một hồi Mikazuki mới phát hiện ra mình bị hớ. Một người không quan tâm đến hắn sẽ chẳng bao giờ nói ra hết những nhược điểm ấy với vẻ mặt giận dỗi thật sự. Càng phủ nhận bao nhiêu thì trong mắt người khác, Mikazuki càng suy nghĩ đến hắn nhiều hơn.
_ Quả nhiên quả nhiên Mikazuki có mối quan hệ thân thiết với cậu ta nên biết rất rõ từng li từng tí một. Khai thật đi Mikazuki, hai người phát triển đến đâu rồi?
_ Chẳng đến đâu cả… chỉ đơn thuần là đi chung xe buýt, ở gần nhà và từng đi dạo ở Yokohama… húp…
Một lần nữa Mikazuki lại nói hớ, cô nàng nhanh chóng đưa hai tay tự che miệng như không muốn tiết lộ thêm bất cứ điều gì. Mikazuki nhận ra nếu mình càng nói, càng gặp bất lợi.
_ Mikazuki Mikazuki… bí mật để lâu sẽ bị bật mí… đừng hòng giấu tụi này… Khai mau, cậu và tay Kazuto Minamiya đó đến đâu rồi?
_ Hm hmmm… Manaka – senpai, cứu em với…
_ Đừng lo Mikazuki, chị cũng là một người tò mò chuyện của em và cậu ta, chị cũng muốn biết!
Cầu cứu chị hội trưởng nhưng rút cuộc lại tạo thêm kẻ thù khi chính chị ta cũng hiếu kỳ muốn biết mối quan hệ của hai người như thế nào. Chị hội trưởng ham vui nhảy bổ vào đám đông, bắt đầu cùng các thành viên mới khác công kích Mikazuki dữ dội không ngừng nghỉ.
Anh hội phó Hiro không tham gia, cũng không có quyền can ngăn. Anh ấy chỉ biết đứng bên ngoài, tay vắt trán, miệng cất tiếng thở dài ngán ngẫm.
_ Ôi trời ôi trời, ai mà lọt vào mắt Manaka – senpai thì xem như hết chỗ trốn. Cố gắng sống sót nhé Tsuchimikaido – kun!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
16h chiều cùng ngày, thời gian tan trường đối với những lớp chỉ học 4 tiết buổi chiều, một trong số đó có lớp của Mikazuki. Do trong giờ nghỉ trưa, Mikazuki đã ở lại CLB mỹ thuật hướng dẫn cho những thành viên mới gia nhập nên chiều nay cô ấy được về nhà sớm. Mà cũng đúng, sau một hồi hành hạ thể xác lẫn tinh thần thì Mikazuki xứng đáng được nghỉ ngơi đàng hoàng. Đó giải thích vì sao Mikazuki đang đi trên chuyến xe buýt độc quyền từ trường về vịnh Kyuushi… nhưng mệt nhoài rũ rượi.
_ Haizz, Manaka – senpai thật là… cứ hùa theo mấy người kia tra khảo mình đủ điều. Đã nói là không có quan hệ gì với hắn ta rồi còn gì!
Vẫn còn để bụng cái vụ bị dò xét công khai mối quan hệ giữa cô ấy với tên dở người mang tên Tsubaki Minamiya kia. Cả một buổi chiều Mikazuki không thể tập trung vào việc học hành khi cứ mãi suy nghĩ đến cái mặt chán đời tự kỷ của hắn… Ức chế vô cùng… trong khi mình đang chịu cực do scandal “chung chuyến xe buýt”, thì hắn lại đánh bài chuồn bằng cách tự thôi học… Mikazuki thiết nghĩ, nhiều khi hắn cố tình bị đuổi để tránh giáp mặt với những tin đồn này cũng nên… Ai biết được, tên đó được mệnh danh là thiên tài… suy nghĩ đường đi nước bước là nghề của hắn không phải bàn cãi.
_ Minamiya no baka… tại anh mà tôi trở thành tiêu điểm đáng chú ý rồi đấy… Tại sao anh cứ ám tôi hết lần này đến lần khác vậy hả? Baka Kitsune!
