Chương 53: Chậm trễ
Trường Lê
27/02/2022
Tiến lại khu vực bốt bảo vệ, cô Tầm nói với người đang ngồi trực bên trong:
- - Dạ, xin lỗi anh.....Có thể cho tôi vào trong được không ạ...?
Nhìn mẹ con cô Tầm, bảo vệ hỏi:
- - Chị muốn vào trong làm gì..? Đây không phải nơi ai cũng vào được đâu.
Cô Tầm tiếp:
- - Dạ, tôi được thuê đến đây để dọn dẹp nhà cửa. Hôm qua tôi cũng đến rồi, chủ thuê tôi tên là Phú, số nhà xx, tổ 1, khu phố 1. Trước khi đi tôi cũng có điện trước nhưng không thấy cậu ấy bắt máy. Tôi cũng biết muốn vào được đây phải có người trong đó bảo lãnh.....À, tôi có ghi số điện thoại của cậu ấy ra giấy, hay là anh gọi giùm tôi một cuộc điện thoại được không ạ....?
Vừa nghe đến tên Phú, lại đúng địa chỉ ngôi nhà sáng nay xảy ra vụ việc rắc rối. Tay bảo vệ nói luôn:
- - Nếu vậy thì hôm nay chị không làm được rồi, thôi chị về đi. Giờ cậu ta không có nhà đâu. Từ sáng sớm tới giờ cả khu này rối lên chỉ vì cậu ta. Chị về đi, hôm khác quay lại, mà có khi phải còn lâu cậu ta mới về. Cũng chẳng biết sống chết ra sao nữa cơ.
Nghe vậy, cô Tầm hốt hoảng hỏi:
- - Anh...nói..vậy là sao...? Cậu Phú xảy ra chuyện gì rồi ạ...?
Tay bảo vệ thở dài:
- - Sáng nay cậu ta gặp chuyện, không biết gây thù chuốc oán với ai hay là do trộm cắp đột nhập vào nhà mà bị đánh đến vỡ đầu, bất tỉnh còn tưởng chết rồi. Hiện đã được đưa vào bệnh viện, còn bây giờ, trong nhà công an họ vẫn đang điều tra. Không vào được đâu, thôi, hai mẹ con về đi.
Cô Tầm không dám tin những gì mình vừa nghe là sự thật, chiều ngày hôm qua mọi thứ vẫn bình thường. Lúc ra về Phú còn cho mẹ con cô tiền, còn cẩn thận gọi xe tới đưa mẹ con cô Tầm quay lại khu chợ. Vậy mà sáng nay đến đây đã nghe tin dữ, cô Tầm cố gặng hỏi:
- - Anh...anh bảo vệ ơi.....Thế anh có biết hiện giờ cậu ấy đang nằm ở viện nào không ạ..?
Tay bảo vệ trả lời:
- - Sớm thấy xe cứu thương của VR đến đưa đi, chắc nằm trong Đa Khoa Quốc Tế VR rồi. Còn thế nào tôi cũng không rõ.
Đứng tần ngần một lúc, dù lo lắng, nhưng cô Tầm cũng không biết phải làm thế nào. Chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của cô. Đúng lúc đó, một cảnh sát tiến lại bốt, thấy mẹ con cô Tầm đứng bên ngoài, viên cảnh sát hỏi bảo vệ:
- - Có chuyện gì vậy...?
Tay bảo vệ đáp:
- - Dạ, mẹ con cô này muốn vào nhà cậu Phú, người bị hành hung sáng nay đấy ạ. Cô ấy nói đến để làm công việc dọn dẹp.
Cũng đúng lúc ấy, chiếc xe chở thượng tá Khanh cùng chú Hải từ nhà Cương quay lại. Cô Tầm dắt tay con gái định bỏ đi thì viên công an đi ra gọi với:
- - Chị kia khoan đi đã, tôi có vài câu muốn hỏi chị.
