Chương 38: " Ma xui - Quỷ khiến "
Trường Lê
27/02/2022
Kim sửng sốt:
— Là chuyện gì vậy...?
Yến nhớ lại.......
[......]
5 ngày, sau khi xảy ra vụ việc.....Hôm đó là thứ 5, buổi sáng Yến chỉ học 2 tiết, khoảng 9h30 sáng Yến đã tan học trở về nhà, bà Thoa hôm ấy cũng không phải đến công ty. Bác Sáu bận bịu công việc từ sáng, trong lúc bác Sáu đang loay hoay dưới bếp thì bên ngoài cổng có người bấm chuông.
Yến định chạy ra mở thì bà Thoa nói:
— Con lên cất cặp đi, để mẹ ra mở.
Bác Sáu hớt hải, tay vẫn còn ướt, thấy bác Sáu, bà Thoa nói tiếp:
— Chị cứ làm tiếp đi, để tôi mở cổng cho.
Dứt lời, bà Thoa đi ra mở cổng, người bấm chuông là một anh công an khu vực.
Thấy công an, bà Thoa có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, bà Thoa hỏi:
— Chào cậu, cậu là công an phường Hải Sơn đúng không...? Không biết cậu đến đây có việc gì vậy..?
Anh công an đáp:
— Dạ chào chị, em là công an khu vực, có một vài chuyện em muốn trao đổi với gia đình. Em vào trong được chứ ạ..?
Bà Thoa vội mở cổng:
— Chết thật, tôi vô ý quá, mời cậu vào nhà....Nếu có việc quan trọng thì để tôi gọi điện cho chồng tôi để bảo anh ấy thu xếp lên phường gặp cán bộ.
Anh công an tiếp:
— À, cũng không cần phải vậy đâu, em trao đổi với chị cũng được.
Vào trong nhà, bà Thoa kêu bác Sáu pha trà, vừa nhìn thấy công an, sắc mặt bác Sáu nhợt đi trông thấy. Tay bưng cái khay đựng hai cốc trà nóng mà bác Sáu run cầm không vững. Đi từ trên tầng xuống, thấy bác Sáu như vậy Yến vội chạy xuống đỡ hộ. Thấy mẹ đang ngồi với công an ở phòng khách, Yến cũng lo lắng, hồi hộp.
Mấy hôm trước bố mẹ Yến nói sẽ báo công an, nhưng chẳng thấy ai đến cả. Sau đó thì Yến được biết cả hai người họ thống nhất không muốn nhờ đến công an. Vậy sao giờ công an lại ở trong nhà Yến.
" Cạch "
Khẽ đặt khay nước xuống, Yến để hai cốc trà nóng về phía mẹ và chú công an, Yến nói:
— Mẹ với chú uống nước ạ.
Bà Thoa ngạc nhiên:
— Ủa, bác Sáu đâu..?
Yến nhanh trí đáp:
— Bác ấy đang dở tay nên con giúp bác bê lên ấy mà mẹ. Mà sao công an lại tới nhà mình vậy mẹ..?
Bà Thoa chép miệng tỏ ý không hài lòng với con gái:
— Trẻ con đừng hỏi linh tinh, nếu không có việc gì thì con lên phòng đi. Ở đây để mẹ tiếp khách.
Yến muốn ở lại để hóng xem rốt cuộc công an đến nhà có việc gì, nhưng bà Thoa đã nói như vậy Yến không dám cãi, tuy nhiên, anh công an nhìn bà Thoa rồi mở cặp lấy ra một vài tấm hình, anh ta nói:
— Cứ để cháu ngồi đây cũng được, vì dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cháu.
Nghe tới đây thì bà Thoa giật mình, bà nghĩ ngay đến tình huống xấu, bà sợ con gái bà có dính líu hay liên quan đến pháp luật. Yến chưa kịp ngồi, bà Thoa đã kéo tay con hỏi:
— Con...con có gây ra chuyện gì ở trường không đấy..?
Yến lắc đầu:
— Không ạ...!!! Sao mẹ lại hỏi vậy..?
Bà Thoa tiếp:
— Nếu không thì sao công an người ta lại nói có liên quan đến con.....Có gì con phải nói để mẹ còn biết đường mà lo liệu.