Miệng thì lầm bầm không ngừng rủa, nhưng đôi bàn tay lại nâng niu con cáo nhồi bông làm móc khóa điện thoại như áu vật. Đôi lúc, Mikazuki nhìn xuống con cáo mà trong lòng không khỏi phân vân… Nếu suy nghĩ ở một góc cạnh khác thì cô nhận ra một điều rằng: “ Nhờ vào scandal trước cổng trường, mọi người đều biết đến Mikazuki… đều cho rằng chính Tsubaki đã giở trò bạo lực với Mikazuki… Vậy thì trong mắt mọi người, Mikazuki như một thánh nữ tội nghiệp… còn Tsubaki chẳng khác chi con ác quỷ… Như thế thì vị thế của Mikazuki sẽ cao hơn, đối nghịch với Tsubaki sẽ thấp xuống”
_ Tại sao anh cứ phải tự mình gánh lấy mọi trách nhiệm mà vốn dĩ chẳng hề liên quan gì đến anh kia chứ? Là vì muốn bảo vệ tôi sao? Bảo vệ lòng tự trọng của tôi… bảo vệ ước mơ của tôi? Bảo vệ Bushido mà anh cho rằng không phù hợp với thế kỷ hiện nay sao?... Anh thật là chúa phiền phức… ông tổ của mọi loại phiền phức… Baka Kitsune!
_ Oi oi Mikazuki – kun, cháu lại cãi nhau với bạn trai hay sao mà dạo gần đây chỉ thấy đi học có một mình thế. Hai đứa thường đi chung xe cơ mà?
Chuyến xe buýt độc quyền của Mikazuki chỉ chạy một ca vào 6h30 sáng từ vịnh Kyuushi đến trường và 16h từ trường về Kyuushi. Chỉ những hôm đặc biệt phải về trễ do ở lại hoạt động CLB thì Mikazuki phải đón chuyến xe buýt khác đi lòng vòng rồi dừng ở một trạm cách Kyuushi 30 phút đi bộ. Trên chuyến độc quyền này thì chỉ có Mikazuki là khách hàng duy nhất và một bác tài khá thân. Thi thoảng, hai người họ cũng thường nói chuyện đời sống bên ngoài với nhau như kiểu giết thời gian trên xe ấy thôi…
_ Sao hả? Cãi nhau có dữ dội không mà giờ hai đứa tách nhau thế?
_ Bạn… bạn… trai…
Mikazuki mặt mày đỏ phừng phừng, bắt đầu nói chuyện lắp ba lắp bắp.
_ Hắn… hắn… hắn không phải bạn trai cháu. Chẳng qua… chẳng qua do hai đứa ở gần nhà, chỉ cách có vài phút đi bộ nên mới đi chung xe đến học chung trường thôi ạ. Ai… ai mà thèm làm bạn gái cái tên mặt cứ như cái mâm… suốt ngày hâm hâm dở dở, tự kỷ ám thị… lúc nào buồn miệng thì lại phát ngôn mấy thứ khó nghe khó nuốt… Hắn thuộc dạng kẻ thù của toàn bộ phụ nữ trên thế giới này đó ạ!
_ Ô la, nhiều khuyết điểm ghê nhở… Nhưng mà cháu không ghét cậu ta đúng không? Tuy cậu ta thiếu đi những yếu tố làm nên một người đàn ông thân thiện… nhưng cháu vẫn không hề bỏ rơi hay thù ghét cậu ta đúng không?
Nét xấu hổ do phản đối ý kiến của bác tài trên gương mặt Mikazuki chuyển thành nét ngượng ngùng vì bác ấy nói không sai. Tsubaki Minamiya là một kẻ đáng ghét… nhưng cô không ghét hắn vì những gì hắn biểu hiện qua đôi mắt hờ hững chán đời. Nhất là sau khi biết hắn có lý do để sống tách biệt cũng như chán chường cuộc sống… thì cô cảm thấy mình không được phép bỏ rơi hắn.
_ Vâng… cháu không ghét anh ta… Mặc dù đó là một gã gàn dở khác người… nhưng anh ta có lý do mói trở nên như thế. Bởi vì cháu giống một ai đó… nên vô tình đã khơi dậy nỗi đau ngủ yên trong lòng anh ta… Bây giờ, cháu không biết phải đối mặt với anh ta thế nào nữa!