Thấy ông Khanh bước xuống xe, viên công an thuộc cấp vội chạy ra, lúc này cô Tầm cũng ngơ ngác đứng lại.
Chạy tới chỗ ông Khanh, viên công an nói:
- - Thủ trưởng về rồi, có tìm được nghi phạm không ạ...?
Ông Khanh lắc đầu:
- - Cậu ta vẫn chưa về nhà.
Nhìn mẹ con cô Tầm đang đứng đó, ông Khanh hỏi thuộc cấp:
- - Đây là...?
Viên công an đáp:
- - Dạ, thưa thủ trưởng....Người này chính là người đã đến nhà cậu Phú dọn dẹp chiều ngày hôm qua. Tôi vừa ra thì thấy mẹ con cô ấy đứng ở bốt bảo vệ nói muốn vào nhà Phú để tiếp tục công việc. Tôi đang định giữ cô ấy lại để hỏi một số chuyện thì đúng lúc thủ trưởng về.
Ông Khanh nhìn cô Tầm khẽ gật đầu chào rồi nói:
- - Cô là cô Tầm phải không...?
Cô Tầm nghe thấy công an đọc đúng tên mình thì giật mình, giọng run run đáp:
- - Thưa...thưa...cán bộ....Tôi không biết gì cả.....Không phải tôi làm đâu ạ.....Mẹ con tôi chỉ mới đến đây sáng hôm nay......Không phải tôi.
Ông Khanh mỉm cười trấn an:
- - Đừng sợ, ý tôi không phải vậy.....Tôi biết tên cô là do chiều qua cô có khai báo trước khi vào trong khu phố. Tôi biết cô không phải thủ phạm, nhưng tôi vẫn có vài điều muốn hỏi cô. Cô có thể bớt chút thời gian cho chúng tôi được chứ. Cái này là để phục vụ công tác điều tra.
Cô Tầm thở phào gật đầu lia lịa:
- - Dạ...dạ được.....Cán bộ cứ hỏi.....biết...biết gì tôi sẽ...trả lời hết ạ.
Ông Khanh gật đầu, mở cửa xe oto, ông Khanh nói:
- - Vậy mời hai mẹ con lên xe, chúng ta cùng đến nhà của cậu Phú.
Hai mẹ con cô Tầm bước vào trong, bên trong còn có chú Hải vẫn đang ngồi đó. Ông Khanh đứng bên ngoài trao đổi với thuộc cấp:
- - Nhiều khả năng gã Cương ấy vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong khu vực này. Tăng cường tìm kiếm, cắt cử người canh chừng ở các lối ra vào. Hỏi những người trong khu phố xem từ sáng tới giờ có ai thấy hay gặp gỡ hắn không....? Khẩn trương lên, còn tôi sẽ quay lại nhà của Phú để xem xem tổ điều tra có phát hiện thêm gì mới hay không..?
- - Rõ, thưa thủ trưởng. - Viên công an đứng nghiêm nhận chỉ thị.
Quay trở lại xe, ông Khanh kêu lái xe chạy thẳng tới nhà của Phú. Sau khi tới nhà Phú, xe vừa dừng thì ông Khanh thấy cô Quỳnh tay xách cặp lồng đi ra ngoài.
Ông Khanh đi ra hỏi:
- - Cô định đi đâu vậy...?
Cô Quỳnh trả lời:
- - Từ sáng đến giờ xảy ra chuyện nên tôi chưa đi chợ được....Mẹ tôi đang ốm, giờ tôi phải ra ngoài mua cho mẹ bát cháo.
Ông Khanh nói:
- - Trong lúc này cô không được đi lại 1 mình, hung thủ có thể vẫn đang lẩn trốn đâu đây, cô lại là người đã nhìn thấy hắn. Để cô đi lại 1 mình rất nguy hiểm. Sao không để người của tôi đi mua giùm..?