Yến xua tay:
— Con không làm gì thật mà mẹ....Mẹ cứ lặng yên xem chú ấy nói gì đã chứ...!!
Anh công an khẽ mỉm cười, anh ta nói:
— Chị và cháu cứ bình tĩnh, trước khi vào việc. Chị cho em hỏi một câu được không ạ..?
Bà Thoa gật đầu đáp:
— Cậu...cứ hỏi..
Anh công an tiếp:
— Có phải gia đình mình mới bị mất trộm vào 5 ngày trước?
Bà Thoa sửng sốt, nếu như vợ chồng bà báo công an thì chuyện không có gì để nói. Đằng này, việc gia đình bị mất trộm, hai vợ chồng bà đã quyết định làm theo cách của mình, đến nay cả hai chưa hề nhờ cậy đến chính quyền....Cho dù lỡ như trong nhà có người để lộ thì công an cũng phải đến từ trước đó mới đúng. Hà cớ làm sao 5 hôm sau mới tới, chẳng phải giờ đã quá muộn hay sao...?
Nhìn con gái, bà Thoa như ngầm hỏi xem có phải con mình báo công an không..? Nhưng Yến đáp lại mẹ bằng cái lắc đầu kèm khuôn mặt sững sờ không kém.
Bà Thoa nghĩ:
" Hay người báo là bác Sáu? "
Nhưng điều này cũng không hợp lý, kể từ hôm tên thầy bói kia vào nhà ăn trộm, vợ chồng bà Thoa đặc biệt thuê người theo dõi nhất cử nhất động của bác Sáu. Họ còn thản nhiên để bác Sáu đi lại thoải mái, mục đích muốn xem xem bác Sáu có tìm cách liên lạc, gặp gỡ với kẻ trộm hay không..? Thông tin báo về bác Sáu ngoài con đường đi chợ xong về nhà, bác không đi đâu cả.
3 hôm đầu, người theo dõi có thấy bác Sáu đi vào con hẻm sau dãy phố. Những tưởng đó là lúc gã tóm được bác Sáu với đầy đủ bằng chứng thông đồng tội phạm. Tuy nhiên, theo dõi bác Sáu, gã biết sự tình không phải như vậy. Người phụ nữ khốn khổ ấy lang thang trong con hẻm để mong tìm lại được gã thầy bói lừa đảo kia, khổ nỗi, tả người, đọc tên chẳng ai biết cả. Cứ ròng rã 3 ngày như vậy, cuối cùng bác Sáu cũng bỏ cuộc, đơn giản vì, chẳng thằng ăn trộm nào lại xuất đầu lộ diện ở nơi hắn hành nghề nữa, chưa kể việc hắn đã trúng mánh lớn sau khi ăn trộm tại nhà Yến.
Trước nay bác Sáu không dùng điện thoại di động, có công việc gì bác chỉ dùng điện thoại bàn, mà có gọi cũng chỉ biết mỗi số của bà Thoa.
Vậy cho nên, bà Thoa không nghĩ công an là do bác Sáu mời đến.
Bà Thoa ấp úng trả lời câu hỏi của anh công an khu vực:
— Đúng....đúng là thế..? Nhưng tại sao các cậu lại biết...? Chuyện....chuyện này gia đình tôi đâu có trình báo đâu...?
Anh công an khẽ cười rồi đẩy những bức ảnh vừa lấy trong cặp ra về phía bà Thoa, anh nói:
— Gia đình có biết gã này không...?
Trong hình là ảnh của một gã thanh niên ước chừng tầm 30 tuổi hơn một chút. Gã có khuôn mặt chín chắn, đôi mắt sáng, dáng vẻ hiền lành. Chỉ có điều trong ảnh gã đang bị còng tay, nếu nhìn kỹ có thể thấy phần cổ gã có vài vết bầm tím.
Hai mẹ con bà Thoa cầm ảnh lên nhìn một hồi, sau đó cả hai nhìn nhau lắc đầu nói:
— Chúng tôi chưa thấy người này bao giờ....
Đúng lúc đó, đứng nép sau vách tường nghe ngóng câu chuyện từ sớm, lúc này, bác Sáu lao vội ra trong sự ngỡ ngàng của bà Thoa, Yến cũng như anh công an khu vực.
