Chương 62: Tóm gọn
Trường Lê
27/02/2022
" Roạt....Roạt..."
Phía bụi cây um tùm bỗng phát ra tiếng động, đang nhặt rau, người vừa nãy nói chuyện với tay bảo vệ giật thót người. Nhưng khi người từ trong lùm cây bước ra thì chị ta thở phào rồi nói:
- - Ơ kìa, Việt, sao mày lại chui từ đó ra thế....? Đường chính không đi sao lại đi cái đường đằng sau toàn bụi thế này......Mà...mà mày đang mặc quần áo gì thế hả....? Mày hôi quá đó.....À mà.....
Việt đưa tay lên miệng làm dấu im lặng:
- - Suỵt......Bà không cần quan tâm, kệ tôi.....
Người phụ nữ kia hướng mặt về chỗ Việt ở, nơi ông Khanh cũng như tay bảo vệ cùng hai thuộc cấp của ông Khanh đang đứng, vô tư, người này hét lớn:
- - Bác bảo vệ ơi.....Thằng Việt nó về......rồi...
" Huỵch "
Còn chưa nói hết câu, người phụ nữ bị Việt đẩy ngã dúi dụi xuống đất. Nhìn thấy có mấy người đang đứng trước cửa nhà mình, Việt hiểu ngay ra vấn đề, đó cũng chính là lý do Việt không dám đi đường chính mà phải men theo con đường nhỏ phía sau để về đây.
Việt bỏ chạy, nhưng hành động của Việt đã bị phát giác. Phản ứng nhanh như chớp, ông Khanh nói với thuộc cấp ;
- - Đuổi theo hắn.....Nhanh lên, thông báo cho đội bên ngoài cố gắng chặn những lối mà hắn có thể tẩu thoát. Bao vây khu vực này....
Đoạn ông Khanh quay lại hỏi tay bảo vệ:
- - Chỗ này giao cho anh nhé.....Cảm ơn.
Dứt lời, ông Khanh cũng vội lao đi, đưa tay khẽ chỉnh lại tai nghe nhỏ đang đeo, ông Khanh ra chỉ thị với đội của mình:
- - Cố gắng truy đuổi, không được để mất dấu của hắn. Nghi can đang có tâm lý bất ổn, nếu không rơi vào tình trạng nguy hiểm, đừng để hắn bị bất cứ tổn hại nào.
" Rõ...Thưa thủ trưởng " - Thuộc cấp của ông Khanh đáp lại.
Cuộc rượt đuổi giữa hai chiến sĩ công an mặc thường phục với nghi phạm số 1 là Việt trong vụ việc hành hung tại nhà Phú buổi sáng ngày hôm nay diễn ra vô cùng gay cấn. Bản thân đã sống ở khu vực này 4-5 năm nay, Việt hiểu rõ từng ngóc ngách, đường ra lối vào trong khu vực chợ. Nhưng phía công an cũng không hề tỏ ra kém cạnh, họ đều là những chiến sĩ được rèn luyện, có nhiều kinh nghiệm trong việc truy bắt tội phạm nên mặc dù xuất phát sau nhưng không mất quá nhiều thời gian để họ thu hẹp khoảng cách đối với Việt.
Dẫu cho cuộc truy bắt không hề đơn giản, lợi dụng địa hình, Việt liên tiếp lạng lách vào những con ngõ nhỏ, khuất bóng người nhằm đánh lạc hướng công an đang bám sau. Điều này khiến 2 chiến sĩ truy bắt Việt tỏ ra khá vất vả bởi các ngách mà Việt chạy vào chỉ đủ rộng cho 1 người.