Cô Quỳnh đáp:
- - Nãy cô công an kia cũng định đi mua hộ. Nhưng mẹ tôi bệnh, có những thứ ăn vào dị ứng, thế nên bình thường tôi không dám mua bên ngoài mà phải tự nấu. Hôm nay bất đắc dĩ mới phải đi mua. Tôi đi mua sẽ đảm bảo hơn, cán bộ đừng lo, giờ đã là ban ngày, hơn nữa có công an ở đây, hắn sẽ không dám làm gì đâu.
Biết là vậy nhưng ông Khanh vốn thận trọng, đang suy nghĩ thì chú Hải lên tiếng:
- - Để tôi đưa cô ấy đi mua, cán bộ cứ yên tâm làm công việc của mình.....Dù sao đây cũng là trách nhiệm của tôi.
Ông Khanh gật đầu:
- - Vậy đành phiền anh Hải nhé.....Sau khi mua xong, hai người nhớ quay lại đây. Tôi vẫn cần sự trợ giúp của cả hai.
Chú Hải với cô Quỳnh đồng ý, chở cô Quỳnh trên xe máy, chú Hải nói:
- - Xin lỗi cô, để xảy ra vụ việc này là lỗi của bảo vệ chúng tôi. Nhưng cô yên tâm, chắc chắn kẻ gây ra chuyện này sẽ phải trả giá.
Vừa ra đến cổng thì có một chiếc oto màu trắng tiến vào. Bảo vệ trong bốt đi ra yêu cầu xe dừng lại. Bước xuống xe chính là cô Lài, sau đó là Yến cùng với Kim.
Yến bước lại gần bốt bảo vệ rồi nói:
- - Dạ chào chú, chú ơi, cho còn vào gặp anh Phú, số nhà xx, tổ 1, khu phố 1. Sớm con có gọi điện hẹn trước với anh ấy rồi.
Tay bảo vệ nhìn Yến rồi thở dài thườn thượt:
- - Lại Phú......Từ sáng tới giờ sao lúc nào cũng Phú thế này.......Chắc tôi tăng xông quá......Trời đất ơi......
- - Dạ, xin lỗi anh.....Có thể cho tôi vào trong được không ạ...?
Nhìn mẹ con cô Tầm, bảo vệ hỏi:
- - Chị muốn vào trong làm gì..? Đây không phải nơi ai cũng vào được đâu.
Cô Tầm tiếp:
- - Dạ, tôi được thuê đến đây để dọn dẹp nhà cửa. Hôm qua tôi cũng đến rồi, chủ thuê tôi tên là Phú, số nhà xx, tổ 1, khu phố 1. Trước khi đi tôi cũng có điện trước nhưng không thấy cậu ấy bắt máy. Tôi cũng biết muốn vào được đây phải có người trong đó bảo lãnh.....À, tôi có ghi số điện thoại của cậu ấy ra giấy, hay là anh gọi giùm tôi một cuộc điện thoại được không ạ....?
Vừa nghe đến tên Phú, lại đúng địa chỉ ngôi nhà sáng nay xảy ra vụ việc rắc rối. Tay bảo vệ nói luôn:
- - Nếu vậy thì hôm nay chị không làm được rồi, thôi chị về đi. Giờ cậu ta không có nhà đâu. Từ sáng sớm tới giờ cả khu này rối lên chỉ vì cậu ta. Chị về đi, hôm khác quay lại, mà có khi phải còn lâu cậu ta mới về. Cũng chẳng biết sống chết ra sao nữa cơ.
Nghe vậy, cô Tầm hốt hoảng hỏi:
- - Anh...nói..vậy là sao...? Cậu Phú xảy ra chuyện gì rồi ạ...?
Tay bảo vệ thở dài:
- - Sáng nay cậu ta gặp chuyện, không biết gây thù chuốc oán với ai hay là do trộm cắp đột nhập vào nhà mà bị đánh đến vỡ đầu, bất tỉnh còn tưởng chết rồi. Hiện đã được đưa vào bệnh viện, còn bây giờ, trong nhà công an họ vẫn đang điều tra. Không vào được đâu, thôi, hai mẹ con về đi.