Chẳng nói chẳng rằng, bác Sáu vơ vội những bức hình trên bàn, xem hết tất cả trong sự thảng thốt, bác Sáu nhìn anh công an vừa khóc vừa nói như van xin:
— Chú công an ơi, tôi biết....tôi biết người này.....Chính nó đã lừa tôi để vào nhà rồi ăn trộm tiền bạc, đồ đạc của ông bà chủ tôi......Chú bắt nó giúp tôi với, tôi lạy chú...!!! Hu...hu...hu.....Chú làm ơn giúp tôi với.
Yến vội đỡ bác Sáu dậy, cả bà Thoa cùng anh công an cũng không thể ngồi yên khi chứng kiến hành động đó.
Anh công an có phần bất ngờ, anh nhìn bà Thoa như cần một sự giải thích. Tới nước này, bà Thoa cũng không muốn giấu diếm gì cả. Bà Thoa kể lại toàn bộ sự việc xảy ra với gia đình 5 hôm về trước. Để thêm thông tin rõ ràng, anh công an lắng nghe, sau đó mới nói đến phần của mình.
[.......]
Kim hỏi:
— Ủa...Vậy là sao..?
Yến trả lời:
— Chị không hiểu à..? Còn sao nữa, công an họ bắt được tên thầy dởm. Không, nếu theo như lời chú công an đó kể thì tên lừa đảo ấy tự mình đến đồn công an khai báo những gì hắn đã làm, không quên đem theo tiền bạc, đồ đạc mà hắn đã lấy ở nhà em. Nhờ vậy mà bác Sáu được minh oan.
Kim há hốc mồm:
— Sao...sao lại có thể như thế được chứ..? Thằng đó bị điên à...? Sao tự dưng lại làm thế..?
Yến khẽ đáp:
— Tất nhiên với 1 kẻ thông minh, có đầu óc tính toán tỉ mỉ như hắn thì không thể nào điên được...Chỉ là....sau khi đến công an nộp mình, sau khi khai nhận xong...Đến bản thân hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Công an nói, tên lừa đảo chỉ biết, luôn có một giọng nói vang lên trong đầu hắn, bảo hắn phải trả lại đồ cho em......Hắn như bị ma xui, quỷ khiến......
— Là chuyện gì vậy...?
Yến nhớ lại.......
[......]
5 ngày, sau khi xảy ra vụ việc.....Hôm đó là thứ 5, buổi sáng Yến chỉ học 2 tiết, khoảng 9h30 sáng Yến đã tan học trở về nhà, bà Thoa hôm ấy cũng không phải đến công ty. Bác Sáu bận bịu công việc từ sáng, trong lúc bác Sáu đang loay hoay dưới bếp thì bên ngoài cổng có người bấm chuông.
Yến định chạy ra mở thì bà Thoa nói:
— Con lên cất cặp đi, để mẹ ra mở.
Bác Sáu hớt hải, tay vẫn còn ướt, thấy bác Sáu, bà Thoa nói tiếp:
— Chị cứ làm tiếp đi, để tôi mở cổng cho.
Dứt lời, bà Thoa đi ra mở cổng, người bấm chuông là một anh công an khu vực.
Thấy công an, bà Thoa có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, bà Thoa hỏi:
— Chào cậu, cậu là công an phường Hải Sơn đúng không...? Không biết cậu đến đây có việc gì vậy..?
Anh công an đáp:
— Dạ chào chị, em là công an khu vực, có một vài chuyện em muốn trao đổi với gia đình. Em vào trong được chứ ạ..?
Bà Thoa vội mở cổng:
— Chết thật, tôi vô ý quá, mời cậu vào nhà....Nếu có việc quan trọng thì để tôi gọi điện cho chồng tôi để bảo anh ấy thu xếp lên phường gặp cán bộ.
Anh công an tiếp:
— À, cũng không cần phải vậy đâu, em trao đổi với chị cũng được.
Vào trong nhà, bà Thoa kêu bác Sáu pha trà, vừa nhìn thấy công an, sắc mặt bác Sáu nhợt đi trông thấy. Tay bưng cái khay đựng hai cốc trà nóng mà bác Sáu run cầm không vững. Đi từ trên tầng xuống, thấy bác Sáu như vậy Yến vội chạy xuống đỡ hộ. Thấy mẹ đang ngồi với công an ở phòng khách, Yến cũng lo lắng, hồi hộp.
