Chương 10
Huân Nhạc Các
21/09/2024
Năm hết Tết đến, đến dịp năm mới, là một cửa ải.
Nhưng cửa ải năm nay, ngoại trừ vị hoàng đế đang đắm chìm trong xa hoa nơi đất khách quê người, nhà nhà đều không thể vượt qua.
Tin dữ không thể giấu được.
Chưa đầy ba ngày, cả thành chìm trong tang tóc, tiếng khóc dậy đất.
Chúng ta mới biết, quân Mãn đã từ bỏ việc truy đuổi hoàng đế đang chạy về phương nam, đề nghị chia sông cai trị với triều đình.
Hoàng đế đã ngầm đồng ý.
Quân Mãn chuyển sang tập trung tấn công miền Bắc.
Lực lượng chủ lực của Trấn Bắc quân bị quân Mãn bao vây, hết lương thực, thậm chí đến rễ cây cũng bị đào sạch.
Hoàng đế lại làm ngơ, bận rộn sửa sang hành cung, tìm thuốc tiên vấn đạo.
Trời cao không có mắt.
Kẻ đáng c.h.ế.t không chết, người không đáng c.h.ế.t lại nhẹ nhàng ra đi, trong sử sách chỉ còn lại vài dòng ngắn ngủi.
Đầu tháng mười một, Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh tử trận sa trường, t.h.i t.h.ể bị quân Mãn cướp đi.
Đội quân của Triệu Yến với tư cách là viện binh cuối cùng, bị chặn g.i.ế.c giữa đường, toàn quân đã bị tiêu diệt.
Năm vạn Trấn Bắc quân chỉ còn sống vài trăm người.
Một phó tướng dưới trướng Trấn Bắc tướng quân đã dẫn theo những binh lính bị thương thoát khỏi vòng vây, đầu quân cho Dận Thân vương - người duy nhất trong hoàng tộc còn đang chống lại kẻ thù bên ngoài, được lệnh đóng quân ở nơi này.
Nhưng dưới trướng Dận Thân vương chỉ còn chưa đầy hai vạn binh sĩ, bị quân Mãn đánh cho liên tục bại lui, dù có chống trả đến c.h.ế.t cũng như lấy trứng chọi đá.
Bên ngoài phủ châu, toàn là kỵ binh thiết giáp của quân Mãn.
Họ chiếm đóng bến đò và các con đường huyết mạch, chúng ta sẽ bị vây khốn đến c.h.ế.t ở đây.
Ta đóng chặt cửa nhà, ngồi bên giường, nhìn khung cửa sổ phủ đầy sương trắng, đút cho tỷ tỷ một ngụm nước nóng.
Tỷ tỷ đã bệnh ba ngày rồi, sốt cao không dứt, như người mất hồn mà khóc rồi tỉnh, tỉnh rồi lại khóc, tinh thần tích góp bấy lâu nay đều tan biến.
Ta không có thời gian để khóc.
Mấy ngày nay, nhân lúc trong thành chưa đại loạn, ta cố gắng mua thêm chút lương thực, lại mua thêm vàng mã, nhân lúc tỷ tỷ ngủ mê man, cùng Đông Tử vẽ hai vòng tròn trong sân, đốt cho tướng quân và Triệu Yến mỗi người một nắm vàng mã.
Trở vào nhà, tỷ tỷ đã tỉnh, yếu ớt gọi ta: “Nhị Nha…”
Ta vội nắm lấy tay tỷ ấy: “Tỷ tỷ, muội đây.”
Nàng trừng trừng nhìn ta, đôi môi run rẩy hồi lâu, đột nhiên rút tay ra tát mạnh vào mặt mình một cái rồi khóc lóc nói: “Tỷ tỷ hại muội rồi, tỷ tỷ không nên để muội ở lại, tỷ tỷ hại c.h.ế.t muội rồi, hại c.h.ế.t muội rồi…”
Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ôm nàng vào lòng vỗ về như dỗ dành trẻ nhỏ: “Không trách tỷ, không trách tỷ…”
Sao có thể trách tỷ ấy được?