Cô Tầm không dám tin những gì mình vừa nghe là sự thật, chiều ngày hôm qua mọi thứ vẫn bình thường. Lúc ra về Phú còn cho mẹ con cô tiền, còn cẩn thận gọi xe tới đưa mẹ con cô Tầm quay lại khu chợ. Vậy mà sáng nay đến đây đã nghe tin dữ, cô Tầm cố gặng hỏi:
- - Anh...anh bảo vệ ơi.....Thế anh có biết hiện giờ cậu ấy đang nằm ở viện nào không ạ..?
Tay bảo vệ trả lời:
- - Sớm thấy xe cứu thương của VR đến đưa đi, chắc nằm trong Đa Khoa Quốc Tế VR rồi. Còn thế nào tôi cũng không rõ.
Đứng tần ngần một lúc, dù lo lắng, nhưng cô Tầm cũng không biết phải làm thế nào. Chuyện này vượt quá tầm hiểu biết của cô. Đúng lúc đó, một cảnh sát tiến lại bốt, thấy mẹ con cô Tầm đứng bên ngoài, viên cảnh sát hỏi bảo vệ:
- - Có chuyện gì vậy...?
Tay bảo vệ đáp:
- - Dạ, mẹ con cô này muốn vào nhà cậu Phú, người bị hành hung sáng nay đấy ạ. Cô ấy nói đến để làm công việc dọn dẹp.
Cũng đúng lúc ấy, chiếc xe chở thượng tá Khanh cùng chú Hải từ nhà Cương quay lại. Cô Tầm dắt tay con gái định bỏ đi thì viên công an đi ra gọi với:
- - Chị kia khoan đi đã, tôi có vài câu muốn hỏi chị.
Thấy ông Khanh bước xuống xe, viên công an thuộc cấp vội chạy ra, lúc này cô Tầm cũng ngơ ngác đứng lại.
Chạy tới chỗ ông Khanh, viên công an nói:
- - Thủ trưởng về rồi, có tìm được nghi phạm không ạ...?
Ông Khanh lắc đầu:
- - Cậu ta vẫn chưa về nhà.
Nhìn mẹ con cô Tầm đang đứng đó, ông Khanh hỏi thuộc cấp:
- - Đây là...?
Viên công an đáp:
- - Dạ, thưa thủ trưởng....Người này chính là người đã đến nhà cậu Phú dọn dẹp chiều ngày hôm qua. Tôi vừa ra thì thấy mẹ con cô ấy đứng ở bốt bảo vệ nói muốn vào nhà Phú để tiếp tục công việc. Tôi đang định giữ cô ấy lại để hỏi một số chuyện thì đúng lúc thủ trưởng về.
Ông Khanh nhìn cô Tầm khẽ gật đầu chào rồi nói:
- - Cô là cô Tầm phải không...?
Cô Tầm nghe thấy công an đọc đúng tên mình thì giật mình, giọng run run đáp:
- - Thưa...thưa...cán bộ....Tôi không biết gì cả.....Không phải tôi làm đâu ạ.....Mẹ con tôi chỉ mới đến đây sáng hôm nay......Không phải tôi.
Ông Khanh mỉm cười trấn an:
- - Đừng sợ, ý tôi không phải vậy.....Tôi biết tên cô là do chiều qua cô có khai báo trước khi vào trong khu phố. Tôi biết cô không phải thủ phạm, nhưng tôi vẫn có vài điều muốn hỏi cô. Cô có thể bớt chút thời gian cho chúng tôi được chứ. Cái này là để phục vụ công tác điều tra.
Cô Tầm thở phào gật đầu lia lịa:
- - Dạ...dạ được.....Cán bộ cứ hỏi.....biết...biết gì tôi sẽ...trả lời hết ạ.