_ Mikazuki… cháu muốn bên cạnh cậu ta là do cháu thích cậu ta như một đứa con trai… hay là do cháu thương hại cậu ta?
_ Dĩ nhiên là cháu thích anh ấy rồi… cháu thích anh ấy… thích anh ấy theo kiểu một đứa con gái nhìn một người con trai. Cháu muốn bên cạnh xoa dịu nỗi đau cho anh ấy… dù biết rằng rất có thể… mình sẽ chỉ là một người thay thế…
_ Nghe này Mikazuki… cháu là cháu, người kia là người kia. Có thể hai người mang gương mặt giống nhau… nhưng như thế không có nghĩa là cháu đánh mất đi giá trị chính bản thân mình. Yêu một ai đó rồi vì một lý do nào đó mà chia tay, quả thật rất đau khổ hụt hẫng… nhất là đối với những gã chung tình quá mức… Nếu như cậu ta cũng yêu cháu… nhưng vì lý do xem cháu nhưng kẻ thế chỗ thì tức là cậu ta vẫn chưa quên được mối tình cũ và chưa sẵn sàng để đến với cháu hay nhìn nhận cháu với cái tên Mikazuki Tsuchimikaido… Liệu cháu có chấp nhận chuyện ấy không?
_ Điều này…
_ Con người là thế đó Mikazuki… ta sẽ cảm thấy phấn chấn, hạnh phúc khi được sống yên bình cùng người mình thương yêu. Còn khi mất rồi thì ta sẽ cảm thấy cô đơn yếu đuối và muốn bám giữ lấy thứ gì đó để nhớ nhung thay thế… Mikazuki, cháu không phải cái gối ôm của cậu ta… Cháu đến với cậu ta không phải vì thế chỗ, mà là muốn lấp đi những vết thương in sâu trong linh hồn cậu ta. Nếu cháu vẫn cảm thấy phân vân… cảm thấy sợ hãi, sao không thử gặp trực tiếp cậu ta và hỏi cho ra lẽ… Trước sau gì thì cháu vẫn phải kéo cậu ta ra khỏi cái thế giới đen tối của chính mình đúng không? Không làm thì không thay đổi được gì hết!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiếc xe buýt dừng trước trạm đỗ quen thuộc mà sáng nào Mikazuki cũng đứng đợi tại vịnh Kyuushi. Đằng trước là biển xanh thơ mộng với âm thanh sóng biển tràn bờ, hòa nguyện cùng tiếng chim mòng biển dưới ánh hoàng hôn thơ mộng. Con đường bên phải sẽ đưa Mikazuki đến chân một ngọn đồi. Đi lên hết ngọn đồi ấy thì sẽ gặp được tư trang hùng vĩ nhà Tsuchimikaido. Đó cũng là đích đến cuối cùng sau một ngày học tập vất vả trên trường… Còn lối mòn bên trái, là thẳng hướng đến căn biệt thự kính của cái gã dở hơi dở người tên Tsubaki Minamiya… Thật sự, cô chẳng muốn đi con đường bên trái tí nào. Trước đây khi chưa có hắn chuyển đến, Mikazuki yêu vịnh biển Kyuushi, yêu tất cả thuộc về Kyuushi, thậm chí là một cái thùng rác chặn trước phố… Kể từ khi cái mặt mốc của hắn xuất hiện tại đây, bỗng nhiên Mikazuki cảm thấy cả dãy đường bên trái trở nên âm u đáng sợ… như đang muốn nhắn nhủ với người dân rằng: “đừng có dại dột mà đi đường này”.
Chính vì cảnh báo như thế… cho nên Mikazuki quyết định… rẽ hướng bên trái, đến thẳng căn biệt thự kính của Tsubaki thay vì về tư trang Tsuchimikaido…???