Trong thời loạn lạc này, người thường chỉ riêng việc sống sót đã hao hết sức lực.
Ai lại có thể biết trước tương lai cơ chứ?
Chẳng phải cũng chỉ bước từng bước, nhìn từng bước hay sao.
Ta dùng hai tay lau nước mắt cho nàng, bắt chước dáng vẻ nàng an ủi ta lúc nhỏ, ngân nga khúc hát mẹ dạy chúng ta:
“Tháng chín, lúa mạch vàng, nhà nhà thơm hương đậu hũ.
Cối đá trắng, tiếng mõ vang, mong mỏi con trẻ bình an vô sự…”
Sau khi bọn giặc phương Bắc bao vây thành, tình trạng thiếu lương thực trở thành vấn đề lớn.
Nạn đói liên tiếp bùng phát khắp nơi ở Phụ Châu.
Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi quân Mãn tàn sát mỗi thành mà chúng chiếm được.
Những xác c.h.ế.t chất thành núi tỏa ra mùi m.á.u tanh và hôi thối bay xa hàng trăm dặm, kéo theo dịch bệnh.
Thiếu tướng dẫn quân rút về đây đã thu gom được một số lương thực trong thành và hứa sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ dân chúng.
Tuy nhiên, cái c.h.ế.t của Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh đã làm tiêu tan niềm tin cuối cùng của người dân đối với triều đình.
Vẫn có không ít người bỏ thành chạy trốn, cố gắng chạy về phía nam để nương nhờ người thân.
Nhưng vừa chạy đến bãi sông, họ đã bị những mũi tên dày đặc như mưa từ trên trời b.ắ.n xuống chặn lại.
Gia đình chủ tiệm gạo đối diện nhà chúng ta là những người đầu tiên rời khỏi Phụ Châu.
Nhưng cuối cùng, chỉ có cậu con trai út của họ, với một thân đầy thương tích do tên bắn, trốn thoát trở về.
Cậu bé tận mắt chứng kiến cha mẹ và huynh trưởng mình bị những mũi tên sắc nhọn b.ắ.n thành tổ ong.
Cậu bé nắm c.h.ặ.t t.a.y muội muội, hoảng loạn chạy ngược trở về, nhưng bị một tên người Mãn cưỡi ngựa đuổi kịp.
Tên người Mãn kia ném mạnh cây giáo dài, xuyên thủng người muội muội năm tuổi của cậu, rồi còn nhấc bổng cô bé lên cao, gào thét như chó sói đầy phấn khích.
Cậu bé giả c.h.ế.t để thoát nạn, bò lê bò lết một quãng đường dài, may mắn gặp được một toán dân quân và được cứu sống.
Nhưng đáng tiếc, vết thương của cậu quá nặng, không thể qua khỏi.
Ngày hôm sau thì chết.
Sau khi cậu bé qua đời, không ai lo liệu việc hậu sự cho cậu.
Hàng xóm láng giềng đều bận rộn lục soát cửa hàng gạo của gia đình cậu, cố gắng tìm kiếm chút lương thực còn sót lại.
Bức tường nhà ta cũng bị bóc phá nhiều lần, ban đầu đa số là lũ ăn mày trên phố đến ăn trộm.
Ta chỉ có thể nhẫn tâm đánh đuổi chúng, rồi cùng tỷ tỷ mài tất cả d.a.o trong nhà thật sắc bén, lại còn đẽo hai khúc gỗ làm giáo.
Đêm đến không dám ngủ say, cứ ôm đao ngồi xổm canh cửa.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại có một đám người tìm tới.
Chúng hết đạp mạnh vào cửa lại trèo tường la hét:
"Vân Yên! Ra đây, chơi với các công tử bọn ta nào!"
"Người tình của ngươi c.h.ế.t rồi, chi bằng để các công tử bọn ta thương yêu ngươi?"
"Công tử đây không chơi không công đâu, cho ngươi ba đồng, đủ không?"
Bọn khốn kiếp này khi tướng quân còn sống không dám làm càn, nay tướng quân đã mất, chúng vội vàng nhào tới, đuổi thế nào cũng không đi.