Ông Khanh gật đầu, mở cửa xe oto, ông Khanh nói:
- - Vậy mời hai mẹ con lên xe, chúng ta cùng đến nhà của cậu Phú.
Hai mẹ con cô Tầm bước vào trong, bên trong còn có chú Hải vẫn đang ngồi đó. Ông Khanh đứng bên ngoài trao đổi với thuộc cấp:
- - Nhiều khả năng gã Cương ấy vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong khu vực này. Tăng cường tìm kiếm, cắt cử người canh chừng ở các lối ra vào. Hỏi những người trong khu phố xem từ sáng tới giờ có ai thấy hay gặp gỡ hắn không....? Khẩn trương lên, còn tôi sẽ quay lại nhà của Phú để xem xem tổ điều tra có phát hiện thêm gì mới hay không..?
- - Rõ, thưa thủ trưởng. - Viên công an đứng nghiêm nhận chỉ thị.
Quay trở lại xe, ông Khanh kêu lái xe chạy thẳng tới nhà của Phú. Sau khi tới nhà Phú, xe vừa dừng thì ông Khanh thấy cô Quỳnh tay xách cặp lồng đi ra ngoài.
Ông Khanh đi ra hỏi:
- - Cô định đi đâu vậy...?
Cô Quỳnh trả lời:
- - Từ sáng đến giờ xảy ra chuyện nên tôi chưa đi chợ được....Mẹ tôi đang ốm, giờ tôi phải ra ngoài mua cho mẹ bát cháo.
Ông Khanh nói:
- - Trong lúc này cô không được đi lại 1 mình, hung thủ có thể vẫn đang lẩn trốn đâu đây, cô lại là người đã nhìn thấy hắn. Để cô đi lại 1 mình rất nguy hiểm. Sao không để người của tôi đi mua giùm..?
Cô Quỳnh đáp:
- - Nãy cô công an kia cũng định đi mua hộ. Nhưng mẹ tôi bệnh, có những thứ ăn vào dị ứng, thế nên bình thường tôi không dám mua bên ngoài mà phải tự nấu. Hôm nay bất đắc dĩ mới phải đi mua. Tôi đi mua sẽ đảm bảo hơn, cán bộ đừng lo, giờ đã là ban ngày, hơn nữa có công an ở đây, hắn sẽ không dám làm gì đâu.
Biết là vậy nhưng ông Khanh vốn thận trọng, đang suy nghĩ thì chú Hải lên tiếng:
- - Để tôi đưa cô ấy đi mua, cán bộ cứ yên tâm làm công việc của mình.....Dù sao đây cũng là trách nhiệm của tôi.
Ông Khanh gật đầu:
- - Vậy đành phiền anh Hải nhé.....Sau khi mua xong, hai người nhớ quay lại đây. Tôi vẫn cần sự trợ giúp của cả hai.
Chú Hải với cô Quỳnh đồng ý, chở cô Quỳnh trên xe máy, chú Hải nói:
- - Xin lỗi cô, để xảy ra vụ việc này là lỗi của bảo vệ chúng tôi. Nhưng cô yên tâm, chắc chắn kẻ gây ra chuyện này sẽ phải trả giá.
Vừa ra đến cổng thì có một chiếc oto màu trắng tiến vào. Bảo vệ trong bốt đi ra yêu cầu xe dừng lại. Bước xuống xe chính là cô Lài, sau đó là Yến cùng với Kim.
Yến bước lại gần bốt bảo vệ rồi nói:
- - Dạ chào chú, chú ơi, cho còn vào gặp anh Phú, số nhà xx, tổ 1, khu phố 1. Sớm con có gọi điện hẹn trước với anh ấy rồi.
Tay bảo vệ nhìn Yến rồi thở dài thườn thượt:
- - Lại Phú......Từ sáng tới giờ sao lúc nào cũng Phú thế này.......Chắc tôi tăng xông quá......Trời đất ơi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.