………………………
Đứng trước nhà hắn, cánh cổng bên ngoài chẳng hề khóa chốt, chỉ cần dùng tay đẩy nhẹ là vào được bên trong vườn nhà. Cái tính ẩu thả của hắn vẫn chưa bỏ được…Phải nói chính xác hơn là hắn lười biếng không muốn phí sức để khóa cửa, bảo đảm an ninh cho ngôi nhà… an toàn cho chính bản thân hắn, đặc biệt là tình trạng nửa nóng nửa lạnh nằm liệt dường như hiện tại.
Dù có khuyên nhủ thì hắn cũng bỏ ngoài tai hết thôi. Cho nên Mikazuki cũng chẳng thèm chấp làm gì nữa… chỉ tổ mệt thân mà không được ích lợi gì. Mikazuki nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong.
_ Xin phép!
Bước vào trong nhà, điều đầu tiên Mikazuki cảm nhận được là một bầu không khí có hơi khó chịu ngột ngạt. Nó vừ hầm vừa nóng mặc dù cửa sổ để mở có gió biển từ bên ngoài thổi vào. Mặt khác, đã gần 5h chiều rồi mà căn nhà không bật nổi một bóng đèn, cứ tối om tối mịt như kiểu chủ nhà đang chơi chương trình tiết kiệm điện vì môi trường. Phải chờ cho đến lúc mặt trời mất dạng hoàn toàn thì hắn mới dám mở đèn ấy… Nhưng người chúng ta đang bàn đến là Tsubaki, một kẻ chẳng quan tâm đến mấy chương trình như thế nên sẽ không bao giờ có chuyện hắn sống trên tinh thần tiết kiệm.
_ Minamiya – san, anh có nhà không? Tôi là Mikazuki từ nhà Tsuchimikaido đây… Đừng hiểu lầm nhé, chẳng qua là anh nói tôi có thể sang gặp anh sau để giải đáp hết mọi khúc mắc trong tôi khi ta trở về Kyuushi… Nhân dịp hôm nay tôi được về sớm, tiện đường nên ghé qua thôi… Chứ thật sự tôi chẳng muốn dính dáng đến anh tí nào đâu… Minamiya – san?
_ Khụ khụ… khụ…
_ Minamiya – san?
Mikazuki nghe thấy có tiếng ho liên tục từ chỗ chiếc ghế sofa ngay trong phòng khách. Cô chắc chắn mình không hề nghe nhầm, tiếng ho đó là của Tsubaki… nhưng không hiểu sao trông nó lại nặng nề mệt mỏi như thế.
_ Minamiya – san?
Bước vào sâu hơn, Mikazuki không khỏi hoảng hồn kinh ngạc đến mức làm rơi cả chiếc cặp trên tay xuống sàn nhà. Gương mặt xinh xắn dễ thương ngày thường phải nhường chỗ cho nét lo lắng sợ sệt khi chứng kiến cảnh Tsubaki nằm một đống dưới đất, chăn gối từ trên ghế sofa cũng rơi xuống từ lúc nào không hay. Bên cạnh hắn còn có một cốc nước thủy tinh bị vỡ lởm chởm xung quanh. Tsubaki nằm dưới sàn, miệng không ngừng thở phì phò với nét xanh xao phờ phạc.
_ Minamiya – san, Minamiya – san… anh không sao chứ? Minamiya – san…
Mikazuki vô tình đưa tay chạm vào người hắn mới phát hiện ra cả thân thể Tsubaki nóng ran như lửa đốt. Mikazuki tiếp tục đặt tay lên giữa trán hắn thì ngay lập tức cô phải rụt lại ngay vì quá đỗi bất ngờ.
_ Tại sao lại sốt cao thế này… Minamiya – san, ráng chịu đựng một chút!
Không ngập ngừng suy nghĩ gì thêm, Mikazuki đỡ hắn và đặt hắn nằm xuống chiếc ghế sofa, còn ân cần lấy gối kê dưới đầu, kéo tấm chăn cho kín cổ họng. Sau đó thì ngó nghiêng xung quanh xem trong nhà còn gì dùng được hay không.
_ Khăn ướt… phải tìm một cái khăn ướt để giải nhiệt… Chờ tôi một chút Minamiya – san!
……………………………………….
……………………………………….