Biết nếu cứ đuổi theo sau Việt như thế này, chỉ một lát nữa thôi cả 2 sẽ bị cắt đuôi. Hai chiến sĩ công an chỉ cần giao tiếp với nhau bằng ánh mắt cùng vài cử chỉ như hất hàm, chỉ tay là cũng đã ngầm hiểu ý nhau. Một người tiếp tục bám sát Việt, người còn lại rẽ vào một ngách khác nhưng cũng song song với hướng tẩu thoát của Việt. Bên cạnh đó, mọi thông tin trong cuộc truy bắt đều được truyền qua thiết bị liên lạc để những người khác có cơ sở hỗ trợ ngay khi cần thiết.
Khu chợ dân sinh tuy lắm đường nhỏ thông nhau, nhưng suy cho cùng để thoát ra được thực tế cũng không có nhiều lối. Vấn đề nan giải ở đây đó là, các chiến sĩ công an đã nhận ra ý đồ thực sự của Việt. Từ nãy đến giờ hắn cố tình chạy vào các đường nhỏ chỉ là để phân tán số lượng người đang đuổi theo mình. Mục đích thật của hắn không gì khác ngoài lợi dụng đám đông người trong chợ, bởi vì giờ này chợ vẫn đang họp. Hắn biết rõ khu chợ này sẽ buôn bán đến tận giữa trưa, sẽ thực sự khó bắt được hắn hơn nếu hắn trà trộn vào những sạp hàng, những khu vực buôn bán, khi ấy người đi lại tấp nập, việc nhìn thấy hắn không phải điều đơn giản.
Biết, nhưng không thể ngăn cản. Hai chiến sĩ công an sau khi thoát ra được con ngách nhỏ, họ chạm mặt nhau. Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng, vừa thở dốc họ vừa cau mày, nắm chặt bàn tay đấm vào khoảng không trước mặt một cách đầy tức tối:
- - Khốn kiếp....Mất dấu hắn rồi.
Trước mặt họ lúc này chỉ có người và người, khu vực họ đang đứng là khu chợ cá. Những sạp hàng bán cá, bán hải sản thường mở muộn hơn những khu vực bán các loại mặt hàng khác. Bởi vào tầm này cá mới được chuyển đến để bán buôn, đó cũng là nguyên nhân khiến cho nơi này đông đúc hơn hẳn những chỗ khác, là do muốn mua được cá ngon, cá tươi thì phải đợi đến lúc này.
Giờ thì hai chiến sĩ công an đã biết, tại sao Việt bán mạng chạy hộc tốc vòng vèo ngõ ngách suốt từ nãy giờ, ngay từ đầu, hắn đã muốn chạy đến đây. Nhưng đó chưa phải là toàn bộ nguyên nhân, Việt tính toán khi chạy tới đây là còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là, những chiếc xe tải đông lạnh loại nhỏ được dùng để chở các loại hải sản đến khu chợ. Không chỉ tính đường chạy, mà trong lúc nguy cấp, Việt vẫn tính cho mình một con đường thoát thân.
Người tính vẫn không bằng trời tính, hoặc cũng có thể mặc dù Việt thông minh, nhưng người xưa có câu: " Núi cao còn có núi cao hơn " hay " Cao nhân tất hữu cao nhân trị ".
Mấy câu trên có vẻ như đúng với trường hợp của Việt. Khi đã cắt được hai cái đuôi bám sát, Việt hiểu rằng nếu bây giờ hắn xớ rớ ra cổng chợ hoặc một đường nào khác để ra khỏi chợ hắn sẽ lập tức bị bắt. Bởi vậy, đây mới là lối thoát cứu cánh duy nhất của hắn.
Nhắm được một chiếc xe mà thùng xe chưa đóng hẳn, đang định mở để trèo lên thì Việt giật mình bởi một giọng nói trầm khàn phía sau:
- - Chưa tới giờ xe chạy đâu....
Việt quay lại, đang đứng dựa vào một gốc cây gần đó là một người đàn ông trung tuổi, ánh mắt ông ta chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Việt cảm thấy áp lực. Cũng đúng thôi, tâm lý tội phạm khi đối mặt với công an, áp lực là điều hiển nhiên. Và người vừa nói không ai khác chính là thượng tá Khanh. Bằng một cách nào đó, ông Khanh thay vì đuổi theo thì lại đến đây để đợi sẵn.