Mấy hôm trước bố mẹ Yến nói sẽ báo công an, nhưng chẳng thấy ai đến cả. Sau đó thì Yến được biết cả hai người họ thống nhất không muốn nhờ đến công an. Vậy sao giờ công an lại ở trong nhà Yến.
" Cạch "
Khẽ đặt khay nước xuống, Yến để hai cốc trà nóng về phía mẹ và chú công an, Yến nói:
— Mẹ với chú uống nước ạ.
Bà Thoa ngạc nhiên:
— Ủa, bác Sáu đâu..?
Yến nhanh trí đáp:
— Bác ấy đang dở tay nên con giúp bác bê lên ấy mà mẹ. Mà sao công an lại tới nhà mình vậy mẹ..?
Bà Thoa chép miệng tỏ ý không hài lòng với con gái:
— Trẻ con đừng hỏi linh tinh, nếu không có việc gì thì con lên phòng đi. Ở đây để mẹ tiếp khách.
Yến muốn ở lại để hóng xem rốt cuộc công an đến nhà có việc gì, nhưng bà Thoa đã nói như vậy Yến không dám cãi, tuy nhiên, anh công an nhìn bà Thoa rồi mở cặp lấy ra một vài tấm hình, anh ta nói:
— Cứ để cháu ngồi đây cũng được, vì dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cháu.
Nghe tới đây thì bà Thoa giật mình, bà nghĩ ngay đến tình huống xấu, bà sợ con gái bà có dính líu hay liên quan đến pháp luật. Yến chưa kịp ngồi, bà Thoa đã kéo tay con hỏi:
— Con...con có gây ra chuyện gì ở trường không đấy..?
Yến lắc đầu:
— Không ạ...!!! Sao mẹ lại hỏi vậy..?
Bà Thoa tiếp:
— Nếu không thì sao công an người ta lại nói có liên quan đến con.....Có gì con phải nói để mẹ còn biết đường mà lo liệu.
Yến xua tay:
— Con không làm gì thật mà mẹ....Mẹ cứ lặng yên xem chú ấy nói gì đã chứ...!!
Anh công an khẽ mỉm cười, anh ta nói:
— Chị và cháu cứ bình tĩnh, trước khi vào việc. Chị cho em hỏi một câu được không ạ..?
Bà Thoa gật đầu đáp:
— Cậu...cứ hỏi..
Anh công an tiếp:
— Có phải gia đình mình mới bị mất trộm vào 5 ngày trước?
Bà Thoa sửng sốt, nếu như vợ chồng bà báo công an thì chuyện không có gì để nói. Đằng này, việc gia đình bị mất trộm, hai vợ chồng bà đã quyết định làm theo cách của mình, đến nay cả hai chưa hề nhờ cậy đến chính quyền....Cho dù lỡ như trong nhà có người để lộ thì công an cũng phải đến từ trước đó mới đúng. Hà cớ làm sao 5 hôm sau mới tới, chẳng phải giờ đã quá muộn hay sao...?
Nhìn con gái, bà Thoa như ngầm hỏi xem có phải con mình báo công an không..? Nhưng Yến đáp lại mẹ bằng cái lắc đầu kèm khuôn mặt sững sờ không kém.
Bà Thoa nghĩ:
" Hay người báo là bác Sáu? "
Nhưng điều này cũng không hợp lý, kể từ hôm tên thầy bói kia vào nhà ăn trộm, vợ chồng bà Thoa đặc biệt thuê người theo dõi nhất cử nhất động của bác Sáu. Họ còn thản nhiên để bác Sáu đi lại thoải mái, mục đích muốn xem xem bác Sáu có tìm cách liên lạc, gặp gỡ với kẻ trộm hay không..? Thông tin báo về bác Sáu ngoài con đường đi chợ xong về nhà, bác không đi đâu cả.