Vài phút loay hoay mãi vì chẳng biết nhà vệ sinh nằm ở góc nào trong căn biệt thự này, cuối cùng thì Mikazuki cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi tìm được một cái khăn ướt khác đặt lên trán hắn, giúp hạ sốt được phần nào.
_ Thiệt tình, cũng do anh ngủ dưới phòng khách để đầu hướng gió biển thổi vào nên mới cảm lạnh vậy đấy. Anh đâu còn là con nít nữa, tự ý thức bản thân mình chút đi chứ!
Về phần Tsubaki, cũng nhờ nhiệt độ giảm đi phần nào nên hắn cũng lấy lại được sự tỉnh tảo. Nằm một đống trên ghế sofa, Tsubaki mới hiểu cái cảm giác khi bị bệnh thì trở nên bất lực vô dụng đến nhường nào… Tệ hơn là còn gây rắc rối phiền phức đến cho người khác.
_ Một ngày nghe đến hai lần… Bị bệnh mà cũng chẳng được yên, cứ phải nghe chửi suốt thế này chắc còn lâu mới khỏi!
_ Anh còn dám nói mấy câu thế hả? Giả sử nếu ngày hôm nay tôi không tình cờ đi ngang qua đây, anh có biết tình hình nguy cấp đến thế nào không? Bên ngoài có nhiều người chết lãng xẹt chỉ vì bị cảm thôi đó!
Mikazuki ngồi tựa lưng vào thành ghế. Khoảng cách giữa hai người họ gần nhau đến mức Mikazuki còn nghe được tiếng thở phì phò mệt mỏi của Tsubaki. Đây là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến cảnh một Ronin nằm lì một chỗ trong tình trạng yếu ớt… ngay cả việc cầm Katana cũng là một điều vô cùng khó khăn… Mikazuki thiết nghĩ, dù có mạnh mẽ đến đâu, dù có phải cố gắng kìm nén những nỗi đau dày vò con tim… thì cũng có lúc hắn phải ngừng lại vì quá mệt mỏi… Nhiều khi trận cảm cúm này không phải do gió biển… mà là từ tâm bệnh chuyển hóa thành thể bệnh cũng không biết chừng… Sau cùng thì hắn có quá nhiều thứ để lo toan nghĩ ngợi.
Biết rõ điều đó, Mikazuki không trách móc gì hắn nữa… người bệnh cần được đối xử nhẹ nhàng, vì lúc này đây, họ trông rất mong manh dễ vỡ giống như một cánh hoa đang tàn.
_ Thế tại sao anh lại nằm dưới sàn hả? Bộ mặt sàn mát hơn trên ghế sofa sao?
_ Nếu được thế tôi cũng muốn nằm ở dưới cho gió độc nhập vào người chết quách đi cho xong… Tôi chỉ muốn ra lấy nước uống thôi… Không ngờ cơ thể lại dở chứng ngay giữa chừng… thật hết biết!
_ Bị bệnh thì đương nhiên mọi giác quan sẽ giảm xuống đáng kể… anh chẳng thể xác định vị trí hay giữ thăng bằng quá lâu nếu tự mình đứng dậy… Nhưng William – san đâu mà để anh bị bệnh nằm ở nhà một mình thế này?
_ Hắn ta quay về võ đường Saotome từ hôm qua rồi… tôi cũng chẳng muốn khiến hắn phải lo lắng nên không gọi điện… Cứ nằm yên uống thuốc thì tự khắc sẽ khỏi thôi… Mà dù tôi không dùng thuốc thì những kháng thể bạch cầu sẽ tự tìm diệt virus nên cứ vô tư…
_ Anh lại còn dám ỷ y… sức khỏe quan trọng lắm đó, không có sức khỏe thì đừng hòng làm gì nữa hết. Nếu ai mà cũng nghĩ như anh thì chắc họ đã chết hết vì cảm lạnh rồi… Anh cảm thấy phiền hà đến vậy sao? Cứ muốn âm thầm lặng lẽ chịu đựng tất cả để bảo vệ cho họ sao? Tính làm anh hùng hả?
_ Đang nói gì đó? Nói to lên…tai tôi bị ù rồi, chẳng nghe rõ được gì hết!