Việt hỏi:
- - Ông...ông là ai...?
Ông Khanh vừa bước tới vừa đáp:
- - Đội trưởng đội điều tra tổng hợp - Công an quận X, thượng tá Vũ Duy Khanh. Còn anh chắc hẳn là Việt rồi.....Chúng tôi tìm anh từ sáng đến giờ, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh. Mong anh hợp tác....
Nhìn xung quanh ngoài người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, không có ai khác. Việt mím môi, cau mày, hắn siết chặt hai bàn tay lại rồi lao thẳng về phía ông Khanh. Chó cùng cắn dậu, không còn cách nào khác Việt tính làm liều. Nhưng sự liều lĩnh của Việt bị dập tắt chỉ trong vòng 3 giây kể từ khi hắn hét lên:
- - Lão già chết tiệt....Đừng hòng bắt được tao.
" Bộp "
" Hự "
" Phịch "
- - Ặc....ặc....hư...hư...hư...đau....đau...quá......
Thả bàn tay đang nắm cổ áo Việt ra vì lúc này Việt đã đo đất, nằm một đống quằn quại.
" Khịt...khịt "
Sau khi phủi tay, ông Khanh đưa tay lên mũi ngửi rồi nhìn xuống Việt đang nằm dưới đất, ông Khanh nói:
- - Ra vậy, giờ thì tao đã biết mày trốn khỏi đó bằng cách nào. Với bộ quần áo bảo vệ mày đang mặc trên người.......Chắc có lẽ cũng chẳng cần hỏi mày thêm một câu nào nữa.
" Rè...rè...rè "
Chỉnh lại thiết bị âm thanh, ông Khanh nói:
- - Đã bắt được hung thủ......Bãi đất trống đậu xe khu chợ cá, đến đây và đưa thằng khốn này về cho tôi.
Phía bụi cây um tùm bỗng phát ra tiếng động, đang nhặt rau, người vừa nãy nói chuyện với tay bảo vệ giật thót người. Nhưng khi người từ trong lùm cây bước ra thì chị ta thở phào rồi nói:
- - Ơ kìa, Việt, sao mày lại chui từ đó ra thế....? Đường chính không đi sao lại đi cái đường đằng sau toàn bụi thế này......Mà...mà mày đang mặc quần áo gì thế hả....? Mày hôi quá đó.....À mà.....
Việt đưa tay lên miệng làm dấu im lặng:
- - Suỵt......Bà không cần quan tâm, kệ tôi.....
Người phụ nữ kia hướng mặt về chỗ Việt ở, nơi ông Khanh cũng như tay bảo vệ cùng hai thuộc cấp của ông Khanh đang đứng, vô tư, người này hét lớn:
- - Bác bảo vệ ơi.....Thằng Việt nó về......rồi...
" Huỵch "
Còn chưa nói hết câu, người phụ nữ bị Việt đẩy ngã dúi dụi xuống đất. Nhìn thấy có mấy người đang đứng trước cửa nhà mình, Việt hiểu ngay ra vấn đề, đó cũng chính là lý do Việt không dám đi đường chính mà phải men theo con đường nhỏ phía sau để về đây.
Việt bỏ chạy, nhưng hành động của Việt đã bị phát giác. Phản ứng nhanh như chớp, ông Khanh nói với thuộc cấp ;
- - Đuổi theo hắn.....Nhanh lên, thông báo cho đội bên ngoài cố gắng chặn những lối mà hắn có thể tẩu thoát. Bao vây khu vực này....
Đoạn ông Khanh quay lại hỏi tay bảo vệ:
- - Chỗ này giao cho anh nhé.....Cảm ơn.