Nhưng cửa ải năm nay, ngoại trừ vị hoàng đế đang đắm chìm trong xa hoa nơi đất khách quê người, nhà nhà đều không thể vượt qua.
Tin dữ không thể giấu được.
Chưa đầy ba ngày, cả thành chìm trong tang tóc, tiếng khóc dậy đất.
Chúng ta mới biết, quân Mãn đã từ bỏ việc truy đuổi hoàng đế đang chạy về phương nam, đề nghị chia sông cai trị với triều đình.
Hoàng đế đã ngầm đồng ý.
Quân Mãn chuyển sang tập trung tấn công miền Bắc.
Lực lượng chủ lực của Trấn Bắc quân bị quân Mãn bao vây, hết lương thực, thậm chí đến rễ cây cũng bị đào sạch.
Hoàng đế lại làm ngơ, bận rộn sửa sang hành cung, tìm thuốc tiên vấn đạo.
Trời cao không có mắt.
Kẻ đáng c.h.ế.t không chết, người không đáng c.h.ế.t lại nhẹ nhàng ra đi, trong sử sách chỉ còn lại vài dòng ngắn ngủi.
Đầu tháng mười một, Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh tử trận sa trường, t.h.i t.h.ể bị quân Mãn cướp đi.
Đội quân của Triệu Yến với tư cách là viện binh cuối cùng, bị chặn g.i.ế.c giữa đường, toàn quân đã bị tiêu diệt.
Năm vạn Trấn Bắc quân chỉ còn sống vài trăm người.
Một phó tướng dưới trướng Trấn Bắc tướng quân đã dẫn theo những binh lính bị thương thoát khỏi vòng vây, đầu quân cho Dận Thân vương - người duy nhất trong hoàng tộc còn đang chống lại kẻ thù bên ngoài, được lệnh đóng quân ở nơi này.
Nhưng dưới trướng Dận Thân vương chỉ còn chưa đầy hai vạn binh sĩ, bị quân Mãn đánh cho liên tục bại lui, dù có chống trả đến c.h.ế.t cũng như lấy trứng chọi đá.
Bên ngoài phủ châu, toàn là kỵ binh thiết giáp của quân Mãn.
Họ chiếm đóng bến đò và các con đường huyết mạch, chúng ta sẽ bị vây khốn đến c.h.ế.t ở đây.
Ta đóng chặt cửa nhà, ngồi bên giường, nhìn khung cửa sổ phủ đầy sương trắng, đút cho tỷ tỷ một ngụm nước nóng.
Tỷ tỷ đã bệnh ba ngày rồi, sốt cao không dứt, như người mất hồn mà khóc rồi tỉnh, tỉnh rồi lại khóc, tinh thần tích góp bấy lâu nay đều tan biến.
Ta không có thời gian để khóc.
Mấy ngày nay, nhân lúc trong thành chưa đại loạn, ta cố gắng mua thêm chút lương thực, lại mua thêm vàng mã, nhân lúc tỷ tỷ ngủ mê man, cùng Đông Tử vẽ hai vòng tròn trong sân, đốt cho tướng quân và Triệu Yến mỗi người một nắm vàng mã.
Trở vào nhà, tỷ tỷ đã tỉnh, yếu ớt gọi ta: “Nhị Nha…”
Ta vội nắm lấy tay tỷ ấy: “Tỷ tỷ, muội đây.”
Nàng trừng trừng nhìn ta, đôi môi run rẩy hồi lâu, đột nhiên rút tay ra tát mạnh vào mặt mình một cái rồi khóc lóc nói: “Tỷ tỷ hại muội rồi, tỷ tỷ không nên để muội ở lại, tỷ tỷ hại c.h.ế.t muội rồi, hại c.h.ế.t muội rồi…”
Ta giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, ôm nàng vào lòng vỗ về như dỗ dành trẻ nhỏ: “Không trách tỷ, không trách tỷ…”
Sao có thể trách tỷ ấy được?
Trong thời loạn lạc này, người thường chỉ riêng việc sống sót đã hao hết sức lực.