_ Tôi nói anh là đồ ngốc đó, Baka Kitsune!
_ Oi oi, tai tôi tuy bị ù nhưng ai chửi là tôi biết nhé… Cô vừa nói tôi là “đồ đần” đúng không phò tóc tím?
_ Không có gì… tôi chẳng nói gì cả… Baka Kitsune!
Bị bệnh mà còn gây sự được. Giai thoại giữa hai người này mỗi khi gặp nhau bao giờ cũng vui tươi sống động mở đầu bằng những lời nói xóc nói xiểm của Tsubaki, và tiếng phản kháng của Mikazuki cứ thế tiếp diễn. Cứ như nước với lửa, như chó với mèo… hai thứ cứ đối lập nhau không ngừng vang lên làm rộn ràng mọi thứ…
_ Mà khoan một tẹo… cô đang làm gì ở đây vậy hả? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là nhà tôi, chứ đâu phải tư trang Tsuchimikaido… Và chắc chắn bên ngoài không có bọn vệ sĩ khỉ đột chỉ biết ngồi ăn chuối bắt rận cho nhau đang trực sẵn đấy chứ?
_ Làm ơn đừng nói xấu người khác dùm đi. Chính vì anh cứ như thế nên mọi người mới ghét anh đấy… Đây đương nhiên là nhà anh, anh là chủ nhà, tôi là khách. Chủ yếu tôi sang đây là muốn nghe anh thực hiện lời hứa khi chúng ta còn ở Yokohama… Nhưng khi tôi đến thì đã thấy cái thân ruồi muỗi của anh nằm bẹp dưới sàn nhà rồi!
_ Lời hứa còn ở Yokohama… à… ra là nó… xin lỗi… hắt xì cọng mì… tôi hiện đang không được khỏe… khụ khụ… nên cô về đi nhé… khi nào khỏi bệnh sẽ gặp cô sau… khụ khụ… thế nhé… đi về cẩn thận!
Nói xong, Tsubaki quay mặt sang bên trái, ngược hướng với Mikazuki, đồng thời tay kéo tấm chăn phía dưới chùm qua đầu ngủ mất tiêu. Xem như không còn lai vãng gì đến thế giới bên ngoài cũng như Mikazuki nữa.
Nàng công chúa thật sự không thích cách hành xử của hắn tí nào… Nhưng Mikazuki lại không có lý do để lên tiếng mắng nhiếc… Biết làm sao được, hắn đang bệnh mà, còn nói chuyện oang oang gây sự như lúc nãy là xem như hắn đã cố gắng hết sức lắm rồi. Tsubaki cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
_ Vậy… tôi về đây… Anh nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho lại sức!
_ Ừ ừ, lượn dùm đi cho nước nó trong… Cô mà còn ở lại là lây bệnh ráng chịu!
Mikazuki không còn cách nào khác ngoài việc lấy cặp ra về. Trong thâm tâm, cô ấy không muốn bỏ rơi Tsubaki trong tình cảnh hiện giờ… nên vẫn còn lưu luyến chưa muốn đi.
_ Đi lẹ đi… nhà tôi không còn gì cho cô ăn đâu… À có mấy hạt hướng dương còn thừa trong tủ lạnh đấy… nếu không phiền thì…
_ Tôi không phải thú cảnh… Baka Kitsune!
Mikazuki đóng sập cánh cửa một cách mạnh bạo vì quá tức giận sau khi bị hắn xúc xiểm. Vậy là chỉ còn một mình hắn tiếp tục chống đỡ cái cô đơn trống vắng khi không còn ai bên cạnh… Tsubaki thở phào nhẹ nhõm và không hối hận khi quyết định điều đúng đắn.
_ Phải, như thế tốt hơn cho cả cô… cả tôi nữa. Một tên Ronin không có lãnh chúa để bảo vệ… nhận được sự quan tâm nhiều như thế này là đủ lắm rồi!