Dứt lời, ông Khanh cũng vội lao đi, đưa tay khẽ chỉnh lại tai nghe nhỏ đang đeo, ông Khanh ra chỉ thị với đội của mình:
- - Cố gắng truy đuổi, không được để mất dấu của hắn. Nghi can đang có tâm lý bất ổn, nếu không rơi vào tình trạng nguy hiểm, đừng để hắn bị bất cứ tổn hại nào.
" Rõ...Thưa thủ trưởng " - Thuộc cấp của ông Khanh đáp lại.
Cuộc rượt đuổi giữa hai chiến sĩ công an mặc thường phục với nghi phạm số 1 là Việt trong vụ việc hành hung tại nhà Phú buổi sáng ngày hôm nay diễn ra vô cùng gay cấn. Bản thân đã sống ở khu vực này 4-5 năm nay, Việt hiểu rõ từng ngóc ngách, đường ra lối vào trong khu vực chợ. Nhưng phía công an cũng không hề tỏ ra kém cạnh, họ đều là những chiến sĩ được rèn luyện, có nhiều kinh nghiệm trong việc truy bắt tội phạm nên mặc dù xuất phát sau nhưng không mất quá nhiều thời gian để họ thu hẹp khoảng cách đối với Việt.
Dẫu cho cuộc truy bắt không hề đơn giản, lợi dụng địa hình, Việt liên tiếp lạng lách vào những con ngõ nhỏ, khuất bóng người nhằm đánh lạc hướng công an đang bám sau. Điều này khiến 2 chiến sĩ truy bắt Việt tỏ ra khá vất vả bởi các ngách mà Việt chạy vào chỉ đủ rộng cho 1 người.
Biết nếu cứ đuổi theo sau Việt như thế này, chỉ một lát nữa thôi cả 2 sẽ bị cắt đuôi. Hai chiến sĩ công an chỉ cần giao tiếp với nhau bằng ánh mắt cùng vài cử chỉ như hất hàm, chỉ tay là cũng đã ngầm hiểu ý nhau. Một người tiếp tục bám sát Việt, người còn lại rẽ vào một ngách khác nhưng cũng song song với hướng tẩu thoát của Việt. Bên cạnh đó, mọi thông tin trong cuộc truy bắt đều được truyền qua thiết bị liên lạc để những người khác có cơ sở hỗ trợ ngay khi cần thiết.
Khu chợ dân sinh tuy lắm đường nhỏ thông nhau, nhưng suy cho cùng để thoát ra được thực tế cũng không có nhiều lối. Vấn đề nan giải ở đây đó là, các chiến sĩ công an đã nhận ra ý đồ thực sự của Việt. Từ nãy đến giờ hắn cố tình chạy vào các đường nhỏ chỉ là để phân tán số lượng người đang đuổi theo mình. Mục đích thật của hắn không gì khác ngoài lợi dụng đám đông người trong chợ, bởi vì giờ này chợ vẫn đang họp. Hắn biết rõ khu chợ này sẽ buôn bán đến tận giữa trưa, sẽ thực sự khó bắt được hắn hơn nếu hắn trà trộn vào những sạp hàng, những khu vực buôn bán, khi ấy người đi lại tấp nập, việc nhìn thấy hắn không phải điều đơn giản.
Biết, nhưng không thể ngăn cản. Hai chiến sĩ công an sau khi thoát ra được con ngách nhỏ, họ chạm mặt nhau. Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng, vừa thở dốc họ vừa cau mày, nắm chặt bàn tay đấm vào khoảng không trước mặt một cách đầy tức tối:
- - Khốn kiếp....Mất dấu hắn rồi.
Trước mặt họ lúc này chỉ có người và người, khu vực họ đang đứng là khu chợ cá. Những sạp hàng bán cá, bán hải sản thường mở muộn hơn những khu vực bán các loại mặt hàng khác. Bởi vào tầm này cá mới được chuyển đến để bán buôn, đó cũng là nguyên nhân khiến cho nơi này đông đúc hơn hẳn những chỗ khác, là do muốn mua được cá ngon, cá tươi thì phải đợi đến lúc này.