Ai lại có thể biết trước tương lai cơ chứ?
Chẳng phải cũng chỉ bước từng bước, nhìn từng bước hay sao.
Ta dùng hai tay lau nước mắt cho nàng, bắt chước dáng vẻ nàng an ủi ta lúc nhỏ, ngân nga khúc hát mẹ dạy chúng ta:
“Tháng chín, lúa mạch vàng, nhà nhà thơm hương đậu hũ.
Cối đá trắng, tiếng mõ vang, mong mỏi con trẻ bình an vô sự…”
Sau khi bọn giặc phương Bắc bao vây thành, tình trạng thiếu lương thực trở thành vấn đề lớn.
Nạn đói liên tiếp bùng phát khắp nơi ở Phụ Châu.
Tình hình càng trở nên tồi tệ hơn khi quân Mãn tàn sát mỗi thành mà chúng chiếm được.
Những xác c.h.ế.t chất thành núi tỏa ra mùi m.á.u tanh và hôi thối bay xa hàng trăm dặm, kéo theo dịch bệnh.
Thiếu tướng dẫn quân rút về đây đã thu gom được một số lương thực trong thành và hứa sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ dân chúng.
Tuy nhiên, cái c.h.ế.t của Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh đã làm tiêu tan niềm tin cuối cùng của người dân đối với triều đình.
Vẫn có không ít người bỏ thành chạy trốn, cố gắng chạy về phía nam để nương nhờ người thân.
Nhưng vừa chạy đến bãi sông, họ đã bị những mũi tên dày đặc như mưa từ trên trời b.ắ.n xuống chặn lại.
Gia đình chủ tiệm gạo đối diện nhà chúng ta là những người đầu tiên rời khỏi Phụ Châu.
Nhưng cuối cùng, chỉ có cậu con trai út của họ, với một thân đầy thương tích do tên bắn, trốn thoát trở về.
Cậu bé tận mắt chứng kiến cha mẹ và huynh trưởng mình bị những mũi tên sắc nhọn b.ắ.n thành tổ ong.
Cậu bé nắm c.h.ặ.t t.a.y muội muội, hoảng loạn chạy ngược trở về, nhưng bị một tên người Mãn cưỡi ngựa đuổi kịp.
Tên người Mãn kia ném mạnh cây giáo dài, xuyên thủng người muội muội năm tuổi của cậu, rồi còn nhấc bổng cô bé lên cao, gào thét như chó sói đầy phấn khích.
Cậu bé giả c.h.ế.t để thoát nạn, bò lê bò lết một quãng đường dài, may mắn gặp được một toán dân quân và được cứu sống.
Nhưng đáng tiếc, vết thương của cậu quá nặng, không thể qua khỏi.
Ngày hôm sau thì chết.
Sau khi cậu bé qua đời, không ai lo liệu việc hậu sự cho cậu.
Hàng xóm láng giềng đều bận rộn lục soát cửa hàng gạo của gia đình cậu, cố gắng tìm kiếm chút lương thực còn sót lại.
Bức tường nhà ta cũng bị bóc phá nhiều lần, ban đầu đa số là lũ ăn mày trên phố đến ăn trộm.
Ta chỉ có thể nhẫn tâm đánh đuổi chúng, rồi cùng tỷ tỷ mài tất cả d.a.o trong nhà thật sắc bén, lại còn đẽo hai khúc gỗ làm giáo.
Đêm đến không dám ngủ say, cứ ôm đao ngồi xổm canh cửa.
Nhưng chẳng mấy chốc, lại có một đám người tìm tới.
Chúng hết đạp mạnh vào cửa lại trèo tường la hét:
"Vân Yên! Ra đây, chơi với các công tử bọn ta nào!"
"Người tình của ngươi c.h.ế.t rồi, chi bằng để các công tử bọn ta thương yêu ngươi?"
"Công tử đây không chơi không công đâu, cho ngươi ba đồng, đủ không?"
Bọn khốn kiếp này khi tướng quân còn sống không dám làm càn, nay tướng quân đã mất, chúng vội vàng nhào tới, đuổi thế nào cũng không đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.