…………………………………………
…………………………………………
Rời khỏi căn biệt thự trắng một đoạn chừng mấy bước chân, Mikazuki chợt ngoái đầu nhìn lại như thấy rằng vẫn còn điều gì đó chưa đúng. Cô cứ mãi phân vân liệu để hắn một mình thế này có ổn không?... Hắn hiện đang rất yếu, đi đứng khó khăn, muốn lấy một cốc nước để uống cũng chẳng làm được… nào có khác chi con hổ bị trói hết cả bốn chân thì làm sao mà đi săn mồi tự nuôi sống bản thân… Điều quan trọng nhất là nếu để hắn một mình như thế… chắc chắn hắn sẽ rất cô đơn… Trái tim và linh hồn Tsubaki đã chai mòn suốt ba năm nay về sự cô đơn, ân hận, Mikazuki không muốn điều đó tái diễn thêm lần nào nữa… Và quyết tâm ấy đã đưa Mikazuki sự lựa chọn duy nhất.
_ Được, mình biết mình cần phải làm gì ngay lúc này… Cứ đợi đó đi, Minamiya – san!
…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….
Tại tư trang nhà Tsuchimikaido.
Chisaki từ trong thư phòng bước ra sau khi nghe thấy tiếng bước chân lịch bịch từ bên ngoài chạy vào trong. Cô cung chủ nhỏ cũng đoán người tạo nên âm thanh ấy không ai khác ngoài cô bạn thân mới đi học về đây… Nhưng Chisaki chẳng thấy Mikazuki đâu, mà chỉ có mỗi một cô hầu đang mang xấp quần áo lững thững đi ngang qua.
_ Mikazuki về rồi sao?
_ Vâng… Mikazuki – sama vừa về… chẳng hiểu cô ấy gặp phải chuyện gì mà trông vội vàng lắm. Cô ấy vừa về lạ chạy thẳng lên phòng mà không thèm bỏ giầy ra… Người xem… Chisaki – sama!
Dưới mặt sàn sáng bóng láng o của tư trang tự nhiên hiện đâu ra vết chân đen thui từ cỡ giầy Mikazuki hay mang. Chisaki tự hỏi, không biết đã xảy ra chuyện gì… hay là Mikazuki tính đi ra ngoài ngay nên không tiện tháo giầy ra cho đỡ vướng víu.
_ Để tôi lên xem cậu ấy thế nào!
…………………….
_ Mikazuki, Mikazuki… mình vào được không?
_ Ừ… cứ tự nhiên!
Được sự cho phép, Chisaki nhẹ nhàng kéo cửa sang một bên. Khi đó, Chisaki để ý thấy cô bạn thân của mình đang loay hoay một chiếc vali cỡ vừa bên cạnh một đống quần áo lẫn vật dùng cá nhân đang dần dần được xếp vào trong gọn gàng. Trông giống như Mikazuki đang chuẩn bị đi du lịch nơi xa tầm hai ba ngày sẽ về… Nhìn cách Mikazuki tập trung xếp đồ vào vali khiến Chisaki nhớ lúc cả hai chuẩn bị đến Yokohama tham dự Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… Mikazuki gần như quên béng mất khâu phải chuẩn bị nên cái đêm trước khi khởi hành, mọi cô hầu phải lên giúp nàng công chúa một tay… So sánh lần đó với bây giờ thì Mikazuki có ý thức hơn nhiều.
Chisaki bước đến bên và lặng lẽ ngồi xuống, gấp lại một số cái áo bị nhăn nhúm dưới đất.
_ Mikazuki… trường cậu cho học sinh đi dã ngoại hay sao mà phải chuẩn bị nhiều thứ thế này?
_ Chisaki, có thể cho tớ rời khỏi tư trang Tsuchimikaido một thời gian không? Chỉ một tuần thôi… À không, ít nhất cho đến khi người đó khỏe lại!
_ Người đó khỏe lại? Cậu đang nói đến ai vậy?
_ Là Kazuto… không, là Tsubaki Minamiya… Hắn ta hiện đang bị cảm lạnh. Bình thường thì không sao, cảm lạnh chỉ cần ăn uống đầy đủ, dùng thuốc đúng cách, và nghỉ ngơi ắt sẽ hết bệnh. Nhưng tớ vẫn cảm thấy lo lắng thế nào… nhất là ngay bây giờ, chỉ việc ngồi dậy đi lấy một cốc nước anh ta cũng chẳng thể làm được… Chính vì thế, tớ quyết định sẽ ở bên nhà Tsubaki Minamiya một thời gian để chăm sóc cho đến khi nào anh ta khỏe hẳn thì thôi. Liệu có được không Chisaki?