Giờ thì hai chiến sĩ công an đã biết, tại sao Việt bán mạng chạy hộc tốc vòng vèo ngõ ngách suốt từ nãy giờ, ngay từ đầu, hắn đã muốn chạy đến đây. Nhưng đó chưa phải là toàn bộ nguyên nhân, Việt tính toán khi chạy tới đây là còn có một nguyên nhân khác.
Đó chính là, những chiếc xe tải đông lạnh loại nhỏ được dùng để chở các loại hải sản đến khu chợ. Không chỉ tính đường chạy, mà trong lúc nguy cấp, Việt vẫn tính cho mình một con đường thoát thân.
Người tính vẫn không bằng trời tính, hoặc cũng có thể mặc dù Việt thông minh, nhưng người xưa có câu: " Núi cao còn có núi cao hơn " hay " Cao nhân tất hữu cao nhân trị ".
Mấy câu trên có vẻ như đúng với trường hợp của Việt. Khi đã cắt được hai cái đuôi bám sát, Việt hiểu rằng nếu bây giờ hắn xớ rớ ra cổng chợ hoặc một đường nào khác để ra khỏi chợ hắn sẽ lập tức bị bắt. Bởi vậy, đây mới là lối thoát cứu cánh duy nhất của hắn.
Nhắm được một chiếc xe mà thùng xe chưa đóng hẳn, đang định mở để trèo lên thì Việt giật mình bởi một giọng nói trầm khàn phía sau:
- - Chưa tới giờ xe chạy đâu....
Việt quay lại, đang đứng dựa vào một gốc cây gần đó là một người đàn ông trung tuổi, ánh mắt ông ta chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến Việt cảm thấy áp lực. Cũng đúng thôi, tâm lý tội phạm khi đối mặt với công an, áp lực là điều hiển nhiên. Và người vừa nói không ai khác chính là thượng tá Khanh. Bằng một cách nào đó, ông Khanh thay vì đuổi theo thì lại đến đây để đợi sẵn.
Việt hỏi:
- - Ông...ông là ai...?
Ông Khanh vừa bước tới vừa đáp:
- - Đội trưởng đội điều tra tổng hợp - Công an quận X, thượng tá Vũ Duy Khanh. Còn anh chắc hẳn là Việt rồi.....Chúng tôi tìm anh từ sáng đến giờ, tôi có vài câu hỏi muốn hỏi anh. Mong anh hợp tác....
Nhìn xung quanh ngoài người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt, không có ai khác. Việt mím môi, cau mày, hắn siết chặt hai bàn tay lại rồi lao thẳng về phía ông Khanh. Chó cùng cắn dậu, không còn cách nào khác Việt tính làm liều. Nhưng sự liều lĩnh của Việt bị dập tắt chỉ trong vòng 3 giây kể từ khi hắn hét lên:
- - Lão già chết tiệt....Đừng hòng bắt được tao.
" Bộp "
" Hự "
" Phịch "
- - Ặc....ặc....hư...hư...hư...đau....đau...quá......
Thả bàn tay đang nắm cổ áo Việt ra vì lúc này Việt đã đo đất, nằm một đống quằn quại.
" Khịt...khịt "
Sau khi phủi tay, ông Khanh đưa tay lên mũi ngửi rồi nhìn xuống Việt đang nằm dưới đất, ông Khanh nói:
- - Ra vậy, giờ thì tao đã biết mày trốn khỏi đó bằng cách nào. Với bộ quần áo bảo vệ mày đang mặc trên người.......Chắc có lẽ cũng chẳng cần hỏi mày thêm một câu nào nữa.
" Rè...rè...rè "
Chỉnh lại thiết bị âm thanh, ông Khanh nói:
- - Đã bắt được hung thủ......Bãi đất trống đậu xe khu chợ cá, đến đây và đưa thằng khốn này về cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.