3 hôm đầu, người theo dõi có thấy bác Sáu đi vào con hẻm sau dãy phố. Những tưởng đó là lúc gã tóm được bác Sáu với đầy đủ bằng chứng thông đồng tội phạm. Tuy nhiên, theo dõi bác Sáu, gã biết sự tình không phải như vậy. Người phụ nữ khốn khổ ấy lang thang trong con hẻm để mong tìm lại được gã thầy bói lừa đảo kia, khổ nỗi, tả người, đọc tên chẳng ai biết cả. Cứ ròng rã 3 ngày như vậy, cuối cùng bác Sáu cũng bỏ cuộc, đơn giản vì, chẳng thằng ăn trộm nào lại xuất đầu lộ diện ở nơi hắn hành nghề nữa, chưa kể việc hắn đã trúng mánh lớn sau khi ăn trộm tại nhà Yến.
Trước nay bác Sáu không dùng điện thoại di động, có công việc gì bác chỉ dùng điện thoại bàn, mà có gọi cũng chỉ biết mỗi số của bà Thoa.
Vậy cho nên, bà Thoa không nghĩ công an là do bác Sáu mời đến.
Bà Thoa ấp úng trả lời câu hỏi của anh công an khu vực:
— Đúng....đúng là thế..? Nhưng tại sao các cậu lại biết...? Chuyện....chuyện này gia đình tôi đâu có trình báo đâu...?
Anh công an khẽ cười rồi đẩy những bức ảnh vừa lấy trong cặp ra về phía bà Thoa, anh nói:
— Gia đình có biết gã này không...?
Trong hình là ảnh của một gã thanh niên ước chừng tầm 30 tuổi hơn một chút. Gã có khuôn mặt chín chắn, đôi mắt sáng, dáng vẻ hiền lành. Chỉ có điều trong ảnh gã đang bị còng tay, nếu nhìn kỹ có thể thấy phần cổ gã có vài vết bầm tím.
Hai mẹ con bà Thoa cầm ảnh lên nhìn một hồi, sau đó cả hai nhìn nhau lắc đầu nói:
— Chúng tôi chưa thấy người này bao giờ....
Đúng lúc đó, đứng nép sau vách tường nghe ngóng câu chuyện từ sớm, lúc này, bác Sáu lao vội ra trong sự ngỡ ngàng của bà Thoa, Yến cũng như anh công an khu vực.
Chẳng nói chẳng rằng, bác Sáu vơ vội những bức hình trên bàn, xem hết tất cả trong sự thảng thốt, bác Sáu nhìn anh công an vừa khóc vừa nói như van xin:
— Chú công an ơi, tôi biết....tôi biết người này.....Chính nó đã lừa tôi để vào nhà rồi ăn trộm tiền bạc, đồ đạc của ông bà chủ tôi......Chú bắt nó giúp tôi với, tôi lạy chú...!!! Hu...hu...hu.....Chú làm ơn giúp tôi với.
Yến vội đỡ bác Sáu dậy, cả bà Thoa cùng anh công an cũng không thể ngồi yên khi chứng kiến hành động đó.
Anh công an có phần bất ngờ, anh nhìn bà Thoa như cần một sự giải thích. Tới nước này, bà Thoa cũng không muốn giấu diếm gì cả. Bà Thoa kể lại toàn bộ sự việc xảy ra với gia đình 5 hôm về trước. Để thêm thông tin rõ ràng, anh công an lắng nghe, sau đó mới nói đến phần của mình.
[.......]
Kim hỏi:
— Ủa...Vậy là sao..?
Yến trả lời:
— Chị không hiểu à..? Còn sao nữa, công an họ bắt được tên thầy dởm. Không, nếu theo như lời chú công an đó kể thì tên lừa đảo ấy tự mình đến đồn công an khai báo những gì hắn đã làm, không quên đem theo tiền bạc, đồ đạc mà hắn đã lấy ở nhà em. Nhờ vậy mà bác Sáu được minh oan.
Kim há hốc mồm:
— Sao...sao lại có thể như thế được chứ..? Thằng đó bị điên à...? Sao tự dưng lại làm thế..?
Yến khẽ đáp:
— Tất nhiên với 1 kẻ thông minh, có đầu óc tính toán tỉ mỉ như hắn thì không thể nào điên được...Chỉ là....sau khi đến công an nộp mình, sau khi khai nhận xong...Đến bản thân hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy. Công an nói, tên lừa đảo chỉ biết, luôn có một giọng nói vang lên trong đầu hắn, bảo hắn phải trả lại đồ cho em......Hắn như bị ma xui, quỷ khiến......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.