Chisaki không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Thì ra Mikazuki đã biết Tsubaki bị bệnh nên quyết định dọn sang trú trực tại nhà hắn vài ngày. Nghe như thế, đột nhiên sâu trong thâm tâm Chisaki hiện lên một sự phân vân… hiện lên một sự ngại ngùng đắn đo lo lắng còn hơn cả việc sốt sắng khi ai đó vừa nhập viện. Phải nói là sự sợ hãi thì đúng hơn… Một điều gì đó khiến cho Chisaki cảm thấy phải sợ hãi… nhưng lại không thể biết cụ thể nó là gì.
_ Chisaki… cậu có nghe tớ nói không?
_ À… ừ, có… Tsu – kun bị bệnh rồi ư. Tệ thật, chắc mình cũng nên đến thăm cậu ấy xem sao!
_ Anh ta hiện đang yếu lắm. Thế nên cậu cho phép tớ dọn sang ở cùng anh ta vài ngày nhé. Tớ hứa là chỉ chăm sóc gã đần ấy cho đến khi gã khỏe lại thì về ngay thôi… Xin cậu đó Chisaki!
Trước lời khẩn cầu tha thiết, Chisaki không thể từ chối thẳng thừng. Hơn nữa đồ đạc vali cũng đã xếp gần xong. Tự nhiên không đi nữa, phải dỡ ra hết thì uổng công lắm.
_ Thôi được, nếu có cậu sang ở chung với Tsu – kun thì mình yên tâm hơn nhiều. Lưu ý này, Tsu – kun tuy sống có hơi buông thả, nhưng cậu ấy vẫn có một số phép tắc riêng bất di bất dịch không thể bỏ mà cậu phải tuân theo đó… Tránh làm phiền và để Tsu – kun nghỉ ngơi là điều cực kỳ quan trọng. Cậu phải cân nhắc đó!
_ Mình hiểu mà, cảm ơn Chisaki!
Chisaki từ từ đứng dậy, quay lưng rời khỏi phòng.
_ Mikazuki, sau khi xếp đồ xong thì xuống bếp một chút. Mình sẽ đưa cho cậu một bản hướng dẫn về một số chiêu đối phó với Tsu – kun… Có như thế thì cậu mới sống được chung với cậu ấy!
_ Ok, khi nào xong, mình sẽ xuống ngay!
Chisaki nở một nụ cười xinh như đóa hoa trước khi khép cửa phòng lại.
Nhưng sau đó, nụ cười xinh xắn trên đôi môi chợt biến mất và được thay thế bằng một nỗi lo lắng không thể diễn tả bằng lời. Chisaki có cảm giác giống như mọi thứ đang dần dần đi vào vết xe đổ năm xưa… Mikazuki ngày càng gần gũi hơn với Tsubaki… điều đó thì tốt… nhưng Chisaki lo ngại rằng chính vì họ quá gần gũi với nhau… thì quá khứ của 3 năm trước lại hiện về.
Lúc này đây, Chisaki mới nhớ đến những lời cảnh báo mà ngài Akifusa đã dặn khi còn ở Yokohama.
****************************************
_ Đừng quên Chisaki – bou, trách nhiệm của chúng ta là phải ngăn chặn bánh xe tội lỗi một lần nữa đi vào vết lằn năm trước. Khi đó, nguời đau khổ nhất… sẽ lại là Tsubaki – bou thôi. Chẳng lẽ… ngươi thật sự muốn nhìn thấy Tsubaki – bou đánh mất lòng tin của chính mình thêm một lần nữa sao?
***************************************
_ Akifusa – sama, thần luôn muốn Tsu – kun và Mikazuki được hạnh phúc… Nhưng chính ngay lúc này, thần lại cảm thấy bất lực khi không biết phải làm thế nào tiếp theo… Thần sắp không chịu đựng được nữa rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.